Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên
Chương 9: Tin Hay Không Tin
Thương Sơn Nguyệt
01/01/2022
Tề Lỗi cũng không đợi Ngô Ninh.
Ngay cả đến Đường Dịch thi ngay ở cạnh trường Tam Trung cạnh bên cũng chẳng cùng tập hợp.
Đối với Tề Lỗi mà nói, bây giờ mỗi một phút giây đều vô cùng đáng quý, chuyện giữa mấy người anh em, đợi đến khi thi xong rồi lại nói sau.
Trực tiếp về thẳng nhà, đóng cửa xong lại tiếp tục học thuộc công thức các môn tự nhiên.
Đáng tiếc, chưa được bao lâu, Ngô Ninh và Đường Dịch đã đá văng cửa sắt một lần nữa.
- Đầu đá Tề! Cái thằng da vàng này bị nhập rồi hả!?
Ngô tiểu tiện mới câu đầu đã lên tiếng chất vấn, Đường Dịch cũng bày ra một bộ mặt kinh khủng:
- Sao mà có thể chuẩn như thế chứ! Lại đây nào, anh đầu đá cùng niệm với em đi, tối nay cha già khai ân, đập vào mặt em một xấp nhân dân tệ dày.
- Cùng niệm đi nào, em thắp cho anh một nén nhang!
Sau khi qua một buổi trưa đã bình ổn lại tâm tình, Tề Lỗi đã không còn kích động như trước nữa, càng không đến nỗi khóc trời khóc đất, tâm tư cũng đều dồn cả vào việc học.
Không biết nói gì hơn ngoài câu:
- Tao chỉ đoán bừa có một câu, ai mà biết lại có thể chuẩn như thế chứ? Cút cút cút! Tụi bây làm việc của tụi bây đi!
Ngô Ninh lại vẫn không chịu bỏ qua như cũ.
- Đoán bừa một câu? Mẹ nó!
Ngô Ninh mắng to một tiếng:
- Sao mày lại không kiên định một chút chứ? Mày mà kiên định thêm chút nữa thì không phải anh mày đã tin mày rồi sao?
Kết quả, Tề Lỗi không có phản ứng gì, Đường Dịch lại ngây ngốc nhìn Ngô Ninh:
- Ý là mày không tin hả?
Ngô Ninh thừa nhận:
- Không tin chứ sao! Mày tin hả?
Chỉ thấy Đường Dịch cười hắc hắc đầy đê tiện:
- Cũng không tính là tin lắm! Chỉ là trên đường nhịn không được, suy nghĩ một chút, có tính là đã có dàn bài sẵn ở trong đầu không nhỉ?
Xong lại nghiêm túc nói:
- Nhưng mà mày cũng đừng nói gì nữa, cũng có tác dụng thật, bớt đi không ít chuyện đấy!
Ngô Ninh suýt chút nữa là lại bật khác, đặt sự kỳ vọng cuối cùng lên người Tề Lỗi:
- Tên đầu đá mày sẽ không thật sự sẽ tin đấy chứ?
- Không tin, giống thằng điên này thôi, chuẩn bị sẵn một cái dàn bài.
- Trời đất ơi!
Ngô Ninh tuyệt vọng.
Hoàn toàn tuyệt vọng, tại sao trong ba người anh em bọn họ, chỉ có mỗi mình cậu ta là không được lợi gì, ngược lại lại còn chịu thiệt nữa chứ?
Thô lỗ xông vào trong phòng:
- Không được, anh mày phải lấy lại phong độ thôi!
Đường Dịch nhìn qua một cái, hai vị này đều đang đọc sách, vậy thì cậu ta cũng phải bắt chước mới được.
Đi vào trong phòng, chen chúc trên một cái giường với Ngô Ninh, cũng túm lấy quyển sách tiếng Anh của Tề Lỗi, bắt đầu đọc.
Tề Lỗi không thèm để ý đến bọn họ, chỉ cần không làm ầm ĩ, không cản trở cậu ôn tập là được.
Thực ra, ba đứa đều thuộc dạng có đầu óc nhưng lại không phải dạng yêu thích học hành, bây giờ học hành chăm chỉ một chút là thành tích có thể được cải thiện không ít.
Giống như Đường Dịch và Ngô Ninh, lúc lên lớp chỉ nghe giảng một chút, về nhà lại giống Tề Lỗi, trước giờ chẳng động qua bài tập, nhưng cũng có thể ổn định trong một lớp có trình độ khá.
Đặc biệt là Ngô tiểu tiện, tên này có lúc còn bị mẹ hắn bắt học hành một chút, cũng là đứa có thành tích tốt nhất trong số ba anh em.
Tề Lỗi tên này thì chơi đến điên luôn, ở nhà chẳng học hành gì, ở trường cũng chả động đến sách vở, chính là cái bộ dạng như thế này thôi.
Trong phòng đã yên tĩnh trở lại, chỉ là thi thoảng có tiếng lật sách qua lại.
Tịch dương ánh lên, chùm tia nắng như dây nho đâm thẳng vào trong phòng, tịch mịch không nói nên lời.
Lại trôi qua thêm một lúc, tiếng “khò khò” từ trên giường truyền đến.
Tề Lỗi quay lại nhìn, hai tên kia đã ngủ thiếp đi.
Không nhịn được mà bật cười, quả nhiên cũng chỉ có nhiệt huyết được ba phút.
Thu hồi lại ánh mắt, Tề Lỗi tìm được một cuốn sách bài tập vật lý trong đống sách, bắt đầu lật xem.
Nhưng lại không động bút, chỉ xem chứ không làm.
Cậu phát hiện, tiến độ còn nhanh hơn cả dự đoán, công thức và các định lý đều đã được cậu học thuộc sắp xong rồi.
Thật ra điều này cũng chẳng kỳ quái, cũng không phải là siêu năng lực gì mà sau khi Tề Lỗi trùng sinh có được, có rất nhiều thứ cho dù ở sơ trung không được học thì cũng đều cần dùng ở cao trung, ít ít nhiều nhiều gì cũng đều có ấn tượng.
Cho nên bây giờ, Tề Lỗi cũng không được tính là phải học lại từ đầu, nhiều lắm thì cũng xem là ôn lại mà thôi.
Lấy “Định luật 1 Newton” làm ví dụ, đột nhiên hỏi thì Tề Lỗi chắc chắn không trả lời được.
Nhưng lật sách ra xem: “Tất cả mọi vật khi không chịu tác dụng bởi lực nào khác thì đều có trạng thái đứng im không chuyển động hoặc là chuyển động đều.”
Chính là lực quán tính đó, chỉ nhìn một lần là không thể quên đi nổi.
Cầm tập luyện tập lên, mục đích của Tề Lỗi không phải là làm bài tập, mà là để làm quen với các dạng đề.
Cùng một đạo lý, bây giờ làm đề cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao lắm, đọc hiểu được các dạng đề thì có ích hơn.
Khoảng tầm 6 giờ, trong ngõ vang lên tiếng mô tô truyền đến, sau đó là tiếng cửa sắt vang lên, Tề Lỗi ngẩng đầu lên nhìn, là bố mẹ đã về.
Bố mẹ Tề Lỗi đều làm việc trong khu lương thực, khác biệt là, bố Tề Quốc Quân là công nhân tạm thời, còn mẹ Quách Lệ Hoa là chủ nhiệm văn phòng.
Lúc Tề Quốc Quân còn trẻ từng làm trong đoàn đội văn công, sau chuyển ngành được phân đến xưởng nhạc cụ Thượng Bắc.
Đó là những năm 60 70, thời kỳ mà mấy trấn nhỏ của thành phố Thượng Bắc be bé chỉ có chừng 100 vạn người. Khi đó đừng nói đến xưởng nhạc cụ, người thổi kèn cũng chẳng có mấy mống, hoàn toàn sống dựa vào thể chế.
Vào những năm 80, xu hướng thất nghiệp đổ ập xuống xã hội, Tề Quốc Quân cũng trở thành công nhân thất nghiệp.
May là Quách Lệ Hoa cũng được xem như một đơn vị tốt, hơn nữa vẫn giữ được chức vụ chủ nhiệm văn phòng.
Cũng được xem là mưu lợi đi, đề bạt Tề Quốc Quân làm công nhân biên chế tạm thời, trở thành nhân viên quản kho thóc.
Hai người đi vào trong nhà, đầu tiên là nhìn vào phòng của Tề Lỗi. Thấy con trai đang ngồi đọc sách ở đó, tuy có chút sửng sốt nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Tề Quốc Quân trực tiếp đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, còn Quách Lệ Hoa lại quay về phòng mình thay quần áo.
Tề Lỗi vốn định đi ra đón hai người, nhưng…
Thứ nhất, trong ký ức của cậu, trong khoảng thời gian này, quan hệ của cậu và bố mẹ không được tốt lắm.
Thời kỳ phản nghịch ấy mà, công thêm thành tích của cậu như thế kia, làm ầm ĩ cả lên, không nói được đến câu thứ ba là lại bắt đầu cãi nhau.
Thứ hai, nếu như hắn tỏ ra nghe lời, hiểu chuyện, dựa vào cái tính tình của hai ông bà, không biết là sẽ bắt đầu dông dài đến chừng nào nữa!
Bây giờ cái trước nhất vẫn là phải ôn tập, mọi thứ đợi đến ngày mai sau khi kết thúc kỳ thi rồi nhắc đến sau.
Ngay cả đến Đường Dịch thi ngay ở cạnh trường Tam Trung cạnh bên cũng chẳng cùng tập hợp.
Đối với Tề Lỗi mà nói, bây giờ mỗi một phút giây đều vô cùng đáng quý, chuyện giữa mấy người anh em, đợi đến khi thi xong rồi lại nói sau.
Trực tiếp về thẳng nhà, đóng cửa xong lại tiếp tục học thuộc công thức các môn tự nhiên.
Đáng tiếc, chưa được bao lâu, Ngô Ninh và Đường Dịch đã đá văng cửa sắt một lần nữa.
- Đầu đá Tề! Cái thằng da vàng này bị nhập rồi hả!?
Ngô tiểu tiện mới câu đầu đã lên tiếng chất vấn, Đường Dịch cũng bày ra một bộ mặt kinh khủng:
- Sao mà có thể chuẩn như thế chứ! Lại đây nào, anh đầu đá cùng niệm với em đi, tối nay cha già khai ân, đập vào mặt em một xấp nhân dân tệ dày.
- Cùng niệm đi nào, em thắp cho anh một nén nhang!
Sau khi qua một buổi trưa đã bình ổn lại tâm tình, Tề Lỗi đã không còn kích động như trước nữa, càng không đến nỗi khóc trời khóc đất, tâm tư cũng đều dồn cả vào việc học.
Không biết nói gì hơn ngoài câu:
- Tao chỉ đoán bừa có một câu, ai mà biết lại có thể chuẩn như thế chứ? Cút cút cút! Tụi bây làm việc của tụi bây đi!
Ngô Ninh lại vẫn không chịu bỏ qua như cũ.
- Đoán bừa một câu? Mẹ nó!
Ngô Ninh mắng to một tiếng:
- Sao mày lại không kiên định một chút chứ? Mày mà kiên định thêm chút nữa thì không phải anh mày đã tin mày rồi sao?
Kết quả, Tề Lỗi không có phản ứng gì, Đường Dịch lại ngây ngốc nhìn Ngô Ninh:
- Ý là mày không tin hả?
Ngô Ninh thừa nhận:
- Không tin chứ sao! Mày tin hả?
Chỉ thấy Đường Dịch cười hắc hắc đầy đê tiện:
- Cũng không tính là tin lắm! Chỉ là trên đường nhịn không được, suy nghĩ một chút, có tính là đã có dàn bài sẵn ở trong đầu không nhỉ?
Xong lại nghiêm túc nói:
- Nhưng mà mày cũng đừng nói gì nữa, cũng có tác dụng thật, bớt đi không ít chuyện đấy!
Ngô Ninh suýt chút nữa là lại bật khác, đặt sự kỳ vọng cuối cùng lên người Tề Lỗi:
- Tên đầu đá mày sẽ không thật sự sẽ tin đấy chứ?
- Không tin, giống thằng điên này thôi, chuẩn bị sẵn một cái dàn bài.
- Trời đất ơi!
Ngô Ninh tuyệt vọng.
Hoàn toàn tuyệt vọng, tại sao trong ba người anh em bọn họ, chỉ có mỗi mình cậu ta là không được lợi gì, ngược lại lại còn chịu thiệt nữa chứ?
Thô lỗ xông vào trong phòng:
- Không được, anh mày phải lấy lại phong độ thôi!
Đường Dịch nhìn qua một cái, hai vị này đều đang đọc sách, vậy thì cậu ta cũng phải bắt chước mới được.
Đi vào trong phòng, chen chúc trên một cái giường với Ngô Ninh, cũng túm lấy quyển sách tiếng Anh của Tề Lỗi, bắt đầu đọc.
Tề Lỗi không thèm để ý đến bọn họ, chỉ cần không làm ầm ĩ, không cản trở cậu ôn tập là được.
Thực ra, ba đứa đều thuộc dạng có đầu óc nhưng lại không phải dạng yêu thích học hành, bây giờ học hành chăm chỉ một chút là thành tích có thể được cải thiện không ít.
Giống như Đường Dịch và Ngô Ninh, lúc lên lớp chỉ nghe giảng một chút, về nhà lại giống Tề Lỗi, trước giờ chẳng động qua bài tập, nhưng cũng có thể ổn định trong một lớp có trình độ khá.
Đặc biệt là Ngô tiểu tiện, tên này có lúc còn bị mẹ hắn bắt học hành một chút, cũng là đứa có thành tích tốt nhất trong số ba anh em.
Tề Lỗi tên này thì chơi đến điên luôn, ở nhà chẳng học hành gì, ở trường cũng chả động đến sách vở, chính là cái bộ dạng như thế này thôi.
Trong phòng đã yên tĩnh trở lại, chỉ là thi thoảng có tiếng lật sách qua lại.
Tịch dương ánh lên, chùm tia nắng như dây nho đâm thẳng vào trong phòng, tịch mịch không nói nên lời.
Lại trôi qua thêm một lúc, tiếng “khò khò” từ trên giường truyền đến.
Tề Lỗi quay lại nhìn, hai tên kia đã ngủ thiếp đi.
Không nhịn được mà bật cười, quả nhiên cũng chỉ có nhiệt huyết được ba phút.
Thu hồi lại ánh mắt, Tề Lỗi tìm được một cuốn sách bài tập vật lý trong đống sách, bắt đầu lật xem.
Nhưng lại không động bút, chỉ xem chứ không làm.
Cậu phát hiện, tiến độ còn nhanh hơn cả dự đoán, công thức và các định lý đều đã được cậu học thuộc sắp xong rồi.
Thật ra điều này cũng chẳng kỳ quái, cũng không phải là siêu năng lực gì mà sau khi Tề Lỗi trùng sinh có được, có rất nhiều thứ cho dù ở sơ trung không được học thì cũng đều cần dùng ở cao trung, ít ít nhiều nhiều gì cũng đều có ấn tượng.
Cho nên bây giờ, Tề Lỗi cũng không được tính là phải học lại từ đầu, nhiều lắm thì cũng xem là ôn lại mà thôi.
Lấy “Định luật 1 Newton” làm ví dụ, đột nhiên hỏi thì Tề Lỗi chắc chắn không trả lời được.
Nhưng lật sách ra xem: “Tất cả mọi vật khi không chịu tác dụng bởi lực nào khác thì đều có trạng thái đứng im không chuyển động hoặc là chuyển động đều.”
Chính là lực quán tính đó, chỉ nhìn một lần là không thể quên đi nổi.
Cầm tập luyện tập lên, mục đích của Tề Lỗi không phải là làm bài tập, mà là để làm quen với các dạng đề.
Cùng một đạo lý, bây giờ làm đề cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao lắm, đọc hiểu được các dạng đề thì có ích hơn.
Khoảng tầm 6 giờ, trong ngõ vang lên tiếng mô tô truyền đến, sau đó là tiếng cửa sắt vang lên, Tề Lỗi ngẩng đầu lên nhìn, là bố mẹ đã về.
Bố mẹ Tề Lỗi đều làm việc trong khu lương thực, khác biệt là, bố Tề Quốc Quân là công nhân tạm thời, còn mẹ Quách Lệ Hoa là chủ nhiệm văn phòng.
Lúc Tề Quốc Quân còn trẻ từng làm trong đoàn đội văn công, sau chuyển ngành được phân đến xưởng nhạc cụ Thượng Bắc.
Đó là những năm 60 70, thời kỳ mà mấy trấn nhỏ của thành phố Thượng Bắc be bé chỉ có chừng 100 vạn người. Khi đó đừng nói đến xưởng nhạc cụ, người thổi kèn cũng chẳng có mấy mống, hoàn toàn sống dựa vào thể chế.
Vào những năm 80, xu hướng thất nghiệp đổ ập xuống xã hội, Tề Quốc Quân cũng trở thành công nhân thất nghiệp.
May là Quách Lệ Hoa cũng được xem như một đơn vị tốt, hơn nữa vẫn giữ được chức vụ chủ nhiệm văn phòng.
Cũng được xem là mưu lợi đi, đề bạt Tề Quốc Quân làm công nhân biên chế tạm thời, trở thành nhân viên quản kho thóc.
Hai người đi vào trong nhà, đầu tiên là nhìn vào phòng của Tề Lỗi. Thấy con trai đang ngồi đọc sách ở đó, tuy có chút sửng sốt nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Tề Quốc Quân trực tiếp đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, còn Quách Lệ Hoa lại quay về phòng mình thay quần áo.
Tề Lỗi vốn định đi ra đón hai người, nhưng…
Thứ nhất, trong ký ức của cậu, trong khoảng thời gian này, quan hệ của cậu và bố mẹ không được tốt lắm.
Thời kỳ phản nghịch ấy mà, công thêm thành tích của cậu như thế kia, làm ầm ĩ cả lên, không nói được đến câu thứ ba là lại bắt đầu cãi nhau.
Thứ hai, nếu như hắn tỏ ra nghe lời, hiểu chuyện, dựa vào cái tính tình của hai ông bà, không biết là sẽ bắt đầu dông dài đến chừng nào nữa!
Bây giờ cái trước nhất vẫn là phải ôn tập, mọi thứ đợi đến ngày mai sau khi kết thúc kỳ thi rồi nhắc đến sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.