Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký
Chương 31
Bằng Y Úy Ngã
31/07/2021
Một đêm không ngủ, rạng sáng hừng đông, Lộ Ảnh Niên tỉnh dậy lén lút bước vào phòng Tào Thanh Thiển.
Đây là lần đầu tiên sau khi phát sinh sự việc cô thi triển hành vi Hái hoa tặc.
Mấy hôm trước đều là Tào Cẩn Du ngủ cùng mình, cô có lá gan lớn cách mấy cũng không dám rời đi tiến vào phòng Thanh Thiển trộm hương.
Bên ngoài chỉ có ánh sáng của đèn đường, văng vẳng tiếng cô lao công đang quét tước. Thuần thục bước vào căn phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, Lộ Ảnh Niên cẩn thận bước đến bên giường, đứng đó ngắm nhìn nữ nhân đang say ngủ, thật lâu cũng không có bất kì động thái gì.
Tấm rèm cửa không hoàn toàn kéo lên, bên ngoài trời hãy còn chưa sáng, Lộ Ảnh Niên vẫn có thể thấy rõ được gương mặt luôn ngự trị trong tâm trí mình, khẽ cúi người hôn lên trán nàng: "Sớm, Thanh Thiển."
Đêm qua sau khi hạ quyết tâm liền trực tiếp gọi điện cho Gia gia, tựa hồ đoán được suy nghĩ đứa cháu gái, Lão nhân nhàn nhạt nói hôm nay chờ ông cho người đến đón.
Có lẽ hôm nay phải rời đi thật rồi.
Không giống như lúc trước hôn lấy đôi môi đỏ thắm nhu thuận, cũng không có ý muốn khinh bạc hai luồng cao ngất kia, chỉ là một cái hôn nhợt nhạt in lên trán nàng, âm thầm thở dài.
Tiếp tục nhìn Tào Thanh Thiển một lúc lâu, Lộ Ảnh Niên vì nàng đắp hảo chăn, cuối cùng, chung quy vẫn là thực nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mang theo xúc cảm mềm mại, trầm thấp thanh âm, thực khó có thể nghe thấy: "Chờ con trở lại."
Đứng dậy, hướng cửa phòng rời đi, đến khi khép cửa lại cô xoay người liếc mắt nhìn nàng lần cuối, tay nắm chặt thành đấm không tái quay đầu thẳng tắp rời khỏi đây......
Cửa khép lại, nữ nhân lẽ ra vốn ngủ say chợt bật người ngồi dậy, nhíu mi nhìn về phía cánh cửa phòng, giơ tay khẽ chạm lên môi mình, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được sự ôn nhu còn sót lại.
"Niên Niên... " Tinh tế nỉ non nhưng là người đã rời đi thì không tài nào nghe thấy được.
-------!!! -------
"Ân, tôi đã thu thập hành lý xong rồi." Đứng trong góc tường, cho dù là mới biết lựa chọn của Lộ Ảnh Niên nhưng vẫn cực kỳ bình thản. Lộ Ảnh Niên chớp hạ mắt nghiên đầu nhìn về phía Mộc Vũ, cô vẫn giống mọi khi khoanh tay trước ngực, thần sắc đạm nhiên, Lộ Ảnh Niên tiếp tục ngơ ngác: "Mộc Vũ, cậu thực muốn đi cùng tôi?"
"Ừ."
"Nhưng là, tháng sau cậu còn phải thi Đại học." Gãi đầu, xoay người đối diện nhìn cô: "Cậu vẫn nên ở lại tiếp tục học đi, dù sao thì.........."
"Tôi tin là đi theo cậu có tiền đồ hơn nhiều." Ném lại một câu, Mộc Vũ bước hẳn về phía phòng mình, lúc lướt qua người cô, Mộc Vũ chợt dừng bước: "Đừng có mà loạn tưởng."
"UY........." Trân mắt nhìn Mộc Vũ trở về phòng, Lộ Ảnh Niên đứng yên tại chỗ, cau mày nghĩ nghĩ, một lúc sau thì thở dài.
Mộc Vũ a! Trừ bỏ phúc hắc thì vẫn là bị ngạo kiều hoá.
Kỳ thực là luôn cảm thấy có ân với mình đi, nhưng mình không cần nàng báo ân gì đó, căn bản không cần thiết phải như vậy.
Biết Mộc Vũ tính tình cố chấp, Lộ Ảnh Niên cũng không khuyên ngăn gì, xoay người nhìn cửa phòng Tào Thanh Thiển một chút rồi trở lại phòng mình.
Thời điểm Lộ Ái Quốc cho người đến đón là tầm khoảng 9h sáng, hầu hết đa số mọi người đều đã đến nơi làm việc.
Vừa nhận được tin tức liền lập tức trở về, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du đứng trước cửa mà không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Không nghe ai nói gì, thậm chí buổi sáng lúc dùng cơm, Lộ Ảnh Niên vẫn phó bộ dáng bình tĩnh như không, một chút ít về chuyện cô sắp phải rời đi đều không nghe nhắc tới.
Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đã chuẩn bị sẵn hành lý chờ ở phòng khách, Tào Cẩn Du hối hả bước vào trong, vừa thấy nữ nhi ăn mặc chỉnh tề cùng vali hành lí bên cạnh, vài bước liền đến trước mặt cô, nhíu mi, hốc mắt đã đỏ lên: "Ảnh Niên, đây là sao?"
"Gia gia nói, cứ việc trốn tránh cũng không giải quyết được chuyện này." Lộ Ái Quốc sớm đã suy tính cho Lộ Ảnh Niên, giờ phút này hài tử đứng thẳng tắp thân mình, rõ ràng nhìn ra được mẫu thân không nỡ xa mình, tâm tình khẽ động, cô dời bước dến ôm lấy mẫu thân: "Mẹ, con đã trưởng thành rồi."
"Con đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại........." Nữ nhân luôn cường thế trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, ôm lấy Lộ Ảnh Niên, chỉ nói được một nữa liền nghẹn ngào vô pháp tiếp tục.
Thở dài ôm thê tử cùng nữ nhi, Lộ Văn mới phát hiện là nữ nhi từ lúc nào đã cao bằng vợ mình rồi, trong một khắc ông xác định quả nhiên quả Lộ Ảnh Niên đã lớn rồi.
Vụ án An Nhạc bị giết vẫn chưa nguôi ngoai, tuy nói mọi người đều tìm cách đối phó với An gia, bảo vệ Lộ Ảnh Niên khỏi tai mắt của kẻ thù, nhưng ông cùng vợ mình lại bận rộn như vậy, vẫn sẽ chạy về chăm sóc bồi tiếp nữ nhi nhà mình. Tào Cẩn Du mấy hôm này đều ngủ cùng Lộ Ảnh Niên, sợ đứa nhỏ này trong lòng tồn đọng bóng ma.
Nhưng cho dù là vậy, cũng vô pháp chống lại sự thật là mười mấy năm nay hai người chỉ lo cho công việc không quá tận tâm với Lộ Ảnh Niên.
Có lẽ, trách nhiệm làm cha làm mẹ của hai người còn không bằng cô em vợ - Tào Thanh Thiển.
Thở dài vỗ nhẹ lưng vợ mình, thân là chủ một gia đình, cho dù có đau xót ông cũng cố gắng nở nụ cười: "Đến đó rồi, có thời gian con nhất định phải gọi điện thoại về nhà......... Nếu không trụ được, con cứ về đây, ba sẽ dưỡng con, không có việc gì cả."
"Hắc hắc! Ba nha! Con là nữ nhi của Lộ Gia đó." Đỉnh đỉnh vỗ ngực, Lộ Ảnh Niên nói như vậy đôi mắt chợt loé lên: "Con nhất định không khiến nhà họ Lộ mất mặt!"
Dừng một chút, rồi lại gãi dầu: "Cũng sẽ không để cho Ông ngoại cùng mẫu thân mất mặt."
Chậm rãi dừng rơi nước mắt, biết mọi chuyện đã không thể thay đổi, Tào Cẩn Du đánh giá Lộ Ảnh Niên, sau đó vì nàng duỗi thẳng nếp quần áo, lại thở dài...... tầm mắt chuyển lên người Mộc Vũ, khẽ nhăn mày: "Tiểu Vũ, con đây là....."
"Con quyết định đi cùng Ảnh Niên." Ngắn gọn mà súc tích, Mộc Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt Tào Cẩn Du, rất chắc chắn những gì vừa nói, Tào Cẩn Du có muốn khuyên cũng đành nuốt vào trong, một hồi thì lắc đầu: "Hai đứa các con a, khi nào thì lớn đến vậy rồi........ quyết định cái gì chúng ta đều vô pháp ngăn cản.........."
"Mẹ, người cứ yên tâm." Sau khi sống lại càng cảm nhận rõ hơn tình thương của mẹ, Lộ Ảnh Niên nghĩ lại kiếp trước còn có ý oán trách mẫu thân không chịu lo lắng cho mình, bây giờ nghĩ lại thực quá trẻ con: "Ngô....... Công tác mẹ đừng quá vất vả, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều."
Khó có được một lần nói như vậy với Tào Cẩn Du, đứa nhỏ ngoài mặt mười sáu tuổi có chút đỏ lên, nhìn mẫu thân đáy mắt toát lên ý cười thì thổ lưỡi, quay đầu nói với ba: "Ba, nếu ba mà lơ đãng hái hoa, mẹ sẽ phạt ba quỳ trên ván giặt đồ đó........."
"Đứa nhóc nhà ngươi!" Vừa rồi còn ôn nhu, nam nhân nháy mắt nổi lên xú tính, duỗi tay cốc vào đầu Lộ Ảnh Niên, hiển nhiên là vì lần trước bị cô trêu chọc, ông khẽ lướt nhìn vợ mình, trên môi nàng rốt cuộc gợi lên nụ cười nhợt nhạt, lúc này mới yên lòng, sau đó chợt nhớ tới gì đó, liếc mắt nhìn xung quanh: "Đúng rồi, Thanh Thiển đâu?"
Tâm tình chợt nhảy cẩn lên, Lộ Ảnh Niên biểu tình có chút mất tự nhiên, Tào Cẩn Du hơi nhíu mi: "Trước khi về đây em có gọi cho nó, nhưng là không ai nghe máy, gọi tới văn phòng thì thư ký nói là nó có việc nên ra ngoài....... Em đã nhắn bọn họ nói lại với Thanh Thiển rồi."
Trên mặt rõ ràng lộ ra biểu tình thất vọng, mi khẽ run, Lộ Ảnh Niên cố nặng ra tươi cười: "Không sao, Tiểu Di biết là được rồi."
Chỉ nhìn thấy ba mẹ thôi là Lộ Ảnh Niên đã không đành lòng muốn đi rồi, nếu Tào Thanh Thiển lại trở về, cô nhất định sẽ không thể nào đi được nữa?
Nghĩ như vậy, ngược lại có chút sợ phải nhìn thấy Thanh Thiển, sợ nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nàng, sợ phải nhìn thấy nước mắt lại rơi, Lộ Ảnh Niên thân mình khẽ run, cắn lấy môi, một lần nữa nhìn Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du: "Huấn luyện viên chờ con lâu rồi, con.........."
Vừa nghe cô nói, Tào Cẩn Du vành mắt lại đỏ, tay dùng sức ôm lấy nữ nhi, mím môi, nữa ngày cũng không nói câu gì.
Trong đầu ý niệm vừa muốn nhìn thấy Tào Thanh Thiển vừa muốn không, Lộ Ảnh Niên tuỳ ý để mẫu thân ôm mình, đôi mắt nhìn ra cửa, đến khi mẫu thân chịu buông mình ra.
Chuông điện thoại phòng khách reo vang, Lộ Văn nhìn thê tử lau đi nước mắt, cầm lấy micro, nghe được giọng nói bên kia liền liếc mắt nhìn đến Lộ Ảnh Niên, ông thấp giọng trả lời: "Dạ đúng, Tiểu Niên phải đi........ Vâng! Thưa ba!"
Gác điện thoại, Lộ Văn thở dài: "Ba nói, thời gian không còn sớm, nếu không đi nhất định sẽ muộn.
Những lời này, mọi người có mặt trong phòng khách đều rõ.
Mộc Vũ lướt nhìn Lộ Ảnh Niên, lòng bất đắc dĩ thở dài.
Hai người mang hành lý ra xe, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du cũng theo sau, người được Lộ Ái Quốc phái tới nhận lấy hành lý bỏ vào cốp xe. Lộ Ảnh Niên nhìn đồng hồ sắp tới giờ Thanh Thiển nghỉ trưa, cô cắn môi xoay người liền từ biệt ba mẹ.
Tào Cẩn Du oa vào lòng ngực Lộ Văn, sớm đã khóc không thành tiếng, cứ việc không nỡ xa Lộ Ảnh Niên, những vẫn trơ mắt đứng nhìn xe đưa Lộ Ảnh Niên lẫn Mộc Vũ rời đi, không có ý muốn năng lại.
Giờ nghỉ trưa, Tào Thanh Thiển không trở về văn phòng mà trực tiếp về thẳng nhà, vừa mới vào phòng khách, nhìn thấy tỷ phu cùng tỷ tỷ ngồi trên sô pha, Tào Thanh Thiển lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Tỷ, tỷ phu sao hôm nay hay người lại ở nhà?"
Lời vừa thốt ra, chợt cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái, nhìn ngắm xung quanh, lúc này mới nhăn mày, chần chừ một lúc: "Niên Niên đâu?"
Giờ phút này Tào Cẩn Du cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tào Thanh Thiển, có chút không đành lòng nói Lộ Ảnh Niên đã rời đi, nàng liếc mắt nhìn trượng phu.
Vừa nhìn cái liếc mắt của nàng thì biết, Lộ Văn kỳ thực cũng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng: "Tiểu Niên cùng Mộc Vũ được ba cho người đón đi rồi."
Thân mình khẽ chấn, Tào Thanh Thiển nắm chặt lấy túi xách trong tay mình: "Ông ấy lo các nàng ở đây không an toàn?"
"Cũng có thể là....." Nhìn ra được vẻ lo sợ hiện rõ trên gương mặt Tào Thanh Thiển, Lộ Văn dừng một chút vẫn là nhẫn tâm nói ra: "Khả năng hai đứa nó sẽ được đưa đến khu huấn luyện bộ đội đặc chủng."
Lạch cạch....... túi xách trên tay Tào Thanh Thiển rơi xuống nằm nghiên ngã trên sàn........
- ------------------------
- ------------------------
Đây là lần đầu tiên sau khi phát sinh sự việc cô thi triển hành vi Hái hoa tặc.
Mấy hôm trước đều là Tào Cẩn Du ngủ cùng mình, cô có lá gan lớn cách mấy cũng không dám rời đi tiến vào phòng Thanh Thiển trộm hương.
Bên ngoài chỉ có ánh sáng của đèn đường, văng vẳng tiếng cô lao công đang quét tước. Thuần thục bước vào căn phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, Lộ Ảnh Niên cẩn thận bước đến bên giường, đứng đó ngắm nhìn nữ nhân đang say ngủ, thật lâu cũng không có bất kì động thái gì.
Tấm rèm cửa không hoàn toàn kéo lên, bên ngoài trời hãy còn chưa sáng, Lộ Ảnh Niên vẫn có thể thấy rõ được gương mặt luôn ngự trị trong tâm trí mình, khẽ cúi người hôn lên trán nàng: "Sớm, Thanh Thiển."
Đêm qua sau khi hạ quyết tâm liền trực tiếp gọi điện cho Gia gia, tựa hồ đoán được suy nghĩ đứa cháu gái, Lão nhân nhàn nhạt nói hôm nay chờ ông cho người đến đón.
Có lẽ hôm nay phải rời đi thật rồi.
Không giống như lúc trước hôn lấy đôi môi đỏ thắm nhu thuận, cũng không có ý muốn khinh bạc hai luồng cao ngất kia, chỉ là một cái hôn nhợt nhạt in lên trán nàng, âm thầm thở dài.
Tiếp tục nhìn Tào Thanh Thiển một lúc lâu, Lộ Ảnh Niên vì nàng đắp hảo chăn, cuối cùng, chung quy vẫn là thực nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mang theo xúc cảm mềm mại, trầm thấp thanh âm, thực khó có thể nghe thấy: "Chờ con trở lại."
Đứng dậy, hướng cửa phòng rời đi, đến khi khép cửa lại cô xoay người liếc mắt nhìn nàng lần cuối, tay nắm chặt thành đấm không tái quay đầu thẳng tắp rời khỏi đây......
Cửa khép lại, nữ nhân lẽ ra vốn ngủ say chợt bật người ngồi dậy, nhíu mi nhìn về phía cánh cửa phòng, giơ tay khẽ chạm lên môi mình, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được sự ôn nhu còn sót lại.
"Niên Niên... " Tinh tế nỉ non nhưng là người đã rời đi thì không tài nào nghe thấy được.
-------!!! -------
"Ân, tôi đã thu thập hành lý xong rồi." Đứng trong góc tường, cho dù là mới biết lựa chọn của Lộ Ảnh Niên nhưng vẫn cực kỳ bình thản. Lộ Ảnh Niên chớp hạ mắt nghiên đầu nhìn về phía Mộc Vũ, cô vẫn giống mọi khi khoanh tay trước ngực, thần sắc đạm nhiên, Lộ Ảnh Niên tiếp tục ngơ ngác: "Mộc Vũ, cậu thực muốn đi cùng tôi?"
"Ừ."
"Nhưng là, tháng sau cậu còn phải thi Đại học." Gãi đầu, xoay người đối diện nhìn cô: "Cậu vẫn nên ở lại tiếp tục học đi, dù sao thì.........."
"Tôi tin là đi theo cậu có tiền đồ hơn nhiều." Ném lại một câu, Mộc Vũ bước hẳn về phía phòng mình, lúc lướt qua người cô, Mộc Vũ chợt dừng bước: "Đừng có mà loạn tưởng."
"UY........." Trân mắt nhìn Mộc Vũ trở về phòng, Lộ Ảnh Niên đứng yên tại chỗ, cau mày nghĩ nghĩ, một lúc sau thì thở dài.
Mộc Vũ a! Trừ bỏ phúc hắc thì vẫn là bị ngạo kiều hoá.
Kỳ thực là luôn cảm thấy có ân với mình đi, nhưng mình không cần nàng báo ân gì đó, căn bản không cần thiết phải như vậy.
Biết Mộc Vũ tính tình cố chấp, Lộ Ảnh Niên cũng không khuyên ngăn gì, xoay người nhìn cửa phòng Tào Thanh Thiển một chút rồi trở lại phòng mình.
Thời điểm Lộ Ái Quốc cho người đến đón là tầm khoảng 9h sáng, hầu hết đa số mọi người đều đã đến nơi làm việc.
Vừa nhận được tin tức liền lập tức trở về, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du đứng trước cửa mà không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Không nghe ai nói gì, thậm chí buổi sáng lúc dùng cơm, Lộ Ảnh Niên vẫn phó bộ dáng bình tĩnh như không, một chút ít về chuyện cô sắp phải rời đi đều không nghe nhắc tới.
Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đã chuẩn bị sẵn hành lý chờ ở phòng khách, Tào Cẩn Du hối hả bước vào trong, vừa thấy nữ nhi ăn mặc chỉnh tề cùng vali hành lí bên cạnh, vài bước liền đến trước mặt cô, nhíu mi, hốc mắt đã đỏ lên: "Ảnh Niên, đây là sao?"
"Gia gia nói, cứ việc trốn tránh cũng không giải quyết được chuyện này." Lộ Ái Quốc sớm đã suy tính cho Lộ Ảnh Niên, giờ phút này hài tử đứng thẳng tắp thân mình, rõ ràng nhìn ra được mẫu thân không nỡ xa mình, tâm tình khẽ động, cô dời bước dến ôm lấy mẫu thân: "Mẹ, con đã trưởng thành rồi."
"Con đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại........." Nữ nhân luôn cường thế trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, ôm lấy Lộ Ảnh Niên, chỉ nói được một nữa liền nghẹn ngào vô pháp tiếp tục.
Thở dài ôm thê tử cùng nữ nhi, Lộ Văn mới phát hiện là nữ nhi từ lúc nào đã cao bằng vợ mình rồi, trong một khắc ông xác định quả nhiên quả Lộ Ảnh Niên đã lớn rồi.
Vụ án An Nhạc bị giết vẫn chưa nguôi ngoai, tuy nói mọi người đều tìm cách đối phó với An gia, bảo vệ Lộ Ảnh Niên khỏi tai mắt của kẻ thù, nhưng ông cùng vợ mình lại bận rộn như vậy, vẫn sẽ chạy về chăm sóc bồi tiếp nữ nhi nhà mình. Tào Cẩn Du mấy hôm này đều ngủ cùng Lộ Ảnh Niên, sợ đứa nhỏ này trong lòng tồn đọng bóng ma.
Nhưng cho dù là vậy, cũng vô pháp chống lại sự thật là mười mấy năm nay hai người chỉ lo cho công việc không quá tận tâm với Lộ Ảnh Niên.
Có lẽ, trách nhiệm làm cha làm mẹ của hai người còn không bằng cô em vợ - Tào Thanh Thiển.
Thở dài vỗ nhẹ lưng vợ mình, thân là chủ một gia đình, cho dù có đau xót ông cũng cố gắng nở nụ cười: "Đến đó rồi, có thời gian con nhất định phải gọi điện thoại về nhà......... Nếu không trụ được, con cứ về đây, ba sẽ dưỡng con, không có việc gì cả."
"Hắc hắc! Ba nha! Con là nữ nhi của Lộ Gia đó." Đỉnh đỉnh vỗ ngực, Lộ Ảnh Niên nói như vậy đôi mắt chợt loé lên: "Con nhất định không khiến nhà họ Lộ mất mặt!"
Dừng một chút, rồi lại gãi dầu: "Cũng sẽ không để cho Ông ngoại cùng mẫu thân mất mặt."
Chậm rãi dừng rơi nước mắt, biết mọi chuyện đã không thể thay đổi, Tào Cẩn Du đánh giá Lộ Ảnh Niên, sau đó vì nàng duỗi thẳng nếp quần áo, lại thở dài...... tầm mắt chuyển lên người Mộc Vũ, khẽ nhăn mày: "Tiểu Vũ, con đây là....."
"Con quyết định đi cùng Ảnh Niên." Ngắn gọn mà súc tích, Mộc Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt Tào Cẩn Du, rất chắc chắn những gì vừa nói, Tào Cẩn Du có muốn khuyên cũng đành nuốt vào trong, một hồi thì lắc đầu: "Hai đứa các con a, khi nào thì lớn đến vậy rồi........ quyết định cái gì chúng ta đều vô pháp ngăn cản.........."
"Mẹ, người cứ yên tâm." Sau khi sống lại càng cảm nhận rõ hơn tình thương của mẹ, Lộ Ảnh Niên nghĩ lại kiếp trước còn có ý oán trách mẫu thân không chịu lo lắng cho mình, bây giờ nghĩ lại thực quá trẻ con: "Ngô....... Công tác mẹ đừng quá vất vả, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều."
Khó có được một lần nói như vậy với Tào Cẩn Du, đứa nhỏ ngoài mặt mười sáu tuổi có chút đỏ lên, nhìn mẫu thân đáy mắt toát lên ý cười thì thổ lưỡi, quay đầu nói với ba: "Ba, nếu ba mà lơ đãng hái hoa, mẹ sẽ phạt ba quỳ trên ván giặt đồ đó........."
"Đứa nhóc nhà ngươi!" Vừa rồi còn ôn nhu, nam nhân nháy mắt nổi lên xú tính, duỗi tay cốc vào đầu Lộ Ảnh Niên, hiển nhiên là vì lần trước bị cô trêu chọc, ông khẽ lướt nhìn vợ mình, trên môi nàng rốt cuộc gợi lên nụ cười nhợt nhạt, lúc này mới yên lòng, sau đó chợt nhớ tới gì đó, liếc mắt nhìn xung quanh: "Đúng rồi, Thanh Thiển đâu?"
Tâm tình chợt nhảy cẩn lên, Lộ Ảnh Niên biểu tình có chút mất tự nhiên, Tào Cẩn Du hơi nhíu mi: "Trước khi về đây em có gọi cho nó, nhưng là không ai nghe máy, gọi tới văn phòng thì thư ký nói là nó có việc nên ra ngoài....... Em đã nhắn bọn họ nói lại với Thanh Thiển rồi."
Trên mặt rõ ràng lộ ra biểu tình thất vọng, mi khẽ run, Lộ Ảnh Niên cố nặng ra tươi cười: "Không sao, Tiểu Di biết là được rồi."
Chỉ nhìn thấy ba mẹ thôi là Lộ Ảnh Niên đã không đành lòng muốn đi rồi, nếu Tào Thanh Thiển lại trở về, cô nhất định sẽ không thể nào đi được nữa?
Nghĩ như vậy, ngược lại có chút sợ phải nhìn thấy Thanh Thiển, sợ nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nàng, sợ phải nhìn thấy nước mắt lại rơi, Lộ Ảnh Niên thân mình khẽ run, cắn lấy môi, một lần nữa nhìn Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du: "Huấn luyện viên chờ con lâu rồi, con.........."
Vừa nghe cô nói, Tào Cẩn Du vành mắt lại đỏ, tay dùng sức ôm lấy nữ nhi, mím môi, nữa ngày cũng không nói câu gì.
Trong đầu ý niệm vừa muốn nhìn thấy Tào Thanh Thiển vừa muốn không, Lộ Ảnh Niên tuỳ ý để mẫu thân ôm mình, đôi mắt nhìn ra cửa, đến khi mẫu thân chịu buông mình ra.
Chuông điện thoại phòng khách reo vang, Lộ Văn nhìn thê tử lau đi nước mắt, cầm lấy micro, nghe được giọng nói bên kia liền liếc mắt nhìn đến Lộ Ảnh Niên, ông thấp giọng trả lời: "Dạ đúng, Tiểu Niên phải đi........ Vâng! Thưa ba!"
Gác điện thoại, Lộ Văn thở dài: "Ba nói, thời gian không còn sớm, nếu không đi nhất định sẽ muộn.
Những lời này, mọi người có mặt trong phòng khách đều rõ.
Mộc Vũ lướt nhìn Lộ Ảnh Niên, lòng bất đắc dĩ thở dài.
Hai người mang hành lý ra xe, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du cũng theo sau, người được Lộ Ái Quốc phái tới nhận lấy hành lý bỏ vào cốp xe. Lộ Ảnh Niên nhìn đồng hồ sắp tới giờ Thanh Thiển nghỉ trưa, cô cắn môi xoay người liền từ biệt ba mẹ.
Tào Cẩn Du oa vào lòng ngực Lộ Văn, sớm đã khóc không thành tiếng, cứ việc không nỡ xa Lộ Ảnh Niên, những vẫn trơ mắt đứng nhìn xe đưa Lộ Ảnh Niên lẫn Mộc Vũ rời đi, không có ý muốn năng lại.
Giờ nghỉ trưa, Tào Thanh Thiển không trở về văn phòng mà trực tiếp về thẳng nhà, vừa mới vào phòng khách, nhìn thấy tỷ phu cùng tỷ tỷ ngồi trên sô pha, Tào Thanh Thiển lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Tỷ, tỷ phu sao hôm nay hay người lại ở nhà?"
Lời vừa thốt ra, chợt cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái, nhìn ngắm xung quanh, lúc này mới nhăn mày, chần chừ một lúc: "Niên Niên đâu?"
Giờ phút này Tào Cẩn Du cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tào Thanh Thiển, có chút không đành lòng nói Lộ Ảnh Niên đã rời đi, nàng liếc mắt nhìn trượng phu.
Vừa nhìn cái liếc mắt của nàng thì biết, Lộ Văn kỳ thực cũng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng: "Tiểu Niên cùng Mộc Vũ được ba cho người đón đi rồi."
Thân mình khẽ chấn, Tào Thanh Thiển nắm chặt lấy túi xách trong tay mình: "Ông ấy lo các nàng ở đây không an toàn?"
"Cũng có thể là....." Nhìn ra được vẻ lo sợ hiện rõ trên gương mặt Tào Thanh Thiển, Lộ Văn dừng một chút vẫn là nhẫn tâm nói ra: "Khả năng hai đứa nó sẽ được đưa đến khu huấn luyện bộ đội đặc chủng."
Lạch cạch....... túi xách trên tay Tào Thanh Thiển rơi xuống nằm nghiên ngã trên sàn........
- ------------------------
- ------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.