Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 23: Xưng hô
Tử Nguyệt Sa Y
10/01/2018
Phu phu hai người nói là cải trang đi ra ngoài, nhưng cũng không có khả năng thật sự chỉ mang theo hai tùy tùng liền ra khỏi cung.
Thị vệ và ám vệ khẳng định là không thể thiếu. Dù Tiêu Minh Xuyên yêu cầu số lượng càng ít càng tốt, nhưng cuối cùng theo bọn họ ra cung cũng là mấy chục người. Không chỉ có cao thủ thị vệ nhóm nội thị cũng đều là thâm tàng bất lộ, còn có những ám vệ ẩn thân trong bóng tối.
Tiêu Minh Xuyên biết Cố Du quen được cung nữ cận thân hầu hạ, nên còn cố ý hỏi đối phương có muốn mang theo Thị Sách và Thị Kiếm hay không.
Cố Du không cần nghĩ ngợi liền nói không cần, đi ra cung đồng hành đều là nam tử, nếu không chính là thái giám, hai cô nương đi theo sẽ có chỗ không tiện, vẫn để các nàng lưu tại Khôn Ninh Cung sẽ tốt hơn. Nếu Cố Du nói như vậy, Tiêu Minh Xuyên cũng không miễn cưỡng, hết thảy là vì Cố Du thoải mái, Cố Du vui liền tốt.
Khi Tiêu Minh Xuyên đáp ứng đi Mai Sơn có thể cưỡi ngựa, Cố Du trong lòng hơi có chút chờ mong. Tiến cung sáu năm, Cố Du chưa từng được cưỡi ngựa thoải mái. Nếu không có người cầm dây cương thì không được leo lên ngựa, mà một người chỉ ngồi trên lưng ngựa được người khác dẫn đi thì không thể tính là cưỡi ngựa được.
Cố gia là đại thế gia lấy đọc sách làm chủ, có ba vị Thám hoa, Tiến sĩ vô số kể. Nhưng Cố gia, cũng từng có người tòng quân, vị này là Trạng nguyên duy nhất từ trước đến nay của Cố gia.
Người này chính là ông cố của Cố Du, Cố Ngạo. Lúc ấy mọi người Cố gia chờ mong ông có thể đạt Trạng Nguyên vinh danh dòng họ, nhưng đáng tiếc ông lại là Võ Trạng Nguyên, thực sự làm người nhà dở khóc dở cười.
Cố Ngạo làm đến Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, được gia phong Thái bảo, chính là trọng thần tâm phúc của Vạn Xương Hoàng đế.
Cố gia từ đời Cố Ngạo về sau đều yêu cầu con cháu văn ôn võ luyện. Về điểm này, tổ phụ, bá phụ cùng ba vị huynh trưởng Cố Du đều thể hiện thật sự rõ ràng.
Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ lần đầu tiên đi theo Tiên đế ra cung liền bất hạnh gặp thích khách. Hắn lúc ấy tuổi còn nhỏ, bị dọa đến phát ngốc, may là nhờ có Cố Thái hậu ra tay cứu mạng nhỏ.
Ngoại lệ Cố gia có Cố Du cùng phụ thân Cố Tố không chịu tập võ. Nếu Cố Tố là tính cách bướng bỉnh, cảm thấy tập võ làm nhục văn nhã, liền kiên quyết không chịu học. Cố Du lại là đơn thuần ghét tập võ quá mệt mỏi, luôn qua loa đại khái cho xong việc, chưa bao giờ từng nghiêm túc luyện tập.
Tuy là như thế, bắn cung cưỡi ngựa Cố Du cũng biết. Khi Tiên đế còn tại vị, mỗi năm vào mùa thu đều sẽ mang theo Hoàng tử cùng bá quan văn võ đi săn thú, Cố Du so với những công tử thế gia cùng tuổi khác chưa từng có thua kém.
Từ Từ Ninh Cung ra, Cố Du lòng tràn đầy vui mừng nghĩ đến sẽ nhìn thấy một con tuấn mã soái khí ngẩng cao đầu. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên lại đưa tới một chiếc xe ngựa bề ngoài nhìn thật bình thường với mái bằng, phía trước có hai con ngựa đen kéo.
Cố Du ngẩn người, kinh ngạc nói:
“Bệ hạ, ngài không phải nói……”
Tiêu Minh Xuyên vội giải thích nói:
“Hoàng hậu, trẫm là đáp ứng khanh chúng ta cưỡi ngựa đi Mai Sơn. Nhưng từ trong cung đi ra ngoài mà cưỡi ngựa, không khỏi quá rêu rao, chúng ta vẫn là đi xe ngựa trước, chờ ra ngoài thành rồi lại thay bằng ngựa, trẫm đã chuẩn bị ngựa tốt cho khanh.”
Cố Du xoay đầu nhìn theo hướng Tiêu Minh Xuyên chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai con tuấn mã một đen một trắng. Tiêu Minh Xuyên đắc ý mà bổ sung nói:
“Hoàng hậu không biết, hai con ngựa đó là Ngọc Tư tiến cống, nói là hậu duệ Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết.”
“Thật sao? Khó trách nhìn thật xinh đẹp!”
Cố Du nghe vậy ánh mắt sáng ngời, thật là hận không thể lập tức cưỡi ngựa.
Tiêu Minh Xuyên thấy thế cười nhắc nhở:
“Hoàng hậu, mau lên xe đi, sớm một chút ra khỏi thành, khanh cũng có thể sớm cưỡi ngựa một chút.”
Vì không để cho người khác chú ý, Tiêu Minh Xuyên cố ý cho người chuẩn bị xe ngựa bề ngoài giản dị giống như các xe ngựa thường thấy ở Thượng Kinh. Bên trong lại được bố trí rất tốt.
Xe ngựa nhỏ, giường cũng hẹp chỉ đủ cho hai người sóng vai ngồi, có một cái bàn nhỏ, để bình trà và điểm tâm. Cố Du muốn tránh Tiêu Minh Xuyên, hoặc là cùng hắn kéo rộng khoảng cách, căn bản là không có khả năng.
Lên xe xong, Tiêu Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngồi bên cạnh Cố Du. Chính như Tiêu Minh Xuyên đã nghĩ đến, Cố Du theo bản năng liền nhích sang bên cạnh nhường chỗ, nhưng bên trong xe không gian thực nhỏ, khoảng cách hai người cũng thật sự gần.
Khi xe ngựa chậm rãi chạy tới phía trước, nhóm thị vệ cưỡi ngựa đi theo sau.
Trong xe hai người ngồi dựa gần nhau, không thể không nói gì, Tiêu Minh Xuyên cuối cùng nhớ tới một đề tài nói:
“Hoàng hậu, đi ra cung chúng ta cũng không thể xưng hô là Hoàng hậu, bệ hạ, như vậy sẽ tiết lộ thân phận.”
Cố Du gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Thần đã biết.”
Tiêu Minh Xuyên lại nói:
“Hoàng hậu, trẫm về sau đã gọi khanh là A Du. Khanh tính toán gọi trẫm như thế nào?”
Kỳ thật, đằng sau những lời này là ẩn ý của Tiêu Minh Xuyên. Nhớ rõ rất nhiều năm trước, Cố Du luôn kêu hắn là Minh Xuyên ca ca, không biết chuyến này có cơ hội ôn lại ký ức khi còn nhỏ hay không.
“Bệ hạ, ngài tự xưng cũng phải sửa.”
Bình dân bá tánh có ai có tư cách tự xưng "trẫm". Tiêu Minh Xuyên tự xưng không thay đổi, bọn họ còn chưa tới Mai Sơn là có thể bị người khác nhận ra.
“A Du, ta lập tức sửa. Còn khanh, không thể vẫn luôn kêu ta bệ hạ.”
Cố Du im lặng, một lát mới nói:
“ Tên huý bệ hạ thiên hạ đều biết, mọi người đều phải kiêng dè, thần nếu không tránh ……”
Các đời Hoàng đế Tiêu gia xem như thông thoáng, tên Hoàng đế chỉ kiêng dè chỉnh thể, không tránh một chữ độc nhất. Như tên Tiêu Minh Xuyên, dân chúng có thể dùng đơn độc một chữ “Minh” hoặc là “Xuyên” đều không cần kiêng dè, nhưng khi ghép cả hai chữ thành “Minh Xuyên” chính là nói đến Hoàng đế, người dân không được dùng.
Cố Du nói có lý, Tiêu Minh Xuyên căn bản không thể nào phản bác. Khắp thiên hạ, chỉ có một người có tư cách xưng hô tên của hắn. Người kia khi còn nhỏ lạnh lùng mà kêu hắn là Nhị hoàng tử, sau lại kêu hắn là Thái tử, hiện giờ kêu hắn là Hoàng đế, không có một lần kêu lên tên của hắn.
Tiêu Minh Xuyên chờ mong Cố Du dùng giọng thanh lãnh kêu tên của hắn, không nghĩ xe ngựa còn chưa đi ra cửa cung, nguyện vọng liền tan biến. Thật là làm người ta thương tâm mà rơi lệ, cả xa phu đánh xe bên ngoài cũng tràn ngập đồng cảm thật sâu đối với Hoàng đế.
Thấy Tiêu Minh Xuyên vẻ mặt mất mát, Cố Du do dự nói:
“Nếu không, thần gọi ngài là lão gia?”
Người thường trong nhà cũng là xưng hô gia chủ như thế này.
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, căm giận nói:
“Ta còn chưa có già như vậy, không được.”
“Vậy nhị gia?”
Cố Du hỏi dò. Trong nhà Tiêu Minh Xuyên đứng hàng thứ hai, cái này thì không có vấn đề. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên vẫn không đồng ý:
“Không cần, khanh cho rằng ta là Quan nhị gia sao?”
Tiêu Minh Xuyên nói dứt lời, Cố Du vì thế chần chờ nói:
“Nhị ca?”
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên chấn động, Diệp Tranh chính là gọi hắn Nhị ca. Không phải nói Diệp Tranh có thể gọi Cố Du không thể gọi, chỉ là cách gọi này làm hắn không thoải mái, thật sự không được. Tiêu Minh Xuyên cười cười, nhướng mày nói:
“Kỳ thật A Du có thể gọi ta phu quân, nếu không Tiêu tướng công cũng được?”
Lỗ tai Cố Du rõ ràng đỏ ửng, lắc đầu, kiên trì nói:
“Gọi là Nhị ca, không thay đổi.”
Thị vệ và ám vệ khẳng định là không thể thiếu. Dù Tiêu Minh Xuyên yêu cầu số lượng càng ít càng tốt, nhưng cuối cùng theo bọn họ ra cung cũng là mấy chục người. Không chỉ có cao thủ thị vệ nhóm nội thị cũng đều là thâm tàng bất lộ, còn có những ám vệ ẩn thân trong bóng tối.
Tiêu Minh Xuyên biết Cố Du quen được cung nữ cận thân hầu hạ, nên còn cố ý hỏi đối phương có muốn mang theo Thị Sách và Thị Kiếm hay không.
Cố Du không cần nghĩ ngợi liền nói không cần, đi ra cung đồng hành đều là nam tử, nếu không chính là thái giám, hai cô nương đi theo sẽ có chỗ không tiện, vẫn để các nàng lưu tại Khôn Ninh Cung sẽ tốt hơn. Nếu Cố Du nói như vậy, Tiêu Minh Xuyên cũng không miễn cưỡng, hết thảy là vì Cố Du thoải mái, Cố Du vui liền tốt.
Khi Tiêu Minh Xuyên đáp ứng đi Mai Sơn có thể cưỡi ngựa, Cố Du trong lòng hơi có chút chờ mong. Tiến cung sáu năm, Cố Du chưa từng được cưỡi ngựa thoải mái. Nếu không có người cầm dây cương thì không được leo lên ngựa, mà một người chỉ ngồi trên lưng ngựa được người khác dẫn đi thì không thể tính là cưỡi ngựa được.
Cố gia là đại thế gia lấy đọc sách làm chủ, có ba vị Thám hoa, Tiến sĩ vô số kể. Nhưng Cố gia, cũng từng có người tòng quân, vị này là Trạng nguyên duy nhất từ trước đến nay của Cố gia.
Người này chính là ông cố của Cố Du, Cố Ngạo. Lúc ấy mọi người Cố gia chờ mong ông có thể đạt Trạng Nguyên vinh danh dòng họ, nhưng đáng tiếc ông lại là Võ Trạng Nguyên, thực sự làm người nhà dở khóc dở cười.
Cố Ngạo làm đến Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, được gia phong Thái bảo, chính là trọng thần tâm phúc của Vạn Xương Hoàng đế.
Cố gia từ đời Cố Ngạo về sau đều yêu cầu con cháu văn ôn võ luyện. Về điểm này, tổ phụ, bá phụ cùng ba vị huynh trưởng Cố Du đều thể hiện thật sự rõ ràng.
Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ lần đầu tiên đi theo Tiên đế ra cung liền bất hạnh gặp thích khách. Hắn lúc ấy tuổi còn nhỏ, bị dọa đến phát ngốc, may là nhờ có Cố Thái hậu ra tay cứu mạng nhỏ.
Ngoại lệ Cố gia có Cố Du cùng phụ thân Cố Tố không chịu tập võ. Nếu Cố Tố là tính cách bướng bỉnh, cảm thấy tập võ làm nhục văn nhã, liền kiên quyết không chịu học. Cố Du lại là đơn thuần ghét tập võ quá mệt mỏi, luôn qua loa đại khái cho xong việc, chưa bao giờ từng nghiêm túc luyện tập.
Tuy là như thế, bắn cung cưỡi ngựa Cố Du cũng biết. Khi Tiên đế còn tại vị, mỗi năm vào mùa thu đều sẽ mang theo Hoàng tử cùng bá quan văn võ đi săn thú, Cố Du so với những công tử thế gia cùng tuổi khác chưa từng có thua kém.
Từ Từ Ninh Cung ra, Cố Du lòng tràn đầy vui mừng nghĩ đến sẽ nhìn thấy một con tuấn mã soái khí ngẩng cao đầu. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên lại đưa tới một chiếc xe ngựa bề ngoài nhìn thật bình thường với mái bằng, phía trước có hai con ngựa đen kéo.
Cố Du ngẩn người, kinh ngạc nói:
“Bệ hạ, ngài không phải nói……”
Tiêu Minh Xuyên vội giải thích nói:
“Hoàng hậu, trẫm là đáp ứng khanh chúng ta cưỡi ngựa đi Mai Sơn. Nhưng từ trong cung đi ra ngoài mà cưỡi ngựa, không khỏi quá rêu rao, chúng ta vẫn là đi xe ngựa trước, chờ ra ngoài thành rồi lại thay bằng ngựa, trẫm đã chuẩn bị ngựa tốt cho khanh.”
Cố Du xoay đầu nhìn theo hướng Tiêu Minh Xuyên chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai con tuấn mã một đen một trắng. Tiêu Minh Xuyên đắc ý mà bổ sung nói:
“Hoàng hậu không biết, hai con ngựa đó là Ngọc Tư tiến cống, nói là hậu duệ Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết.”
“Thật sao? Khó trách nhìn thật xinh đẹp!”
Cố Du nghe vậy ánh mắt sáng ngời, thật là hận không thể lập tức cưỡi ngựa.
Tiêu Minh Xuyên thấy thế cười nhắc nhở:
“Hoàng hậu, mau lên xe đi, sớm một chút ra khỏi thành, khanh cũng có thể sớm cưỡi ngựa một chút.”
Vì không để cho người khác chú ý, Tiêu Minh Xuyên cố ý cho người chuẩn bị xe ngựa bề ngoài giản dị giống như các xe ngựa thường thấy ở Thượng Kinh. Bên trong lại được bố trí rất tốt.
Xe ngựa nhỏ, giường cũng hẹp chỉ đủ cho hai người sóng vai ngồi, có một cái bàn nhỏ, để bình trà và điểm tâm. Cố Du muốn tránh Tiêu Minh Xuyên, hoặc là cùng hắn kéo rộng khoảng cách, căn bản là không có khả năng.
Lên xe xong, Tiêu Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngồi bên cạnh Cố Du. Chính như Tiêu Minh Xuyên đã nghĩ đến, Cố Du theo bản năng liền nhích sang bên cạnh nhường chỗ, nhưng bên trong xe không gian thực nhỏ, khoảng cách hai người cũng thật sự gần.
Khi xe ngựa chậm rãi chạy tới phía trước, nhóm thị vệ cưỡi ngựa đi theo sau.
Trong xe hai người ngồi dựa gần nhau, không thể không nói gì, Tiêu Minh Xuyên cuối cùng nhớ tới một đề tài nói:
“Hoàng hậu, đi ra cung chúng ta cũng không thể xưng hô là Hoàng hậu, bệ hạ, như vậy sẽ tiết lộ thân phận.”
Cố Du gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Thần đã biết.”
Tiêu Minh Xuyên lại nói:
“Hoàng hậu, trẫm về sau đã gọi khanh là A Du. Khanh tính toán gọi trẫm như thế nào?”
Kỳ thật, đằng sau những lời này là ẩn ý của Tiêu Minh Xuyên. Nhớ rõ rất nhiều năm trước, Cố Du luôn kêu hắn là Minh Xuyên ca ca, không biết chuyến này có cơ hội ôn lại ký ức khi còn nhỏ hay không.
“Bệ hạ, ngài tự xưng cũng phải sửa.”
Bình dân bá tánh có ai có tư cách tự xưng "trẫm". Tiêu Minh Xuyên tự xưng không thay đổi, bọn họ còn chưa tới Mai Sơn là có thể bị người khác nhận ra.
“A Du, ta lập tức sửa. Còn khanh, không thể vẫn luôn kêu ta bệ hạ.”
Cố Du im lặng, một lát mới nói:
“ Tên huý bệ hạ thiên hạ đều biết, mọi người đều phải kiêng dè, thần nếu không tránh ……”
Các đời Hoàng đế Tiêu gia xem như thông thoáng, tên Hoàng đế chỉ kiêng dè chỉnh thể, không tránh một chữ độc nhất. Như tên Tiêu Minh Xuyên, dân chúng có thể dùng đơn độc một chữ “Minh” hoặc là “Xuyên” đều không cần kiêng dè, nhưng khi ghép cả hai chữ thành “Minh Xuyên” chính là nói đến Hoàng đế, người dân không được dùng.
Cố Du nói có lý, Tiêu Minh Xuyên căn bản không thể nào phản bác. Khắp thiên hạ, chỉ có một người có tư cách xưng hô tên của hắn. Người kia khi còn nhỏ lạnh lùng mà kêu hắn là Nhị hoàng tử, sau lại kêu hắn là Thái tử, hiện giờ kêu hắn là Hoàng đế, không có một lần kêu lên tên của hắn.
Tiêu Minh Xuyên chờ mong Cố Du dùng giọng thanh lãnh kêu tên của hắn, không nghĩ xe ngựa còn chưa đi ra cửa cung, nguyện vọng liền tan biến. Thật là làm người ta thương tâm mà rơi lệ, cả xa phu đánh xe bên ngoài cũng tràn ngập đồng cảm thật sâu đối với Hoàng đế.
Thấy Tiêu Minh Xuyên vẻ mặt mất mát, Cố Du do dự nói:
“Nếu không, thần gọi ngài là lão gia?”
Người thường trong nhà cũng là xưng hô gia chủ như thế này.
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, căm giận nói:
“Ta còn chưa có già như vậy, không được.”
“Vậy nhị gia?”
Cố Du hỏi dò. Trong nhà Tiêu Minh Xuyên đứng hàng thứ hai, cái này thì không có vấn đề. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên vẫn không đồng ý:
“Không cần, khanh cho rằng ta là Quan nhị gia sao?”
Tiêu Minh Xuyên nói dứt lời, Cố Du vì thế chần chờ nói:
“Nhị ca?”
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên chấn động, Diệp Tranh chính là gọi hắn Nhị ca. Không phải nói Diệp Tranh có thể gọi Cố Du không thể gọi, chỉ là cách gọi này làm hắn không thoải mái, thật sự không được. Tiêu Minh Xuyên cười cười, nhướng mày nói:
“Kỳ thật A Du có thể gọi ta phu quân, nếu không Tiêu tướng công cũng được?”
Lỗ tai Cố Du rõ ràng đỏ ửng, lắc đầu, kiên trì nói:
“Gọi là Nhị ca, không thay đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.