Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 4: Dạo chơi Ngự Hoa Viên
Tử Nguyệt Sa Y
10/01/2018
"Hoàng đế đi Khôn Ninh Cung? Giờ phút này cùng Hoàng hậu và tiểu Hoàng tử dạo Ngự Hoa Viên?"
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu đương triều Cố An Chi nhíu mày, trầm giọng hỏi nội thị quỳ gối trước mặt. Hôm nay đã qua mùng một, cũng chưa tới mười lăm, Tiêu Minh Xuyên không có lý do lại đi Khôn Ninh Cung, còn ôn nhu săn sóc Du Nhi, trong đó tất có ẩn tình.
Nội thị dáng người không cao, diện mạo cũng cực bình thường, chắp tay trả lời:
"Từ Khôn Ninh Cung đi ra, bệ hạ dọc theo đường đi đều ôm tiểu Hoàng tử, tuyệt không rời tay."
"Đúng vậy sao?"
Cố An Chi thấp giọng trầm ngâm nói, trên mặt sầu lo càng đậm. So với đối đãi Cố Du lãnh đạm, Tiêu Minh Xuyên đối với Tiêu Lĩnh thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng Cố An Chi nhìn ra Tiêu Lĩnh không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tự tay ôm con gì đó hoàn toàn không phù hợp phong cách Hoàng đế. Nhớ đến trước đó vài ngày Tiêu Minh Xuyên vì chuyện Diệp Tranh tiến cung bày ra thái độ cường thế. Cố An Chi không quá xác định mà đem hành vi khác thường này của Hoàng đế quy kết tới việc hắn đang trấn an Cố gia, vì hắn tạm thời còn chưa có năng lực cùng mình chính diện đối kháng.
Giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, Cố An Chi không kiên nhẫn mà phất phất tay:
"Ngươi đi xuống trước, tiếp tục giám sát Hoàng hậu cùng tiểu Hoàng tử, có gì dị thường tùy thời hướng ta bẩm báo."
Cố An Chi chưa bao giờ bỏ qua Tiêu Minh Xuyên, hắn càng để ý Cố Du.
Tiêu Minh Xuyên đương nhiên biết nhất cử nhất động của mình đều bị Cố Thái hậu chú ý, nhưng hắn không để bụng. Chuyện trước mắt mà nói, hắn cùng Cố Thái hậu có cùng mục đích, hắn không cần thiết cùng Thái hậu xung đột, dù sao có Thái hậu che chở, Cố Du cùng Tiêu Lĩnh cũng càng an toàn.
"Phụ hoàng, đó là hoa gì?"
Tiêu Lĩnh ngày thường ít có ra cửa cũng không biết nhiều sự vật, nó luôn tò mò. Cả ngày bị Cố Du nhốt ở trong phòng, đến Ngự Hoa Viên chơi số lần cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên nhìn đến cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Tiêu Minh Xuyên nhìn theo hướng ngón tay Tiêu Lĩnh, sau đó cười tủm tỉm đáp:
"Đó là hoa quế, có thể dùng để làm bánh hoa quế."
"Bánh hoa quế là cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên cứng họng, hắn còn chưa có hỏi qua thái y Tiêu Lĩnh có thể nếm thử bánh hoa quế hay không. Nếu không thể, hắn lại gợi hứng thú cho đứa bé thì thật là tội lỗi. Vì thế cười cười, cứng nhắc đem đề tài chuyển đi:
"Nguyệt Cung cũng có cây hoa quế, Lĩnh Nhi nhớ rõ không?"
"Dạ, còn có Hằng Nga tiên tử cùng thỏ ngọc."
Tiêu Lĩnh nhớ tới chuyện xưa Cố Du kể cho nó, hưng phấn mà ồn ào lên.
Thấy lực chú ý của Lĩnh Nhi không còn tập trung ở bánh hoa quế, Tiêu Minh Xuyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn đảo mắt qua lại thấy Cố Du bĩu môi, vẻ bỡn cợt cười cười, không khỏi có chút ngây người. Hắn đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua Cố Du tươi cười.
Có lẽ tầm mắt Tiêu Minh Xuyên dừng lại lâu một chút, Cố Du thực mau đã nhận ra, liền thu lại nụ cười, khôi phục biểu tình nghiêm trang. Cũng không nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu Tiêu Lĩnh trong lòng ngực hắn.
Tiểu Hoàng tử này tư duy cùng phương thức biểu đạt luôn tương đối quỷ dị, cũng làm người ta nắm bắt không kịp. Tiêu Lĩnh vừa mới rồi còn đang hỏi bánh hoa quế, đảo mắt đã bị Tiêu Minh Xuyên chuyển đề tài, nó chớp chớp đôi mắt trong trẻo, vô tư nói:
"Phụ hoàng, con muốn thỏ con."
Tiêu Minh Xuyên suy tư, cảm thấy yêu cầu này hợp lý, gật đầu đáp ứng.
"Phụ hoàng thật tốt, Lĩnh Nhi thích nhất là phụ hoàng."
Yêu cầu muốn thỏ con được thỏa mãn, Tiêu Lĩnh cười đến híp mắt, còn ôm cổ Tiêu Minh Xuyên, ở trên mặt hắn dùng sức mà hôn một cái.
Nhìn hành động của con, Tiêu Minh Xuyên tức khắc đắm chìm ở trong cảm giác đạt được thành tựu. Nhưng mà không chờ hắn vui quá mức, liền nghe được Cố Du u oán nói một câu:
"Lĩnh Nhi có phụ hoàng liền không thích cha sao?"
Trong phút chốc, hai phụ tử đồng thời xoay người, sắc mặt đều tươi sáng.
Tiêu Lĩnh cười đến càng sáng lạn.
"Không có không có, Lĩnh Nhi thích nhất nhất là cha."
Nó ngại một chữ nhất không đủ, nên dùng hai chữ nhất, để cho thấy với nó quan trọng nhất vẫn là Cố Du, mà không phải Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên không cảm thấy có gì không ổn, hắn bất quá là nhớ đến quá khứ đối với Cố Du cùng Tiêu Lĩnh chưa tốt mà cảm thấy hổ thẹn. Cố Du mỗi ngày chiếu cố Tiêu Lĩnh, từ khi nó sinh ra đến nay cha con chưa từng tách ra, Tiêu Lĩnh đâu dễ dàng thay đổi đem Cố Du dứt bỏ. Điều làm Tiêu Minh Xuyên cảm thấy kinh ngạc, là Cố Du cùng mình tranh giành tình cảm, cho thấy mình hoàn toàn không có hết hy vọng.
Một đoạn cảm xúc nho nhỏ qua đi, một nhà ba người của Hoàng đế tiếp tục đi dạo, các cung nữ đi theo đều lộ ra ý cười.
"Phụ hoàng phụ hoàng, cái kia là cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên đi chưa được mấy bước, Tiêu Lĩnh lại thấy được thứ gây hứng thú.
"Ta nhìn xem......"
Tiêu Minh Xuyên dừng lại, nhìn chăm chú, đợi cho thấy rõ thứ Tiêu Lĩnh chỉ liền thất thần.
Thật lâu không thấy Tiêu Minh Xuyên trả lời, Tiêu Lĩnh dùng sức đẩy đẩy hắn, nghi hoặc nói:
"Phụ hoàng, ngài cũng không biết sao?"
"Ồ......"
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
"Sao có thể không biết, đó là hoa Dâm Bụt, là hoa cha con thích nhất."
( Dâm bụt: vùng ven biển Bắc Bộ gọi râm bụt; phương ngữ Nam bộ gọi là bông bụp, bông lồng đèn, còn có các tên gọi khác mộc cận(木槿), chu cận(朱槿), đại hồng hoa(大紅花), phù tang(扶桑), phật tang(佛桑))
Kiếp trước, sau khi Cố Du qua đời hắn cho người bỏ hết toàn bộ hoa dâm bụt trồng trong cung.
"Thật vậy sao?"
Tiêu Lĩnh hơi hơi ngẩng đầu lên, vui mừng nói:
"Phụ hoàng, ngài giúp con hái một đóa được không, con muốn tặng cho cha."
"Con ngoan! Quả nhiên là con của trẫm sinh!"
Tiêu Minh Xuyên vừa lòng hôn lên hai má Tiêu Lĩnh, đem nó đưa cho Cố Du ôm, xoay người đi hái hoa.
Cố Du đi theo phía sau Tiêu Minh Xuyên, vẫn duy trì khoảng cách ba bước, phụ tử phía trước vẫn luôn kề tai khe khẽ nói nhỏ, cũng không thể nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói cái gì. Cố Du chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên thực kích động mà hôn Tiêu Lĩnh, sau đó liền đem con đưa tới.
Cố Du tiếp nhận Tiêu Lĩnh ôm vào trong ngực, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
"Lĩnh Nhi, con cùng phụ hoàng nói cái gì?"
Tiêu Lĩnh lắc đầu, bày ra một tư thế giữ nghiêm bí mật:
"Đây là bí mật của con cùng phụ hoàng, cha đợi chút sẽ biết."
Cố Du định hỏi lại nhưng vừa mở miệng, Tiêu Minh Xuyên liền cầm hoa đi tới.
"Phụ hoàng, con chỉ cần một đóa hoa, ngài hái hai đóa."
Tiêu Minh Xuyên đi đến trước mặt Cố Du, nghiêm túc nói:
"Bởi vì một đóa là Lĩnh Nhi tặng cho cha, một đóa khác là phụ hoàng tặng."
Hắn nói xong đem hai đóa hoa dâm bụt màu hồng phấn đều đưa tới trong tay Tiêu Lĩnh, mỉm cười ý vị.
Tiêu Lĩnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy phụ hoàng nói rất có lý, liền đem hai đóa hoa đều đưa cho Cố Du.
Cố Du khẳng định không nghĩ Tiêu Minh Xuyên tặng hoa, nhưng hoa là con chuyển giao, nên không đành lòng từ chối ý tốt của nó, chỉ phải cố mà nhận lấy.
Nhìn đến Cố Du vẻ mặt rối rắm cùng không cam lòng, Tiêu Minh Xuyên vừa đắc ý lại vừa thương cảm. Hắn cùng Cố Du ở bên nhau từ thời niên thiếu, chưa khi nào hắn cho Cố Du niềm vui, nhưng chỉ cần là hắn muốn, chỉ cần là Cố Du có, Cố Du đều sẽ chủ động đưa đến trước mặt hắn. Đáng tiếc hắn chưa từng có quý trọng Cố Du, cuối cùng bức cho đối phương nản lòng thoái chí, là hắn chính tay đẩy Cố Du ra xa mình.
Tiêu Minh Xuyên nhớ rõ đường đệ Tiêu Minh Sở đã từng nói qua, mọi người luôn ham thích truy đuổi những cái bọn họ không chiếm được, lại bỏ qua thứ trong tay. Làm như vậy hậu quả chính là đến cuối cùng cái gì cũng lưu không được, kết cục hai tay trống trơn.
Hắn cùng Tiêu Minh Sở đều là dạng người này, cho nên hắn mất đi Cố Du, mất đi Diệp Tranh. Mà Tiêu Minh Sở mất đi Ôn Huyền cũng mất đi Cố Tương. Bọn họ vì tuổi trẻ khinh cuồng mà trả giá phải chịu thống khổ.
"Cha không thích con cùng phụ hoàng tặng hoa sao?"
Trẻ con cảm xúc đều thực mẫn cảm. Cố Du cười thực ấm áp nhưng Tiêu Lĩnh lại có thể nhìn thấu cha không phải thật sự vui vẻ. Cố Du ôm sát con, thấp giọng nói:
"Sao không thích chứ? Chỉ cần là Lĩnh Nhi tặng, đồ vật gì cha cũng đều thích."
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy mà thở dài, xem ra hắn muốn một lần nữa vãn hồi cùng Cố Du còn có một đoạn đường dài phải đi.
Đúng lúc vào lúc này, có nội thị tiến đến bẩm báo, nói là Thế tử Định Quốc Công phủ Diệp Tranh cầu kiến bệ hạ.
Nghe được tên Diệp Tranh, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đồng thời có chút không tự nhiên. Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên phân phó:
"Truyền Diệp Tranh vào ngự thư phòng yết kiến."
Tiếp theo lại hướng Cố Du giải thích:
"Nếu Diệp Tranh đã tới, trẫm hôm nay liền nói với hắn rõ ràng, cũng miễn cho ngày mai lại truyền Định Quốc Công. Hoàng hậu, khanh cùng Lĩnh Nhi không cần dạo lâu quá dễ bị cảm lạnh, bữa tối trẫm sẽ tới ăn cùng hai người, khanh chờ trẫm cùng nhau dùng."
Tiêu Minh Xuyên sẽ đi gặp Diệp Tranh, Cố Du đã sớm dự kiến, nhưng hắn tự đến là điều Cố Du không nghĩ tới.
Tiêu Minh Xuyên vừa rời khỏi Ngự Hoa Viên, tin tức này lập tức truyền tới Từ Ninh Cung. Cố Thái hậu nghe tin thản nhiên cười nhạt. Đây mới là biểu hiện bình thường của Hoàng đế. Hắn trước kia cố tình lấy lòng Cố Du khẳng định là dụng tâm kín đáo, có mục đích khác, không thể thiếu cảnh giác, cần cẩn thận ứng đối mới được.
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu đương triều Cố An Chi nhíu mày, trầm giọng hỏi nội thị quỳ gối trước mặt. Hôm nay đã qua mùng một, cũng chưa tới mười lăm, Tiêu Minh Xuyên không có lý do lại đi Khôn Ninh Cung, còn ôn nhu săn sóc Du Nhi, trong đó tất có ẩn tình.
Nội thị dáng người không cao, diện mạo cũng cực bình thường, chắp tay trả lời:
"Từ Khôn Ninh Cung đi ra, bệ hạ dọc theo đường đi đều ôm tiểu Hoàng tử, tuyệt không rời tay."
"Đúng vậy sao?"
Cố An Chi thấp giọng trầm ngâm nói, trên mặt sầu lo càng đậm. So với đối đãi Cố Du lãnh đạm, Tiêu Minh Xuyên đối với Tiêu Lĩnh thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng Cố An Chi nhìn ra Tiêu Lĩnh không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tự tay ôm con gì đó hoàn toàn không phù hợp phong cách Hoàng đế. Nhớ đến trước đó vài ngày Tiêu Minh Xuyên vì chuyện Diệp Tranh tiến cung bày ra thái độ cường thế. Cố An Chi không quá xác định mà đem hành vi khác thường này của Hoàng đế quy kết tới việc hắn đang trấn an Cố gia, vì hắn tạm thời còn chưa có năng lực cùng mình chính diện đối kháng.
Giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, Cố An Chi không kiên nhẫn mà phất phất tay:
"Ngươi đi xuống trước, tiếp tục giám sát Hoàng hậu cùng tiểu Hoàng tử, có gì dị thường tùy thời hướng ta bẩm báo."
Cố An Chi chưa bao giờ bỏ qua Tiêu Minh Xuyên, hắn càng để ý Cố Du.
Tiêu Minh Xuyên đương nhiên biết nhất cử nhất động của mình đều bị Cố Thái hậu chú ý, nhưng hắn không để bụng. Chuyện trước mắt mà nói, hắn cùng Cố Thái hậu có cùng mục đích, hắn không cần thiết cùng Thái hậu xung đột, dù sao có Thái hậu che chở, Cố Du cùng Tiêu Lĩnh cũng càng an toàn.
"Phụ hoàng, đó là hoa gì?"
Tiêu Lĩnh ngày thường ít có ra cửa cũng không biết nhiều sự vật, nó luôn tò mò. Cả ngày bị Cố Du nhốt ở trong phòng, đến Ngự Hoa Viên chơi số lần cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên nhìn đến cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Tiêu Minh Xuyên nhìn theo hướng ngón tay Tiêu Lĩnh, sau đó cười tủm tỉm đáp:
"Đó là hoa quế, có thể dùng để làm bánh hoa quế."
"Bánh hoa quế là cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên cứng họng, hắn còn chưa có hỏi qua thái y Tiêu Lĩnh có thể nếm thử bánh hoa quế hay không. Nếu không thể, hắn lại gợi hứng thú cho đứa bé thì thật là tội lỗi. Vì thế cười cười, cứng nhắc đem đề tài chuyển đi:
"Nguyệt Cung cũng có cây hoa quế, Lĩnh Nhi nhớ rõ không?"
"Dạ, còn có Hằng Nga tiên tử cùng thỏ ngọc."
Tiêu Lĩnh nhớ tới chuyện xưa Cố Du kể cho nó, hưng phấn mà ồn ào lên.
Thấy lực chú ý của Lĩnh Nhi không còn tập trung ở bánh hoa quế, Tiêu Minh Xuyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn đảo mắt qua lại thấy Cố Du bĩu môi, vẻ bỡn cợt cười cười, không khỏi có chút ngây người. Hắn đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua Cố Du tươi cười.
Có lẽ tầm mắt Tiêu Minh Xuyên dừng lại lâu một chút, Cố Du thực mau đã nhận ra, liền thu lại nụ cười, khôi phục biểu tình nghiêm trang. Cũng không nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu Tiêu Lĩnh trong lòng ngực hắn.
Tiểu Hoàng tử này tư duy cùng phương thức biểu đạt luôn tương đối quỷ dị, cũng làm người ta nắm bắt không kịp. Tiêu Lĩnh vừa mới rồi còn đang hỏi bánh hoa quế, đảo mắt đã bị Tiêu Minh Xuyên chuyển đề tài, nó chớp chớp đôi mắt trong trẻo, vô tư nói:
"Phụ hoàng, con muốn thỏ con."
Tiêu Minh Xuyên suy tư, cảm thấy yêu cầu này hợp lý, gật đầu đáp ứng.
"Phụ hoàng thật tốt, Lĩnh Nhi thích nhất là phụ hoàng."
Yêu cầu muốn thỏ con được thỏa mãn, Tiêu Lĩnh cười đến híp mắt, còn ôm cổ Tiêu Minh Xuyên, ở trên mặt hắn dùng sức mà hôn một cái.
Nhìn hành động của con, Tiêu Minh Xuyên tức khắc đắm chìm ở trong cảm giác đạt được thành tựu. Nhưng mà không chờ hắn vui quá mức, liền nghe được Cố Du u oán nói một câu:
"Lĩnh Nhi có phụ hoàng liền không thích cha sao?"
Trong phút chốc, hai phụ tử đồng thời xoay người, sắc mặt đều tươi sáng.
Tiêu Lĩnh cười đến càng sáng lạn.
"Không có không có, Lĩnh Nhi thích nhất nhất là cha."
Nó ngại một chữ nhất không đủ, nên dùng hai chữ nhất, để cho thấy với nó quan trọng nhất vẫn là Cố Du, mà không phải Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên không cảm thấy có gì không ổn, hắn bất quá là nhớ đến quá khứ đối với Cố Du cùng Tiêu Lĩnh chưa tốt mà cảm thấy hổ thẹn. Cố Du mỗi ngày chiếu cố Tiêu Lĩnh, từ khi nó sinh ra đến nay cha con chưa từng tách ra, Tiêu Lĩnh đâu dễ dàng thay đổi đem Cố Du dứt bỏ. Điều làm Tiêu Minh Xuyên cảm thấy kinh ngạc, là Cố Du cùng mình tranh giành tình cảm, cho thấy mình hoàn toàn không có hết hy vọng.
Một đoạn cảm xúc nho nhỏ qua đi, một nhà ba người của Hoàng đế tiếp tục đi dạo, các cung nữ đi theo đều lộ ra ý cười.
"Phụ hoàng phụ hoàng, cái kia là cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên đi chưa được mấy bước, Tiêu Lĩnh lại thấy được thứ gây hứng thú.
"Ta nhìn xem......"
Tiêu Minh Xuyên dừng lại, nhìn chăm chú, đợi cho thấy rõ thứ Tiêu Lĩnh chỉ liền thất thần.
Thật lâu không thấy Tiêu Minh Xuyên trả lời, Tiêu Lĩnh dùng sức đẩy đẩy hắn, nghi hoặc nói:
"Phụ hoàng, ngài cũng không biết sao?"
"Ồ......"
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
"Sao có thể không biết, đó là hoa Dâm Bụt, là hoa cha con thích nhất."
( Dâm bụt: vùng ven biển Bắc Bộ gọi râm bụt; phương ngữ Nam bộ gọi là bông bụp, bông lồng đèn, còn có các tên gọi khác mộc cận(木槿), chu cận(朱槿), đại hồng hoa(大紅花), phù tang(扶桑), phật tang(佛桑))
Kiếp trước, sau khi Cố Du qua đời hắn cho người bỏ hết toàn bộ hoa dâm bụt trồng trong cung.
"Thật vậy sao?"
Tiêu Lĩnh hơi hơi ngẩng đầu lên, vui mừng nói:
"Phụ hoàng, ngài giúp con hái một đóa được không, con muốn tặng cho cha."
"Con ngoan! Quả nhiên là con của trẫm sinh!"
Tiêu Minh Xuyên vừa lòng hôn lên hai má Tiêu Lĩnh, đem nó đưa cho Cố Du ôm, xoay người đi hái hoa.
Cố Du đi theo phía sau Tiêu Minh Xuyên, vẫn duy trì khoảng cách ba bước, phụ tử phía trước vẫn luôn kề tai khe khẽ nói nhỏ, cũng không thể nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói cái gì. Cố Du chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên thực kích động mà hôn Tiêu Lĩnh, sau đó liền đem con đưa tới.
Cố Du tiếp nhận Tiêu Lĩnh ôm vào trong ngực, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
"Lĩnh Nhi, con cùng phụ hoàng nói cái gì?"
Tiêu Lĩnh lắc đầu, bày ra một tư thế giữ nghiêm bí mật:
"Đây là bí mật của con cùng phụ hoàng, cha đợi chút sẽ biết."
Cố Du định hỏi lại nhưng vừa mở miệng, Tiêu Minh Xuyên liền cầm hoa đi tới.
"Phụ hoàng, con chỉ cần một đóa hoa, ngài hái hai đóa."
Tiêu Minh Xuyên đi đến trước mặt Cố Du, nghiêm túc nói:
"Bởi vì một đóa là Lĩnh Nhi tặng cho cha, một đóa khác là phụ hoàng tặng."
Hắn nói xong đem hai đóa hoa dâm bụt màu hồng phấn đều đưa tới trong tay Tiêu Lĩnh, mỉm cười ý vị.
Tiêu Lĩnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy phụ hoàng nói rất có lý, liền đem hai đóa hoa đều đưa cho Cố Du.
Cố Du khẳng định không nghĩ Tiêu Minh Xuyên tặng hoa, nhưng hoa là con chuyển giao, nên không đành lòng từ chối ý tốt của nó, chỉ phải cố mà nhận lấy.
Nhìn đến Cố Du vẻ mặt rối rắm cùng không cam lòng, Tiêu Minh Xuyên vừa đắc ý lại vừa thương cảm. Hắn cùng Cố Du ở bên nhau từ thời niên thiếu, chưa khi nào hắn cho Cố Du niềm vui, nhưng chỉ cần là hắn muốn, chỉ cần là Cố Du có, Cố Du đều sẽ chủ động đưa đến trước mặt hắn. Đáng tiếc hắn chưa từng có quý trọng Cố Du, cuối cùng bức cho đối phương nản lòng thoái chí, là hắn chính tay đẩy Cố Du ra xa mình.
Tiêu Minh Xuyên nhớ rõ đường đệ Tiêu Minh Sở đã từng nói qua, mọi người luôn ham thích truy đuổi những cái bọn họ không chiếm được, lại bỏ qua thứ trong tay. Làm như vậy hậu quả chính là đến cuối cùng cái gì cũng lưu không được, kết cục hai tay trống trơn.
Hắn cùng Tiêu Minh Sở đều là dạng người này, cho nên hắn mất đi Cố Du, mất đi Diệp Tranh. Mà Tiêu Minh Sở mất đi Ôn Huyền cũng mất đi Cố Tương. Bọn họ vì tuổi trẻ khinh cuồng mà trả giá phải chịu thống khổ.
"Cha không thích con cùng phụ hoàng tặng hoa sao?"
Trẻ con cảm xúc đều thực mẫn cảm. Cố Du cười thực ấm áp nhưng Tiêu Lĩnh lại có thể nhìn thấu cha không phải thật sự vui vẻ. Cố Du ôm sát con, thấp giọng nói:
"Sao không thích chứ? Chỉ cần là Lĩnh Nhi tặng, đồ vật gì cha cũng đều thích."
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy mà thở dài, xem ra hắn muốn một lần nữa vãn hồi cùng Cố Du còn có một đoạn đường dài phải đi.
Đúng lúc vào lúc này, có nội thị tiến đến bẩm báo, nói là Thế tử Định Quốc Công phủ Diệp Tranh cầu kiến bệ hạ.
Nghe được tên Diệp Tranh, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đồng thời có chút không tự nhiên. Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên phân phó:
"Truyền Diệp Tranh vào ngự thư phòng yết kiến."
Tiếp theo lại hướng Cố Du giải thích:
"Nếu Diệp Tranh đã tới, trẫm hôm nay liền nói với hắn rõ ràng, cũng miễn cho ngày mai lại truyền Định Quốc Công. Hoàng hậu, khanh cùng Lĩnh Nhi không cần dạo lâu quá dễ bị cảm lạnh, bữa tối trẫm sẽ tới ăn cùng hai người, khanh chờ trẫm cùng nhau dùng."
Tiêu Minh Xuyên sẽ đi gặp Diệp Tranh, Cố Du đã sớm dự kiến, nhưng hắn tự đến là điều Cố Du không nghĩ tới.
Tiêu Minh Xuyên vừa rời khỏi Ngự Hoa Viên, tin tức này lập tức truyền tới Từ Ninh Cung. Cố Thái hậu nghe tin thản nhiên cười nhạt. Đây mới là biểu hiện bình thường của Hoàng đế. Hắn trước kia cố tình lấy lòng Cố Du khẳng định là dụng tâm kín đáo, có mục đích khác, không thể thiếu cảnh giác, cần cẩn thận ứng đối mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.