Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên
Chương 40: Cùng Nhau Nỗ Lực
Thương Sơn Nguyệt
05/01/2022
Không phải là khinh thường hắn khoe khang buôn bán lẻ, mà cô bắt vào trọng điểm:
- Cậu định không đi học cấp ba sao?
Học tập cho tốt không hơn lại đi kinh doanh. Hắn là đồ ngốc hả?
Tề Lỗi:
"…"
Hình như hắn chưa từng nói không đi học tiếp?
Hắn sửng sốt nói:
- Này là việc làm hè, là việc làm thêm đó. Ai nói tớ không đi học cấp ba? Có khi chúng ta còn học chung trường đấy.
Nhưng Từ Thiến nghe thành hắn khoe khoang, thành tích kia của hắn còn đòi học chung trường sao?
Lúc này, cô cảm thấy rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Tự đánh giá một lát, cô quyết định nói đúng trọng tâm:
- Tề Lỗi, cậu là một người thông minh. Rất thú vị.
- Thế nhưng tớ mong cậu trưởng thành hơn. Với sự thông minh của cậu nếu dụng tâm học hành thì có thể trở thành một người có tiền đồ sáng.
- Nên cậu không cần giả bộ trưởng thành làm gì, không có ý nghĩa đâu, còn khiến tớ thấy ấu trĩ đó.
- Hay là cậu vẫn chưa rõ? Ở tuổi này của chúng ta, nhìn qua như không cần kiêng kỵ điều gì, nhưng thật ra là rất quý giá. Cậu hãy quý trọng thời gian, nghiêm túc suy nghĩ lời tớ nói được không?
- Bây giờ tỉnh ngộ chưa muộn đâu. Chọn một nơi để học cấp ba, trải qua ba năm. Tương lai cậu sẽ cảm ơn sự nỗ lực hôm nay, cũng sẽ cảm ơn tớ.
Tề Lỗi:
"…"
Mẹ nó, hắn bị một con nhóc giáo dục.
Nhưng hắn lại không thể phản bác.
Lại còn là một cô nhóc mới mười lăm, mười sáu tuổi, tự coi mình là bà cụ non giảng giải đạo lý, tác dụng giống như lời mẹ nói.
Hơn nữa, dưới tình huống như kẻ ngốc, vì mặt mũi thể diện, phải tìm lại tôn nghiêm hoặc giả như bị tát vào mặt.
Nhớ kỹ! Hèn mọn hay đàn ông trưởng thành là quyết định tại giờ phút này.
- Sao cậu lại nói mấy lời này với tớ?
Tề Lỗi nhìn cô nhóc với ánh mắt sâu sắc đã được lắng đọng suốt ba mươi tám năm.
- Cậu… Cậu đang quan tâm tớ sao?
- Tớ…
Từ Thiến bối rối, không nói nên lời.
Đúng rồi, cô bị bệnh hả? Sao lại nói vậy với hắn chứ? Chẳng lẽ thật như Tề Lỗi nói? Cô mong hắn thay đổi chuyện học hành. Cô mong hắn và cô không phải là người xa lạ sao?
Trong lòng cô rất phiền muộn, có phải cô điên rồi không? Tại sao cô lại muốn nói mấy lời này?
Nhưng sao có thể hạn chế sự tấn công quyết liệt này của Tề Lỗi chứ?
Trong lúc Từ Thiến đang bối rối, hắn còn bồi thêm câu:
- Có phải… Cậu hi vọng chúng ta cùng vào Nhị Trung không?
- Tớ…
Từ Thiến bối rối, hoàn toàn thua trận.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu sắc của Tề Lỗi, cô vốn tự cho mình cao ngạo trưởng thành đã ra một quyết định. Coi như là cứu lấy hắn.
Cô ngẩng cao đầu nói:
- Sao nào? Chỉ là quan tâm cậu một chút thôi. Cậu cho rằng mình vào được Nhị Trung sao? Cậu nguyện ý chăm chỉ hả?
Nói xong, dường như cô sợ năng lực hiểu của Tề Lỗi có hạn, không thể đạt được mục tiêu nên nói nhỏ:
- Thật ra, sau khi tựu trường vẫn có thể đi dự thính.
Không ngờ, Tề Lỗi lại đứng thẳng dậy.
Lúc này với sự hiểu biết của mình, thẳng nam cứng đầu lập tức tỏ thái độ:
- Thật ra tớ thi khá tốt, cơ hội vào Nhị trung khá cao.
Sống lại lần thứ hai, người đàn ông trung niên chắc chắn thấy chết không sợ nói:
- Tuy rằng không có khả năng nhưng tớ muốn thử xem.
- Vì cậu.
Từ Thiến:
"…"
Từ Thiến thực sự cảm động.
Không có khả năng… Nhưng tớ muốn thử xem.
Hình ảnh một cậu bé tự hứa, mồ hôi rơi như mưa, thức đêm học bài quá đẹp trai.
Cô kinh ngạc nhìn Tề Lỗi một lúc, mặt ửng đỏ.
Cuối cùng, cô ép bản thân bình tĩnh lại, lắc mái tóc ngắn đầy xinh đẹp, đi lướt qua Tề Lỗi, cũng không quay lại, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào không trung:
- Chúng ta… Gặp lại ở Nhị trung.
Hình ảnh này, thật trẻ con.
- Chậc chậc!
Tề Lỗi nhìn theo bóng dáng cô, mím môi nhớ lại thảo thuận của hai người.
Đúng là chỉ có người trẻ lãng mạn nhất!
Tuy rằng nhìn hắn có vẻ trẻ nhưng tuổi của đã gần bốn mươi, không sao người hắn trẻ là được.
Hắn hét theo phía sau:
- Cùng nhau nỗ lực!
(Gặp ở Nhị trung).
…
Từ Thiến mua vé xong, cố ý không đến tìm Tề Lỗi, một mình đơn độc đợi xe.
Chỉ là cô cũng đến Cáp Nhĩ Tân, hai người vẫn đi cùng chuyến với nhau, ngồi đối diện nhau.
Không còn cách nào khác nữa, đến câu tạm biệt cũng đã nói ra, bóng dáng đẹp trai ngời ngời, chớp mắt liền ngồi cùng nhau, bầu không khí có thể nói là muốn ngại ngùng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Từ “Ấu Trĩ” chỉ còn cách gồng mình, giả vờ như không thấy, trên cả đoạn đường không nói với Tề Lỗi câu nào.
Hơn nữa, cô vẫn luôn rối rắm, rối rắm chuyện số điện thoại.
Có nên đưa số điện thoại cho Tề Lỗi không?
Đáng lý hai người đều đã có ước hẹn, cũng nên đưa cho cậu chứ nhỉ? Nhưng mà, lần trước không đưa, lần này gặp liền cho, tiến triển như thế có nhanh quá không?
Hơn nữa, cậu không hỏi xin cô, dựa vào cái gì mà cô phải đưa cho cậu chứ?
Còn có, còn có, đều sẽ gặp nhau ở Nhị Trung cả, còn cho nhau số điện thoại để làm gì?
Vấn đề này, Từ “Ấu Trĩ” đắn đo suốt cả một chặng đường, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Có lẽ… nếu có duyên, vậy thì gặp nhau ở Nhị Trung đi!
Mãi cho đến khi đi xuống xe, Từ “Ấu Trĩ” đều nhẫn nhịn không nói chuyện với Tề Lỗi.
Lúc xuất trạm, ngược lại, Từ Lỗi có chút không nhịn được nữa, đi phía sau cô:
- Cậu đi đâu vậy?
Từ Thiến lập tức cau mày, đúng là, không chững chạc tý nào, không phải đã nói là gặp lại ở Nhị Trung rồi sao? Sao còn chưa đi ra khỏi bến đã như thế này rồi?
Trả lời:
- Đến trường Tam Trung Cáp Nhĩ Tân.
Tề Lỗi:
- Ồ, vậy bai nhé!
Rồi đưa một tờ giấy có viết số điện thoại bàn nhà mình vào tay Từ Thiến:
- Nhớ nhé, có thể gọi vào ban ngày, buổi tối thì đừng gọi, mẹ tớ ở nhà, dễ sinh nghi.
Nói xong liền quay đầu đi, chớp mắt đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Để lại một mình Từ “Ấu Trĩ” ngẩn tò tè một chỗ, không phải tôi xin cậu số điện thoại đâu nhé, cậu có bệnh không vậy?
Bạn học Từ “Ấu Trĩ” rất muốn khóc, khác biệt rất lớn đó, có được không hả?
Cô đưa số điện thoại cho Tề Lỗi, hoặc là Tề Lỗi chủ động tìm tới hỏi xin số điện thoại của cô. Vậy thì lần sau, Tề Lỗi sẽ phải chủ động gọi điện thoại cho cô, chứng tỏ là Tề Lỗi thích cô.
Nhưng mà, cô có số điện thoại của Tề Lỗi, vậy người chủ động gọi điện đương nhiên sẽ là cô, cái này còn không phải có nghĩa là cô nhớ Tề Lỗi sao?
Tôi dựa vào cái gì mà phải nhớ cậu chứ? Trông có giống như tôi đang chủ động tiếp cận cậu không, có cần mặt mũi nữa không vậy?
Cái gì mà nói mẹ cậu ở nhà dễ sinh nghi? Tôi với cậu chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi có được không? Tề Lỗi nói như thế thì dù không có chuyện gì cũng thành có chuyện!
Chọc cho Từ “Ấu Trĩ” giận đến dậm chân, lại không nhìn thấy bóng dáng của Từ Lỗi đâu nữa.
- Tề Lỗi, cậu đứng lại cho tôi!
- Cậu định không đi học cấp ba sao?
Học tập cho tốt không hơn lại đi kinh doanh. Hắn là đồ ngốc hả?
Tề Lỗi:
"…"
Hình như hắn chưa từng nói không đi học tiếp?
Hắn sửng sốt nói:
- Này là việc làm hè, là việc làm thêm đó. Ai nói tớ không đi học cấp ba? Có khi chúng ta còn học chung trường đấy.
Nhưng Từ Thiến nghe thành hắn khoe khoang, thành tích kia của hắn còn đòi học chung trường sao?
Lúc này, cô cảm thấy rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Tự đánh giá một lát, cô quyết định nói đúng trọng tâm:
- Tề Lỗi, cậu là một người thông minh. Rất thú vị.
- Thế nhưng tớ mong cậu trưởng thành hơn. Với sự thông minh của cậu nếu dụng tâm học hành thì có thể trở thành một người có tiền đồ sáng.
- Nên cậu không cần giả bộ trưởng thành làm gì, không có ý nghĩa đâu, còn khiến tớ thấy ấu trĩ đó.
- Hay là cậu vẫn chưa rõ? Ở tuổi này của chúng ta, nhìn qua như không cần kiêng kỵ điều gì, nhưng thật ra là rất quý giá. Cậu hãy quý trọng thời gian, nghiêm túc suy nghĩ lời tớ nói được không?
- Bây giờ tỉnh ngộ chưa muộn đâu. Chọn một nơi để học cấp ba, trải qua ba năm. Tương lai cậu sẽ cảm ơn sự nỗ lực hôm nay, cũng sẽ cảm ơn tớ.
Tề Lỗi:
"…"
Mẹ nó, hắn bị một con nhóc giáo dục.
Nhưng hắn lại không thể phản bác.
Lại còn là một cô nhóc mới mười lăm, mười sáu tuổi, tự coi mình là bà cụ non giảng giải đạo lý, tác dụng giống như lời mẹ nói.
Hơn nữa, dưới tình huống như kẻ ngốc, vì mặt mũi thể diện, phải tìm lại tôn nghiêm hoặc giả như bị tát vào mặt.
Nhớ kỹ! Hèn mọn hay đàn ông trưởng thành là quyết định tại giờ phút này.
- Sao cậu lại nói mấy lời này với tớ?
Tề Lỗi nhìn cô nhóc với ánh mắt sâu sắc đã được lắng đọng suốt ba mươi tám năm.
- Cậu… Cậu đang quan tâm tớ sao?
- Tớ…
Từ Thiến bối rối, không nói nên lời.
Đúng rồi, cô bị bệnh hả? Sao lại nói vậy với hắn chứ? Chẳng lẽ thật như Tề Lỗi nói? Cô mong hắn thay đổi chuyện học hành. Cô mong hắn và cô không phải là người xa lạ sao?
Trong lòng cô rất phiền muộn, có phải cô điên rồi không? Tại sao cô lại muốn nói mấy lời này?
Nhưng sao có thể hạn chế sự tấn công quyết liệt này của Tề Lỗi chứ?
Trong lúc Từ Thiến đang bối rối, hắn còn bồi thêm câu:
- Có phải… Cậu hi vọng chúng ta cùng vào Nhị Trung không?
- Tớ…
Từ Thiến bối rối, hoàn toàn thua trận.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu sắc của Tề Lỗi, cô vốn tự cho mình cao ngạo trưởng thành đã ra một quyết định. Coi như là cứu lấy hắn.
Cô ngẩng cao đầu nói:
- Sao nào? Chỉ là quan tâm cậu một chút thôi. Cậu cho rằng mình vào được Nhị Trung sao? Cậu nguyện ý chăm chỉ hả?
Nói xong, dường như cô sợ năng lực hiểu của Tề Lỗi có hạn, không thể đạt được mục tiêu nên nói nhỏ:
- Thật ra, sau khi tựu trường vẫn có thể đi dự thính.
Không ngờ, Tề Lỗi lại đứng thẳng dậy.
Lúc này với sự hiểu biết của mình, thẳng nam cứng đầu lập tức tỏ thái độ:
- Thật ra tớ thi khá tốt, cơ hội vào Nhị trung khá cao.
Sống lại lần thứ hai, người đàn ông trung niên chắc chắn thấy chết không sợ nói:
- Tuy rằng không có khả năng nhưng tớ muốn thử xem.
- Vì cậu.
Từ Thiến:
"…"
Từ Thiến thực sự cảm động.
Không có khả năng… Nhưng tớ muốn thử xem.
Hình ảnh một cậu bé tự hứa, mồ hôi rơi như mưa, thức đêm học bài quá đẹp trai.
Cô kinh ngạc nhìn Tề Lỗi một lúc, mặt ửng đỏ.
Cuối cùng, cô ép bản thân bình tĩnh lại, lắc mái tóc ngắn đầy xinh đẹp, đi lướt qua Tề Lỗi, cũng không quay lại, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào không trung:
- Chúng ta… Gặp lại ở Nhị trung.
Hình ảnh này, thật trẻ con.
- Chậc chậc!
Tề Lỗi nhìn theo bóng dáng cô, mím môi nhớ lại thảo thuận của hai người.
Đúng là chỉ có người trẻ lãng mạn nhất!
Tuy rằng nhìn hắn có vẻ trẻ nhưng tuổi của đã gần bốn mươi, không sao người hắn trẻ là được.
Hắn hét theo phía sau:
- Cùng nhau nỗ lực!
(Gặp ở Nhị trung).
…
Từ Thiến mua vé xong, cố ý không đến tìm Tề Lỗi, một mình đơn độc đợi xe.
Chỉ là cô cũng đến Cáp Nhĩ Tân, hai người vẫn đi cùng chuyến với nhau, ngồi đối diện nhau.
Không còn cách nào khác nữa, đến câu tạm biệt cũng đã nói ra, bóng dáng đẹp trai ngời ngời, chớp mắt liền ngồi cùng nhau, bầu không khí có thể nói là muốn ngại ngùng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Từ “Ấu Trĩ” chỉ còn cách gồng mình, giả vờ như không thấy, trên cả đoạn đường không nói với Tề Lỗi câu nào.
Hơn nữa, cô vẫn luôn rối rắm, rối rắm chuyện số điện thoại.
Có nên đưa số điện thoại cho Tề Lỗi không?
Đáng lý hai người đều đã có ước hẹn, cũng nên đưa cho cậu chứ nhỉ? Nhưng mà, lần trước không đưa, lần này gặp liền cho, tiến triển như thế có nhanh quá không?
Hơn nữa, cậu không hỏi xin cô, dựa vào cái gì mà cô phải đưa cho cậu chứ?
Còn có, còn có, đều sẽ gặp nhau ở Nhị Trung cả, còn cho nhau số điện thoại để làm gì?
Vấn đề này, Từ “Ấu Trĩ” đắn đo suốt cả một chặng đường, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Có lẽ… nếu có duyên, vậy thì gặp nhau ở Nhị Trung đi!
Mãi cho đến khi đi xuống xe, Từ “Ấu Trĩ” đều nhẫn nhịn không nói chuyện với Tề Lỗi.
Lúc xuất trạm, ngược lại, Từ Lỗi có chút không nhịn được nữa, đi phía sau cô:
- Cậu đi đâu vậy?
Từ Thiến lập tức cau mày, đúng là, không chững chạc tý nào, không phải đã nói là gặp lại ở Nhị Trung rồi sao? Sao còn chưa đi ra khỏi bến đã như thế này rồi?
Trả lời:
- Đến trường Tam Trung Cáp Nhĩ Tân.
Tề Lỗi:
- Ồ, vậy bai nhé!
Rồi đưa một tờ giấy có viết số điện thoại bàn nhà mình vào tay Từ Thiến:
- Nhớ nhé, có thể gọi vào ban ngày, buổi tối thì đừng gọi, mẹ tớ ở nhà, dễ sinh nghi.
Nói xong liền quay đầu đi, chớp mắt đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Để lại một mình Từ “Ấu Trĩ” ngẩn tò tè một chỗ, không phải tôi xin cậu số điện thoại đâu nhé, cậu có bệnh không vậy?
Bạn học Từ “Ấu Trĩ” rất muốn khóc, khác biệt rất lớn đó, có được không hả?
Cô đưa số điện thoại cho Tề Lỗi, hoặc là Tề Lỗi chủ động tìm tới hỏi xin số điện thoại của cô. Vậy thì lần sau, Tề Lỗi sẽ phải chủ động gọi điện thoại cho cô, chứng tỏ là Tề Lỗi thích cô.
Nhưng mà, cô có số điện thoại của Tề Lỗi, vậy người chủ động gọi điện đương nhiên sẽ là cô, cái này còn không phải có nghĩa là cô nhớ Tề Lỗi sao?
Tôi dựa vào cái gì mà phải nhớ cậu chứ? Trông có giống như tôi đang chủ động tiếp cận cậu không, có cần mặt mũi nữa không vậy?
Cái gì mà nói mẹ cậu ở nhà dễ sinh nghi? Tôi với cậu chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi có được không? Tề Lỗi nói như thế thì dù không có chuyện gì cũng thành có chuyện!
Chọc cho Từ “Ấu Trĩ” giận đến dậm chân, lại không nhìn thấy bóng dáng của Từ Lỗi đâu nữa.
- Tề Lỗi, cậu đứng lại cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.