Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 9
Trích Hữu Ngư Chi Đạo (Chỉ Có Cá Biết)
12/09/2020
Lúc này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên liền giống như thấy được cảnh bọn họ chân chính chiếm được Lâm thị vào trong túi, tâm trạng hai người đều kích động đến khó có thể bình phục.
Hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cứ như vậy tràn ngập hi vọng vào tương lai bước vào nhà, ai cũng không phát hiện bên cạnh cửa sổ tầng hai có một người lẳng lặng đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ.
Chu Văn Vận nhất định không thể nghĩ được Lâm Hạo Sơ lẽ ra nên như mọi ngày mà nằm ngủ say trên giường thế nhưng bất chợt xuất hiện trong thư phòng ở tầng hai. Bà ta càng không nghĩ đến, đêm nay nổi gió tây nam, cho dù là chuyện bà ta nói với Trịnh Hải Dung hay nói cùng con trai bảo bối, một chữ cũng không thiếu lọt vào tai hắn.
Hai tay Lâm Hạo Sơ nắm chặt, cuối cùng cũng xác định đời trước ngôn hành, cử chỉ của Trịnh Hải Dung rất giống cha hắn, quả nhiên tất cả đều là cố ý.
Trịnh Hải Dung quả nhiên nghe theo Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bài bố, đến cuối cùng có nhìn ra được hai người này muốn hãm hại hắn hay không Lâm Hạo Sơ cảm thấy cần thêm bằng chứng. Hắn nghĩ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên lúc ấy nhất định cảm thấy trời đang giúp bọn họ, nguyên bản bọn họ chỉ muốn hắn và Trịnh Hải Dung trở thành tri kỉ hay anh em tốt, nhưng không ngờ hắn thế nhưng lại sinh ra tình cảm với Trịnh Hải Dung.
Lâm Hạo Sơ hiểu khi Lâm Bác Hiên gợi ý cho hắn dùng cách tự sát để ép buộc Trịnh Hải Dung thừa nhận tình cảm với mình là phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất, lúc đó hai mẹ con này đã sắp hết nhẫn nại chỉ muốn lập tức đưa hắn xuống địa ngục…
Hai mắt nổi lên ý lạnh, Lâm Hạo Sơ bây giờ nghĩ lại liền nhận ra kỳ thật năng lực bắt chước của Trịnh Hải Dung cũng không mạnh, nhưng vì hắn rất quyến luyến người cha đã mất mới có thể khi nhìn Trịnh Hải Dung thấy vài phần bóng dáng của ông, theo bản năng mà xem nhẹ lời nói, hành động của người này vô cùng gượng gạo thiếu tự nhiên, cùng với manh mối không rõ ràng trong đó.
Lâm Hạo Sơ khi vừa sinh ra đã không có mẹ, Lâm Khánh Diệp lại không như những nhà giàu khác bận rộn đưa con cho bảo mẫu trông mà ngược lại ông tự tay mình thay tã, nuôi lớn Lâm Hạo Sơ thành người, tận tâm tận lực mà đảm đương nhiệm vụ của cả cha và mẹ, tình cảm hai cha con rất tốt, so với tình cảm cha con bình thường thì thân thiết hơn nhiều.
Bởi vậy, khi Lâm Hạo Sơ mười tuổi Lâm Khánh Diệp ngoài ý muốn qua đời đối với hắn là một đả kích trí mạng. Khi đó Lâm Hạo Sơ không gào khóc cũng không đòi tìm cái chết mà hắn cứ ngây ngốc trong một thời gian. Tuy rằng sau đó hắn cũng khôi phục bình thường, nhưng chỉ trong lòng hắn mới rõ nhất mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành Lâm Hạo Sơ hạnh phúc, vui vẻ lúc trước.
Có lẽ bởi vì trong quá trình trưởng thành liên tục mất đi hai người quan trọng là cha và mẹ cho nên tâm trí Lâm Hạo Sơ phát triển không được đầy đủ, điều này dẫn đến việc mỗi thời khắc hắn đều điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của cha trên người kẻ khác, hơn nữa chỉ cần là người có chỗ tương tự cha hắn, hắn nhất định sẽ mù quáng sinh ra hảo cảm.
Đương nhiên, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể không tốn chút sức lực nào diệt trừ Lâm Hạo Sơ cũng phải nói tới một nguyên nhân trọng yếu khác, hắn quá mức khát vọng thân tình.
Mất đi cha, Lâm Hạo Sơ hoàn hoàn toàn toàn xem Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên trở thành người thân thiết nhất, tuyệt đối tín nhiệm bọn họ.
Cho nên nói, Chu Văn Vận thật sự thực thông minh, hoặc nên nói là hiểu rất rõ Lâm Hạo Sơ, lợi dụng triệt để tình cảm của hắn với cha mình cũng như nỗi khát vọng tình thân của hắn, từng bước một đẩy hắn vào vực sâu.
Đời trước, Lâm Hạo Sơ phải thua không thể nghi ngờ.
Nhưng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhất định thế nào cũng không ngờ được, đời này hắn trọng sinh, hắn tuyệt đối không thể lại thua dưới tay bọn họ!
Đem nắm tay đặt trên mặt tường lạnh lẽo, Lâm Hạo Sơ mạnh mẽ bình phục lại sóng to gió lớn dưới đáy lòng, bắt đầu lãnh tĩnh mà phân tích thế cục.
Hắn đoán được, hiện tại trong nhà khả năng tất cả người hầu đều là người của mẹ con Chu Văn Vận, cho dù có người không thực sự trung thành với bọn họ cũng không có khả năng sẽ trung thành với nhị thiếu gia ai ai cũng ghét.
Đối với nhân viên công tác trong nhà, Lâm Hạo Sơ vắt hết hồi ức thật lâu, mới phát hiện trong một năm sau khi cha hắn qua đời, có ít nhất hai phần ba nhân viên bị Chu Văn Vận lấy đủ loại lý do đuổi việc, hiện giờ còn lưu lại, hắn nhớ rõ chỉ có Trần tẩu cùng lão Vương, quản gia.
Trần tẩu, hiển nhiên là người của Chu Văn Vận, về phần lão Vương, Lâm Hạo Sơ còn có chút sờ không tới.
Lão Vương từ trước khi Lâm Hạo Sơ sinh ra đã làm việc ở Lâm gia, vẫn luôn cẩn trọng, trung thành và tận tâm. Lâm Khánh Diệp khi còn sống cũng rất tôn trọng ông, coi như trưởng bối. Nhưng Lâm Hạo Sơ bị Chu Văn Vận “làm hư” đối với lão Vương cho tới bây giờ đều là đến kêu đi hét, vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí không vui còn cáu kỉnh, thái độ rất ác liệt.
Lâm Hạo Sơ nghĩ vậy liền có chút hối hận…
Thật ra đời trước vào ngày hôn lễ của Trịnh Hải Dung, Lâm Hạo Sơ đuổi lão Vương đi thông báo cho Trịnh Hải Dung hắn muốn tự tử, lão Vương từng dặn dò Lâm Hạo Sơ ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu xuẩn, nhất định phải chờ ông trở về.
Chỉ tiếc, hắn không nghe theo lời dặn của lão Vương còn nhầm lẫn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang chạy tới thành Trịnh Hải Dung, vì diễn trọn vai mà thật sự làm chuyện ngu xuẩn. Khi đó, lão Vương đi sau hai mẹ con này nhìn thấy tình cảnh bên trong muốn xông vào cứu hắn, nhưng ngay lập tức bị Chu Văn Vận ngăn cản.
Hiện giờ Lâm Hạo Sơ nhớ lại, cảm thấy lão Vương sở dĩ không thể cứu hắn ngoại trừ vì lớn tuổi tránh không thoát sự cản trở của Lâm Bác Hiên, còn có một khả năng là ông không dám cãi lệnh của hai mẹ con kia.
Nếu như hắn không nhìn lầm trước khi hắn tắt thở trong đôi mắt mờ đi vì tuổi già của lão Vương hình như có giãy dụa cùng với áy náy.
Xem ra, lão Vương có thể là người của Chu Văn Vận, hoặc ông cũng bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên khống chế.
Nhất định là như vậy, không sai, Lâm Hạo Sơ thầm nghĩ. Chu Văn Vận không có khả năng lưu người không theo phe mình ở Lâm gia, hơn nữa nếu có thể lưu lại người đã làm lâu năm nhất định bà ta đã tìm ra cách khống chế.
Như vậy Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đến tột cùng đã dùng cái gì để khống chế lão Vương? Tiền sao? Lâm Hạo Sơ nghĩ thế nào cũng cảm thấy sự thật không đơn giản như vậy…
Bên tai Lâm Hạo Sơ đột nhiên vang vọng lại lời dặn dò của lão Vương vào ngày hắn qua đời, lão Vương lo lắng căn dặn hắn. Hắn đánh giá trong cái nhà này chỉ sợ lão Vương là người duy nhất không hi vọng hắn xảy ra chuyện, là người duy nhắt không căm ghét hắn ăn chơi trác táng.
Đi ra khỏi thư phòng, Lâm Hạo Sơ đã đem mọi chuyện phân tích kĩ lưỡng, hắn nghĩ bước đầu tiên trong việc thu mua lòng người bắt đầu.
Cho nên ngày kế tiếp, hắn liền điều tra xem lão Vương có gặp phải chuyện gì khó khăn hay không…
Sáng sớm hai ngày sau.
“Thiếu gia, đã đến trường học.” Lái xe Dương Tân mở cửa xe, quay đầu nói với Lâm Hạo Sơ đang nhắm mắt dưỡng thần. Lời vừa dứt, hắn liền thật sự nhịn không được ngáp một cái mệt mỏi muốn ngủ.
Dương Tân là lái xe riêng của Lâm Hạo Sơ, chuyên môn phụ trách đưa đón hắn đến trường. Trước đó, chỉ cần là hai tiết đầu buổi sáng Lâm Hạo Sơ tuyệt đối sẽ vắng mặt, nguyên nhân rất đơn giản, buổi sáng hắn không đi đâu Dương Tân liền vui vẻ dù sao hắn có thể ngủ nướng theo cấp trên.
Nhưng hôm nay cũng không biết vị công tử này trúng gió gì, buổi sáng sáu giờ rưỡi liền gọi điện thoại cho hắn bảo hắn đến đưa đi đến trường.
Dương Tân còn buồn ngủ chỉ hy vọng Lâm Hạo Sơ có thể nhanh chóng xuống xe, hắn lái xe về ngủ một giấc.
Nhưng hôm nay Lâm Hạo Sơ không lập tức xuống xe, mà ngồi ở phía sau xe vẻ mặt khó hiểu.
Dương Tân nghi hoặc mà lần thứ hai quay đầu lại, chợt nghe thấy Lâm Hạo Sơ nói rằng: “Anh Dương, ngại ghê, buổi chiều anh không cần đến, tôi sẽ dựa theo hợp đồng lao động bồi thường cho anh.”
Dương Tân còn chưa từ trong tiếng “Anh Dương”, cùng với xưng hô lễ phép của Lâm Hạo Sơ lấy lại tinh thần đã bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn bị đuổi việc?
Vì sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn vừa mới ngáp một cái? Không phải đâu nhỉ…
Trong mắt Dương Tân hiện lên sự chán ghét đối với Lâm Hạo Sơ, nhưng vì bảo vệ bát cơm hắn vẫn giữ vẻ mặt đáng thương, đau khổ cầu xin nói: “Hạo Sơ thiếu gia, tôi biết tôi sai, xin cậu đừng đuổi việc, tôi nhất định sẽ sửa, tôi nhất định sẽ hầu hạ cậu chu đáo…”
Một câu hắn diễn vô cùng bi đát, tuy rằng hắn không biết mình đến tột cùng sai ở chỗ nào, hoặc là nói căn bản không cảm thấy mình có gì sai.
Lâm Hạo Sơ không ngờ Dương Tân năm nay đã ba mươi tuổi thế nhưng sẽ khúm núm trước mặt hắn – một người tuổi còn chưa quá hai mươi, xem ra có tiền, có quyền, có thể đè chết người.
Tuy rằng nhìn rất rõ sự chán ghét hiện lên trong mắt Dương Tân nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không nổi giận, thậm chí hắn có một chút áy náy với Dương Tân.
Hắn không xác định Dương Tân có phải người của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không, nhưng hôm nay vô luận như thế nào hắn cũng phải sa thải Dương Tân.
“Xin lỗi anh Dương, anh không làm gì sai cả, là cá nhân tôi có vấn đề.” Lâm Hạo Sơ vô cùng xin lỗi mở miệng nói, điều này làm cho cảm xúc trong lòng Dương Tân tốt hơn một chút. Nhưng vì tránh cho Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nghi ngờ, hắn cuối cùng vẫn nói: “Tôi không thích nhìn thấy người khác ngáp.”
Dương tân: “…”
Hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cứ như vậy tràn ngập hi vọng vào tương lai bước vào nhà, ai cũng không phát hiện bên cạnh cửa sổ tầng hai có một người lẳng lặng đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ.
Chu Văn Vận nhất định không thể nghĩ được Lâm Hạo Sơ lẽ ra nên như mọi ngày mà nằm ngủ say trên giường thế nhưng bất chợt xuất hiện trong thư phòng ở tầng hai. Bà ta càng không nghĩ đến, đêm nay nổi gió tây nam, cho dù là chuyện bà ta nói với Trịnh Hải Dung hay nói cùng con trai bảo bối, một chữ cũng không thiếu lọt vào tai hắn.
Hai tay Lâm Hạo Sơ nắm chặt, cuối cùng cũng xác định đời trước ngôn hành, cử chỉ của Trịnh Hải Dung rất giống cha hắn, quả nhiên tất cả đều là cố ý.
Trịnh Hải Dung quả nhiên nghe theo Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bài bố, đến cuối cùng có nhìn ra được hai người này muốn hãm hại hắn hay không Lâm Hạo Sơ cảm thấy cần thêm bằng chứng. Hắn nghĩ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên lúc ấy nhất định cảm thấy trời đang giúp bọn họ, nguyên bản bọn họ chỉ muốn hắn và Trịnh Hải Dung trở thành tri kỉ hay anh em tốt, nhưng không ngờ hắn thế nhưng lại sinh ra tình cảm với Trịnh Hải Dung.
Lâm Hạo Sơ hiểu khi Lâm Bác Hiên gợi ý cho hắn dùng cách tự sát để ép buộc Trịnh Hải Dung thừa nhận tình cảm với mình là phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất, lúc đó hai mẹ con này đã sắp hết nhẫn nại chỉ muốn lập tức đưa hắn xuống địa ngục…
Hai mắt nổi lên ý lạnh, Lâm Hạo Sơ bây giờ nghĩ lại liền nhận ra kỳ thật năng lực bắt chước của Trịnh Hải Dung cũng không mạnh, nhưng vì hắn rất quyến luyến người cha đã mất mới có thể khi nhìn Trịnh Hải Dung thấy vài phần bóng dáng của ông, theo bản năng mà xem nhẹ lời nói, hành động của người này vô cùng gượng gạo thiếu tự nhiên, cùng với manh mối không rõ ràng trong đó.
Lâm Hạo Sơ khi vừa sinh ra đã không có mẹ, Lâm Khánh Diệp lại không như những nhà giàu khác bận rộn đưa con cho bảo mẫu trông mà ngược lại ông tự tay mình thay tã, nuôi lớn Lâm Hạo Sơ thành người, tận tâm tận lực mà đảm đương nhiệm vụ của cả cha và mẹ, tình cảm hai cha con rất tốt, so với tình cảm cha con bình thường thì thân thiết hơn nhiều.
Bởi vậy, khi Lâm Hạo Sơ mười tuổi Lâm Khánh Diệp ngoài ý muốn qua đời đối với hắn là một đả kích trí mạng. Khi đó Lâm Hạo Sơ không gào khóc cũng không đòi tìm cái chết mà hắn cứ ngây ngốc trong một thời gian. Tuy rằng sau đó hắn cũng khôi phục bình thường, nhưng chỉ trong lòng hắn mới rõ nhất mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành Lâm Hạo Sơ hạnh phúc, vui vẻ lúc trước.
Có lẽ bởi vì trong quá trình trưởng thành liên tục mất đi hai người quan trọng là cha và mẹ cho nên tâm trí Lâm Hạo Sơ phát triển không được đầy đủ, điều này dẫn đến việc mỗi thời khắc hắn đều điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của cha trên người kẻ khác, hơn nữa chỉ cần là người có chỗ tương tự cha hắn, hắn nhất định sẽ mù quáng sinh ra hảo cảm.
Đương nhiên, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể không tốn chút sức lực nào diệt trừ Lâm Hạo Sơ cũng phải nói tới một nguyên nhân trọng yếu khác, hắn quá mức khát vọng thân tình.
Mất đi cha, Lâm Hạo Sơ hoàn hoàn toàn toàn xem Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên trở thành người thân thiết nhất, tuyệt đối tín nhiệm bọn họ.
Cho nên nói, Chu Văn Vận thật sự thực thông minh, hoặc nên nói là hiểu rất rõ Lâm Hạo Sơ, lợi dụng triệt để tình cảm của hắn với cha mình cũng như nỗi khát vọng tình thân của hắn, từng bước một đẩy hắn vào vực sâu.
Đời trước, Lâm Hạo Sơ phải thua không thể nghi ngờ.
Nhưng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhất định thế nào cũng không ngờ được, đời này hắn trọng sinh, hắn tuyệt đối không thể lại thua dưới tay bọn họ!
Đem nắm tay đặt trên mặt tường lạnh lẽo, Lâm Hạo Sơ mạnh mẽ bình phục lại sóng to gió lớn dưới đáy lòng, bắt đầu lãnh tĩnh mà phân tích thế cục.
Hắn đoán được, hiện tại trong nhà khả năng tất cả người hầu đều là người của mẹ con Chu Văn Vận, cho dù có người không thực sự trung thành với bọn họ cũng không có khả năng sẽ trung thành với nhị thiếu gia ai ai cũng ghét.
Đối với nhân viên công tác trong nhà, Lâm Hạo Sơ vắt hết hồi ức thật lâu, mới phát hiện trong một năm sau khi cha hắn qua đời, có ít nhất hai phần ba nhân viên bị Chu Văn Vận lấy đủ loại lý do đuổi việc, hiện giờ còn lưu lại, hắn nhớ rõ chỉ có Trần tẩu cùng lão Vương, quản gia.
Trần tẩu, hiển nhiên là người của Chu Văn Vận, về phần lão Vương, Lâm Hạo Sơ còn có chút sờ không tới.
Lão Vương từ trước khi Lâm Hạo Sơ sinh ra đã làm việc ở Lâm gia, vẫn luôn cẩn trọng, trung thành và tận tâm. Lâm Khánh Diệp khi còn sống cũng rất tôn trọng ông, coi như trưởng bối. Nhưng Lâm Hạo Sơ bị Chu Văn Vận “làm hư” đối với lão Vương cho tới bây giờ đều là đến kêu đi hét, vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí không vui còn cáu kỉnh, thái độ rất ác liệt.
Lâm Hạo Sơ nghĩ vậy liền có chút hối hận…
Thật ra đời trước vào ngày hôn lễ của Trịnh Hải Dung, Lâm Hạo Sơ đuổi lão Vương đi thông báo cho Trịnh Hải Dung hắn muốn tự tử, lão Vương từng dặn dò Lâm Hạo Sơ ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu xuẩn, nhất định phải chờ ông trở về.
Chỉ tiếc, hắn không nghe theo lời dặn của lão Vương còn nhầm lẫn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang chạy tới thành Trịnh Hải Dung, vì diễn trọn vai mà thật sự làm chuyện ngu xuẩn. Khi đó, lão Vương đi sau hai mẹ con này nhìn thấy tình cảnh bên trong muốn xông vào cứu hắn, nhưng ngay lập tức bị Chu Văn Vận ngăn cản.
Hiện giờ Lâm Hạo Sơ nhớ lại, cảm thấy lão Vương sở dĩ không thể cứu hắn ngoại trừ vì lớn tuổi tránh không thoát sự cản trở của Lâm Bác Hiên, còn có một khả năng là ông không dám cãi lệnh của hai mẹ con kia.
Nếu như hắn không nhìn lầm trước khi hắn tắt thở trong đôi mắt mờ đi vì tuổi già của lão Vương hình như có giãy dụa cùng với áy náy.
Xem ra, lão Vương có thể là người của Chu Văn Vận, hoặc ông cũng bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên khống chế.
Nhất định là như vậy, không sai, Lâm Hạo Sơ thầm nghĩ. Chu Văn Vận không có khả năng lưu người không theo phe mình ở Lâm gia, hơn nữa nếu có thể lưu lại người đã làm lâu năm nhất định bà ta đã tìm ra cách khống chế.
Như vậy Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đến tột cùng đã dùng cái gì để khống chế lão Vương? Tiền sao? Lâm Hạo Sơ nghĩ thế nào cũng cảm thấy sự thật không đơn giản như vậy…
Bên tai Lâm Hạo Sơ đột nhiên vang vọng lại lời dặn dò của lão Vương vào ngày hắn qua đời, lão Vương lo lắng căn dặn hắn. Hắn đánh giá trong cái nhà này chỉ sợ lão Vương là người duy nhất không hi vọng hắn xảy ra chuyện, là người duy nhắt không căm ghét hắn ăn chơi trác táng.
Đi ra khỏi thư phòng, Lâm Hạo Sơ đã đem mọi chuyện phân tích kĩ lưỡng, hắn nghĩ bước đầu tiên trong việc thu mua lòng người bắt đầu.
Cho nên ngày kế tiếp, hắn liền điều tra xem lão Vương có gặp phải chuyện gì khó khăn hay không…
Sáng sớm hai ngày sau.
“Thiếu gia, đã đến trường học.” Lái xe Dương Tân mở cửa xe, quay đầu nói với Lâm Hạo Sơ đang nhắm mắt dưỡng thần. Lời vừa dứt, hắn liền thật sự nhịn không được ngáp một cái mệt mỏi muốn ngủ.
Dương Tân là lái xe riêng của Lâm Hạo Sơ, chuyên môn phụ trách đưa đón hắn đến trường. Trước đó, chỉ cần là hai tiết đầu buổi sáng Lâm Hạo Sơ tuyệt đối sẽ vắng mặt, nguyên nhân rất đơn giản, buổi sáng hắn không đi đâu Dương Tân liền vui vẻ dù sao hắn có thể ngủ nướng theo cấp trên.
Nhưng hôm nay cũng không biết vị công tử này trúng gió gì, buổi sáng sáu giờ rưỡi liền gọi điện thoại cho hắn bảo hắn đến đưa đi đến trường.
Dương Tân còn buồn ngủ chỉ hy vọng Lâm Hạo Sơ có thể nhanh chóng xuống xe, hắn lái xe về ngủ một giấc.
Nhưng hôm nay Lâm Hạo Sơ không lập tức xuống xe, mà ngồi ở phía sau xe vẻ mặt khó hiểu.
Dương Tân nghi hoặc mà lần thứ hai quay đầu lại, chợt nghe thấy Lâm Hạo Sơ nói rằng: “Anh Dương, ngại ghê, buổi chiều anh không cần đến, tôi sẽ dựa theo hợp đồng lao động bồi thường cho anh.”
Dương Tân còn chưa từ trong tiếng “Anh Dương”, cùng với xưng hô lễ phép của Lâm Hạo Sơ lấy lại tinh thần đã bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn bị đuổi việc?
Vì sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn vừa mới ngáp một cái? Không phải đâu nhỉ…
Trong mắt Dương Tân hiện lên sự chán ghét đối với Lâm Hạo Sơ, nhưng vì bảo vệ bát cơm hắn vẫn giữ vẻ mặt đáng thương, đau khổ cầu xin nói: “Hạo Sơ thiếu gia, tôi biết tôi sai, xin cậu đừng đuổi việc, tôi nhất định sẽ sửa, tôi nhất định sẽ hầu hạ cậu chu đáo…”
Một câu hắn diễn vô cùng bi đát, tuy rằng hắn không biết mình đến tột cùng sai ở chỗ nào, hoặc là nói căn bản không cảm thấy mình có gì sai.
Lâm Hạo Sơ không ngờ Dương Tân năm nay đã ba mươi tuổi thế nhưng sẽ khúm núm trước mặt hắn – một người tuổi còn chưa quá hai mươi, xem ra có tiền, có quyền, có thể đè chết người.
Tuy rằng nhìn rất rõ sự chán ghét hiện lên trong mắt Dương Tân nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không nổi giận, thậm chí hắn có một chút áy náy với Dương Tân.
Hắn không xác định Dương Tân có phải người của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không, nhưng hôm nay vô luận như thế nào hắn cũng phải sa thải Dương Tân.
“Xin lỗi anh Dương, anh không làm gì sai cả, là cá nhân tôi có vấn đề.” Lâm Hạo Sơ vô cùng xin lỗi mở miệng nói, điều này làm cho cảm xúc trong lòng Dương Tân tốt hơn một chút. Nhưng vì tránh cho Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nghi ngờ, hắn cuối cùng vẫn nói: “Tôi không thích nhìn thấy người khác ngáp.”
Dương tân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.