Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 98
Lãnh Băng Sơn
12/06/2021
Drake nghe đến đây chợt ngộ ra " Phải rồi , chả trách tôi cứ cảm thấy dạo gần đây ăn món gì cũng đều cảm
Thấy không còn ngon như trước . Vấn đề hoá ra là nằm ở đây , này Regi...ah Thiên Hành , đầu bếp của cậu là học từ đâu những món ngon như thế này vậy ? Có thể chia cho tôi một người không ?"
AiDan cũng lắng tai nghe "...."
Vương Thiên Hành đắc ý ra mặt " Nghĩ cũng đừng nghĩ , đầu bếp nhà tôi chỉ có một người mà thôi "
Drake " Xuỳ , đồ nhỏ mọn . Không cho mượn vậy thì tôi cho đầu bếp sang học nghề được chứ ? Cậu không được từ chối , bạn bè chính là có Phước cùng hưởng có nạn cùng chia . Chúng ta lại còn là bạn thân , cậu càng không thể ít kỷ như vậy.
Tần Thiếu gia thấy Tôi nói có đúng không ?" Drake biết điểm chí mạng của Vương Thiên Hành nên không dại gì bỏ qua tấm vé này.
Tần Tranh khẽ cười " Việc này tôi quả thực không tiện có ý kiến , nhưng bất quá học nghề hẳn không phải việc gì to tác " cũng xem như đáp lại âm tình hai người này đã bồi tiểu Hàn đi chơi vui vẻ.
Vương Thiên Hành trước mặt Tần Tranh nào dám nói không " Thôi được , vậy cậu bảo đầu bếp sang đây mà học hỏi "
AiDan cũng chen vào " Còn tôi , tôi nữa , tôi cũng sẽ bảo đầu bếp sang nghiêm túc học hỏi , thực cảm ơn Tần thiếu giúp đỡ"
Tần Tranh cười đáp " Mọi người đừng khách sáo , tất cả đều là bạn , tôi cũng cảm ơn hai người đã giúp tôi đưa tiểu Hàn đi chơi mấy hôm nay "
Hai người "..... haha không phiền , không phiền ... cậu nhóc cũng thực đáng yêu , chúng tôi rất thích cậu ấy "
Vương Thiên Hành bị nghẹn , hai tên này từ khi nào lại Thông minh đến vậy ?
Drake thấy Tần Tranh dễ nói chuyện lại rất ôn nhu liền một đường sáp lại đào bới tin bát quái
" Tần Thiếu gia , cậu .... có thể kể cho chúng tôi biết mọi người quen nhau thế nào không ? Làm bạn bè thì không thể cái gì cũng không biết , như vậy thì còn gì là
bạn bè nữa cậu nói đúng không ?"
Tần Tranh tâm trạng vui vẻ , cũng không ngại liền đáp ứng " Nếu hai người muốn biết thì tôi có thể kể ,nhưng nếu đã là bạn thì đừng gọi tôi là Tần thiếu nữa , gọi Tần Tranh là được "
AiDan sảng khoái đáp " Được , vậy chúng tôi gọi cậu là Tần Tranh . Cậu mau kể cho chúng tôi nghe đi .."
Vương Thiên Hành ngược lại không chấp nhặt , khoảng thời gian đó quả thực rất đẹp , đẹp đến mức ngày nào anh cũng nhớ về nó . Ánh mắt mang theo sự ôn nhu , ấm áp dõi theo từng cử chỉ của Tần Tranh híp mắt cười.
AiDan và Drake nghe đến thập phần nhập tâm .
Đến đoạn hài cả đám đều bật cười , Lâm Hàn cũng mím môi cười.
Drake tình cờ nhìn sang , thấy cậu nở nụ cười liền kinh ngạc nói " Hoá ra cậu cười lên thực đáng yêu nha , hôm nay cư nhiên còn được nhìn thấy cậu cười a , tôi còn tưởng cậu bị liệt cảm xúc nữa đó "
Lâm Hàn mặt đơ không biết nên nói gì "....." nụ cười vụt tắt .
Tần Tranh hơi hơi đổi sắc mặt không rõ vui buồn rồi lại cười giải vây " Khiến mọi người chê cười rồi , tiểu Hàn là do gặp chút chuyện không vui nên mới không có biểu cảm gì , giờ mọi việc đã tốt nên tâm trạng cũng dần hồi phục , rất nhanh thôi tiểu Hàn sẽ lại hoạt bát như trước "
Anh nhìn Lâm Hàn với ánh mắt chan chứa sự yêu thương vô bờ cùng chút đau lòng. Anh thật sự muốn nhìn cậu em nhỏ lại cười nói hoạt bát như trước đây .
Lâm Hàn nhìn sâu vào đôi mắt anh giây lát rồi thật sự nở một nụ cười như nắng mai " Anh yên tâm . Em không sao rồi "
Vương Thiên Hành cũng sủng nịch nói " Không sao là tốt rồi , tất cả mọi người đều muốn cậu vui vẻ "
Lâm Hàn " Vâng "
AiDan và Drake bị nụ cười siêu cấp đáng yêu làm
Cho choáng váng giây lát , họ cư nhiên không thể tin tên nhóc mặt liệt kia cười lên lại yêu nghiệt tới vậy a.
Em dâu của lão đại đúng là không phải dạng vừa nha !
Khúc nhạc đệm qua đi trong bầu không khí vui vẻ , Tần Tranh kể lại cho hai người nghe câu chuyện nhỏ của họ , hai người kia cũng bán đứng bạn thân một cách
trần trụi .
Đêm dần khuya , Lâm Hàn mang tâm tư nhẹ nhỏm một mình đi dạo trong hoa viên rộng lớn .
Cậu mở quang não gọi cho đám bạn tốt , mấy ngày qua cậu đã khiến họ lo tới mức đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy gương mặt liệt vô hồn đã biến mất và thay vào là một gương mặt vui vẻ họ từng quen thuộc , cuối cùng họ đã thực sự an tâm.
Cậu xin lỗi và hứa sẽ mau chóng quay trở về cùng mọi người tham gia khảo hạch tốt nghiệp. Nhưng sau đó .... cậu tạm thời chưa có kế hoạch.
Một ngày đẹp trời lại đến , những tia nắng sớm mai len lỏi qua tán cây xanh mát , nhẹ nhàng ôm lấy những cánh hoa đang e ấp ngoài vườn.
Lâm Hàn dậy rất sớm để hít thở bầu không khí trong lành sau quãng thời gian dài chết lặng.
Ánh mặt trời thực đẹp , thực ấp áp nhưng vẫn không ấm áp bằng đôi mắt xanh biếc như biển xanh của ai kia.
Cậu khép hờ đôi mắt , lần nữa mở ra.
Trước mắt cậu là đôi mắt xanh biếc ấy đang mở to nhìn về phía cậu, trên môi người đó là một nụ cười thực ấm áp.
Tần Phong chậm rãi bước đến bên cậu , nâng tay xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh .
Lâm Hàn mĩm cười , cuối cùng thì Tần Phong cũng đã có thể xuống giường đi lại , cậu thật sự rất vui.
Hai người cùng sánh vai nhau đi dạo một đoạn ngắn trong hoa viên rồi tìm một chỗ ngồi nghỉ chân .
Tần Phong hiếm khi được dịp vòi vĩnh liền nói " Tiểu Hàn , em có thể đàn cho tôi nghe một bài không ?"
Lâm Hàn gật đầu " Tất nhiên là được " người bạn mất rồi lại tìm được trở về làm sao cậu nở lòng từ chối cho đành .
Dưới ánh nắng mai rực rỡ , cậu lướt nhẹ dây đàn , một giai điệu ngọt ngào vang lên.
Mọi thứ dường như đều ngưng đọng , thế giới chỉ còn vang vọng tiếng đàn , chỉ có em trong mắt anh.
Tần Tranh đứng xa ca nhìn hai người tình tứ đôi môi nâng lên một nụ cười thật vui vẻ.
Vương Thiên Hành trong lòng cũng ngưỡng mộ không thôi , anh muốn mượn bầu không khí ngọt ngào kia làm cầu nối .
" Tiểu Tranh .... cậu ... có bao giờ nghĩ đến việc tìm một người để yêu đương không ?"
Tần Tranh vẫn mĩm cười nhìn xa xăm đáp " Việc đó tôi thật sự không nghĩ đến , có lẽ ... sau khi tiểu Phong có thể thành công mang người về tôi sẽ suy nghĩ . Hiện tại ... điều đó với tôi thực xa vời "
Vương Thiên Hành " Nếu có ngày đó ... cậu có thể suy nghĩ đến tôi đầu tiên không ?"
Tần Tranh hơi bất ngờ nhìn anh "......" anh không ngờ .... Vương Thiên Hành lại thật sự để tâm đến mình . Nhưng người trong hoàng thất quả thực rất khó nắm bắt con tim, anh cũng không muốn vấn thân vào tranh đấu tình trường .
" Thật xin lỗi , nhưng tôi không nghĩ mình xứng với anh , tôi không bối cảnh , cũng không có địa vị để cùng người ta tranh giành tình cảm . Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên "
Vương Thiên Hành cau mày " Không , cậu xứng . Trong tim tôi chỉ có cậu , cũng không có bất kỳ kẻ nào xứng đáng hơn cậu. Tôi có đủ quyền hạn để định đoạt việc mình thích ai và lấy người nào.
Tin tôi , tôi thật sự thích cậu.
Đời này Vương Thiên Hành tôi chỉ yêu duy nhất một người tên là Tần Tranh "
Tần Tranh bị giọng điệu của anh làm cho bật cười " Anh không cần phải như vậy , cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. Rồi sẽ có một ngày anh tìm thấy người mình thực sự yêu "
Vương Thiên Hành tim thực đau nhưng anh sẽ không vì thế mà bỏ cuộc .
Đôi mắt xanh kiên định nhìn người trong lòng , anh nắm lấy bàn tay của Tần Tranh đặt lên ngực mình
" Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ cảm nhận được , tôi sẽ dùng trái tim này để chứng minh với cậu "
Tần Tranh giật mình nhưng không thể rút tay lại , hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Vương Thiên Hành rất nhanh liền buông tay , một lần nữa hướng về phía hoa viên mà thưởng đàn . Trong lòng anh là một nỗi thất vọng to lớn như đại dương.
Ở một nơi khác , Drake bị tiếng đàn lôi kéo phải rời giường , anh ta lười biếng đứng tựa vào bancon nhắm hờ mắt lắng nghe tiếng đàn .
Có một người yêu ngọt ngào như thế thật tốt .
Tích tích tích ____
Chợt quang não báo có cuộc gọi đến , Drake đen mặt nhận cuộc gọi.
" Có chuyện gì ? Mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi ?" Drake đánh một cái ngáp rồi càm ràm.
Charlet ngược lại không để tâm liền hỏi " Cậu đang nghe đàn sao ?"
Drake lười nói nhiều liền đơn giản xoay màn ảnh ra hướng có hai người đang tình tứ ngoài hoa viên
Đáp " Đây "
Charlet khá tán thưởng , nhìn một lúc rồi nói tiếp " Mục tiêu lần này của bọn phản loạn là em , những ngày sắp tới em nên chịu khó ở chỗ bạn của em , không được đi loạn "
Drake nghe tới đây liền nổi sùng , xù lông lên " Vì cái gì ? Tại sao kẻ địch của anh lại nhắm vào tôi chứ ? Anh bất tài thì cũng thôi đi , còn liên lụy tôi , bảo hại tôi muốn đi đâu cũng không được . Tôi nói cho anh biết , anh tốt nhất nên giải quyết nhanh đi , tôi với anh không có liên quan cũng không cần anh quản " sau đó liền chấm dứt cuộc gọi.
Drake quả thực xui xẻo , chỉ là hôn phu trên danh phận liền trở thành mục tiêu để người ta truy sát.
Charlet nhìn màn ảnh tối đen siết chặt nắm tay .
Lần này là anh ta sơ xuất , không ngờ tên phản loạn kia lại muốn cá chết rách lưới liều mạng tìm hôn phu của anh chôn cùng. Đường đường một thượng tướng mà để hôn phu của mình gặp nguy hiểm quả thực là nỗi nhục nhã vô cùng lớn.
Zonnest , từng là thượng tướng Đức cao vọng trọng của tinh hệ Rock nhưng vì mưu đồ bất chính , cấu kết hải tặc và Ám Vực tạo phản nên lâm vào đường cùng phải trốn chạy sang tinh hệ khác . Mặc dù vậy trăm tính ngàn tính cũng không ai ngờ được gã lại chạy sang Emar tinh liều mạng muốn chơi một ván lớn.
Điều anh lo lắng nhất không phải là hoàng thất không đủ khả năng bảo vệ mà là tên ngốc nào đó không chịu ngồi yên . Nghĩ đến đây
Charlet lại cảm thấy phi thường đau đầu.
___________________
Trong hoa viên , nắng đã lên cao . Lâm Hàn cảm thấy đủ và muốn Tần Phong ăn uống đúng giờ nên thu hồi đàn vào không gian không cho thương lượng.
Tần Phong có chút mất mác nhưng vẫn không dám có ý kiến.
Lúc Tần Phong muốn đứng lên thì đột nhiên cả người chao đảo đứng không vững . Rất may Lâm Hàn đã nhanh tay đỡ lấy anh , khoát tay Tần Phong lên vai mình để giúp anh đứng vững .
Tần Phòng tỏ ra ngại ngùng nói " Xin lỗi , anh không sao ... anh có thể tự mình đi được"
Lâm Hàn không cho anh từ chối " Không việc gì phải xin lỗi . Anh vừa mới hồi phục , đừng có cậy mạnh, để tôi
giúp anh , anh bị thương cũng vì muốn cứu tôi cho nên việc này là chuyện tôi cần phải làm. "
Tần Phong " Vậy ... phiền em "
Lâm Hàn nhìn anh cười " Đừng khách sáo "
Ở một góc mà Lâm Hàn không nhìn thấy , đôi môi đang mím chặt của Tần Phong bỗng nâng lên một đường cong nhỏ.
Lần này , Drake đã hoàn toàn thấu hiểu cái lý do to như cả tinh cầu khiến cậu nhóc hoạt bát như thế bỗng chốc trở thành một kẻ liệt cảm xúc. Hoá ra là vì cái này a.
Drake rất chi là hào hứng hỏi han chuyện bên lề của hai người và cái kết chính là " Chẳng có cái gì để hóng " hoá ra người kia vẫn chưa thể bắt được người đến tay.
Lâm Hàn ngược lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì trừ bỏ việc Drake hình như bị chạm dây thần kinh mà cứ bám lấy Tần Phong mà truy hỏi như hỏi cung.
Tần Phong "......." bắt đầu trưng ra bộ mặt liệt không tiếp người lạ , càng nói nhiều sẽ càng dễ phát sinh sai lầm nên quyết đoán ngậm miệng.
Tần Tranh ngồi bên cạnh Vương Thiên Hành tâm tình không quá tốt khi có người khiến con đường truy thê của Tần Phong gặp trở ngại.
Vương Thiên Hành ngay lập tức bắt được dấu hiệu nổi bão liền mạnh mẽ bóp chết nó từ trứng nước.
" Được rồi Drake , nói chuyện chính .
Tình hình trước mắt , mục tiêu của bọn chúng là cậu. Cậu tốt nhất nên an phận mà trở về nhà và ở yên cho tôi " Anh mới không thừa lòng tốt mà chứa chấp một cái bóng đèn phiền phức.
Drake trợn mắt nhìn Vương Thiên Hành " Gì ? Cậu thực không có lương tâm a. Cậu biết tôi sẽ gặp nguy hiểm mà còn muốn đuổi tôi về ? Tôi không đi , chỗ của cậu là an toàn nhất " Drake rất không cần mặt mũi mà ở lỳ không muốn đi . Ở tinh cầu này chỗ vừa được ăn ngon , vừa thú vị lại vừa an toàn thì chắc chắn chính là nơi ở của Vương lão đại rồi.
Vương Thiên Hành mặt lạnh dần , đôi mắt như chứa đựng cả ngọn núi băng khổng lồ trừng Drake " Cậu có ý kiến ?"
Drake sợ đến cứng họng , lấp bấp trả lời
" Không.... không có ý kiến . Tôi về ... sẽ về mà haha đùa chút thôi."
Anh muốn cầu cứu Tần Tranh nhưng người kia tựa hồ không muốn giúp , gương mặt không mặn không nhạt ưu nhã dùng bữa sáng , một câu cũng không muốn nói , khiến bầu không khí đã lạnh ngắt lại càng thêm nặng nề. Hình như anh trong lúc vô tình đã đắc tội với anh ta , miệng tiện không thể sống mà.
Anh nhìn sang nhóc mặt liệt "....." cậu nhóc vẫn đang vui vẻ dùng bữa sáng , nâng đôi mắt tròn xoe trong vắt nhìn anh cười nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn .
Còn cái tên Tần Phong "...." thôi bỏ qua. Drake gục đầu chấp nhận số phận.
Sau buổi ăn sáng liền bị tống về nhà không chút lưu tình .
Vương Thiên Hành rất có lương tâm mà không chia cắt Lâm Hàn với Tần Phong , anh không muốn bản thân tự tìm đường chết .
Tần Phong ngược lại rất muốn đi tìm chết , bên phía quân bộ không ngừng hối thúc anh mau chóng trở về.
Việc này buộc anh phải lựa
Chọn đánh nhau rút gọn hoặc .... thả dây dài nhưng chưa chắc câu được cá lớn , mà có khi còn bị người khác câu mất cá.
Thấy không còn ngon như trước . Vấn đề hoá ra là nằm ở đây , này Regi...ah Thiên Hành , đầu bếp của cậu là học từ đâu những món ngon như thế này vậy ? Có thể chia cho tôi một người không ?"
AiDan cũng lắng tai nghe "...."
Vương Thiên Hành đắc ý ra mặt " Nghĩ cũng đừng nghĩ , đầu bếp nhà tôi chỉ có một người mà thôi "
Drake " Xuỳ , đồ nhỏ mọn . Không cho mượn vậy thì tôi cho đầu bếp sang học nghề được chứ ? Cậu không được từ chối , bạn bè chính là có Phước cùng hưởng có nạn cùng chia . Chúng ta lại còn là bạn thân , cậu càng không thể ít kỷ như vậy.
Tần Thiếu gia thấy Tôi nói có đúng không ?" Drake biết điểm chí mạng của Vương Thiên Hành nên không dại gì bỏ qua tấm vé này.
Tần Tranh khẽ cười " Việc này tôi quả thực không tiện có ý kiến , nhưng bất quá học nghề hẳn không phải việc gì to tác " cũng xem như đáp lại âm tình hai người này đã bồi tiểu Hàn đi chơi vui vẻ.
Vương Thiên Hành trước mặt Tần Tranh nào dám nói không " Thôi được , vậy cậu bảo đầu bếp sang đây mà học hỏi "
AiDan cũng chen vào " Còn tôi , tôi nữa , tôi cũng sẽ bảo đầu bếp sang nghiêm túc học hỏi , thực cảm ơn Tần thiếu giúp đỡ"
Tần Tranh cười đáp " Mọi người đừng khách sáo , tất cả đều là bạn , tôi cũng cảm ơn hai người đã giúp tôi đưa tiểu Hàn đi chơi mấy hôm nay "
Hai người "..... haha không phiền , không phiền ... cậu nhóc cũng thực đáng yêu , chúng tôi rất thích cậu ấy "
Vương Thiên Hành bị nghẹn , hai tên này từ khi nào lại Thông minh đến vậy ?
Drake thấy Tần Tranh dễ nói chuyện lại rất ôn nhu liền một đường sáp lại đào bới tin bát quái
" Tần Thiếu gia , cậu .... có thể kể cho chúng tôi biết mọi người quen nhau thế nào không ? Làm bạn bè thì không thể cái gì cũng không biết , như vậy thì còn gì là
bạn bè nữa cậu nói đúng không ?"
Tần Tranh tâm trạng vui vẻ , cũng không ngại liền đáp ứng " Nếu hai người muốn biết thì tôi có thể kể ,nhưng nếu đã là bạn thì đừng gọi tôi là Tần thiếu nữa , gọi Tần Tranh là được "
AiDan sảng khoái đáp " Được , vậy chúng tôi gọi cậu là Tần Tranh . Cậu mau kể cho chúng tôi nghe đi .."
Vương Thiên Hành ngược lại không chấp nhặt , khoảng thời gian đó quả thực rất đẹp , đẹp đến mức ngày nào anh cũng nhớ về nó . Ánh mắt mang theo sự ôn nhu , ấm áp dõi theo từng cử chỉ của Tần Tranh híp mắt cười.
AiDan và Drake nghe đến thập phần nhập tâm .
Đến đoạn hài cả đám đều bật cười , Lâm Hàn cũng mím môi cười.
Drake tình cờ nhìn sang , thấy cậu nở nụ cười liền kinh ngạc nói " Hoá ra cậu cười lên thực đáng yêu nha , hôm nay cư nhiên còn được nhìn thấy cậu cười a , tôi còn tưởng cậu bị liệt cảm xúc nữa đó "
Lâm Hàn mặt đơ không biết nên nói gì "....." nụ cười vụt tắt .
Tần Tranh hơi hơi đổi sắc mặt không rõ vui buồn rồi lại cười giải vây " Khiến mọi người chê cười rồi , tiểu Hàn là do gặp chút chuyện không vui nên mới không có biểu cảm gì , giờ mọi việc đã tốt nên tâm trạng cũng dần hồi phục , rất nhanh thôi tiểu Hàn sẽ lại hoạt bát như trước "
Anh nhìn Lâm Hàn với ánh mắt chan chứa sự yêu thương vô bờ cùng chút đau lòng. Anh thật sự muốn nhìn cậu em nhỏ lại cười nói hoạt bát như trước đây .
Lâm Hàn nhìn sâu vào đôi mắt anh giây lát rồi thật sự nở một nụ cười như nắng mai " Anh yên tâm . Em không sao rồi "
Vương Thiên Hành cũng sủng nịch nói " Không sao là tốt rồi , tất cả mọi người đều muốn cậu vui vẻ "
Lâm Hàn " Vâng "
AiDan và Drake bị nụ cười siêu cấp đáng yêu làm
Cho choáng váng giây lát , họ cư nhiên không thể tin tên nhóc mặt liệt kia cười lên lại yêu nghiệt tới vậy a.
Em dâu của lão đại đúng là không phải dạng vừa nha !
Khúc nhạc đệm qua đi trong bầu không khí vui vẻ , Tần Tranh kể lại cho hai người nghe câu chuyện nhỏ của họ , hai người kia cũng bán đứng bạn thân một cách
trần trụi .
Đêm dần khuya , Lâm Hàn mang tâm tư nhẹ nhỏm một mình đi dạo trong hoa viên rộng lớn .
Cậu mở quang não gọi cho đám bạn tốt , mấy ngày qua cậu đã khiến họ lo tới mức đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy gương mặt liệt vô hồn đã biến mất và thay vào là một gương mặt vui vẻ họ từng quen thuộc , cuối cùng họ đã thực sự an tâm.
Cậu xin lỗi và hứa sẽ mau chóng quay trở về cùng mọi người tham gia khảo hạch tốt nghiệp. Nhưng sau đó .... cậu tạm thời chưa có kế hoạch.
Một ngày đẹp trời lại đến , những tia nắng sớm mai len lỏi qua tán cây xanh mát , nhẹ nhàng ôm lấy những cánh hoa đang e ấp ngoài vườn.
Lâm Hàn dậy rất sớm để hít thở bầu không khí trong lành sau quãng thời gian dài chết lặng.
Ánh mặt trời thực đẹp , thực ấp áp nhưng vẫn không ấm áp bằng đôi mắt xanh biếc như biển xanh của ai kia.
Cậu khép hờ đôi mắt , lần nữa mở ra.
Trước mắt cậu là đôi mắt xanh biếc ấy đang mở to nhìn về phía cậu, trên môi người đó là một nụ cười thực ấm áp.
Tần Phong chậm rãi bước đến bên cậu , nâng tay xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh .
Lâm Hàn mĩm cười , cuối cùng thì Tần Phong cũng đã có thể xuống giường đi lại , cậu thật sự rất vui.
Hai người cùng sánh vai nhau đi dạo một đoạn ngắn trong hoa viên rồi tìm một chỗ ngồi nghỉ chân .
Tần Phong hiếm khi được dịp vòi vĩnh liền nói " Tiểu Hàn , em có thể đàn cho tôi nghe một bài không ?"
Lâm Hàn gật đầu " Tất nhiên là được " người bạn mất rồi lại tìm được trở về làm sao cậu nở lòng từ chối cho đành .
Dưới ánh nắng mai rực rỡ , cậu lướt nhẹ dây đàn , một giai điệu ngọt ngào vang lên.
Mọi thứ dường như đều ngưng đọng , thế giới chỉ còn vang vọng tiếng đàn , chỉ có em trong mắt anh.
Tần Tranh đứng xa ca nhìn hai người tình tứ đôi môi nâng lên một nụ cười thật vui vẻ.
Vương Thiên Hành trong lòng cũng ngưỡng mộ không thôi , anh muốn mượn bầu không khí ngọt ngào kia làm cầu nối .
" Tiểu Tranh .... cậu ... có bao giờ nghĩ đến việc tìm một người để yêu đương không ?"
Tần Tranh vẫn mĩm cười nhìn xa xăm đáp " Việc đó tôi thật sự không nghĩ đến , có lẽ ... sau khi tiểu Phong có thể thành công mang người về tôi sẽ suy nghĩ . Hiện tại ... điều đó với tôi thực xa vời "
Vương Thiên Hành " Nếu có ngày đó ... cậu có thể suy nghĩ đến tôi đầu tiên không ?"
Tần Tranh hơi bất ngờ nhìn anh "......" anh không ngờ .... Vương Thiên Hành lại thật sự để tâm đến mình . Nhưng người trong hoàng thất quả thực rất khó nắm bắt con tim, anh cũng không muốn vấn thân vào tranh đấu tình trường .
" Thật xin lỗi , nhưng tôi không nghĩ mình xứng với anh , tôi không bối cảnh , cũng không có địa vị để cùng người ta tranh giành tình cảm . Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên "
Vương Thiên Hành cau mày " Không , cậu xứng . Trong tim tôi chỉ có cậu , cũng không có bất kỳ kẻ nào xứng đáng hơn cậu. Tôi có đủ quyền hạn để định đoạt việc mình thích ai và lấy người nào.
Tin tôi , tôi thật sự thích cậu.
Đời này Vương Thiên Hành tôi chỉ yêu duy nhất một người tên là Tần Tranh "
Tần Tranh bị giọng điệu của anh làm cho bật cười " Anh không cần phải như vậy , cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. Rồi sẽ có một ngày anh tìm thấy người mình thực sự yêu "
Vương Thiên Hành tim thực đau nhưng anh sẽ không vì thế mà bỏ cuộc .
Đôi mắt xanh kiên định nhìn người trong lòng , anh nắm lấy bàn tay của Tần Tranh đặt lên ngực mình
" Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ cảm nhận được , tôi sẽ dùng trái tim này để chứng minh với cậu "
Tần Tranh giật mình nhưng không thể rút tay lại , hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Vương Thiên Hành rất nhanh liền buông tay , một lần nữa hướng về phía hoa viên mà thưởng đàn . Trong lòng anh là một nỗi thất vọng to lớn như đại dương.
Ở một nơi khác , Drake bị tiếng đàn lôi kéo phải rời giường , anh ta lười biếng đứng tựa vào bancon nhắm hờ mắt lắng nghe tiếng đàn .
Có một người yêu ngọt ngào như thế thật tốt .
Tích tích tích ____
Chợt quang não báo có cuộc gọi đến , Drake đen mặt nhận cuộc gọi.
" Có chuyện gì ? Mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi ?" Drake đánh một cái ngáp rồi càm ràm.
Charlet ngược lại không để tâm liền hỏi " Cậu đang nghe đàn sao ?"
Drake lười nói nhiều liền đơn giản xoay màn ảnh ra hướng có hai người đang tình tứ ngoài hoa viên
Đáp " Đây "
Charlet khá tán thưởng , nhìn một lúc rồi nói tiếp " Mục tiêu lần này của bọn phản loạn là em , những ngày sắp tới em nên chịu khó ở chỗ bạn của em , không được đi loạn "
Drake nghe tới đây liền nổi sùng , xù lông lên " Vì cái gì ? Tại sao kẻ địch của anh lại nhắm vào tôi chứ ? Anh bất tài thì cũng thôi đi , còn liên lụy tôi , bảo hại tôi muốn đi đâu cũng không được . Tôi nói cho anh biết , anh tốt nhất nên giải quyết nhanh đi , tôi với anh không có liên quan cũng không cần anh quản " sau đó liền chấm dứt cuộc gọi.
Drake quả thực xui xẻo , chỉ là hôn phu trên danh phận liền trở thành mục tiêu để người ta truy sát.
Charlet nhìn màn ảnh tối đen siết chặt nắm tay .
Lần này là anh ta sơ xuất , không ngờ tên phản loạn kia lại muốn cá chết rách lưới liều mạng tìm hôn phu của anh chôn cùng. Đường đường một thượng tướng mà để hôn phu của mình gặp nguy hiểm quả thực là nỗi nhục nhã vô cùng lớn.
Zonnest , từng là thượng tướng Đức cao vọng trọng của tinh hệ Rock nhưng vì mưu đồ bất chính , cấu kết hải tặc và Ám Vực tạo phản nên lâm vào đường cùng phải trốn chạy sang tinh hệ khác . Mặc dù vậy trăm tính ngàn tính cũng không ai ngờ được gã lại chạy sang Emar tinh liều mạng muốn chơi một ván lớn.
Điều anh lo lắng nhất không phải là hoàng thất không đủ khả năng bảo vệ mà là tên ngốc nào đó không chịu ngồi yên . Nghĩ đến đây
Charlet lại cảm thấy phi thường đau đầu.
___________________
Trong hoa viên , nắng đã lên cao . Lâm Hàn cảm thấy đủ và muốn Tần Phong ăn uống đúng giờ nên thu hồi đàn vào không gian không cho thương lượng.
Tần Phong có chút mất mác nhưng vẫn không dám có ý kiến.
Lúc Tần Phong muốn đứng lên thì đột nhiên cả người chao đảo đứng không vững . Rất may Lâm Hàn đã nhanh tay đỡ lấy anh , khoát tay Tần Phong lên vai mình để giúp anh đứng vững .
Tần Phòng tỏ ra ngại ngùng nói " Xin lỗi , anh không sao ... anh có thể tự mình đi được"
Lâm Hàn không cho anh từ chối " Không việc gì phải xin lỗi . Anh vừa mới hồi phục , đừng có cậy mạnh, để tôi
giúp anh , anh bị thương cũng vì muốn cứu tôi cho nên việc này là chuyện tôi cần phải làm. "
Tần Phong " Vậy ... phiền em "
Lâm Hàn nhìn anh cười " Đừng khách sáo "
Ở một góc mà Lâm Hàn không nhìn thấy , đôi môi đang mím chặt của Tần Phong bỗng nâng lên một đường cong nhỏ.
Lần này , Drake đã hoàn toàn thấu hiểu cái lý do to như cả tinh cầu khiến cậu nhóc hoạt bát như thế bỗng chốc trở thành một kẻ liệt cảm xúc. Hoá ra là vì cái này a.
Drake rất chi là hào hứng hỏi han chuyện bên lề của hai người và cái kết chính là " Chẳng có cái gì để hóng " hoá ra người kia vẫn chưa thể bắt được người đến tay.
Lâm Hàn ngược lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì trừ bỏ việc Drake hình như bị chạm dây thần kinh mà cứ bám lấy Tần Phong mà truy hỏi như hỏi cung.
Tần Phong "......." bắt đầu trưng ra bộ mặt liệt không tiếp người lạ , càng nói nhiều sẽ càng dễ phát sinh sai lầm nên quyết đoán ngậm miệng.
Tần Tranh ngồi bên cạnh Vương Thiên Hành tâm tình không quá tốt khi có người khiến con đường truy thê của Tần Phong gặp trở ngại.
Vương Thiên Hành ngay lập tức bắt được dấu hiệu nổi bão liền mạnh mẽ bóp chết nó từ trứng nước.
" Được rồi Drake , nói chuyện chính .
Tình hình trước mắt , mục tiêu của bọn chúng là cậu. Cậu tốt nhất nên an phận mà trở về nhà và ở yên cho tôi " Anh mới không thừa lòng tốt mà chứa chấp một cái bóng đèn phiền phức.
Drake trợn mắt nhìn Vương Thiên Hành " Gì ? Cậu thực không có lương tâm a. Cậu biết tôi sẽ gặp nguy hiểm mà còn muốn đuổi tôi về ? Tôi không đi , chỗ của cậu là an toàn nhất " Drake rất không cần mặt mũi mà ở lỳ không muốn đi . Ở tinh cầu này chỗ vừa được ăn ngon , vừa thú vị lại vừa an toàn thì chắc chắn chính là nơi ở của Vương lão đại rồi.
Vương Thiên Hành mặt lạnh dần , đôi mắt như chứa đựng cả ngọn núi băng khổng lồ trừng Drake " Cậu có ý kiến ?"
Drake sợ đến cứng họng , lấp bấp trả lời
" Không.... không có ý kiến . Tôi về ... sẽ về mà haha đùa chút thôi."
Anh muốn cầu cứu Tần Tranh nhưng người kia tựa hồ không muốn giúp , gương mặt không mặn không nhạt ưu nhã dùng bữa sáng , một câu cũng không muốn nói , khiến bầu không khí đã lạnh ngắt lại càng thêm nặng nề. Hình như anh trong lúc vô tình đã đắc tội với anh ta , miệng tiện không thể sống mà.
Anh nhìn sang nhóc mặt liệt "....." cậu nhóc vẫn đang vui vẻ dùng bữa sáng , nâng đôi mắt tròn xoe trong vắt nhìn anh cười nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn .
Còn cái tên Tần Phong "...." thôi bỏ qua. Drake gục đầu chấp nhận số phận.
Sau buổi ăn sáng liền bị tống về nhà không chút lưu tình .
Vương Thiên Hành rất có lương tâm mà không chia cắt Lâm Hàn với Tần Phong , anh không muốn bản thân tự tìm đường chết .
Tần Phong ngược lại rất muốn đi tìm chết , bên phía quân bộ không ngừng hối thúc anh mau chóng trở về.
Việc này buộc anh phải lựa
Chọn đánh nhau rút gọn hoặc .... thả dây dài nhưng chưa chắc câu được cá lớn , mà có khi còn bị người khác câu mất cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.