Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 127: Phiên ngoại 17: Nỗi oan của Cố Tương

Tử Nguyệt Sa Y

10/01/2018

Chiếu chỉ tứ hôn tuy rằng đã hạ, nhưng Tiêu Minh Xuyên cũng không hy vọng Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương mau chóng thành thân.

Một là hắn mới vừa gả huynh trưởng, quay đầu lại đem đường đệ gả đi, người ngoài không hiểu sẽ cho rằng Hoàng đế nhân cơ hội muốn bài trừ hậu họa. Trên thực tế Tiêu Minh Xuyên luyến tiếc cho con mình đi đến nơi xa như Nam Dương.

Trước mắt hắn chỉ có một Hoàng tử, và một công chúa chưa sinh, còn không có dư con để đưa đến chỗ xa như vậy. Bởi vậy thời điểm chỉ hôn, Tiêu Minh Xuyên cũng không đề cập đến tước đoạt danh hiệu Thế tử, trực tiếp ban hôn cho Tiêu Minh Sở.

Hai là Tiêu Minh Xuyên cần một người có thân phận cùng năng lực đủ để đến vùng bị thiên tai trấn trụ cho hắn. Tiêu Minh Sở không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất. Tiêu Minh Xuyên đương nhiên luyến tiếc gả hắn đi, người làm được việc thì phải dùng.

“Sở Sở, lần này nam hạ, đệ không thể mềm lòng.”

Tiêu Minh Xuyên giao nhiệm vụ cho Tiêu Minh Sở cũng không nhẹ nhàng. Cố Tương không chỉ lo lắng an nguy của Tiêu Minh Sở, cũng sợ hắn nhất thời mềm lòng đưa mình vào nguy cơ.

“Nhị ca, những lời này huynh đã nói rất nhiều lần, lỗ tai ta cũng đã sắp đóng kén.”

Cố Tương hơi hơi nhướng mày, nhẹ nhàng nhéo vành tai Tiêu Minh Sở nói:

“Có kén cũng phải nói, bệ hạ yêu dân như con, không đến dạng bất đắc dĩ sẽ không sai người phá đê. Một khi tới tình huống như vậy, đệ không thể do dự, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Đã rõ, đã rõ. Nhị ca, ý ta là nói vị trong cung kia, cũng đã nói rất nhiều lần.”

Cố Tương cũng không phải không tin Tiêu Minh Sở, nhưng chuyện này quá quan trọng, không nói nhiều lần, hắn thật sự không an tâm.

Phát hiện Cố Tương nhéo vành tai của mình không buông, Tiêu Minh Sở nhỏ giọng kháng nghị:

“Nhị ca, buông tay, ngứa quá.”

“Tai thật đẹp, cho ta sờ một lát.”

Cố Tương nói xong đột nhiên cúi đầu khẽ cắn một cái.

Tiêu Minh Sở ngẩn người, mặt đỏ tai hồng đẩy Cố Tương ra, giơ tay che lại lỗ tai mình, hơn nữa cũng không nói chuyện.

Dù đã chuẩn bị tốt, nhưng Tiêu Minh Sở cũng không thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Bất đắc dĩ thôn dân địa phương thực không phối hợp. Hai bên giằng co gần nửa ngày, đê chịu đựng không nổi vỡ ra, nước bao phủ vạn khoảnh ruộng tốt, tử thương vô số kể.

Tiêu Minh Xuyên nghe tin tức giận hạ chỉ quở trách Tiêu Minh Sở một trận. Ngay sau đó tăng số người đến trợ giúp, đồng thời hạ lệnh, bất luận là ai cản trở phá đê giết chết không tha.

Cung kính mà tiếp nhận thánh chỉ trách mắng mình, Tiêu Minh Sở yên lặng đứng ở tại chỗ không nói lời nào. Là hắn đem sự tình nghĩ quá đơn giản, xử lý không đủ quả quyết, khó trách Hoàng đế Nhị ca tức giận như vậy, còn phái Cố Nhị ca đến đây mắng hắn.

An tĩnh đợi một lát, thấy Cố Tương không có mở miệng, Tiêu Minh Sở khó hiểu nói:

“Nhị ca không mắng ta sao?”

“Không phải vừa mới mắng xong sao? Như thế nào, nghe chưa đủ hả?”

“Vậy đó không phải ý của Hoàng đế Nhị ca sao? Giọng Nhị ca hung hãn như vậy, ta còn cho rằng huynh còn muốn mắng……”

Cố Tương không nói gì, chỉ vươn tay kéo Tiêu Minh Sở ôm vào trong lòng.

Mặc dù có bá phụ là Thái hậu, còn có đệ đệ là Hoàng hậu, nhưng Cố Tương làm việc chưa bao giờ dựa vào bọn họ. Nhưng vì để được đến nơi này truyền chỉ, Cố Tương phá lệ đi quấy rầy dựng phụ Cố Du, căng da đầu tìm Cố Thái hậu cầu tình.

Cố An Chi đồng ý cho Cố Tương đi, bất quá cũng mắng hắn đến đau đầu. Tiêu Minh Xuyên biết chuyện này còn cười nhạo Cố Tương, nói Cố Tương làm điều thừa, trực tiếp nói với hắn không phải đơn giản rồi sao.

Cố Tương giơ tay vỗ vỗ lưng Tiêu Minh Sở.

“Ta mắng đệ làm cái gì? Ta lo lắng còn không kịp nữa.”

Chính là bởi vì quá lo lắng, Cố Tương mới tìm mọi cách tới chỗ này.

Tiêu Minh Sở nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. Nếu Cố Tương thật sự mắng hắn, hắn cũng có thể tiếp thu, bởi vì hắn sai rồi, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không cãi lại. Nhưng Cố Tương không mắng hắn, còn chạy tới an ủi hắn, trong lòng hắn càng thoải mái.

Cố Tương từ Thượng Kinh chạy tới, Tiêu Minh Sở thật cảm động, nhưng Cố Tương tới liền đi ngay, trong lòng Tiêu Minh Sở lại thực bất an. Dù Cố Tương chỉ tới an ủi, không có bất cứ hành động can thiệp nào, nhưng nghĩ đến cảnh trong mơ Tiêu Minh Sở liền có chút ăn không ngọn ngủ không yên. Giấc mộng kia không có cho biết bọn họ rốt cuộc vì chuyện gì mà tranh cãi, Cố Tương về sớm một chút thì cũng tốt.

Cũng may mọi chuyện giải quyết tốt, bàn giao lại cho quan viên ở địa phương phụ trách, tháng tám Tiêu Minh Sở liền nhận được thánh chỉ về kinh.

Trở lại Thượng Kinh, Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương đồng thời nhận được tin tức làm người ta khiếp sợ. Bọn họ sắp làm ca ca.

Nghe nói chính mình sắp làm ca ca, theo bản năng Cố Tương phản ứng như nghe nói hươu nói vượn. Mẫu thân của hắn sau khi sinh Cố Du đã không thể sinh nữa, nếu không cũng sẽ không đem tiểu đệ nuôi thành tiểu muội. Nuôi đến ba bốn tuổi phát hiện không đúng nên đưa vào cung để bá phụ Cố An Chi dạy dỗ lại. Nhưng không ai ngờ họ đã đưa dê vào miệng cọp, Cố Du gặp gỡ và yêu Tiêu Minh Xuyên, cũng không thể quay đầu lại, cuối cùng cũng bị gả vào trong cung.

Mà phụ thân của hắn tuyệt đối chung thủy với thê tử, đánh chết Cố Tương cũng không tin phụ thân có thể cùng người khác sinh con. Tuyệt đối không có khả năng, cho nên đệ đệ hay muội muội này khẳng định là có chút kỳ quặc. Cố Tương phán đoán chính xác, đệ đệ hay muội muội kia không phải phụ mẫu hắn sinh, mà là con của bá phụ và bá mẫu.

Đệ đệ hay muội muội này chỉ là trên danh nghĩa với Cố Tương, nhưng đối với Tiêu Minh Sở là hàng thật giá thật.

Dù hôn lễ năm sau mới có thể cử hành, nhưng Tiêu Minh Sở bản thân chính là người của Cố gia, vì thế Cố Tương liền tìm cơ hội nói cho Tiêu Minh Sở biết chuyện nhà mình.

Ai ngờ Tiêu Minh Sở nghe xong Cố Tương nói cũng không kinh ngạc, còn cảm thán nói:

“Như vậy à, ta cũng sắp làm ca ca!”



“Đúng vậy, đứa bé kia cũng là đường đệ hay đường muội của Sở Sở……”

“Cái gì đường đệ đường muội? Ta nói là đệ muội ruột! Cùng một cha……”

Tiêu Minh Sở nói đến một nửa thì mắc nghẹn.

Ý thức được chuyện Tiêu Minh Sở không phải cùng một chuyện với mình, Cố Tương trợn tròn mắt, một lát mới nói:

“Sở sở nói cái gì?”

“Ta nói phụ vương cùng cha sinh cho ta thêm đệ đệ muội muội.”

Cố Tương chớp chớp mắt, xác định mình không có nghe lầm, nói:

“…… Quả nhiên là càng già càng dẻo dai.”

“Nhị ca, chuyện này chỉ huynh biết đừng nói cùng những người khác.”

Cố Tương còn đắm chìm ở trong kinh ngạc quá độ, cái gì cũng không nói, theo bản năng liền gật gật đầu.

Đảo mắt tới tháng ba năm Thừa Khánh thứ mười hai, Cố gia có thêm Ngũ thiếu gia Cố Lạc.

Tháng tư, Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương thành hôn, mãi cho đến lúc này, Tiêu Minh Xuyên vẫn chưa tước đoạt danh hiệu Thế tử của Tiêu Minh Sở.

Sau tân hôn bảy ngày, Cố Tương trở lại Hàn Lâm Viện báo danh. Tiêu Minh Sở liền buồn bực, hắn còn phải thượng triều……

Nhìn thấy Tiêu Minh Sở ở Hàm Nguyên Điện, tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn. Hắn không phải đã gả rồi sao, tới thượng triều làm gì. Huệ An Vương cũng chưa bao giờ tới, có phải lầm lẫn hay không. Đối mặt rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, Tiêu Minh Sở thực bất đắc dĩ, kỳ thật hắn rất muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Tiêu Minh Xuyên sẽ không nói cho những người khác biết, hắn đang thiếu người, đặc biệt là thiếu người tin tưởng được còn là người có khả năng. Tiêu Minh Sở có năng lực như vậy, cho ở nhà không phải là lãng phí sao. Đương nhiên phải lưu lại trên triều đình, đến lúc cần thiết cho hắn nghỉ cũng được.

Nam Dương Vương dâng tấu xin từ chức quan, nói là đã già chỉ muốn sống mấy năm an nhàn. Tiêu Minh Xuyên không thể nói cho ông ấy biết, ông ấy ít nhất còn có hai mươi năm sống tốt, chỉ biết nhịn đau phê chuẩn.

Sau đó Tiêu Minh Xuyên liền đem Tiêu Minh Sở ném vào Tông Nhân Phủ thay thế Nam Dương Vương. Vị trí này phải là người Tiêu gia, không phải Tiêu Minh Sở thì là Tiêu Minh Thanh. Các triều thần cũng không dám nói cái gì, Tông Nhân Phủ không thể so với chỗ khác, người ngoài không thể can thiệp vào chuyện nhà Hoàng đế.

Ba tháng sau, tấu chương của Tấn Dương Vương đến, Tiêu Minh Xuyên xem qua âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hắn hành động mau lẹ. Hắn đã trói Tiêu Minh Sở vào Tông Nhân Phủ trước khi tấu chương của Tiêu Thù tới.

Không cần phải nói, Tiêu Thù thỉnh cầu đổi Thế tử, nguyên nhân thực đầy đủ. Tiêu Minh Sở đã gả đi, không có khả năng kế thừa vương vị, cho nên muốn đem vị trí Thế tử Tấn Dương Vương đổi thành đệ đệ của Tiêu Minh Sở là Tiêu Minh Dự, còn gởi sinh thần bát tự của Tiêu Minh Dự kèm theo.

Tiêu Minh Xuyên đọc xong, tức khắc phun ra một ngụm nước. Vì cái gì sinh thần bát tự nhìn quen mắt như vậy. Không bao lâu, Tiêu Minh Xuyên nghĩ tới Lạc Lạc, có phải quá trùng hợp như vậy không……

Tiêu Minh Xuyên phê chuẩn tấu chương của Tiêu Thù nhưng có điều kiện. Chính là trước khi Tiêu Minh Dự thành niên, Tiêu Minh Sở phải tiếp tục phục vụ cho triều đình, khi nào Tiêu Minh Dự tự mình tới Trung Nguyên tiếp nhận sắc phong, khi đó Tiêu Minh Sở hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Minh Sở nghe tin dở khóc dở cười, Hoàng đế Nhị ca là định ép buộc hắn sao.

“Bệ hạ tín nhiệm đệ như vậy, đệ còn không hài lòng sao?”

Cố Tương thông cảm giác sâu sắc.

Sự tình liên quan truyền vương vị, các Thế tử sinh ra cần phải có Tông Nhân Phủ đến kiểm tra phòng ngừa có người mượn cơ hội lẫn lộn huyết mạch tôn thất. Tấn Dương Vương phủ quá xa, Tông Nhân Phủ không phái người đi được, chỉ có thể để họ báo lên.

Thời điểm lập Tiêu Minh Sở làm Thế tử, Tiêu Duệ vẫn còn tại vị, Hoàng đế lúc đó khẳng định sẽ không có nghi ngờ Tiêu Thù.

Tình huống của Tiêu Minh Dự lại khác. Trong vòng hai mươi năm, Tấn Dương Vương phủ chỉ có một mình Tiêu Minh Sở. Chuyện của Tiêu Thù cùng Ân Dung ai cũng biết, không ngờ Tiêu Minh Sở vừa ra khỏi cửa, bọn họ lập tức sinh ra Tiêu Minh Dự. Đứa nhỏ này là từ đâu tới. Vương gia cùng người khác sinh rồi lấy danh nghĩa Vương quân còn có thể chấp nhận, chỉ sợ là trực tiếp từ bên ngoài ôm về thì……

Tiêu Minh Xuyên lại chẳng quan tâm, trực tiếp phê chuẩn cho Tiêu Thù, sự trọng dụng đối với Tiêu Minh Sở cũng không giảm chút nào.

“Ta cũng không phải không hài lòng, chỉ là có cảm giác thay phụ vương trả nợ cho Hoàng đế Nhị ca.”

“Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ đệ muốn mỗi ngày ở nhà?”

So với Dương Thị lang cùng Hàn thám hoa, Cố Tương cho rằng vận khí của bọn họ không tồi.

Tiêu Minh Sở lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui càng nghĩ càng phức tạp, cuối cùng dứt khoát không nghĩ. Tiêu Minh Sở nói với Cố Tương:

“Nhị ca, hay là phái người về báo với mẫu thân nói chúng ta bữa trưa không về ăn cơm. Ta muốn đi Túy Tiên Lâu ăn cá hầm cải chua.”

Đối với yêu cầu của Tiêu Minh Sở, Cố Tương há có không thỏa mãn. Ai ngờ Tiêu Minh Sở mới ăn một đũa liền che ngực muốn nôn. Cố Tương thấy thế suy tư một chút, rồi mang theo Tiêu Minh Sở đi đến y quán của Hoa Đại phu.

Hoa đại phu bắt mạch cho Tiêu Minh Sở xong híp mắt nhìn Cố Tương, sau một lúc lâu nói ra một câu:

“Hả? Ngươi cả đệ đệ cũng thu?”

Nghe Hoa đại phu nói như vậy, Cố Tương có chút ngốc lăng. Cố Tương chẳng qua sửng sốt trong nháy mắt, lập tức liền phục hồi tinh thần lại, hắn cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng. Ai ngờ Cố Tương còn chưa có tới kịp mở miệng, Tiêu Minh Sở liền giành nói trước:

“Huynh…… cùng vị kia đã tới sao?”

Cố Tương không chút do dự gật đầu.

“Ta cũng đã tới……”



Tiêu Minh Sở nhìn Cố Tương muốn cười lại không dám cười. Hoa đại phu khẳng định nghĩ bọn họ hết chỗ nói rồi.

Cố Tương tức khắc xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì. Lần trước vì không muốn bại lộ thân phận Cố Du nên đặt chuyện nói gạt Hoa đại phu. Hoa đại phu lúc ấy liền nhận định hắn là người phụ tình, cộng thêm hiểu lầm hôm nay, Hoa đại phu không biết sẽ còn chửi thầm hắn đến mức nào.

Cũng may Hoa đại phu chỉ lộ vẻ quá kinh ngạc, nhất thời không có khống chế được, mà không phải người nhiều lời. Hoa đại phu thong thả ung dung nói:

“Chúc mừng, vị này có thai hơn một tháng.”

Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở kích động mà cầm tay đối phương. Phát hiện Hoa đại phu nhìn họ bằng ánh mắt thâm ý. Cố Tương thực bất đắc dĩ, cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng Hoa đại phu không còn gì cả. Ho nhẹ tiếng, Cố Tương thấp giọng hỏi:

“Đại phu, kê toa thuốc bổ an thai không?”

Hoa đại phu giơ tay sờ sờ râu, lắc đầu nói:

“Thuốc cũng không phải là thứ tốt, không nhất thiết phải uống. Vị này thân thể khỏe mạnh, ngày thường ăn uống chú ý điều tiết, tránh đồ tanh là được rồi. Lão phu không ra toa khi không cần thiết.”

“Thật sự không cần?”

“Thật sự không cần.”

Hoa đại phu trầm giọng nói, ngữ khí phi thường trịnh trọng.

“Thân thể và tố chất mỗi người khác nhau, phản ứng khi có thai cũng khác nhau. Vị kia thân thể không kém nhưng phản ứng lớn, không thuốc không được. Vị này thì không sao, không uống thuốc cũng có thể ăn được ngủ ngon.”

Hoa đại phu nói mà Cố Tương phải lau mồ hôi đang nhỏ giọt xuống dưới. Hắn cũng không dám nói cho Hoa đại phu biết vị kia là ai.

Tiêu Minh Sở nắm tay Cố Tương, vẻ mặt cười như không cười, biết Cố Tương nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy hắn quẫn bách như vậy.

Từ y quán đi ra, Tiêu Minh Sở không còn cố nén, cất tiếng cười to, cười đủ rồi mới hỏi Cố Tương.

“Nhị ca, các người lần trước tới gặp Hoa đại phu nói cái gì? Nhìn ánh mắt Hoa đại phu vừa rồi, đúng là ghét bỏ thật quá rõ ràng.”

Cố Tương dở khóc dở cười thở dài, đem sự tình ngọn nguồn nói cho Tiêu Minh Sở nghe. Cũng có biện pháp nào đâu, Cố Tương xem như chịu tội thay Tiêu Minh Xuyên, mà hắn làm sao có thể tiến cung tìm Hoàng đế tính sổ, cũng chỉ có thể nhịn.

“Hoa đại phu chuyên về chữa trị bệnh không có con. Chúng ta hôm nay cũng chỉ là tiện đường, cũng không cần đến đây nữa. Trở về nói cùng Hoàng hậu, phái thái y tới nhà ta.”

Khoảng đời còn lại của Cố Tương cũng không muốn cùng Hoa đại phu gặp lại.

Tiêu Minh Sở cười gật đầu. Hoa đại phu ghét bỏ Cố Tương, đối với hắn cũng không có gì hoà nhã, bọn họ thật là oan ức.

Tìm Tiêu Minh Xuyên tính sổ là không được, nhưng Tiêu Minh Sở tiến cung tìm hắn xin nghỉ phép, cũng thuận tiện đem chuyện này nói ra.

Tiêu Minh Xuyên nghe xong ngây ngẩn cả người. Hoá ra Cố Du biết được mình có Tiêu Tụ trong tình huống như thế.

Dựa vào ý định của Tiêu Minh Xuyên sẽ không cho Tiêu Minh Sở nghỉ quá lâu, có thể chỉ nửa năm. Nhưng do Tiêu Minh Sở trong lúc vô tình nói cho hắn biết chuyện quan trọng như vậy, mà Cố Tương còn chịu tội thay cho hắn, vì thế Tiêu Minh Xuyên hào sảng chuẩn cho Tiêu Minh Sở nghỉ một năm.

Phiền toái chính là Tiêu Minh Sở xin nghỉ, việc ở Tông Nhân Phủ không ai làm. Muốn tìm một người phù hợp không dễ dàng. Tiêu Duệ thực không hiểu Tiêu Minh Xuyên vì sao rối rắm, có sẵn Tiêu Minh Thanh mà không chọn, một hai phải tìm người trong tôn thất mới được. Tiêu Minh Xuyên không dao động, kiên quyết không cần Tiêu Minh Thanh.

Cuối cùng, Tiêu Minh Xuyên chọn cháu nội của Hoài Dương Vương tới hỗ trợ Tiêu Minh Sở. Tiêu Minh Sở cùng đường huynh giao ban, nhẹ nhàng về nhà dưỡng thai.

Từ khi Cố Tương thành thân, người đáng thương nhất Cố gia liền biến thành Cố Chiết.

Cố Tân cùng Cố Du đều có trai có gái, Cố Tương cũng sắp có con, Cố phu nhân tập trung hỏa lực toàn lực tấn công Cố Chiết. Cố Chiết mỗi ngày bị mẫu thân bức bách khiến cho trốn đông trốn tây, cuối cùng dứt khoát rời khỏi nhà đi ra ngoài ở.

Tiêu Minh Sở thấy tình cảnh của Cố Chiết liền hỏi Cố Tương:

“Nhị ca, trước kia huynh cũng bị bức như thế này sao?”

Cố Tương im lặng gật đầu.

“Nếu ta không có lì lợm quấn lấy huynh, thì khi nào huynh sẽ thành thân?”

Tiêu Minh Sở vẫn luôn rất hiếu kì vấn đề này.

Cố Tương trầm giọng nói:

“Đại khái là sau khi Sở Sở thành thân.”

Chờ khi hắn hoàn toàn hết hy vọng thì có lẽ.....

“Ta sẽ không cho huynh có cơ hội như vậy.”

Chỉ cần Cố Tương không cùng người khác thành thân, hắn sẽ không từ bỏ, Tiêu Minh Sở luôn tin tưởng tràn đầy.

Sau này, Tiêu Minh Sở sinh được một tiểu thư xinh đẹp, Cố Tương nhanh tay lẹ mắt cướp chữ "Thu" cho con mình.

Tiếp theo vài năm, Cố Thu tiểu cô nương có thêm đệ đệ, bởi vì "Hạ Thu Đông" đều đã dùng, Cố Tương chỉ có thể đặt tên con trai là Cố Xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook