Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 4: Bằng như cậu mà cũng biết nấu ăn
Lãnh Băng Sơn
12/06/2021
Hôm nay là ngày cuối tuần nên Tần
Phong không phải đi làm , nhưng trình tự tập luyện mỗi ngày tựa hồ không thay đổi, đây cũng vì Cha anh là người trong quân đội mà rèn luyện anh
từ bé.
Lúc người ta đi công viên chơi rồi làm nũng đòi mẹ quà bánh thì anh lại thành thật mà đứng tấn , mang tạ chạy bộ. Tuy anh theo nghiệp kinh thương giống mẹ nhưng năng lực tự vệ vẫn là phải có. Hầu như những sát chiêu trên chiến trường anh đều thuần thục, tất cả là nhờ những bậc lão luyện trong quân đội yêu quý mà không tiếc công chỉ dạy cho anh. tần Phong học rất nhanh lại Thông minh hơn người, rất nhiều lão đầu thầm thèm khát muốn mang anh về dưới trướng của mình, nhưng cái suy nghĩ muốn đàu góc tường nhà bạn hữu nào dễ như thế.
Mẹ anh tuy là nghiệp thương nhân nhưng là một nữ nhân tuyệt đối không thể xem thường , bà chỉ dùng một câu nói là đã có thể đánh tan cái mơ mộng hảo huyền kia " muốn con trai yêu quý của bà đi theo mấy lão đầu tìm chết , nằm mơ đi. " Tất nhiên ,thế lực phía sau lưng bà thì càng khiến người ta căm nín.
Vì để hai đứa con của bà được chào đời , bà gần như bỏ cả sinh mạng mình ra để đánh đổi. 200 năm qua dường như để có một sinh mệnh chào đời là điều không dễ dàng, bà là số ít người may mắn đó. Thực lực càng lớn thì khả năng sinh ra thế hệ tiếp theo càng khó khăn gấp bội. Mặc dù công nghệ vô cùng tân tiến nhưng thế hệ được nó sinh ra năng lực lại vô cùng yếu ớt.
Khi mang thai hai đứa con này bà gần như nghĩ mình đang nằm mơ, khi chúng chào đời bà dồn hết cả tâm tư cho chúng. Chiến tranh đã đi qua, nhưng tình hình dân số lại bi quan đến tuyệt vọng . Bà muốn chúng có một cuộc sống bình thường,cưới vợ, sinh con. Không cần chúng quá cường đại, sống hạnh phúc là tốt rồi.
Theo thời gian , đứa con lớn đã như mong muốn của bà mà trở thành thương nhân rất thành đạt. Đứa con nhỏ .... mặc dù luôn có kẻ muốn đàu góc tường nhưng hai bên gia đình chấp nhận mong muốn của bà nên chăng ai dám ho he gì nữa. Mặc dù vậy ,đứa nhỏ càng lớn càng cường đại khiến mấy lão già kia xoa tay không ngừng .
Biết sao được , vẫn là tôn trọng quyết định của các con, nhưng trước mắt cả hai đứa đều nguyện bồi bà vui vẻ.
Trong phòng tập, Tần Phòng vẫn miệt mài tập luyện với cường độ cao, bên ngoài kia Lâm Hàn cũng một thân đồ nhẹ nhàng thoải mái đều đều bước chân mà chạy bộ quanh dinh thự, chỉ mới chạy được 1km mà cậu thấy như phổi cũng muốn bị cậu thở văng ra ngoài , cơ thể này đúng là quá kém cỏi .
Dỡ sống dỡ chết mà lê thết cái thân thể mềm như bún đi đến dưới tán cây ngồi thở dốc , làn gió nhẹ thổi qua khu vườn mang theo hương thơm tươi mát làm cậu cảm thấy mệt mỏi tiêu tán rất nhanh , ánh nắng nhu hoà buổi sáng mới dễ chịu làm sao. Lâm Hàn không tự chủ mà híp mắt vươn vai , thật sảng khoái , ánh mặt trời buổi sáng vẫn là tốt nhất.
Buổi sáng kết thúc với cái bụng đói meo, Lâm Hàn nhất thời méo mặt nhớ ra... hình như vị kia hôm nay sẽ ở nhà. Cậu đã nghe quản gia phân phó người làm trong nhà ngàn vạn lần đừng để thiếu gia thấy mặt cậu mà mất hứng . ( cảm giác thật tủi thân hic hic)
Đúng giờ đầu bếp Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng cho thiếu gia nhà mình , là món trứng opla kèm với bánh mì và salát rau quả. Tần Phong có chút thất vọng nhỏ mà bảo trì im lặng dùng bữa, ở một góc khác chú sóc nhỏ Lâm Hàn sau khi tắm rửa xong liền nhanh chóng chuồn xuống bếp một cách trót lọt.
Đánh nhanh rút gọn là chiến lược hiện giờ của cậu. Lên xong thực đơn trong đầu, rất nhanh Lâm Hàn đã hoàn thành cho mình 2 cái bánh mì kẹp trứng chiên và thịt dị thú kèm thật nhiều rau xanh , cà chua và ít lát ớt mỏng thay cho tương ớt.
Và sau đó hiển nhiên là phải chuồn thật êm lên phòng, mà ở bên kia phòng ăn Tần Phong lại một lần nữa phát huy cực điểm cái mũi siêu thính của mình.
Khẽ cau mày như suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn lại điểm tâm trong tay mình. Có chút ghét bỏ, nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai lưu sư phụ cho anh ăn món cũ nhàm chán còn mình thì thưởng thức món mới có vẻ còn ngon hơn ( kỳ thật món cơm hôm qua anh rất hài lòng) , sư phụ Lưu cũng thật không đúng .
Hướng thẳng về phòng bếp,một thân ảnh từ trong bếp vọt ra quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng,kết quả người kia đâm sầm vào anh thật mạnh rồi bật người lùi về phía sau vài bước mới ổn định lại thân thể , xoa xoa cái mũi bị đụng đau Lâm Hàn có chút phát hỏa muốn rống lên
Lâm Hàn - " Đi đứng phải nhìn đường chứ , bộ anh....." lời chưa nói bị kẹt toàn bộ trong cuốn họng. Triệt để đứng hình mà gian nan sắp xếp ngôn ngữ trong đầu nhưng cái gì cũng không nghĩ ra. Chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn Tần Phong từ đâu tự dưng đứng thù lù ra đó.
Tần Phong ghét bỏ mà lấy tay phủi vết dơ không hề tồn tại ở chỗ vừa bị đụng trúng kia , Lâm Hàn cảm thấy hành động này thật ấu trĩ không khỏi bĩu môi một cái. Rồi nhanh chóng mang lên cái bộ mặt cười đến là vô tội mà nhìn Tần Phong nói một câu
Lâm Hàn - " Ha.....xin....xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh đi vào cho nên ...Tần thiếu nếu có việc xin cứ tự nhiên. Tôi.... lên phòng trước." Nói đoạn cậu nhanh chóng lách qua người anh tẩu thoát.
Chữ cút đã ra tới miệng nhưng lại bị nuốt vội trở về
Tần Phong - " Đứng lại " miệng nhanh hơn não khi nhìn thấy thứ trong tay Lâm Hàn , Tần Phong có chút mắc nghẹn không biết phải làm gì tiếp theo. Anh xoay người đối mặt với Lâm Hàn , vẫn cái bộ mặt cá chết đó , mắt đảo nhanh qua đĩa đồ ăn trong tay Lâm Hàn rồi .... hắng giọng nói
Tần Phong: " khụ ... đây không phải nơi cậu có thể vào, nên ngoan ngoãn ở trong phòng thì hơn. Thứ gì không nên thì chớ có động vào. Tôi không muốn thấy có lần sau , nghe rõ cho tôi. Đừng nghĩ có thể đấu lại tôi, bằng không cậu chết thế nào cũng khó nói lắm" sát ý không một chút che giấu lộ ra trần trụi , dĩ nhiên ai mà biết được cậu sẽ giở thủ đoạn gì trong thức ăn, tiểu nhân thì nhất định phải đề phòng.
Giờ phút này cho dù thần kinh thô thế nào đi chăng nữa Lâm Hàn cũng không quá ngu để hiểu. Sắc mặt cậu ngưng trọng vài giây nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Nhếch mài lên mà đáp rằng
Lâm Hàn - " Cảm tạ Tần thiếu gia đã nhắc nhỡ, cái mạng nhỏ này tôi sẽ bảo quản thật tốt, không cần anh phải nhọc lòng. Tôi xuống đây chỉ để làm phần ăn sáng cho mình,không trộm cắp cũng không có làm điều gì khuất tất. Anh nghĩ nhiều rồi"
Tần Phong - " Chỉ bằng cậu mà cũng biết nấu ăn sao, ha nực cười"
Ta nhịn ... ta nhịn, Lâm Hàn gian nan nuốt xuống cục tức trong lòng đáp
Lâm Hàn - " Vậy anh cho là cái gì ?" Tôi chẳng những biết làm mà còn làm rất tốt đấy , muốn kiếm chuyện , được a. Lâm Hàn cầm cái bánh mì kẹp trong tay nhếch mày với Tần Phong rồi hùng hồn mà đáp
Lâm Hàn - " Anh nhìn thấy cái này không? Nó . là . do . chính . tay. tôi . làm. Anh không tin thì cứ bảo đầu bếp làm cái khác cho anh!" Nói đoạn cậu mở to mắt,trong sự kinh ngạc của Tần Phong mà sảng khoái cắn một miếng thật to, nhất thời mùi thơm bung tỏa ra xung quanh, vì đứng quá gần nên Tần Phong bị hương thơm đánh úp triệt để câm nín.
Đắc thắng trong lòng Lâm Hàn nâng cằm ưỡng ngực nghênh ngang đi về phòng. Thật sảng khoái làm sao hắc hắc
Bóng lưng Lâm Hàn khuất hẳn Tần Phong mới giật mình bừng tỉnh, cắn chặt răng , bản thân vậy mà lại có thể bị một tên lưu manh không hơn không kém giỡn mặt . Nhất thời .... lâm vào trầm mặc
Sau khi đã thoả mãn cơn đói Lâm Hàn lại tìm cho mình một công việc hết sức nghiêm túc . Tự phổ cập kiến thức về xu thế hiện tại cũng như tiềm năng mà cậu có thể phát triển sau này. Sau khi lượn một vòng trên tinh võng Lâm Hàn quyết định đi thực tế bổ khuyết thêm Trãi nghiệm cho bản thân. Không thể chỉ lý thuyết suôn được .
Tiền .... thì qua kiểm tra sơ bộ theo đơn vị tiền tệ cậu học được thì cũng không tính là ít đi, đủ cho cậu ăn hàng tận 8 con phố nha. Xem ra tên đáng ghét kia cũng không đến nỗi keo kiệt với nguyên chủ ( rất tiếc thực tế là nguyên chủ suốt ngày chỉ thích vòi tiền rồi đi hoang phí, không tăng phí thì 1 khóc 2 nháo 3 thắc cổ đến Tần Phong phát phiền mới được cho một ít)
Đến tủ đồ cậu tìm cho mình một bộ trông bình dị nhất với áo thun trắng đơn giản ,quần jean rách nhẹ cùng cái áo khoát da nâu nhạt. Không cần nỗi bậc chỉ cần hữu dụng với cậu vậy là đủ.
Nhanh chóng đổi giày rồi thật nhanh tìm thấy quản gia Thông báo với ông rằng cậu muốn ra ngoài một chuyến , chiều sẽ về. Nguyên chủ có thói quen cứ thích là đi mà không cần báo lại với ai cho nên quản gia vẫn là hơi bất ngờ , ông đã gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cậu rất nhanh đã đón được một chiếc huyền phù vào bảo bác tài đưa cậu đến siêu thị gần nhất để cậu cập nhật thêm giá cả cũng như chủng loại. Nếu điểm sáng để sinh tồn trong cái thế giới này đối với cậu là nấu ăn vậy thì cứ mở quán ăn đi, khi ly hôn với Tần Phong thì ít tiền kia có lẽ anh ta sẽ không tiếc đâu. Tốn chút tiền mà tống khứ được cậu thì anh ta quá lời rồi.
Dạo siêu thị cả nữa buổi Lâm Hàn có chút đói nên quyết định nếm thử đồ ăn chiêu bài ở nơi đây xem sao. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Theo chỉ dẫn trên tinh võng cậu đi đến một nhà hàng nổi tiếng trên tinh cầu thủ đô, đập vào mắt là cái biển hiệu " An Cư Các " được viết theo kiểu thư pháp.
Ùm không tồi. Vì là giờ ăn trưa nên cơ hồ các bàn đều chật ních người ,may cho cậu vẫn còn một cái bàn nhỏ chỗ góc khuất ít ai chú ý tới ,mặc dù vậy vẫn không ít ánh mắt ném về phía cậu, nam có - nữ có. Hầu hết là vì vẻ đẹp trai toả nắng của cậu thu hút, mà nguyên chủ thì một chút phản ứng cũng không có, người phục vụ rất nhanh đã đến và đưa cậu thự đơn chiêu bài của quán, nhìn giá cả cậu bỗng thấy đau dạ dày. Đành gọi hai món : canh củ sen và thịt kho tàu, thầm hy vọng..... sẽ không giống như đầu bếp ở nhà từng cho cậu ăn đi . Nhưng .... cậu kỳ vọng quá cao rồi ......
Bên kia thì đang khám phá thế giới mới lạ, còn ở bên này Tần Phong có chút ngưng trọng ,đóng lại quang não . Nhất thời không có tâm trạng xử lý công việc trong công ty. Đang suy nghĩ miên man Bất giác Tần Phong hỏi Chu quản gia một câu
- Tần Phong : " Cậu ta đâu...." sao không thấy xuất hiện với cái bản mặt vô sĩ mà tìm cách câu dẫn anh như mọi khi ???
- Chu quản gia : " Lâm thiếu sáng nay đã đi ra ngoài, chiều sẽ về đến"
Tần Phòng khẽ hừ một tiếng khinh thường . Cậu ta thì có thể đi được cái chỗ nào ra hồn . Không có mấy con ruồi nhặn bay quanh cũng tốt.
Chu quản gia một bên ý vị sâu xa nhìn thiếu gia nhà mình, vẫn là quan sát thêm đi. Quản gia khom người chào rồi lui ra,ở đây không còn việc của ông nữa.
Lúc Lâm Hàn về đến nhà là hơn 2h trưa , cậu chỉ đi gần nhà để đảm bảo mình được an toàn về đến nơi, ai mà biết được chi phí có phát sinh ngoài ý muốn không ? Vẫn là phải lo xa đi.
Hôm nay cậu có chút mệt, nên về nhà sớm hơn dự định . Nhìn cái dinh thự nguy nga tráng lệ cậu cảm thấy thật buồn tẻ. Về đến nhà mà không có người thân thì ít ra cũng phải có một con chó chạy ra mừng ,như vậy thật vui biết bao. Lâm Hàn từng nuôi một con chó rất Thông minh, mỗi khi cậu về đến nhà đều là nó ra tận cổng chào đón cậu. Cậu.....có chút nhớ người bạn nhỏ ấy......
Một đường thuận lợi trở về phòng, cậu bước nhanh vào phòng tắm tẩy rửa một thân mệt mỏi rồi đánh một giấc thật ngon.
Hôm nay ra ngoài cậu nhận thức không ít . Đặc biệt là...... rau củ, thịt trứng nơi đây phi thường mắc a, số tiền cậu có căn bản không thể duy trì được quá một tuần, thật đau đầu .
Quỹ đạo hôm nay sẽ không có gì thay đổi nếu như .... trong phòng bếp không bỗng nhiên thừa ra một cái bóng đèn. Đó là khi Lâm Hàn vừa bước vào bếp, cậu bị dọa không nhẹ. Đứng trong bếp giờ phút này là đầu bếp Lưu kính mến với áo mũ chỉnh tề như ra trận, trên bàn nguyên vật liệu đã sắp xếp tốt chỉ còn chờ lên thực đơn là có thể động thủ ngay .
Dọa người .... ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc hôm nay tại sao lại nấu cơm sớm vậy không , hình như vẫn chưa đến giờ cơm tối nha!!! Lâm Hàn gian nan bổ não một lúc đành trực tiếp hỏi thẳng
- Lâm Hàn : " Thật ngại quá ... tôi ... tôi không biết ngài sẽ nấu ăn vào giờ này , Có phiền không nếu ...." nếu tôi dùng ké bếp một lúc .
- Sư phụ Lưu :" Được, cậu cứ tuỳ tiện không phải ngại. Tôi .... khụ..... chỉ là đang suy nghĩ món ăn mới mà thôi !"
Là vậy đó, chứ ông tuyệt không có ý học lỏm đâu nha. Ghét thì ghét nhưng cái cần phải học hỏi thì nhất định phải nghiêm Túc học hỏi. Ông không phải đám trẻ con bồng bột hở chút là manh động một cách ngu xuẩn.
Nghe đầu bếp Lưu nói thế cậu nhất thời nhẹ nhỏm không ít. Chỉ là cậu cũng có chút trống rỗng không biết phải nấu món gì. Lâm Hàn khoanh tay trước ngực ,một tay sờ sờ cằm nghiền ngẫm. Chậc chậc ....hmmmmm , bỗng trong đầu cậu nghĩ đến một món khiến cậu bất giác chảy cả nước bọt .
Mặt nghệch ra cười ngu ngơ một cái , cậu vẫn còn có chút bất mãn với món ăn trong nhà hàng ngày hôm nay ,hoàn toàn đánh mất hương vị thanh tao vốn có. Nhanh như cắt cậu xoắn tay áo lên bắt tay vào xử lý củ sen , thịt dị thú mà nói chính xác hơn là khoanh xương giò dị thú. Cậu vừa động ánh mắt sư phụ Lưu lập tức theo sát hành động của cậu một tấc cũng không rời.
Tay có chút ngứa nhưng vẫn cố kiềm nén , lúc này thật không biết để tay nơi đâu cho nó an phận. Rất may Lâm Hàn không phải lúc nào cũng thần kinh thô, thấy ông cứ nhìn mình chằm chằm , tay thì cứ liên tục xoa xoa,nhìn thôi cũng biết ông muốn gì. Lâm Hàn cười khẽ , giả vờ giả vịt nói với ông
- Lâm Hàn :" Ha ....thật ngại quá sư phụ lưu,tôi vốn muốn nấu canh củ sen nhưng mà ngài xem tôi này ,tay chân vụn về quá, .... sư phụ Lưu có thể chỉ điểm cho tôi được không? " Cậu thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực.
Ý cười trong mắt sư phụ Lưu không khỏi tăng lên vài phần , ông bỗng thấy có chút hảo cảm nhất thời đối với Lâm Hàn. Sảng khoái mà gật đầu đồng ý , tựa như bất đắc dĩ nhưng thôi dù sao ông vẫn rất sẵn lòng ..... dạy bảo hậu bối nha ha ha.
Trong khi sư phụ Lưu xử lý tốt củ sen thì cậu xử lý sơ thịt dị thú, lại làm thêm ít thịt dị thú để kho tàu. Salat rau trộn dầu giấm , mà ở đây không có giấm nên cậu thay thế bằng chanh. Hai người trong bên cùng hỗ động nhau một lúc lâu , sau khi gia giảm gia vị cũng nêm nếm ổn thoải Lâm Hàn lại vờ vịt quay sang nhờ sư phụ Lưu nếm thử vị giúp mình xem đạt tiêu chuẩn chưa , nhận được cái gật đầu cậu lại nịnh ông vài câu thành công khiến sư phụ Lưu cười đến mắt cũng không thấy đâu, đắc ý dạt đào mà bảo Lâm Hàn từ nay xuống bếp có gì không hiểu cứ hỏi ông là được . Nhưng trong lòng ông biết rõ Lâm Hàn đây là gián tiếp chỉ dạy cho ông nhưng lại không khiến ông xấu mặt.
Chậc ...... sau khi chết đi sống lại con người lại có thể biến hoá lớn đến như vậy? Rõ ràng cậu cái gì cũng không biết làm nhưng bây giờ xem ra ông nên nhận thức lại từ đầu.
Nhìn lại thành quả ông rất hài lòng , hoá ra bí quyết rất đơn giản nhưng hiệu quả lại khác biệt hoàn toàn. Mắt thấy Lâm Hàn muốn dọn lên phòng ăn một mình, ông khẽ cau mày , nguyên nhân không phải ông không biết ..... chỉ là.... thôi đành vậy. Thời gian còn nhiều mà , mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi .
Tối hôm nay Tần Phong ngoài dự đoán có một niềm vui bất ngờ mà tận hưởng mỹ vị, một chút cũng không xót lại. Gần như không thể có gì để bàn cãi khen chê về hương vị của món ăn, đặc biệt là canh củ sen ,hương vị thanh mát khiến người ăn cứ một ngụm lại một ngụm không thể dừng lại . Anh rất mong đợi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người nhà khi tận hưởng món ăn này. Ý cười loé lên trong đáy mắt nhưng từ gương mặt liệt của anh thì không thể nhìn ra cảm xúc gì. Đành chịu, anh là di truyền gương mặt than từ cha , còn anh trai anh lại thừa hưởng nụ cười như nắng mai từ mẹ.
Tâm trạng hôm nay phi thường tốt , Tần Phong không nhanh không chậm bước ra khu vườn nhỏ mà mẹ anh yêu thích không rời tay . Trời đêm nay rất trong lành , mát mẻ, gió thổi nhè nhè làm đung đưa vài cành hoa trong vườn. Sao trên trời như nhiều thêm,mênh mông Hơn , từng ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương to trên bầu trời.
Một thân ảnh thon dài đàn nằm trên thảm cỏ xanh mượt. Hay chân dài bắt chéo chồng lên nhau, đầu gối lên tay. Miệng khẽ ngân nga một khúc hát thanh âm nghe rất xa lạ nhưng nhịp điệu hài hoài. Tóc mái rũ xuống trán tuỳ ý lay theo gió, một đôi mắt đen to tròn trong sáng đang phản chiếu lại hàng ngàn ngôi sao trời lấp lánh. Môi khẽ nâng lên một đường cong nhẹ, cứ thế mà yên tĩnh hoà cùng trời đêm. Không phát hiện ra có người đang đi đến,cậu đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Tần Phong có chút bất ngờ, vốn không nghĩ lại gặp tên đáng ghét này nơi đây , tâm trạng tốt đều bị phá hủy không còn một mảnh . Vốn anh định cất bước quay trở về nhưng .... hình ảnh một chàng thiếu niên thân hình đơn bạc nằm thư thái trên thảm cỏ xanh, ngâm nga một cả khúc tuy nghe rất lạ nhưng êm đềm du dương đến lạ lùng, đôi mắt ,đôi môi như có một sự cuốn hút nhẹ nhàng.
Mọi thứ thật hài hoà, Tần Phong bất giác mà ngẩn ngơ nhìn như thể hình ảnh đó chỉ là ảo giác, động cái liền biến mất. Cứ thế một người nằm , một người đứng cùng tận hưởng sự bình yên hiếm có này. Như một khúc dạo đầu của một bản nhạc tình du dương, cứ thế .... chậm rãi mà quyến luyến .
Hôm nay tâm trạng Lâm Hàn rất tốt, cậu vui khi ít nhất trong nhà giờ đây đã có một người xem cậu là bạn. Cậu sẽ không còn cô đơn và phải lén lút nữa. Ngâm nga một ca khúc vàng từ địa cầu cổ, thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển rất nhanh cậu đã ru chính mình ngủ mất.
Âm thanh nhất thời im bặt khiến Tần Phong chợt quay về thực tại, thì ra từ nãy đến giờ anh vẫn ngẫn người mà ngắm sao đêm. Cũng đã rất lâu rồi anh không ngắm sao, rũ mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, anh nhất thời không biết bản thân nghĩ gì. Chỉ là có chút ghét bỏ nhưng lại có chỗ .... ừm.... không có từ nào để hình dung. Chút gì đó không đúng lắm.....
Như thế mà cũng ngủ được , thật hết nói. Lòng hừ lạnh , thôi kệ đi , dù gì lát nữa lạnh thì tự khắc biết phải vào nhà. Không việc gì anh phải bận tâm cái hạng người này.
Bỏ lại ai đó trên bãi cỏ, Tần Phong rất nhanh đã về đến thư phòng xử lý nốt công việc còn dang dỡ trong công ty.
Ngoài vườn , Lâm Hàn ngủ đến gần khuya mới vì lạnh mà giật mình tỉnh giấc . Cậu ngủ rất ngon nếu không phải đang nằm ngoài vườn thì cậu thật không muốn thức dậy đâu. Cậu bất ngờ đánh một cái hắt xì rõ to, toi rồi sẽ không phái bị cảm chứ, rất lâu rồi cậu không hề sinh bệnh mà , cái thân thể này yếu đến vậy sao ???
Mặc kệ trong lòng xoắn xuýt ra sao cậu vẫn thành thật mà chạy nhanh vào nhà, trùm chăn kín mít để xua tan cái lạnh, tiếp tục vỗ về giấc ngủ. Nhưng lần này cậu ngủ không được sâu, cảm giác cơ thể rất khó chịu. Lúc thì lạnh khắp toàn thân, sau đó thì nóng bức không chịu được , đầu cậu cũng có chút đau nhức như muốn nổ tung.
Lăn lộn được một lúc cậu thấy khát nước vô cùng, đành chống đỡ cái đầu đang đau nhức đến mơ hồ mà đi xuống lầu uống nước. Cậu cảm giác chân mình như đạp lên bông, không thể nào ngay thẳng một đường mà đi, đầu óc cậu có chút mơ hồ ,mọi thứ dường như chao đảo.
Cậu có chút không xong thật rồi ,có ngu đến đâu thì cũng biết tình huống hiện tại đi. Những lúc thế này.... cậu chỉ cần ngủ một giấc là khỏe. Có lẽ vậy....
Lâm Hàn loạng choạng lần mò theo tường để đi đến cầu thang, cả quá trình cậu cảm thấy dài như một thế kỷ,cậu lúc này đã thấm mệt nên hơi thở có phần nặng nhọc.
Cách cậu không xa Tần Phong cũng vừa duyệt xong tài liệu , định xuống lầu uống ngụm nước , vừa mở cửa anh đã thấy cái người mình không muốn gặp mặt, nhất thời có chút bực bội. Lại định giở trò .
Tần Phong ưỡng ngực, hất cằm về phía Lâm Hàn bày ra tư thế chuẩn bị nghênh địch, xem cậu diễn trò câu dẫn rẻ tiền. Biểt thế nào thì cũng sẽ tiếp tục lần mò đến tìm anh,nhìn đi.... cấm có sai. Biết trước ý đồ, Tần Phòng rất tự tin để đối phó. Chỉ là.....
Lâm Hàn tựa như không nhìn thấy anh mà rẽ sang phía cầu thang, bước đi có phần không ổn định, đôi mắt lờ đờ , hơi thở nặng nề gấp gáp, gương mặt cũng hồng lên thấy rõ. Tần Phong đã phát hiện cậu khác thường nhưng làm sao biết đó không phải là một chiêu trò khác. Chỉ là anh không kịp nghĩ nhiều ...... Lâm Hàn chân bước xiu vẹo đi đến bậc thang
Chân trước cậu vừa định bước
xuống bậc thang thì tay đã bị ai đó kéo mạnh về phía sau,cả người cậu vô lực thuận theo lực kéo mà rơi thẳng vào một lồng
ngực ấm áp ,rắn chắc.
Tần Phong " ........ "
Bị kéo bất ngờ Lâm Hàn có chút ngơ ngác không kịp phản ứng,chỉ biết giương đôi mắt lơ mơ đã không nhìn rõ mà nhìn về phía Tần Phong.
Hơi nóng đến doạ người cách lớp vải áo truyền đến làm Tần Phong khẽ cau mày, nhìn cái bộ dạng Lâm Hàn lúc này anh chỉ muốn đánh người , đã yếu còn ra gió.
Chậm mất vài giây Lâm Hàn mới lấy lại thăng bằng ,cậu đẩy Tần Phong ra rồi nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng , giọng nói yếu ớt thều thào.
Lâm Hàn :" Xin.....lỗi tôi không cố ý đụng trúng anh. Tôi chỉ.... có chút khát, muốn..... xuống lầu uống ít nước thôi" nói rồi cậu tránh người sang một bên để đi xuống lầu.
Tần Phong :" Cậu xem lại cái bộ dạng của câu xem, còn muốn xuống lầu"
- Lâm Hàn " Tôi không sao .... tôi tự đi được ....." vừa dứt lời cậu chợt khuỵ chân ngã xuống sàn nhà nhưng sự tiếp xúc thân mật với nền gạch như dự đoán đã không xuất hiện . Cậu ngã vào một vòng tay ấm áp sau đó ..... sau đó thế nào cậu cũng không biết nữa.
Phát sinh đột ngột khiến Tần Phong gấp đến không kịp suy nghĩ đã lao người tới đón lấy cơ thể mềm oặt của Lâm Hàn , sau đó thật có chút bỏng tay, muốn ném cũng không được mà giữ cũng không xong. Cậu sống chết thế nào chẳng phải việc của anh, chỉ là sau đó lại thành thật mà ôm ngang người Lâm Hàn đưa về phòng. Nhìn người đang tựa đầu vào vai mình say ngủ, gương mặt đỏ ửng, môi nhỏ một màu hồng cánh sen,mi dài thanh tú....
- Tần Phong :"........."
Đặt người lên giường thỏa đáng,Tần Phong gọi bác sĩ gia đình đến tiêm cho cậu một mũi thuốc hạ sốt . Anh dặn dò Tần Phong vài việc nên làm rồi nhanh chóng rời khỏi .
Tần Phong có chút ghét bỏ mà nhìn cái kẻ đầu xỏ phá huỷ cuộc đời anh đang nằm sung sướng trên giường còn anh thì phải chăm sóc cậu.
Còn lâu anh mới ở đây chăm sóc, tự làm thì tự chịu lấy . Tần Phong nhanh chóng về phòng ngủ một giấc . Để lại Lâm Hàn với chiếc chăn đã được thay mới rồi đắp lên trán.....
Lúc người ta đi công viên chơi rồi làm nũng đòi mẹ quà bánh thì anh lại thành thật mà đứng tấn , mang tạ chạy bộ. Tuy anh theo nghiệp kinh thương giống mẹ nhưng năng lực tự vệ vẫn là phải có. Hầu như những sát chiêu trên chiến trường anh đều thuần thục, tất cả là nhờ những bậc lão luyện trong quân đội yêu quý mà không tiếc công chỉ dạy cho anh. tần Phong học rất nhanh lại Thông minh hơn người, rất nhiều lão đầu thầm thèm khát muốn mang anh về dưới trướng của mình, nhưng cái suy nghĩ muốn đàu góc tường nhà bạn hữu nào dễ như thế.
Mẹ anh tuy là nghiệp thương nhân nhưng là một nữ nhân tuyệt đối không thể xem thường , bà chỉ dùng một câu nói là đã có thể đánh tan cái mơ mộng hảo huyền kia " muốn con trai yêu quý của bà đi theo mấy lão đầu tìm chết , nằm mơ đi. " Tất nhiên ,thế lực phía sau lưng bà thì càng khiến người ta căm nín.
Vì để hai đứa con của bà được chào đời , bà gần như bỏ cả sinh mạng mình ra để đánh đổi. 200 năm qua dường như để có một sinh mệnh chào đời là điều không dễ dàng, bà là số ít người may mắn đó. Thực lực càng lớn thì khả năng sinh ra thế hệ tiếp theo càng khó khăn gấp bội. Mặc dù công nghệ vô cùng tân tiến nhưng thế hệ được nó sinh ra năng lực lại vô cùng yếu ớt.
Khi mang thai hai đứa con này bà gần như nghĩ mình đang nằm mơ, khi chúng chào đời bà dồn hết cả tâm tư cho chúng. Chiến tranh đã đi qua, nhưng tình hình dân số lại bi quan đến tuyệt vọng . Bà muốn chúng có một cuộc sống bình thường,cưới vợ, sinh con. Không cần chúng quá cường đại, sống hạnh phúc là tốt rồi.
Theo thời gian , đứa con lớn đã như mong muốn của bà mà trở thành thương nhân rất thành đạt. Đứa con nhỏ .... mặc dù luôn có kẻ muốn đàu góc tường nhưng hai bên gia đình chấp nhận mong muốn của bà nên chăng ai dám ho he gì nữa. Mặc dù vậy ,đứa nhỏ càng lớn càng cường đại khiến mấy lão già kia xoa tay không ngừng .
Biết sao được , vẫn là tôn trọng quyết định của các con, nhưng trước mắt cả hai đứa đều nguyện bồi bà vui vẻ.
Trong phòng tập, Tần Phòng vẫn miệt mài tập luyện với cường độ cao, bên ngoài kia Lâm Hàn cũng một thân đồ nhẹ nhàng thoải mái đều đều bước chân mà chạy bộ quanh dinh thự, chỉ mới chạy được 1km mà cậu thấy như phổi cũng muốn bị cậu thở văng ra ngoài , cơ thể này đúng là quá kém cỏi .
Dỡ sống dỡ chết mà lê thết cái thân thể mềm như bún đi đến dưới tán cây ngồi thở dốc , làn gió nhẹ thổi qua khu vườn mang theo hương thơm tươi mát làm cậu cảm thấy mệt mỏi tiêu tán rất nhanh , ánh nắng nhu hoà buổi sáng mới dễ chịu làm sao. Lâm Hàn không tự chủ mà híp mắt vươn vai , thật sảng khoái , ánh mặt trời buổi sáng vẫn là tốt nhất.
Buổi sáng kết thúc với cái bụng đói meo, Lâm Hàn nhất thời méo mặt nhớ ra... hình như vị kia hôm nay sẽ ở nhà. Cậu đã nghe quản gia phân phó người làm trong nhà ngàn vạn lần đừng để thiếu gia thấy mặt cậu mà mất hứng . ( cảm giác thật tủi thân hic hic)
Đúng giờ đầu bếp Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng cho thiếu gia nhà mình , là món trứng opla kèm với bánh mì và salát rau quả. Tần Phong có chút thất vọng nhỏ mà bảo trì im lặng dùng bữa, ở một góc khác chú sóc nhỏ Lâm Hàn sau khi tắm rửa xong liền nhanh chóng chuồn xuống bếp một cách trót lọt.
Đánh nhanh rút gọn là chiến lược hiện giờ của cậu. Lên xong thực đơn trong đầu, rất nhanh Lâm Hàn đã hoàn thành cho mình 2 cái bánh mì kẹp trứng chiên và thịt dị thú kèm thật nhiều rau xanh , cà chua và ít lát ớt mỏng thay cho tương ớt.
Và sau đó hiển nhiên là phải chuồn thật êm lên phòng, mà ở bên kia phòng ăn Tần Phong lại một lần nữa phát huy cực điểm cái mũi siêu thính của mình.
Khẽ cau mày như suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn lại điểm tâm trong tay mình. Có chút ghét bỏ, nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai lưu sư phụ cho anh ăn món cũ nhàm chán còn mình thì thưởng thức món mới có vẻ còn ngon hơn ( kỳ thật món cơm hôm qua anh rất hài lòng) , sư phụ Lưu cũng thật không đúng .
Hướng thẳng về phòng bếp,một thân ảnh từ trong bếp vọt ra quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng,kết quả người kia đâm sầm vào anh thật mạnh rồi bật người lùi về phía sau vài bước mới ổn định lại thân thể , xoa xoa cái mũi bị đụng đau Lâm Hàn có chút phát hỏa muốn rống lên
Lâm Hàn - " Đi đứng phải nhìn đường chứ , bộ anh....." lời chưa nói bị kẹt toàn bộ trong cuốn họng. Triệt để đứng hình mà gian nan sắp xếp ngôn ngữ trong đầu nhưng cái gì cũng không nghĩ ra. Chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn Tần Phong từ đâu tự dưng đứng thù lù ra đó.
Tần Phong ghét bỏ mà lấy tay phủi vết dơ không hề tồn tại ở chỗ vừa bị đụng trúng kia , Lâm Hàn cảm thấy hành động này thật ấu trĩ không khỏi bĩu môi một cái. Rồi nhanh chóng mang lên cái bộ mặt cười đến là vô tội mà nhìn Tần Phong nói một câu
Lâm Hàn - " Ha.....xin....xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh đi vào cho nên ...Tần thiếu nếu có việc xin cứ tự nhiên. Tôi.... lên phòng trước." Nói đoạn cậu nhanh chóng lách qua người anh tẩu thoát.
Chữ cút đã ra tới miệng nhưng lại bị nuốt vội trở về
Tần Phong - " Đứng lại " miệng nhanh hơn não khi nhìn thấy thứ trong tay Lâm Hàn , Tần Phong có chút mắc nghẹn không biết phải làm gì tiếp theo. Anh xoay người đối mặt với Lâm Hàn , vẫn cái bộ mặt cá chết đó , mắt đảo nhanh qua đĩa đồ ăn trong tay Lâm Hàn rồi .... hắng giọng nói
Tần Phong: " khụ ... đây không phải nơi cậu có thể vào, nên ngoan ngoãn ở trong phòng thì hơn. Thứ gì không nên thì chớ có động vào. Tôi không muốn thấy có lần sau , nghe rõ cho tôi. Đừng nghĩ có thể đấu lại tôi, bằng không cậu chết thế nào cũng khó nói lắm" sát ý không một chút che giấu lộ ra trần trụi , dĩ nhiên ai mà biết được cậu sẽ giở thủ đoạn gì trong thức ăn, tiểu nhân thì nhất định phải đề phòng.
Giờ phút này cho dù thần kinh thô thế nào đi chăng nữa Lâm Hàn cũng không quá ngu để hiểu. Sắc mặt cậu ngưng trọng vài giây nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Nhếch mài lên mà đáp rằng
Lâm Hàn - " Cảm tạ Tần thiếu gia đã nhắc nhỡ, cái mạng nhỏ này tôi sẽ bảo quản thật tốt, không cần anh phải nhọc lòng. Tôi xuống đây chỉ để làm phần ăn sáng cho mình,không trộm cắp cũng không có làm điều gì khuất tất. Anh nghĩ nhiều rồi"
Tần Phong - " Chỉ bằng cậu mà cũng biết nấu ăn sao, ha nực cười"
Ta nhịn ... ta nhịn, Lâm Hàn gian nan nuốt xuống cục tức trong lòng đáp
Lâm Hàn - " Vậy anh cho là cái gì ?" Tôi chẳng những biết làm mà còn làm rất tốt đấy , muốn kiếm chuyện , được a. Lâm Hàn cầm cái bánh mì kẹp trong tay nhếch mày với Tần Phong rồi hùng hồn mà đáp
Lâm Hàn - " Anh nhìn thấy cái này không? Nó . là . do . chính . tay. tôi . làm. Anh không tin thì cứ bảo đầu bếp làm cái khác cho anh!" Nói đoạn cậu mở to mắt,trong sự kinh ngạc của Tần Phong mà sảng khoái cắn một miếng thật to, nhất thời mùi thơm bung tỏa ra xung quanh, vì đứng quá gần nên Tần Phong bị hương thơm đánh úp triệt để câm nín.
Đắc thắng trong lòng Lâm Hàn nâng cằm ưỡng ngực nghênh ngang đi về phòng. Thật sảng khoái làm sao hắc hắc
Bóng lưng Lâm Hàn khuất hẳn Tần Phong mới giật mình bừng tỉnh, cắn chặt răng , bản thân vậy mà lại có thể bị một tên lưu manh không hơn không kém giỡn mặt . Nhất thời .... lâm vào trầm mặc
Sau khi đã thoả mãn cơn đói Lâm Hàn lại tìm cho mình một công việc hết sức nghiêm túc . Tự phổ cập kiến thức về xu thế hiện tại cũng như tiềm năng mà cậu có thể phát triển sau này. Sau khi lượn một vòng trên tinh võng Lâm Hàn quyết định đi thực tế bổ khuyết thêm Trãi nghiệm cho bản thân. Không thể chỉ lý thuyết suôn được .
Tiền .... thì qua kiểm tra sơ bộ theo đơn vị tiền tệ cậu học được thì cũng không tính là ít đi, đủ cho cậu ăn hàng tận 8 con phố nha. Xem ra tên đáng ghét kia cũng không đến nỗi keo kiệt với nguyên chủ ( rất tiếc thực tế là nguyên chủ suốt ngày chỉ thích vòi tiền rồi đi hoang phí, không tăng phí thì 1 khóc 2 nháo 3 thắc cổ đến Tần Phong phát phiền mới được cho một ít)
Đến tủ đồ cậu tìm cho mình một bộ trông bình dị nhất với áo thun trắng đơn giản ,quần jean rách nhẹ cùng cái áo khoát da nâu nhạt. Không cần nỗi bậc chỉ cần hữu dụng với cậu vậy là đủ.
Nhanh chóng đổi giày rồi thật nhanh tìm thấy quản gia Thông báo với ông rằng cậu muốn ra ngoài một chuyến , chiều sẽ về. Nguyên chủ có thói quen cứ thích là đi mà không cần báo lại với ai cho nên quản gia vẫn là hơi bất ngờ , ông đã gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cậu rất nhanh đã đón được một chiếc huyền phù vào bảo bác tài đưa cậu đến siêu thị gần nhất để cậu cập nhật thêm giá cả cũng như chủng loại. Nếu điểm sáng để sinh tồn trong cái thế giới này đối với cậu là nấu ăn vậy thì cứ mở quán ăn đi, khi ly hôn với Tần Phong thì ít tiền kia có lẽ anh ta sẽ không tiếc đâu. Tốn chút tiền mà tống khứ được cậu thì anh ta quá lời rồi.
Dạo siêu thị cả nữa buổi Lâm Hàn có chút đói nên quyết định nếm thử đồ ăn chiêu bài ở nơi đây xem sao. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Theo chỉ dẫn trên tinh võng cậu đi đến một nhà hàng nổi tiếng trên tinh cầu thủ đô, đập vào mắt là cái biển hiệu " An Cư Các " được viết theo kiểu thư pháp.
Ùm không tồi. Vì là giờ ăn trưa nên cơ hồ các bàn đều chật ních người ,may cho cậu vẫn còn một cái bàn nhỏ chỗ góc khuất ít ai chú ý tới ,mặc dù vậy vẫn không ít ánh mắt ném về phía cậu, nam có - nữ có. Hầu hết là vì vẻ đẹp trai toả nắng của cậu thu hút, mà nguyên chủ thì một chút phản ứng cũng không có, người phục vụ rất nhanh đã đến và đưa cậu thự đơn chiêu bài của quán, nhìn giá cả cậu bỗng thấy đau dạ dày. Đành gọi hai món : canh củ sen và thịt kho tàu, thầm hy vọng..... sẽ không giống như đầu bếp ở nhà từng cho cậu ăn đi . Nhưng .... cậu kỳ vọng quá cao rồi ......
Bên kia thì đang khám phá thế giới mới lạ, còn ở bên này Tần Phong có chút ngưng trọng ,đóng lại quang não . Nhất thời không có tâm trạng xử lý công việc trong công ty. Đang suy nghĩ miên man Bất giác Tần Phong hỏi Chu quản gia một câu
- Tần Phong : " Cậu ta đâu...." sao không thấy xuất hiện với cái bản mặt vô sĩ mà tìm cách câu dẫn anh như mọi khi ???
- Chu quản gia : " Lâm thiếu sáng nay đã đi ra ngoài, chiều sẽ về đến"
Tần Phòng khẽ hừ một tiếng khinh thường . Cậu ta thì có thể đi được cái chỗ nào ra hồn . Không có mấy con ruồi nhặn bay quanh cũng tốt.
Chu quản gia một bên ý vị sâu xa nhìn thiếu gia nhà mình, vẫn là quan sát thêm đi. Quản gia khom người chào rồi lui ra,ở đây không còn việc của ông nữa.
Lúc Lâm Hàn về đến nhà là hơn 2h trưa , cậu chỉ đi gần nhà để đảm bảo mình được an toàn về đến nơi, ai mà biết được chi phí có phát sinh ngoài ý muốn không ? Vẫn là phải lo xa đi.
Hôm nay cậu có chút mệt, nên về nhà sớm hơn dự định . Nhìn cái dinh thự nguy nga tráng lệ cậu cảm thấy thật buồn tẻ. Về đến nhà mà không có người thân thì ít ra cũng phải có một con chó chạy ra mừng ,như vậy thật vui biết bao. Lâm Hàn từng nuôi một con chó rất Thông minh, mỗi khi cậu về đến nhà đều là nó ra tận cổng chào đón cậu. Cậu.....có chút nhớ người bạn nhỏ ấy......
Một đường thuận lợi trở về phòng, cậu bước nhanh vào phòng tắm tẩy rửa một thân mệt mỏi rồi đánh một giấc thật ngon.
Hôm nay ra ngoài cậu nhận thức không ít . Đặc biệt là...... rau củ, thịt trứng nơi đây phi thường mắc a, số tiền cậu có căn bản không thể duy trì được quá một tuần, thật đau đầu .
Quỹ đạo hôm nay sẽ không có gì thay đổi nếu như .... trong phòng bếp không bỗng nhiên thừa ra một cái bóng đèn. Đó là khi Lâm Hàn vừa bước vào bếp, cậu bị dọa không nhẹ. Đứng trong bếp giờ phút này là đầu bếp Lưu kính mến với áo mũ chỉnh tề như ra trận, trên bàn nguyên vật liệu đã sắp xếp tốt chỉ còn chờ lên thực đơn là có thể động thủ ngay .
Dọa người .... ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc hôm nay tại sao lại nấu cơm sớm vậy không , hình như vẫn chưa đến giờ cơm tối nha!!! Lâm Hàn gian nan bổ não một lúc đành trực tiếp hỏi thẳng
- Lâm Hàn : " Thật ngại quá ... tôi ... tôi không biết ngài sẽ nấu ăn vào giờ này , Có phiền không nếu ...." nếu tôi dùng ké bếp một lúc .
- Sư phụ Lưu :" Được, cậu cứ tuỳ tiện không phải ngại. Tôi .... khụ..... chỉ là đang suy nghĩ món ăn mới mà thôi !"
Là vậy đó, chứ ông tuyệt không có ý học lỏm đâu nha. Ghét thì ghét nhưng cái cần phải học hỏi thì nhất định phải nghiêm Túc học hỏi. Ông không phải đám trẻ con bồng bột hở chút là manh động một cách ngu xuẩn.
Nghe đầu bếp Lưu nói thế cậu nhất thời nhẹ nhỏm không ít. Chỉ là cậu cũng có chút trống rỗng không biết phải nấu món gì. Lâm Hàn khoanh tay trước ngực ,một tay sờ sờ cằm nghiền ngẫm. Chậc chậc ....hmmmmm , bỗng trong đầu cậu nghĩ đến một món khiến cậu bất giác chảy cả nước bọt .
Mặt nghệch ra cười ngu ngơ một cái , cậu vẫn còn có chút bất mãn với món ăn trong nhà hàng ngày hôm nay ,hoàn toàn đánh mất hương vị thanh tao vốn có. Nhanh như cắt cậu xoắn tay áo lên bắt tay vào xử lý củ sen , thịt dị thú mà nói chính xác hơn là khoanh xương giò dị thú. Cậu vừa động ánh mắt sư phụ Lưu lập tức theo sát hành động của cậu một tấc cũng không rời.
Tay có chút ngứa nhưng vẫn cố kiềm nén , lúc này thật không biết để tay nơi đâu cho nó an phận. Rất may Lâm Hàn không phải lúc nào cũng thần kinh thô, thấy ông cứ nhìn mình chằm chằm , tay thì cứ liên tục xoa xoa,nhìn thôi cũng biết ông muốn gì. Lâm Hàn cười khẽ , giả vờ giả vịt nói với ông
- Lâm Hàn :" Ha ....thật ngại quá sư phụ lưu,tôi vốn muốn nấu canh củ sen nhưng mà ngài xem tôi này ,tay chân vụn về quá, .... sư phụ Lưu có thể chỉ điểm cho tôi được không? " Cậu thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực.
Ý cười trong mắt sư phụ Lưu không khỏi tăng lên vài phần , ông bỗng thấy có chút hảo cảm nhất thời đối với Lâm Hàn. Sảng khoái mà gật đầu đồng ý , tựa như bất đắc dĩ nhưng thôi dù sao ông vẫn rất sẵn lòng ..... dạy bảo hậu bối nha ha ha.
Trong khi sư phụ Lưu xử lý tốt củ sen thì cậu xử lý sơ thịt dị thú, lại làm thêm ít thịt dị thú để kho tàu. Salat rau trộn dầu giấm , mà ở đây không có giấm nên cậu thay thế bằng chanh. Hai người trong bên cùng hỗ động nhau một lúc lâu , sau khi gia giảm gia vị cũng nêm nếm ổn thoải Lâm Hàn lại vờ vịt quay sang nhờ sư phụ Lưu nếm thử vị giúp mình xem đạt tiêu chuẩn chưa , nhận được cái gật đầu cậu lại nịnh ông vài câu thành công khiến sư phụ Lưu cười đến mắt cũng không thấy đâu, đắc ý dạt đào mà bảo Lâm Hàn từ nay xuống bếp có gì không hiểu cứ hỏi ông là được . Nhưng trong lòng ông biết rõ Lâm Hàn đây là gián tiếp chỉ dạy cho ông nhưng lại không khiến ông xấu mặt.
Chậc ...... sau khi chết đi sống lại con người lại có thể biến hoá lớn đến như vậy? Rõ ràng cậu cái gì cũng không biết làm nhưng bây giờ xem ra ông nên nhận thức lại từ đầu.
Nhìn lại thành quả ông rất hài lòng , hoá ra bí quyết rất đơn giản nhưng hiệu quả lại khác biệt hoàn toàn. Mắt thấy Lâm Hàn muốn dọn lên phòng ăn một mình, ông khẽ cau mày , nguyên nhân không phải ông không biết ..... chỉ là.... thôi đành vậy. Thời gian còn nhiều mà , mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi .
Tối hôm nay Tần Phong ngoài dự đoán có một niềm vui bất ngờ mà tận hưởng mỹ vị, một chút cũng không xót lại. Gần như không thể có gì để bàn cãi khen chê về hương vị của món ăn, đặc biệt là canh củ sen ,hương vị thanh mát khiến người ăn cứ một ngụm lại một ngụm không thể dừng lại . Anh rất mong đợi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người nhà khi tận hưởng món ăn này. Ý cười loé lên trong đáy mắt nhưng từ gương mặt liệt của anh thì không thể nhìn ra cảm xúc gì. Đành chịu, anh là di truyền gương mặt than từ cha , còn anh trai anh lại thừa hưởng nụ cười như nắng mai từ mẹ.
Tâm trạng hôm nay phi thường tốt , Tần Phong không nhanh không chậm bước ra khu vườn nhỏ mà mẹ anh yêu thích không rời tay . Trời đêm nay rất trong lành , mát mẻ, gió thổi nhè nhè làm đung đưa vài cành hoa trong vườn. Sao trên trời như nhiều thêm,mênh mông Hơn , từng ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương to trên bầu trời.
Một thân ảnh thon dài đàn nằm trên thảm cỏ xanh mượt. Hay chân dài bắt chéo chồng lên nhau, đầu gối lên tay. Miệng khẽ ngân nga một khúc hát thanh âm nghe rất xa lạ nhưng nhịp điệu hài hoài. Tóc mái rũ xuống trán tuỳ ý lay theo gió, một đôi mắt đen to tròn trong sáng đang phản chiếu lại hàng ngàn ngôi sao trời lấp lánh. Môi khẽ nâng lên một đường cong nhẹ, cứ thế mà yên tĩnh hoà cùng trời đêm. Không phát hiện ra có người đang đi đến,cậu đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Tần Phong có chút bất ngờ, vốn không nghĩ lại gặp tên đáng ghét này nơi đây , tâm trạng tốt đều bị phá hủy không còn một mảnh . Vốn anh định cất bước quay trở về nhưng .... hình ảnh một chàng thiếu niên thân hình đơn bạc nằm thư thái trên thảm cỏ xanh, ngâm nga một cả khúc tuy nghe rất lạ nhưng êm đềm du dương đến lạ lùng, đôi mắt ,đôi môi như có một sự cuốn hút nhẹ nhàng.
Mọi thứ thật hài hoà, Tần Phong bất giác mà ngẩn ngơ nhìn như thể hình ảnh đó chỉ là ảo giác, động cái liền biến mất. Cứ thế một người nằm , một người đứng cùng tận hưởng sự bình yên hiếm có này. Như một khúc dạo đầu của một bản nhạc tình du dương, cứ thế .... chậm rãi mà quyến luyến .
Hôm nay tâm trạng Lâm Hàn rất tốt, cậu vui khi ít nhất trong nhà giờ đây đã có một người xem cậu là bạn. Cậu sẽ không còn cô đơn và phải lén lút nữa. Ngâm nga một ca khúc vàng từ địa cầu cổ, thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển rất nhanh cậu đã ru chính mình ngủ mất.
Âm thanh nhất thời im bặt khiến Tần Phong chợt quay về thực tại, thì ra từ nãy đến giờ anh vẫn ngẫn người mà ngắm sao đêm. Cũng đã rất lâu rồi anh không ngắm sao, rũ mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, anh nhất thời không biết bản thân nghĩ gì. Chỉ là có chút ghét bỏ nhưng lại có chỗ .... ừm.... không có từ nào để hình dung. Chút gì đó không đúng lắm.....
Như thế mà cũng ngủ được , thật hết nói. Lòng hừ lạnh , thôi kệ đi , dù gì lát nữa lạnh thì tự khắc biết phải vào nhà. Không việc gì anh phải bận tâm cái hạng người này.
Bỏ lại ai đó trên bãi cỏ, Tần Phong rất nhanh đã về đến thư phòng xử lý nốt công việc còn dang dỡ trong công ty.
Ngoài vườn , Lâm Hàn ngủ đến gần khuya mới vì lạnh mà giật mình tỉnh giấc . Cậu ngủ rất ngon nếu không phải đang nằm ngoài vườn thì cậu thật không muốn thức dậy đâu. Cậu bất ngờ đánh một cái hắt xì rõ to, toi rồi sẽ không phái bị cảm chứ, rất lâu rồi cậu không hề sinh bệnh mà , cái thân thể này yếu đến vậy sao ???
Mặc kệ trong lòng xoắn xuýt ra sao cậu vẫn thành thật mà chạy nhanh vào nhà, trùm chăn kín mít để xua tan cái lạnh, tiếp tục vỗ về giấc ngủ. Nhưng lần này cậu ngủ không được sâu, cảm giác cơ thể rất khó chịu. Lúc thì lạnh khắp toàn thân, sau đó thì nóng bức không chịu được , đầu cậu cũng có chút đau nhức như muốn nổ tung.
Lăn lộn được một lúc cậu thấy khát nước vô cùng, đành chống đỡ cái đầu đang đau nhức đến mơ hồ mà đi xuống lầu uống nước. Cậu cảm giác chân mình như đạp lên bông, không thể nào ngay thẳng một đường mà đi, đầu óc cậu có chút mơ hồ ,mọi thứ dường như chao đảo.
Cậu có chút không xong thật rồi ,có ngu đến đâu thì cũng biết tình huống hiện tại đi. Những lúc thế này.... cậu chỉ cần ngủ một giấc là khỏe. Có lẽ vậy....
Lâm Hàn loạng choạng lần mò theo tường để đi đến cầu thang, cả quá trình cậu cảm thấy dài như một thế kỷ,cậu lúc này đã thấm mệt nên hơi thở có phần nặng nhọc.
Cách cậu không xa Tần Phong cũng vừa duyệt xong tài liệu , định xuống lầu uống ngụm nước , vừa mở cửa anh đã thấy cái người mình không muốn gặp mặt, nhất thời có chút bực bội. Lại định giở trò .
Tần Phong ưỡng ngực, hất cằm về phía Lâm Hàn bày ra tư thế chuẩn bị nghênh địch, xem cậu diễn trò câu dẫn rẻ tiền. Biểt thế nào thì cũng sẽ tiếp tục lần mò đến tìm anh,nhìn đi.... cấm có sai. Biết trước ý đồ, Tần Phòng rất tự tin để đối phó. Chỉ là.....
Lâm Hàn tựa như không nhìn thấy anh mà rẽ sang phía cầu thang, bước đi có phần không ổn định, đôi mắt lờ đờ , hơi thở nặng nề gấp gáp, gương mặt cũng hồng lên thấy rõ. Tần Phong đã phát hiện cậu khác thường nhưng làm sao biết đó không phải là một chiêu trò khác. Chỉ là anh không kịp nghĩ nhiều ...... Lâm Hàn chân bước xiu vẹo đi đến bậc thang
Chân trước cậu vừa định bước
xuống bậc thang thì tay đã bị ai đó kéo mạnh về phía sau,cả người cậu vô lực thuận theo lực kéo mà rơi thẳng vào một lồng
ngực ấm áp ,rắn chắc.
Tần Phong " ........ "
Bị kéo bất ngờ Lâm Hàn có chút ngơ ngác không kịp phản ứng,chỉ biết giương đôi mắt lơ mơ đã không nhìn rõ mà nhìn về phía Tần Phong.
Hơi nóng đến doạ người cách lớp vải áo truyền đến làm Tần Phong khẽ cau mày, nhìn cái bộ dạng Lâm Hàn lúc này anh chỉ muốn đánh người , đã yếu còn ra gió.
Chậm mất vài giây Lâm Hàn mới lấy lại thăng bằng ,cậu đẩy Tần Phong ra rồi nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng , giọng nói yếu ớt thều thào.
Lâm Hàn :" Xin.....lỗi tôi không cố ý đụng trúng anh. Tôi chỉ.... có chút khát, muốn..... xuống lầu uống ít nước thôi" nói rồi cậu tránh người sang một bên để đi xuống lầu.
Tần Phong :" Cậu xem lại cái bộ dạng của câu xem, còn muốn xuống lầu"
- Lâm Hàn " Tôi không sao .... tôi tự đi được ....." vừa dứt lời cậu chợt khuỵ chân ngã xuống sàn nhà nhưng sự tiếp xúc thân mật với nền gạch như dự đoán đã không xuất hiện . Cậu ngã vào một vòng tay ấm áp sau đó ..... sau đó thế nào cậu cũng không biết nữa.
Phát sinh đột ngột khiến Tần Phong gấp đến không kịp suy nghĩ đã lao người tới đón lấy cơ thể mềm oặt của Lâm Hàn , sau đó thật có chút bỏng tay, muốn ném cũng không được mà giữ cũng không xong. Cậu sống chết thế nào chẳng phải việc của anh, chỉ là sau đó lại thành thật mà ôm ngang người Lâm Hàn đưa về phòng. Nhìn người đang tựa đầu vào vai mình say ngủ, gương mặt đỏ ửng, môi nhỏ một màu hồng cánh sen,mi dài thanh tú....
- Tần Phong :"........."
Đặt người lên giường thỏa đáng,Tần Phong gọi bác sĩ gia đình đến tiêm cho cậu một mũi thuốc hạ sốt . Anh dặn dò Tần Phong vài việc nên làm rồi nhanh chóng rời khỏi .
Tần Phong có chút ghét bỏ mà nhìn cái kẻ đầu xỏ phá huỷ cuộc đời anh đang nằm sung sướng trên giường còn anh thì phải chăm sóc cậu.
Còn lâu anh mới ở đây chăm sóc, tự làm thì tự chịu lấy . Tần Phong nhanh chóng về phòng ngủ một giấc . Để lại Lâm Hàn với chiếc chăn đã được thay mới rồi đắp lên trán.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.