Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký
Chương 141: (!)
Bằng Y Úy Ngã
31/07/2021
Ở L huyện một thời gian, Tào Trà cùng Lộ Ái Quốc rốt cuộc cũng trở về, chỉ có vợ chồng Tào Cẩn Du cùng Mộc Vũ là lưu lại.
"Tiểu Vũ, cậu không trở về bồi Tỉnh Vi tỷ à?" Thương thế tốt hơn một chút, bất quá vẫn chưa dám cử động mạnh, Lộ Ảnh Niên lười biếng nằm nhoài người trên giường, khoé miệng câu lên ý cười tinh nghịch.
Liếc mắt cú vọ nhưng xét lại trên người cô vẫn còn thương tích, Mộc Vũ cố lắm mới không đánh vào sau gáy Lộ Ảnh Niên, tức giận gằng giọng: "Cậu cho tôi giống cậu chắc? Cả ngày đều quấn lấy Tiểu Di."
Tào Thanh Thiển cuối cùng cũng khoẻ hẳn, tuy nàng là Bí thư huyện uỷ, nhưng với tính cách của nàng mà nói, Lộ Ảnh Niên đương nhiên vẫn là quan trọng nhất, cho nên dù công tác bận rộn tới đâu, nàng vẫn kiên trì mỗi ngày đến bên cạnh chăm sóc Lộ Ảnh Niên.
Hôm nay L huyện có một hội nghị quan trọng, Tào Thanh Thiển không thể không trở lại Huyện uỷ, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du lại có chút chuyện phải ra ngoài xử lý cho nên bồi tại phòng Lộ Ảnh Niên lúc này chỉ có Mộc Vũ.
Bĩu môi nhún vai, mỗi ngày đều phải nằm lỳ trên giường thực chán muốn chết, Lộ Ảnh Niên cực kỳ bất mãn, nhưng là mỗi lần Thanh Thiển vừa thấy cô nhúc nhích sẽ ra sức trưng vẻ mặt giận dỗi cho cô xem. Cho nên lúc nào Lộ Ảnh Niên cũng phải chịu - đựng. Giờ thì chỉ còn hai người cô cùng Mộc Vũ, đương nhiên muốn động thế nào là có thể rồi.
"Cậu lại quậy, Tiểu Di của cậu biết lại sinh khí." Dư quang ánh mắt ngó nghiêng về một nơi nào đó, Mộc Vũ không chút cảm xúc còn Lộ Ảnh Niên thì cười hì hì: "Cậu không nói, tôi không nói. Nàng sao biết?"
"Vậy sao?" Khoanh tay trước ngực tựa người vào cánh cửa, Tào Thanh Thiển nhướng mi vang tiếng nói thanh lãnh.
Mắt lập tức mở to ra quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, Lộ Ảnh Niên như tỉnh ngộ quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Vũ, sau đó lén lút thậm thụt nhìn sang Tào Thanh Thiển cười lấy lòng đến hớn hở: "Thanh Thiển, Dì hôm nay sao không có mang giày cao gót nha?"
Bước đến bên mép giường chỉ là không lập tức nói chuyện, Tào Thanh Thiển cúi đầu chăm chú nhìn Lộ Ảnh Niên một lúc, gương mặt phủ kính tầng sương băng lộ ra chút biểu tình ôn nhu, duỗi tay xoa xoa đầu tóc cô: "Hôm nay vết thương có lại đau?"
"Không đau, hắc hắc!" Vừa nhìn liền biết nàng không hề sinh khí, Lộ Ảnh Niên giơ tay nắm lấy tay nàng cười đến vô cùng sáng lạn: "Dì xong việc rồi?"
"Ân." Nhìn bộ dáng ngây ngô của Lộ Ảnh Niên, lòng chợt mềm thành một mảnh, e ngại Mộc Vũ vẫn bên cạnh nên Tào Thanh Thiển cố nén trụ xúc động: "Ta đã sắp xếp công việc ổn cả rồi, ngày mai có thể dành trọn một ngày cho Niên."
"Dạ!" Dứt khoát gật đầu thực mạnh, mi mắt cong tớn cực kỳ vui thích, bộ dáng Lộ Ảnh Niên không tiền đồ kia khiến Mộc Vũ hận không thể thoá mạ một phen, trơ mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cô ngán ngẫm đứng dậy muốn ra khỏi phòng bệnh, tìm chỗ yên tĩnh nào đó gọi điện cho Tiếu Tĩnh Vi.
"Tiểu Vũ." Lộ Ảnh Niên tỉnh lại cũng được mấy ngày, Tiếu Tĩnh Vi cũng sắp xếp một hôm rãnh rỗi đến thăm cô nhưng chỉ ngây người một lúc lại vội vả rời đi, lúc này thì nàng hiện tại đang ngồi trong văn phòng trống trãi xử luý sấp văn kiện, vẩu môi ẩn chứa sự nhu hoà khi nhận được cuộc gọi của Mộc Vũ.
"Ân." Nhẹ đáp ứng một câu, tựa vào vách tường nhìn về phía trước, nghĩ đến phòng bệnh lúc này hai người kia nhất định nhu tình mật ý thì không khỏi thở dài: "Em đặt vé máy bay tối nay, mai có thể trở về."
Trong mắt kinh hỉ nhưng ngữ điệu khi thốt ra vẫn bình thản như vậy: "Không cần ở lại với Ảnh Niên sao?"
"Cậu ấy sao....." Lắc đầu với cái người trọng sắc khinh bạn, Mộc Vũ thoáng nực cười: "Cậu ấy ước gì e mau biến đi thì có."
Nghe thấy Mộc Vũ như ngậm cười nói những lời này, Tiếu Tĩnh Vi cũng phần nào đó mường tượng được ánh mắt của tên vô lại kia lúc nhìn đến Tào Thanh Thiển, nàng bỏ xuống bút máy dùng tay chi cằm, ánh mắt bỗng dưng có chút tà mị kèm theo thanh âm lười biếng: "Chị chờ em về nga..."
"A.... ân."
Phòng bệnh.
Giống y như Mộc Vũ suy đoán, không gian riêng của hai người ngọt ngào cực, bất quá lúc này thì gương mặt trắng nõn của Tào Thanh Thiển lại bừng dậy lên hồng sắc.
"Thanh Thiển ~ Tiểu Di ~~~!!!" Giọng nói nhão toẹt kéo dài giống như trẻ con làm nũng, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Dì đáp ứng con đi ~~~"
Răng cắn chặt môi, ánh mắt mơ hồ vô định, cuối cùng chú ý đến phía vai phải của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển tâm dần kiên định: "Không được!"
"Ô... ô....." Giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, tròng mắt còn muốn ngấn nước, Lộ Ảnh Niên chép miệng thấp giọng lẫm bẫm, thanh âm tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Tào Thanh Thiển nghe được: "Cứ phải nghẹn ứ đối với thân thể không tốt nha......"
Gương mặt trướng đỏ, từ sau khi Lộ Ảnh Niên tỉnh lại nàng đối với cô sủng nịch chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cho dù thế nào thì chuyện này Tào Thanh Thiển nàng quyết không chịu nhượng bộ: "Không được! Bác sĩ nói vết thương vẫn không thể cử động, không được lộn xộn. Hơn nữa, đây là bệnh viện, Niên.... Niên.... Đừng loạn tưởng...."
Nói lại thì trước đó cùng lạnh lùng băng sơn giờ càng nhỏ giọng, đôi mắt đen sáng lúc này lộ ra nhè nhẹ nét thẹn thùng đáng yêu, Lộ Ảnh Niên lập tức nhu giọng: "Dì đáp ứng con đi mà ~~~!!!"
Trước giờ đều không hề chịu được bộ dáng nũng nịu của Lộ Ảnh Niên, cô hiện tại lại đang bị thương, Tào Thanh Thiển gần như bị khẩu khí nhão toẹt kia đánh sập phần kiên định, nhưng nghĩ đến những gì Bác sĩ nói, Tào Thanh Thiển vẫn nổ lực bảo vệ: "Đã nói không được, ta nói vết thương của Niên....."
"Con không dùng tay!" Chưa đợi nàng nói hết câu, Lộ Ảnh Niên lập tức cắt lời.
Hít sâu một hơi gương mặt lập tức chuyển sang đỏ sậm, hồng thấu đến tận cổ, Tào Thanh Thiển bị câu nói này khiến cho xấu hổ đến không biết phải ứng phó sao cho vừa.
"Tiểu Di ~ Tiểu Di ~~~" Lộ Ảnh Niên nhanh chóng triển khai ăn vạ thần công, nhất định phải khiến Tào Thanh Thiển sủng cô nhất bắt buộc phải thoả hiệp, trong đầu cứ nghĩ tới tràn cảnh hương diễm thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục vạ ngân: "Con chỉ dùng miệng, không dùng tay."
"Niên....." Tào Thanh Thiển thực không còn gì để nói, cũng chả cần phải soi gương cũng biết nàng lúc này đã thành ra cái bộ dáng gì.
Lộ Ảnh Niên tên tiểu sắc lang, sao có thể ở phòng bệnh mà nói ra những chuyện xấu hổ như vậy chứ.
"Thanh Thiển! Dì đáp ứng con đi ~~ Con gần đây rất ngoan mà, Dì coi như khen thưởng con không được sao ~~~" Câu lấy cánh tay Tào Thanh Thiển lắc qua lắc lại, Lộ Ảnh Niên bộ dáng đứa trẻ ngoan: "Chờ đến khi con trở về con sẽ trồng hoa mai, mùa đông năm sau chúng ta đã có thể ngắm hoa rồi."
Phụt..... Vừa đến cửa phòng bệnh Tào Cẩn Du đã cười ra tiếng, trên tay là phần thức ăn vẫn còn ấm, bà cùng Lộ Văn bước vào trong mang theo chút điểm hài hước: "Lại quấn lấy Tiểu Di cái gì rồi?"
Vừa dứt lời bà liền xoáy qua Tào Thanh Thiển: "Thanh Thiển! Nó chính là ỷ lại em sẽ luôn chìu nó, em phải cẩn thận một chút."
"Tỷ......" Bị tỷ trêu đùa như vậy, Tào Thanh Thiển càng thêm ngượng ngùng, oán trách đanh mắt nhìn Lộ Ảnh Niên còn mang theo hàm ý cảnh cáo, nàng thực sự không thể mất mặt trước anh rể.
Lúc đầu đơn giản là câu lấy ngón út của Tào Thanh Thiển, ngón tay lại cố tình vẻ vời trong lòng bàn tay nàng, Lộ Ảnh Niên nhếch miệng cười, trong mắt ý tứ đã quá rõ, Tào Thanh Thiển chỉ còn biết cắn răng chứ không biết nói thêm gì nữa.
"Được rồi! Không đùa nữa." Đối với một người luôn đứng đắn nghiêm túc như Tào thị trưởng thì vừa nói vừa cười đã là quá giới hạn rồi, lúc này nhìn thấy gương mặt em gái đỏ ửng thì không nói thêm, bà bước đến đặt phần cơm lên bàn rồi cầm lấy đũa đưa đến cho Tào Thanh Thiển: "Vẫn còn ấm, em ăn đi."
Trong khoảng thời gian này, Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn vẫn ở lại L huyện, là đích thân bà mỗi ngày xuống bếp hầm canh mang đến cho Lộ Ảnh Niên, tuy rằng không ngon giống như Tiểu Di làm nhưng đã khiến Lộ Ảnh Niên cảm động không thôi.
Lộ Văn tiến đến đỡ Lộ Ảnh Niên ngồi dậy, đặt chiếc gối vào sau lưng cô, Tào Cẩn Du ở bên cạnh thì cẩn thần uy cơm cho con gái mình, Lộ Ảnh Niên trước đó còn lưu manh cỡ nào thì bây giờ lại ngoan ngoãn há miệng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tào Cẩn Du, nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ khi nào. Cô vẫn là nằm trên giường bệnh, người bồi bên cạnh uy cơm cho mình trước nay chỉ có một mình Thanh Thiển.
Giờ thì.....
Tầm mắt vừa chuyển đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tào Thanh Thiển, hai người ngừng lại một lúc dường như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của đối phương, Lộ Ảnh Niên nhướng lên khoé môi nhìn Tào Thanh Thiển ôn nhu cười cười với mình, Lộ Văn nhìn thấy cảnh tượng này mà cũng bất giác vui vẻ.
Đợi Lộ Ảnh Niên ăn xong phần cơm, Tào Cẩn Du lấy ra một mảnh khăn giấy lau miệng cho cô rồi mới gói lại hộp thức ăn, mềm giọng nói: "Mẹ và ba đã đặt vé máy bay, ngày mai trở về E thị."
Tào Thanh Thiển hiện tại có thể tiếp tục công tác, Lộ Ảnh Niên thần sắc cũng khởi lên trông thấy, Bác sĩ nói tốc độ khôi phục của cô rất nhanh, còn việc bà cùng Lộ Văn bỏ công việc lại phía sau cũng không có nghĩa là có thể tiếp tục trì trệ, cho nên mặc dù không nỡ nhưng vẫn phải trở về.
"Ân ân!" Gật gật đầu, hiện tại ngay lúc này, tình cảm ba mẹ cùng tình yêu đều được cô cảm thụ một lần, Lộ Ảnh Niên cực kỳ thoã mãn, cô biết ba mẹ công việc bận rộn nên cũng phải lý giải một chút: "Kỳ thực con khoẻ lên nhiều rồi, con còn muốn xuất viện đây."
Vừa hết lời thì ý thức được gì đó mà quay đầu nhìn xem Tào Thanh Thiển, quả nhiên nhìn thấy mày nàng ninh khởi, Lộ Ảnh Niên thổ lưỡi: "Nhưng con sẽ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đến khi nào Bác sĩ cho xuất viện mới thôi, ba mẹ yên tâm nha."
Không nhìn ra nét biểu cảm trên gương mặt nàng, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du làm sao biết Lộ Ảnh Niên phản ứng như vậy là có ý đồ gì, hai người chỉ cười cười lắc đầu.
Trên thế giới này, người sủng Lộ Ảnh Niên nhất chỉ có Tào Thanh Thiển, mà người mà khiến Lộ Ảnh Niên phải ngoan ngoãn nghe lời nhất e là cũng chỉ có mình nàng.
Đêm đến, vợ chồng Lộ gia cùng Mộc Vũ trở về, Tào Thanh Thiển trước sau như một vẫn ở lại chăm sóc Lộ Ảnh Niên.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều luôn như vậy, nhưng tối nay, Lộ Ảnh Niên thực sự cứ dùng ánh mắt đói khát mà nhìn nàng, Tào Thanh Thiển không cách nào tự nhiên được.
"Niên.... Mau ngủ đi...." Ngữ khí nhu nhu kèm theo chút hờn dỗi, Tào Thanh Thiển ngồi xuống bên cạnh giường, nhớ lại những lời Lộ Ảnh Niên nói lúc sáng thì thân thể như muốn nhũn ra.
"Thanh Thiển ~~~" Bĩu môi kháng nghị bắt đầu làm nũng, quá hơn là nước mắt lưng tròng: "Dì liền đáp ứng con đi, một lần thôi, không được sao ~~"
"Ta nói rồi, vết thương....."
"Con tuyệt đối không dùng tay." Vẫn không đợi nàng nói xong, thiệt thiếu điều muốn thề thốt: "Nếu con dùng tay, Dì về sau không cần nếm xỉa đến con nữa, có được không a?"
"Niên....." Nàng làm sao không để ý được chứ, Tào Thanh Thiển thực bất đắc dĩ những nhìn bộ dáng vô số tội nghiệt của Lộ Ảnh Niên thì lại không đành lòng.
Lộ Ảnh Niên không nói gì nữa mà chỉ dùng ánh mắt thương cảm nhìn đến Tào Thanh Thiển, ý nói nàng thực Vô tình.
Bị ánh mắt đó lại lần nữa gương mặt trướng đỏ lên, Tào Thanh Thiển cắn môi nhìn cô một lúc rồi rốt cuộc quay đầu đi tới, thấp thấp giọng: "Niên..... Không động.... Vậy phải thế nào?"
Đang ủ dột tỏ vẻ đáng thương lập tức sáng rỡ, Lộ Ảnh Niên dùng sức nuốt nước bọt, mặt dày nói ra ý tưởng của mình, vừa nghe xong thì Tào Thanh Thiển thân thể giật bắn, cắn chặt môi: "Không được.... như vậy quá.... Xấu hổ đi..."
Cái tên vô lại này, sao có thể thế được chứ, thật đáng ghét.
"Thanh Thiển ~~ Tiểu Di ~~~" Vừa nghe nàng không đồng ý, Lộ Ảnh Niên lập tức thay đổi sắc mặt, còn quá hơn là hít hít cái mũi: "Ô ô....."
Sau khi nghe xong ý đồ đen tối của Lộ Ảnh Niên, thân mình Tào Thanh Thiển càng thêm vô lực, nàng còn rõ có thể cảm nhận được bụng dưới giống như có dòng nước ấm chảy qua, Tào Thanh Thiển gương mặt sung huyết nhìn bộ dáng thương tâm của Lộ Ảnh Niên, nàng lần nữa quay đầu lại nhìn cô một lúc, sau đó chợt thở dài đứng dậy bước đến phòng tắm.
"Thanh Thiển~~~!!!" Lộ Ảnh Niên nhìn thấy nàng như vậy lập tức cả kinh, e là ý nguyện của mình sắp thất bại thì Tào Thanh Thiển lúc này quay đầu lại, giọng nói nhỏ dần, đủ để cô vừa vặn nghe được: "Ta.... trước đi tắm đã."
"Ân!" Dùng sức gật đầu lia lịa hút khẩn một ngụm khí lạnh, bở vì động tác vừa rồi quá mạnh khiến động đến vết thương bên bả vai. Nữ nhân bước đến trước cửa phòng tắm chợt quay lại nhăn mi nhìn cô, Lộ Ảnh Niên tức thì trưng ra bộ dáng ngoan ngoãn: "Con chờ Dì nha."
Lại quan sát thêm một lúc, Tào Thanh Thiển mới chịu bước vào trong khép cửa lại, tim thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Từng món quần áo được cởi ra, làn da trắng nõn ẩn trong lớp áo giờ cũng hồng lên trông thấy.
Trên giường bệnh, tưởng tượng đến việc chốc lát sẽ nảy sinh, Lộ Ảnh Niên hận không thể lập tức phóng xuống giường vọt thẳng vào phòng tắm, nhưng nếu như vậy, không chừng món thịnh yến chốc lát nữa sẽ được nếm thử vuột mất, cho nên cô cố nén xung động thành thật nằm yên ắng.
Đêm đã khuya, hộ sĩ theo thông lệ đã kiểm tra qua các phòng bệnh một lần. Trong căn phong tối đen chỉ duy nhất nơi phòng tắm có chút điểm sáng.
Thêm một lúc, cửa phòng tắm mở ra, nương theo thứ ánh sáng mờ nhạt, Lộ Ảnh Niên nhìn thấy bóng dáng nữ nhân với mái tóc xoã hờ trên vai cùng với chiếc áo sơ mi trắng, trên người vẫn còn lưu lại hương khí sau khi tắm, không thể nhìn rõ nét biểu cảm trên gương mặt nàng, nhưng quanh thân lại lộ ra khí khái tà mị, khiến một người bại liệt cũng có thể toàn thân ngứa ngáy.
Liêu khởi lọn tóc ra sau vành tai, tắt đèn phòng tắm, Tào Thanh Thiển chậm rãi bước đến bên giường, bước chân ưu chuyển nhẹ nhàng, mỗi một bước đều khiến tim Lộ Ảnh Niên nhảy cẩn lên từng nhịp.
Thẳng đến khi đứng bên cạnh cô, Tào Thanh Thiển rốt cuộc dừng lại, thân mình run khẽ đến mức thanh âm cũng run theo: "Niên.... Không được động, có biết không?"
Trong bóng tối, vô pháp nhìn thấy rõ gương mặt nàng, nhưng Lộ Ảnh Niên đủ biết nàng hiện tại ngượng ngùng đến cực điểm, vừa kích động lại cảm động. Bởi vì cô biết Tào Thanh Thiển một khi đáp ứng chuyện như vậy đối với cô đã là thập phần sủng nịch rồi.
Ngay lúc Lộ Ảnh Niên lòng tràn đầy vui vẻ, nữ nhân đứng đó ngưng trọng vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Lộ Ảnh Niên, lập tức môi lưỡi chi gian, động tác mềm nhẹ lần mò bò lên phía trên Lộ Ảnh Niên, mặc dù thân thể mềm nhũn nhưng đôi tay vẫn nỗ lực chống trụ bản thân không để mình phải vô lực đến mức ngã sấp trên người cô.
Thời gian từng khắc xoay chuyển, căn phòng vốn cô liêu giờ tràn ngập sự kiều diễm, hai người yêu nhau tận lực câu hôn quấn lấy, cảm thụ tình cảm của đối phương.
Qua thêm một lúc, Tào Thanh Thiển đứng dậy kéo theo đó sột soạt âm thanh truyền tới, nương theo ánh sáng mơ hồ có thể đoán được nàng lúc này đang giải khai cúc áo, Lộ Ảnh Niên hô hấp càng thêm dồn dập, run run thốt lời: "Tiểu Di! Con muốn.... ăn nãi*..."
*Nãi: là sữa đó ạ.
Động tác chợt dừng lại, nàng thực muốn trốn chạy khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt cho bớt xấu hổ, Tào Thanh Thiển cắn môi mang theo thanh âm nhu mị: "Niên..... Còn nói bậy ta sẽ mặc kệ Niên."
Nhưng nói thì nói vậy, cuối cùng nàng vẫn cởi đi chiếc áo, e thẹn cúi thấp thân mình đem phần đầy đặn mềm mại hướng đến trước mặt người đang nằm trên giường, tuỳ ý cô ngậm lấy mút để chồi non đang sưng trướng.
Vừa rồi Hộ sĩ vừa kiểm tra xong, Lộ Ảnh Niên một câu lại một câu nằng nặc Tào Thanh Thiển khoá trái cửa lại, nhưng cho dù thế nào, đây cũng là bệnh viện, nàng hiện tại lại áp trên người Lộ Ảnh Niên làm những chuyện như vậy, thực khiến Tào Thanh Thiển quẫn bách không thôi, người vốn mẫn cảm lại càng thêm ngượng ngùng.
"Ân....." Người nọ trừ bỏ việc mút ra còn không quên dùng hàm răng day nghiếng điểm nhảy cảm, Tào Thanh Thiển nhịn không được phun ra nhẹ nhẹ tiếng rên rỉ: "Niên..... Niên...."
"Bên kia." Tiếng nói khàn đi thiệt hận không thể ngay lúc này áp nàng dưới thân, nhưng lý trí nhắc nhở cô hậu quả sẽ khó lường, Lộ Ảnh Niên tay trú trong ổ chăn siết lại thật chặt, cố gắng khắc chế chính mình.
"Ân...." Tào Thanh Thiển giờ cũng không sót lại bao nhiêu tỉnh táo, thân mình khẽ động ngượng ngùng đem bên kia đầy đặn nhích qua, giờ thì nàng chỉ có một cảm giác duy nhất bản thân nàng thực thác loạn vô cùng, Tào Thanh Thiển không kềm được sự xấu hổ.
Căn phòng tràn ngập tiếng hơi thở suyễn hắt cùng tiếng chụz mắc cỡ liên tục phát ra, xúc cảm kích thích nàng gần như muốn ngất xỉu.
"Thanh Thiển! Dì muốn, có phải không." Thả ra đỉnh kiều diễm đang sưng trướng, liều mạng nén trụ xung động, Lộ Ảnh Niên thì thầm: "Ngoan, hướng lên một chút....."
"..........." Dùng sứt hít thở hai hồi khí, Tào Thanh Thiển muốn đầu óc nàng thanh tỉnh hơn một chút, nghe theo lời Lộ Ảnh Niên hơi dịch người lên phía trên, thẳng đến khi nơi tối địa bí ẩn lệnh người ngượng nhất đối diện gương mặt cô.
"Hướng đến đây.... Gần thêm chút nữa....." Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mị hoặc, Lộ Ảnh Niên hướng dẫn mọi động tác của Tào Thanh Thiển, đôi tay siết chặt lấy chăn.
"Ân......." Như cũ nhẹ nhàng đáp ứng, từng chút từng chút một hạ thấp eo, thẳng đến khi địa phương non mềm cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí từ hơi thở của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ruốt cuộc dừng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nàng điểm tích ướt át, nơi bí ẩn kia cũng đồng dạng như vậy.
"Dì..... Đã ướt thành như vậy......" Chóp mũi lúc chạm tới lớp vải kia, Lộ Ảnh Niên dùng sức nuốt khan hỏi, Tào Thanh Thiển thân mình lại run lên.
"Niên..... Không được, ách......"
Lời còn chưa nói xong, tiểu gia hoả trực tiếp hôn lên, đầu lưỡi nóng ấm liên tục di chuyển qua lại phía ngoài.
"Ngô....!" Cơ hồ giống như tiếng thét chói tai, một tay nắm chặt thành giường, một tay che miệng lại, chính bởi vì quá kích thích nên nước mắt trực trào ra, Tào Thanh Thiển chỉ cảm nhận được sâu trong cơ thể mình không ngừng run rẩy, Lộ Ảnh Niên lại có thể nói ra mấy lời khiến người giận dữ xấu hổ đến thế kia: "Thanh Thiển! Con muốn nhìn nó, nó nhất định rất đáng yêu."
Vì dùng tay che miệng mà nàng vô pháp ngăn lại mấy câu quá phận của người kia, càng vô pháp khắc chế đũa cảm trong cơ thể mình.
Trong mê loạn, Tào Thanh Thiển eo nhỏ khó nhịn lại trầm xuống một chút, nơi tư mật càng thêm khắn khít với đầu lưỡi Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên không nói được nữa đành tìm tòi len lỏi men theo mép quần lót tiến vào bên trong, từng chút một lấy lòng nữ nhân đang ngượng ngùng e thẹn.
Hơi thở suyễn hắt càng thêm trầm trọng, hoà cùng tiếng nuốt càng lúc càng lộ rõ, lửa dục dần bạo phát.
"A.... Ngô ân........"
Thân thể đột nhiên kịch liệt co rút, Tào Thanh Thiển dùng sức ngẩng đầu cắn phải mu bàn tay mình, một tiếng rên ngân rồi thì cơ thể gần như mềm nhũn ở bên người Lộ Ảnh Niên. Nhưng cho dù có là một phen tình cảm mãnh liệt, nàng vẫn nhớ rõ trên người Lộ Ảnh Niên có thương nên cố run rẩy chống đỡ thân mình nghiêng người ngã xuống bên cạnh Lộ Ảnh Niên, tinh tế thở phì phò.
"Thanh Thiển! Con Yêu Dì."
"Ta..... Cũng vậy."
- ------------------
Tác giả khấn nguyện: Ta muốn ăn chay, mà mn cmt bình luận khiến ta cảm động quá T_ T
Mỗ Vu: Còn một chương nữa là Hoàn chính văn nhé mn *êu êu* ☺️☺️☺️!!! Hỡm rài Mỗ bận nên không kịp up, hết tuần này là Mỗ rãnh rồi nhe ^^!!!
"Tiểu Vũ, cậu không trở về bồi Tỉnh Vi tỷ à?" Thương thế tốt hơn một chút, bất quá vẫn chưa dám cử động mạnh, Lộ Ảnh Niên lười biếng nằm nhoài người trên giường, khoé miệng câu lên ý cười tinh nghịch.
Liếc mắt cú vọ nhưng xét lại trên người cô vẫn còn thương tích, Mộc Vũ cố lắm mới không đánh vào sau gáy Lộ Ảnh Niên, tức giận gằng giọng: "Cậu cho tôi giống cậu chắc? Cả ngày đều quấn lấy Tiểu Di."
Tào Thanh Thiển cuối cùng cũng khoẻ hẳn, tuy nàng là Bí thư huyện uỷ, nhưng với tính cách của nàng mà nói, Lộ Ảnh Niên đương nhiên vẫn là quan trọng nhất, cho nên dù công tác bận rộn tới đâu, nàng vẫn kiên trì mỗi ngày đến bên cạnh chăm sóc Lộ Ảnh Niên.
Hôm nay L huyện có một hội nghị quan trọng, Tào Thanh Thiển không thể không trở lại Huyện uỷ, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du lại có chút chuyện phải ra ngoài xử lý cho nên bồi tại phòng Lộ Ảnh Niên lúc này chỉ có Mộc Vũ.
Bĩu môi nhún vai, mỗi ngày đều phải nằm lỳ trên giường thực chán muốn chết, Lộ Ảnh Niên cực kỳ bất mãn, nhưng là mỗi lần Thanh Thiển vừa thấy cô nhúc nhích sẽ ra sức trưng vẻ mặt giận dỗi cho cô xem. Cho nên lúc nào Lộ Ảnh Niên cũng phải chịu - đựng. Giờ thì chỉ còn hai người cô cùng Mộc Vũ, đương nhiên muốn động thế nào là có thể rồi.
"Cậu lại quậy, Tiểu Di của cậu biết lại sinh khí." Dư quang ánh mắt ngó nghiêng về một nơi nào đó, Mộc Vũ không chút cảm xúc còn Lộ Ảnh Niên thì cười hì hì: "Cậu không nói, tôi không nói. Nàng sao biết?"
"Vậy sao?" Khoanh tay trước ngực tựa người vào cánh cửa, Tào Thanh Thiển nhướng mi vang tiếng nói thanh lãnh.
Mắt lập tức mở to ra quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, Lộ Ảnh Niên như tỉnh ngộ quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Vũ, sau đó lén lút thậm thụt nhìn sang Tào Thanh Thiển cười lấy lòng đến hớn hở: "Thanh Thiển, Dì hôm nay sao không có mang giày cao gót nha?"
Bước đến bên mép giường chỉ là không lập tức nói chuyện, Tào Thanh Thiển cúi đầu chăm chú nhìn Lộ Ảnh Niên một lúc, gương mặt phủ kính tầng sương băng lộ ra chút biểu tình ôn nhu, duỗi tay xoa xoa đầu tóc cô: "Hôm nay vết thương có lại đau?"
"Không đau, hắc hắc!" Vừa nhìn liền biết nàng không hề sinh khí, Lộ Ảnh Niên giơ tay nắm lấy tay nàng cười đến vô cùng sáng lạn: "Dì xong việc rồi?"
"Ân." Nhìn bộ dáng ngây ngô của Lộ Ảnh Niên, lòng chợt mềm thành một mảnh, e ngại Mộc Vũ vẫn bên cạnh nên Tào Thanh Thiển cố nén trụ xúc động: "Ta đã sắp xếp công việc ổn cả rồi, ngày mai có thể dành trọn một ngày cho Niên."
"Dạ!" Dứt khoát gật đầu thực mạnh, mi mắt cong tớn cực kỳ vui thích, bộ dáng Lộ Ảnh Niên không tiền đồ kia khiến Mộc Vũ hận không thể thoá mạ một phen, trơ mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cô ngán ngẫm đứng dậy muốn ra khỏi phòng bệnh, tìm chỗ yên tĩnh nào đó gọi điện cho Tiếu Tĩnh Vi.
"Tiểu Vũ." Lộ Ảnh Niên tỉnh lại cũng được mấy ngày, Tiếu Tĩnh Vi cũng sắp xếp một hôm rãnh rỗi đến thăm cô nhưng chỉ ngây người một lúc lại vội vả rời đi, lúc này thì nàng hiện tại đang ngồi trong văn phòng trống trãi xử luý sấp văn kiện, vẩu môi ẩn chứa sự nhu hoà khi nhận được cuộc gọi của Mộc Vũ.
"Ân." Nhẹ đáp ứng một câu, tựa vào vách tường nhìn về phía trước, nghĩ đến phòng bệnh lúc này hai người kia nhất định nhu tình mật ý thì không khỏi thở dài: "Em đặt vé máy bay tối nay, mai có thể trở về."
Trong mắt kinh hỉ nhưng ngữ điệu khi thốt ra vẫn bình thản như vậy: "Không cần ở lại với Ảnh Niên sao?"
"Cậu ấy sao....." Lắc đầu với cái người trọng sắc khinh bạn, Mộc Vũ thoáng nực cười: "Cậu ấy ước gì e mau biến đi thì có."
Nghe thấy Mộc Vũ như ngậm cười nói những lời này, Tiếu Tĩnh Vi cũng phần nào đó mường tượng được ánh mắt của tên vô lại kia lúc nhìn đến Tào Thanh Thiển, nàng bỏ xuống bút máy dùng tay chi cằm, ánh mắt bỗng dưng có chút tà mị kèm theo thanh âm lười biếng: "Chị chờ em về nga..."
"A.... ân."
Phòng bệnh.
Giống y như Mộc Vũ suy đoán, không gian riêng của hai người ngọt ngào cực, bất quá lúc này thì gương mặt trắng nõn của Tào Thanh Thiển lại bừng dậy lên hồng sắc.
"Thanh Thiển ~ Tiểu Di ~~~!!!" Giọng nói nhão toẹt kéo dài giống như trẻ con làm nũng, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Dì đáp ứng con đi ~~~"
Răng cắn chặt môi, ánh mắt mơ hồ vô định, cuối cùng chú ý đến phía vai phải của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển tâm dần kiên định: "Không được!"
"Ô... ô....." Giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, tròng mắt còn muốn ngấn nước, Lộ Ảnh Niên chép miệng thấp giọng lẫm bẫm, thanh âm tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Tào Thanh Thiển nghe được: "Cứ phải nghẹn ứ đối với thân thể không tốt nha......"
Gương mặt trướng đỏ, từ sau khi Lộ Ảnh Niên tỉnh lại nàng đối với cô sủng nịch chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cho dù thế nào thì chuyện này Tào Thanh Thiển nàng quyết không chịu nhượng bộ: "Không được! Bác sĩ nói vết thương vẫn không thể cử động, không được lộn xộn. Hơn nữa, đây là bệnh viện, Niên.... Niên.... Đừng loạn tưởng...."
Nói lại thì trước đó cùng lạnh lùng băng sơn giờ càng nhỏ giọng, đôi mắt đen sáng lúc này lộ ra nhè nhẹ nét thẹn thùng đáng yêu, Lộ Ảnh Niên lập tức nhu giọng: "Dì đáp ứng con đi mà ~~~!!!"
Trước giờ đều không hề chịu được bộ dáng nũng nịu của Lộ Ảnh Niên, cô hiện tại lại đang bị thương, Tào Thanh Thiển gần như bị khẩu khí nhão toẹt kia đánh sập phần kiên định, nhưng nghĩ đến những gì Bác sĩ nói, Tào Thanh Thiển vẫn nổ lực bảo vệ: "Đã nói không được, ta nói vết thương của Niên....."
"Con không dùng tay!" Chưa đợi nàng nói hết câu, Lộ Ảnh Niên lập tức cắt lời.
Hít sâu một hơi gương mặt lập tức chuyển sang đỏ sậm, hồng thấu đến tận cổ, Tào Thanh Thiển bị câu nói này khiến cho xấu hổ đến không biết phải ứng phó sao cho vừa.
"Tiểu Di ~ Tiểu Di ~~~" Lộ Ảnh Niên nhanh chóng triển khai ăn vạ thần công, nhất định phải khiến Tào Thanh Thiển sủng cô nhất bắt buộc phải thoả hiệp, trong đầu cứ nghĩ tới tràn cảnh hương diễm thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục vạ ngân: "Con chỉ dùng miệng, không dùng tay."
"Niên....." Tào Thanh Thiển thực không còn gì để nói, cũng chả cần phải soi gương cũng biết nàng lúc này đã thành ra cái bộ dáng gì.
Lộ Ảnh Niên tên tiểu sắc lang, sao có thể ở phòng bệnh mà nói ra những chuyện xấu hổ như vậy chứ.
"Thanh Thiển! Dì đáp ứng con đi ~~ Con gần đây rất ngoan mà, Dì coi như khen thưởng con không được sao ~~~" Câu lấy cánh tay Tào Thanh Thiển lắc qua lắc lại, Lộ Ảnh Niên bộ dáng đứa trẻ ngoan: "Chờ đến khi con trở về con sẽ trồng hoa mai, mùa đông năm sau chúng ta đã có thể ngắm hoa rồi."
Phụt..... Vừa đến cửa phòng bệnh Tào Cẩn Du đã cười ra tiếng, trên tay là phần thức ăn vẫn còn ấm, bà cùng Lộ Văn bước vào trong mang theo chút điểm hài hước: "Lại quấn lấy Tiểu Di cái gì rồi?"
Vừa dứt lời bà liền xoáy qua Tào Thanh Thiển: "Thanh Thiển! Nó chính là ỷ lại em sẽ luôn chìu nó, em phải cẩn thận một chút."
"Tỷ......" Bị tỷ trêu đùa như vậy, Tào Thanh Thiển càng thêm ngượng ngùng, oán trách đanh mắt nhìn Lộ Ảnh Niên còn mang theo hàm ý cảnh cáo, nàng thực sự không thể mất mặt trước anh rể.
Lúc đầu đơn giản là câu lấy ngón út của Tào Thanh Thiển, ngón tay lại cố tình vẻ vời trong lòng bàn tay nàng, Lộ Ảnh Niên nhếch miệng cười, trong mắt ý tứ đã quá rõ, Tào Thanh Thiển chỉ còn biết cắn răng chứ không biết nói thêm gì nữa.
"Được rồi! Không đùa nữa." Đối với một người luôn đứng đắn nghiêm túc như Tào thị trưởng thì vừa nói vừa cười đã là quá giới hạn rồi, lúc này nhìn thấy gương mặt em gái đỏ ửng thì không nói thêm, bà bước đến đặt phần cơm lên bàn rồi cầm lấy đũa đưa đến cho Tào Thanh Thiển: "Vẫn còn ấm, em ăn đi."
Trong khoảng thời gian này, Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn vẫn ở lại L huyện, là đích thân bà mỗi ngày xuống bếp hầm canh mang đến cho Lộ Ảnh Niên, tuy rằng không ngon giống như Tiểu Di làm nhưng đã khiến Lộ Ảnh Niên cảm động không thôi.
Lộ Văn tiến đến đỡ Lộ Ảnh Niên ngồi dậy, đặt chiếc gối vào sau lưng cô, Tào Cẩn Du ở bên cạnh thì cẩn thần uy cơm cho con gái mình, Lộ Ảnh Niên trước đó còn lưu manh cỡ nào thì bây giờ lại ngoan ngoãn há miệng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tào Cẩn Du, nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ khi nào. Cô vẫn là nằm trên giường bệnh, người bồi bên cạnh uy cơm cho mình trước nay chỉ có một mình Thanh Thiển.
Giờ thì.....
Tầm mắt vừa chuyển đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tào Thanh Thiển, hai người ngừng lại một lúc dường như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của đối phương, Lộ Ảnh Niên nhướng lên khoé môi nhìn Tào Thanh Thiển ôn nhu cười cười với mình, Lộ Văn nhìn thấy cảnh tượng này mà cũng bất giác vui vẻ.
Đợi Lộ Ảnh Niên ăn xong phần cơm, Tào Cẩn Du lấy ra một mảnh khăn giấy lau miệng cho cô rồi mới gói lại hộp thức ăn, mềm giọng nói: "Mẹ và ba đã đặt vé máy bay, ngày mai trở về E thị."
Tào Thanh Thiển hiện tại có thể tiếp tục công tác, Lộ Ảnh Niên thần sắc cũng khởi lên trông thấy, Bác sĩ nói tốc độ khôi phục của cô rất nhanh, còn việc bà cùng Lộ Văn bỏ công việc lại phía sau cũng không có nghĩa là có thể tiếp tục trì trệ, cho nên mặc dù không nỡ nhưng vẫn phải trở về.
"Ân ân!" Gật gật đầu, hiện tại ngay lúc này, tình cảm ba mẹ cùng tình yêu đều được cô cảm thụ một lần, Lộ Ảnh Niên cực kỳ thoã mãn, cô biết ba mẹ công việc bận rộn nên cũng phải lý giải một chút: "Kỳ thực con khoẻ lên nhiều rồi, con còn muốn xuất viện đây."
Vừa hết lời thì ý thức được gì đó mà quay đầu nhìn xem Tào Thanh Thiển, quả nhiên nhìn thấy mày nàng ninh khởi, Lộ Ảnh Niên thổ lưỡi: "Nhưng con sẽ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đến khi nào Bác sĩ cho xuất viện mới thôi, ba mẹ yên tâm nha."
Không nhìn ra nét biểu cảm trên gương mặt nàng, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du làm sao biết Lộ Ảnh Niên phản ứng như vậy là có ý đồ gì, hai người chỉ cười cười lắc đầu.
Trên thế giới này, người sủng Lộ Ảnh Niên nhất chỉ có Tào Thanh Thiển, mà người mà khiến Lộ Ảnh Niên phải ngoan ngoãn nghe lời nhất e là cũng chỉ có mình nàng.
Đêm đến, vợ chồng Lộ gia cùng Mộc Vũ trở về, Tào Thanh Thiển trước sau như một vẫn ở lại chăm sóc Lộ Ảnh Niên.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều luôn như vậy, nhưng tối nay, Lộ Ảnh Niên thực sự cứ dùng ánh mắt đói khát mà nhìn nàng, Tào Thanh Thiển không cách nào tự nhiên được.
"Niên.... Mau ngủ đi...." Ngữ khí nhu nhu kèm theo chút hờn dỗi, Tào Thanh Thiển ngồi xuống bên cạnh giường, nhớ lại những lời Lộ Ảnh Niên nói lúc sáng thì thân thể như muốn nhũn ra.
"Thanh Thiển ~~~" Bĩu môi kháng nghị bắt đầu làm nũng, quá hơn là nước mắt lưng tròng: "Dì liền đáp ứng con đi, một lần thôi, không được sao ~~"
"Ta nói rồi, vết thương....."
"Con tuyệt đối không dùng tay." Vẫn không đợi nàng nói xong, thiệt thiếu điều muốn thề thốt: "Nếu con dùng tay, Dì về sau không cần nếm xỉa đến con nữa, có được không a?"
"Niên....." Nàng làm sao không để ý được chứ, Tào Thanh Thiển thực bất đắc dĩ những nhìn bộ dáng vô số tội nghiệt của Lộ Ảnh Niên thì lại không đành lòng.
Lộ Ảnh Niên không nói gì nữa mà chỉ dùng ánh mắt thương cảm nhìn đến Tào Thanh Thiển, ý nói nàng thực Vô tình.
Bị ánh mắt đó lại lần nữa gương mặt trướng đỏ lên, Tào Thanh Thiển cắn môi nhìn cô một lúc rồi rốt cuộc quay đầu đi tới, thấp thấp giọng: "Niên..... Không động.... Vậy phải thế nào?"
Đang ủ dột tỏ vẻ đáng thương lập tức sáng rỡ, Lộ Ảnh Niên dùng sức nuốt nước bọt, mặt dày nói ra ý tưởng của mình, vừa nghe xong thì Tào Thanh Thiển thân thể giật bắn, cắn chặt môi: "Không được.... như vậy quá.... Xấu hổ đi..."
Cái tên vô lại này, sao có thể thế được chứ, thật đáng ghét.
"Thanh Thiển ~~ Tiểu Di ~~~" Vừa nghe nàng không đồng ý, Lộ Ảnh Niên lập tức thay đổi sắc mặt, còn quá hơn là hít hít cái mũi: "Ô ô....."
Sau khi nghe xong ý đồ đen tối của Lộ Ảnh Niên, thân mình Tào Thanh Thiển càng thêm vô lực, nàng còn rõ có thể cảm nhận được bụng dưới giống như có dòng nước ấm chảy qua, Tào Thanh Thiển gương mặt sung huyết nhìn bộ dáng thương tâm của Lộ Ảnh Niên, nàng lần nữa quay đầu lại nhìn cô một lúc, sau đó chợt thở dài đứng dậy bước đến phòng tắm.
"Thanh Thiển~~~!!!" Lộ Ảnh Niên nhìn thấy nàng như vậy lập tức cả kinh, e là ý nguyện của mình sắp thất bại thì Tào Thanh Thiển lúc này quay đầu lại, giọng nói nhỏ dần, đủ để cô vừa vặn nghe được: "Ta.... trước đi tắm đã."
"Ân!" Dùng sức gật đầu lia lịa hút khẩn một ngụm khí lạnh, bở vì động tác vừa rồi quá mạnh khiến động đến vết thương bên bả vai. Nữ nhân bước đến trước cửa phòng tắm chợt quay lại nhăn mi nhìn cô, Lộ Ảnh Niên tức thì trưng ra bộ dáng ngoan ngoãn: "Con chờ Dì nha."
Lại quan sát thêm một lúc, Tào Thanh Thiển mới chịu bước vào trong khép cửa lại, tim thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Từng món quần áo được cởi ra, làn da trắng nõn ẩn trong lớp áo giờ cũng hồng lên trông thấy.
Trên giường bệnh, tưởng tượng đến việc chốc lát sẽ nảy sinh, Lộ Ảnh Niên hận không thể lập tức phóng xuống giường vọt thẳng vào phòng tắm, nhưng nếu như vậy, không chừng món thịnh yến chốc lát nữa sẽ được nếm thử vuột mất, cho nên cô cố nén xung động thành thật nằm yên ắng.
Đêm đã khuya, hộ sĩ theo thông lệ đã kiểm tra qua các phòng bệnh một lần. Trong căn phong tối đen chỉ duy nhất nơi phòng tắm có chút điểm sáng.
Thêm một lúc, cửa phòng tắm mở ra, nương theo thứ ánh sáng mờ nhạt, Lộ Ảnh Niên nhìn thấy bóng dáng nữ nhân với mái tóc xoã hờ trên vai cùng với chiếc áo sơ mi trắng, trên người vẫn còn lưu lại hương khí sau khi tắm, không thể nhìn rõ nét biểu cảm trên gương mặt nàng, nhưng quanh thân lại lộ ra khí khái tà mị, khiến một người bại liệt cũng có thể toàn thân ngứa ngáy.
Liêu khởi lọn tóc ra sau vành tai, tắt đèn phòng tắm, Tào Thanh Thiển chậm rãi bước đến bên giường, bước chân ưu chuyển nhẹ nhàng, mỗi một bước đều khiến tim Lộ Ảnh Niên nhảy cẩn lên từng nhịp.
Thẳng đến khi đứng bên cạnh cô, Tào Thanh Thiển rốt cuộc dừng lại, thân mình run khẽ đến mức thanh âm cũng run theo: "Niên.... Không được động, có biết không?"
Trong bóng tối, vô pháp nhìn thấy rõ gương mặt nàng, nhưng Lộ Ảnh Niên đủ biết nàng hiện tại ngượng ngùng đến cực điểm, vừa kích động lại cảm động. Bởi vì cô biết Tào Thanh Thiển một khi đáp ứng chuyện như vậy đối với cô đã là thập phần sủng nịch rồi.
Ngay lúc Lộ Ảnh Niên lòng tràn đầy vui vẻ, nữ nhân đứng đó ngưng trọng vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Lộ Ảnh Niên, lập tức môi lưỡi chi gian, động tác mềm nhẹ lần mò bò lên phía trên Lộ Ảnh Niên, mặc dù thân thể mềm nhũn nhưng đôi tay vẫn nỗ lực chống trụ bản thân không để mình phải vô lực đến mức ngã sấp trên người cô.
Thời gian từng khắc xoay chuyển, căn phòng vốn cô liêu giờ tràn ngập sự kiều diễm, hai người yêu nhau tận lực câu hôn quấn lấy, cảm thụ tình cảm của đối phương.
Qua thêm một lúc, Tào Thanh Thiển đứng dậy kéo theo đó sột soạt âm thanh truyền tới, nương theo ánh sáng mơ hồ có thể đoán được nàng lúc này đang giải khai cúc áo, Lộ Ảnh Niên hô hấp càng thêm dồn dập, run run thốt lời: "Tiểu Di! Con muốn.... ăn nãi*..."
*Nãi: là sữa đó ạ.
Động tác chợt dừng lại, nàng thực muốn trốn chạy khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt cho bớt xấu hổ, Tào Thanh Thiển cắn môi mang theo thanh âm nhu mị: "Niên..... Còn nói bậy ta sẽ mặc kệ Niên."
Nhưng nói thì nói vậy, cuối cùng nàng vẫn cởi đi chiếc áo, e thẹn cúi thấp thân mình đem phần đầy đặn mềm mại hướng đến trước mặt người đang nằm trên giường, tuỳ ý cô ngậm lấy mút để chồi non đang sưng trướng.
Vừa rồi Hộ sĩ vừa kiểm tra xong, Lộ Ảnh Niên một câu lại một câu nằng nặc Tào Thanh Thiển khoá trái cửa lại, nhưng cho dù thế nào, đây cũng là bệnh viện, nàng hiện tại lại áp trên người Lộ Ảnh Niên làm những chuyện như vậy, thực khiến Tào Thanh Thiển quẫn bách không thôi, người vốn mẫn cảm lại càng thêm ngượng ngùng.
"Ân....." Người nọ trừ bỏ việc mút ra còn không quên dùng hàm răng day nghiếng điểm nhảy cảm, Tào Thanh Thiển nhịn không được phun ra nhẹ nhẹ tiếng rên rỉ: "Niên..... Niên...."
"Bên kia." Tiếng nói khàn đi thiệt hận không thể ngay lúc này áp nàng dưới thân, nhưng lý trí nhắc nhở cô hậu quả sẽ khó lường, Lộ Ảnh Niên tay trú trong ổ chăn siết lại thật chặt, cố gắng khắc chế chính mình.
"Ân...." Tào Thanh Thiển giờ cũng không sót lại bao nhiêu tỉnh táo, thân mình khẽ động ngượng ngùng đem bên kia đầy đặn nhích qua, giờ thì nàng chỉ có một cảm giác duy nhất bản thân nàng thực thác loạn vô cùng, Tào Thanh Thiển không kềm được sự xấu hổ.
Căn phòng tràn ngập tiếng hơi thở suyễn hắt cùng tiếng chụz mắc cỡ liên tục phát ra, xúc cảm kích thích nàng gần như muốn ngất xỉu.
"Thanh Thiển! Dì muốn, có phải không." Thả ra đỉnh kiều diễm đang sưng trướng, liều mạng nén trụ xung động, Lộ Ảnh Niên thì thầm: "Ngoan, hướng lên một chút....."
"..........." Dùng sứt hít thở hai hồi khí, Tào Thanh Thiển muốn đầu óc nàng thanh tỉnh hơn một chút, nghe theo lời Lộ Ảnh Niên hơi dịch người lên phía trên, thẳng đến khi nơi tối địa bí ẩn lệnh người ngượng nhất đối diện gương mặt cô.
"Hướng đến đây.... Gần thêm chút nữa....." Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mị hoặc, Lộ Ảnh Niên hướng dẫn mọi động tác của Tào Thanh Thiển, đôi tay siết chặt lấy chăn.
"Ân......." Như cũ nhẹ nhàng đáp ứng, từng chút từng chút một hạ thấp eo, thẳng đến khi địa phương non mềm cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí từ hơi thở của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ruốt cuộc dừng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nàng điểm tích ướt át, nơi bí ẩn kia cũng đồng dạng như vậy.
"Dì..... Đã ướt thành như vậy......" Chóp mũi lúc chạm tới lớp vải kia, Lộ Ảnh Niên dùng sức nuốt khan hỏi, Tào Thanh Thiển thân mình lại run lên.
"Niên..... Không được, ách......"
Lời còn chưa nói xong, tiểu gia hoả trực tiếp hôn lên, đầu lưỡi nóng ấm liên tục di chuyển qua lại phía ngoài.
"Ngô....!" Cơ hồ giống như tiếng thét chói tai, một tay nắm chặt thành giường, một tay che miệng lại, chính bởi vì quá kích thích nên nước mắt trực trào ra, Tào Thanh Thiển chỉ cảm nhận được sâu trong cơ thể mình không ngừng run rẩy, Lộ Ảnh Niên lại có thể nói ra mấy lời khiến người giận dữ xấu hổ đến thế kia: "Thanh Thiển! Con muốn nhìn nó, nó nhất định rất đáng yêu."
Vì dùng tay che miệng mà nàng vô pháp ngăn lại mấy câu quá phận của người kia, càng vô pháp khắc chế đũa cảm trong cơ thể mình.
Trong mê loạn, Tào Thanh Thiển eo nhỏ khó nhịn lại trầm xuống một chút, nơi tư mật càng thêm khắn khít với đầu lưỡi Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên không nói được nữa đành tìm tòi len lỏi men theo mép quần lót tiến vào bên trong, từng chút một lấy lòng nữ nhân đang ngượng ngùng e thẹn.
Hơi thở suyễn hắt càng thêm trầm trọng, hoà cùng tiếng nuốt càng lúc càng lộ rõ, lửa dục dần bạo phát.
"A.... Ngô ân........"
Thân thể đột nhiên kịch liệt co rút, Tào Thanh Thiển dùng sức ngẩng đầu cắn phải mu bàn tay mình, một tiếng rên ngân rồi thì cơ thể gần như mềm nhũn ở bên người Lộ Ảnh Niên. Nhưng cho dù có là một phen tình cảm mãnh liệt, nàng vẫn nhớ rõ trên người Lộ Ảnh Niên có thương nên cố run rẩy chống đỡ thân mình nghiêng người ngã xuống bên cạnh Lộ Ảnh Niên, tinh tế thở phì phò.
"Thanh Thiển! Con Yêu Dì."
"Ta..... Cũng vậy."
- ------------------
Tác giả khấn nguyện: Ta muốn ăn chay, mà mn cmt bình luận khiến ta cảm động quá T_ T
Mỗ Vu: Còn một chương nữa là Hoàn chính văn nhé mn *êu êu* ☺️☺️☺️!!! Hỡm rài Mỗ bận nên không kịp up, hết tuần này là Mỗ rãnh rồi nhe ^^!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.