Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký
Chương 105
Bằng Y Úy Ngã
31/07/2021
Tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, Mộc Vũ bật ngồi xoa xoa hai mắt nhìn khắp chung quanh, rõ ràng đêm qua chính là lần đầu tiên nàng vào căn nhà này nhưng lại có một cảm giác rất quen thuộc.
Cũng đúng! Trước khi mất trí mình đã ở đây nhiều năm rồi mà, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Vừa nghĩ ngợi vừa đi vào phòng tắm rửa mặt rồi thay quần áo bước xuống lầu. Lương Di sớm đã chuẩn bị tốt bữa sáng đặt lên bàn ăn, nhìn thấy Mộc Vũ bước ngồi vào ghế thì mỉm cười - lấy bát đũa đưa đến cho cô.
Ngoan ngoãn ngồi đó nhìn Quản gia bận rộn, Mộc Vũ lướt nhìn đến phòng khách trống không, cũng hiểu chắc giờ này Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn đi làm rồi nên không hỏi nhiều. Ăn xong bữa sáng, Mộc Vũ đứng dậy muốn ra ngoài.
"Mộc tiểu thư, buổi trưa có về không?" Vừa bưng bát đũa vào phòng bếp, Quản gia nhìn thấy Mộc Vũ xoay người dường như muốn ra ngoài nên mở miệng hỏi. Mộc Vũ nghe thấy thì dừng bước - Hơi chút do dự, còn chưa kịp nói thì Lương Di đã nói tiếp: "Gần đây Đại tiểu thư đều dùng bữa một mình thôi."
Lời vốn muốn nói ra lại nuốt trở về, nghĩ đến cảnh tượng Tào Cẩn Du ngồi một mình trên chiếc bàn lớn này..... Mộc Vũ cắn môi nhẹ gật đầu: "Ân."
Mộc Vũ lúc này chỉ là một người đơn thuần, cho nên tâm tình giống như lộ rõ cả trên gương mặt, Quản gia nghe vậy thực kinh hỉ - Nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ tối qua của Lộ Ảnh Niên....... thở dài: "Mộc tiểu thư, ra cửa chú ý an toàn."
"Dạ." Mộc Vũ đáp một tiếng đến bên kệ giày gần cửa ra vào đổi giày, rời khỏi Lộ gia. Cô một mình đi trên đường, thỉnh thoảng đá vài viên đá nhỏ dưới chân, thần trí thực mê mang.
Nếu căn nhà to lớn đó không có người mà cô nhận định là mẫu thân, thì có một mình ngây ngốc cũng sẽ khiến tâm phiền ý loạn. Nhưng lúc ra khỏi cửa thì không biết phải đi nơi nào.
Nghĩ đến Lộ Ảnh Niên: Cậu ấy nhất định cũng đi làm rồi. Cho nên cô không có ý niệm muốn quấy rầy.
Dừng bước đứng giữa ngã tư đường. Do dự một chút thì thấy chiếc taxi từ xa đi tới. Mộc Vũ giơ tay đón lấy sau đó nói địa chỉ Bar của Đông Phương Vân.
Có quá nhiều nghi vấn cô muốn tự thân làm rõ, mà những điều đó gần như chỉ có một mình Đông Phương Vân biết được rõ ràng nhất.
Từ lúc theo Đông Phương Vân trở về E thị, mỗi ngày đều không thể ngủ ngon. Chỉ duy nhất tối qua..... Có lẽ là vì gặp được Tào Cẩn Du, cảm nhận được tình cảm ấm áp mà bà dành cho mình, nên rốt cuộc an tâm phần nào, hoặc cũng có lẽ là vì quá mệt mỏi nên bản thân Mộc Vũ vô pháp thừa nhận. Tóm gọn lại là vừa nằm lên giường thì rất nhanh liền ngủ. Lúc tỉnh giấc cũng không phải sớm, nhìn đồng hồ lúc này đã điểm chỉ 1Oh hơn rồi.
Taxi dừng lại gần cửa Bar, Mộc Vũ không xác định Đông Phương Vân có ở đây hay không nhưng vẫn thanh toán tiền taxi rồi bước xuống xe. Thời điểm này thì Bar ít khi nào mở cửa. Mộc Vũ mới hối hận là sao không chạy đến chỗ trước đó của Đông Phương Vân mà cô ở tại. Mộc Vũ mặc dù suy nghĩ là vậy nhưng vẫn bước đến. Đứng trước cửa thì dừng bước.
Xung quanh không có bất kì ai, chỉ có hai chiếc xe đỗ tại đó. Một chiếc là của Đông Phương Vân, chiếc còn lại là...... Tiếu Tĩnh Vi!
Lòng nhảy dựng, nghĩ đến việc Tiếu Tĩnh Vi ở bên trong, Mộc Vũ chỉ biết ngây người đứng trân tại chỗ nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia. Không biết có nên vào trong hay là rời đi.
Nhưng tim nói cho Mộc Vũ biết, cô nhất định phải đi vào, cho dù Tiếu Tĩnh Vi có lạnh nhạt với mình thì cô vẫn muốn nhìn thấy nàng. Còn lý trí thì cho rằng cô nên xem xét chuyện Tiếu Tĩnh Vi sẽ sinh khí, mặc dù nói là lạnh nhạt nhưng chung quy vẫn không hề tốt. Mộc Vũ thực sự không muốn nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi tức giận.
Cắn môi đứng ngây người trong chốc lát, nghĩ lại cuối cùng cũng bước đến cửa, cẩn thận đẩy ra thăm dò nhìn vào bên trong. Lúc nhìn thấy hai nữ nhân ngồi nơi đó cô lại bất giác lui về. Mộc Vũ dùng tay xoa ngực không muốn lại đi vào mà chỉ đứng ngay ở cửa, có chút si ngốc nhìn theo bóng dáng của ai đó. An tĩnh không làm ra bất cứ hành động gì.
"Cậu đã suốt một đêm ở Bar rồi." Không biết Mộc Vũ lúc này đang đứng ngoài cửa, Đông Phương Vân nhẹ giọng cười cười: "Hôm nay không đến Công ty sao."
Đôi mắt xinh đẹp nổi đầy tơ máu, còn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi. Tiếu Tĩnh Vi cả đêm đều ở bên ngoài, cho dù đêm đã khuya cũng chỉ ngồi phát ngốc trong xe. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không cách nào làm rõ tình cảm của chính mình, đến khi rạng sáng nàng rốt cuộc xác định được một việc.
Mộc Vũ là của nàng, ai đều đừng hòng cướp đi. Cho nên mới hẹn Đông Phương Vân đến để cùng cô nói rõ.
Giơ tay xoa xoa lấy mi mắt, trong khoảng thời gian này nàng chưa từng có phút giây an tĩnh nào kể cả khi ngủ. Đêm qua lại không ngủ, Tiếu Tĩnh Vi chỉ cảm thấy đầu óc đau buốt muốn nổ tung. Nghe Đông Phương Vân mở lời lúc này này mới bỏ tay xuống quay đầu nhìn thẳng vào cô: "Lát nữa tôi sẽ đến Lộ gia đón Tiểu Vũ trở về."
Cũng không tính là quá kinh ngạc gì, chỉ là không đối diện với nàng. Đông Phương Vân chuyển khai tầm mắt nhìn đến một bình rượu, im lặng trong chốc lát thì chậm rãi nói: "Cậu đem em ấy về sau đó thì sao? Muốn ép chết Mộc Vũ hiện tại?"
Nghe thấy những gì Tiếu Tĩnh Vi vừa nói, vốn là tim bắt đầu nhảy dựng hồi hộp vừa định bước vào nói với Tiếu Tĩnh Vi rằng mình ở đây. Không nghĩ tới vừa nhích dược một bước lại nghe thấy câu nói của Đông Phương Vân. Cô đột nhiên dừng bước. Tâm trí mơ hồ dần lâm vào bất an.
Tiếu Tĩnh Vi nhăn mi nhưng không quá tức giận đáp trả, Bar lúc này vẫn chưa mở cửa, nhân viên cũng chưa tới làm cho nên nơi này chỉ có Đông Phương Vân cùng nàng hai người. Cả hai bỗng chốc không nói không rằng khiến bầu không khí dị thường an tĩnh.
"Người tôi thích chính là Mộc Vũ của hiện tại, cho nên tôi có thể chấp nhận một Mộc Vũ khác rời đi. Còn người cậu thích chính là một Mộc Vũ khác, như vậy thì cậu sẽ để em ấy một lần nữa ngủ say sao?" Tiếu Tĩnh Vi không nói lời nào, Đông Phương Vân cũng không để tâm lắm tiếp tục lạnh nhạt mở miệng: "Cậu cảm thấy tôi có khả năng đem em ấy giao ra sao?"
Nhấp môi, gương mặt vốn tái nhợt lộ ra biểu tình thực khó coi, Tiếu Tĩnh Vi đầu tiên là trầm mặc ngay sau đó chậm rãi mở miệng: "Ý của cô là nếu để em ấy lại cho cô thì cô sẽ giết chết nàng có đúng không?"
"Không phải tôi, mà là chính nàng lựa chọn rời đi, trả thân thể này lại cho Mộc Vũ." Cười lạnh quay đầu đối mặt với Tiếu Tĩnh Vi, đôi mắt xoẹt qua lãnh khí. Đông Phương Vân gằng từng chữ một: "Đây là nàng lựa chọn, tôi cũng biết người cậu thích là nàng........ Chỉ là tôi không có khả năng để cậu vì nàng mà bức chết em ấy."
Tựa lưng vào vách tường, Mộc Vũ nhắm nghiềng hai mắt rồi lại mở, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh. Lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người..... Một khắc này, nàng rốt cuộc hiểu ra một chuyện, ngực bất giác truyền đến cảm giác đau đớn mà trước nay chưa từng có, giống như muốn tách bản thân cô ra làm đôi. Gương mặt sớm đã không còn nửa phần huyết sắc.
Đông Phương Vân cố tình đối chọi gay gắt với mình. Tiếu Tĩnh Vi một lần nữa trầm mặc, sau một lúc mới khẽ thở dài: "Đông Phương, tôi không muốn cùng cậu tiếp tục tranh chấp vấn đề này. Hai nhân cách đúng là chuyện rất hiếm gặp, quá khứ sáu năm vẫn luôn là của nàng, cũng là hết thảy nổi thống khổ nàng phải chịu. Nếu hiện tại bức nàng rời đi, như vậy là quá công bằng?"
"Tình yêu vốn là ích kỷ, đâu có chuyện công bằng. Cậu cũng không phải vì thích nàng cho nên mới muốn em ấy ngủ say, cần gì phải nói giống như quang minh chính đại." Lắc đầu đứng dậy cầm lấy bình rượu, Đông Phương Vân mở nắp rót vào hai ly, một ly đưa đến trước mặt Tiếu Tĩnh Vi, tự mình uốn lấy ly còn lại. Đông Phương Vân gương mặt không nhìn ra được hỉ nộ, giọng nói cũng theo đó đạm nhã: "Huống chi từ lúc sinh ra, thân thể này vốn là của em ấy, nàng cũng là vì muốn bảo vệ nó cho nên mới xuất hiện, bây giờ không còn quá nhiều nguy hiểm, nàng rời đi không phải là công bằng?"
Cảm giác đau tích dấy lên trong lòng, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ bất kham. Mộc Vũ ôm đầu ngồi xuống, ý thức hỗn loạn vô tình chạm vào cánh cửa sắt phát ra tiếng vang loảng xoảng, hai người ở bên trong đều hoảng hốt. Cùng nhau liếc mắt nhìn về phía cửa, tia bất an xoẹt qua đứng dậy bước ra ngoài.
"Tiểu Vũ!" Cơ hồ cùng gọi tên cô, vừa tính bước đên đỡ lấy Mộc Vũ thì cô lúc này đã tự mình đứng dậy. Cắn răng nước mắt giàn dụa. Vung tay đẩy hai người, không muốn các nàng chạm vào mình.
"Tiểu Vũ......." Lần đầu tiên bị cô mạnh mẽ đẩy ra, Tiếu Tĩnh Vi giật mình có chút kinh ngạc nhìn Mộc Vũ, khẽ gọi tên cô thì lúc này Mộc Vũ đã xoay người lão đảo chạy đi.
Bị sự thương tâm tuyệt vọng trong mắt nàng khiến tim hoảng loạn, Tiếu Tĩnh Vi vội vã đuổi theo giữ lấy tay cô lại bị cô dùng sức hất ra, thậm chí bị cô làm cho té ngã đụng phải Đông Phương Vân cũng đang đuổi tới. Hai người bất giác lui về phía sau cho đến khi trụ vững thân mình. Mộc Vũ nhanh chóng bắt lấy một chiếc taxi, cứ như vậy mà biến mất.
Đáy lòng thầm kêu gào, đương nhiên không nhìn ra được nét mặt của Mộc Vũ, Đông Phương Vân giẫm chân xoay người vào Bar lấy chìa khoá xe tính toán đuổi theo......... Chỉ là lúc trở ra thì bóng dáng chiếc taxi đã không còn thấy đâu nữa. Còn Tiếu Tĩnh Vi cố hít lấy thật sâu, cưỡng chế nỗi hoảng loạn, ghi nhớ biến số xe liền lập tức gọi cho cấp dưới bảo bọn họ truy tìm tung tích.
"Tiểu thư, muốn đi đâu?" Tài xế taxi nhìn xuyên qua kính chiếu hậu hỏi cái người đang không ngừng chảy nước mắt. Mộc Vũ nhanh chóng thút thít cái mũi lau đi...... Cắn răng mang theo giọng nói rầu rĩ: "Càng xa càng tốt."
Khó xử nhìn cô. Nhưng cũng biết lúc này bản thân hắn không nên nói nhiều mà chuyên tâm láy xe không nói gì nữa.
Chắc là tiểu cô nương thất tình, khóc đến thương tâm như vậy.......
Cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau kính cửa xe, rõ ràng là nhủ thầm bản thân không được khóc thế nhưng không cách nào ngăn được. Mộc Vũ quật cường cắn môi cho dù có bị phá nát cũng không nhả ra. Nghiêng đầu tựa vào kính xe. Đôi tay nắm chặt thành đấm siết lại đến gắt gao, giống như không cách nào tách ra được.
Không thể trở về Lộ gia, mẹ cũng là mẹ của một Mộc Vũ khác, Tiểu Niên cũng không thể tìm bởi vì người bạn thật sự của Tiểu Niên cũng là người đó, là một Mộc Vũ khác.......
Còn Tiếu tỷ tỷ........
Người Tiếu tỷ tỷ muốn...... cũng là nàng.........
Quả nhiên trên đời này không ai cần mình, mọi người........ Tất cả mọi người đều chán ghét mình.
---------------------------------
Tác cảm thán: Tiểu vũ thực đáng thương!
Đúng là ta có ý định chuyển bách Thị trưởng của chúng ta, nhưng là không có khả năng oa, nếu thực sự ta muốn như vậy thì không có chuyện viết nàng cùng Lộ Văn ân ái thế đâu, cho nên...... khụ..... đừng lo lắng.
Mỗ Vu: Vũ ơi Vũ! Vu thương Vũ quá ???? hay là Vũ về với hậu cung của Vu đi, Vu phong Vũ làm Vu phi.
Hậu cung chỉ mới có Thiển Hậu - Nhan Quý phi - Niên thái giám cùng Y ma ma thôi nhưng vui lắm ????????????!!!
Cũng đúng! Trước khi mất trí mình đã ở đây nhiều năm rồi mà, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Vừa nghĩ ngợi vừa đi vào phòng tắm rửa mặt rồi thay quần áo bước xuống lầu. Lương Di sớm đã chuẩn bị tốt bữa sáng đặt lên bàn ăn, nhìn thấy Mộc Vũ bước ngồi vào ghế thì mỉm cười - lấy bát đũa đưa đến cho cô.
Ngoan ngoãn ngồi đó nhìn Quản gia bận rộn, Mộc Vũ lướt nhìn đến phòng khách trống không, cũng hiểu chắc giờ này Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn đi làm rồi nên không hỏi nhiều. Ăn xong bữa sáng, Mộc Vũ đứng dậy muốn ra ngoài.
"Mộc tiểu thư, buổi trưa có về không?" Vừa bưng bát đũa vào phòng bếp, Quản gia nhìn thấy Mộc Vũ xoay người dường như muốn ra ngoài nên mở miệng hỏi. Mộc Vũ nghe thấy thì dừng bước - Hơi chút do dự, còn chưa kịp nói thì Lương Di đã nói tiếp: "Gần đây Đại tiểu thư đều dùng bữa một mình thôi."
Lời vốn muốn nói ra lại nuốt trở về, nghĩ đến cảnh tượng Tào Cẩn Du ngồi một mình trên chiếc bàn lớn này..... Mộc Vũ cắn môi nhẹ gật đầu: "Ân."
Mộc Vũ lúc này chỉ là một người đơn thuần, cho nên tâm tình giống như lộ rõ cả trên gương mặt, Quản gia nghe vậy thực kinh hỉ - Nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ tối qua của Lộ Ảnh Niên....... thở dài: "Mộc tiểu thư, ra cửa chú ý an toàn."
"Dạ." Mộc Vũ đáp một tiếng đến bên kệ giày gần cửa ra vào đổi giày, rời khỏi Lộ gia. Cô một mình đi trên đường, thỉnh thoảng đá vài viên đá nhỏ dưới chân, thần trí thực mê mang.
Nếu căn nhà to lớn đó không có người mà cô nhận định là mẫu thân, thì có một mình ngây ngốc cũng sẽ khiến tâm phiền ý loạn. Nhưng lúc ra khỏi cửa thì không biết phải đi nơi nào.
Nghĩ đến Lộ Ảnh Niên: Cậu ấy nhất định cũng đi làm rồi. Cho nên cô không có ý niệm muốn quấy rầy.
Dừng bước đứng giữa ngã tư đường. Do dự một chút thì thấy chiếc taxi từ xa đi tới. Mộc Vũ giơ tay đón lấy sau đó nói địa chỉ Bar của Đông Phương Vân.
Có quá nhiều nghi vấn cô muốn tự thân làm rõ, mà những điều đó gần như chỉ có một mình Đông Phương Vân biết được rõ ràng nhất.
Từ lúc theo Đông Phương Vân trở về E thị, mỗi ngày đều không thể ngủ ngon. Chỉ duy nhất tối qua..... Có lẽ là vì gặp được Tào Cẩn Du, cảm nhận được tình cảm ấm áp mà bà dành cho mình, nên rốt cuộc an tâm phần nào, hoặc cũng có lẽ là vì quá mệt mỏi nên bản thân Mộc Vũ vô pháp thừa nhận. Tóm gọn lại là vừa nằm lên giường thì rất nhanh liền ngủ. Lúc tỉnh giấc cũng không phải sớm, nhìn đồng hồ lúc này đã điểm chỉ 1Oh hơn rồi.
Taxi dừng lại gần cửa Bar, Mộc Vũ không xác định Đông Phương Vân có ở đây hay không nhưng vẫn thanh toán tiền taxi rồi bước xuống xe. Thời điểm này thì Bar ít khi nào mở cửa. Mộc Vũ mới hối hận là sao không chạy đến chỗ trước đó của Đông Phương Vân mà cô ở tại. Mộc Vũ mặc dù suy nghĩ là vậy nhưng vẫn bước đến. Đứng trước cửa thì dừng bước.
Xung quanh không có bất kì ai, chỉ có hai chiếc xe đỗ tại đó. Một chiếc là của Đông Phương Vân, chiếc còn lại là...... Tiếu Tĩnh Vi!
Lòng nhảy dựng, nghĩ đến việc Tiếu Tĩnh Vi ở bên trong, Mộc Vũ chỉ biết ngây người đứng trân tại chỗ nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia. Không biết có nên vào trong hay là rời đi.
Nhưng tim nói cho Mộc Vũ biết, cô nhất định phải đi vào, cho dù Tiếu Tĩnh Vi có lạnh nhạt với mình thì cô vẫn muốn nhìn thấy nàng. Còn lý trí thì cho rằng cô nên xem xét chuyện Tiếu Tĩnh Vi sẽ sinh khí, mặc dù nói là lạnh nhạt nhưng chung quy vẫn không hề tốt. Mộc Vũ thực sự không muốn nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi tức giận.
Cắn môi đứng ngây người trong chốc lát, nghĩ lại cuối cùng cũng bước đến cửa, cẩn thận đẩy ra thăm dò nhìn vào bên trong. Lúc nhìn thấy hai nữ nhân ngồi nơi đó cô lại bất giác lui về. Mộc Vũ dùng tay xoa ngực không muốn lại đi vào mà chỉ đứng ngay ở cửa, có chút si ngốc nhìn theo bóng dáng của ai đó. An tĩnh không làm ra bất cứ hành động gì.
"Cậu đã suốt một đêm ở Bar rồi." Không biết Mộc Vũ lúc này đang đứng ngoài cửa, Đông Phương Vân nhẹ giọng cười cười: "Hôm nay không đến Công ty sao."
Đôi mắt xinh đẹp nổi đầy tơ máu, còn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi. Tiếu Tĩnh Vi cả đêm đều ở bên ngoài, cho dù đêm đã khuya cũng chỉ ngồi phát ngốc trong xe. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không cách nào làm rõ tình cảm của chính mình, đến khi rạng sáng nàng rốt cuộc xác định được một việc.
Mộc Vũ là của nàng, ai đều đừng hòng cướp đi. Cho nên mới hẹn Đông Phương Vân đến để cùng cô nói rõ.
Giơ tay xoa xoa lấy mi mắt, trong khoảng thời gian này nàng chưa từng có phút giây an tĩnh nào kể cả khi ngủ. Đêm qua lại không ngủ, Tiếu Tĩnh Vi chỉ cảm thấy đầu óc đau buốt muốn nổ tung. Nghe Đông Phương Vân mở lời lúc này này mới bỏ tay xuống quay đầu nhìn thẳng vào cô: "Lát nữa tôi sẽ đến Lộ gia đón Tiểu Vũ trở về."
Cũng không tính là quá kinh ngạc gì, chỉ là không đối diện với nàng. Đông Phương Vân chuyển khai tầm mắt nhìn đến một bình rượu, im lặng trong chốc lát thì chậm rãi nói: "Cậu đem em ấy về sau đó thì sao? Muốn ép chết Mộc Vũ hiện tại?"
Nghe thấy những gì Tiếu Tĩnh Vi vừa nói, vốn là tim bắt đầu nhảy dựng hồi hộp vừa định bước vào nói với Tiếu Tĩnh Vi rằng mình ở đây. Không nghĩ tới vừa nhích dược một bước lại nghe thấy câu nói của Đông Phương Vân. Cô đột nhiên dừng bước. Tâm trí mơ hồ dần lâm vào bất an.
Tiếu Tĩnh Vi nhăn mi nhưng không quá tức giận đáp trả, Bar lúc này vẫn chưa mở cửa, nhân viên cũng chưa tới làm cho nên nơi này chỉ có Đông Phương Vân cùng nàng hai người. Cả hai bỗng chốc không nói không rằng khiến bầu không khí dị thường an tĩnh.
"Người tôi thích chính là Mộc Vũ của hiện tại, cho nên tôi có thể chấp nhận một Mộc Vũ khác rời đi. Còn người cậu thích chính là một Mộc Vũ khác, như vậy thì cậu sẽ để em ấy một lần nữa ngủ say sao?" Tiếu Tĩnh Vi không nói lời nào, Đông Phương Vân cũng không để tâm lắm tiếp tục lạnh nhạt mở miệng: "Cậu cảm thấy tôi có khả năng đem em ấy giao ra sao?"
Nhấp môi, gương mặt vốn tái nhợt lộ ra biểu tình thực khó coi, Tiếu Tĩnh Vi đầu tiên là trầm mặc ngay sau đó chậm rãi mở miệng: "Ý của cô là nếu để em ấy lại cho cô thì cô sẽ giết chết nàng có đúng không?"
"Không phải tôi, mà là chính nàng lựa chọn rời đi, trả thân thể này lại cho Mộc Vũ." Cười lạnh quay đầu đối mặt với Tiếu Tĩnh Vi, đôi mắt xoẹt qua lãnh khí. Đông Phương Vân gằng từng chữ một: "Đây là nàng lựa chọn, tôi cũng biết người cậu thích là nàng........ Chỉ là tôi không có khả năng để cậu vì nàng mà bức chết em ấy."
Tựa lưng vào vách tường, Mộc Vũ nhắm nghiềng hai mắt rồi lại mở, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh. Lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người..... Một khắc này, nàng rốt cuộc hiểu ra một chuyện, ngực bất giác truyền đến cảm giác đau đớn mà trước nay chưa từng có, giống như muốn tách bản thân cô ra làm đôi. Gương mặt sớm đã không còn nửa phần huyết sắc.
Đông Phương Vân cố tình đối chọi gay gắt với mình. Tiếu Tĩnh Vi một lần nữa trầm mặc, sau một lúc mới khẽ thở dài: "Đông Phương, tôi không muốn cùng cậu tiếp tục tranh chấp vấn đề này. Hai nhân cách đúng là chuyện rất hiếm gặp, quá khứ sáu năm vẫn luôn là của nàng, cũng là hết thảy nổi thống khổ nàng phải chịu. Nếu hiện tại bức nàng rời đi, như vậy là quá công bằng?"
"Tình yêu vốn là ích kỷ, đâu có chuyện công bằng. Cậu cũng không phải vì thích nàng cho nên mới muốn em ấy ngủ say, cần gì phải nói giống như quang minh chính đại." Lắc đầu đứng dậy cầm lấy bình rượu, Đông Phương Vân mở nắp rót vào hai ly, một ly đưa đến trước mặt Tiếu Tĩnh Vi, tự mình uốn lấy ly còn lại. Đông Phương Vân gương mặt không nhìn ra được hỉ nộ, giọng nói cũng theo đó đạm nhã: "Huống chi từ lúc sinh ra, thân thể này vốn là của em ấy, nàng cũng là vì muốn bảo vệ nó cho nên mới xuất hiện, bây giờ không còn quá nhiều nguy hiểm, nàng rời đi không phải là công bằng?"
Cảm giác đau tích dấy lên trong lòng, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ bất kham. Mộc Vũ ôm đầu ngồi xuống, ý thức hỗn loạn vô tình chạm vào cánh cửa sắt phát ra tiếng vang loảng xoảng, hai người ở bên trong đều hoảng hốt. Cùng nhau liếc mắt nhìn về phía cửa, tia bất an xoẹt qua đứng dậy bước ra ngoài.
"Tiểu Vũ!" Cơ hồ cùng gọi tên cô, vừa tính bước đên đỡ lấy Mộc Vũ thì cô lúc này đã tự mình đứng dậy. Cắn răng nước mắt giàn dụa. Vung tay đẩy hai người, không muốn các nàng chạm vào mình.
"Tiểu Vũ......." Lần đầu tiên bị cô mạnh mẽ đẩy ra, Tiếu Tĩnh Vi giật mình có chút kinh ngạc nhìn Mộc Vũ, khẽ gọi tên cô thì lúc này Mộc Vũ đã xoay người lão đảo chạy đi.
Bị sự thương tâm tuyệt vọng trong mắt nàng khiến tim hoảng loạn, Tiếu Tĩnh Vi vội vã đuổi theo giữ lấy tay cô lại bị cô dùng sức hất ra, thậm chí bị cô làm cho té ngã đụng phải Đông Phương Vân cũng đang đuổi tới. Hai người bất giác lui về phía sau cho đến khi trụ vững thân mình. Mộc Vũ nhanh chóng bắt lấy một chiếc taxi, cứ như vậy mà biến mất.
Đáy lòng thầm kêu gào, đương nhiên không nhìn ra được nét mặt của Mộc Vũ, Đông Phương Vân giẫm chân xoay người vào Bar lấy chìa khoá xe tính toán đuổi theo......... Chỉ là lúc trở ra thì bóng dáng chiếc taxi đã không còn thấy đâu nữa. Còn Tiếu Tĩnh Vi cố hít lấy thật sâu, cưỡng chế nỗi hoảng loạn, ghi nhớ biến số xe liền lập tức gọi cho cấp dưới bảo bọn họ truy tìm tung tích.
"Tiểu thư, muốn đi đâu?" Tài xế taxi nhìn xuyên qua kính chiếu hậu hỏi cái người đang không ngừng chảy nước mắt. Mộc Vũ nhanh chóng thút thít cái mũi lau đi...... Cắn răng mang theo giọng nói rầu rĩ: "Càng xa càng tốt."
Khó xử nhìn cô. Nhưng cũng biết lúc này bản thân hắn không nên nói nhiều mà chuyên tâm láy xe không nói gì nữa.
Chắc là tiểu cô nương thất tình, khóc đến thương tâm như vậy.......
Cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau kính cửa xe, rõ ràng là nhủ thầm bản thân không được khóc thế nhưng không cách nào ngăn được. Mộc Vũ quật cường cắn môi cho dù có bị phá nát cũng không nhả ra. Nghiêng đầu tựa vào kính xe. Đôi tay nắm chặt thành đấm siết lại đến gắt gao, giống như không cách nào tách ra được.
Không thể trở về Lộ gia, mẹ cũng là mẹ của một Mộc Vũ khác, Tiểu Niên cũng không thể tìm bởi vì người bạn thật sự của Tiểu Niên cũng là người đó, là một Mộc Vũ khác.......
Còn Tiếu tỷ tỷ........
Người Tiếu tỷ tỷ muốn...... cũng là nàng.........
Quả nhiên trên đời này không ai cần mình, mọi người........ Tất cả mọi người đều chán ghét mình.
---------------------------------
Tác cảm thán: Tiểu vũ thực đáng thương!
Đúng là ta có ý định chuyển bách Thị trưởng của chúng ta, nhưng là không có khả năng oa, nếu thực sự ta muốn như vậy thì không có chuyện viết nàng cùng Lộ Văn ân ái thế đâu, cho nên...... khụ..... đừng lo lắng.
Mỗ Vu: Vũ ơi Vũ! Vu thương Vũ quá ???? hay là Vũ về với hậu cung của Vu đi, Vu phong Vũ làm Vu phi.
Hậu cung chỉ mới có Thiển Hậu - Nhan Quý phi - Niên thái giám cùng Y ma ma thôi nhưng vui lắm ????????????!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.