Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 17: Nói thật
Tử Nguyệt Sa Y
10/01/2018
“Hoàng hậu, Khanh nên nói rõ ràng! Trẫm dù bị phán chết, cũng muốn chết rõ ràng!”
Cố Du nói chậm rãi rõ ràng, ngữ khí ngôn từ chuẩn xác, khiến cho Tiêu Minh Xuyên vốn tràn ngập tự tin liền túng. Hoàng hậu của hắn có thật say rượu hay không. Hay là hắn sơ xuất xem nhẹ chi tiết gì không nên xem nhẹ.
Thấy Tiêu Minh Xuyên căn bản không rõ mình đang nói cái gì, Cố Du dùng ánh mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, lạnh lùng nói:
“Thần nhìn thấy Định Quốc Công, ông ta mang theo Diệp công tử tới yến tiệc. ”
“Ờ.”
Tiêu Minh Xuyên mờ mịt gật đầu xác nhận, cũng không cảm thấy chuyện này cùng với việc hắn lừa Cố Du có gì liên hệ. Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên giơ tay vỗ trán, hoảng sợ nói:
“Hoàng hậu, nghe trẫm giải thích!”
Tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng nhờ Cố Du nhắc nhở, Tiêu Minh Xuyên đã nghĩ tới ý nghĩa chuyện Định Quốc Công Diệp Hồng tiến cung dự tiệc.
Trùng Dương Thưởng Cúc Yến là hoàng gia yến, ngoài hoàng thất trong vòng năm đời cùng đại thần quyền cao chức trọng không phải ai cũng có tư cách tham gia. Đương nhiên, Vương phi, Phò mã được tham gia, một số ít người không có thuộc Tiêu gia được cho phép, chính là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, hoặc là quận chúa. Diệp gia Định Quốc Công lại là trường hợp ngoại lệ. Nhà bọn họ không là hoàng thất, không là đại thần nhất phẩm nếu không có người tiến cung nhà bọn họ không có tư cách dự Trùng Dương gia yến.
Nếu Diệp Hồng có tư cách vậy không cần phải nói, khẳng định là Tiêu Minh Xuyên đặc cách phê chuẩn, lý do cũng rất đơn giản, Diệp Tranh tiến cung Diệp gia tự nhiên xem như thân thích hoàng gia.
Nghĩ đến đây, Tiêu Minh Xuyên ảo não không thôi, hắn sao lại quên chuyện này. Khó trách Cố Du giận như vậy, luôn miệng nói hắn lừa người, thật sự là hắn làm không được tốt!
“ Không nghe, không nghe, không muốn nghe!”
Cố Du liều mạng lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Minh Xuyên bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
“Ngài khẳng định lại muốn gạt người, thần hiện tại chóng mặt, không muốn nghe ngài nói!”
“Không được! Khanh cần phải nghe!”
Tiêu Minh Xuyên giữ bả vai Cố Du cưỡng bách đối diện cùng mình. Hắn biết Cố Du đối với hành động của mình tràn ngập nghi ngờ, nếu để lưu lại khúc mắc, như vậy về sau hắn nói cái gì làm cái gì khẳng định Cố Du càng không tiếp thu. Cho nên vô luận Cố Du có nguyện ý hay không, Tiêu Minh Xuyên đều cần phải đem chuyện này nói rõ ràng.
“Nghe thì nghe, thần cũng không tin ngài có thể nói ra biện bạch gì.”
Tiêu Minh Xuyên hít thật sâu một hơi nói:
“Hoàng hậu, tin tưởng trẫm, trẫm thật sự không có muốn Diệp Tranh tiến cung. Khanh nếu không tin, ngày mai trẫm đem Diệp Tranh triệu vào cung, để cho khanh đem hắn tống đi thật xa.”
“Bệ hạ nói chính là sự thật?”
Tiêu Minh Xuyên gật đầu, trịnh trọng nói:
“Đương nhiên là thật. Nếu Hoàng hậu còn không tin, trẫm ba năm, không, 5 năm, 5 năm không chuẩn Diệp Tranh về kinh.”
“Một khi đã như vậy, bệ hạ hôm nay vì sao đặc biệt cho phép Định Quốc Công tiến cung?”
Vô luận Hoàng đế nói cái gì, Cố Du vẫn không quên điểm này. Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ thở dài, buồn bực nói:
“Đó là bởi vì trẫm đã quên.”
“Đã quên? Mới nói mấy ngày, bệ hạ đã quên? Ha ha…”
Cố Du lạnh lùng nở nụ cười, dùng hết sức thoát khỏi Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy có chút ủy khuất, hắn rõ ràng nói đều là nói thật, nhưng Cố Du lại không tin.
Thật lâu sau, Cố Du cười đủ rồi, tự giễu nói:
“Bệ hạ có phải cảm thấy thần thực ngu xuẩn hay không, cho nên cũng khinh thường thần.”
“Hoàng hậu không phải khanh ngu xuẩn mà là trẫm quá ngu xuẩn.”
Hắn ngu xuẩn đến không rõ tâm ý chân thật của mình, chờ đến khi hắn rõ, hết thảy đều đã không thể vãn hồi rồi. Hắn đã phải trả giá vì sự ngu xuẩn đó.
Cố Du giơ tay xoa xoa thái dương, trầm giọng nói:
“Bệ hạ chỗ nào ngu xuẩn? Rõ ràng là ta ngu xuẩn hơn.”
Tiêu Minh Xuyên không thể hiểu được, ngu xuẩn mà Cố Du nói là ý gì, cố đi tranh tới tranh lui.
“Tuy rằng thần biết bệ hạ là đang lừa mình, nhưng mà khi ngài nói ngài không cần Diệp Tranh……”
Cố Du nói tới đây dừng một chút, hướng về phía Tiêu Minh Xuyên cười, ánh mắt trong suốt nụ cười dịu dàng, tiếp theo lại thấp giọng nói:
“Thần thật rất vui.”
“A Du……”
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy chấn động, nếu không phải Cố Du uống say, hắn vĩnh viễn đều nghe không được những lời này. Hắn tiến lại gần ôm lấy Cố Du, kích động hôn lên gương mặt.
“Bệ hạ!”
Cố Du có chút kinh hoảng, ngữ điệu bỗng nhiên tăng lên vài độ. Nhưng lúc này do say rượu nên toàn thân mềm như bông, không chỉ không có sức lực đẩy Tiêu Minh Xuyên ra, thậm chí còn nhờ hắn giữ mới có thể ngồi ổn.
“A Du, khanh tin tưởng trẫm, trẫm……”
Ngưng một lát, Tiêu Minh Xuyên nghiêm túc nói:
“A Du, có lẽ hiện tại trẫm nói cái gì khanh đều sẽ không tin. Bất quá không quan trọng, trẫm sẽ dùng hành động thực tế làm khanh nhìn thấy. Từ hôm nay trở đi mỗi một ngày, trẫm đều tuyệt đối không lại lừa gạt khanh.”
Tiêu Minh Xuyên lời nói khẩn thiết, nhưng hắn lại không rõ lời nói này Cố Du nghe lọt tai được nhiều hay ít. Bởi vì vừa rồi, đầu Cố Du còn ở trên vai hắn gật gù, phỏng chừng là buồn ngủ lắm rồi. Ai ngờ, Cố Du ngược lại bừng tỉnh, thẳng tắp nhìn Tiêu Minh Xuyên, gằn từng chữ một nói:
“Ngài hôm nay gạt ta, nói phải về cung cùng uống rượu, nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy rượu ở nơi nào.”
Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn há hốc mồm, hắn nhớ tới chén canh giải rượu, đưa tay sờ soạng lại phát hiện canh giải rượu đã lạnh, liền phân phó người đi lấy một chén khác.
“Ta muốn uống rượu, ta không cần uống canh giải rượu.”
Cố Du lẩm bẩm một mình, bất quá không chờ chén canh giải rượu thứ hai bưng lên, đã dựa vào trên vai Tiêu Minh Xuyên ngủ mất.
Thấy Cố Du ngủ rồi, Tiêu Minh Xuyên ôm người tới đặt lên long sàng, lại phân phó mấy tiểu thái giám hầu hạ cẩn thận, mới yên tâm đi Khôn Ninh Cung. Hôm nay hắn cùng Cố Du đều không ở đó, Lĩnh Nhi khẳng định sẽ tìm người.
Tiêu Minh Xuyên rất hiểu con mình, khi hắn đến Khôn Ninh Cung đúng là Tiêu Lĩnh đang phát giận.
Hôm nay, Phụ hoàng cùng cha đi tham dự Trùng Dương Yến, đều không thể cùng nó dùng bữa trưa, Tiêu Lĩnh đã không vui. Cũng may biểu ca Cố Hạ thực nghĩa khí, thấy Tiêu Lĩnh không thể đi dự tiệc, liền cũng không đi, ở tại Khôn Ninh Cung chơi. Có biểu ca làm bạn, Tiêu Lĩnh so ngày thường ăn nhiều hơn.
Nhưng Cung yến tan hai vị phu nhân Cố gia liền đến mang Cố Hạ về. Vì khi hai vị phu nhân Cố gia trở lại Khôn Ninh Cung cả hai đứa bé đều ngủ trưa, họ cũng không nỡ đánh thức bọn chúng, cũng không kinh động Tiêu Lĩnh.
Khi Tiêu Lĩnh ngủ trưa tỉnh lại, phụ hoàng cùng cha cũng chưa trở về, biểu ca cũng không thấy, tự nhiên liền không vui. Tiêu Lĩnh thân thể nhược, khóc nháo sẽ không giống đứa trẻ khác, nó chính là yên lặng rơi nước mắt, biểu tình lại ủy khuất lại khổ sở. Các cung nữ cùng nhũ mẫu đau lòng muốn chết, nghĩ ra các loại biện pháp tới dỗ dành.
Cố Du nói chậm rãi rõ ràng, ngữ khí ngôn từ chuẩn xác, khiến cho Tiêu Minh Xuyên vốn tràn ngập tự tin liền túng. Hoàng hậu của hắn có thật say rượu hay không. Hay là hắn sơ xuất xem nhẹ chi tiết gì không nên xem nhẹ.
Thấy Tiêu Minh Xuyên căn bản không rõ mình đang nói cái gì, Cố Du dùng ánh mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, lạnh lùng nói:
“Thần nhìn thấy Định Quốc Công, ông ta mang theo Diệp công tử tới yến tiệc. ”
“Ờ.”
Tiêu Minh Xuyên mờ mịt gật đầu xác nhận, cũng không cảm thấy chuyện này cùng với việc hắn lừa Cố Du có gì liên hệ. Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên giơ tay vỗ trán, hoảng sợ nói:
“Hoàng hậu, nghe trẫm giải thích!”
Tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng nhờ Cố Du nhắc nhở, Tiêu Minh Xuyên đã nghĩ tới ý nghĩa chuyện Định Quốc Công Diệp Hồng tiến cung dự tiệc.
Trùng Dương Thưởng Cúc Yến là hoàng gia yến, ngoài hoàng thất trong vòng năm đời cùng đại thần quyền cao chức trọng không phải ai cũng có tư cách tham gia. Đương nhiên, Vương phi, Phò mã được tham gia, một số ít người không có thuộc Tiêu gia được cho phép, chính là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, hoặc là quận chúa. Diệp gia Định Quốc Công lại là trường hợp ngoại lệ. Nhà bọn họ không là hoàng thất, không là đại thần nhất phẩm nếu không có người tiến cung nhà bọn họ không có tư cách dự Trùng Dương gia yến.
Nếu Diệp Hồng có tư cách vậy không cần phải nói, khẳng định là Tiêu Minh Xuyên đặc cách phê chuẩn, lý do cũng rất đơn giản, Diệp Tranh tiến cung Diệp gia tự nhiên xem như thân thích hoàng gia.
Nghĩ đến đây, Tiêu Minh Xuyên ảo não không thôi, hắn sao lại quên chuyện này. Khó trách Cố Du giận như vậy, luôn miệng nói hắn lừa người, thật sự là hắn làm không được tốt!
“ Không nghe, không nghe, không muốn nghe!”
Cố Du liều mạng lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Minh Xuyên bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
“Ngài khẳng định lại muốn gạt người, thần hiện tại chóng mặt, không muốn nghe ngài nói!”
“Không được! Khanh cần phải nghe!”
Tiêu Minh Xuyên giữ bả vai Cố Du cưỡng bách đối diện cùng mình. Hắn biết Cố Du đối với hành động của mình tràn ngập nghi ngờ, nếu để lưu lại khúc mắc, như vậy về sau hắn nói cái gì làm cái gì khẳng định Cố Du càng không tiếp thu. Cho nên vô luận Cố Du có nguyện ý hay không, Tiêu Minh Xuyên đều cần phải đem chuyện này nói rõ ràng.
“Nghe thì nghe, thần cũng không tin ngài có thể nói ra biện bạch gì.”
Tiêu Minh Xuyên hít thật sâu một hơi nói:
“Hoàng hậu, tin tưởng trẫm, trẫm thật sự không có muốn Diệp Tranh tiến cung. Khanh nếu không tin, ngày mai trẫm đem Diệp Tranh triệu vào cung, để cho khanh đem hắn tống đi thật xa.”
“Bệ hạ nói chính là sự thật?”
Tiêu Minh Xuyên gật đầu, trịnh trọng nói:
“Đương nhiên là thật. Nếu Hoàng hậu còn không tin, trẫm ba năm, không, 5 năm, 5 năm không chuẩn Diệp Tranh về kinh.”
“Một khi đã như vậy, bệ hạ hôm nay vì sao đặc biệt cho phép Định Quốc Công tiến cung?”
Vô luận Hoàng đế nói cái gì, Cố Du vẫn không quên điểm này. Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ thở dài, buồn bực nói:
“Đó là bởi vì trẫm đã quên.”
“Đã quên? Mới nói mấy ngày, bệ hạ đã quên? Ha ha…”
Cố Du lạnh lùng nở nụ cười, dùng hết sức thoát khỏi Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy có chút ủy khuất, hắn rõ ràng nói đều là nói thật, nhưng Cố Du lại không tin.
Thật lâu sau, Cố Du cười đủ rồi, tự giễu nói:
“Bệ hạ có phải cảm thấy thần thực ngu xuẩn hay không, cho nên cũng khinh thường thần.”
“Hoàng hậu không phải khanh ngu xuẩn mà là trẫm quá ngu xuẩn.”
Hắn ngu xuẩn đến không rõ tâm ý chân thật của mình, chờ đến khi hắn rõ, hết thảy đều đã không thể vãn hồi rồi. Hắn đã phải trả giá vì sự ngu xuẩn đó.
Cố Du giơ tay xoa xoa thái dương, trầm giọng nói:
“Bệ hạ chỗ nào ngu xuẩn? Rõ ràng là ta ngu xuẩn hơn.”
Tiêu Minh Xuyên không thể hiểu được, ngu xuẩn mà Cố Du nói là ý gì, cố đi tranh tới tranh lui.
“Tuy rằng thần biết bệ hạ là đang lừa mình, nhưng mà khi ngài nói ngài không cần Diệp Tranh……”
Cố Du nói tới đây dừng một chút, hướng về phía Tiêu Minh Xuyên cười, ánh mắt trong suốt nụ cười dịu dàng, tiếp theo lại thấp giọng nói:
“Thần thật rất vui.”
“A Du……”
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy chấn động, nếu không phải Cố Du uống say, hắn vĩnh viễn đều nghe không được những lời này. Hắn tiến lại gần ôm lấy Cố Du, kích động hôn lên gương mặt.
“Bệ hạ!”
Cố Du có chút kinh hoảng, ngữ điệu bỗng nhiên tăng lên vài độ. Nhưng lúc này do say rượu nên toàn thân mềm như bông, không chỉ không có sức lực đẩy Tiêu Minh Xuyên ra, thậm chí còn nhờ hắn giữ mới có thể ngồi ổn.
“A Du, khanh tin tưởng trẫm, trẫm……”
Ngưng một lát, Tiêu Minh Xuyên nghiêm túc nói:
“A Du, có lẽ hiện tại trẫm nói cái gì khanh đều sẽ không tin. Bất quá không quan trọng, trẫm sẽ dùng hành động thực tế làm khanh nhìn thấy. Từ hôm nay trở đi mỗi một ngày, trẫm đều tuyệt đối không lại lừa gạt khanh.”
Tiêu Minh Xuyên lời nói khẩn thiết, nhưng hắn lại không rõ lời nói này Cố Du nghe lọt tai được nhiều hay ít. Bởi vì vừa rồi, đầu Cố Du còn ở trên vai hắn gật gù, phỏng chừng là buồn ngủ lắm rồi. Ai ngờ, Cố Du ngược lại bừng tỉnh, thẳng tắp nhìn Tiêu Minh Xuyên, gằn từng chữ một nói:
“Ngài hôm nay gạt ta, nói phải về cung cùng uống rượu, nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy rượu ở nơi nào.”
Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn há hốc mồm, hắn nhớ tới chén canh giải rượu, đưa tay sờ soạng lại phát hiện canh giải rượu đã lạnh, liền phân phó người đi lấy một chén khác.
“Ta muốn uống rượu, ta không cần uống canh giải rượu.”
Cố Du lẩm bẩm một mình, bất quá không chờ chén canh giải rượu thứ hai bưng lên, đã dựa vào trên vai Tiêu Minh Xuyên ngủ mất.
Thấy Cố Du ngủ rồi, Tiêu Minh Xuyên ôm người tới đặt lên long sàng, lại phân phó mấy tiểu thái giám hầu hạ cẩn thận, mới yên tâm đi Khôn Ninh Cung. Hôm nay hắn cùng Cố Du đều không ở đó, Lĩnh Nhi khẳng định sẽ tìm người.
Tiêu Minh Xuyên rất hiểu con mình, khi hắn đến Khôn Ninh Cung đúng là Tiêu Lĩnh đang phát giận.
Hôm nay, Phụ hoàng cùng cha đi tham dự Trùng Dương Yến, đều không thể cùng nó dùng bữa trưa, Tiêu Lĩnh đã không vui. Cũng may biểu ca Cố Hạ thực nghĩa khí, thấy Tiêu Lĩnh không thể đi dự tiệc, liền cũng không đi, ở tại Khôn Ninh Cung chơi. Có biểu ca làm bạn, Tiêu Lĩnh so ngày thường ăn nhiều hơn.
Nhưng Cung yến tan hai vị phu nhân Cố gia liền đến mang Cố Hạ về. Vì khi hai vị phu nhân Cố gia trở lại Khôn Ninh Cung cả hai đứa bé đều ngủ trưa, họ cũng không nỡ đánh thức bọn chúng, cũng không kinh động Tiêu Lĩnh.
Khi Tiêu Lĩnh ngủ trưa tỉnh lại, phụ hoàng cùng cha cũng chưa trở về, biểu ca cũng không thấy, tự nhiên liền không vui. Tiêu Lĩnh thân thể nhược, khóc nháo sẽ không giống đứa trẻ khác, nó chính là yên lặng rơi nước mắt, biểu tình lại ủy khuất lại khổ sở. Các cung nữ cùng nhũ mẫu đau lòng muốn chết, nghĩ ra các loại biện pháp tới dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.