Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
Chương 31: Em là của tôi
Đường Kỳ Vy
10/02/2023
Cô ngủ một giấc thẳng đến khi trời tối. Chăn ấm, nệm êm, lại phảng phất mùi hương quen thuộc của Tiết Vũ Khiêm, cô chỉ hận không thể làm tổ trong chiếc ổ ấm áp này mà ngây ngốc cả đời. Cô mơ mơ màng màng, cảm giác cơ thể chìm trong làn mây bồng bềnh, không khỏi cảm khái một tiếng.
Thoải mái quá.
Cô bất giác kêu lên một tiếng, đánh động người đàn ông đang ngồi đọc sách bên cạnh: "Tiết Vũ Khiêm..."
Anh vội bỏ cuốn sách trên tay xuống, dịch người sát lại và quan sát cô. Ánh sáng đèn ngủ nhu hòa tỏa một màu cam nhạt, tô lên khuôn mặt cô vẻ đẹp như sương khói, trong lành và dịu êm. Mái tóc dài phủ trên nệm chăn, làn da trắng ngần dưới màu cam nhạt, đôi môi đỏ hé mở và lẩm bẩm nói trong cơn mơ. Anh nghe thấy cô gọi tên anh.
Đó là thứ âm thanh du dương và ngọt ngào nhất anh từng được nghe suốt mười mấy năm cuộc đời, kể từ khi mẹ anh ra đi. Chưa từng có ai gọi anh trân trọng như vậy.
Tiết Vũ Khiêm không khỏi xúc động nghẹn ngào, mơn ngón tay dọc theo đường nét khuôn mặt của cô, nhìn cô với tất cả chân tình cuộn trào trong lòng.
Bao người nói anh lãnh đạm, nói anh không biết cách yêu thương người khác, nhiều điều khác đến mức anh cũng tưởng rằng mình mãi mãi không biết được tình yêu là gì. Cho đến khi gặp cô.
Chỉ bằng một ánh mắt, anh đã yêu cô. Nếu nói ra, có lẽ cô sẽ không tin nhưng quả thật là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, và anh dành hết cho cô, không giữ lại chút gì kể cả bản thân anh.
Cô tựa như cô mèo nhỏ say ngủ trong cái ổ ấm áp, lười biếng cọ người mãi không muốn dậy. Cho đến khi mũi cô có điểm ngứa ngứa mà hắt xì một cái, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Dịu dàng quá.
Ánh mắt của anh nhìn dịu dàng đến mức tưởng rằng cô đang nằm mơ. Cô mơ về cô của đời trước, về tình yêu muộn màng cô nhận ra, về những tin tưởng không có hồi đáp đến tuyệt vọng. Cô nhấc người ôm lấy eo anh, gối đầu lên đùi anh và thì thầm.
"May quá, anh vẫn còn ở đây..."
"Đừng bỏ rơi em, đừng như gã... bỏ rơi em..."
Tiết Vũ Khiêm nghe lúc được lúc không, thoáng cau mày trước những câu từ vụn vặt từ môi cô thoát ra. Ai là người đã bỏ rơi cô, ai là người đã đến với cô trước cả anh?
Có lẽ là cô nói mớ. Tiết Vũ Khiêm tự nhủ, vòng tay thoáng xiết chặt hơn và đôi môi không tự chủ được phủ lên môi cô một cách cấp thiết. Lòng anh bỗng có dự cảm bất an mơ hồ. Anh không dám nắm chắc trong tình cảm này liệu rằng có ai đó sẽ xuất hiện và cướp cô đi. Một kẻ tài giỏi hơn anh, ưa nhìn hơn anh, dịu dàng và chiều chuộng cô hơn anh. Điều anh có thể làm lúc này là hôn cô sâu hơn, yêu thương hơn nữa để cô mãi mãi khắc ghi hình dáng và hơi thở của anh.
Anh khao khát nhiều hơn, nhiều hơn nữa là cái hôn này.
Cô bị hôn đến tỉnh lại, mở miệng kháng nghị nhưng chỉ là những âm thanh nỉ non rên rỉ đầy diễm tình. Nhận ra hơi thở, độ ấm, vòng tay quen thuộc bao bọc lấy mình, cô thả lỏng toàn thân và ngã người ra sau, kéo anh đổ xuống bao vây lấy mình giữa lớp nệm chăn.
Chăn ấm, nệm êm, không khí nóng ẩm và dịu dàng sắc hương, thân thể cô lâng lâng lên cảm giác thỏa mãn lạ lùng, không khỏi thả lỏng các thớ cơ mà bám lấy anh như dây leo. Lưỡi cô đáp trả lại anh chủ động hơn, mời gọi hơn khiến Tiết Vũ Khiêm đỏ mặt, căng cứng người và áp sát thân mình hơn nữa, đè ép người cô chìm trong tầng tầng lớp lớp chăn vải.
Bàn tay cô như có ma lực, chạm đến đâu đốt lửa trên anh đến đấy. Tiết Vũ Khiêm cố gắng di dời cảm xúc, tập trung vào đôi môi và đầu lưỡi cô nhưng không sao khống chế được lửa dục bừng bừng dưới hạ thân.
Chết tiệt! Cô còn nhỏ, anh không thể làm chuyện cầm thú với cô được! Tiết Vũ Khiêm gầm gừ trong cổ họng, buông môi mình và rúc đầu vào hõm cổ cô thở gấp từng hồi. Môi anh đặt lên cổ cô, làn da trơn mềm thơm tho mời gọi anh, tựa như trái cấm thơ ngây dẫn dụ anh phạm pháp.
Cô vẫn lâng lâng trong con sóng cảm xúc, bàn tay vuốt ve từ lưng cho đến eo rắn chắc hữu lực của anh. Cô không còn ngây thơ để hiểu rằng người đàn ông này đang phải kiềm chế những gì. Nhưng cô không muốn mọi chuyện mãi mập mờ như vậy. Dù sao linh hồn này cũng đã trưởng thành, còn cô thì quá yêu anh, bầu không khí lại quá mời gọi và tự thâm tâm cô biết rõ anh sẽ không phản bội cô.
Không cần đến tận cùng, cô chỉ cần một chút, một chút nữa mà thôi. "Em..."
Tiết Vũ Khiêm mở to mắt, hơi thở dồn dập phả lên mặt cô khi môi cô đặt lên trái khế Adam trên cổ anh mà hôn. Tê dại như một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến anh run rẩy cả người. Dùng hết sức chống đỡ thân thể, anh nâng người lên để cô không nhận ra vị trí đáng xấu hổ của anh đang có phản ứng và phồng lên chật cứng trong đũng quần. Tiết Vũ Khiêm rít lên và bắt lấy tay cô:
"Em đang làm gì vậy? Dừng lại..."
Cô vặn vẹo dưới thân anh, thoát khỏi gọng kiềm của anh và tiếp tục trải nụ hôn xuống sâu hơn nữa. Cô nhanh nhẹn cởi từng cúc áo sơ mi của anh, bàn tay mềm mại luồn vào ve vuốt thớ cơ săn chắc như tạc tượng và hôn một đường lên ngực, lên bụng anh.
Làn da anh nóng như có lửa, bắt cháy sang đến người cô, khiến cô nóng bừng bừng. Hô hấp của anh dồn dập, mồ hôi túa ra, từ trán nhỏ xuống người cô như hạt châu, lấp lánh dưới ánh đèn. Lồng ngực phập phồng, cơ bụng sáu múi tiêu chuẩn và khuôn mặt nam tính đanh lại đầy hơi thở tình dục. Cô cắn lên cổ anh, tạo thành dấu hôn sẫm màu trên làn da màu đồng, thì thầm vào tai anh:
“Đây là đánh dấu. Anh là của em".
Tiết Vũ Khiêm nắm chặt hai tay bên người cô, cơ bắp căng cứng và hai mắt đỏ lên vì kiềm chế. Cô còn không biết sợ, ánh mắt nhu hòa đong đầy yêu thương, hai tay vuốt ve từ má đến bụng anh và nói tiếp:
"Từ lúc gặp anh, em đã nghĩ tại sao lại có người đàn ông can đảm, cương trực và ưu tú đến vậy. Người đàn ông này, định là dành cho em”.
"Bạch Sênh!" Anh rít lên và ánh mắt càng lúc càng đỏ đến đáng sợ. Nhưng cô quyết không dừng lại. Cũng chẳng mấy chốc mà cô bước qua tuổi mới. Cô muốn một phần đặt trước, đảm bảo anh không thể thoát khỏi cô. Cô luồn tay vào trong vạt áo nơi eo của anh, nói khẽ:
“Lúc trước em có nói sau khi em đủ mười tám, sẽ nói cho anh biết bạn trai của em là ai. Vậy...", cô rướn người lên để đôi môi hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy một đốt ngón tay, "... anh có muốn trở thành người đó hay không?” Câu thỏ thẻ tâm tình của cô như một quả bom nổ bên tai anh. Thấy kệ những gì hứa hẹn trước đó, Tiết Vũ Khiêm chẳng màng nghĩ đến chuyện làm chính nhân quân tử. Anh vội vàng áp lấy môi cô và hôn điên cuồng như trả lời thay cho câu hỏi của cô.
Có trời mới biết anh muốn làm người yêu cô đến mức độ nào.
Nghĩ đến việc cô còn nhỏ, anh không dám xuống tay, nhưng... hôm nay, thôi thì phóng túng một lần, dẫu không đến cùng cũng không sao.
Người yêu nhỏ câu dẫn đến vậy, còn chịu được đến giờ anh đúng là thánh nhân.
Tiết Vũ Khiêm nói giữa những cái hôn.
"Em là của tôi. Chỉ là của một mình tôi".
Đừng bao giờ rời xa tôi. Xin em.
Thoải mái quá.
Cô bất giác kêu lên một tiếng, đánh động người đàn ông đang ngồi đọc sách bên cạnh: "Tiết Vũ Khiêm..."
Anh vội bỏ cuốn sách trên tay xuống, dịch người sát lại và quan sát cô. Ánh sáng đèn ngủ nhu hòa tỏa một màu cam nhạt, tô lên khuôn mặt cô vẻ đẹp như sương khói, trong lành và dịu êm. Mái tóc dài phủ trên nệm chăn, làn da trắng ngần dưới màu cam nhạt, đôi môi đỏ hé mở và lẩm bẩm nói trong cơn mơ. Anh nghe thấy cô gọi tên anh.
Đó là thứ âm thanh du dương và ngọt ngào nhất anh từng được nghe suốt mười mấy năm cuộc đời, kể từ khi mẹ anh ra đi. Chưa từng có ai gọi anh trân trọng như vậy.
Tiết Vũ Khiêm không khỏi xúc động nghẹn ngào, mơn ngón tay dọc theo đường nét khuôn mặt của cô, nhìn cô với tất cả chân tình cuộn trào trong lòng.
Bao người nói anh lãnh đạm, nói anh không biết cách yêu thương người khác, nhiều điều khác đến mức anh cũng tưởng rằng mình mãi mãi không biết được tình yêu là gì. Cho đến khi gặp cô.
Chỉ bằng một ánh mắt, anh đã yêu cô. Nếu nói ra, có lẽ cô sẽ không tin nhưng quả thật là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, và anh dành hết cho cô, không giữ lại chút gì kể cả bản thân anh.
Cô tựa như cô mèo nhỏ say ngủ trong cái ổ ấm áp, lười biếng cọ người mãi không muốn dậy. Cho đến khi mũi cô có điểm ngứa ngứa mà hắt xì một cái, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Dịu dàng quá.
Ánh mắt của anh nhìn dịu dàng đến mức tưởng rằng cô đang nằm mơ. Cô mơ về cô của đời trước, về tình yêu muộn màng cô nhận ra, về những tin tưởng không có hồi đáp đến tuyệt vọng. Cô nhấc người ôm lấy eo anh, gối đầu lên đùi anh và thì thầm.
"May quá, anh vẫn còn ở đây..."
"Đừng bỏ rơi em, đừng như gã... bỏ rơi em..."
Tiết Vũ Khiêm nghe lúc được lúc không, thoáng cau mày trước những câu từ vụn vặt từ môi cô thoát ra. Ai là người đã bỏ rơi cô, ai là người đã đến với cô trước cả anh?
Có lẽ là cô nói mớ. Tiết Vũ Khiêm tự nhủ, vòng tay thoáng xiết chặt hơn và đôi môi không tự chủ được phủ lên môi cô một cách cấp thiết. Lòng anh bỗng có dự cảm bất an mơ hồ. Anh không dám nắm chắc trong tình cảm này liệu rằng có ai đó sẽ xuất hiện và cướp cô đi. Một kẻ tài giỏi hơn anh, ưa nhìn hơn anh, dịu dàng và chiều chuộng cô hơn anh. Điều anh có thể làm lúc này là hôn cô sâu hơn, yêu thương hơn nữa để cô mãi mãi khắc ghi hình dáng và hơi thở của anh.
Anh khao khát nhiều hơn, nhiều hơn nữa là cái hôn này.
Cô bị hôn đến tỉnh lại, mở miệng kháng nghị nhưng chỉ là những âm thanh nỉ non rên rỉ đầy diễm tình. Nhận ra hơi thở, độ ấm, vòng tay quen thuộc bao bọc lấy mình, cô thả lỏng toàn thân và ngã người ra sau, kéo anh đổ xuống bao vây lấy mình giữa lớp nệm chăn.
Chăn ấm, nệm êm, không khí nóng ẩm và dịu dàng sắc hương, thân thể cô lâng lâng lên cảm giác thỏa mãn lạ lùng, không khỏi thả lỏng các thớ cơ mà bám lấy anh như dây leo. Lưỡi cô đáp trả lại anh chủ động hơn, mời gọi hơn khiến Tiết Vũ Khiêm đỏ mặt, căng cứng người và áp sát thân mình hơn nữa, đè ép người cô chìm trong tầng tầng lớp lớp chăn vải.
Bàn tay cô như có ma lực, chạm đến đâu đốt lửa trên anh đến đấy. Tiết Vũ Khiêm cố gắng di dời cảm xúc, tập trung vào đôi môi và đầu lưỡi cô nhưng không sao khống chế được lửa dục bừng bừng dưới hạ thân.
Chết tiệt! Cô còn nhỏ, anh không thể làm chuyện cầm thú với cô được! Tiết Vũ Khiêm gầm gừ trong cổ họng, buông môi mình và rúc đầu vào hõm cổ cô thở gấp từng hồi. Môi anh đặt lên cổ cô, làn da trơn mềm thơm tho mời gọi anh, tựa như trái cấm thơ ngây dẫn dụ anh phạm pháp.
Cô vẫn lâng lâng trong con sóng cảm xúc, bàn tay vuốt ve từ lưng cho đến eo rắn chắc hữu lực của anh. Cô không còn ngây thơ để hiểu rằng người đàn ông này đang phải kiềm chế những gì. Nhưng cô không muốn mọi chuyện mãi mập mờ như vậy. Dù sao linh hồn này cũng đã trưởng thành, còn cô thì quá yêu anh, bầu không khí lại quá mời gọi và tự thâm tâm cô biết rõ anh sẽ không phản bội cô.
Không cần đến tận cùng, cô chỉ cần một chút, một chút nữa mà thôi. "Em..."
Tiết Vũ Khiêm mở to mắt, hơi thở dồn dập phả lên mặt cô khi môi cô đặt lên trái khế Adam trên cổ anh mà hôn. Tê dại như một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến anh run rẩy cả người. Dùng hết sức chống đỡ thân thể, anh nâng người lên để cô không nhận ra vị trí đáng xấu hổ của anh đang có phản ứng và phồng lên chật cứng trong đũng quần. Tiết Vũ Khiêm rít lên và bắt lấy tay cô:
"Em đang làm gì vậy? Dừng lại..."
Cô vặn vẹo dưới thân anh, thoát khỏi gọng kiềm của anh và tiếp tục trải nụ hôn xuống sâu hơn nữa. Cô nhanh nhẹn cởi từng cúc áo sơ mi của anh, bàn tay mềm mại luồn vào ve vuốt thớ cơ săn chắc như tạc tượng và hôn một đường lên ngực, lên bụng anh.
Làn da anh nóng như có lửa, bắt cháy sang đến người cô, khiến cô nóng bừng bừng. Hô hấp của anh dồn dập, mồ hôi túa ra, từ trán nhỏ xuống người cô như hạt châu, lấp lánh dưới ánh đèn. Lồng ngực phập phồng, cơ bụng sáu múi tiêu chuẩn và khuôn mặt nam tính đanh lại đầy hơi thở tình dục. Cô cắn lên cổ anh, tạo thành dấu hôn sẫm màu trên làn da màu đồng, thì thầm vào tai anh:
“Đây là đánh dấu. Anh là của em".
Tiết Vũ Khiêm nắm chặt hai tay bên người cô, cơ bắp căng cứng và hai mắt đỏ lên vì kiềm chế. Cô còn không biết sợ, ánh mắt nhu hòa đong đầy yêu thương, hai tay vuốt ve từ má đến bụng anh và nói tiếp:
"Từ lúc gặp anh, em đã nghĩ tại sao lại có người đàn ông can đảm, cương trực và ưu tú đến vậy. Người đàn ông này, định là dành cho em”.
"Bạch Sênh!" Anh rít lên và ánh mắt càng lúc càng đỏ đến đáng sợ. Nhưng cô quyết không dừng lại. Cũng chẳng mấy chốc mà cô bước qua tuổi mới. Cô muốn một phần đặt trước, đảm bảo anh không thể thoát khỏi cô. Cô luồn tay vào trong vạt áo nơi eo của anh, nói khẽ:
“Lúc trước em có nói sau khi em đủ mười tám, sẽ nói cho anh biết bạn trai của em là ai. Vậy...", cô rướn người lên để đôi môi hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy một đốt ngón tay, "... anh có muốn trở thành người đó hay không?” Câu thỏ thẻ tâm tình của cô như một quả bom nổ bên tai anh. Thấy kệ những gì hứa hẹn trước đó, Tiết Vũ Khiêm chẳng màng nghĩ đến chuyện làm chính nhân quân tử. Anh vội vàng áp lấy môi cô và hôn điên cuồng như trả lời thay cho câu hỏi của cô.
Có trời mới biết anh muốn làm người yêu cô đến mức độ nào.
Nghĩ đến việc cô còn nhỏ, anh không dám xuống tay, nhưng... hôm nay, thôi thì phóng túng một lần, dẫu không đến cùng cũng không sao.
Người yêu nhỏ câu dẫn đến vậy, còn chịu được đến giờ anh đúng là thánh nhân.
Tiết Vũ Khiêm nói giữa những cái hôn.
"Em là của tôi. Chỉ là của một mình tôi".
Đừng bao giờ rời xa tôi. Xin em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.