Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 87
Trích Hữu Ngư Chi Đạo (Chỉ Có Cá Biết)
12/09/2020
Trong vòng một tuần nữa bà xã sẽ về, Tả Trạm Vũ đương nhiên là phải xoa tay giành giật từng giây thời gian để luyện tập các loại kiến thức về tư thế và kĩ năng đa dạng, còn cụ thể ôn tập thế nào thì mời các cô gái tự do liên tưởng…
Nhưng một tuần sau, Tả Trạm Vũ vẫn không thể như mong muốn tận hưởng thành quả học tập của mình, vì… hắn bị bắt…
Tất cả đều không có dấu hiệu báo trước, dù sao cha của con giáp thứ mười ba Thạch Thư Tình phá hoại gia đình hắn là Thạch Quang Tĩnh đã lâu lắm rồi không đến gây phiền phức, về phần có phải ông ta kiêng kị mối quan hệ giữa mình và Lâm Hạo Sơ hay không Tả Trạm Vũ cũng không quá rõ.
Nên khi một đám cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên tìm tới cửa nói mời hắn đi cùng phối hợp điều tra vụ án cô Thạch Thư Tình bị hủy dung, Tả Trạm Vũ không tránh khỏi có chút giật mình, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Thạch Quang Tĩnh, nhưng rất nhanh cái tên này đã bị hắn bỏ qua.
Tả Trạm Vũ đã hơi đoán được người thực sự đứng phía sau chuyện này là ai, hắn chỉ nhíu mày, nhếch môi cười không chút để ý, nụ cười kia vừa yêu dã vừa quyến rũ khiến mấy cảnh sát lộp bộp trong lòng, đồng thời cũng có chút bội phục tâm lí mạnh mẽ của hắn.
Tả Trạm Vũ đầu tiên được đưa đến phòng thẩm vấn, toàn bộ quá trình hắn đều vô cùng bình tĩnh, trả lời cẩn thận, cho dù vị cảnh sát thẩm vấn đã có kinh nhiệm thân kinh bách chiến cũng không hỏi ra được manh mối gì, tức giận thở phì phò đạp đổ một cái ghế khi bỏ ra khỏi phòng, bức xúc nói với đồng nghiệp: “Đệt! Lần đầu tiên ông đây nghi ngờ năng lực bản thân! Một thằng oắt chưa đến hai mươi tuổi thế nhưng lại không bị dọa!!”
Lúc này một cảnh sát lớn tuổi hơn vỗ vai an ủi hắn, sau đó mở cửa phòng thẩm vấn rồi tiến vào.
Tả Trạm Vũ đã bị vài cảnh sát thay phiên nhau thẩm vấn vài giờ lúc này lại vẫn không hề mỏi mệt, hai mắt vẫn sáng trưng tỉnh táo bình tĩnh nhìn cảnh sát vừa tiến vào không hề lộ ra cảm xúc khi đối mặt với đại địch.
Vị cảnh sát nhìn kĩ Tả Trạm Vũ, dựa vào đối mắt đã duyệt qua vô số người của mình, ông xác định thiếu niên này không phải người bình thường, không phải người bọn họ muốn hỏi là hỏi liền biết lại mất công, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã tìm được chứng cứ của vụ án này!”
Nói xong, ông liền đi ra ngoài.
Tả Trạm Vũ mặt không đổi sắc, hắn biết tiếp theo mình sẽ gặp lại người có ràng buộc huyết thống sâu đậm với bản thân.
Hôm sau, Tả Trạm Vũ đang ngồi trong phòng thẩm vấn một lúc sau đó quả nhiên bị đưa tới một căn phòng khác. Hắn đợi rất lâu, thời gian đi ngủ ban đêm rất ngắn, ngồi ngủ trên ghế không quá an ổn nên cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Khi mở mắt ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mắt hắn.
Berluti, loại giày thủ công toàn quốc cũng không có mấy đôi, nghe nói sản xuất một đôi phải hơn ba trăm giờ, giá cả lại càng làm người ta líu lưỡi, được khen là “thứ xa xỉ dưới chân”.
Tả Trạm Vũ hiếm có mà bình tĩnh nhìn kĩ đôi giày này. Hắn đã sớm nghĩ xong, chờ khi nào bà xã có thể gồng gánh một phương, chính là lúc thật sự có thể nắm quyền Lâm thị liền đặt một đôi tặng bà xã.
“Tỉnh?” Người tới mang theo giọng nói lạnh lùng cao ngạo không thay đổi, hiển nhiên là một người luôn đứng trên đỉnh, quyền cao chức trọng.
Giọng điệu lạnh lùng thật sự là lạnh đến mức gần như không giống người nhà có ràng buộc máu mủ thân tình với Tả Trạm Vũ.
Tả Trạm Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt đạm mạc nhìn bác mình, cũng chính là anh trai của mẹ hắn, không nói gì.
Đây là hắn lần đầu hắn gặp người bác này, cách rất nhiều năm kể từ lúc hắn điều tra người nhà mẹ đẻ rồi nhìn thấy người đàn ông này trên tạp chí.
“Chuyện của cậu tôi đã nghe nói, tôi đã hỏi qua người bên trong. Lúc này Thạch gia nhất định muốn cậu chết, dù không có chứng cứ cũng sẽ tạo ra chứng cứ, quan hệ với cấp trên cũng đã lo lót tương đối, nên cậu chạy trời không khỏi nắng. Nếu việc này mang ra xét xử, không vào tù mấy năm là không có khả năng!” Tô Tư Lân vừa nói vừa ngồi xuống, tư thế ngồi cũng giống Tô Duy, tao nhã cao quý, rõ ràng từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận.
“Tôi biết cậu đã điều tra từ lâu, không sai, tôi là bác cậu Tô Tư Lân, ảnh hưởng của Tô gia với xã hội ra sao hẳn cậu cũng biết, chúng tôi từ sơm đã muốn nhận cậu, chỉ là…” Nói tới đây giọng Tô Tư Lân càng thêm lạnh lùng, thậm chí Tả Trạm Vũ cũng cảm nhận được áp lực và sự tức giận của ông.”Cậu quá thân thiết với con trai Lâm Khánh Diệp, khiến chúng tôi tức giận không nhẹ! Tả Trạm Vũ nhanh cắt đứt quan hệ với Lâm Hạo Sơ, bác sẽ cho cháu ra khỏi chỗ này!”
Một câu chuyện, vẫn không khiến ánh mắt Tả Trạm Vũ gợn sóng. Sau một lúc lâu, Tả Trạm Vũ mới khẽ mấp máy môi, khóe miệng như có như không treo lên một nụ cười trào phúng: “Tôi chưa từng nghe nhà mẹ đẻ của mẹ tôi lại là loại dám làm không dám nhận, rõ ràng là các người bắt tôi vào đây vì sao lại phải vu oan giá họa cho người Thạch gia.”
Tô Tư Lân bỗng giật mình, ông nhìn Tả Trạm Vũ chỉ cảm thấy không biết nói sao.
Quả thật mấy tháng trước Thạch Quang Tĩnh đã lo lót xong quan hệ chuẩn bị để cảnh sát bắt hắn vào, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn không làm.
Con trai Thạch Quang Tĩnh là Thạch Tử Thần ngay giây phút cuối lại ngăn cản cha mình.
Thạch Tử Thần rất yêu Lâm Hạo Sơ, điểm này Tả Trạm Vũ rất rõ, còn rõ hơn chính bản thân Thạch Tử Thần. Tả Trạm Vũ thường xuyên thấy Thạch Tử Thần trốn ở góc phòng lén nhìn mình và Lâm Hạo Sơ, sau đó có một lần anh gọi Thạch Quang Tĩnh đến, mà đây chính là nguyên nhân Thạch Quang Tĩnh buông tha hắn.
Tả Trạm Vũ có thể đoán được, Thạch Tử Thần nhất định đã nói chuyện với Thạch Quang Tĩnh, nếu bắt hắn Lâm Hạo Sơ sẽ phải chịu đả kích rất lớn, hơn nữa hắn luôn giúp Lâm Hạo Sơ đối phó với Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận. Thạch Quang Tĩnh vốn không buông được hận thù nhưng khi chính mắt nhìn thấy bộ dạng vui vẻ từ tận đáy lòng của Lâm Hạo Sơ khi ở cùng hắn, nụ cười gần như không hề xuất hiện sau khi cha qua đời lại xuất hiện, cuối cùng vì Lâm Hạo Sơ ông vẫn quyết định buông tha hắn.
Nên chính Lâm Hạo Sơ cũng không biết vì mình, cho dù là Thạch Quang Tĩnh hay Tả Trạm Vũ đều có thể bỏ qua thù hận với đối phương.
Chuyện này Tô Tư Lân cũng biết, bởi vậy đã nghĩ đến việc lấy người Thạch gia làm lá chắn đạt được mục đích của mình.
Cách này thật sự rất thông minh rất hoàn mỹ, chỉ tiếc, Tả Trạm Vũ không hợp tác.
Cho dù là Tô Tư Lân làm mưa làm gió trên thương trường và chính trường vẫn là lần đầu tiên ăn mệt, thiếu niên nhỏ hơn ông hai mươi mấy tuổi làm ông kinh ngạc, cháu ngoại trai của ông khiến ông nghẹn một cục trong lòng không thể xả ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, ông cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt, điều chỉnh cảm xúc nói: “Không sai, tôi và ông ngoại cháu đều hi vọng cháu có thể trở về Tô gia, đến lúc đó mọi thứ của Tô gia đều là của cháu, điều kiện, chia tay với Lâm Hạo Sơ.”
Tô gia, là gia tộc nổi như mặt trời ban trưa ở cả thương trường và giới chính trị, Lâm thị, Phong thị, TH.S đều phải nhường ba phần, Tô Tư Lân không tin Tả Trạm Vũ một chút cũng không động tâm, lại càng không tin hắn không sợ ngồi tù.
Nhưng Tô Tư Lân cũng không có thấy vui mừng và tham lam trong mắt Tả Trạm Vũ, qua một hồi lâu ông mới nghe Tả Trạm Vũ mở miệng, nói ra lời khiến ông giận đến xanh mặt.
“Xem ra bác không ôm hi vọng với khả năng sinh đẻ của mình nữa.”
Trên trán Tô Tư Lân nổi một cục gân xanh, cũng không phải vì Tả Trạm Vũ không thèm để ý mà vạch ra nỗi đau của ông, mà là vì chuyện riêng tư đến như vậy của mình thằng nhóc này cũng điều tra được.
Người Tô gia luôn kiên định với tình cảm của mình, điểm này Tả Trạm Vũ rõ hơn bất cứ ai. Cũng vì hắn chảy dòng máu của Tô gia nên người Tô gia mới không rat ay độc ác, về phương diện khác hắn lại là con trai của kẻ mà họ hận chết Tả Chấn Phi, hơn nữa mặt mày còn giống hệt Tả Chấn Phi nên bọn họ hẳn là cũng hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.
Tả Trạm Vũ rất rõ mẹ của hắn lúc trước vì cha mình mà làm người Tô gia hoàn toàn lạnh lòng, người Tô gia thật ra rất hận con trai của Tả Chấn Phi là hắn, nếu không phải vì hơnhai mươi năm nay Tô Tư Lân không sinh được con, dùng cách gì cũng không có được em bé thì còn lâu bọn họ mới đến tìm hắn —— hiện nay là giọt máu duy nhất của Tô gia.
Nhưng hiển nhiên bọn họ không thế tử tế với hắn, không thì cũng sẽ chẳng nhẫn tâm tống hắn vào đồn cảnh sát, dùng thủ đoạn này để đe dọa hắn.
“Căn cứ điều 230 luật pháp nước ta, cố ý thương tổn thân thể người khác sẽ bị phạt trên dưới ba năm tù, giam ngắn hạn hoặc quản chế.” Tả Trạm Vũ đột nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ là ngồi tù cũng không phải xử bắn, tôi còn có thể chơi trò tiểu biệt thắng tân hôn với bà xã, rất tốt”.
Nhưng một tuần sau, Tả Trạm Vũ vẫn không thể như mong muốn tận hưởng thành quả học tập của mình, vì… hắn bị bắt…
Tất cả đều không có dấu hiệu báo trước, dù sao cha của con giáp thứ mười ba Thạch Thư Tình phá hoại gia đình hắn là Thạch Quang Tĩnh đã lâu lắm rồi không đến gây phiền phức, về phần có phải ông ta kiêng kị mối quan hệ giữa mình và Lâm Hạo Sơ hay không Tả Trạm Vũ cũng không quá rõ.
Nên khi một đám cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên tìm tới cửa nói mời hắn đi cùng phối hợp điều tra vụ án cô Thạch Thư Tình bị hủy dung, Tả Trạm Vũ không tránh khỏi có chút giật mình, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Thạch Quang Tĩnh, nhưng rất nhanh cái tên này đã bị hắn bỏ qua.
Tả Trạm Vũ đã hơi đoán được người thực sự đứng phía sau chuyện này là ai, hắn chỉ nhíu mày, nhếch môi cười không chút để ý, nụ cười kia vừa yêu dã vừa quyến rũ khiến mấy cảnh sát lộp bộp trong lòng, đồng thời cũng có chút bội phục tâm lí mạnh mẽ của hắn.
Tả Trạm Vũ đầu tiên được đưa đến phòng thẩm vấn, toàn bộ quá trình hắn đều vô cùng bình tĩnh, trả lời cẩn thận, cho dù vị cảnh sát thẩm vấn đã có kinh nhiệm thân kinh bách chiến cũng không hỏi ra được manh mối gì, tức giận thở phì phò đạp đổ một cái ghế khi bỏ ra khỏi phòng, bức xúc nói với đồng nghiệp: “Đệt! Lần đầu tiên ông đây nghi ngờ năng lực bản thân! Một thằng oắt chưa đến hai mươi tuổi thế nhưng lại không bị dọa!!”
Lúc này một cảnh sát lớn tuổi hơn vỗ vai an ủi hắn, sau đó mở cửa phòng thẩm vấn rồi tiến vào.
Tả Trạm Vũ đã bị vài cảnh sát thay phiên nhau thẩm vấn vài giờ lúc này lại vẫn không hề mỏi mệt, hai mắt vẫn sáng trưng tỉnh táo bình tĩnh nhìn cảnh sát vừa tiến vào không hề lộ ra cảm xúc khi đối mặt với đại địch.
Vị cảnh sát nhìn kĩ Tả Trạm Vũ, dựa vào đối mắt đã duyệt qua vô số người của mình, ông xác định thiếu niên này không phải người bình thường, không phải người bọn họ muốn hỏi là hỏi liền biết lại mất công, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã tìm được chứng cứ của vụ án này!”
Nói xong, ông liền đi ra ngoài.
Tả Trạm Vũ mặt không đổi sắc, hắn biết tiếp theo mình sẽ gặp lại người có ràng buộc huyết thống sâu đậm với bản thân.
Hôm sau, Tả Trạm Vũ đang ngồi trong phòng thẩm vấn một lúc sau đó quả nhiên bị đưa tới một căn phòng khác. Hắn đợi rất lâu, thời gian đi ngủ ban đêm rất ngắn, ngồi ngủ trên ghế không quá an ổn nên cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Khi mở mắt ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mắt hắn.
Berluti, loại giày thủ công toàn quốc cũng không có mấy đôi, nghe nói sản xuất một đôi phải hơn ba trăm giờ, giá cả lại càng làm người ta líu lưỡi, được khen là “thứ xa xỉ dưới chân”.
Tả Trạm Vũ hiếm có mà bình tĩnh nhìn kĩ đôi giày này. Hắn đã sớm nghĩ xong, chờ khi nào bà xã có thể gồng gánh một phương, chính là lúc thật sự có thể nắm quyền Lâm thị liền đặt một đôi tặng bà xã.
“Tỉnh?” Người tới mang theo giọng nói lạnh lùng cao ngạo không thay đổi, hiển nhiên là một người luôn đứng trên đỉnh, quyền cao chức trọng.
Giọng điệu lạnh lùng thật sự là lạnh đến mức gần như không giống người nhà có ràng buộc máu mủ thân tình với Tả Trạm Vũ.
Tả Trạm Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt đạm mạc nhìn bác mình, cũng chính là anh trai của mẹ hắn, không nói gì.
Đây là hắn lần đầu hắn gặp người bác này, cách rất nhiều năm kể từ lúc hắn điều tra người nhà mẹ đẻ rồi nhìn thấy người đàn ông này trên tạp chí.
“Chuyện của cậu tôi đã nghe nói, tôi đã hỏi qua người bên trong. Lúc này Thạch gia nhất định muốn cậu chết, dù không có chứng cứ cũng sẽ tạo ra chứng cứ, quan hệ với cấp trên cũng đã lo lót tương đối, nên cậu chạy trời không khỏi nắng. Nếu việc này mang ra xét xử, không vào tù mấy năm là không có khả năng!” Tô Tư Lân vừa nói vừa ngồi xuống, tư thế ngồi cũng giống Tô Duy, tao nhã cao quý, rõ ràng từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận.
“Tôi biết cậu đã điều tra từ lâu, không sai, tôi là bác cậu Tô Tư Lân, ảnh hưởng của Tô gia với xã hội ra sao hẳn cậu cũng biết, chúng tôi từ sơm đã muốn nhận cậu, chỉ là…” Nói tới đây giọng Tô Tư Lân càng thêm lạnh lùng, thậm chí Tả Trạm Vũ cũng cảm nhận được áp lực và sự tức giận của ông.”Cậu quá thân thiết với con trai Lâm Khánh Diệp, khiến chúng tôi tức giận không nhẹ! Tả Trạm Vũ nhanh cắt đứt quan hệ với Lâm Hạo Sơ, bác sẽ cho cháu ra khỏi chỗ này!”
Một câu chuyện, vẫn không khiến ánh mắt Tả Trạm Vũ gợn sóng. Sau một lúc lâu, Tả Trạm Vũ mới khẽ mấp máy môi, khóe miệng như có như không treo lên một nụ cười trào phúng: “Tôi chưa từng nghe nhà mẹ đẻ của mẹ tôi lại là loại dám làm không dám nhận, rõ ràng là các người bắt tôi vào đây vì sao lại phải vu oan giá họa cho người Thạch gia.”
Tô Tư Lân bỗng giật mình, ông nhìn Tả Trạm Vũ chỉ cảm thấy không biết nói sao.
Quả thật mấy tháng trước Thạch Quang Tĩnh đã lo lót xong quan hệ chuẩn bị để cảnh sát bắt hắn vào, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn không làm.
Con trai Thạch Quang Tĩnh là Thạch Tử Thần ngay giây phút cuối lại ngăn cản cha mình.
Thạch Tử Thần rất yêu Lâm Hạo Sơ, điểm này Tả Trạm Vũ rất rõ, còn rõ hơn chính bản thân Thạch Tử Thần. Tả Trạm Vũ thường xuyên thấy Thạch Tử Thần trốn ở góc phòng lén nhìn mình và Lâm Hạo Sơ, sau đó có một lần anh gọi Thạch Quang Tĩnh đến, mà đây chính là nguyên nhân Thạch Quang Tĩnh buông tha hắn.
Tả Trạm Vũ có thể đoán được, Thạch Tử Thần nhất định đã nói chuyện với Thạch Quang Tĩnh, nếu bắt hắn Lâm Hạo Sơ sẽ phải chịu đả kích rất lớn, hơn nữa hắn luôn giúp Lâm Hạo Sơ đối phó với Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận. Thạch Quang Tĩnh vốn không buông được hận thù nhưng khi chính mắt nhìn thấy bộ dạng vui vẻ từ tận đáy lòng của Lâm Hạo Sơ khi ở cùng hắn, nụ cười gần như không hề xuất hiện sau khi cha qua đời lại xuất hiện, cuối cùng vì Lâm Hạo Sơ ông vẫn quyết định buông tha hắn.
Nên chính Lâm Hạo Sơ cũng không biết vì mình, cho dù là Thạch Quang Tĩnh hay Tả Trạm Vũ đều có thể bỏ qua thù hận với đối phương.
Chuyện này Tô Tư Lân cũng biết, bởi vậy đã nghĩ đến việc lấy người Thạch gia làm lá chắn đạt được mục đích của mình.
Cách này thật sự rất thông minh rất hoàn mỹ, chỉ tiếc, Tả Trạm Vũ không hợp tác.
Cho dù là Tô Tư Lân làm mưa làm gió trên thương trường và chính trường vẫn là lần đầu tiên ăn mệt, thiếu niên nhỏ hơn ông hai mươi mấy tuổi làm ông kinh ngạc, cháu ngoại trai của ông khiến ông nghẹn một cục trong lòng không thể xả ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, ông cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt, điều chỉnh cảm xúc nói: “Không sai, tôi và ông ngoại cháu đều hi vọng cháu có thể trở về Tô gia, đến lúc đó mọi thứ của Tô gia đều là của cháu, điều kiện, chia tay với Lâm Hạo Sơ.”
Tô gia, là gia tộc nổi như mặt trời ban trưa ở cả thương trường và giới chính trị, Lâm thị, Phong thị, TH.S đều phải nhường ba phần, Tô Tư Lân không tin Tả Trạm Vũ một chút cũng không động tâm, lại càng không tin hắn không sợ ngồi tù.
Nhưng Tô Tư Lân cũng không có thấy vui mừng và tham lam trong mắt Tả Trạm Vũ, qua một hồi lâu ông mới nghe Tả Trạm Vũ mở miệng, nói ra lời khiến ông giận đến xanh mặt.
“Xem ra bác không ôm hi vọng với khả năng sinh đẻ của mình nữa.”
Trên trán Tô Tư Lân nổi một cục gân xanh, cũng không phải vì Tả Trạm Vũ không thèm để ý mà vạch ra nỗi đau của ông, mà là vì chuyện riêng tư đến như vậy của mình thằng nhóc này cũng điều tra được.
Người Tô gia luôn kiên định với tình cảm của mình, điểm này Tả Trạm Vũ rõ hơn bất cứ ai. Cũng vì hắn chảy dòng máu của Tô gia nên người Tô gia mới không rat ay độc ác, về phương diện khác hắn lại là con trai của kẻ mà họ hận chết Tả Chấn Phi, hơn nữa mặt mày còn giống hệt Tả Chấn Phi nên bọn họ hẳn là cũng hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.
Tả Trạm Vũ rất rõ mẹ của hắn lúc trước vì cha mình mà làm người Tô gia hoàn toàn lạnh lòng, người Tô gia thật ra rất hận con trai của Tả Chấn Phi là hắn, nếu không phải vì hơnhai mươi năm nay Tô Tư Lân không sinh được con, dùng cách gì cũng không có được em bé thì còn lâu bọn họ mới đến tìm hắn —— hiện nay là giọt máu duy nhất của Tô gia.
Nhưng hiển nhiên bọn họ không thế tử tế với hắn, không thì cũng sẽ chẳng nhẫn tâm tống hắn vào đồn cảnh sát, dùng thủ đoạn này để đe dọa hắn.
“Căn cứ điều 230 luật pháp nước ta, cố ý thương tổn thân thể người khác sẽ bị phạt trên dưới ba năm tù, giam ngắn hạn hoặc quản chế.” Tả Trạm Vũ đột nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ là ngồi tù cũng không phải xử bắn, tôi còn có thể chơi trò tiểu biệt thắng tân hôn với bà xã, rất tốt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.