Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
Chương 38: Đêm dạ hội (2)
Đường Kỳ Vy
10/02/2023
Cô đang ngồi chờ Vân Tiếu Ngữ và Cố Dĩ Liên, vừa đọc tiểu thuyết giết thời gian lại tránh được việc phải tiếp chuyện với một số thành phần.
Nhưng không bao gồm Tôn Chu Minh.
Anh ta lại gần, tự nhiên ngồi cạnh cô và hằng giọng:
"Xin chào Bạch tiểu thư".
"Nếu em không trả lời, tôi có thể sẽ làm ra một vài hành động khác vậy".
"Được rồi. Là do em chọn."
"Stop!"
Cô có điểm bực bội cất điện thoại đi và mất bình tĩnh rít lên. Cô quay sang trừng mắt với gã và hỏi vặn lại.
"Anh cầm tinh con gì mà bám tôi dai quá vậy?"
"Bạch tiểu thư cũng quá tiêu cực rồi. Tôi chỉ muốn chào hỏi em thôi mà".
Tôn Chu Minh lịch sự đáp lại, đôi chân thon dài vắt lên nhau, được bao trong bộ suit lịch lãm đắt tiền. Toàn thân toát ra vẻ ta đây vừa có sắc lại có tiền, ngồi cạnh cô cũng đủ tạo nên bức tranh nam thanh nữ tú vừa mắt người xem. Cô không khỏi nghiến răng thầm than bản thân cũng đủ xui xẻo. Nhưng trọng điểm là thế quái nào hắn có thể tham gia dạ hội được? Chỉ có học sinh trong trường mới có vé vào chứ hả?
Tôn Chu Minh đoán được cô đang thắc mắc gì, gã thản nhiên trả lời.
"Đừng làm ra vẻ bất mãn vậy. Tôi dĩ nhiên có vé khách mời. Vé VIP nếu em không tin, tôi có thể cho em coi".
Vé mời? Đùa cô à?
Tôn Chu Minh chủ động kéo gần khoảng cách giữa cả hai, quàng một tay ra đằng sau ghế cô. Gã bất chấp ánh mắt trừng đe doạ của cô, đôi mắt loé lên ánh nhìn thích thú và có chút gian xảo khó nhận ra sau tròng kính, môi khẽ nhếch và nói đủ để cô nghe thấy:
"Tài trợ chính cho sự kiện là Skylines Entertainment, tình cờ, tôi là tổng giám đốc,
vậy đã dễ hiểu chưa?" Đời này lại có điểm không giống đời trước. Skylines là công ty của Tôn Chu Minh, đúng là vậy, nhưng phải hai năm sau mới chính thức công khai chứ hả?
Cô nhăn trán, cố nhớ lại sự kiện vũ hội đời trước.
Tại sao cô lại ở nhà nhỉ?
Hình như có liên quan đến Lý Lệ. Nếu vậy...
Cô hiểu rồi, hoá ra hai con người này đời trước có lẽ chim chuột với nhau là nhờ sự kiện này chăng?
Cô đúng là chạy trời không khỏi nắng. Có một số thứ có muốn tránh cũng không tránh nổi. Cô vén tóc, quyết tâm làm lơ gã nhưng Tôn Chu Minh không cho cô làm điều đó. Gã gõ gõ tay lên thành ghế, ánh mắt loé lên sự nguy hiểm và đe doạ:
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với em, đừng khó khăn như vậy."
"Nhưng tôi lại chẳng nghĩ ra giữa chúng ta có chuyện gì để nói cả. Đã khiến Tôn thiếu thất vọng rồi. Người ngài cần ở bên lúc này đáng lẽ ra phải là Lý Lệ mới đúng".
Cô nhẹ nhàng nói toạc ra, ánh mắt mỉa mai không thèm che giấu. Tôn Chu Minh nhìn cô không chớp mắt, càng lúc càng thấy bản thân bị thu hút và không sao rời mắt được ra khỏi luồng ánh sáng toát ra từ cô. Ánh mắt sắc sảo, khí chất lạnh lùng xa cách rất trưởng thành và mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi. Tôn Chu Minh thấy khó thở. Gã bất giác hoa mắt, thấy loang loãng trước mắt là hình ảnh của cô vừa lạ vừa quen, vừa giống thiếu nữ lại thoáng thấy hình ảnh trưởng thành.
Quen quá. Anh đã nhìn thấy ảo giác này ở đâu nhỉ.
Tôn Chu Minh hốt hoảng kéo tay cô khiến cô không khỏi la lên vì giật mình hoảng hốt. Cô rít lên.
"Buông tôi ra!"
"Em có đúng là Bạch Sênh?"
"Anh say rồi hả? Phiền anh thả tay tôi ra"
Tôn Chu Minh lắc lắc đầu, ảo ảnh bỗng dưng vụt tan và anh ta lại trở về trạng thái bình thường. Tôn Chu Minh buông tay cô ra, thở dài và nói bằng chất giọng dịu êm lạ lùng:
"Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý".
"Vậy mời anh đi cho. Lý Lệ hẳn sẽ vui lắm".
Cô nhếch mũi và nói thờ ơ. "Lý Lệ đã có cậu trai khác hầu hạ. Với lại tôi không phải là con chó theo đuôi cô bé ấy."
Miệng lưỡi gã thật độc! Cô coi như không để ý, định đứng dậy rời khỏi nơi này thì Tôn Chu Minh nói tiếp: "Tôi thấy em có đăng ký tham dự thi tài năng trong dạ hội đêm nay nên mới có ý định hỏi thăm em chút. Lý Lệ nói với tôi em đàn rất giỏi đúng không?"
"Anh nói gì? Tôi đăng ký biểu diễn gì cơ?"
Cô sững người nhìn gã và gằn giọng hỏi lại. Thấy thái độ của cô có điểm không hợp lý, gã thu lại vẻ ngả ngớn và trả lời nghiêm túc:
“Chẳng phải trường em có thi tài năng tối nay sao? Tôi còn thấy em trong danh sách biểu diễn nhạc cụ, Không phải sao?"
"Shit!"
Lần đầu tiên, Bạch tiểu thư cành vàng lá ngọc đôi môi chỉ để nói lời hay ý đẹp đã phải thốt lên một tiếng chửi thề rất to. Những người tình cờ đi qua đều phải há mồm ngạc nhiên và Tôn Chu Minh thì nhướn mày vì khó tin. Tôn Chu Minh phát huy sự thân sĩ đến cực điểm, chân thành hỏi.
Cô bé này coi vậy mà dữ phết.
"Em có sao không? Có gì không đúng sao?"
Cô vén váy, không thèm để ý đến Tôn Chu Minh và chạy đi rất nhanh. Cô biết ai làm cái trò mèo này rồi.
Lý Lệ, cô cũng đủ ấu trĩ đó.
Vân Tiếu Ngữ kéo Cố Dĩ Liên chạy về phía phòng điều hành của hội học sinh, nơi là trụ sở chính của ban tổ chức của vũ hội.
Vừa đến nơi đã thấy cô ngồi đó, mặt tối sầm lại tố cáo sự tình, hai người vừa nghe thấy là sự thật. Bên cạnh cô là một người đàn ông
lạ mặt, tràn đầy khí thế trưởng thành áp đảo đám thanh niên xung quanh.
Vân Tiếu Ngữ không thèm để ý đến gã ta hỏi.
"Mọi chuyện rốt cuộc là sao? Cậu đăng ký thi thố cái khỉ gì đó thật hả?".
"Có tên đăng ký nhưng không phải tớ đăng ký."
Cô nhăn trán, cảm thấy mệt mỏi trước mấy chiêu chơi xấu của cô bạn từng thân thiết. Cố Dĩ Liên vội nói:
"Hay cậu nói ban tổ chức rút tiết mục này xem..."
Cố Dĩ Liên lo lắng cũng có cơ sở vì trước giờ chưa từng ai nghe thấy cô biểu diễn lần nào. Cũng chưa luyện tập mà lên sân khấu biểu diễn, e rằng sẽ là trận xấu hổ ê chề. Vân Tiếu Ngữ nghiến răng nói đầy tức giận: "Là ai? Gia đây mà biết đứa nào thì đừng hòng sống!"
"Được rồi".
Cô giơ tay ra hiệu cho hai cô bạn bình tĩnh lại. Cô bình tĩnh lên tiếng: "Dù sao cũng chỉ là biểu diễn một bài. Muốn bôi xấu Bạch Sênh này không phải dễ đâu."
"Em không cần tôi giúp?"
Tôn Chu Minh nhíu mày hỏi lại, đổi lại là thái độ bình thản và cái lắc đầu của cô. Cô trong mắt gã càng thêm một sắc màu lạ lùng. Gã có chút hưng phấn và mong chờ điều kinh hỉ cô sẽ mang lại cho gã.
Cô nhàn nhạt trả lời, đôi môi vẽ lên nụ cười bình thản và không hề có chút lo lắng.
"Bộ mặt của Bạch gia đang nằm trong tay tôi tối nay, đừng ai nghĩ có thể tô đen. Tôi cũng không để cho cô ta như nguyện".
Cô đứng dậy, quay qua nói với cậu bạn phụ trách và hỏi:
"Xin hỏi, tôi có thể mượn nhạc cụ được không? Sơ xuất quá, tôi không nhớ ra
phải chuẩn bị".
Vân Tiếu Ngữ tò mò hỏi:
"Cậu định biểu diễn?"
"Đúng vậy. Tôi sẽ làm cho cả trường này bất ngờ. Sẽ vui lắm đây".
Cô cười đầy tự tin, giống như mặt trời toả sáng thiêu cháy gã từ bên trong. Tôn Chu Minh ngồi vắt chân đầy cứng ngắc để che đậy phản ứng của vật giữa hai chân.
Chết tiệt. Cô bé này quá mức hấp dẫn. Gã muốn phạm quy. Có lẽ gã cần phải ra tay để thu được cô vào tay, gã có hứng thú với cô!
Nhưng không bao gồm Tôn Chu Minh.
Anh ta lại gần, tự nhiên ngồi cạnh cô và hằng giọng:
"Xin chào Bạch tiểu thư".
"Nếu em không trả lời, tôi có thể sẽ làm ra một vài hành động khác vậy".
"Được rồi. Là do em chọn."
"Stop!"
Cô có điểm bực bội cất điện thoại đi và mất bình tĩnh rít lên. Cô quay sang trừng mắt với gã và hỏi vặn lại.
"Anh cầm tinh con gì mà bám tôi dai quá vậy?"
"Bạch tiểu thư cũng quá tiêu cực rồi. Tôi chỉ muốn chào hỏi em thôi mà".
Tôn Chu Minh lịch sự đáp lại, đôi chân thon dài vắt lên nhau, được bao trong bộ suit lịch lãm đắt tiền. Toàn thân toát ra vẻ ta đây vừa có sắc lại có tiền, ngồi cạnh cô cũng đủ tạo nên bức tranh nam thanh nữ tú vừa mắt người xem. Cô không khỏi nghiến răng thầm than bản thân cũng đủ xui xẻo. Nhưng trọng điểm là thế quái nào hắn có thể tham gia dạ hội được? Chỉ có học sinh trong trường mới có vé vào chứ hả?
Tôn Chu Minh đoán được cô đang thắc mắc gì, gã thản nhiên trả lời.
"Đừng làm ra vẻ bất mãn vậy. Tôi dĩ nhiên có vé khách mời. Vé VIP nếu em không tin, tôi có thể cho em coi".
Vé mời? Đùa cô à?
Tôn Chu Minh chủ động kéo gần khoảng cách giữa cả hai, quàng một tay ra đằng sau ghế cô. Gã bất chấp ánh mắt trừng đe doạ của cô, đôi mắt loé lên ánh nhìn thích thú và có chút gian xảo khó nhận ra sau tròng kính, môi khẽ nhếch và nói đủ để cô nghe thấy:
"Tài trợ chính cho sự kiện là Skylines Entertainment, tình cờ, tôi là tổng giám đốc,
vậy đã dễ hiểu chưa?" Đời này lại có điểm không giống đời trước. Skylines là công ty của Tôn Chu Minh, đúng là vậy, nhưng phải hai năm sau mới chính thức công khai chứ hả?
Cô nhăn trán, cố nhớ lại sự kiện vũ hội đời trước.
Tại sao cô lại ở nhà nhỉ?
Hình như có liên quan đến Lý Lệ. Nếu vậy...
Cô hiểu rồi, hoá ra hai con người này đời trước có lẽ chim chuột với nhau là nhờ sự kiện này chăng?
Cô đúng là chạy trời không khỏi nắng. Có một số thứ có muốn tránh cũng không tránh nổi. Cô vén tóc, quyết tâm làm lơ gã nhưng Tôn Chu Minh không cho cô làm điều đó. Gã gõ gõ tay lên thành ghế, ánh mắt loé lên sự nguy hiểm và đe doạ:
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với em, đừng khó khăn như vậy."
"Nhưng tôi lại chẳng nghĩ ra giữa chúng ta có chuyện gì để nói cả. Đã khiến Tôn thiếu thất vọng rồi. Người ngài cần ở bên lúc này đáng lẽ ra phải là Lý Lệ mới đúng".
Cô nhẹ nhàng nói toạc ra, ánh mắt mỉa mai không thèm che giấu. Tôn Chu Minh nhìn cô không chớp mắt, càng lúc càng thấy bản thân bị thu hút và không sao rời mắt được ra khỏi luồng ánh sáng toát ra từ cô. Ánh mắt sắc sảo, khí chất lạnh lùng xa cách rất trưởng thành và mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi. Tôn Chu Minh thấy khó thở. Gã bất giác hoa mắt, thấy loang loãng trước mắt là hình ảnh của cô vừa lạ vừa quen, vừa giống thiếu nữ lại thoáng thấy hình ảnh trưởng thành.
Quen quá. Anh đã nhìn thấy ảo giác này ở đâu nhỉ.
Tôn Chu Minh hốt hoảng kéo tay cô khiến cô không khỏi la lên vì giật mình hoảng hốt. Cô rít lên.
"Buông tôi ra!"
"Em có đúng là Bạch Sênh?"
"Anh say rồi hả? Phiền anh thả tay tôi ra"
Tôn Chu Minh lắc lắc đầu, ảo ảnh bỗng dưng vụt tan và anh ta lại trở về trạng thái bình thường. Tôn Chu Minh buông tay cô ra, thở dài và nói bằng chất giọng dịu êm lạ lùng:
"Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý".
"Vậy mời anh đi cho. Lý Lệ hẳn sẽ vui lắm".
Cô nhếch mũi và nói thờ ơ. "Lý Lệ đã có cậu trai khác hầu hạ. Với lại tôi không phải là con chó theo đuôi cô bé ấy."
Miệng lưỡi gã thật độc! Cô coi như không để ý, định đứng dậy rời khỏi nơi này thì Tôn Chu Minh nói tiếp: "Tôi thấy em có đăng ký tham dự thi tài năng trong dạ hội đêm nay nên mới có ý định hỏi thăm em chút. Lý Lệ nói với tôi em đàn rất giỏi đúng không?"
"Anh nói gì? Tôi đăng ký biểu diễn gì cơ?"
Cô sững người nhìn gã và gằn giọng hỏi lại. Thấy thái độ của cô có điểm không hợp lý, gã thu lại vẻ ngả ngớn và trả lời nghiêm túc:
“Chẳng phải trường em có thi tài năng tối nay sao? Tôi còn thấy em trong danh sách biểu diễn nhạc cụ, Không phải sao?"
"Shit!"
Lần đầu tiên, Bạch tiểu thư cành vàng lá ngọc đôi môi chỉ để nói lời hay ý đẹp đã phải thốt lên một tiếng chửi thề rất to. Những người tình cờ đi qua đều phải há mồm ngạc nhiên và Tôn Chu Minh thì nhướn mày vì khó tin. Tôn Chu Minh phát huy sự thân sĩ đến cực điểm, chân thành hỏi.
Cô bé này coi vậy mà dữ phết.
"Em có sao không? Có gì không đúng sao?"
Cô vén váy, không thèm để ý đến Tôn Chu Minh và chạy đi rất nhanh. Cô biết ai làm cái trò mèo này rồi.
Lý Lệ, cô cũng đủ ấu trĩ đó.
Vân Tiếu Ngữ kéo Cố Dĩ Liên chạy về phía phòng điều hành của hội học sinh, nơi là trụ sở chính của ban tổ chức của vũ hội.
Vừa đến nơi đã thấy cô ngồi đó, mặt tối sầm lại tố cáo sự tình, hai người vừa nghe thấy là sự thật. Bên cạnh cô là một người đàn ông
lạ mặt, tràn đầy khí thế trưởng thành áp đảo đám thanh niên xung quanh.
Vân Tiếu Ngữ không thèm để ý đến gã ta hỏi.
"Mọi chuyện rốt cuộc là sao? Cậu đăng ký thi thố cái khỉ gì đó thật hả?".
"Có tên đăng ký nhưng không phải tớ đăng ký."
Cô nhăn trán, cảm thấy mệt mỏi trước mấy chiêu chơi xấu của cô bạn từng thân thiết. Cố Dĩ Liên vội nói:
"Hay cậu nói ban tổ chức rút tiết mục này xem..."
Cố Dĩ Liên lo lắng cũng có cơ sở vì trước giờ chưa từng ai nghe thấy cô biểu diễn lần nào. Cũng chưa luyện tập mà lên sân khấu biểu diễn, e rằng sẽ là trận xấu hổ ê chề. Vân Tiếu Ngữ nghiến răng nói đầy tức giận: "Là ai? Gia đây mà biết đứa nào thì đừng hòng sống!"
"Được rồi".
Cô giơ tay ra hiệu cho hai cô bạn bình tĩnh lại. Cô bình tĩnh lên tiếng: "Dù sao cũng chỉ là biểu diễn một bài. Muốn bôi xấu Bạch Sênh này không phải dễ đâu."
"Em không cần tôi giúp?"
Tôn Chu Minh nhíu mày hỏi lại, đổi lại là thái độ bình thản và cái lắc đầu của cô. Cô trong mắt gã càng thêm một sắc màu lạ lùng. Gã có chút hưng phấn và mong chờ điều kinh hỉ cô sẽ mang lại cho gã.
Cô nhàn nhạt trả lời, đôi môi vẽ lên nụ cười bình thản và không hề có chút lo lắng.
"Bộ mặt của Bạch gia đang nằm trong tay tôi tối nay, đừng ai nghĩ có thể tô đen. Tôi cũng không để cho cô ta như nguyện".
Cô đứng dậy, quay qua nói với cậu bạn phụ trách và hỏi:
"Xin hỏi, tôi có thể mượn nhạc cụ được không? Sơ xuất quá, tôi không nhớ ra
phải chuẩn bị".
Vân Tiếu Ngữ tò mò hỏi:
"Cậu định biểu diễn?"
"Đúng vậy. Tôi sẽ làm cho cả trường này bất ngờ. Sẽ vui lắm đây".
Cô cười đầy tự tin, giống như mặt trời toả sáng thiêu cháy gã từ bên trong. Tôn Chu Minh ngồi vắt chân đầy cứng ngắc để che đậy phản ứng của vật giữa hai chân.
Chết tiệt. Cô bé này quá mức hấp dẫn. Gã muốn phạm quy. Có lẽ gã cần phải ra tay để thu được cô vào tay, gã có hứng thú với cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.