Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký
Chương 71: [Tiếu Mộc Couple chương]
Bằng Y Úy Ngã
31/07/2021
Sau khi mất trí, Mộc Vũ lúc nào cũng giống như đứa trẻ thiểu năng ngốc ngốc bộ dáng trì độn, một chút cũng không cảm nhận được gương mặt này từng lạnh nhạt vô cảm đến thế nào.
Tâm trí cùng suy nghĩ quá mức đơn thuần, nhưng với tâm ý của bản thân cô lại rất rõ ràng, chí ít thì quên đi những năm qua, lúc mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi không phải giống như trong ký ức mình năm đó, vẫn là trước sau như một hiểu rõ bản thân mình thích thượng nữ nhân mà cô gọi là Tiếu Tỷ tỷ.
Nhưng mà, càng hiểu rõ tình cảm của mình, không có nghĩa cũng tỏ tường cảm xúc của người kia, giờ phút này đối mặt với Đông Phương Vân cái người hôm qua vừa mới gặp, nhìn cô ánh mắt sáng quắc đi về phía mình, trong lòng hậm hực sợ hãi, rồi lại cảm thấy khá kỳ lạ.
Mắt thấy Đông Phương Vân rốt cuộc đến rồi giơ tay oa lấy tóc mình, Mộc Vũ nỗ lực lùi lại: "Tiếu tỷ tỷ một lát nữa sẽ trở lại."
"Ân?" Hơi khựng, nghe cô nói như vậy khá là kinh ngạc, ngay sau đó giơ lên nét cười hồ mị, Đông Phương Vân đảo mắt nhìn vẻ kinh hoảng hiện rõ trên mặt Mộc Vũ: "Hôm nay có hội nghị thường niên, ít nhất cũng mất cả giờ nga."
"Chị...... Chị......" Thân mình càng lùi về phía sau, lại không biết phải trốn đi đâu, rốt cuộc chính là áp sát tựa lưng vào sô pha, Mộc Vũ mở to mắt nhìn Đông Phương Vân càng tiếng càng gần, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lắp bắp: "Chị muốn làm gì?"
"Tôi a......" Nét mặt tươi cười không hề thuyên giảm, cơ bàn tay khẽ lướt xuống gò má cô rồi đáp lên bả vai, Đông Phương Vân thu hồi tiếu ý, vén những sợi tóc ra phía sau, ngữ khí dị thường ai oán: "Em thực sự không nhớ ra tôi?"
"Hả?" Tay bấu chặt lấy nệm ghế sô pha, nghe Đông Phương Vân hỏi, rồi lại thấy hốc mắt cô dường như ẩn đỏ lên như ấm ức, Mộc Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.
"Chị rõ rõ....... rõ ràng......" Cắn môi, tựa hồ đang cố khắc chế cảm xúc, Mộc Vũ nhìn đôi mắt loé lên sự thâm tình cùng thương tâm, tiếp theo nước mắt trực chảy xuôi, gần như khóc không thành tiếng, Đông Phương Vân xoay lưng lại, không còn dáng vẻ hùng hổ doạ người như vừa rồi....
Tình thế tức khắc xoay chuyển, Mộc Vũ ngẩn người, nhìn tấm lưng nữ nhân thoạt trông rủn rẩy, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, hơi nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ cả nửa ngày, thật cẩn thận đứng dậy, bước đến bên cạnh Đông Phương Vân, nhẹ chạm vào vai cô: "Ân...... Ân..... Chuyện này, trước kia tôi có biết chị sao?"
Đột nhiên quay ngoắc người lại, gương mặt sớm đầy nước mắt nhìn Mộc Vũ, tỏ vẻ không thể tin: "Chúng ta đâu chỉ là nhận thức thôi đâu!"
"A?" Càng nghe càng không thể hình dung, Mộc Vũ si ngốc nhìn cô, trong đầu nhớ lại lúc nằm viện Tiếu Tĩnh Vi có cùng mình đề cập tới, vô thức chớp chớp hai mắt.
Ảnh Niên là bạn tốt, còn nữ nhân trong vô cùng xinh đẹp gọi là Tào Thanh Thiển kia chính là Tiểu Di mình, người quan tâm lo lắng cho mình là mẹ - Tào Cẩn Du, nam nhân luôn bận rộn công tác, chỉ tới thăm mình ba bốn lần là ba - Lộ Văn. Ngô...... Còn người trước mắt này thực sự cô không nhớ nổi là ai, là Dì, mợ gì sao?
Có cố nhớ thế nào cũng không nhớ là Tiếu Tĩnh Vi từng nhắc đến tên người này, càng không biết Đông Phương Vân cùng mình có quan hệ gì, Mộc Vũ càng nghĩ càng rối, gương mặt nhỏ nhăn nhúm khó coi: "Chỉ là Tiếu tỷ tỷ chưa từng nói về chị với tôi."
Nước mắt ngừng lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, có vẻ như không cam lòng, bước lên một bước, thấy Mộc Vũ theo bản năng đang muốn trốn, Đông Phương Vân trực tiếp duỗi tay ghìm lấy bả vai cô, híp mắt, khí thế chợt biến đổi: "Cậu ấy đương nhiên không kể với em về chị."
"Ngô?" Chỉ đơn giản một câu, lại có thể dễ dàng nghe thấy sự bất mãn trong câu nói của cô, Mộc Vũ thần sắc cũng theo đó mà biến chuyển, tức giận nhìn Đông Phương Vân: "Tôi khẳng định không quen biết chị, nếu không Tiếu tỷ tỷ nhất định sẽ kể với tổi rồi."
"Em....." Không nghĩ tới Mộc Vũ lại trưng ra thái độ này, Đông Phương Vân giơ tay nắm lấy cằm cô, gương mặt áp tới, môi cơ hồ muốn dính lên môi cô, thanh âm trầm thấp: "Cậu ấy không nhắc tới chị, bởi vì..... chị chính là bạn gái em."
Trừng mắt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng lui lại, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng nhuần nhuyễn, Mộc Vũ vội phóng ra sau lưng ghế, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: "Chị nói bậy."
"Chị làm sao nói bậy?" Khoé môi gợi lên trào phúng, Đông Phương Vân lại tiến đến, tính toán vòng ra phía sau, Mộc Vũ cũng theo động tác của cô mà lách người sang, miễn cô ra phía sau thì Mộc Vũ sẽ phăng lên phía trước.
Thấy hành vi Mộc Vũ như vậy, Đông Phương Vân lại cười cười, đứng yên tại chỗ: "Tiểu Mộc Mộc, em phải biết rằng, chị là bạn gái em, Tiếu Tĩnh Vi cậu ấy thích em, đương nhiên sẽ không nhắc với em về chị."
"Ngô?" Mộc Vũ lại ngây dại, cũng theo câu nói buông xuống mà bất động, Đông Phương Vân nhân cơ hội này phóng hai bước đến trước mặt cô, giang tay ôm cô vào lòng ngực, Mộc Vũ trong lúc không để ý, mặt ngược lại đỏ lên, một hồi lâu mới ngây ngẩn mà nhìn cô, chợt phóng ra tia ngượng ngùng: "Tiếu tỷ tỷ thích tôi?"
Tay giật run, ngực giống như bị gì đó ngăn lại, Đông Phương Vân sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi, trong mắt tức giận hiển lộ.
"Tiếu tỷ tỷ cũng thích mình?" Không nhìn đến nét mặt hiện thời của Đông Phương Vân, Mộc Vũ tự nhẫm lại một lần, sắc mặt càng hồng thấu, hiện ra nét tươi cười của trẻ con: "Thật vậy chăng?"
Cắn răng, lần nữa giơ tay niết lấy cằm của Mộc Vũ, ngón cái vân vê lấy môi cô, Đông Phương Vân giơ mi, ngữ điệu nhu mì, không chút nào mang theo phẫn nộ: "Nhưng quang trọng là, em thích chị."
Còn đang chìm trong vui sướng mà lập tức bị đả kích, Mộc Vũ dùng sức lắc đầu: "Tôi thích Tiếu tỷ tỷ."
"Không phải, người em thích chính là chị." Rất chắc chắn nói ra, trầm hạ đôi mắt, nhìn Mộc Vũ vẫn còn đang lắc đầu, Đông Phương Vân chợt vung tay cố định lấy đầu cô, khoé môi nhấc câu: "Chị chứng minh cho em xem."
Chớp chớp mắt, vừa muốn mở miệng hỏi xem cô muốn như thế nào chứng minh, lại thấy gương mặt kia đã sớm áp sát gương mặt mình, Mộc Vũ trừng lớn đôi mắt, nổ lực muốn từ trong lòng người này thoát ra, nhưng không biết vì cái gì lại vô pháp tránh thoát. Định giơ tay đẩy đẩy xem có chút hiệu quả nào không, cửa văn phòng chợt mở ra, Tiếu Tĩnh Vi bước chân vội vã tiến vào, nhìn tư thế hai người trên sô pha, mâu quang đanh lại: "Hai người đang làm gì vậy!"
Không đoán được Tiếu Tĩnh Vi lúc này sẽ xuất hiện, Đông Phương Vân dừng lại động tác, còn Mộc Vũ cũng thừa cơ hội này thoái lui, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Tiếu Tĩnh Vi, đứng ở phía sau lưng nàng, cô phồng miệng trừng mắt nhìn Đông Phương Vân.
Vừa thấy hành vi của Mộc Vũ, làm sao không đoán được đã xảy ra chuyện gì, Tiếu Tĩnh Vi nét mặt thoáng thâm trầm, nhìn Đông Phương Vân hồ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói mang theo tức giận: "Đông Phương, cậu đây là muốn làm gì?"
"Mình muốn làm gì, cậu không phải không biết?" Nhẹ nhàng uyển chuyển đến trước mặt Tiếu Tĩnh Vi, biểu tình nhàn nhạt, môi gợi cong, Đông Phương Vân trên dưới đánh giá nàng một chút, cười như không cười: "Mình thực sự quá xem nhẹ trọng lượng của Mộc Vũ trong lòng cậu, hội nghị mới diễn ra được một nửa thời gian, nghe thấy tôi đến đã lập tức chạy đến?"
Lãnh mặt, cảm nhận được người phía sau nắm chặt vạt áo mình, lại nhìn Đông Phương Vân, nhớ lại bộ dáng hai người vừa nãy, Tiếu Tĩnh Vi bực tức dậy lên: "Nếu mình không tới kịp lúc, cậu đã làm ra cái gì rồi?"
"Đây là văn phòng cậu, mình có thể làm gì?" Giơ tay, phiêu lọn tóc trước ngực ra phía sau, Đông Phương Vân nhẹ giọng hời hợt, thật sâu nhìn vào mắt Mộc Vũ, lại cười: "Lần sau có cơ hội lại tiếp tục vậy."
"Cậu......" Tiếu Tĩnh Vi há miệng thở dốc, vừa muốn nói nhưng Đông Phương Vân không cho nàng cơ hội, cô ngó sang liếc mắt nhìn Mộc Vũ, lộ ra nụ cười vũ mị: "Tiểu Mộc Mộc, lần sau lại tìm em, chị đi trước."
Làm lơ Tiếu Tĩnh Vi, bỏ lại Mộc Vũ một câu, Đông Phương Vân cứ như vậy mà ung dung đẩy cửa bước ra ngoài, còn lại Tiếu Tĩnh Vi đứng trân nơi đó, thân mình hơi run rẩy, hiển nhiên là bị chọc đến khí bốc hoả đầu.
"Tiếu tỷ tỷ....." Trực giác cho biết Tiếu Tĩnh Vi lúc này đang rất kích động, Mộc Vũ nhu nhược nắm lấy ống tay áo nàng, chỉ nói được ba chữ thì Tiếu Tĩnh Vi đã xoay người bước đến bàn làm việc, lấy điện thoại bàn, căn dặn nhân viên.
Treo điệnt thoại, lướt mắt nhìn Mộc Vũ vẻ mặt tràn đầy vô tội, Tiếu Tĩnh Vi thực hiếm khi bộc lộ sự tức giận ra ngoài mặt, lại tiếp tục lấy di động gọi cho thư ký, giọng nói lạnh băng quát gì đó, rồi mới chịu tắt đi.
Cạch........ Điện thoại quẳng lên bàn phát ra âm thanh cực lớn khiến Mộc Vũ cách đó không xa đánh một cái rùng mình.
"Em lại đây." Đứng sau bàn làm việc, nữ nhân ngẩng đầu lên, ngắm nhìn động thái của Mộc Vũ, khơi mi, vẫn trầm giọng băng lãnh.
"Nga." Tuy biết nàng sinh khí, biết nàng đang thực sự tức giận, Mộc Vũ vẫn nghe theo ngoan ngoãn bước tới.
"Nữ nhân kia, đã làm gì em?" Thẳng mắt nhìn Mộc Vũ, con ngươi toàn là phẫn nộ, Tiếu Tĩnh Vi cật lực khắc chế để phản ứng của bản thân không doạ đến cô, nhưng lời nói thốt ra vẫn không có chút nhiệt.
"Không có." Lắc đầu, Mộc Vũ thành thật, vốn định đưa tay nắm lấy tay áo của Tiếu Tĩnh Vi, nhưng là do dự một lúc thì vẫn rũ xuống bên cạnh sườn: "Chị ấy định khi dễ em, Tiếu tỷ tỷ liền trở về..."
Nghe cô nói vậy, lớp băng tuyết trên gương mặt Tiếu Tĩnh Vi dần tan chảy, nàng nhìn Mộc Vũ một lát liền thở ra một hơi: "Trước đó, có hơn mười phút đi?"
"Ân." Lại gật gật đầu, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Đông Phương Vân, Mộc Vũ thoáng diễm nổi nhàn nhạt ửng hồng.
Sắc mặt gần như hoà hoãn lại trở nên thâm trầm, không bỏ qua được nét ngượng ngùng loé lên trong mắt Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mày: "Vậy hơn mười phút đó, hai người làm cái gì?"
"Không có làm gì nha." Lắc đầu, hơi trầm tư, tuy nói không phải thực tin tưởng lời nói của Đông Phương Vân, Mộc Vũ vẫn e dè nhìn về phía Tiếu Tĩnh Vi: "Tiếu tỷ tỷ....... chị ta nói...... nói chị ta là bạn gái em......"
Sợi dây thần kinh trong đầu tiếu tĩnh vi như được căng cứng đến phát ra tiếng Phăng.... đứt gãy, đôi tay co giật, ngắm nhìn gương mặt Mộc Vũ vẫn còn chưa rút đi mạt phấn hồng, giận đến nực cười: "Cậu ấy là bạn gái em?"
"Chị ấy..... nói......" Dự cảm không lành, Tiếu tỷ tỷ trước mặt mình sao hôm nay trông không giống bình thường, Mộc Vũ nhỏ giọng rụt rè, sợ lại chọc nàng giận dỗi. Hừ lạnh một tiếng, nhìn sự sợ hãi phô rõ của Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi khí tràn dần chạm mức âm độ, giang tay kéo Mộc Vũ vào trong ngực mình, ỷ vào nàng đang mang giày cao gót, cúi đầu xuống đã có thể chạm vào môi cô.
—————————————————————
Mỗ Vu: Không phải lẽ tự nhiên hay muốn trêu đùa mà Đông Phương Vân nói vậy đâu:vvv!!! Còn couple Tiếu Mộc này, sau còn mệt não hơn nữa -_. -
Tâm trí cùng suy nghĩ quá mức đơn thuần, nhưng với tâm ý của bản thân cô lại rất rõ ràng, chí ít thì quên đi những năm qua, lúc mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi không phải giống như trong ký ức mình năm đó, vẫn là trước sau như một hiểu rõ bản thân mình thích thượng nữ nhân mà cô gọi là Tiếu Tỷ tỷ.
Nhưng mà, càng hiểu rõ tình cảm của mình, không có nghĩa cũng tỏ tường cảm xúc của người kia, giờ phút này đối mặt với Đông Phương Vân cái người hôm qua vừa mới gặp, nhìn cô ánh mắt sáng quắc đi về phía mình, trong lòng hậm hực sợ hãi, rồi lại cảm thấy khá kỳ lạ.
Mắt thấy Đông Phương Vân rốt cuộc đến rồi giơ tay oa lấy tóc mình, Mộc Vũ nỗ lực lùi lại: "Tiếu tỷ tỷ một lát nữa sẽ trở lại."
"Ân?" Hơi khựng, nghe cô nói như vậy khá là kinh ngạc, ngay sau đó giơ lên nét cười hồ mị, Đông Phương Vân đảo mắt nhìn vẻ kinh hoảng hiện rõ trên mặt Mộc Vũ: "Hôm nay có hội nghị thường niên, ít nhất cũng mất cả giờ nga."
"Chị...... Chị......" Thân mình càng lùi về phía sau, lại không biết phải trốn đi đâu, rốt cuộc chính là áp sát tựa lưng vào sô pha, Mộc Vũ mở to mắt nhìn Đông Phương Vân càng tiếng càng gần, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lắp bắp: "Chị muốn làm gì?"
"Tôi a......" Nét mặt tươi cười không hề thuyên giảm, cơ bàn tay khẽ lướt xuống gò má cô rồi đáp lên bả vai, Đông Phương Vân thu hồi tiếu ý, vén những sợi tóc ra phía sau, ngữ khí dị thường ai oán: "Em thực sự không nhớ ra tôi?"
"Hả?" Tay bấu chặt lấy nệm ghế sô pha, nghe Đông Phương Vân hỏi, rồi lại thấy hốc mắt cô dường như ẩn đỏ lên như ấm ức, Mộc Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.
"Chị rõ rõ....... rõ ràng......" Cắn môi, tựa hồ đang cố khắc chế cảm xúc, Mộc Vũ nhìn đôi mắt loé lên sự thâm tình cùng thương tâm, tiếp theo nước mắt trực chảy xuôi, gần như khóc không thành tiếng, Đông Phương Vân xoay lưng lại, không còn dáng vẻ hùng hổ doạ người như vừa rồi....
Tình thế tức khắc xoay chuyển, Mộc Vũ ngẩn người, nhìn tấm lưng nữ nhân thoạt trông rủn rẩy, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, hơi nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ cả nửa ngày, thật cẩn thận đứng dậy, bước đến bên cạnh Đông Phương Vân, nhẹ chạm vào vai cô: "Ân...... Ân..... Chuyện này, trước kia tôi có biết chị sao?"
Đột nhiên quay ngoắc người lại, gương mặt sớm đầy nước mắt nhìn Mộc Vũ, tỏ vẻ không thể tin: "Chúng ta đâu chỉ là nhận thức thôi đâu!"
"A?" Càng nghe càng không thể hình dung, Mộc Vũ si ngốc nhìn cô, trong đầu nhớ lại lúc nằm viện Tiếu Tĩnh Vi có cùng mình đề cập tới, vô thức chớp chớp hai mắt.
Ảnh Niên là bạn tốt, còn nữ nhân trong vô cùng xinh đẹp gọi là Tào Thanh Thiển kia chính là Tiểu Di mình, người quan tâm lo lắng cho mình là mẹ - Tào Cẩn Du, nam nhân luôn bận rộn công tác, chỉ tới thăm mình ba bốn lần là ba - Lộ Văn. Ngô...... Còn người trước mắt này thực sự cô không nhớ nổi là ai, là Dì, mợ gì sao?
Có cố nhớ thế nào cũng không nhớ là Tiếu Tĩnh Vi từng nhắc đến tên người này, càng không biết Đông Phương Vân cùng mình có quan hệ gì, Mộc Vũ càng nghĩ càng rối, gương mặt nhỏ nhăn nhúm khó coi: "Chỉ là Tiếu tỷ tỷ chưa từng nói về chị với tôi."
Nước mắt ngừng lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, có vẻ như không cam lòng, bước lên một bước, thấy Mộc Vũ theo bản năng đang muốn trốn, Đông Phương Vân trực tiếp duỗi tay ghìm lấy bả vai cô, híp mắt, khí thế chợt biến đổi: "Cậu ấy đương nhiên không kể với em về chị."
"Ngô?" Chỉ đơn giản một câu, lại có thể dễ dàng nghe thấy sự bất mãn trong câu nói của cô, Mộc Vũ thần sắc cũng theo đó mà biến chuyển, tức giận nhìn Đông Phương Vân: "Tôi khẳng định không quen biết chị, nếu không Tiếu tỷ tỷ nhất định sẽ kể với tổi rồi."
"Em....." Không nghĩ tới Mộc Vũ lại trưng ra thái độ này, Đông Phương Vân giơ tay nắm lấy cằm cô, gương mặt áp tới, môi cơ hồ muốn dính lên môi cô, thanh âm trầm thấp: "Cậu ấy không nhắc tới chị, bởi vì..... chị chính là bạn gái em."
Trừng mắt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng lui lại, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng nhuần nhuyễn, Mộc Vũ vội phóng ra sau lưng ghế, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: "Chị nói bậy."
"Chị làm sao nói bậy?" Khoé môi gợi lên trào phúng, Đông Phương Vân lại tiến đến, tính toán vòng ra phía sau, Mộc Vũ cũng theo động tác của cô mà lách người sang, miễn cô ra phía sau thì Mộc Vũ sẽ phăng lên phía trước.
Thấy hành vi Mộc Vũ như vậy, Đông Phương Vân lại cười cười, đứng yên tại chỗ: "Tiểu Mộc Mộc, em phải biết rằng, chị là bạn gái em, Tiếu Tĩnh Vi cậu ấy thích em, đương nhiên sẽ không nhắc với em về chị."
"Ngô?" Mộc Vũ lại ngây dại, cũng theo câu nói buông xuống mà bất động, Đông Phương Vân nhân cơ hội này phóng hai bước đến trước mặt cô, giang tay ôm cô vào lòng ngực, Mộc Vũ trong lúc không để ý, mặt ngược lại đỏ lên, một hồi lâu mới ngây ngẩn mà nhìn cô, chợt phóng ra tia ngượng ngùng: "Tiếu tỷ tỷ thích tôi?"
Tay giật run, ngực giống như bị gì đó ngăn lại, Đông Phương Vân sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi, trong mắt tức giận hiển lộ.
"Tiếu tỷ tỷ cũng thích mình?" Không nhìn đến nét mặt hiện thời của Đông Phương Vân, Mộc Vũ tự nhẫm lại một lần, sắc mặt càng hồng thấu, hiện ra nét tươi cười của trẻ con: "Thật vậy chăng?"
Cắn răng, lần nữa giơ tay niết lấy cằm của Mộc Vũ, ngón cái vân vê lấy môi cô, Đông Phương Vân giơ mi, ngữ điệu nhu mì, không chút nào mang theo phẫn nộ: "Nhưng quang trọng là, em thích chị."
Còn đang chìm trong vui sướng mà lập tức bị đả kích, Mộc Vũ dùng sức lắc đầu: "Tôi thích Tiếu tỷ tỷ."
"Không phải, người em thích chính là chị." Rất chắc chắn nói ra, trầm hạ đôi mắt, nhìn Mộc Vũ vẫn còn đang lắc đầu, Đông Phương Vân chợt vung tay cố định lấy đầu cô, khoé môi nhấc câu: "Chị chứng minh cho em xem."
Chớp chớp mắt, vừa muốn mở miệng hỏi xem cô muốn như thế nào chứng minh, lại thấy gương mặt kia đã sớm áp sát gương mặt mình, Mộc Vũ trừng lớn đôi mắt, nổ lực muốn từ trong lòng người này thoát ra, nhưng không biết vì cái gì lại vô pháp tránh thoát. Định giơ tay đẩy đẩy xem có chút hiệu quả nào không, cửa văn phòng chợt mở ra, Tiếu Tĩnh Vi bước chân vội vã tiến vào, nhìn tư thế hai người trên sô pha, mâu quang đanh lại: "Hai người đang làm gì vậy!"
Không đoán được Tiếu Tĩnh Vi lúc này sẽ xuất hiện, Đông Phương Vân dừng lại động tác, còn Mộc Vũ cũng thừa cơ hội này thoái lui, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Tiếu Tĩnh Vi, đứng ở phía sau lưng nàng, cô phồng miệng trừng mắt nhìn Đông Phương Vân.
Vừa thấy hành vi của Mộc Vũ, làm sao không đoán được đã xảy ra chuyện gì, Tiếu Tĩnh Vi nét mặt thoáng thâm trầm, nhìn Đông Phương Vân hồ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói mang theo tức giận: "Đông Phương, cậu đây là muốn làm gì?"
"Mình muốn làm gì, cậu không phải không biết?" Nhẹ nhàng uyển chuyển đến trước mặt Tiếu Tĩnh Vi, biểu tình nhàn nhạt, môi gợi cong, Đông Phương Vân trên dưới đánh giá nàng một chút, cười như không cười: "Mình thực sự quá xem nhẹ trọng lượng của Mộc Vũ trong lòng cậu, hội nghị mới diễn ra được một nửa thời gian, nghe thấy tôi đến đã lập tức chạy đến?"
Lãnh mặt, cảm nhận được người phía sau nắm chặt vạt áo mình, lại nhìn Đông Phương Vân, nhớ lại bộ dáng hai người vừa nãy, Tiếu Tĩnh Vi bực tức dậy lên: "Nếu mình không tới kịp lúc, cậu đã làm ra cái gì rồi?"
"Đây là văn phòng cậu, mình có thể làm gì?" Giơ tay, phiêu lọn tóc trước ngực ra phía sau, Đông Phương Vân nhẹ giọng hời hợt, thật sâu nhìn vào mắt Mộc Vũ, lại cười: "Lần sau có cơ hội lại tiếp tục vậy."
"Cậu......" Tiếu Tĩnh Vi há miệng thở dốc, vừa muốn nói nhưng Đông Phương Vân không cho nàng cơ hội, cô ngó sang liếc mắt nhìn Mộc Vũ, lộ ra nụ cười vũ mị: "Tiểu Mộc Mộc, lần sau lại tìm em, chị đi trước."
Làm lơ Tiếu Tĩnh Vi, bỏ lại Mộc Vũ một câu, Đông Phương Vân cứ như vậy mà ung dung đẩy cửa bước ra ngoài, còn lại Tiếu Tĩnh Vi đứng trân nơi đó, thân mình hơi run rẩy, hiển nhiên là bị chọc đến khí bốc hoả đầu.
"Tiếu tỷ tỷ....." Trực giác cho biết Tiếu Tĩnh Vi lúc này đang rất kích động, Mộc Vũ nhu nhược nắm lấy ống tay áo nàng, chỉ nói được ba chữ thì Tiếu Tĩnh Vi đã xoay người bước đến bàn làm việc, lấy điện thoại bàn, căn dặn nhân viên.
Treo điệnt thoại, lướt mắt nhìn Mộc Vũ vẻ mặt tràn đầy vô tội, Tiếu Tĩnh Vi thực hiếm khi bộc lộ sự tức giận ra ngoài mặt, lại tiếp tục lấy di động gọi cho thư ký, giọng nói lạnh băng quát gì đó, rồi mới chịu tắt đi.
Cạch........ Điện thoại quẳng lên bàn phát ra âm thanh cực lớn khiến Mộc Vũ cách đó không xa đánh một cái rùng mình.
"Em lại đây." Đứng sau bàn làm việc, nữ nhân ngẩng đầu lên, ngắm nhìn động thái của Mộc Vũ, khơi mi, vẫn trầm giọng băng lãnh.
"Nga." Tuy biết nàng sinh khí, biết nàng đang thực sự tức giận, Mộc Vũ vẫn nghe theo ngoan ngoãn bước tới.
"Nữ nhân kia, đã làm gì em?" Thẳng mắt nhìn Mộc Vũ, con ngươi toàn là phẫn nộ, Tiếu Tĩnh Vi cật lực khắc chế để phản ứng của bản thân không doạ đến cô, nhưng lời nói thốt ra vẫn không có chút nhiệt.
"Không có." Lắc đầu, Mộc Vũ thành thật, vốn định đưa tay nắm lấy tay áo của Tiếu Tĩnh Vi, nhưng là do dự một lúc thì vẫn rũ xuống bên cạnh sườn: "Chị ấy định khi dễ em, Tiếu tỷ tỷ liền trở về..."
Nghe cô nói vậy, lớp băng tuyết trên gương mặt Tiếu Tĩnh Vi dần tan chảy, nàng nhìn Mộc Vũ một lát liền thở ra một hơi: "Trước đó, có hơn mười phút đi?"
"Ân." Lại gật gật đầu, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Đông Phương Vân, Mộc Vũ thoáng diễm nổi nhàn nhạt ửng hồng.
Sắc mặt gần như hoà hoãn lại trở nên thâm trầm, không bỏ qua được nét ngượng ngùng loé lên trong mắt Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mày: "Vậy hơn mười phút đó, hai người làm cái gì?"
"Không có làm gì nha." Lắc đầu, hơi trầm tư, tuy nói không phải thực tin tưởng lời nói của Đông Phương Vân, Mộc Vũ vẫn e dè nhìn về phía Tiếu Tĩnh Vi: "Tiếu tỷ tỷ....... chị ta nói...... nói chị ta là bạn gái em......"
Sợi dây thần kinh trong đầu tiếu tĩnh vi như được căng cứng đến phát ra tiếng Phăng.... đứt gãy, đôi tay co giật, ngắm nhìn gương mặt Mộc Vũ vẫn còn chưa rút đi mạt phấn hồng, giận đến nực cười: "Cậu ấy là bạn gái em?"
"Chị ấy..... nói......" Dự cảm không lành, Tiếu tỷ tỷ trước mặt mình sao hôm nay trông không giống bình thường, Mộc Vũ nhỏ giọng rụt rè, sợ lại chọc nàng giận dỗi. Hừ lạnh một tiếng, nhìn sự sợ hãi phô rõ của Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi khí tràn dần chạm mức âm độ, giang tay kéo Mộc Vũ vào trong ngực mình, ỷ vào nàng đang mang giày cao gót, cúi đầu xuống đã có thể chạm vào môi cô.
—————————————————————
Mỗ Vu: Không phải lẽ tự nhiên hay muốn trêu đùa mà Đông Phương Vân nói vậy đâu:vvv!!! Còn couple Tiếu Mộc này, sau còn mệt não hơn nữa -_. -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.