Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim
Chương 17: Bắt đầu quân huấn
Nhân Ảnh Sung Sung
06/12/2019
Editor: Mèo
Thời điểm Tô Mạt lên giường đi ngủ thì Lý Trăn Trăn đã đi rửa mặt, Dương Viện vẫn chưa rời khỏi phòng tự học, còn Tần Hộ Sinh thì vội vàng đem quần áo từ trong mấy cái thùng lấy ra đem treo vào tủ quần áo. Cô ấy là người có nhiều đồ nhất, ba cái thùng giấy lớn đều đựng quần áo. Tô Mạt nhìn thoáng qua, quần áo trong đó không có một món nào không phải là đồ mới, trên mỗi một bộ đồ vẫn còn mác, giày thì càng không thể đếm được là có bao nhiêu đôi.
Vốn dĩ có hai dì phụ trách sắp xếp lại đồ đạc cho cô ấy, nhưng khi Tần Hộ Sinh cho các vệ sĩ áo đen đi về thì cũng đã cho họ về, cho nên nhiều đồ như vậy chỉ có mình cô ấy tự sắp xếp. Thật ra, Tô Mạt không nghĩ tới một đại tiểu thư như cô ấy mà sẽ tự tay làm mấy chuyện như này.
Lý Trăn Trăn đề nghị giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy không nói chuyện mà chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu, biểu tình cũng không có lãnh đạm lắm.
Cũng may giường của Tần Hộ Sinh đã được sắp xếp tốt, chỉ cần đem đồ đạc ra và sắp xếp lại cho gọn là được, nên Lý Trăn Trăn cũng không kiên trì. Tô Mạt đã trèo lên giường và biết cô ấy không cần ai giúp đỡ thì cũng không tham gia náo nhiệt nữa.
Ngày hôm sau lúc 6 giờ sáng, Tô Mạt mơ mơ màng màng nghe được tiếng nhạc, hình như là Nghĩa dũng quân tiến hành khúc, cô có cảm giác là đã rất nhiều năm cô chưa nghe lại bài này.
(*) Nghĩa dũng quân tiến hành khúc:
Tên tiếng trung: 义勇军进行曲
Buổi tối ngày đầu tiên ngủ ở ký túc xá, giấc ngủ của cô cũng không tệ lắm, giường và chăn mà Thánh Đức cao trung phát đều rất thoải mái.
(*) Chăn: Mền. Chắc mọi người đều biết mà
Tô Mạt đang tự hỏi tại sao cô lại nghe thấy bài hát này. Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, ý thức ngay lập tức tỉnh táo.
Đây là âm nhạc báo hiệu sắp bắt đầu quân huấn!
Tô Mạt xốc chăn lên, vừa mang giày vào thì thấy Dương Viện đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra cửa. Cô ấy nhìn thấy Tô Mạt rời giường thì một câu cũng không nói, chỉ mở cửa rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Trăn và Tần Hộ Sinh lúc này vẫn còn đang nằm ở trên giường, Tô Mạt đi lại gần nhìn thì thấy Lý Trăn Trăn đang ngủ ngon lành, không hề bị âm nhạc quấy rầy, còn Tần Hộ Sinh thì có vẻ không thoải mái lắm, mày nhíu chặt, giống như giấc ngủ không được an ổn.
Tô Mạt vỗ vỗ Lý Trăn Trăn, “Lý Trăn Trăn, mau thức dậy, sắp phải tập hợp rồi.”
Lý Trăn Trăn trở mình, giống như vừa nghe thấy mà lại giống như không nghe thấy gì. Cô ấy chỉ nhíu mày, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.
Tô Mạt tăng âm lượng hét lớn lên: “Lý Trăn Trăn, dậy đi! Hôm nay phải huấn luyện quân sự!”
Người cô muốn đánh thức là Lý Trăn Trăn nhưng cô ấy không hề bị đánh thức vậy mà Tần Hộ Sinh lại bị âm thanh của cô đánh thức.
Tần Hộ Sinh chậm rãi mở mắt, bộ dạng còn buồn ngủ nhưng vẫn hết sức mê người, lười biếng giống như một con mèo trắng.
Tô Mạt thấy vậy mà ngây ngẩn cả người, lúc cô hồi phục lại tinh thần thì đã trôi qua một phút đồng hồ.
“Tần Hộ Sinh, mau dậy đi, sắp đến thời gian tập hợp rồi.”
Nói xong Tô Mạt đi lấy một cái khăn lông, nhúng ướt nhẹp sau đó đặt ở trên mặt Lý Trăn Trăn.
Lúc này tuy rằng đã là mùa hè, thế nhưng sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, Lý Trăn Trăn bị khăn lông ướt làm lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Tô Mạt thấy cô ấy đã mở to mắt thì ném ra một câu “Mau dậy đi, sắp tập hợp, chúng ta bị muộn rồi.” Sau đó cô vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo.
Tần Hộ Sinh ngồi dậy và dựa vào gối, không di chuyển, nhìn Tô Mạt vội vàng. Khi ý thức của Lý Trăn Trăn đã tỉnh táo rồi thì cô ấy cũng rất sốt ruột.
Tô Mạt thấy Tần Hộ Sinh không có phản ứng gì, thì cũng biết là cô ấy có thể đã có sự chuẩn bị, bất quá Tô Mạt vẫn ân cần hỏi: “Cậu không cần đi sao? Thật sự đã bị muộn rồi.”
“Tớ không cần quân huấn, các cậu đi đi.” Tần Hộ Sinh không phải là người không biết tốt xấu, Tô Mạt đây là muốn tốt cho cô, tất nhiên cô có thể nhìn thấy điều đó.
Một khi đã như vậy, Tô Mạt cũng không hỏi nhiều, cười cười nói: “Vậy à, cậu thật sung sướng.”
Lý Trăn Trăn nghe vậy thì không cẩn thận mà kêu lên, “Như thế nào lại như vậy hả, cậu cũng quá sung sướng rồi.”
Tiếng nói của Lý Trăn Trăn rất dịu dàng và mềm mại. Nếu là nữ hán tử mà nói ra thì không hề thô lỗ, chỉ có hơi kỳ lạ. Ngày hôm qua, cô còn cho rằng cô ấy không phải là một tiểu nữ sinh nhu nhược, lại không nghĩ rằng tính tình cô ấy lại hào phóng như vậy.
(*) Nữ hán tử: Ám chỉ những người con gái mạnh mẽ, tự lập.
Tô Mạt cười mà không nói gì, Tần Hộ Sinh cũng từ chối cho ý kiến.
Hai người vội vội vàng vàng chạy tới sân thể dục. Lúc đến sân, âm nhạc đã dừng lại, chỉ thấy mọi người đã đứng đầy ở đó, và ai cũng đã sắp xếp thành những đội đứng ngay ngắn.
Lý Trăn Trăn khẩn trương nói: “Nguy hiểm rồi, chúng ta đã đến muộn.”
“Cậu đi theo tớ!” Tô Mạt trầm ngâm một lát, lập tức đưa ra quyết định, kéo Lý Trăn Trăn chạy về phía đội ngũ.
Từ xa, Tô Mạt đã thấy Ôn lão sư, cô nghĩ thầm, đã tìm được đại đội của lớp vậy thì tốt rồi. Miễn là cô không chạy ra ngoài để lão sư thấy các cô đến trễ, thì khi các cô chạy xuống phía cuối hàng, chắc là sẽ không sao.
Quả nhiên đúng như Tô Mạt dự đoán, khi hai người hữu kinh vô hiểm mà đứng ở cuối hàng, trừ mấy bạn học đứng ở cuối cùng thì cũng không có ai phát hiện các cô đến sau.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Lý Trăn Trăn nhìn Tô Mạt một cái, tỏ ý muốn cảm ơn cô.
Tô Mạt trả về một nụ cười nhàn nhạt.
Rất nhanh một nhóm huấn luyện viên hùng hổ chạy tới, bọn họ mặc áo ngụy trang, cả đội ngũ đều xếp hàng có trật tự, động tác đều nhịp. Sau đó đứng ở trước mặt họ nghiêm chào.
Tô Mạt đã trải qua hai lần quân huấn, một lần là ở cao trung, một lần là ở đại học, cô biết thời gian quân huấn ở cao trung chỉ có một tuần, nội dung học cũng không nhiều lắm, quân huấn cường độ cũng không cao, cho nên cô không có buồn, khẩn trương giống như các bạn học khác, cô chỉ coi như đây là rèn luyện thân thể.
Huấn luyện viên chỉ giới thiệu đơn giản, sau khi trò chuyện mấy câu cùng với Ôn lão sư thì Ôn lão sư liền rời đi.
Huấn luyện viên họ Trần, nên muốn tất cả mọi người gọi hắn huấn luyện viên Trần, hắn chia nam sinh và nữ sinh thành hai đội, rồi chia thành tám hàng.
Xếp tới xếp lui, Tô Mạt, Lý Trăn Trăn và Triệu Nhã Nam vừa vặn tạo thành một hàng. Triệu Nhã Nam đứng bên canh Tô Mạt, còn Lý Trăn Trăn thì đứng ở trước Tô Mạt.
Hiện tại Tô Mạt cao khoảng 161cm, cô nhớ hình như khi cô học cao nhị đã bắt đầu cao hơn. Bất quá ở hiện tại cô cũng đã được coi là cao hơn chiều cao trung bình của những nữ sinh rồi.
(*) Cao nhị: Năm thứ hai trung học, tương đương lớp 7 bên mình.
Chiều cao của Lý Trăn Trăn chỉ có 155cm, vô cùng nhỏ xinh, cho nên cô ấy được đứng đầu tiên.
(*) Nhỏ xinh: Nhỏ nhắn, xinh xắn.
Bài huấn luyện buổi sáng là chạy bộ, chạy vài vòng quanh sân thể dục. Buổi sáng là luyện tập nghiêm nghỉ, ngồi xổm xuống…… Tập tới tập lui vài tiếng đồng hồ.
Thật vất vả mới đến giữa trưa, khi mặt trời đã lên đến trên đỉnh đầu, chắc khoảng 11 giờ 15 phút, huấn luyện viên kêu đại đội tập hợp, sau đó cho mọi người giải tán, và thông báo buổi chiều hai giờ rưỡi tiếp tục tập luyện.
Thời điểm nghe được giải tán, đa số học sinh đều nhẹ nhàng thở ra, hoan hô không ngừng. Chỉ là khi nghe huấn luyện viên nói buổi chiều học đi đều bước, mọi người lại chuyển thành kêu rên.
Khi đội ngũ được giải tán, Triệu Nhã Nam ôm Tô Mạt, đáng thương mà nói: “Tô Mạt, chân tớ đã mềm nhũn rồi!”
“Buổi trưa, cậu trở về ngủ một giấc thật ngon và nhớ ăn nhiều một chút.” Tô Mạt cũng rất mệt, nhưng tính ra thì cũng còn khá ổn, không uể oải, ỉu xìu như Triệu Nhã Nam.
Lý Trăn Trăn cũng giống như không có việc gì, cười hì hì nói: “Tô Mạt, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tớ mời cậu.”
“Nhã Nam, cậu ăn ở trường học hay là về nhà ăn?” Tô Mạt không có vội vã trả lời, mà quay qua hỏi Triệu Nhã Nam.
“Tớ cũng muốn đi ăn cùng các cậu, nhưng ba mẹ tớ hôm nay trở về nên tớ phải về nhà ăn cơm.” Triệu Nhã Nam bĩu môi, tiếc hận nói.
“Không có việc gì, vậy cậu mau về nhà đi, buổi chiều gặp.” Tô Mạt sờ sờ đầu Triệu Nhã Nam
Thời điểm Tô Mạt lên giường đi ngủ thì Lý Trăn Trăn đã đi rửa mặt, Dương Viện vẫn chưa rời khỏi phòng tự học, còn Tần Hộ Sinh thì vội vàng đem quần áo từ trong mấy cái thùng lấy ra đem treo vào tủ quần áo. Cô ấy là người có nhiều đồ nhất, ba cái thùng giấy lớn đều đựng quần áo. Tô Mạt nhìn thoáng qua, quần áo trong đó không có một món nào không phải là đồ mới, trên mỗi một bộ đồ vẫn còn mác, giày thì càng không thể đếm được là có bao nhiêu đôi.
Vốn dĩ có hai dì phụ trách sắp xếp lại đồ đạc cho cô ấy, nhưng khi Tần Hộ Sinh cho các vệ sĩ áo đen đi về thì cũng đã cho họ về, cho nên nhiều đồ như vậy chỉ có mình cô ấy tự sắp xếp. Thật ra, Tô Mạt không nghĩ tới một đại tiểu thư như cô ấy mà sẽ tự tay làm mấy chuyện như này.
Lý Trăn Trăn đề nghị giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy không nói chuyện mà chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu, biểu tình cũng không có lãnh đạm lắm.
Cũng may giường của Tần Hộ Sinh đã được sắp xếp tốt, chỉ cần đem đồ đạc ra và sắp xếp lại cho gọn là được, nên Lý Trăn Trăn cũng không kiên trì. Tô Mạt đã trèo lên giường và biết cô ấy không cần ai giúp đỡ thì cũng không tham gia náo nhiệt nữa.
Ngày hôm sau lúc 6 giờ sáng, Tô Mạt mơ mơ màng màng nghe được tiếng nhạc, hình như là Nghĩa dũng quân tiến hành khúc, cô có cảm giác là đã rất nhiều năm cô chưa nghe lại bài này.
(*) Nghĩa dũng quân tiến hành khúc:
Tên tiếng trung: 义勇军进行曲
Buổi tối ngày đầu tiên ngủ ở ký túc xá, giấc ngủ của cô cũng không tệ lắm, giường và chăn mà Thánh Đức cao trung phát đều rất thoải mái.
(*) Chăn: Mền. Chắc mọi người đều biết mà
Tô Mạt đang tự hỏi tại sao cô lại nghe thấy bài hát này. Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, ý thức ngay lập tức tỉnh táo.
Đây là âm nhạc báo hiệu sắp bắt đầu quân huấn!
Tô Mạt xốc chăn lên, vừa mang giày vào thì thấy Dương Viện đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra cửa. Cô ấy nhìn thấy Tô Mạt rời giường thì một câu cũng không nói, chỉ mở cửa rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Trăn và Tần Hộ Sinh lúc này vẫn còn đang nằm ở trên giường, Tô Mạt đi lại gần nhìn thì thấy Lý Trăn Trăn đang ngủ ngon lành, không hề bị âm nhạc quấy rầy, còn Tần Hộ Sinh thì có vẻ không thoải mái lắm, mày nhíu chặt, giống như giấc ngủ không được an ổn.
Tô Mạt vỗ vỗ Lý Trăn Trăn, “Lý Trăn Trăn, mau thức dậy, sắp phải tập hợp rồi.”
Lý Trăn Trăn trở mình, giống như vừa nghe thấy mà lại giống như không nghe thấy gì. Cô ấy chỉ nhíu mày, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.
Tô Mạt tăng âm lượng hét lớn lên: “Lý Trăn Trăn, dậy đi! Hôm nay phải huấn luyện quân sự!”
Người cô muốn đánh thức là Lý Trăn Trăn nhưng cô ấy không hề bị đánh thức vậy mà Tần Hộ Sinh lại bị âm thanh của cô đánh thức.
Tần Hộ Sinh chậm rãi mở mắt, bộ dạng còn buồn ngủ nhưng vẫn hết sức mê người, lười biếng giống như một con mèo trắng.
Tô Mạt thấy vậy mà ngây ngẩn cả người, lúc cô hồi phục lại tinh thần thì đã trôi qua một phút đồng hồ.
“Tần Hộ Sinh, mau dậy đi, sắp đến thời gian tập hợp rồi.”
Nói xong Tô Mạt đi lấy một cái khăn lông, nhúng ướt nhẹp sau đó đặt ở trên mặt Lý Trăn Trăn.
Lúc này tuy rằng đã là mùa hè, thế nhưng sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, Lý Trăn Trăn bị khăn lông ướt làm lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Tô Mạt thấy cô ấy đã mở to mắt thì ném ra một câu “Mau dậy đi, sắp tập hợp, chúng ta bị muộn rồi.” Sau đó cô vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo.
Tần Hộ Sinh ngồi dậy và dựa vào gối, không di chuyển, nhìn Tô Mạt vội vàng. Khi ý thức của Lý Trăn Trăn đã tỉnh táo rồi thì cô ấy cũng rất sốt ruột.
Tô Mạt thấy Tần Hộ Sinh không có phản ứng gì, thì cũng biết là cô ấy có thể đã có sự chuẩn bị, bất quá Tô Mạt vẫn ân cần hỏi: “Cậu không cần đi sao? Thật sự đã bị muộn rồi.”
“Tớ không cần quân huấn, các cậu đi đi.” Tần Hộ Sinh không phải là người không biết tốt xấu, Tô Mạt đây là muốn tốt cho cô, tất nhiên cô có thể nhìn thấy điều đó.
Một khi đã như vậy, Tô Mạt cũng không hỏi nhiều, cười cười nói: “Vậy à, cậu thật sung sướng.”
Lý Trăn Trăn nghe vậy thì không cẩn thận mà kêu lên, “Như thế nào lại như vậy hả, cậu cũng quá sung sướng rồi.”
Tiếng nói của Lý Trăn Trăn rất dịu dàng và mềm mại. Nếu là nữ hán tử mà nói ra thì không hề thô lỗ, chỉ có hơi kỳ lạ. Ngày hôm qua, cô còn cho rằng cô ấy không phải là một tiểu nữ sinh nhu nhược, lại không nghĩ rằng tính tình cô ấy lại hào phóng như vậy.
(*) Nữ hán tử: Ám chỉ những người con gái mạnh mẽ, tự lập.
Tô Mạt cười mà không nói gì, Tần Hộ Sinh cũng từ chối cho ý kiến.
Hai người vội vội vàng vàng chạy tới sân thể dục. Lúc đến sân, âm nhạc đã dừng lại, chỉ thấy mọi người đã đứng đầy ở đó, và ai cũng đã sắp xếp thành những đội đứng ngay ngắn.
Lý Trăn Trăn khẩn trương nói: “Nguy hiểm rồi, chúng ta đã đến muộn.”
“Cậu đi theo tớ!” Tô Mạt trầm ngâm một lát, lập tức đưa ra quyết định, kéo Lý Trăn Trăn chạy về phía đội ngũ.
Từ xa, Tô Mạt đã thấy Ôn lão sư, cô nghĩ thầm, đã tìm được đại đội của lớp vậy thì tốt rồi. Miễn là cô không chạy ra ngoài để lão sư thấy các cô đến trễ, thì khi các cô chạy xuống phía cuối hàng, chắc là sẽ không sao.
Quả nhiên đúng như Tô Mạt dự đoán, khi hai người hữu kinh vô hiểm mà đứng ở cuối hàng, trừ mấy bạn học đứng ở cuối cùng thì cũng không có ai phát hiện các cô đến sau.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Lý Trăn Trăn nhìn Tô Mạt một cái, tỏ ý muốn cảm ơn cô.
Tô Mạt trả về một nụ cười nhàn nhạt.
Rất nhanh một nhóm huấn luyện viên hùng hổ chạy tới, bọn họ mặc áo ngụy trang, cả đội ngũ đều xếp hàng có trật tự, động tác đều nhịp. Sau đó đứng ở trước mặt họ nghiêm chào.
Tô Mạt đã trải qua hai lần quân huấn, một lần là ở cao trung, một lần là ở đại học, cô biết thời gian quân huấn ở cao trung chỉ có một tuần, nội dung học cũng không nhiều lắm, quân huấn cường độ cũng không cao, cho nên cô không có buồn, khẩn trương giống như các bạn học khác, cô chỉ coi như đây là rèn luyện thân thể.
Huấn luyện viên chỉ giới thiệu đơn giản, sau khi trò chuyện mấy câu cùng với Ôn lão sư thì Ôn lão sư liền rời đi.
Huấn luyện viên họ Trần, nên muốn tất cả mọi người gọi hắn huấn luyện viên Trần, hắn chia nam sinh và nữ sinh thành hai đội, rồi chia thành tám hàng.
Xếp tới xếp lui, Tô Mạt, Lý Trăn Trăn và Triệu Nhã Nam vừa vặn tạo thành một hàng. Triệu Nhã Nam đứng bên canh Tô Mạt, còn Lý Trăn Trăn thì đứng ở trước Tô Mạt.
Hiện tại Tô Mạt cao khoảng 161cm, cô nhớ hình như khi cô học cao nhị đã bắt đầu cao hơn. Bất quá ở hiện tại cô cũng đã được coi là cao hơn chiều cao trung bình của những nữ sinh rồi.
(*) Cao nhị: Năm thứ hai trung học, tương đương lớp 7 bên mình.
Chiều cao của Lý Trăn Trăn chỉ có 155cm, vô cùng nhỏ xinh, cho nên cô ấy được đứng đầu tiên.
(*) Nhỏ xinh: Nhỏ nhắn, xinh xắn.
Bài huấn luyện buổi sáng là chạy bộ, chạy vài vòng quanh sân thể dục. Buổi sáng là luyện tập nghiêm nghỉ, ngồi xổm xuống…… Tập tới tập lui vài tiếng đồng hồ.
Thật vất vả mới đến giữa trưa, khi mặt trời đã lên đến trên đỉnh đầu, chắc khoảng 11 giờ 15 phút, huấn luyện viên kêu đại đội tập hợp, sau đó cho mọi người giải tán, và thông báo buổi chiều hai giờ rưỡi tiếp tục tập luyện.
Thời điểm nghe được giải tán, đa số học sinh đều nhẹ nhàng thở ra, hoan hô không ngừng. Chỉ là khi nghe huấn luyện viên nói buổi chiều học đi đều bước, mọi người lại chuyển thành kêu rên.
Khi đội ngũ được giải tán, Triệu Nhã Nam ôm Tô Mạt, đáng thương mà nói: “Tô Mạt, chân tớ đã mềm nhũn rồi!”
“Buổi trưa, cậu trở về ngủ một giấc thật ngon và nhớ ăn nhiều một chút.” Tô Mạt cũng rất mệt, nhưng tính ra thì cũng còn khá ổn, không uể oải, ỉu xìu như Triệu Nhã Nam.
Lý Trăn Trăn cũng giống như không có việc gì, cười hì hì nói: “Tô Mạt, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tớ mời cậu.”
“Nhã Nam, cậu ăn ở trường học hay là về nhà ăn?” Tô Mạt không có vội vã trả lời, mà quay qua hỏi Triệu Nhã Nam.
“Tớ cũng muốn đi ăn cùng các cậu, nhưng ba mẹ tớ hôm nay trở về nên tớ phải về nhà ăn cơm.” Triệu Nhã Nam bĩu môi, tiếc hận nói.
“Không có việc gì, vậy cậu mau về nhà đi, buổi chiều gặp.” Tô Mạt sờ sờ đầu Triệu Nhã Nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.