Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 123
Lãnh Băng Sơn
12/06/2021
Lâm Hàn trở về họp mặt cùng hai sủng vật , cả đám cùng nhau dùng bữa tối mỹ vị .
Ăn no , cậu dẫn theo hai dị thú cùng đi dạo , ngoài đường cũng có không ít người mang theo dị thú bên người , họ cũng không dùng vòng áp chế cho nên cậu cũng không dùng.
Hình Thiên đã phổ cập kiến thức về cách sử dụng tiền nên cậu tự tin bản thân sẽ không bị lừa , vì nơi cậu sắp đến chính là chợ đen .
Cậu đổi lại gương mặt lúc đầu sau đó tìm người hỏi thăm nơi muốn đến , thật may là nó không khó tìm như cậu nghĩ.
Tám trăm triệu tinh nguyên chính là cái giá cho một thẻ thân phận . Thật biết chém mà , nhưng chỉ cần nó có tác dụng là được , cũng lắm thì đánh thêm vài trận nữa là kiếm được thôi .
Có tiền cho nên cậu thuê một phòng tương đối để nghỉ ngơi lấy sức ngày mai đi đấu trường .
Chỉ là ... khi người ta quá rảnh rỗi sẽ dẫn đến suy nghĩ vu vơ .
Lâm Hàn nhìn lên trần nhà màu trắng , một dòng nước mắt nóng ấm lăn dài .
Lần thứ hai cậu xuất hiện , mọi người đã thu lại vẻ mặt xem thường . Chỉ còn lại sự tò mò và sợ hãi đối với cậu .
Lâm Hàn bước đến quầy đăng ký , vẫn là số báo danh kia nhưng hôm nay tựa hồ mọi thứ đã có biến hoá .
Cậu cảm nhận có rất nhiều luồng tinh thần lực cường đại cấp SSS thậm chí là SSS đỉnh phong đang vây quanh cậu .
Không cần đoán , hôm nay cậu chính là nhân vật được săn đón và được ân cần săn sóc . Lâm Hàn bình thản rời đi , tựa hồ số khí tức kia một chút cũng không khiến cậu sợ hãi .
Trong phòng chờ , có mấy kẻ rất hứng thú với cậu , nhịn không được mà lân la trò chuyện
" Này nhóc , còn trẻ vậy thực lực lại rất không tồi , ta thực sự rất thích cậu . Cậu tên gì ? Là người ở tinh cầu nào ? Chúng ta làm quen một chút nhé , tôi tên Khắc Liệp , là người ở đây . Còn cậu ?"
Lâm Hàn nâng mắt nhìn anh ta đáp " Vô danh , vô cư "
Người nọ hơi khựng người , cười gượng đáp " Haha cậu không trả lời cũng không sao . Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu , hôm nay đối thủ của cậu đều là những người mạnh nhất trong đấu trường . Cẩn thận một chút , hoặc cậu có thể xin rút lui ngay bây giờ vẫn còn kịp a "
Lâm Hàn nhìn kỹ người nọ thêm một chút , vóc dáng cao ráo , vạm vỡ , gương mặt cũng dễ nhìn nhưng lại có ba vết sẹo nên khiến anh ta trông thật dữ tợn .
Cậu gật đầu đáp " Cảm ơn đã nhắc nhở , tôi sẽ cân nhắc hảo ý của anh "
Vài người hóng chuyện lại trề môi xem thường một kẻ quá tự tin .
Lâm Hàn nhìn anh ta cũng. Có chút thuận mắt bèn hỏi nhiều thêm một câu " Chẳng lẽ không có cách khác để kiếm tiền sao mà anh phải đến nơi này ?"
Khắc Liệp không ngờ cậu lại quan tâm mình nên hơi chần chừ rồi đáp " Là vì
... lúc trước cha tôi bệnh
nặng , không có tiền
Chữa trị cho nên tôi đã đi vay tiền , sau đó ..."
Lâm Hàn nhếch môi nói tiếp " Sau đó lại trả không nỗi mức tiền mà bọn họ đưa ra . Anh còn thiếu bọn họ bao nhiêu ?"
Khắc Liệp cười khổ " Lúc đầu tôi vay một triệu tinh nguyên , nhưng sau đó ... số tiền tôi nợ bọn họ đã lên tới chín trăm triệu tinh nguyên , cho nên ... cho nên tôi mới đến đây kiếm tiền . Chỉ có ở đây mới kiếm được nhiều tiền nhất và nhanh nhất " anh cười tươi đáp .
Lâm Hàn bật cười . Nghe cứ như một màn kịch vụn về .
Cậu quay sang nói với anh " Vậy thì anh phải sống qua hôm nay đi đã "
Khắc Liệp nhe răng cười tỉnh bơ nói " Hahaha câu này là dành cho cậu mới đúng. Tôi hôm nay chỉ là đến xem cậu đấu thôi , vì tôi rất tò mò về cậu nên mới vào đây . Thôi sắp đến giờ rồi , tôi ra khán đài chờ xem cậu trình diễn " nói rồi anh vỗ đít rời đi .
Lâm Hàn bị dội nguyên thau nước lạnh ngắt .
Rảnh ... rảnh dữ anh trai . Anh không đấu vậy anh chui vô đây chỉ để nhìn mặt diễn viên thôi đấy hả ???
Sau đó ... một đám người liền rời đi hơn phân nữa .
Lâm Hàn "......." nguyên bầy quạ đang bay qua ...
Bên ngoài khán đài , khán giả gào thét muốn rung đấu trường chỉ vì muốn nhìn cậu quyết đấu .
Lâm Hàn Thông thả bước ra sân đấu , lần này người dẫn chương trình nói đặc biệt nhiều về đối thủ của cậu . Hoá ra anh ta là cao thủ xếp thứ hai mươi nha , chả trách lại kích động lòng người như thế.
Lâm Hàn nhìn đôi mắt màu xanh lá với dựng đồng màu đen cảm thấy bản thân hình như hơi lạc loài với đôi mắt màu đen , nhưng Hình Thiên nghiêm cấm cậu đổi màu mắt vì đôi mắt của cậu chỉ thuộc về dòng dõi cao quý , thậm chí đôi mắt của Bối Tác cũng không đỏ như của cậu .
Người nọ cười gian , một chiếc lưỡi rắn vươn ra .
Ặc ... hoá ra thú hình của anh ta là rắn xanh , chả trách làn da xanh lè thế kia . Tuyệt chiêu chính là dùng độc .
Trận chiến vừa bắt đầu anh ta lập tức hoá thú , thân hình to lớn nhưng uyển chuyển và nhanh khủng khiếp .
Chiếc đuôi thậm chí còn linh hoạt hơn cả móng vuốt .
Lâm Hàn liên tục xoay người chuẩn xác tránh đi những cú đánh hiểm từ chiếc đuôi .
Lần này cậu coi nhưng cũng nếm Trãi qua cái gọi là tứ bề thọ địch a.
Trước là đầu rắn , giữa là thân hình to lớn và rắn chắc của anh ta , một cú siết chặt là coi như cậu đi tong , cuối cùng chính là cái đuôi nhanh hơn điện xoẹt , cứng hơn cả hợp kim .
Lâm Hàn bị ép đến mức đổ mồ hôi hột nhưng vấn linh hoạt né tránh tất cả công kích , đôi bên không ngừng tấn công nhau bằng tinh thần lực .
Cậu cố gắng áp chế suy nghĩ muốn hoá hình trong đầu , cậu không muốn cuỗng trời đâu ha.
Nhưng cậu có thứ mà bọn họ không có . Chính là sáng tạo
trong chiến đấu , do cậu cái gì cũng phải tự mò mẵm nên vô tình phát hiện ra tình thần lực còn có thể biến hoá thành vũ khí vô hình nhưng uy lực so với vũ khí chỉ có hơn chứ không kém . Cũng tương đương là móng vuốt nhưng cậu không cần hoá thú một bộ phận trên cơ thể .
Cậu phát động tinh thần lực bao lấy bàn tay , sáu lưỡi dao dài trong suốt dần hình
thành trong cái chớp mắt ( giống người sói trong phim dị nhân ấy ).
Đôi mắt băng lãnh trở nên trấn định , hơi thở nguy hiểm lan tỏa trong không khí . Chỉ trong tích tắc , con thanh xà vừa chiếm ưu thế bỗng chốc cuộn mình đau đớn . Trên người nó nhanh chóng xuất hiện những vết cắt sâu thấu xương , có thể nhìn thấy ba vết trảo rất rõ ràng .
Nhưng rõ ràng đối thủ không hề dùng móng vuốt thú hình .
Không ? Rốt cuộc đã xả ra
Chuyện gì? Sao có thể ?
Thanh xà điên cuồng đánh trả nhưng đổi lại là những vết thương khủng khiếp . Nó đau đớn quằng quại .
Thanh xà bị ép tới đường cùng chỉ có thể dùng nọc độc để tấn công .
Trong tích tắc , Lâm Hàn đã dùng tinh thần lực đánh bật nộc độc đập thẳng vào mặt thanh xà , lách mình thoát khỏi vòng vây .
Cậu bật người nhảy lên cao , lộn một vòng sau đó giáng một cước vào đầu Thanh xà , khiến nó như con rối bị ném văng ra xa rồi nằm yên bất động .
Lâm Hàn thu hồi toàn bộ tinh thần lực , nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu .
Mọi thứ diễn ra quá nhanh , cả đấu trường gần như rơi vào một khoảng lặng .
Sau đó liền nổ tung trong tiếng hò reo của khán giả .
" Quá kích thích rồi ? Trời ạ ..."
" Aaaaaaa cậu ta thật ngầu , thật sự là mạnh khủng khiếp , cậu ta là thần tượng mới của tôi .."
" 1089 tôi yêu cậu .."
Người dẫn chương trình vừa tuyên bố chiến thắng xong cậu cũng lập tức rời đi .
Tiếp theo là một trận đấu câu giờ góp vui cho khán giả .
Lâm Hàn ngồi phịch ra ghế nhắm mắt dưỡng thần . Đánh xong hai trận nữa cậu sẽ không đến đây nữa .
Chỉ một trận với đối thủ xếp hạng cao là tiền thưởng của cậu sẽ tăng gấp đôi , hạ được một tên chắc là đủ sống qua ngày rồi.
Trận thứ hai của cậu cũng bắt đầu , Lâm Hàn vẫn bình thản bước đi .
Sau đó ....
Cậu trúng độc đắc rồi .
Vận may chết tiệt a, lại thêm một cao thủ xếp thứ mười hai toàn đấu trường.
Thú hình của anh là bọ cạp độc . Thân hình to hấp sáu lần cậu và lớp vỏ rõ ràng còn cứng hơn lớp da của thanh xà . Gương mặt cậu thoáng cái đen xì .
Lâm Hàn lợi dụng thân hình nhỏ gọn liên tục luồn lách tránh đi những cú chích chớp nhoáng gần như không thấy tàn ảnh , kết hợp cùng lúc hai chiếc càng linh hoạt đến mức khiến đối thủ cảm thấy tuyệt vọng .
Nhưng , lắm chân nhiều càng thì đã sao chứ .
Quan trọng ai nhanh tay hơn ? Ai mạnh hơn mà thôi .
Ở góc độ mà bọ cạp không nhìn thấy , Lâm Hàn liên tục đảo qua rồi lách người tránh đi , nơi cậu đi qua đều Xuyên qua một sợi tinh thần lực phi thường chắc chắn .
Sau khi xâu xong con rồi , Lâm Hàn như một nghệ nhân điều khiển mấy chiếc chân tự đâm vào bụng của Chính mình .
Chiêu này rất nhanh liền trở nên vô hiệu nên sau vài đợt tấn công cậu liền kéo căng tất cả chân của bò cạp cho nó nằm bẹp ra sàn khiến nó mất trớn liền nhanh tay quăng dây nệnh nó sang bên kia sàn đấu .
Bọ cạp phi thường tức giận , tăng nhanh tốc độ cùng lực chém cắt sạch từng sợi tinh thần lực của cậu.
Lâm Hàn và thú nhân lao thẳng về phía nhau nhưng khi sắp chạm trán cậu liền ngã người nằm bẹp ra sàn đầu , dùng đầu gối mượn trớn trượt xuống dưới bụng của bọ cạp . Một móng vuốt ngưng tụ từ tinh thần lực đâm thẳng vào phần bụng của bọ cạp , phần bụng lập tức bị chọc thủng một lỗ nhưng không đến mức mất mạng . Chỉ khiến thú nhân kia bị thương mà thôi , sau đó bật người đứng dậy xoay người đối mặt với bọ cạp chờ hành động tiếp theo .
Quả nhiên chiêu vừa rồi khiến thú nhân bọ cạp bị thương rất nặng , hành động trở nên rất chậm chạp .
Lâm Hàn Nghiêng người tránh đi kim độc , xoay người mượn lực đá vào đầu bọ cạp một cú khiến nó ngã chổng vó.
Đấu trường một lần nữa rúng động .
Mấy gã cấp bậc cao ngồi xem trận đấu cũng bắt đầu cảm thấy bản thân bị uy hiếp .
Ngược lại chủ nhân của đấu trường lại rất thưởng thức đấu sĩ này .
Đánh xong hai trận cậu ngược lại cảm thấy vô cùng khoan khoái , chẳng những không mệt mà còn vô cùng hưng phấn là đằng khác.
Vậy nên cậu đã đăng ký thêm một trận ngay sau đó
thay vì nghỉ ngơi thêm một ngày vì đấu trường không bắt buộc phải đấu đủ ba trận
, sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người tiếp tục hạ tiếp một đấu sĩ xếp hạng sáu trong đấu trường .
Mặc kệ chủ nhân đấu trường ngon ngọt hay đe dọa cậu vẫn là cầm tiền rồi tỉnh bơ rời đi .
Họ muốn theo dõi cậu cũng đâu có dễ thế , đặt máy theo dõi thì sớm đã bị Hình Thiên thủ tiêu từ sớm .
Họ đuổi kịp cậu sao ? Tất nhiên là không , dựa vào khuôn mặt mà truy nã , ha hả đùa hoài .
Lâm Hàn lúc này nhàn nhã mang hai dị thú đi dạo trên đường phố phồn hoa . Cậu đã thay đổi một khuôn mặt khác
, ung dung đi về phía bến phi thuyền để đi đến chủ tinh cầu.
Bến phi thuyền quả thực rất lớn , nhưng phần lớn là thuyền buôn . Cậu nhanh chóng tìm người để hỏi .
Cậu còn chưa tìm được người đã bị một người tóm được .
Người nọ là một gã béo , bụng phệ , tóc đỏ , mắt ưng hẹp dài , dáng người cao ngất nên trông chỉ có chút béo bụng . Gương mặt cũng bình thường nhưng cái không bình thường chính là ông ta tốt bụng khủng khiếp .
Nhìn cậu nhóc ấu tể còn chưa tới ba mươi tuổi , lão moxx phi thường vui vẻ . Với con mắt tinh tường của lão . Lão khẳng định cậu nhóc này là lần đầu tới đây , hơn nữa còn rất ngốc .
" Cậu bé , cháu đang muốn đến Chủ Tinh sao ? Cháu muốn tới đó để làm gì ? Nếu cháu không ngại ta sẽ cho cháu đi cùng , không lấy tiền cháu chịu không ?"
Lâm Hàn giả ngốc đáp " Tôi muốn tới đó chơi một chuyến , ông cũng đi đến đó sao ?"
Maxx cười hiền hoà đáp " Phải , ta là thương nhân . Vừa khéo ta cũng đang có chuyến hàng cần giao tới Chủ Tinh . Vậy cháu cứ việc đi cùng ta ,trên phi thuyền của ta cũng có rất nhiều bạn cùng tuổi có thể bầu bạn cùng cháu "
Lâm Hàn giật giật khoé môi rất muốn đáp trả ông ta một câu : Buôn người thì cứ nói là buôn người đi , còn bày đặt văn vẻ .
Nhưng nét mặt vẫn chuyên nghiệp nai vàng đáp " Vậy tôi xin cảm ơn ngài đã có lòng , nhưng tôi chỉ là đi nhờ , không phải hàng hoá đâu nhé . Nếu ông nuốt lời thì tôi cho nổ tàu của ngài thành từng mảnh nhỏ “ cái là cậu cố ý , để lúc đó có người không chối cãi.
Ông ta nghe được cậu chuyện hài liền cười ha ha bảo rằng muốn làm sao cũng được .
Maxx khoát tay lôi cậu đi . Ánh mắt lâu lâu đảo về hai con dị thú rồi nói " Bọn chúng là của cháu à ?"
" Vâng , chúng rất ngoan , sẽ không gây phiền phức cho ngài đâu "
Maxx cười cười " Ha ha ta không có ý đó chỉ là ta cũng rất thích dị thú nhưng công việc của ta đòi hỏi đi nhiều mà dị thú của ta thì rất thích ở nhà , cho nên ta cũng rất nhớ chúng .
Cháu có thể cho ta mượn bọn chúng để tìm chút niềm vui không ? Mượn xong ta sẽ trả lại cho cháu "
Lâm Hàn tỏ ra xao động đáp " Vậy ... cũng được nhưng dị thú của cháu rất sợ người lạ . Ngài tuyệt đối đừng làm chúng sợ nha " đôi mắt to đen đáng thương nhìn ông nhắn nhủ.
Maxx " Ta hứa "
Ông ta nghĩ gì cậu làm sao không biết cho được , muốn tách bọn chúng ra rồi nhốt riêng mà thôi .
Sau đó Lâm Hàn được ông ta ngọt ngào đưa đến một gian phòng chứa , bên trong có khoảng hơn mười người nhỏ tuổi giống như cậu .
Ông ta lục xoát người cậu nhưng cái gì cũng không tìm thấy , vì cậu đã treo lên cổ tiểu Cửu rồi .
Lâm Hàn nhìn ông ngơ ngác
Maxx cười " Ha hả nhóc con , ngoan ngoãn ở yên đó cho ta . Ta hứa sẽ đưa các ngươi đến tay những người chủ thật tốt hahaha "
Cánh cửa lạnh lùng đóng sầm lại .
Bên trong đèn khá sáng , có thể đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa là có thể thất hết
toàn bộ.
Mấy người kia có khóc , có im lặng , có lo lắng . Nhưng chỉ có cậu là tỉnh bơ tìm một chỗ ngã lưng đánh một giấc .
Mấy cậu nhóc mạnh dạng cũng hiếu kỳ bò sang lắc lắc vai cậu hỏi " Này , cậu không sợ chút nào sao ? Chúng là sắp bị đem đi bán đó cậu có biết không ?"
Lâm Hàn mở mắt nhìn thoáng qua cậu ta rồi nhắm mắt đáp " Sợ thì có ích gì , cứ ngủ lấy sức đi còn hơn "
Người nọ nghẹn nhưng cũng không phản bác được .
Lâm Hàn dùng thính giác của mình nghe ngóng , quả nhiên là ông ta đang muốn đến chủ tinh cầu buôn nô lệ . Hoạt động phi pháp mà cũng được hoan nghênh dữ , rất tiếc , cậu không định trở thành nô lệ hay sủng vật của kẻ khác đâu.
Hành trình kéo dài hơn năm ngày , trong khoản thời gian này bọn chúng cũng thực ôn nhu với đám nhóc như bọn họ , ăn uống đều rất đúng giờ .
[ Hình Thiên , một tổ chức buôn người tầm này nếu đến Chủ Tinh mà nổ tan Xác thì có sao không ?]
[ Chẳng sao cả thưa chủ nhân , hoạt động này vốn là phi pháp cho nên chết bao nhiêu tên cũng không bị định tội ] nó phi thường hiểu ý mà đáp .
Lâm Hàn nhếch môi cười .
Một cậu nhóc ngồi bên cạnh nhìn thấy cậu còn cười được lập tức tức điên mắng " Giờ này mà cậu còn cười được , cậu có biết chúng ta sắp bị bán đi hay không ? Nếu rơi vào tay kẻ xấu chúng ta chỉ có con đường chết cậu của biết không ?"
Bao nhiêu cảm xúc của bọn nhóc lúc này lại vỡ oà lần nữa . Mặc dù trước đó đã khóc rất nhiều ngày cho đến khi chết lặng thì giờ phút này vẫn không thể nhịn mà khóc nấc nghẹn .
Bọn nhóc đều là những đứa nhỏ sống trong những gia đình nghèo , không có điều kiện cho nên bọn họ mới tìm cách đi làm thêm phụ gia đình nhưng bị kẻ xấu lừa đi .
Lâm Hàn chậm rãi nâng người ngồi dậy , vươn vai đáp " Tôi vốn không định để ông ta bán đi , nhưng nếu mọi người thoát khỏi tay ông ta thì có thể tự tìm cách về nhà được chứ ?" Nói xong mới thấy mình hỏi thừa .
Đám nhóc rối rít tranh nhau nói nhưng cái chính là tiếp tục đưa đầu cho người ta gạt . Lâm Hàn đỡ trán suy nghĩ .
Phi thuyền sau khi vượt qua những trạm kiểm xoát đã được đút lót , nhanh chóng hạ cánh xuống một bãi đất trống bên cạnh một một khu phố sầm uất . Ai nói nơi này là chợ đen đâu hả ? Công khai buôn bán rần rần luôn .
Cả đám nhóc lần lượt bị dẫn ra khỏi phòng , áp giải rời khỏi phi thuyền . Bọn chúng cũng mang bọn tiểu u xuống phi thuyền , Lâm Hàn khẽ nhếch môi cười tà, trong đầu bắt đầu tìm cách xuống tay .
Ăn no , cậu dẫn theo hai dị thú cùng đi dạo , ngoài đường cũng có không ít người mang theo dị thú bên người , họ cũng không dùng vòng áp chế cho nên cậu cũng không dùng.
Hình Thiên đã phổ cập kiến thức về cách sử dụng tiền nên cậu tự tin bản thân sẽ không bị lừa , vì nơi cậu sắp đến chính là chợ đen .
Cậu đổi lại gương mặt lúc đầu sau đó tìm người hỏi thăm nơi muốn đến , thật may là nó không khó tìm như cậu nghĩ.
Tám trăm triệu tinh nguyên chính là cái giá cho một thẻ thân phận . Thật biết chém mà , nhưng chỉ cần nó có tác dụng là được , cũng lắm thì đánh thêm vài trận nữa là kiếm được thôi .
Có tiền cho nên cậu thuê một phòng tương đối để nghỉ ngơi lấy sức ngày mai đi đấu trường .
Chỉ là ... khi người ta quá rảnh rỗi sẽ dẫn đến suy nghĩ vu vơ .
Lâm Hàn nhìn lên trần nhà màu trắng , một dòng nước mắt nóng ấm lăn dài .
Lần thứ hai cậu xuất hiện , mọi người đã thu lại vẻ mặt xem thường . Chỉ còn lại sự tò mò và sợ hãi đối với cậu .
Lâm Hàn bước đến quầy đăng ký , vẫn là số báo danh kia nhưng hôm nay tựa hồ mọi thứ đã có biến hoá .
Cậu cảm nhận có rất nhiều luồng tinh thần lực cường đại cấp SSS thậm chí là SSS đỉnh phong đang vây quanh cậu .
Không cần đoán , hôm nay cậu chính là nhân vật được săn đón và được ân cần săn sóc . Lâm Hàn bình thản rời đi , tựa hồ số khí tức kia một chút cũng không khiến cậu sợ hãi .
Trong phòng chờ , có mấy kẻ rất hứng thú với cậu , nhịn không được mà lân la trò chuyện
" Này nhóc , còn trẻ vậy thực lực lại rất không tồi , ta thực sự rất thích cậu . Cậu tên gì ? Là người ở tinh cầu nào ? Chúng ta làm quen một chút nhé , tôi tên Khắc Liệp , là người ở đây . Còn cậu ?"
Lâm Hàn nâng mắt nhìn anh ta đáp " Vô danh , vô cư "
Người nọ hơi khựng người , cười gượng đáp " Haha cậu không trả lời cũng không sao . Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu , hôm nay đối thủ của cậu đều là những người mạnh nhất trong đấu trường . Cẩn thận một chút , hoặc cậu có thể xin rút lui ngay bây giờ vẫn còn kịp a "
Lâm Hàn nhìn kỹ người nọ thêm một chút , vóc dáng cao ráo , vạm vỡ , gương mặt cũng dễ nhìn nhưng lại có ba vết sẹo nên khiến anh ta trông thật dữ tợn .
Cậu gật đầu đáp " Cảm ơn đã nhắc nhở , tôi sẽ cân nhắc hảo ý của anh "
Vài người hóng chuyện lại trề môi xem thường một kẻ quá tự tin .
Lâm Hàn nhìn anh ta cũng. Có chút thuận mắt bèn hỏi nhiều thêm một câu " Chẳng lẽ không có cách khác để kiếm tiền sao mà anh phải đến nơi này ?"
Khắc Liệp không ngờ cậu lại quan tâm mình nên hơi chần chừ rồi đáp " Là vì
... lúc trước cha tôi bệnh
nặng , không có tiền
Chữa trị cho nên tôi đã đi vay tiền , sau đó ..."
Lâm Hàn nhếch môi nói tiếp " Sau đó lại trả không nỗi mức tiền mà bọn họ đưa ra . Anh còn thiếu bọn họ bao nhiêu ?"
Khắc Liệp cười khổ " Lúc đầu tôi vay một triệu tinh nguyên , nhưng sau đó ... số tiền tôi nợ bọn họ đã lên tới chín trăm triệu tinh nguyên , cho nên ... cho nên tôi mới đến đây kiếm tiền . Chỉ có ở đây mới kiếm được nhiều tiền nhất và nhanh nhất " anh cười tươi đáp .
Lâm Hàn bật cười . Nghe cứ như một màn kịch vụn về .
Cậu quay sang nói với anh " Vậy thì anh phải sống qua hôm nay đi đã "
Khắc Liệp nhe răng cười tỉnh bơ nói " Hahaha câu này là dành cho cậu mới đúng. Tôi hôm nay chỉ là đến xem cậu đấu thôi , vì tôi rất tò mò về cậu nên mới vào đây . Thôi sắp đến giờ rồi , tôi ra khán đài chờ xem cậu trình diễn " nói rồi anh vỗ đít rời đi .
Lâm Hàn bị dội nguyên thau nước lạnh ngắt .
Rảnh ... rảnh dữ anh trai . Anh không đấu vậy anh chui vô đây chỉ để nhìn mặt diễn viên thôi đấy hả ???
Sau đó ... một đám người liền rời đi hơn phân nữa .
Lâm Hàn "......." nguyên bầy quạ đang bay qua ...
Bên ngoài khán đài , khán giả gào thét muốn rung đấu trường chỉ vì muốn nhìn cậu quyết đấu .
Lâm Hàn Thông thả bước ra sân đấu , lần này người dẫn chương trình nói đặc biệt nhiều về đối thủ của cậu . Hoá ra anh ta là cao thủ xếp thứ hai mươi nha , chả trách lại kích động lòng người như thế.
Lâm Hàn nhìn đôi mắt màu xanh lá với dựng đồng màu đen cảm thấy bản thân hình như hơi lạc loài với đôi mắt màu đen , nhưng Hình Thiên nghiêm cấm cậu đổi màu mắt vì đôi mắt của cậu chỉ thuộc về dòng dõi cao quý , thậm chí đôi mắt của Bối Tác cũng không đỏ như của cậu .
Người nọ cười gian , một chiếc lưỡi rắn vươn ra .
Ặc ... hoá ra thú hình của anh ta là rắn xanh , chả trách làn da xanh lè thế kia . Tuyệt chiêu chính là dùng độc .
Trận chiến vừa bắt đầu anh ta lập tức hoá thú , thân hình to lớn nhưng uyển chuyển và nhanh khủng khiếp .
Chiếc đuôi thậm chí còn linh hoạt hơn cả móng vuốt .
Lâm Hàn liên tục xoay người chuẩn xác tránh đi những cú đánh hiểm từ chiếc đuôi .
Lần này cậu coi nhưng cũng nếm Trãi qua cái gọi là tứ bề thọ địch a.
Trước là đầu rắn , giữa là thân hình to lớn và rắn chắc của anh ta , một cú siết chặt là coi như cậu đi tong , cuối cùng chính là cái đuôi nhanh hơn điện xoẹt , cứng hơn cả hợp kim .
Lâm Hàn bị ép đến mức đổ mồ hôi hột nhưng vấn linh hoạt né tránh tất cả công kích , đôi bên không ngừng tấn công nhau bằng tinh thần lực .
Cậu cố gắng áp chế suy nghĩ muốn hoá hình trong đầu , cậu không muốn cuỗng trời đâu ha.
Nhưng cậu có thứ mà bọn họ không có . Chính là sáng tạo
trong chiến đấu , do cậu cái gì cũng phải tự mò mẵm nên vô tình phát hiện ra tình thần lực còn có thể biến hoá thành vũ khí vô hình nhưng uy lực so với vũ khí chỉ có hơn chứ không kém . Cũng tương đương là móng vuốt nhưng cậu không cần hoá thú một bộ phận trên cơ thể .
Cậu phát động tinh thần lực bao lấy bàn tay , sáu lưỡi dao dài trong suốt dần hình
thành trong cái chớp mắt ( giống người sói trong phim dị nhân ấy ).
Đôi mắt băng lãnh trở nên trấn định , hơi thở nguy hiểm lan tỏa trong không khí . Chỉ trong tích tắc , con thanh xà vừa chiếm ưu thế bỗng chốc cuộn mình đau đớn . Trên người nó nhanh chóng xuất hiện những vết cắt sâu thấu xương , có thể nhìn thấy ba vết trảo rất rõ ràng .
Nhưng rõ ràng đối thủ không hề dùng móng vuốt thú hình .
Không ? Rốt cuộc đã xả ra
Chuyện gì? Sao có thể ?
Thanh xà điên cuồng đánh trả nhưng đổi lại là những vết thương khủng khiếp . Nó đau đớn quằng quại .
Thanh xà bị ép tới đường cùng chỉ có thể dùng nọc độc để tấn công .
Trong tích tắc , Lâm Hàn đã dùng tinh thần lực đánh bật nộc độc đập thẳng vào mặt thanh xà , lách mình thoát khỏi vòng vây .
Cậu bật người nhảy lên cao , lộn một vòng sau đó giáng một cước vào đầu Thanh xà , khiến nó như con rối bị ném văng ra xa rồi nằm yên bất động .
Lâm Hàn thu hồi toàn bộ tinh thần lực , nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu .
Mọi thứ diễn ra quá nhanh , cả đấu trường gần như rơi vào một khoảng lặng .
Sau đó liền nổ tung trong tiếng hò reo của khán giả .
" Quá kích thích rồi ? Trời ạ ..."
" Aaaaaaa cậu ta thật ngầu , thật sự là mạnh khủng khiếp , cậu ta là thần tượng mới của tôi .."
" 1089 tôi yêu cậu .."
Người dẫn chương trình vừa tuyên bố chiến thắng xong cậu cũng lập tức rời đi .
Tiếp theo là một trận đấu câu giờ góp vui cho khán giả .
Lâm Hàn ngồi phịch ra ghế nhắm mắt dưỡng thần . Đánh xong hai trận nữa cậu sẽ không đến đây nữa .
Chỉ một trận với đối thủ xếp hạng cao là tiền thưởng của cậu sẽ tăng gấp đôi , hạ được một tên chắc là đủ sống qua ngày rồi.
Trận thứ hai của cậu cũng bắt đầu , Lâm Hàn vẫn bình thản bước đi .
Sau đó ....
Cậu trúng độc đắc rồi .
Vận may chết tiệt a, lại thêm một cao thủ xếp thứ mười hai toàn đấu trường.
Thú hình của anh là bọ cạp độc . Thân hình to hấp sáu lần cậu và lớp vỏ rõ ràng còn cứng hơn lớp da của thanh xà . Gương mặt cậu thoáng cái đen xì .
Lâm Hàn lợi dụng thân hình nhỏ gọn liên tục luồn lách tránh đi những cú chích chớp nhoáng gần như không thấy tàn ảnh , kết hợp cùng lúc hai chiếc càng linh hoạt đến mức khiến đối thủ cảm thấy tuyệt vọng .
Nhưng , lắm chân nhiều càng thì đã sao chứ .
Quan trọng ai nhanh tay hơn ? Ai mạnh hơn mà thôi .
Ở góc độ mà bọ cạp không nhìn thấy , Lâm Hàn liên tục đảo qua rồi lách người tránh đi , nơi cậu đi qua đều Xuyên qua một sợi tinh thần lực phi thường chắc chắn .
Sau khi xâu xong con rồi , Lâm Hàn như một nghệ nhân điều khiển mấy chiếc chân tự đâm vào bụng của Chính mình .
Chiêu này rất nhanh liền trở nên vô hiệu nên sau vài đợt tấn công cậu liền kéo căng tất cả chân của bò cạp cho nó nằm bẹp ra sàn khiến nó mất trớn liền nhanh tay quăng dây nệnh nó sang bên kia sàn đấu .
Bọ cạp phi thường tức giận , tăng nhanh tốc độ cùng lực chém cắt sạch từng sợi tinh thần lực của cậu.
Lâm Hàn và thú nhân lao thẳng về phía nhau nhưng khi sắp chạm trán cậu liền ngã người nằm bẹp ra sàn đầu , dùng đầu gối mượn trớn trượt xuống dưới bụng của bọ cạp . Một móng vuốt ngưng tụ từ tinh thần lực đâm thẳng vào phần bụng của bọ cạp , phần bụng lập tức bị chọc thủng một lỗ nhưng không đến mức mất mạng . Chỉ khiến thú nhân kia bị thương mà thôi , sau đó bật người đứng dậy xoay người đối mặt với bọ cạp chờ hành động tiếp theo .
Quả nhiên chiêu vừa rồi khiến thú nhân bọ cạp bị thương rất nặng , hành động trở nên rất chậm chạp .
Lâm Hàn Nghiêng người tránh đi kim độc , xoay người mượn lực đá vào đầu bọ cạp một cú khiến nó ngã chổng vó.
Đấu trường một lần nữa rúng động .
Mấy gã cấp bậc cao ngồi xem trận đấu cũng bắt đầu cảm thấy bản thân bị uy hiếp .
Ngược lại chủ nhân của đấu trường lại rất thưởng thức đấu sĩ này .
Đánh xong hai trận cậu ngược lại cảm thấy vô cùng khoan khoái , chẳng những không mệt mà còn vô cùng hưng phấn là đằng khác.
Vậy nên cậu đã đăng ký thêm một trận ngay sau đó
thay vì nghỉ ngơi thêm một ngày vì đấu trường không bắt buộc phải đấu đủ ba trận
, sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người tiếp tục hạ tiếp một đấu sĩ xếp hạng sáu trong đấu trường .
Mặc kệ chủ nhân đấu trường ngon ngọt hay đe dọa cậu vẫn là cầm tiền rồi tỉnh bơ rời đi .
Họ muốn theo dõi cậu cũng đâu có dễ thế , đặt máy theo dõi thì sớm đã bị Hình Thiên thủ tiêu từ sớm .
Họ đuổi kịp cậu sao ? Tất nhiên là không , dựa vào khuôn mặt mà truy nã , ha hả đùa hoài .
Lâm Hàn lúc này nhàn nhã mang hai dị thú đi dạo trên đường phố phồn hoa . Cậu đã thay đổi một khuôn mặt khác
, ung dung đi về phía bến phi thuyền để đi đến chủ tinh cầu.
Bến phi thuyền quả thực rất lớn , nhưng phần lớn là thuyền buôn . Cậu nhanh chóng tìm người để hỏi .
Cậu còn chưa tìm được người đã bị một người tóm được .
Người nọ là một gã béo , bụng phệ , tóc đỏ , mắt ưng hẹp dài , dáng người cao ngất nên trông chỉ có chút béo bụng . Gương mặt cũng bình thường nhưng cái không bình thường chính là ông ta tốt bụng khủng khiếp .
Nhìn cậu nhóc ấu tể còn chưa tới ba mươi tuổi , lão moxx phi thường vui vẻ . Với con mắt tinh tường của lão . Lão khẳng định cậu nhóc này là lần đầu tới đây , hơn nữa còn rất ngốc .
" Cậu bé , cháu đang muốn đến Chủ Tinh sao ? Cháu muốn tới đó để làm gì ? Nếu cháu không ngại ta sẽ cho cháu đi cùng , không lấy tiền cháu chịu không ?"
Lâm Hàn giả ngốc đáp " Tôi muốn tới đó chơi một chuyến , ông cũng đi đến đó sao ?"
Maxx cười hiền hoà đáp " Phải , ta là thương nhân . Vừa khéo ta cũng đang có chuyến hàng cần giao tới Chủ Tinh . Vậy cháu cứ việc đi cùng ta ,trên phi thuyền của ta cũng có rất nhiều bạn cùng tuổi có thể bầu bạn cùng cháu "
Lâm Hàn giật giật khoé môi rất muốn đáp trả ông ta một câu : Buôn người thì cứ nói là buôn người đi , còn bày đặt văn vẻ .
Nhưng nét mặt vẫn chuyên nghiệp nai vàng đáp " Vậy tôi xin cảm ơn ngài đã có lòng , nhưng tôi chỉ là đi nhờ , không phải hàng hoá đâu nhé . Nếu ông nuốt lời thì tôi cho nổ tàu của ngài thành từng mảnh nhỏ “ cái là cậu cố ý , để lúc đó có người không chối cãi.
Ông ta nghe được cậu chuyện hài liền cười ha ha bảo rằng muốn làm sao cũng được .
Maxx khoát tay lôi cậu đi . Ánh mắt lâu lâu đảo về hai con dị thú rồi nói " Bọn chúng là của cháu à ?"
" Vâng , chúng rất ngoan , sẽ không gây phiền phức cho ngài đâu "
Maxx cười cười " Ha ha ta không có ý đó chỉ là ta cũng rất thích dị thú nhưng công việc của ta đòi hỏi đi nhiều mà dị thú của ta thì rất thích ở nhà , cho nên ta cũng rất nhớ chúng .
Cháu có thể cho ta mượn bọn chúng để tìm chút niềm vui không ? Mượn xong ta sẽ trả lại cho cháu "
Lâm Hàn tỏ ra xao động đáp " Vậy ... cũng được nhưng dị thú của cháu rất sợ người lạ . Ngài tuyệt đối đừng làm chúng sợ nha " đôi mắt to đen đáng thương nhìn ông nhắn nhủ.
Maxx " Ta hứa "
Ông ta nghĩ gì cậu làm sao không biết cho được , muốn tách bọn chúng ra rồi nhốt riêng mà thôi .
Sau đó Lâm Hàn được ông ta ngọt ngào đưa đến một gian phòng chứa , bên trong có khoảng hơn mười người nhỏ tuổi giống như cậu .
Ông ta lục xoát người cậu nhưng cái gì cũng không tìm thấy , vì cậu đã treo lên cổ tiểu Cửu rồi .
Lâm Hàn nhìn ông ngơ ngác
Maxx cười " Ha hả nhóc con , ngoan ngoãn ở yên đó cho ta . Ta hứa sẽ đưa các ngươi đến tay những người chủ thật tốt hahaha "
Cánh cửa lạnh lùng đóng sầm lại .
Bên trong đèn khá sáng , có thể đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa là có thể thất hết
toàn bộ.
Mấy người kia có khóc , có im lặng , có lo lắng . Nhưng chỉ có cậu là tỉnh bơ tìm một chỗ ngã lưng đánh một giấc .
Mấy cậu nhóc mạnh dạng cũng hiếu kỳ bò sang lắc lắc vai cậu hỏi " Này , cậu không sợ chút nào sao ? Chúng là sắp bị đem đi bán đó cậu có biết không ?"
Lâm Hàn mở mắt nhìn thoáng qua cậu ta rồi nhắm mắt đáp " Sợ thì có ích gì , cứ ngủ lấy sức đi còn hơn "
Người nọ nghẹn nhưng cũng không phản bác được .
Lâm Hàn dùng thính giác của mình nghe ngóng , quả nhiên là ông ta đang muốn đến chủ tinh cầu buôn nô lệ . Hoạt động phi pháp mà cũng được hoan nghênh dữ , rất tiếc , cậu không định trở thành nô lệ hay sủng vật của kẻ khác đâu.
Hành trình kéo dài hơn năm ngày , trong khoản thời gian này bọn chúng cũng thực ôn nhu với đám nhóc như bọn họ , ăn uống đều rất đúng giờ .
[ Hình Thiên , một tổ chức buôn người tầm này nếu đến Chủ Tinh mà nổ tan Xác thì có sao không ?]
[ Chẳng sao cả thưa chủ nhân , hoạt động này vốn là phi pháp cho nên chết bao nhiêu tên cũng không bị định tội ] nó phi thường hiểu ý mà đáp .
Lâm Hàn nhếch môi cười .
Một cậu nhóc ngồi bên cạnh nhìn thấy cậu còn cười được lập tức tức điên mắng " Giờ này mà cậu còn cười được , cậu có biết chúng ta sắp bị bán đi hay không ? Nếu rơi vào tay kẻ xấu chúng ta chỉ có con đường chết cậu của biết không ?"
Bao nhiêu cảm xúc của bọn nhóc lúc này lại vỡ oà lần nữa . Mặc dù trước đó đã khóc rất nhiều ngày cho đến khi chết lặng thì giờ phút này vẫn không thể nhịn mà khóc nấc nghẹn .
Bọn nhóc đều là những đứa nhỏ sống trong những gia đình nghèo , không có điều kiện cho nên bọn họ mới tìm cách đi làm thêm phụ gia đình nhưng bị kẻ xấu lừa đi .
Lâm Hàn chậm rãi nâng người ngồi dậy , vươn vai đáp " Tôi vốn không định để ông ta bán đi , nhưng nếu mọi người thoát khỏi tay ông ta thì có thể tự tìm cách về nhà được chứ ?" Nói xong mới thấy mình hỏi thừa .
Đám nhóc rối rít tranh nhau nói nhưng cái chính là tiếp tục đưa đầu cho người ta gạt . Lâm Hàn đỡ trán suy nghĩ .
Phi thuyền sau khi vượt qua những trạm kiểm xoát đã được đút lót , nhanh chóng hạ cánh xuống một bãi đất trống bên cạnh một một khu phố sầm uất . Ai nói nơi này là chợ đen đâu hả ? Công khai buôn bán rần rần luôn .
Cả đám nhóc lần lượt bị dẫn ra khỏi phòng , áp giải rời khỏi phi thuyền . Bọn chúng cũng mang bọn tiểu u xuống phi thuyền , Lâm Hàn khẽ nhếch môi cười tà, trong đầu bắt đầu tìm cách xuống tay .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.