Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký
Chương 56
Bằng Y Úy Ngã
31/07/2021
Oành —————
Chíu ————
Phanh ———
Không biết bản thân mình đang ở phương nào, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, bên tai vọng lại đủ mọi âm thanh, giao tạp khiến đầu óc muốn nổ tung.
"Tiểu Di con, em ấy......."
"Cục trưởng Cục tài chính - đồng chí Tào Thanh Thiển......"
"Sơ ảnh hoành ta thuỷ thanh thiển......"
"Một hồi mộng kéo dài mười một năm....."
Giãy dụa, phản kháng, vô luận thế nào cũng không tránh khỏi trói buộc, cảm giác đè nén giống như hít thở không thông.
"A ———!!!" Dùng sức thét chói tai, nhưng cái gì cũng không nghe thấy.
Tay chợt cảm nhận xúc cảm ấm áp, mười ngón giao khấu, không biết có thứ gì đó dừng trên mu bàn tay mình, ẩm ướt, còn mang theo độ ấm
...........
"Bác sĩ, hai ngày rồi, nữ nhi của tôi sao vẫn chưa tỉnh?"
Nữ cường nhân vẻ mặt vô cùng mệt mỏi vực dậy tinh thần, nhìn vị bác sĩ cung kính đứng trước mặt mình, đáy mắt dị thường lo lắng: "Không phải chỉ là phát sốt thôi sao?"
"Chuyện này......" Sắc mặt trắng bệch, đối mặt với Thị trưởng thành phố, nam nhân mặc trên người chiếc blouse trắng lòng nhảy cẩn, rồi lại không thể làm gì: "Tào Thị trưởng, đúng là phát sốt, nhưng vì sao Lộ tiểu thư lại ngủ lâu như vậy thì tôi......."
Nói tới đây thì hắn có chút xấu hổ.
Tào Cẩn Du không muốn làm khó gì, gật đầu bảo hắn có thể đi rồi. Hai bước đến bên giường bệnh, nhìn gương mặt Lộ Ảnh Niên hồng nhuận, lại giống như chỉ là đang ngủ say, rồi lướt sang nhìn muội muội mình cũng liền như vậy ngồi bên cạnh giường hai ngày hai đêm, thở dài: "Thanh Thiển! Em đã hai ngày rồi không chợp mắt, trở về nghỉ ngơi đi!"
Khác với người đang nằm trên giường bệnh, Tào Thanh Thiển thần sắc tái nhợt, chỉ vỏn vẹn hai ngày thân thể đã gầy đi không ít, cứ như xuất thần nhìn Lộ Ảnh Niên, đến khi nghe được Tào Cẩn Du mở miệng nói chuyện, nàng mới nhẹ nhàng thốt lời: "Em không sao, tỷ tỷ mau trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày này có lẽ sẽ quá nhiều việc cần xử lý."
Từ lúc xảy ra vụ sạc lỡ đến nay đã hai ngày, Tào Cẩn Du thân là Thị trưởng, cũng giống như nàng cơ hồ không thể nào ngủ yên được, chỉ lo xử lý vụ việc, cũng may Y huyện không có tổn thất thương vong.
"Thanh Thiển....." Nhăn mi, giương tay khẽ vuốt bả vai muội muội, Tào Cẩn Du vẫn tiếng nói nhu hoà: "Em cũng phải trở về nghỉ ngơi, lát nữa Lộ Văn cùng Lương Di sẽ tới, chị......."
"Tỷ! Em chăm sóc Niên Niên là đủ rồi." Thờ ơ câu nói của tỷ tỷ, Tào Thanh Thiển ngữ khí mềm nhẹ, nhưng vô cùng quật cường cùng thái độ cự tuyệt quá rõ ràng.
Với tính khí muội muội nhà nàng thì Tào Cẩn Du tự nhiên cũng rõ, không nói gì nữa, cứ như vậy mà nhìn Tào Thanh Thiển ở bên cạnh giường trông Lộ Ảnh Niên, lại thêm một tiếng thở dài.
Tâm tựa như bị bóng đêm cùng nỗi sợ hãi cắn nuốt, sự ấm áp trên bàn tay nhắc nhở cô, gần như điên cuồng mà hô to, cuối cùng là dùng sức tránh đi, trước mắt rốt cuộc sáng bừng lên.
Tào Thanh Thiển biết bản thân nàng cứ như vậy rất có khả năng cũng sẽ giống như người đang nằm trên giường bệnh mà ngất xỉu, nhưng trong lòng chấp niệm cố chống đỡ cổ thân thể nhu nhược.
Đứa nhỏ ngoài mặt tuy thông minh kiên cường, nhưng một khi tỉnh lại không nhìn thấy mình, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, nàng căn bản không dám tưởng tượng.
Chỉ cần nghĩ đến đêm đó cô gặp ác mộng đã gần như tuyệt vọng, Tào Thanh Thiển liền nổi lên sợ hãi. Nàng hơi chút thất thần, nắm chặt tay Lộ Ảnh Niên, sợ không cẩn thận cô sẽ vuột mất.
"Ảnh Niên?" Đồng dạng nhíu mày, cho dù bản thân rất mệt mỏi cũng muốn ở lại với nữ nhi, Tào Cẩn Du không rời đi, vẫn là đứng bên giường, tầm mắt duy trì dán trên người cô, ngay lúc mi mắt cô khẽ động liền kinh hỉ mà hô hoán.
Thân mình run lên, Tào Thanh Thiển vội quay sang Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy cô mở mắt, đôi mắt loé sáng lập loè đủ mọi cảm xúc.
"Niên Niên......." Run thanh gọi tên cô, nước mắt vừa mới ngừng không bao lâu lại chảy ra, Tào Thanh Thiển cơ hồ muốn bổ nhào lên giường ôm lấy Lộ Ảnh Niên, nói cho cô biết nàng hiện tại sợ hãi đến thế nào, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ vẫn còn ở bên cạnh, nàng vẫn nên cố trụ xúc động, giơ tay lên lau nước mắt, thực mau đứng dậy: "Em đi gọi bác sĩ."
Giọng nói rơi xuống, vừa muốn buông tay Lộ Ảnh Niên, lại phát hiện cô vẫn siết chặt lấy tay mình, không chịu thả ra, xoay đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển môi khẽ giật, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tào Cẩn Du cũng không nghĩ nhiều, cho rằng nữ nhi hiện tại nhất định chỉ muốn ỷ lại vào muội muội, lắc đầu: "Để chị đi."
Tiếng giày cao gót đạp trên nền đất nhỏ dần, Tào Thanh Thiển nhu hạ đôi mắt, si ngốc nhìn Lộ Ảnh Niên, chóp mũi một trận chua xót: "Niên..... sao lại không ngoan..... lại nằm viện....."
Chớp mắt, tỉnh lại nhìn thẳng tắp trần nhà thì biết mình hiện tại đang ở đâu, Lộ Ảnh Niên nhìn bộ dáng Tào Thanh Thiển rơi lệ, kéo lên khoé miệng, đang muốn an ủi nàng thì lại nhớ tới vụ thiên tai ở Y huyện, biểu tình đờ ra, thân thể bắt đầu run lên.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Tào Thanh Thiển lập tức khom người, có chút nôn nóng hỏi, nghĩ đi gọi bác sĩ, nhưng tay vẫn không được buông lỏng, chỉ có thể lo lắng nhìn cô, sau đó nhìn thấy sự áy náy cùng thổng khổ hiện lên trong mắt Lộ Ảnh Niên, nàng bừng tỉnh.
"Thanh Thiển......" Nước mắt lăng dài, đẫm lệ nhìn Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên hít hít cái mũi: "Y huyện, những người đó...... Những người đó đều đã chết rồi...... Nhà cửa đều tan hoang..... Trận hồng thuỷ, lũ quét..... Cái gì cũng không còn..... Nhiều người như vậy..... nhiều như vậy....."
Ánh mắt càng ôn nhu vài phần, duỗi tay nhẹ vuốt ve gương mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhìn nàng mà đau lòng: "Không thương vong, mọi người đều sống sót, người dân ở Y huyện vẫn rất tốt."
Mở to mắt, Lộ Ảnh Niên đang tự trách bản thân chợt lăng lăng yên lặng nhìn Tào Thanh Thiển, đôi đồng tử giản ra không thể nào tin được, khoé môi giật giật đang định mở miệng hỏi, Tào Cẩn Du rốt cuộc dẫn theo bác sĩ bước vào phòng bệnh.
Nhìn nữ nhi gương mặt đẫm nước, nữ nhân vừa rồi bởi vì cô tỉnh lại mà cao hứng tức thì sửng sốt, ngay sau đó đau lòng bước về phía cô: "Lại làm sao rồi, mới tỉnh lại đã khóc thành như vậy?"
"Con......" Há mồm, muốn nói gì, rồi lại không biết mở lời thế nào, muốn thả lỏng cười cười một cái, nhưng bởi vì bầu không khí ngột ngạt trong phòng mà không cười nổi. Bác sĩ bình tĩnh nói lời, dặn dò đôi chút rồi mang theo mấy hộ sĩ rời đi.
Từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn luôn đặt lên người Tào Thanh Thiển, trong mắt lộ ra kinh nghi bất định, đầu óc hỗn độn dần thanh tỉnh, muốn mở miệng hỏi chợt nhớ mình không nên biết nhiều quá, Lộ Ảnh Niên trong lòng cực kỳ khó chịu..
"Tỷ, Niên Niên tỉnh, tỷ có thể an tâm trở về nghỉ ngơi được rồi." Không nhìn thấu được cảm xúc trong lòng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nói với Tào Cẩn Du, quan tâm nàng: "Y huyện vẫn còn nhiều chuyện cần tỷ xử lý."
Nghe Tào Thanh Thiển nói vậy, Tào Cẩn Du nhẹ giọng thở dài, nghĩ cũng biết lúc này mình không nên đổ bệnh, lướt mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, bước tới sờ sờ đầu tóc đen: "Con đứa nhỏ này, thiệt doạ chết mọi người rồi."
"Mẹ....." Khôi phục thần tình, Lộ Ảnh Niên nắm tay mẫu thân, do dự một chút: "Chuyện ở Y huyện....."
Kiếp trước lúc này mẫu thân còn chưa là Thị trưởng, Tào Thanh Thiển cũng không phải Cục trưởng, Y huyện bị tàn phá nghiêm trọng, không cần phải đến hai người mấy ngày không thể chợp mắt, nhưng giờ thì.......
"Con nữa đêm tự dưng gọi điện thoại cho Gia gia." Nhớ đến Lộ Ái Quốc rất tán thưởng hành vi của Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du vẻ mặt đầy mệt mỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Bất quá có công lớn nhất vẫn là Tiểu Di của con, nhớ bản báo cáo trước đó cùng những gì nàng đề cập rất được mọi người coi trọng, còn nghĩ ra phương án nhất quyết quấn quýt lấy ta đến khi ta đồng ý mới thôi."
"Huh?" Nhìn mẫu thân cư nhiên tươi cười, Lộ Ảnh Niên khoảnh khắc kinh ngạc, một lần nữa liếc nhìn Tào Thanh Thiển, cũng thấy được ý cười trong mắt nàng, tưởng chừng bị dính thêm vài phần mê hoặc.
Chẳng lẽ Tào Thanh Thiển không phải đang an ủi mình? Y huyện thực sự không hề có thương vong?
"Năm trước lúc Tào Thanh Thiển vừa nhậm chức, Y huyện đột nhiên tường trình một bản báo cáo, có đề cập đến địa thế cùng cấu tạo địa hình đặc thù ở nơi này, phân tích rất rõ. Nhưng lúc đó chúng ta lại vô tình lơ đi, nhưng còn vị Cục trưởng của chúng ta cứ năm lần bảy lược đề xuất ý kiến phải coi trọng việc này, về nhà cũng là......." nghĩ đến bộ dáng muội muội lúc đó, Tào Thị trưởng ngày thường luôn nghiêm nghị lần nữa cười ra tiếng: "May là lúc đó mẹ bị Tiểu Di con quấn lấy đến vô pháp không thể không chấp nhận."
Theo bản báo cáo thì không có khả năng Y huyện xảy ra tình trạng lỡ đất nghiêm trọng, hoặc là lũ lụt, bởi vì trãi qua mấy thập niên loại chuyện này chưa từng phát sinh, cho nên cũng không có mấy ai tin.
Nghe mẫu thân cười cười nói những lời này, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, nắm thật chặt đôi tay ủng trụ trong tay mình, tâm cũng buông xuống phân nữa: "Cho nên...... Nhưng người đó đều là được Tiểu Di cứu?"
"Ân." Tào Cẩn Du gật đầu, lại sờ đầu Lộ Ảnh Niên: "Cũng phải nói Ảnh Niên nhà chúng ta cũng rất giỏi nha, con làm sao biết Y huyện xảy ra chuyện, còn nữa đêm gọi điện thoại cho Gia gia?"
"Ngạch......" Tào Cẩn Du vừa dứt lời, Lộ Ảnh Niên tức khắc có chút thất kinh, lén lút liếc nhìn Tào Thanh Thiển, không dám tái nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, ngừng vài giây mới lắp bắp: "Trước ki quân đội đóng quân ở Y huyện....... con từng nghe bọn họ nói Y huyện đất đai đang trong tình trạng thoái hoá nghiêm trọng, hôm qua lại xảy ra trận mưa to như vậy......"
Dừng một chút nuốt nước bọt, sợ Tào Cẩn Du cùng Thanh Thiển phát hiện ra bản thân cô đang nói dối, Lộ Ảnh Niên vô cùng thấp thỏm: "Con nghĩ Tiểu Di ở đây, cho nên có chút lo sợ, không nghĩ tới......."
Tuy nói đáp án cô đưa ra vừa khéo, nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm ra lý do nào thích hợp hơn, Tào Cẩn Du cũng không hỏi nhiều, lại cười cười: "Cho nên, Ảnh Niên của chúng ta cũng làm rất tốt."
Sau đó thì nói thêm vài câu, xác thực rất mệt, Tào Cẩn Du dặn dò Tào Thanh Thiển một chút thì rời khỏi phòng bệnh.
Lộ Ảnh Niên lập tức không một chút thành thật, sau khi thả đôi tay Tào Thanh Thiển, ánh mắt loé sáng tinh quang, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Giơ tay vì cô vén lên lọn tóc ra sau vành tai, nhìn cô như vậy mà Tào Thanh Thiển không nhịn được bật cười, khuynh người về phía trước ôm lấy cô, thanh âm nhu lộng: "Tỷ tỷ nói thật đúng, Niên Niên nhà chúng ta thực là một hảo hài tử."
"Ngô......" Biết người dân ở Y huyện không có việc gì, ngực không còn phập phòng lo sợ, Lộ Ảnh Niên lúc này không còn tí khổ sở nào, nghe Tào Thanh Thiển nói, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, rốt cuộc bản thân xác thực là đã quên sẽ có chuyện phát sinh..
Cũng may, so với kiếp trước bất đồng, Thanh Thiển của nàng sớm hơn hai năm đã trở thành Cục trưởng còn mẫu thân nàng thì vươn lên chức Thị trưởng E thị trước một năm.
Chíu ————
Phanh ———
Không biết bản thân mình đang ở phương nào, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy, bên tai vọng lại đủ mọi âm thanh, giao tạp khiến đầu óc muốn nổ tung.
"Tiểu Di con, em ấy......."
"Cục trưởng Cục tài chính - đồng chí Tào Thanh Thiển......"
"Sơ ảnh hoành ta thuỷ thanh thiển......"
"Một hồi mộng kéo dài mười một năm....."
Giãy dụa, phản kháng, vô luận thế nào cũng không tránh khỏi trói buộc, cảm giác đè nén giống như hít thở không thông.
"A ———!!!" Dùng sức thét chói tai, nhưng cái gì cũng không nghe thấy.
Tay chợt cảm nhận xúc cảm ấm áp, mười ngón giao khấu, không biết có thứ gì đó dừng trên mu bàn tay mình, ẩm ướt, còn mang theo độ ấm
...........
"Bác sĩ, hai ngày rồi, nữ nhi của tôi sao vẫn chưa tỉnh?"
Nữ cường nhân vẻ mặt vô cùng mệt mỏi vực dậy tinh thần, nhìn vị bác sĩ cung kính đứng trước mặt mình, đáy mắt dị thường lo lắng: "Không phải chỉ là phát sốt thôi sao?"
"Chuyện này......" Sắc mặt trắng bệch, đối mặt với Thị trưởng thành phố, nam nhân mặc trên người chiếc blouse trắng lòng nhảy cẩn, rồi lại không thể làm gì: "Tào Thị trưởng, đúng là phát sốt, nhưng vì sao Lộ tiểu thư lại ngủ lâu như vậy thì tôi......."
Nói tới đây thì hắn có chút xấu hổ.
Tào Cẩn Du không muốn làm khó gì, gật đầu bảo hắn có thể đi rồi. Hai bước đến bên giường bệnh, nhìn gương mặt Lộ Ảnh Niên hồng nhuận, lại giống như chỉ là đang ngủ say, rồi lướt sang nhìn muội muội mình cũng liền như vậy ngồi bên cạnh giường hai ngày hai đêm, thở dài: "Thanh Thiển! Em đã hai ngày rồi không chợp mắt, trở về nghỉ ngơi đi!"
Khác với người đang nằm trên giường bệnh, Tào Thanh Thiển thần sắc tái nhợt, chỉ vỏn vẹn hai ngày thân thể đã gầy đi không ít, cứ như xuất thần nhìn Lộ Ảnh Niên, đến khi nghe được Tào Cẩn Du mở miệng nói chuyện, nàng mới nhẹ nhàng thốt lời: "Em không sao, tỷ tỷ mau trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày này có lẽ sẽ quá nhiều việc cần xử lý."
Từ lúc xảy ra vụ sạc lỡ đến nay đã hai ngày, Tào Cẩn Du thân là Thị trưởng, cũng giống như nàng cơ hồ không thể nào ngủ yên được, chỉ lo xử lý vụ việc, cũng may Y huyện không có tổn thất thương vong.
"Thanh Thiển....." Nhăn mi, giương tay khẽ vuốt bả vai muội muội, Tào Cẩn Du vẫn tiếng nói nhu hoà: "Em cũng phải trở về nghỉ ngơi, lát nữa Lộ Văn cùng Lương Di sẽ tới, chị......."
"Tỷ! Em chăm sóc Niên Niên là đủ rồi." Thờ ơ câu nói của tỷ tỷ, Tào Thanh Thiển ngữ khí mềm nhẹ, nhưng vô cùng quật cường cùng thái độ cự tuyệt quá rõ ràng.
Với tính khí muội muội nhà nàng thì Tào Cẩn Du tự nhiên cũng rõ, không nói gì nữa, cứ như vậy mà nhìn Tào Thanh Thiển ở bên cạnh giường trông Lộ Ảnh Niên, lại thêm một tiếng thở dài.
Tâm tựa như bị bóng đêm cùng nỗi sợ hãi cắn nuốt, sự ấm áp trên bàn tay nhắc nhở cô, gần như điên cuồng mà hô to, cuối cùng là dùng sức tránh đi, trước mắt rốt cuộc sáng bừng lên.
Tào Thanh Thiển biết bản thân nàng cứ như vậy rất có khả năng cũng sẽ giống như người đang nằm trên giường bệnh mà ngất xỉu, nhưng trong lòng chấp niệm cố chống đỡ cổ thân thể nhu nhược.
Đứa nhỏ ngoài mặt tuy thông minh kiên cường, nhưng một khi tỉnh lại không nhìn thấy mình, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, nàng căn bản không dám tưởng tượng.
Chỉ cần nghĩ đến đêm đó cô gặp ác mộng đã gần như tuyệt vọng, Tào Thanh Thiển liền nổi lên sợ hãi. Nàng hơi chút thất thần, nắm chặt tay Lộ Ảnh Niên, sợ không cẩn thận cô sẽ vuột mất.
"Ảnh Niên?" Đồng dạng nhíu mày, cho dù bản thân rất mệt mỏi cũng muốn ở lại với nữ nhi, Tào Cẩn Du không rời đi, vẫn là đứng bên giường, tầm mắt duy trì dán trên người cô, ngay lúc mi mắt cô khẽ động liền kinh hỉ mà hô hoán.
Thân mình run lên, Tào Thanh Thiển vội quay sang Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy cô mở mắt, đôi mắt loé sáng lập loè đủ mọi cảm xúc.
"Niên Niên......." Run thanh gọi tên cô, nước mắt vừa mới ngừng không bao lâu lại chảy ra, Tào Thanh Thiển cơ hồ muốn bổ nhào lên giường ôm lấy Lộ Ảnh Niên, nói cho cô biết nàng hiện tại sợ hãi đến thế nào, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ vẫn còn ở bên cạnh, nàng vẫn nên cố trụ xúc động, giơ tay lên lau nước mắt, thực mau đứng dậy: "Em đi gọi bác sĩ."
Giọng nói rơi xuống, vừa muốn buông tay Lộ Ảnh Niên, lại phát hiện cô vẫn siết chặt lấy tay mình, không chịu thả ra, xoay đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển môi khẽ giật, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tào Cẩn Du cũng không nghĩ nhiều, cho rằng nữ nhi hiện tại nhất định chỉ muốn ỷ lại vào muội muội, lắc đầu: "Để chị đi."
Tiếng giày cao gót đạp trên nền đất nhỏ dần, Tào Thanh Thiển nhu hạ đôi mắt, si ngốc nhìn Lộ Ảnh Niên, chóp mũi một trận chua xót: "Niên..... sao lại không ngoan..... lại nằm viện....."
Chớp mắt, tỉnh lại nhìn thẳng tắp trần nhà thì biết mình hiện tại đang ở đâu, Lộ Ảnh Niên nhìn bộ dáng Tào Thanh Thiển rơi lệ, kéo lên khoé miệng, đang muốn an ủi nàng thì lại nhớ tới vụ thiên tai ở Y huyện, biểu tình đờ ra, thân thể bắt đầu run lên.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Tào Thanh Thiển lập tức khom người, có chút nôn nóng hỏi, nghĩ đi gọi bác sĩ, nhưng tay vẫn không được buông lỏng, chỉ có thể lo lắng nhìn cô, sau đó nhìn thấy sự áy náy cùng thổng khổ hiện lên trong mắt Lộ Ảnh Niên, nàng bừng tỉnh.
"Thanh Thiển......" Nước mắt lăng dài, đẫm lệ nhìn Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên hít hít cái mũi: "Y huyện, những người đó...... Những người đó đều đã chết rồi...... Nhà cửa đều tan hoang..... Trận hồng thuỷ, lũ quét..... Cái gì cũng không còn..... Nhiều người như vậy..... nhiều như vậy....."
Ánh mắt càng ôn nhu vài phần, duỗi tay nhẹ vuốt ve gương mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhìn nàng mà đau lòng: "Không thương vong, mọi người đều sống sót, người dân ở Y huyện vẫn rất tốt."
Mở to mắt, Lộ Ảnh Niên đang tự trách bản thân chợt lăng lăng yên lặng nhìn Tào Thanh Thiển, đôi đồng tử giản ra không thể nào tin được, khoé môi giật giật đang định mở miệng hỏi, Tào Cẩn Du rốt cuộc dẫn theo bác sĩ bước vào phòng bệnh.
Nhìn nữ nhi gương mặt đẫm nước, nữ nhân vừa rồi bởi vì cô tỉnh lại mà cao hứng tức thì sửng sốt, ngay sau đó đau lòng bước về phía cô: "Lại làm sao rồi, mới tỉnh lại đã khóc thành như vậy?"
"Con......" Há mồm, muốn nói gì, rồi lại không biết mở lời thế nào, muốn thả lỏng cười cười một cái, nhưng bởi vì bầu không khí ngột ngạt trong phòng mà không cười nổi. Bác sĩ bình tĩnh nói lời, dặn dò đôi chút rồi mang theo mấy hộ sĩ rời đi.
Từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn luôn đặt lên người Tào Thanh Thiển, trong mắt lộ ra kinh nghi bất định, đầu óc hỗn độn dần thanh tỉnh, muốn mở miệng hỏi chợt nhớ mình không nên biết nhiều quá, Lộ Ảnh Niên trong lòng cực kỳ khó chịu..
"Tỷ, Niên Niên tỉnh, tỷ có thể an tâm trở về nghỉ ngơi được rồi." Không nhìn thấu được cảm xúc trong lòng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nói với Tào Cẩn Du, quan tâm nàng: "Y huyện vẫn còn nhiều chuyện cần tỷ xử lý."
Nghe Tào Thanh Thiển nói vậy, Tào Cẩn Du nhẹ giọng thở dài, nghĩ cũng biết lúc này mình không nên đổ bệnh, lướt mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, bước tới sờ sờ đầu tóc đen: "Con đứa nhỏ này, thiệt doạ chết mọi người rồi."
"Mẹ....." Khôi phục thần tình, Lộ Ảnh Niên nắm tay mẫu thân, do dự một chút: "Chuyện ở Y huyện....."
Kiếp trước lúc này mẫu thân còn chưa là Thị trưởng, Tào Thanh Thiển cũng không phải Cục trưởng, Y huyện bị tàn phá nghiêm trọng, không cần phải đến hai người mấy ngày không thể chợp mắt, nhưng giờ thì.......
"Con nữa đêm tự dưng gọi điện thoại cho Gia gia." Nhớ đến Lộ Ái Quốc rất tán thưởng hành vi của Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du vẻ mặt đầy mệt mỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Bất quá có công lớn nhất vẫn là Tiểu Di của con, nhớ bản báo cáo trước đó cùng những gì nàng đề cập rất được mọi người coi trọng, còn nghĩ ra phương án nhất quyết quấn quýt lấy ta đến khi ta đồng ý mới thôi."
"Huh?" Nhìn mẫu thân cư nhiên tươi cười, Lộ Ảnh Niên khoảnh khắc kinh ngạc, một lần nữa liếc nhìn Tào Thanh Thiển, cũng thấy được ý cười trong mắt nàng, tưởng chừng bị dính thêm vài phần mê hoặc.
Chẳng lẽ Tào Thanh Thiển không phải đang an ủi mình? Y huyện thực sự không hề có thương vong?
"Năm trước lúc Tào Thanh Thiển vừa nhậm chức, Y huyện đột nhiên tường trình một bản báo cáo, có đề cập đến địa thế cùng cấu tạo địa hình đặc thù ở nơi này, phân tích rất rõ. Nhưng lúc đó chúng ta lại vô tình lơ đi, nhưng còn vị Cục trưởng của chúng ta cứ năm lần bảy lược đề xuất ý kiến phải coi trọng việc này, về nhà cũng là......." nghĩ đến bộ dáng muội muội lúc đó, Tào Thị trưởng ngày thường luôn nghiêm nghị lần nữa cười ra tiếng: "May là lúc đó mẹ bị Tiểu Di con quấn lấy đến vô pháp không thể không chấp nhận."
Theo bản báo cáo thì không có khả năng Y huyện xảy ra tình trạng lỡ đất nghiêm trọng, hoặc là lũ lụt, bởi vì trãi qua mấy thập niên loại chuyện này chưa từng phát sinh, cho nên cũng không có mấy ai tin.
Nghe mẫu thân cười cười nói những lời này, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, nắm thật chặt đôi tay ủng trụ trong tay mình, tâm cũng buông xuống phân nữa: "Cho nên...... Nhưng người đó đều là được Tiểu Di cứu?"
"Ân." Tào Cẩn Du gật đầu, lại sờ đầu Lộ Ảnh Niên: "Cũng phải nói Ảnh Niên nhà chúng ta cũng rất giỏi nha, con làm sao biết Y huyện xảy ra chuyện, còn nữa đêm gọi điện thoại cho Gia gia?"
"Ngạch......" Tào Cẩn Du vừa dứt lời, Lộ Ảnh Niên tức khắc có chút thất kinh, lén lút liếc nhìn Tào Thanh Thiển, không dám tái nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, ngừng vài giây mới lắp bắp: "Trước ki quân đội đóng quân ở Y huyện....... con từng nghe bọn họ nói Y huyện đất đai đang trong tình trạng thoái hoá nghiêm trọng, hôm qua lại xảy ra trận mưa to như vậy......"
Dừng một chút nuốt nước bọt, sợ Tào Cẩn Du cùng Thanh Thiển phát hiện ra bản thân cô đang nói dối, Lộ Ảnh Niên vô cùng thấp thỏm: "Con nghĩ Tiểu Di ở đây, cho nên có chút lo sợ, không nghĩ tới......."
Tuy nói đáp án cô đưa ra vừa khéo, nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm ra lý do nào thích hợp hơn, Tào Cẩn Du cũng không hỏi nhiều, lại cười cười: "Cho nên, Ảnh Niên của chúng ta cũng làm rất tốt."
Sau đó thì nói thêm vài câu, xác thực rất mệt, Tào Cẩn Du dặn dò Tào Thanh Thiển một chút thì rời khỏi phòng bệnh.
Lộ Ảnh Niên lập tức không một chút thành thật, sau khi thả đôi tay Tào Thanh Thiển, ánh mắt loé sáng tinh quang, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Giơ tay vì cô vén lên lọn tóc ra sau vành tai, nhìn cô như vậy mà Tào Thanh Thiển không nhịn được bật cười, khuynh người về phía trước ôm lấy cô, thanh âm nhu lộng: "Tỷ tỷ nói thật đúng, Niên Niên nhà chúng ta thực là một hảo hài tử."
"Ngô......" Biết người dân ở Y huyện không có việc gì, ngực không còn phập phòng lo sợ, Lộ Ảnh Niên lúc này không còn tí khổ sở nào, nghe Tào Thanh Thiển nói, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, rốt cuộc bản thân xác thực là đã quên sẽ có chuyện phát sinh..
Cũng may, so với kiếp trước bất đồng, Thanh Thiển của nàng sớm hơn hai năm đã trở thành Cục trưởng còn mẫu thân nàng thì vươn lên chức Thị trưởng E thị trước một năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.