Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 14: Song Kiệt
Lãnh Băng Sơn
12/06/2021
Trên tiểu tinh cầu 3006 , Trần
Phóng đã đến nơi an toàn, chân vừa chạm đất liền không ngủ không nghỉ mà lùng sục khắp nơi trên tinh cầu , nghe ngóng mọi tin tức có liên quan
đến cây lá độc nơi này , mỗi loại anh đều lấy một ít để thí nghiệm .
Mọi công sức bỏ ra dường như không uổng phí , cuối cùng anh cũng tìm được loại cây có tên gọi nabat , cây rất lùn , khu vực phân bố lại ít và nằm những nơi nguy hiểm ,lá có hai màu xanh phía dưới và đen phía trên.
Chỉ là ..... chỉ là dù đã cố gắng rất nhiều nhưng anh vẫn thất bại, áp lực càng lúc càng lớn. Đối với một thiên tài thì hai chữ " Không thể" tựa hồ không tồn tại. Mặc dù không thể một lần trị dứt điểm nhưng anh đã có thể kiềm hãm thời gian phát độc , thứ anh cần lúc này chính là thời gian.
Trên đường trở về anh gọi cho Chu quản gia báo cáo tiến triển, những tưởng sẽ được nghe tin tốt nào đó và nhìn thấy Lâm Hàn cười nói vui vẻ chờ anh về thì cái anh nhận được chỉ là một câu nói " Lâm Hàn đã bị bắt cóc "
Nhưng rất may tin tức Tần gia rất linh thông, tin tức liền đến tay nhanh chóng. Chu quản gia nói cho Trần Phóng biết nơi Lâm Hàn sẽ đến và cả Thông tin của chủ nhân con tàu buôn hiện tại mà anh phải đi tìm.
Do vấn đề tế nhị nên Trần Phóng không thể đi đến đó bằng tàu của quân đội nên anh đã chuyển sang một chiếc tàu dân dụng khác , điểm đến là tinh cầu BonZo . Hành trình còn một ngày nữa là sẽ đến nơi cùng lúc với Lâm Hàn. Trần Phóng cảm thấy may mắn khi hành trình của tên thương nhân kia là đi hướng ngược lại khiến thời gian được rút ngắn không ít. Giờ phút này anh thật sự rất lo cho Lâm Hàn ,tính tới thời điểm này đã là ngày thứ mười ba rồi. Mà thuốc giải thì .....chết tiệt. Anh chỉ có thể tạm thời kiềm hãm quá trình phát độc chứ không thể giải độc hoàn toàn
Lần đầu tiên trong đời Trần Phóng cảm thấy bản thân quá vô dụng , thiên tài gì mà cả đến một loại độc cũng làm khó được anh đến nước này .
_________^^_______
Sau lần bị bại lộ ê chề đầy ngượng ngùng, đãi ngộ của Lâm Hàn cũng có chút thay đổi . Phòng của cậu đã được nâng cấp thành một căn phòng sa hoa lộng lẫy hơn, bởi vì Leon bé nhỏ sẽ thường trú tại đây một bước cũng quyết không rời khỏi Lâm Hàn, nó thật sự rất sợ cậu bỏ rơi nó.
Nơi đâu có Lâm Hàn là sẽ có mặt Leon bé nhỏ hoặc nói cách khác thì Leon ở đâu thì Lâm Hàn nhất định phải ở cùng. Mặc dù vậy vẫn Có lúc nó phải bắt buộc cách xa cậu một thời gian ngắn trong ngày, sức khỏe của Lâm Hàn đã yếu hơn trước rất nhiều nên chuyện bồi bên cạnh mọi lúc là điều không thể,cậu bắt buộc phải nghỉ ngơi thật nhiều . Chính vì thế Vương Thiên Hành chỉ có thể đau khổ mà nhìn nó bỏ ăn bỏ ngủ, mang cái bản mặt sầu thảm suốt ngày.
Mặc dù không thể hoá giải chất độc ngay lập tức nhưng Bạch Lạc Sơn đã dùng bản lĩnh của mình giúp Lâm Hàn ức chế chất độc tạm thời . Mà cậu cũng chỉ có một công việc duy nhất là sống cho thật tốt và để ý đến thân thể.
Vương Thiên Hành tuy có chút mất mát nhỏ trong lòng nhưng từ khi phát hiện tài năng của Lâm Hàn anh chưa bao giờ hết Hưng phấn. Những lúc rảnh rỗi anh sẽ đến nghe Lâm Hàn đàn những bản nhạc đã thất truyền từ lâu.
Anh không ngờ mình thật sự nhặt được một bảo bối, nhất định phải mang cậu rời khỏi tinh hệ này càng sớm càng tốt,tránh đêm dài lắm mộng. Có những thứ không nhất thiết phải nói thành lời. Bảo bối như Lâm Hàn nếu anh còn lấn cấn râu rìa thì chỉ có thể trắng tay mà tiếc hận.
Ngày thứ tư của hành trình, phi thuyền Tuyết Ưng an toàn đáp xuống tinh cầu Bonzo. Tinh cầu của những địa điểm ăn chơi khét tiếng , sầm uất, hoa lệ. Những kẻ đến đây đều là tầng lớp phú nhị đại,quan to chức lớn. An ninh ở đây sếp thứ hai sau tinh cầu thủ đô.
Vị khách hôm nay đến mua hàng thuộc dạng phú nhị đại , hắn có đam mê rực cháy với nhạc cụ, những thứ hắn sưu tầm có thể nói là không ai dám so bì. Tuỳ tiện lấy ra một món cũng đủ hù chết người . Bản chất hắn không xấu, có thể nói là ngay thẳng chính trực , chính vì thế vương Thiên Hành mới chấp nhận giao dịch này, với anh những kẻ bề ngoài hào hoa nhưng bên trong thối nát thì chỉ là hạng ruồi bọ không đáng để vào mắt,càng đừng nói đến giao dịch .
Vương Thiên Hành biết Lâm Hàn chưa từng đến nơi này bao giờ, anh cũng vậy. Nếu đã đến thì cứ đi dạo một phen, thời gian vẫn còn sớm.
Một nhóm người điệu thấp bất ngờ xuất hiện khiến không ít người nhìn không rời mắt , một băng lãnh soái ca , một tiểu đệ khả ái kinh người , một mỹ nam anh Tuấn nhưng lạnh lùng đến cực điểm , bên cạnh là hai bảo tiêu đẹp trai muốn mù mắt chó. Đội hình như thế chỉ có mù mới không nhìn thấy. Mặc dù nhóm người đã ăn diện trang Phục rất đơn giản nhưng khí chất trên người thì không thể xem Thường được, tâm tư nhiều người đã muốn rụt rịt.
Vương Thiên Hành vốn đã quen đến không thể quen hơn việc người người trầm trồ tán dương nên với anh chẳng mảy may ảnh hưởng , Bạch Lạc Sơn mặt liệt trên trán viết luôn năm
chữ " người sống chớ lại gần" thì dù có muốn đâm đầu tìm chết vẫn khiến nhiều người thấy khó mà rút lui.
Lâm Hàn thì vẫn tỉnh bơ mà thả hồn ngắm nghía khắp nơi, cậu cho rằng chỉ cần đi bên hai người anh Tuấn bất phàm kia thì sẽ không ai để mắt tới cậu. Cứ thế Lâm Hàn ung dung cất bước, đôi mắt đen lấp lánh sáng ngời nhìn ngó khắp nơi, lâu lâu lại nở một nụ cười hồn nhiên đáng yêu đến mức Vương Thiên Hành như có như không mà chốc chốc lại liếc nhìn điệu bộ vui vẻ , ngốc ngốc , đáng yêu đến tột cùng của cậu. Một đống tiếng lòng thổn thức cứ thế bị cậu ngó lơ.
Vương Thiên Hành "......."
Bạch Lạc Sơn "........"
Cận Vệ ".........." tôi thấy đau lòng thay cho họ quá.
Theo Thông tin thu thập được , Vương Thiên Hành ung dung rảo bước đến khu trưng bày nhạc cụ, vốn là để giết thời gian nên anh muốn đi dạo nơi này đầu tiên.
Thời đại này thì việc đích thân đến tận nơi mua sắm là việc rất ít người làm, nhưng nhạc cụ thì khác. Nếu không chính tay sờ, cảm nhận trực tiếp thì thứ nhận được chỉ là Đống rác rưởi , đối với kẻ mù mờ thì nó chỉ là vật trí không hơn không kém. Nhưng với người biết thưởng thức thì đó chính là một thứ trân quý. Chính vì thế trong phòng trưng bày siêu cấp rộng lớn hiện tại có không ít người đang thưởng thức và cảm thụ các nhạc cụ được trưng bày tại đây, chỉ có điều .... cái họ cảm thụ cũng chỉ là râu rìa mà thôi.
Nhóm người Vương Thiên Hành nhàn nhã tản bộ, vừa đi vừa nghe nhân viên người máy thao thao bất tuyệt về các loại nhạc cụ tại đây. Mặc nhân viên liên tục thổi phồng như thế nào thì nhóm người chỉ liếc mắt cười nhạt ,một chút hứng thú ,kinh ngạc đều chưa từng xuất hiện .
Nếu có thể biểu lộ cảm xúc chắc nhân viên giới thiệu sản phẩm đã khóc không còn nước mắt, lần đầu tiên trong sự nghiệp đời mình nó đụng phải khách hàng sắt đá thế này.
Thà rằng người ta không biết thì có thể nói người ta thiển cận,cơ mà cái gì họ cũng biết ..... thật không muốn sống nữa oa oa oa . Nó đã dùng sạch toàn bộ vốn liếng mà nó có mà cũng không thể khiến khách hàng hứng thú, mà nó cũng bị hỏi đến bế tắc lời .... tuyệt vọng . Nó trực tiếp chết máy không nói nữa, lặng lẽ đứng nhìn nhóm khách rời đi.
Lâm Hàn người vô tình làm tan nát cõi lòng robot bán hàng ".........." điệu bộ như muốn nói : tôi đã làm gì sai sao?
Vương Thiên Hành ".........." loé
lên ý cười nơi đáy mắt.
Bạch Lạc sơn ".........."
Cận vệ ".........." lặng lẽ quỳ phục.
Lâm Hàn vốn cũng không có ác ý gì hay cố chứng tỏ mình hiểu biết uyên thâm, chẳng qua kiếp trước khi rảnh rỗi cậu thường xem những kênh chuyên nói về nhạc cụ, nghe nhiều nên cậu cũng hiểu biết mỗi thứ một chút, nghiên cứu mỗi cái một chút,nhưng thế mạnh vẫn là đàn tranh.
Lâm Hàn còn đang thả hồn đi tận đâu đâu thì chợt nghe tiếng huyên náo từ nhóm người đứng cách đó không xa. Nghe thì có vẻ như họ đang bàn tán về
Một loại nhạc cụ rất cổ xưa nào đó khá là phức tạp. Cậu nhanh chóng cùng nhóm người Vương Thiên Hành đi về phía nhóm người đang hăng sai chém gió. Càng đến gần càng nghe một đống tạp âm nghe mà nổi hết cả da gà.
Vương Thiên Hành mang theo khí tràng uy nghiêm mạnh mẽ khiến không ít kẻ có nhãn quan nguyện ý nhường một lối đi. Xuyên qua đám người Lâm Hàn nhìn thấy phía trước là một khu vực trưng bày cực kỳ sang trọng và đặc biệt hơn những nơi khác . Mà vật được đặt trưng bày nơi này vừa hay lại là một cây đàn cổ tranh. Lâm Hàn khẽ cau mày ,tiếc hận, vì đàn thì cậu rất thích nhưng người đang sử dụng đàn thì thay vì thưởng đàn lại thành ra tra tấn. Đàn không ra đàn mà điệu cũng không ra điệu. Cậu đành vuốt mặt nuốt lệ vào trong, mặc dù lỗi cũng không phải do người đàn, bản thân đàn vốn là sản phẩm lỗi. Thân đàn thô thiển, ngựa đàn cũng xếp sai vị trí , đến móng gảy cũng không có
. Cho dù là cậu thì nó cũng chẳng dạo lên nỗi một bản đàn cho trọn vẹn .
Người đang ngồi đàn là một thành niên anh Tuấn , máy tóc mà nâu nhạt, đôi mắt màu hổ phách rất đẹp. Cậu vẫn say sưa đánh từng dây đàn, đánh một bản nhạc .... nghe rất xa lạ với Lâm Hàn . Điệu vừa dứt,một tràn vỗ tay tán thưởng vang lên, tiếng ngợi khen không ngớt. Thanh niên không vì thế mà kiêu ngạo, Hưng phấn mà chỉ cười xả giao , uyển chuyển đáp lại lời khen của những người khác. Lâm Hàn nhận ra sự thất vọng nho nhỏ trong mắt thanh niên., cậu đã từng Trãi qua cảm giác đó không biết bao nhiều lần nên cậu rất thấu hiểu nỗi lòng người kia lúc này.
Cũng khó trách, hoá ra người ta là thiên tài trong giới, gia đình có truyền thống truyền thừa ,tích góp học thức qua nhiều thế hệ. Người có đủ tư cách và kiến thức để chơi lại nhạc cụ này sợ rằng không nhiều.
Cái cảm giác đam mê nhưng không thể chạm đến cái hồn của âm nhạc đúng là rất khó chịu, tệ nhất là đàn sao cho đúng cũng khiến người ta hạnh phúc rồi. Lâm Hàn hiểu cảm giác đó vô cùng, tầm mắt đượm buồn nhìn vào cây đàn trước mặt. Khẽ thở dài ......
Nhân lúc bầu không khí hãy còn đang nóng, nhân viên cửa tiệm liền tranh thủ thêm gió quạt lửa : " Thưa quý khách kinh mến, các vị vừa được Trãi nghiệm những âm thanh siêu thuần khiết , du dương động lòng người. Như tôi đã nói,đây là một bảo vật vô giá trăm năm khó cầu, đây là bảo vật duy nhất còn được tái hiện thành công. Tất cả mọi thứ đều được tái hiện một cách hoàn hảo nhất. Âm thanh nó phát ra có thể khiến tâm hồn chúng ta được thanh thản, thanh lọc mọi buồn phiền trong cuộc sống, khiến quý vị mỗi ngày đều cảm thấy yêu đời hơn. Vậy thì quý vị đừng nghĩ ngợi nữa , đây là cây đàn duy nhất , ...bla bla bla....."
Đám đông lập tức kích động liền tranh nhau mồm năm
miệng mười hơn thua nhau ra giá. Cái giá mỗi lúc một tăng vọt lên mây làm Lâm Hàn nghe đến líu cả lưỡi, cậu nghiêng đầu nhìn Vương Thiên Hành .
Lâm Hàn "........ cái này ....." giọng nói run rẫy đến lợi hại.cậu không thể tin nỗi một câu đàn sai tông, lạc điệu thế mà giá cao đến choáng váng đầu óc, vậy .... đàn mà Vương thiên Hành bán ra sẽ có giá nghe thế nào nữa???
Vương Thiên Hành nhìn cậu nhướng mày "........."
Bạch Lạc Sơn "......."
Cận vệ "........." Cũng thương thôi mà, nghe nhìn riết cũng sẽ quen thôi.
Trong lúc mọi người tranh nhau mua đàn thì người thanh niên khi nãy lại trầm ngâm lặng lẽ đứng ngoài cuộc. Anh vốn là đến thử đàn để xem có thể tìm được đồ tốt gì không? Lúc nhìn thấy cây đàn lòng anh vui như mở hội , những tưởng sẽ được sảng khoái một phen , chỉ là không ngờ ...... nó không như mình nghĩ. Có chút thất vọng mà xoay người rời đi, anh thật ra đã có một mối mua đàn khác , người bán đàn không phải hạng tầm Thường nên anh một lần nữa ôm hy vọng.
Nhóm người Lâm Hàn xem trò vui cũng nhàm chán mà rời đi.
Vương Thiên Hành vì ánh mắt của cậu khi nãy mà lên tiếng " Thất vọng sao?"
Lâm Hàn nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn anh . Sau khi hiểu anh đang hỏi gì cậu liền đáp " Cũng có một chút. Chỉ tiếc ....người kia và đàn lại không có duyên. Đàn sai tông , người cũng đánh sai cách. Bản nhạc vốn hay lại hoá thành thảm họa ..... " không còn thời gian để hướng dẫn cho bất kỳ ai.....
Bạch Lạc Sơn nhanh chóng đáp lời " Có tôi ở đây thì không việc gì là không thể" Tiếng nói lạnh băng nhưng chứa đựng thật nhiều sức mạnh tinh thần cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ cười, nụ cười rạng rỡ nhất từ khi cậu gặp anh " Vâng , chắc chắn rồi. Cảm ơn anh! Bác sĩ Bạch "
Bạch Lạc Sơn trúng chiêu " ......."
Vương Thiên Hành " ......" nhìn bộ dạng chết máy của Bạch Lạc Sơn bỗng muốn cười .
Cận Vệ "........" muốn đưa tay lên che lại con tìm bé nhỏ quá.
Người qua đường "........" phụt tôi cạn máu mất thôi. Thật muốn bắt người về làm của riêng a.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng nhạc cụ , trừ Lâm Hàn tất cả bốn người tập tức nhận ra khí tức xung quanh có biến động. Cảnh giác được nâng cao nhưng bề ngoài thì vẫn điềm tĩnh như không mà bước lên xe huyền phù tiếp tục đi đến địa điểm khác.
Điểm đến tiếp theo là một quán bar lớn nhất tinh cầu , nơi chỉ tiếp đón đại nhân vật cùng quan chức cấp cao. Để vào được nơi đây thì không phải phú nhị đại mà còn phải hơn thế nữa. Vương Thiên Hành tự nhiên cũng có thể tuỳ ý ra vào không chút khó khăn
, chỉ cần chứng minh thân phận những vấn đề khác ắt tự thông.
Lâm Hàn vẫn ngây người một đường như người cõi mộng mà đi theo vào bên trong. Cậu cứ nghĩ qua bar Ô Thước đã là đẳng cấp nhất rồi , hoá ra cậu chỉ là ếch ngồi đáy giếng . Nếu Ô Thước chủ đạo là màu đen thì nơi đây thuần máu trắng sa hoa. Cả một thiên đường thuần sắc trắng . Ánh đèn ảo diệu không ngừng biến đổi, dòng người tấp bập không ngừng . Ở đây cho dù va phải một người nhìn tầm Thường thôi nhưng cũng đủ cho bạn cả đời không thấy nỗi mặt trời. Lâm Hàn tự nhiên không rét mà run.
Mặc dù đến thế giới này không lâu nhưng Thông qua Tần Phòng cậu có thể từ đó đánh giá những người cũng quanh. Từ Tần Phong cậu có thể nhận ra uy áp quen thuộc từ đó có cái nhìn cụ thể hơn đối với những người cậu gặp . Nhìn đi ......có ai không bá khí ngút trời không ???
Vương Thiên Hành nhìn bộ dạng chim cút bị dọa của Lâm Hàn chợt phì cười "..... xì .... không việc gì phải sợ. Tất cả đã có ta"
Lâm Hàn gương mặt mộng bức nhìn anh cười gượng "..... tôi biết rồi .."
Bạch Lạc Sơn mặt không biểu tình nhìn cậu "....... đi nhiều khắc sẽ quen"
Lâm Hàn ".......... có ....có lẽ....."
Cận Vệ " ......" ừ ngày đó sẽ không còn xa đâu. Tới lúc đó cậu đừng ngất là được.
May thay cho Lâm Hàn là Vương Thiên Hành cũng chẳng hứng thú gì với mấy cái thú vui bệnh hoạn kia. Cận vệ đã yêu cầu quản lý sắp xếp cho họ một gian phòng riêng yên tĩnh.
Phục vụ nhanh chóng bật menu lên để khách chọn món. Quán bar này không chỉ nỗi tiếng về ăn chơi mà còn nổi tiếng về ẩm thực.
Vương Thiên Hành rất nhanh đã chọn xong món, anh liếc nhìn Lâm Hàn ra hiệu bảo cậu chọn món.
Lâm Hàn nhìn bảng giá mà chảy mồ hôi lạnh. Nhưng mà cậu viết mình chẳng phải trả tiền nên mạnh tay gọi một món đơn giản cho mình. Mặc dù độc đã được khống chế nhưng cậu vẫn không còn chút khẩu vị nào,trên cơ bản vẫn là truyền dịch mà thôi.
Bạch Lạc Sơn vẫn mặt lạnh chọn món, anh tựa hồ có chút không vui. Tất nhiên là không vui, anh vốn chỉ muốn ở lại tiếp tục nghiên cứu thuốc giải nhưng tên cứng đầu Vương Thiên Hành nhất quyết muốn mang Lâm Hàn đi dạo. Vì đề phòng bất Trắc nên anh chỉ đành đi theo,cũng coi như xả stress đi. Mặc dù nghiên cứu rất quan trọng nhưng tiến triển thì một chút cũng không có , chi bằng đi ra ngoài một phen biết đâu lại nảy ra ý tưởng .
Vương Thiên Hành gọi thêm rượu rồi nhàn nhạt nhìn Lâm Hàn . Sắc mặt cậu không tính là quá kém nhưng ốm hẳn một vòng, anh vốn là người ít nói nên điều gì không cần phải nói anh đều để trong lòng, Chỉ là anh rất hy vọng có thể mang cậu còn sống quay về nhà.
Một bữa cơm cực kỳ im lặng cứ thể trôi qua, với hai người Vương Thiên Hành và Bạch Lạc Sơn thì mùi vị thức ăn cũng gọi là tạm ổn đi, riêng với Lâm Hàn thì nó cũng không bằng một góc của sư phụ Lưu.
Vương Thiên Hành vẫn quan sát cậu từ đầu tới cuối,một chút biểu cảm phấn
khích cũng không có ,theo lý mà nói thì người thường như cậu hẳn phải trầm trồ khen ngợi món ăn mới đúng ? Đằng này lại hết sức đau khổ mà ăn,mặc dù biểu cảm rất nhỏ nhưng vẫn không giấu nỗi cặp mắt của anh.
Vương Thiên Hành " Cậu cảm
Thấy món ăn thế nào?"
Lâm Hàn cười nhẹ đáp " Rất ngon"
Vườn Thiên Hành " còn gì nữa?"
Lâm Hàn "..... rất .... vừa miệng "
Bạch Lạc Sơn ".......là ăn không ngon miệng hay không có khẩu vị?" Nhìn sơ là biết tên ngốc này đang dối lòng. Mặc dù anh đã cố gắng ức chế chất độc phát tác nhưng sức khỏe hiện tại của Lâm Hàn khiến anh cảm thấy hy vọng quá mong manh,thuốc giải còn chưa xong thì cậu đã bị đói chết. Truyền dịch không phải giải pháp anh muốn.
Lâm Hành bị nhìn thấu ngượng ngùng đáp " Là .....ah....là do tôi không có khẩu vị " cậu mà chê món ăn dở tệ thì có bị chê là bày đặt kén cá chọn canh không ?
Đi dạo đã được một lúc lâu nên Lâm Hàn vốn đã thấm mệt , vừa rồi bị dọa không nhẹ khiến thần kinh có chút căng thẳng nên giờ cậu có chút khó chịu trong người. Lâm Hàn gian nan kiềm hãm cảm giác mệt mỏi đang lan toả trong cơ thể, cơn buồn ngủ xen lẫn mệt mỏi cứ như từng cơn sóng cứ thay phiên nhau ập đến không ngừng nghỉ. Cậu cảm Thấy mình sắp không chống đỡ nỗi ,lòng thầm cầu mong đừng ai hỏi cậu thêm câu nào nữa, Nếu không chắc cậu nằm vạ ở đây luôn quá .
Bên phía đối diện Vương thiên hành vẫn ung dung thưởng rượu , ánh mắt lơ đãng như có như không vẫn quan sát từng cử chỉ của Lâm Hàn .
Anh nhã nhặn nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn " Đi thôi "
Ba người rất nhanh liền rời khỏi quán bar, Lâm Hàn vẫn bảo trì im lặng cũng không nhìn ngó lung tung ,càng không có hành động dư thừa nào. Bạch Lạc Sơn nhìn sắc mặt dần tái nhợt cùng hơi thở nặng nề lúc nhanh lúc chậm cũng biết cơ thể cậu đã đến giới hạn, cậu không muốn nói thì anh cũng sẽ không truy hỏi.
Vừa ra khỏi quán bar Lâm Hàn bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không thể không thừa nhận cậu đã vui muốn nhảy cẫng lên rồi chạy về phía bên kia nhưng thể lực của cậu giờ đây không cho phép. Chân cậu vừa cất bước thì Vương Thiên Hành đã ngăn cậu lai, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng về Trần phóng đang đứng phía đối diện . không thể để Lâm Hàn tiếp xúc với bất kỳ ai, không thể có thêm dù chỉ là một rắc rối nhỏ nhất .
Trần Phong cũng có chút kích động muốn chạy ngay đến chỗ Lâm Hàn nhưng sát khí không chút che giấu từ nhóm người khiến anh phải dè chừng . Khi đến được tinh cầu anh lập tức truy tìm tung tích Lâm Hàn , anh đã thấy cậu đi ra từ cửa hàng nhạc cụ nhưng lại không có cách nào tiếp cận được. Chỉ đành lặng lẽ bám theo chờ cơ hội,chỉ tiếc ....anh không vào nỗi cửa của quán bar.
Lâm Hàn gấp muốn chết, cậu biết nếu gặp anh ở nơi này thì chỉ có một nguyên do duy nhất : thuốc giải độc đã thành công .
Nhìn Trần Phóng mặt mũi hốc hác, người cũng gần hẳn một vòng, râu cũng mọc dài ra một chút,thoạt nhìn tiều tụy đến đau lòng .
Trần Phóng " Lâm Hàn " anh cười thật tươi từng bước chậm rãi đi về phía cậu. Lòng đầy cảnh giác , sát khí từ hai tên vệ sĩ kia vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường.
Lâm Hàn cũng nhìn anh cười " Bác sĩ Trần gặp anh thật tốt ..." vừa nói cậu vừa muốn cất bước đi thì một cánh tay đã chắn trước mặt cậu .
Lâm Hàn mang nét mặt ngỡ ngàng nhìn Vương Thiên Hành "Vương ...Thiếu gia. Người kia không phải kẻ địch. Anh ấy là bạn của tôi, xin thiếu gia cho tôi qua đó nói với anh ấy vài câu được không ?" Cậu gian nan nói từng tiếng từng tiếng thật chậm, cố đè xuống cảm giác buồn môn cùng vị rỉ sét cứ muốn tuôn trào nơi cổ họng. Giương đôi mắt mệt mỏi đầy vẻ cầu xin nhìn Vương Thiên Hành.
Vương Thiên Hành " Không được , giờ cậu là người của ta. Ta không cho phép cậu có quan hệ với bất kỳ kẻ nào khác ." Ánh mắt chán ghét nhìn Trần Phóng rồi rất nhanh liền rời đi .
Lâm Hàn " Cầu xin anh....."
Vương Thiên Hành xoay người rời đi bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của Lâm Hàn.
Trần Phóng thấy không thể đàm phán một cách êm đẹp liền vội vàng chạy đến chỗ Lâm Hàn hòng đưa cho cậu thuốc ức chế trước rồi sẽ tính tiếp. Chỉ là anh vừa động thì vệ sĩ liền động thủ. Đôi bên không ngừng quyền đi cước lại , Trần Lập tuy rằng một lòng nghiên cưu y học nhưng chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện . Nhất thời đôi bên bất phân thắng bại, kéo theo không ít thành phần ăn dưa đang từ từ kéo đến xem trò vui. Việc huyên náo thế này vốn là rất hiếm ,càng đừng nói đến là ngay trước cửa quán bar lớn nhất tinh cầu.
Chỉ là tựa hồ như một chút động tĩnh muốn trấn áp cũng không có ,nhất thời một số người liền mơ mơ hồ hồ suy đoán thân phận người gây rối này e rằng không dễ chọc .
Lâm Hàn đứng xem đội bên đấu đá nhất thời vừa gấp vừa lo lắng đến độ khiến bản thân căng thẳng đến cực hạn. Cậu cố gắng khuyên Vương Thiên Hành " Thiếu gia . Xin anh hãy bảo bọn họ ngừng tay đi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xin anh đừng làm anh ấy bị thương, anh ấy đến là vì muốn giúp đỡ cho tôi thôi ..."
Vương Thiên Hành mặt lạnh không đáp .
Bạch Lạc Sơn cũng một bộ không can dự.
Lâm Hàn thấy bản thân không thấy không thể cầu cứu ai nên chỉ có thể khuyên can Trần Phóng bỏ cuộc .
Trần Phóng bên kia đã bị trúng không ít chiêu hiểm của cận vệ, vết thương xuất hiện ngày một nhiều . Cho dù là anh không phải hồng mềm nhưng vẫn không thể so với tên vệ sĩ không biết đã kinh qua bao nhiêu trận chiến , mà họ là cận vệ thì càng không phải nói khả năng kinh người thế nào.
Lâm Hàn cố đè ép bản thân chịu đựng mà hướng về Trần Phóng khuyên nhủ anh " Trần Phóng anh mau rời khỏi đây đi, tôi không đáng cho anh liều mạng như thế ."
Trần Phóng trái đánh phải né đáp " không . Không cứu được cậu thì tôi quay về làm cái gì nữa "
Lâm Hàn muốn lao vào trận chiến liền bị Vương Thiên Hành cường ngạnh kéo về.
Vương Thiên Hành chỉ là không ngờ tay vừa kéo thì cả người Lâm Hàn cũng vô lực mà ngã xuống, nhưng anh đã anh tay đón được cậu. Khụ .... một ngụm máu tươi cứ thế tuôn ra. Lâm Hàn đã cố nghiêng đầu tránh đi để nó không rơi và người Vương Thiên Hành.
Lâm Hàn giờ đây chỉ có thể cảm nhận được cơ thể đang lạnh dần , đầu cũng bắt đầu đau như búa bổ, ngực cũng đau đến không thể hô hấp được nữa. Nước mắt không còn tự chủ mà thay phiên nhau rơi xuống không ngừng.
Vương Thiên Hành cả kinh ôm lấy cậu " Lâm Hàn ...... "
Bạch Lạc Sơn cũng nhanh chóng chạy đến muốn kiểm tra cho cậu nhưng lại bị Lâm Hàn nắm chặt lấy rồi mở đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn anh. Cắn răng chịu đựng cơn đau mà nhỏ giọng thều thào " Tôi không ...sao, anh ....bảo họ ... dừng tay. Đừng ....tổn thương .... anh ấy. Tôi ....muốn gặp .....aaaa.....ummmm" lời chưa nói hết thì cơn đau lại lần nữa ập đến.
Trần Phóng bên kia trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hàn ngã xuống rồi thổ huyết lòng anh đau như dao cắt " Lâm Hàn......"
Thấy đối phương bị phân tâm nhưng cận vệ đang đánh không kịp thu hồi quyền cước liền trực tiếp nệnh một đấm uy lực mười phần vào ngực đối phương, khiến Trần Phóng bị đánh văng ra xa.cả người đập và một chiếc xe huyền phù đang đậu cách đó khá xa, phun ra một ngụm máu cực kỳ chói mắt .
Vương Thiên Hành liếc mắt nhìn động tĩnh bên kia nhàn nhạt nói " Đem người đến đây"
Trần Phóng được cận về đỡ đi đến bên cạnh Lâm Hàn, anh mừng như điên cố bước thật nhanh nhưng chân lại không chịu nghe lời,cả người như không còn sức lực đành mặc người đỡ lấy mang đi .
Trần Phóng vừa đến nơi liền trực tiếp đẩy cận vệ sang một bên lảo đảo đi về phía Lâm Hàn, nhanh tay lấy ta một ống tiêm đưa cho cậu " Lâm Hàn tôi có thuốc giải cho cậu rồi, đừng lo lắng ...tôi tiêm cho cậu"
Lâm Hàn mở hờ đôi mắt mệt mỏi nhìn anh cười không đáp.
Chỉ là thuốc chưa được tiêm đã bị Bạch Lạc Sơn đoạt lấy lạnh giọng đáp " Có tôi ở đây không đến lượt cậu muốn tiêm gì thì tiêm"
Trần Phóng tức giận " Anh là cái thá gì? Đây là thuốc giải cho Lâm Hàn, nhanh tiêm cho cậu ấy nếu không ...."
Bạch Lạc Sơn " sẽ không có chuyện đó. Tôi phải kiểm tra nó trước đã "
Trần Phóng nghẹn lời trân trân nhìn tên đáng ghét trước mặt , anh có thể cảm nhận khí thế không phải dạng vừa từ nam nhân này.
Lâm Hàn lúc này đã đau đến đầu óc mơ màng không còn đủ khí lực để quản việc gì khác nữa. Cậu nắm chặt áo Vương Thiên Hành thều Thào " về.....nhà..” cậu không muốn bị người ta nhìn ra ngó vào trong lúc này .
Vương Thiên Hành "Được "
Cận vệ nhanh chóng tiến đến đón lấy Lâm Hàn . Cả người cậu đau đớn nên cứ ngọ ngậy,run rẩy không ngừng. Hơi thở cũng gấp gáp mang theo tiếng nấc nghẹn bị đè nén.
Bạch Lạc Sơn mặt Lạnh nhìn Trần Phóng " Mang hắn đi" rồi quay lưng đi về phía chiếc huyền phù đang chờ sẵn.
Trên xe Lâm Hàn cả người thoát lực mặc kệ ai muốn ném đi đâu thì ném,hơi thở như có như không dọa Bạch Lạc Sơn không ít . Anh chưa bao nhìn thấy tình huống này trước đây nên có phần lo lắng cho đến khi kiểm tra sơ bộ cho ra kết quả trong tầm kiểm soát.
Bạch Lạc Sơn đưa mắt nhìn ống tiêm trong tay rồi nhìn về người thanh niên lạ mặt kia lặng lẽ đâm chiêu.
Trở về phi thuyền , Lâm Hàn và Trần Phóng rất nhanh đã được đưa đến phòng y tế để theo dõi, riêng Trần Phóng thì được ném vào khoang điều trị.
Bạch Lạc Sơn ngay lập tức đã vùi đầu vào kiểm tra ,phân tích loại thuốc Trần Phóng đưa cho, anh ngạc nghiên khi thấy nó có thể áp chế thành công thậm chí hoá giải được phân nữa số chất độc. Chỉ tiếc ....là phân nữa chứ không phải toàn bộ. Nhưng không sao, giờ anh đã có thêm cơ sở để điều chế thuốc giải.
Trần Phóng sau khi được ngủ một giấc và được trị thương rất nhanh đã tỉnh, anh đảo mắt nhìn một lượt trong căn phòng mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cử động cơ thể cảm nhận cả người đã sảng khoái hơn, Trần Phóng hài lòng với lòng hiếu khách này. Đánh giá nhanh căn phòng một lượt ,không nhìn thấy Lâm Hàn đâu cả, mà chỉ thấy tên đáng ghét tóc vàng nào đó đang làm việc cách đo không xa.
Đôi mày khẽ cau lại không vui, anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu tiêm thuốc nếu không ..... sẽ không có nếu không .
Vội bật người xuống giường đi tìm Lâm Hàn nhưng một cơn choáng váng ấp đến khiến anh suýt thì ngã cắm đầu .
Động tĩnh bên này không lớn nhưng không qua được trực giác của Bạch Lạc Sơn, nhìn thấy tên ngốc nào đó đứng còn không xong anh nhàn nhạt nói " Tỉnh rồi , cậu có thể rời khỏi đây được rồi "
Trần Phóng đầu còn chút choáng váng quay phắt về phía tiếng nói " Chưa nhìn thấy Lâm Hàn được tiêm thuốc giải tôi sẽ không đi đâu hết "
Bạch Lạc Sơn " Tiêm hay không là do tôi quyết định,không tới lượt cậu quản"
Trần Phóng " Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng thuốc giải này nhất định phải tiêm,nếu không .... cậu ấy sẽ không sống quá bảy ngày "
Bạch Lạc Sơn ngưng trọng nhìn Trần Phóng một lượt, từ khí chất trên người anh có thể khẳng định 8/10 rằng đối phương có thể tin tưởng được . Hơn nữa ..... Trần Phóng cũng là bác sĩ.... thuốc giải trong tay có thể cho anh lý do để thưởng thức tên bác sĩ tầm thường này.
Trong lúc Trần Phóng bất tỉnh anh đã điều tra lai lịch của kẻ lạ mặt này, chỉ là một bác sĩ gia đình nhỏ bé ở tinh cầu thủ đô,chẳng có gì nỗi bậc. Có chăng ....chính là thuốc giải mà anh đang giữ.
Bạch Lạc Sơn thu hồi tầm mắt,anh đứng dậy đi về phía cửa phòng " Được,như ý cậu"
Trần Phóng " ....này, anh đi đâu đấy?..." mặc kệ cứ đi theo là được chẳng phải sao? Anh nhìn thây ống thuốc giải trên tay người kia. Tốt...
Hai người một trước một sau đi đến gian phòng bên cạnh, Trần Phóng nhìn thấy Lâm Hàn vẫn bình yên vô sự lòng như trút được một hòn đá đè nặng.
Anh tiến đến lay nhẹ Lâm Hàn,nhẹ giọng gọi " Lâm Hàn ,mau tỉnh dậy . Lâm Hàn"
Lâm Hàn người mệt đừ khẽ động " umm ......"
Trần Phóng cao hứng " Dậy , dây mau con heo lười kia"
Lâm Hàn choàng tỉnh nhìn Trần Phóng đang nhìn cậu cười " Trần .....Trần Phóng là anh thật rồi " cậu lập tức thanh tỉnh, vui mừng khôn xiết muốn bật dậy ôm lấy anh nhưng vừa động thì cơn đau ngực lại ập tới khiến cậu càng vội vàng ôm lấy cổ Trần Phóng siết mạnh hòng che giấu sự thất thố cùng sự khó chịu.
Trần Phóng đã được xem đoạn năng ghi hình cho nên cũng hiểu được tình huống của cậu lúc này liền phối hợp ôm lấy cơ thể cậu, chờ hơi thở trở về bình thường mới nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống.
Trần Phóng " Tốt rồi ,không việc gì. Tôi ...khụ ..... anh ta tới tiêm thuốc giải cho cậu" nói rồi anh liếc mắt nhìn sang Bạch Lạc Sơn.
Bạch Lạc Sơn vẫn một bộ " người sống chớ tới gần " một lời cũng không nói tiến về phía Lâm Hàn tiến hành tiêm thuốc cho cậu.
Lâm Hàn tâm tình lúc này đã thoải máy hơn rất nhiều , cậu ngượng ngùng nắm góc chăn đưa mắt nhìn hai người nói lời cảm ơn.
Trần Phóng " Không cần khách khí.chúng ta là bạn không phái sao? Với lại ...." phải nói với lâm Hàn sự thật phủ phàng này làm anh thật không nỡ.
Bạch Lạc Sơn " với lại thuốc chi có thể hoá giải phân nữa độc tố, tức là chỉ mới kiềm hãm được phân nữa quá trình độc phát"
Trần Phóng mở to mắt ngạc nhiên nhìn tên đáng ghét bên cạnh, hắn vậy mà có thể phát hiện ra???
Lâm Hàn nháy mắt từ thiên đường lại rơi xuống thung lũng - không phải địa ngục vì cậu không hy vọng quá nhiều . Sớm đã quen rồi
Lâm Hàn khẽ cười tiếp lời " Sống chết có số không thể cưỡng cầu . Nhưng ít ra thì tôi vẫn còn sống được thêm ít lâu không phải sao "
Trần Phóng chua xót trong lòng, mắt ươn ướt " Xin lỗi cậu,nhưng cậu đừng lo lắng,tôi đã tìm được loại cây độc đó, tôi tin chắc chỉ cần cho tôi thời gian chắc chắn tôi sẽ điều chế được thuốc giải " tay anh nắm lấy bàn tay gầy lạnh lẽo của Lâm Hàn siết chặt như lời hứa vững chắc.
Lâm Hàn " Tôi luôn tin ở anh,cảm ơn anh bác sĩ Trần"
Bạch Lạc Sơn " Việc của cậu đến đây là chấm hết , phần còn lại đã có tôi. Giao cho tôi cây độc cậu có thể lập tức rời khỏi đây được rồi"
Trần phóng bị câu nói kia làm cho giật mình , anh bật dậy đứng trước mặt Bạch Lạc Sơn kiên định đáp " Không thể, cây là do tôi tìm được , thuốc cũng phải do tôi điều chế. Anh không có tư cách gì ra lệnh cho tôi"
Bạch Lạc Sơn " ở đây không đến lượt cậu quyết định đi hay ở"
Bạch Lạc Sơn lặng im tỏa ra uy áp nhưng Trần Phóng một chút cũng không hoảng sợ, đôi bên nhất thời cùng tỏa ra luồng uy áp trực tiếp uy hiếp đối phương. Hai người có chiều cao chênh lệch không lớn nên càng không phân được hơn thua.
Đáy mắt Bạch Lạc Sơn loé lên tia hứng thú, Trần Phóng cũng ngạc nhiên không thôi,thật không ngờ ...tên bác sĩ khó ưa kia cũng là cái bộ dạng này. Phiền thật.
Người bị dọa duy nhất , Lâm Hàn đưa tay ôm ngực thở dốc nhìn hai người yếu ớt lên tiếng " Hai người đừng như vậy có được không?"
Trần Phóng lập tức thu lại uy áp đến bên cạnh Lâm Hàn an ủi " Được rồi cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi biết mình phải
làm gì, cậu yên tâm tôi sẽ không hành động ngu xuẩn đâu"
Lâm Hàn đảo mắt nhìn qua từng người xác nhận.
Bạch Lạc Sơn trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Trần Phóng cười khẽ , vỗ vai cậu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Hàn mệt mỏi kéo chăn , miệng khẽ nở một nụ cười ấm áp. Ít ra ....vẫn sẽ có người quan tâm và nhớ đến mình.
Bên ngoài Trần Phóng rất nhanh đã theo kịp tên đáng ghét tóc vàng nào đó.
Trần Phóng bước thật nhanh chặn bước chân Bạch Lạc Sơn, hai tay bỏ vào túi quần che giấu chút ngượng ngùng trong lòng ,lần đầu tiên một thiên tài như anh phải đi cầu cạnh một người khác.
Trần Phóng " Khụ ..... chúng ta ...chúng ta thương lượng một chút đi"
Bạch Lạc Sơn " ......." bộ dạng ta đây cóc cần.
Trần Phóng kiềm chế cảm xúc muốn đánh người " Anh cũng là bác sĩ tôi tin chắc anh đã kiểm tra qua chất độc trên người Lâm Hàn. Tôi biết anh đã động tay kiềm hãm qua trình phát độc cho cậu ấy,vậy nên .... không cần tôi nói anh cũng hiểu loại độc này khó giải đến chừng nào. Chi bằng chúng ta cùng hợp tác đi,hai người sẽ nhanh hơn một,tôi sẽ không ngán chân anh mà còn cung cấp mẫu vật . Được chứ ?"
Bạch Lạc Sơn không đáp chỉ nhìn anh một lúc tựa hồ đang suy nghĩ một chút , sau đó lại cất bước đi không thèm nhìn lại .
Trần Phóng "......." anh cười khẽ rồi lập tức đi theo.
Hai người sóng vai đi đến phòng thí nghiệm.
Mọi công sức bỏ ra dường như không uổng phí , cuối cùng anh cũng tìm được loại cây có tên gọi nabat , cây rất lùn , khu vực phân bố lại ít và nằm những nơi nguy hiểm ,lá có hai màu xanh phía dưới và đen phía trên.
Chỉ là ..... chỉ là dù đã cố gắng rất nhiều nhưng anh vẫn thất bại, áp lực càng lúc càng lớn. Đối với một thiên tài thì hai chữ " Không thể" tựa hồ không tồn tại. Mặc dù không thể một lần trị dứt điểm nhưng anh đã có thể kiềm hãm thời gian phát độc , thứ anh cần lúc này chính là thời gian.
Trên đường trở về anh gọi cho Chu quản gia báo cáo tiến triển, những tưởng sẽ được nghe tin tốt nào đó và nhìn thấy Lâm Hàn cười nói vui vẻ chờ anh về thì cái anh nhận được chỉ là một câu nói " Lâm Hàn đã bị bắt cóc "
Nhưng rất may tin tức Tần gia rất linh thông, tin tức liền đến tay nhanh chóng. Chu quản gia nói cho Trần Phóng biết nơi Lâm Hàn sẽ đến và cả Thông tin của chủ nhân con tàu buôn hiện tại mà anh phải đi tìm.
Do vấn đề tế nhị nên Trần Phóng không thể đi đến đó bằng tàu của quân đội nên anh đã chuyển sang một chiếc tàu dân dụng khác , điểm đến là tinh cầu BonZo . Hành trình còn một ngày nữa là sẽ đến nơi cùng lúc với Lâm Hàn. Trần Phóng cảm thấy may mắn khi hành trình của tên thương nhân kia là đi hướng ngược lại khiến thời gian được rút ngắn không ít. Giờ phút này anh thật sự rất lo cho Lâm Hàn ,tính tới thời điểm này đã là ngày thứ mười ba rồi. Mà thuốc giải thì .....chết tiệt. Anh chỉ có thể tạm thời kiềm hãm quá trình phát độc chứ không thể giải độc hoàn toàn
Lần đầu tiên trong đời Trần Phóng cảm thấy bản thân quá vô dụng , thiên tài gì mà cả đến một loại độc cũng làm khó được anh đến nước này .
_________^^_______
Sau lần bị bại lộ ê chề đầy ngượng ngùng, đãi ngộ của Lâm Hàn cũng có chút thay đổi . Phòng của cậu đã được nâng cấp thành một căn phòng sa hoa lộng lẫy hơn, bởi vì Leon bé nhỏ sẽ thường trú tại đây một bước cũng quyết không rời khỏi Lâm Hàn, nó thật sự rất sợ cậu bỏ rơi nó.
Nơi đâu có Lâm Hàn là sẽ có mặt Leon bé nhỏ hoặc nói cách khác thì Leon ở đâu thì Lâm Hàn nhất định phải ở cùng. Mặc dù vậy vẫn Có lúc nó phải bắt buộc cách xa cậu một thời gian ngắn trong ngày, sức khỏe của Lâm Hàn đã yếu hơn trước rất nhiều nên chuyện bồi bên cạnh mọi lúc là điều không thể,cậu bắt buộc phải nghỉ ngơi thật nhiều . Chính vì thế Vương Thiên Hành chỉ có thể đau khổ mà nhìn nó bỏ ăn bỏ ngủ, mang cái bản mặt sầu thảm suốt ngày.
Mặc dù không thể hoá giải chất độc ngay lập tức nhưng Bạch Lạc Sơn đã dùng bản lĩnh của mình giúp Lâm Hàn ức chế chất độc tạm thời . Mà cậu cũng chỉ có một công việc duy nhất là sống cho thật tốt và để ý đến thân thể.
Vương Thiên Hành tuy có chút mất mát nhỏ trong lòng nhưng từ khi phát hiện tài năng của Lâm Hàn anh chưa bao giờ hết Hưng phấn. Những lúc rảnh rỗi anh sẽ đến nghe Lâm Hàn đàn những bản nhạc đã thất truyền từ lâu.
Anh không ngờ mình thật sự nhặt được một bảo bối, nhất định phải mang cậu rời khỏi tinh hệ này càng sớm càng tốt,tránh đêm dài lắm mộng. Có những thứ không nhất thiết phải nói thành lời. Bảo bối như Lâm Hàn nếu anh còn lấn cấn râu rìa thì chỉ có thể trắng tay mà tiếc hận.
Ngày thứ tư của hành trình, phi thuyền Tuyết Ưng an toàn đáp xuống tinh cầu Bonzo. Tinh cầu của những địa điểm ăn chơi khét tiếng , sầm uất, hoa lệ. Những kẻ đến đây đều là tầng lớp phú nhị đại,quan to chức lớn. An ninh ở đây sếp thứ hai sau tinh cầu thủ đô.
Vị khách hôm nay đến mua hàng thuộc dạng phú nhị đại , hắn có đam mê rực cháy với nhạc cụ, những thứ hắn sưu tầm có thể nói là không ai dám so bì. Tuỳ tiện lấy ra một món cũng đủ hù chết người . Bản chất hắn không xấu, có thể nói là ngay thẳng chính trực , chính vì thế vương Thiên Hành mới chấp nhận giao dịch này, với anh những kẻ bề ngoài hào hoa nhưng bên trong thối nát thì chỉ là hạng ruồi bọ không đáng để vào mắt,càng đừng nói đến giao dịch .
Vương Thiên Hành biết Lâm Hàn chưa từng đến nơi này bao giờ, anh cũng vậy. Nếu đã đến thì cứ đi dạo một phen, thời gian vẫn còn sớm.
Một nhóm người điệu thấp bất ngờ xuất hiện khiến không ít người nhìn không rời mắt , một băng lãnh soái ca , một tiểu đệ khả ái kinh người , một mỹ nam anh Tuấn nhưng lạnh lùng đến cực điểm , bên cạnh là hai bảo tiêu đẹp trai muốn mù mắt chó. Đội hình như thế chỉ có mù mới không nhìn thấy. Mặc dù nhóm người đã ăn diện trang Phục rất đơn giản nhưng khí chất trên người thì không thể xem Thường được, tâm tư nhiều người đã muốn rụt rịt.
Vương Thiên Hành vốn đã quen đến không thể quen hơn việc người người trầm trồ tán dương nên với anh chẳng mảy may ảnh hưởng , Bạch Lạc Sơn mặt liệt trên trán viết luôn năm
chữ " người sống chớ lại gần" thì dù có muốn đâm đầu tìm chết vẫn khiến nhiều người thấy khó mà rút lui.
Lâm Hàn thì vẫn tỉnh bơ mà thả hồn ngắm nghía khắp nơi, cậu cho rằng chỉ cần đi bên hai người anh Tuấn bất phàm kia thì sẽ không ai để mắt tới cậu. Cứ thế Lâm Hàn ung dung cất bước, đôi mắt đen lấp lánh sáng ngời nhìn ngó khắp nơi, lâu lâu lại nở một nụ cười hồn nhiên đáng yêu đến mức Vương Thiên Hành như có như không mà chốc chốc lại liếc nhìn điệu bộ vui vẻ , ngốc ngốc , đáng yêu đến tột cùng của cậu. Một đống tiếng lòng thổn thức cứ thế bị cậu ngó lơ.
Vương Thiên Hành "......."
Bạch Lạc Sơn "........"
Cận Vệ ".........." tôi thấy đau lòng thay cho họ quá.
Theo Thông tin thu thập được , Vương Thiên Hành ung dung rảo bước đến khu trưng bày nhạc cụ, vốn là để giết thời gian nên anh muốn đi dạo nơi này đầu tiên.
Thời đại này thì việc đích thân đến tận nơi mua sắm là việc rất ít người làm, nhưng nhạc cụ thì khác. Nếu không chính tay sờ, cảm nhận trực tiếp thì thứ nhận được chỉ là Đống rác rưởi , đối với kẻ mù mờ thì nó chỉ là vật trí không hơn không kém. Nhưng với người biết thưởng thức thì đó chính là một thứ trân quý. Chính vì thế trong phòng trưng bày siêu cấp rộng lớn hiện tại có không ít người đang thưởng thức và cảm thụ các nhạc cụ được trưng bày tại đây, chỉ có điều .... cái họ cảm thụ cũng chỉ là râu rìa mà thôi.
Nhóm người Vương Thiên Hành nhàn nhã tản bộ, vừa đi vừa nghe nhân viên người máy thao thao bất tuyệt về các loại nhạc cụ tại đây. Mặc nhân viên liên tục thổi phồng như thế nào thì nhóm người chỉ liếc mắt cười nhạt ,một chút hứng thú ,kinh ngạc đều chưa từng xuất hiện .
Nếu có thể biểu lộ cảm xúc chắc nhân viên giới thiệu sản phẩm đã khóc không còn nước mắt, lần đầu tiên trong sự nghiệp đời mình nó đụng phải khách hàng sắt đá thế này.
Thà rằng người ta không biết thì có thể nói người ta thiển cận,cơ mà cái gì họ cũng biết ..... thật không muốn sống nữa oa oa oa . Nó đã dùng sạch toàn bộ vốn liếng mà nó có mà cũng không thể khiến khách hàng hứng thú, mà nó cũng bị hỏi đến bế tắc lời .... tuyệt vọng . Nó trực tiếp chết máy không nói nữa, lặng lẽ đứng nhìn nhóm khách rời đi.
Lâm Hàn người vô tình làm tan nát cõi lòng robot bán hàng ".........." điệu bộ như muốn nói : tôi đã làm gì sai sao?
Vương Thiên Hành ".........." loé
lên ý cười nơi đáy mắt.
Bạch Lạc sơn ".........."
Cận vệ ".........." lặng lẽ quỳ phục.
Lâm Hàn vốn cũng không có ác ý gì hay cố chứng tỏ mình hiểu biết uyên thâm, chẳng qua kiếp trước khi rảnh rỗi cậu thường xem những kênh chuyên nói về nhạc cụ, nghe nhiều nên cậu cũng hiểu biết mỗi thứ một chút, nghiên cứu mỗi cái một chút,nhưng thế mạnh vẫn là đàn tranh.
Lâm Hàn còn đang thả hồn đi tận đâu đâu thì chợt nghe tiếng huyên náo từ nhóm người đứng cách đó không xa. Nghe thì có vẻ như họ đang bàn tán về
Một loại nhạc cụ rất cổ xưa nào đó khá là phức tạp. Cậu nhanh chóng cùng nhóm người Vương Thiên Hành đi về phía nhóm người đang hăng sai chém gió. Càng đến gần càng nghe một đống tạp âm nghe mà nổi hết cả da gà.
Vương Thiên Hành mang theo khí tràng uy nghiêm mạnh mẽ khiến không ít kẻ có nhãn quan nguyện ý nhường một lối đi. Xuyên qua đám người Lâm Hàn nhìn thấy phía trước là một khu vực trưng bày cực kỳ sang trọng và đặc biệt hơn những nơi khác . Mà vật được đặt trưng bày nơi này vừa hay lại là một cây đàn cổ tranh. Lâm Hàn khẽ cau mày ,tiếc hận, vì đàn thì cậu rất thích nhưng người đang sử dụng đàn thì thay vì thưởng đàn lại thành ra tra tấn. Đàn không ra đàn mà điệu cũng không ra điệu. Cậu đành vuốt mặt nuốt lệ vào trong, mặc dù lỗi cũng không phải do người đàn, bản thân đàn vốn là sản phẩm lỗi. Thân đàn thô thiển, ngựa đàn cũng xếp sai vị trí , đến móng gảy cũng không có
. Cho dù là cậu thì nó cũng chẳng dạo lên nỗi một bản đàn cho trọn vẹn .
Người đang ngồi đàn là một thành niên anh Tuấn , máy tóc mà nâu nhạt, đôi mắt màu hổ phách rất đẹp. Cậu vẫn say sưa đánh từng dây đàn, đánh một bản nhạc .... nghe rất xa lạ với Lâm Hàn . Điệu vừa dứt,một tràn vỗ tay tán thưởng vang lên, tiếng ngợi khen không ngớt. Thanh niên không vì thế mà kiêu ngạo, Hưng phấn mà chỉ cười xả giao , uyển chuyển đáp lại lời khen của những người khác. Lâm Hàn nhận ra sự thất vọng nho nhỏ trong mắt thanh niên., cậu đã từng Trãi qua cảm giác đó không biết bao nhiều lần nên cậu rất thấu hiểu nỗi lòng người kia lúc này.
Cũng khó trách, hoá ra người ta là thiên tài trong giới, gia đình có truyền thống truyền thừa ,tích góp học thức qua nhiều thế hệ. Người có đủ tư cách và kiến thức để chơi lại nhạc cụ này sợ rằng không nhiều.
Cái cảm giác đam mê nhưng không thể chạm đến cái hồn của âm nhạc đúng là rất khó chịu, tệ nhất là đàn sao cho đúng cũng khiến người ta hạnh phúc rồi. Lâm Hàn hiểu cảm giác đó vô cùng, tầm mắt đượm buồn nhìn vào cây đàn trước mặt. Khẽ thở dài ......
Nhân lúc bầu không khí hãy còn đang nóng, nhân viên cửa tiệm liền tranh thủ thêm gió quạt lửa : " Thưa quý khách kinh mến, các vị vừa được Trãi nghiệm những âm thanh siêu thuần khiết , du dương động lòng người. Như tôi đã nói,đây là một bảo vật vô giá trăm năm khó cầu, đây là bảo vật duy nhất còn được tái hiện thành công. Tất cả mọi thứ đều được tái hiện một cách hoàn hảo nhất. Âm thanh nó phát ra có thể khiến tâm hồn chúng ta được thanh thản, thanh lọc mọi buồn phiền trong cuộc sống, khiến quý vị mỗi ngày đều cảm thấy yêu đời hơn. Vậy thì quý vị đừng nghĩ ngợi nữa , đây là cây đàn duy nhất , ...bla bla bla....."
Đám đông lập tức kích động liền tranh nhau mồm năm
miệng mười hơn thua nhau ra giá. Cái giá mỗi lúc một tăng vọt lên mây làm Lâm Hàn nghe đến líu cả lưỡi, cậu nghiêng đầu nhìn Vương Thiên Hành .
Lâm Hàn "........ cái này ....." giọng nói run rẫy đến lợi hại.cậu không thể tin nỗi một câu đàn sai tông, lạc điệu thế mà giá cao đến choáng váng đầu óc, vậy .... đàn mà Vương thiên Hành bán ra sẽ có giá nghe thế nào nữa???
Vương Thiên Hành nhìn cậu nhướng mày "........."
Bạch Lạc Sơn "......."
Cận vệ "........." Cũng thương thôi mà, nghe nhìn riết cũng sẽ quen thôi.
Trong lúc mọi người tranh nhau mua đàn thì người thanh niên khi nãy lại trầm ngâm lặng lẽ đứng ngoài cuộc. Anh vốn là đến thử đàn để xem có thể tìm được đồ tốt gì không? Lúc nhìn thấy cây đàn lòng anh vui như mở hội , những tưởng sẽ được sảng khoái một phen , chỉ là không ngờ ...... nó không như mình nghĩ. Có chút thất vọng mà xoay người rời đi, anh thật ra đã có một mối mua đàn khác , người bán đàn không phải hạng tầm Thường nên anh một lần nữa ôm hy vọng.
Nhóm người Lâm Hàn xem trò vui cũng nhàm chán mà rời đi.
Vương Thiên Hành vì ánh mắt của cậu khi nãy mà lên tiếng " Thất vọng sao?"
Lâm Hàn nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn anh . Sau khi hiểu anh đang hỏi gì cậu liền đáp " Cũng có một chút. Chỉ tiếc ....người kia và đàn lại không có duyên. Đàn sai tông , người cũng đánh sai cách. Bản nhạc vốn hay lại hoá thành thảm họa ..... " không còn thời gian để hướng dẫn cho bất kỳ ai.....
Bạch Lạc Sơn nhanh chóng đáp lời " Có tôi ở đây thì không việc gì là không thể" Tiếng nói lạnh băng nhưng chứa đựng thật nhiều sức mạnh tinh thần cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ cười, nụ cười rạng rỡ nhất từ khi cậu gặp anh " Vâng , chắc chắn rồi. Cảm ơn anh! Bác sĩ Bạch "
Bạch Lạc Sơn trúng chiêu " ......."
Vương Thiên Hành " ......" nhìn bộ dạng chết máy của Bạch Lạc Sơn bỗng muốn cười .
Cận Vệ "........" muốn đưa tay lên che lại con tìm bé nhỏ quá.
Người qua đường "........" phụt tôi cạn máu mất thôi. Thật muốn bắt người về làm của riêng a.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng nhạc cụ , trừ Lâm Hàn tất cả bốn người tập tức nhận ra khí tức xung quanh có biến động. Cảnh giác được nâng cao nhưng bề ngoài thì vẫn điềm tĩnh như không mà bước lên xe huyền phù tiếp tục đi đến địa điểm khác.
Điểm đến tiếp theo là một quán bar lớn nhất tinh cầu , nơi chỉ tiếp đón đại nhân vật cùng quan chức cấp cao. Để vào được nơi đây thì không phải phú nhị đại mà còn phải hơn thế nữa. Vương Thiên Hành tự nhiên cũng có thể tuỳ ý ra vào không chút khó khăn
, chỉ cần chứng minh thân phận những vấn đề khác ắt tự thông.
Lâm Hàn vẫn ngây người một đường như người cõi mộng mà đi theo vào bên trong. Cậu cứ nghĩ qua bar Ô Thước đã là đẳng cấp nhất rồi , hoá ra cậu chỉ là ếch ngồi đáy giếng . Nếu Ô Thước chủ đạo là màu đen thì nơi đây thuần máu trắng sa hoa. Cả một thiên đường thuần sắc trắng . Ánh đèn ảo diệu không ngừng biến đổi, dòng người tấp bập không ngừng . Ở đây cho dù va phải một người nhìn tầm Thường thôi nhưng cũng đủ cho bạn cả đời không thấy nỗi mặt trời. Lâm Hàn tự nhiên không rét mà run.
Mặc dù đến thế giới này không lâu nhưng Thông qua Tần Phòng cậu có thể từ đó đánh giá những người cũng quanh. Từ Tần Phong cậu có thể nhận ra uy áp quen thuộc từ đó có cái nhìn cụ thể hơn đối với những người cậu gặp . Nhìn đi ......có ai không bá khí ngút trời không ???
Vương Thiên Hành nhìn bộ dạng chim cút bị dọa của Lâm Hàn chợt phì cười "..... xì .... không việc gì phải sợ. Tất cả đã có ta"
Lâm Hàn gương mặt mộng bức nhìn anh cười gượng "..... tôi biết rồi .."
Bạch Lạc Sơn mặt không biểu tình nhìn cậu "....... đi nhiều khắc sẽ quen"
Lâm Hàn ".......... có ....có lẽ....."
Cận Vệ " ......" ừ ngày đó sẽ không còn xa đâu. Tới lúc đó cậu đừng ngất là được.
May thay cho Lâm Hàn là Vương Thiên Hành cũng chẳng hứng thú gì với mấy cái thú vui bệnh hoạn kia. Cận vệ đã yêu cầu quản lý sắp xếp cho họ một gian phòng riêng yên tĩnh.
Phục vụ nhanh chóng bật menu lên để khách chọn món. Quán bar này không chỉ nỗi tiếng về ăn chơi mà còn nổi tiếng về ẩm thực.
Vương Thiên Hành rất nhanh đã chọn xong món, anh liếc nhìn Lâm Hàn ra hiệu bảo cậu chọn món.
Lâm Hàn nhìn bảng giá mà chảy mồ hôi lạnh. Nhưng mà cậu viết mình chẳng phải trả tiền nên mạnh tay gọi một món đơn giản cho mình. Mặc dù độc đã được khống chế nhưng cậu vẫn không còn chút khẩu vị nào,trên cơ bản vẫn là truyền dịch mà thôi.
Bạch Lạc Sơn vẫn mặt lạnh chọn món, anh tựa hồ có chút không vui. Tất nhiên là không vui, anh vốn chỉ muốn ở lại tiếp tục nghiên cứu thuốc giải nhưng tên cứng đầu Vương Thiên Hành nhất quyết muốn mang Lâm Hàn đi dạo. Vì đề phòng bất Trắc nên anh chỉ đành đi theo,cũng coi như xả stress đi. Mặc dù nghiên cứu rất quan trọng nhưng tiến triển thì một chút cũng không có , chi bằng đi ra ngoài một phen biết đâu lại nảy ra ý tưởng .
Vương Thiên Hành gọi thêm rượu rồi nhàn nhạt nhìn Lâm Hàn . Sắc mặt cậu không tính là quá kém nhưng ốm hẳn một vòng, anh vốn là người ít nói nên điều gì không cần phải nói anh đều để trong lòng, Chỉ là anh rất hy vọng có thể mang cậu còn sống quay về nhà.
Một bữa cơm cực kỳ im lặng cứ thể trôi qua, với hai người Vương Thiên Hành và Bạch Lạc Sơn thì mùi vị thức ăn cũng gọi là tạm ổn đi, riêng với Lâm Hàn thì nó cũng không bằng một góc của sư phụ Lưu.
Vương Thiên Hành vẫn quan sát cậu từ đầu tới cuối,một chút biểu cảm phấn
khích cũng không có ,theo lý mà nói thì người thường như cậu hẳn phải trầm trồ khen ngợi món ăn mới đúng ? Đằng này lại hết sức đau khổ mà ăn,mặc dù biểu cảm rất nhỏ nhưng vẫn không giấu nỗi cặp mắt của anh.
Vương Thiên Hành " Cậu cảm
Thấy món ăn thế nào?"
Lâm Hàn cười nhẹ đáp " Rất ngon"
Vườn Thiên Hành " còn gì nữa?"
Lâm Hàn "..... rất .... vừa miệng "
Bạch Lạc Sơn ".......là ăn không ngon miệng hay không có khẩu vị?" Nhìn sơ là biết tên ngốc này đang dối lòng. Mặc dù anh đã cố gắng ức chế chất độc phát tác nhưng sức khỏe hiện tại của Lâm Hàn khiến anh cảm thấy hy vọng quá mong manh,thuốc giải còn chưa xong thì cậu đã bị đói chết. Truyền dịch không phải giải pháp anh muốn.
Lâm Hành bị nhìn thấu ngượng ngùng đáp " Là .....ah....là do tôi không có khẩu vị " cậu mà chê món ăn dở tệ thì có bị chê là bày đặt kén cá chọn canh không ?
Đi dạo đã được một lúc lâu nên Lâm Hàn vốn đã thấm mệt , vừa rồi bị dọa không nhẹ khiến thần kinh có chút căng thẳng nên giờ cậu có chút khó chịu trong người. Lâm Hàn gian nan kiềm hãm cảm giác mệt mỏi đang lan toả trong cơ thể, cơn buồn ngủ xen lẫn mệt mỏi cứ như từng cơn sóng cứ thay phiên nhau ập đến không ngừng nghỉ. Cậu cảm Thấy mình sắp không chống đỡ nỗi ,lòng thầm cầu mong đừng ai hỏi cậu thêm câu nào nữa, Nếu không chắc cậu nằm vạ ở đây luôn quá .
Bên phía đối diện Vương thiên hành vẫn ung dung thưởng rượu , ánh mắt lơ đãng như có như không vẫn quan sát từng cử chỉ của Lâm Hàn .
Anh nhã nhặn nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn " Đi thôi "
Ba người rất nhanh liền rời khỏi quán bar, Lâm Hàn vẫn bảo trì im lặng cũng không nhìn ngó lung tung ,càng không có hành động dư thừa nào. Bạch Lạc Sơn nhìn sắc mặt dần tái nhợt cùng hơi thở nặng nề lúc nhanh lúc chậm cũng biết cơ thể cậu đã đến giới hạn, cậu không muốn nói thì anh cũng sẽ không truy hỏi.
Vừa ra khỏi quán bar Lâm Hàn bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không thể không thừa nhận cậu đã vui muốn nhảy cẫng lên rồi chạy về phía bên kia nhưng thể lực của cậu giờ đây không cho phép. Chân cậu vừa cất bước thì Vương Thiên Hành đã ngăn cậu lai, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng về Trần phóng đang đứng phía đối diện . không thể để Lâm Hàn tiếp xúc với bất kỳ ai, không thể có thêm dù chỉ là một rắc rối nhỏ nhất .
Trần Phong cũng có chút kích động muốn chạy ngay đến chỗ Lâm Hàn nhưng sát khí không chút che giấu từ nhóm người khiến anh phải dè chừng . Khi đến được tinh cầu anh lập tức truy tìm tung tích Lâm Hàn , anh đã thấy cậu đi ra từ cửa hàng nhạc cụ nhưng lại không có cách nào tiếp cận được. Chỉ đành lặng lẽ bám theo chờ cơ hội,chỉ tiếc ....anh không vào nỗi cửa của quán bar.
Lâm Hàn gấp muốn chết, cậu biết nếu gặp anh ở nơi này thì chỉ có một nguyên do duy nhất : thuốc giải độc đã thành công .
Nhìn Trần Phóng mặt mũi hốc hác, người cũng gần hẳn một vòng, râu cũng mọc dài ra một chút,thoạt nhìn tiều tụy đến đau lòng .
Trần Phóng " Lâm Hàn " anh cười thật tươi từng bước chậm rãi đi về phía cậu. Lòng đầy cảnh giác , sát khí từ hai tên vệ sĩ kia vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường.
Lâm Hàn cũng nhìn anh cười " Bác sĩ Trần gặp anh thật tốt ..." vừa nói cậu vừa muốn cất bước đi thì một cánh tay đã chắn trước mặt cậu .
Lâm Hàn mang nét mặt ngỡ ngàng nhìn Vương Thiên Hành "Vương ...Thiếu gia. Người kia không phải kẻ địch. Anh ấy là bạn của tôi, xin thiếu gia cho tôi qua đó nói với anh ấy vài câu được không ?" Cậu gian nan nói từng tiếng từng tiếng thật chậm, cố đè xuống cảm giác buồn môn cùng vị rỉ sét cứ muốn tuôn trào nơi cổ họng. Giương đôi mắt mệt mỏi đầy vẻ cầu xin nhìn Vương Thiên Hành.
Vương Thiên Hành " Không được , giờ cậu là người của ta. Ta không cho phép cậu có quan hệ với bất kỳ kẻ nào khác ." Ánh mắt chán ghét nhìn Trần Phóng rồi rất nhanh liền rời đi .
Lâm Hàn " Cầu xin anh....."
Vương Thiên Hành xoay người rời đi bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của Lâm Hàn.
Trần Phóng thấy không thể đàm phán một cách êm đẹp liền vội vàng chạy đến chỗ Lâm Hàn hòng đưa cho cậu thuốc ức chế trước rồi sẽ tính tiếp. Chỉ là anh vừa động thì vệ sĩ liền động thủ. Đôi bên không ngừng quyền đi cước lại , Trần Lập tuy rằng một lòng nghiên cưu y học nhưng chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện . Nhất thời đôi bên bất phân thắng bại, kéo theo không ít thành phần ăn dưa đang từ từ kéo đến xem trò vui. Việc huyên náo thế này vốn là rất hiếm ,càng đừng nói đến là ngay trước cửa quán bar lớn nhất tinh cầu.
Chỉ là tựa hồ như một chút động tĩnh muốn trấn áp cũng không có ,nhất thời một số người liền mơ mơ hồ hồ suy đoán thân phận người gây rối này e rằng không dễ chọc .
Lâm Hàn đứng xem đội bên đấu đá nhất thời vừa gấp vừa lo lắng đến độ khiến bản thân căng thẳng đến cực hạn. Cậu cố gắng khuyên Vương Thiên Hành " Thiếu gia . Xin anh hãy bảo bọn họ ngừng tay đi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xin anh đừng làm anh ấy bị thương, anh ấy đến là vì muốn giúp đỡ cho tôi thôi ..."
Vương Thiên Hành mặt lạnh không đáp .
Bạch Lạc Sơn cũng một bộ không can dự.
Lâm Hàn thấy bản thân không thấy không thể cầu cứu ai nên chỉ có thể khuyên can Trần Phóng bỏ cuộc .
Trần Phóng bên kia đã bị trúng không ít chiêu hiểm của cận vệ, vết thương xuất hiện ngày một nhiều . Cho dù là anh không phải hồng mềm nhưng vẫn không thể so với tên vệ sĩ không biết đã kinh qua bao nhiêu trận chiến , mà họ là cận vệ thì càng không phải nói khả năng kinh người thế nào.
Lâm Hàn cố đè ép bản thân chịu đựng mà hướng về Trần Phóng khuyên nhủ anh " Trần Phóng anh mau rời khỏi đây đi, tôi không đáng cho anh liều mạng như thế ."
Trần Phóng trái đánh phải né đáp " không . Không cứu được cậu thì tôi quay về làm cái gì nữa "
Lâm Hàn muốn lao vào trận chiến liền bị Vương Thiên Hành cường ngạnh kéo về.
Vương Thiên Hành chỉ là không ngờ tay vừa kéo thì cả người Lâm Hàn cũng vô lực mà ngã xuống, nhưng anh đã anh tay đón được cậu. Khụ .... một ngụm máu tươi cứ thế tuôn ra. Lâm Hàn đã cố nghiêng đầu tránh đi để nó không rơi và người Vương Thiên Hành.
Lâm Hàn giờ đây chỉ có thể cảm nhận được cơ thể đang lạnh dần , đầu cũng bắt đầu đau như búa bổ, ngực cũng đau đến không thể hô hấp được nữa. Nước mắt không còn tự chủ mà thay phiên nhau rơi xuống không ngừng.
Vương Thiên Hành cả kinh ôm lấy cậu " Lâm Hàn ...... "
Bạch Lạc Sơn cũng nhanh chóng chạy đến muốn kiểm tra cho cậu nhưng lại bị Lâm Hàn nắm chặt lấy rồi mở đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn anh. Cắn răng chịu đựng cơn đau mà nhỏ giọng thều thào " Tôi không ...sao, anh ....bảo họ ... dừng tay. Đừng ....tổn thương .... anh ấy. Tôi ....muốn gặp .....aaaa.....ummmm" lời chưa nói hết thì cơn đau lại lần nữa ập đến.
Trần Phóng bên kia trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hàn ngã xuống rồi thổ huyết lòng anh đau như dao cắt " Lâm Hàn......"
Thấy đối phương bị phân tâm nhưng cận vệ đang đánh không kịp thu hồi quyền cước liền trực tiếp nệnh một đấm uy lực mười phần vào ngực đối phương, khiến Trần Phóng bị đánh văng ra xa.cả người đập và một chiếc xe huyền phù đang đậu cách đó khá xa, phun ra một ngụm máu cực kỳ chói mắt .
Vương Thiên Hành liếc mắt nhìn động tĩnh bên kia nhàn nhạt nói " Đem người đến đây"
Trần Phóng được cận về đỡ đi đến bên cạnh Lâm Hàn, anh mừng như điên cố bước thật nhanh nhưng chân lại không chịu nghe lời,cả người như không còn sức lực đành mặc người đỡ lấy mang đi .
Trần Phóng vừa đến nơi liền trực tiếp đẩy cận vệ sang một bên lảo đảo đi về phía Lâm Hàn, nhanh tay lấy ta một ống tiêm đưa cho cậu " Lâm Hàn tôi có thuốc giải cho cậu rồi, đừng lo lắng ...tôi tiêm cho cậu"
Lâm Hàn mở hờ đôi mắt mệt mỏi nhìn anh cười không đáp.
Chỉ là thuốc chưa được tiêm đã bị Bạch Lạc Sơn đoạt lấy lạnh giọng đáp " Có tôi ở đây không đến lượt cậu muốn tiêm gì thì tiêm"
Trần Phóng tức giận " Anh là cái thá gì? Đây là thuốc giải cho Lâm Hàn, nhanh tiêm cho cậu ấy nếu không ...."
Bạch Lạc Sơn " sẽ không có chuyện đó. Tôi phải kiểm tra nó trước đã "
Trần Phóng nghẹn lời trân trân nhìn tên đáng ghét trước mặt , anh có thể cảm nhận khí thế không phải dạng vừa từ nam nhân này.
Lâm Hàn lúc này đã đau đến đầu óc mơ màng không còn đủ khí lực để quản việc gì khác nữa. Cậu nắm chặt áo Vương Thiên Hành thều Thào " về.....nhà..” cậu không muốn bị người ta nhìn ra ngó vào trong lúc này .
Vương Thiên Hành "Được "
Cận vệ nhanh chóng tiến đến đón lấy Lâm Hàn . Cả người cậu đau đớn nên cứ ngọ ngậy,run rẩy không ngừng. Hơi thở cũng gấp gáp mang theo tiếng nấc nghẹn bị đè nén.
Bạch Lạc Sơn mặt Lạnh nhìn Trần Phóng " Mang hắn đi" rồi quay lưng đi về phía chiếc huyền phù đang chờ sẵn.
Trên xe Lâm Hàn cả người thoát lực mặc kệ ai muốn ném đi đâu thì ném,hơi thở như có như không dọa Bạch Lạc Sơn không ít . Anh chưa bao nhìn thấy tình huống này trước đây nên có phần lo lắng cho đến khi kiểm tra sơ bộ cho ra kết quả trong tầm kiểm soát.
Bạch Lạc Sơn đưa mắt nhìn ống tiêm trong tay rồi nhìn về người thanh niên lạ mặt kia lặng lẽ đâm chiêu.
Trở về phi thuyền , Lâm Hàn và Trần Phóng rất nhanh đã được đưa đến phòng y tế để theo dõi, riêng Trần Phóng thì được ném vào khoang điều trị.
Bạch Lạc Sơn ngay lập tức đã vùi đầu vào kiểm tra ,phân tích loại thuốc Trần Phóng đưa cho, anh ngạc nghiên khi thấy nó có thể áp chế thành công thậm chí hoá giải được phân nữa số chất độc. Chỉ tiếc ....là phân nữa chứ không phải toàn bộ. Nhưng không sao, giờ anh đã có thêm cơ sở để điều chế thuốc giải.
Trần Phóng sau khi được ngủ một giấc và được trị thương rất nhanh đã tỉnh, anh đảo mắt nhìn một lượt trong căn phòng mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cử động cơ thể cảm nhận cả người đã sảng khoái hơn, Trần Phóng hài lòng với lòng hiếu khách này. Đánh giá nhanh căn phòng một lượt ,không nhìn thấy Lâm Hàn đâu cả, mà chỉ thấy tên đáng ghét tóc vàng nào đó đang làm việc cách đo không xa.
Đôi mày khẽ cau lại không vui, anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu tiêm thuốc nếu không ..... sẽ không có nếu không .
Vội bật người xuống giường đi tìm Lâm Hàn nhưng một cơn choáng váng ấp đến khiến anh suýt thì ngã cắm đầu .
Động tĩnh bên này không lớn nhưng không qua được trực giác của Bạch Lạc Sơn, nhìn thấy tên ngốc nào đó đứng còn không xong anh nhàn nhạt nói " Tỉnh rồi , cậu có thể rời khỏi đây được rồi "
Trần Phóng đầu còn chút choáng váng quay phắt về phía tiếng nói " Chưa nhìn thấy Lâm Hàn được tiêm thuốc giải tôi sẽ không đi đâu hết "
Bạch Lạc Sơn " Tiêm hay không là do tôi quyết định,không tới lượt cậu quản"
Trần Phóng " Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng thuốc giải này nhất định phải tiêm,nếu không .... cậu ấy sẽ không sống quá bảy ngày "
Bạch Lạc Sơn ngưng trọng nhìn Trần Phóng một lượt, từ khí chất trên người anh có thể khẳng định 8/10 rằng đối phương có thể tin tưởng được . Hơn nữa ..... Trần Phóng cũng là bác sĩ.... thuốc giải trong tay có thể cho anh lý do để thưởng thức tên bác sĩ tầm thường này.
Trong lúc Trần Phóng bất tỉnh anh đã điều tra lai lịch của kẻ lạ mặt này, chỉ là một bác sĩ gia đình nhỏ bé ở tinh cầu thủ đô,chẳng có gì nỗi bậc. Có chăng ....chính là thuốc giải mà anh đang giữ.
Bạch Lạc Sơn thu hồi tầm mắt,anh đứng dậy đi về phía cửa phòng " Được,như ý cậu"
Trần Phóng " ....này, anh đi đâu đấy?..." mặc kệ cứ đi theo là được chẳng phải sao? Anh nhìn thây ống thuốc giải trên tay người kia. Tốt...
Hai người một trước một sau đi đến gian phòng bên cạnh, Trần Phóng nhìn thấy Lâm Hàn vẫn bình yên vô sự lòng như trút được một hòn đá đè nặng.
Anh tiến đến lay nhẹ Lâm Hàn,nhẹ giọng gọi " Lâm Hàn ,mau tỉnh dậy . Lâm Hàn"
Lâm Hàn người mệt đừ khẽ động " umm ......"
Trần Phóng cao hứng " Dậy , dây mau con heo lười kia"
Lâm Hàn choàng tỉnh nhìn Trần Phóng đang nhìn cậu cười " Trần .....Trần Phóng là anh thật rồi " cậu lập tức thanh tỉnh, vui mừng khôn xiết muốn bật dậy ôm lấy anh nhưng vừa động thì cơn đau ngực lại ập tới khiến cậu càng vội vàng ôm lấy cổ Trần Phóng siết mạnh hòng che giấu sự thất thố cùng sự khó chịu.
Trần Phóng đã được xem đoạn năng ghi hình cho nên cũng hiểu được tình huống của cậu lúc này liền phối hợp ôm lấy cơ thể cậu, chờ hơi thở trở về bình thường mới nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống.
Trần Phóng " Tốt rồi ,không việc gì. Tôi ...khụ ..... anh ta tới tiêm thuốc giải cho cậu" nói rồi anh liếc mắt nhìn sang Bạch Lạc Sơn.
Bạch Lạc Sơn vẫn một bộ " người sống chớ tới gần " một lời cũng không nói tiến về phía Lâm Hàn tiến hành tiêm thuốc cho cậu.
Lâm Hàn tâm tình lúc này đã thoải máy hơn rất nhiều , cậu ngượng ngùng nắm góc chăn đưa mắt nhìn hai người nói lời cảm ơn.
Trần Phóng " Không cần khách khí.chúng ta là bạn không phái sao? Với lại ...." phải nói với lâm Hàn sự thật phủ phàng này làm anh thật không nỡ.
Bạch Lạc Sơn " với lại thuốc chi có thể hoá giải phân nữa độc tố, tức là chỉ mới kiềm hãm được phân nữa quá trình độc phát"
Trần Phóng mở to mắt ngạc nhiên nhìn tên đáng ghét bên cạnh, hắn vậy mà có thể phát hiện ra???
Lâm Hàn nháy mắt từ thiên đường lại rơi xuống thung lũng - không phải địa ngục vì cậu không hy vọng quá nhiều . Sớm đã quen rồi
Lâm Hàn khẽ cười tiếp lời " Sống chết có số không thể cưỡng cầu . Nhưng ít ra thì tôi vẫn còn sống được thêm ít lâu không phải sao "
Trần Phóng chua xót trong lòng, mắt ươn ướt " Xin lỗi cậu,nhưng cậu đừng lo lắng,tôi đã tìm được loại cây độc đó, tôi tin chắc chỉ cần cho tôi thời gian chắc chắn tôi sẽ điều chế được thuốc giải " tay anh nắm lấy bàn tay gầy lạnh lẽo của Lâm Hàn siết chặt như lời hứa vững chắc.
Lâm Hàn " Tôi luôn tin ở anh,cảm ơn anh bác sĩ Trần"
Bạch Lạc Sơn " Việc của cậu đến đây là chấm hết , phần còn lại đã có tôi. Giao cho tôi cây độc cậu có thể lập tức rời khỏi đây được rồi"
Trần phóng bị câu nói kia làm cho giật mình , anh bật dậy đứng trước mặt Bạch Lạc Sơn kiên định đáp " Không thể, cây là do tôi tìm được , thuốc cũng phải do tôi điều chế. Anh không có tư cách gì ra lệnh cho tôi"
Bạch Lạc Sơn " ở đây không đến lượt cậu quyết định đi hay ở"
Bạch Lạc Sơn lặng im tỏa ra uy áp nhưng Trần Phóng một chút cũng không hoảng sợ, đôi bên nhất thời cùng tỏa ra luồng uy áp trực tiếp uy hiếp đối phương. Hai người có chiều cao chênh lệch không lớn nên càng không phân được hơn thua.
Đáy mắt Bạch Lạc Sơn loé lên tia hứng thú, Trần Phóng cũng ngạc nhiên không thôi,thật không ngờ ...tên bác sĩ khó ưa kia cũng là cái bộ dạng này. Phiền thật.
Người bị dọa duy nhất , Lâm Hàn đưa tay ôm ngực thở dốc nhìn hai người yếu ớt lên tiếng " Hai người đừng như vậy có được không?"
Trần Phóng lập tức thu lại uy áp đến bên cạnh Lâm Hàn an ủi " Được rồi cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi biết mình phải
làm gì, cậu yên tâm tôi sẽ không hành động ngu xuẩn đâu"
Lâm Hàn đảo mắt nhìn qua từng người xác nhận.
Bạch Lạc Sơn trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Trần Phóng cười khẽ , vỗ vai cậu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Hàn mệt mỏi kéo chăn , miệng khẽ nở một nụ cười ấm áp. Ít ra ....vẫn sẽ có người quan tâm và nhớ đến mình.
Bên ngoài Trần Phóng rất nhanh đã theo kịp tên đáng ghét tóc vàng nào đó.
Trần Phóng bước thật nhanh chặn bước chân Bạch Lạc Sơn, hai tay bỏ vào túi quần che giấu chút ngượng ngùng trong lòng ,lần đầu tiên một thiên tài như anh phải đi cầu cạnh một người khác.
Trần Phóng " Khụ ..... chúng ta ...chúng ta thương lượng một chút đi"
Bạch Lạc Sơn " ......." bộ dạng ta đây cóc cần.
Trần Phóng kiềm chế cảm xúc muốn đánh người " Anh cũng là bác sĩ tôi tin chắc anh đã kiểm tra qua chất độc trên người Lâm Hàn. Tôi biết anh đã động tay kiềm hãm qua trình phát độc cho cậu ấy,vậy nên .... không cần tôi nói anh cũng hiểu loại độc này khó giải đến chừng nào. Chi bằng chúng ta cùng hợp tác đi,hai người sẽ nhanh hơn một,tôi sẽ không ngán chân anh mà còn cung cấp mẫu vật . Được chứ ?"
Bạch Lạc Sơn không đáp chỉ nhìn anh một lúc tựa hồ đang suy nghĩ một chút , sau đó lại cất bước đi không thèm nhìn lại .
Trần Phóng "......." anh cười khẽ rồi lập tức đi theo.
Hai người sóng vai đi đến phòng thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.