Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 60: Không cách nào trốn tránh

Bích Thủy Mai Lạc

08/12/2015

Gió tháng sáu mang theo chút ấm áp, nhẹ phẩy qua khuôn mặt gầy gò. Đào Như Lý khẽ cười một tiếng, giơ bình rượu, uống vài ngụm. Bên cạnh hắn đã rơi lả tả năm, sáu bình rỗng, trên người tản ra hương rượu nồng đậm, là đã uống thật lâu. Đào Như Lý dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tươi cười trên mặt, ánh mắt lại như đang khóc. Vì nhiều năm say rượu và không thấy ánh mặt trời, sắc mặt của hắn xanh trắng, hai mắt đỏ ngầu, thân thể càng gầy gò suy nhược, mất đi nho nhã và tự tin ngày xưa.

Rượu là thứ tốt, nó có thể khiến người quên đi hết thảy. Uống rượu, sẽ không cảm thấy thống khổ. Cho nên, hắn chọn say bảy năm.

“Tiểu Đào Nhi!” Một tiếng quát khẽ vang lên, trong nhy mắt, bình rượu trên tay liền mất bóng dáng.

“Đưa ta!” Đào Như Lý thất tha thất thểu đứng lên, liêu xiêu bước đến, muốn cướp lại rượu của mình.

Lê Khổ một tay ôm lấy eo Đào Như Lý, một tay dốc ngược bình rượu, lời nói ẩn chứa tức giận: “Rốt cuộc ngươi còn muốn sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ bao lâu nữa! Bảy năm, quá khứ đã trôi qua! Ngươi thanh tỉnh được không!”

“Ngươi hỗn đản!” Đào Như Lý thấy rượu bị đổ hết, trở tay cho Lê Khổ một cái tát, vùng vẫy nói: “Ngươi cút! Ta không cần ngươi trông nom! Cái gì ngươi cũng không hiểu, cái gì cũng không biết! Cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Lê Khổ không thể hiểu! Dù bảy mươi năm nữa qua, hắn cũng quên không được chính mình hại chết hai mạng người! Hại chết người hắn quan tâm nhất, thích nhất! Hại chết hài tử kia, hài tử sau khi xuất thế sẽ quấn quýt lấy hắn… Không còn, rốt cuộc không còn thấy người đó nở nụ cười, không bao giờ có thể nghe người đó nói, tha thứ cho hắn vô điều kiện......

Trên mặt đau rát, Lê Khổ cắn răng, cũng hung hăng cho Đào Như Lý một cái tát! Đào Như Lý vốn cước bộ lảo đảo, bị Lê Khổ tát như vậy, liền ngã ngồi trên đất. Ánh mắt Đào Như Lý trống rỗng, giống như không còn cảm nhận được điều gì.

“Tiểu Đào Nhi......” Lê Khổ nhìn tay của mình, bi thương nhắm mắt lại: “Ta van cầu ngươi, tỉnh lại đi! Chuyện năm đó không phải lỗi của ngươi, ngươi trừng phạt mình bảy năm, đã đủ rồi! Hắn, cũng không hy vọng ngươi vì hắn mà vĩnh viễn sống trong tự trách… Ân!” Lê Khổ kinh ngạc mở to hai mắt!

Đào Như Lý đột nhiên đứng lên, ôm chặt cổ Lê Khổ, hôn lên môi của hắn!

Nụ hôn chỉ là liếm và cắn, Lê Khổ có chút đau, thoáng giãy dụa, lại bị Đào Như Lý ôm chặt hơn. Lê Khổ bất đắc dĩ, ôm lấy đầu Đào Như Lý, dùng sức đẩy ra, ánh mắt đen tối không rõ.

Đào Như Lý vẫn đang ôm hắn, không có buông tay, khóe miệng cong lên giống như khiêu khích lại giống như câu dẫn: “Không phải ngươi yêu ta sao? Yêu ta, cùng với ta làm!” Nói xong vừa muốn hôn lên. Lê Khổ trụ cằm của hắn khiến hắn không thể động đậy, cay đắng nói: “Ta cần là lưỡng tình tương duyệt, không phải, hiến tế!” Đào Như Lý chấn động, khóe miệng là nụ cười như có như không, đôi mắt u ám lấp đầy thống khổ, nghẹn ngào nói: “Coi như ta hiến tế a... Ngươi đã không cho ta uống rượu, vậy để ta đau đớn, đau đớn đến mức ta quên hết tất cả sẽ tốt hơn.......”

Lê Khổ ôm chặt hắn vào lòng, bi thương nói: “Đừng như vậy! Tiểu Đào Nhi, đủ rồi, bảy năm đã đủ rồi! Ngươi có biết Tiểu Thương xảy ra chuyện không! Thủy Thủy đã mất, chẳng lẽ ngươi không cần Tiểu Thương sao!”

“Ngươi nói cái gì...... Tiểu Thương xảy ra chuyện? Hắn làm sao?” Đào Như Lý ngẩng đầu nhìn Lê Khổ, kinh hoàng.

“Tiểu Thương bị quân địch đánh lén, càng hèn hạ là trên đó có kịch độc! Quân y thúc thủ vô sách, Hoàng thượng vừa nhận được tin liền bảo ta tới báo cho ngươi!” Lê Khổ dừng một chút, thanh âm khổ sáp: “Tiểu Đào Nhi, ngươi từng là đại phu y thuật cao minh nhất Quỷ Tà, hôm nay ? Ngươi lựa chọn tiếp tục sống mơ mơ màng màng hay đi cứu Tiểu Thương?”

“Mang ta đi, mang ta đi cứu hắn!” Đào Như Lý nắm chặt vạt áo Lê Khổ, bi thương mà kiên định. Hắn đã mất đi Thủy Thủy, không thể lại mất đi Tiểu Thương!

Hoàng cung.

“Hoàng thượng, Lê đại nhân đã mang theo Đào đại nhân ra khỏi thành, tiến về Xích Sa.” Lâm công công nói khẽ, bảy năm qua, hắn cũng già rồi, lưng gù đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt bởi vì sầu lo mà càng sâu. “Thỉnh Hoàng thượng yên tâm, có Đào đại nhân, Tiểu Thương tướng quân sẽ không sao.”

Phong Hàn Bích trầm mặt, vẫy tay, chờ Lâm công công lui xuống, Phong Hàn Bích mới lạnh lùng nói: “Người khiến Thương Giác Trưng bị thương, là ai.”

Mạc Hoan từ chỗ tối hiện ra, cung kính quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích: “Bẩm chủ nhân, là tướng quân mới tấn phong của Hoàng Diệp, gọi Ngu Quyết, rất được quốc chủ Hoàng Diệp tín nhiệm và coi trọng, lần này kết minh với Lang Hiên, quốc chủ Hoàng Diệp phái hắn dẫn đầu. Người này chỉ mới mười lăm, thủ đoạn tàn nhẫn, với năng lực của mình, dẫn binh ba tháng hắn đã khiến mười vạn đại quân quy phục. Nhưng thân phận mơ hồ, không ai biết rõ lai lịch của hắn.”

“Ngu Quyết......” Trong mắt Phong Hàn Bích lóe lên hàn quang: “Đã biết, xuống đi.”

“Vâng!” Mạc Hoan lên tiếng, ẩn vào chỗ tối.

Phong Hàn Bích đứng lên, theo thói quen xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, hoàng hậu Lang Hiên là Thuần Vu Anh, vậy thiếu niên tướng quân của Hoàng Diệp? Như nhi từng đã nói với hắn, Thuần Vu Anh đem Thuần Vu Quyết đến Hoàng Diệp, vậy Ngu Quyết này, có thể là Thuần Vu Quyết? Ngu Quyết, tiểu thế tử của Ngu quốc – Thuần Vu hầu Thuần Vu Quyết...... Nói vậy, hai tỷ đệ này, vì báo thù mà đến?



Như nhi, nếu ngươi biết hai tiểu hài tử ngươi muốn bảo vệ biến thành như vậy, ngươi sẽ rất thương tâm phải không? Yên tâm đi, dù thế nào, ta cũng không giết bọn họ, cho dù bọn họ muốn mạng của ta, cho dù bọn họ thương tổn Thương Giác Trưng......

Xoay người, Phong Hàn Bích lấy ra hộp ngân châm, lặp lại chuyện hàng ngày. Lúc mười ngón tay đều cắm đầy ngân châm, y mới nở nụ cười cô đơn.

Chung Như Thủy một thân y phục màu cảm, đeo tạp dề vải thô đầy mỡ, cầm lấy chiếc xẻng, mồ hôi rơi như mưa, cật lực đảo rau cải trắng trong chiếc nồi còn lớn hơn người hắn. Chung Tiểu Trùng đứng bên cạnh cầm cái đĩa rộng gấp hai lần mặt nó, chờ mang thức ăn lên.

Nửa tháng trước, Chung Như Phong mang theo Hồ Đồ thương thế tốt hơn phân nửa đi tòng quân. Tuy Tiên Âm huyện ở biên cảnh của Quỷ Tà, nhưng quân đội ở đây là dân binh, không đến lúc khẩn sẽ không ra chiến trường, dù cũng có chọn một số binh sĩ tư chất tốt đến chủ chiến trường Xích Sa cách trăm dặm, trở thành quân chính quy. Xích Sa là giới tuyến giữa Quỷ Tà và Lang Hiên, từ trước đến nay luôn là chiến trường chủ chốt giữa hai nước.

Vì có Tiêu Lương tiến cử và đảm bảo, Chung Như Phong vừa đến liền trở thành một đội trưởng nho nhỏ, mà Hồ Đồ thì thành quân y. Chung Như Thủy là phu tử bảy năm, nhưng vào quân doanh thì không thể làm phu tử, lại không có sở trường gì đặc biệt, hắn bị đá đến nhà bếp, Chung Tiểu Trùng cũng đồng dạng không có gì đáng trọng dụng, trở thành lính cấp dưỡng vẻ vang nhất! May mà trù nghệ của Chung Như Thủy không tệ lắm, chỉ một loại rau cải trắng hắn cũng có thể nấu ra ba mùi vị khác nhau, tân binh lão binh ăn đồ ăn hắn nấu đều rất hoan nghênh. Cho nên, dù Chung Như Thủy ngay cả đầy tớ cũng không biết làm, tại quân doanh lại có chút danh tiếng, mấy người nhìn liền biết là tướng quân cáo già thành tinh, thấy Chung Như Thủy, đều tiến lên hỏi: Hôm nay ăn cái gì nha? Sau đó rất không biết xấu hổ bắt đầu gọi món ăn, nói cái gì mà “Ngày hôm qua cải trắng chua ngọt ăn với cơm rất ngon”, “Ta cảm thấy đậu hủ hôm trước rất sướng miệng, thật hy vọng hôm nay cũng có thể ăn nó”, “Nghe nói hôm nay có thịt, ngươi nấu thịt kho tàu ngon nhất” nhiều không kể xiết, thế nên về sau Chung Như Thủy vừa thấy bọn họ liền trốn. Bởi vậy, bị Hồ Đồ cười nhạo rất lâu, ngược lại, Chung Như Phong không nói gì. Chỉ là mỗi lần thao luyện, y đều dùng ánh mắt lạnh lùng vừa nhìn chằm chằm mấy lão cáo già vừa vung ngân thương tinh xảo, uy vũ sinh phong! Qua vài ngày, Chung Như Thủy đột nhiên có cảm giác thiếu cái gì đó, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới, sao mấy lão cáo già kia không đến phiền hắn a? Chỉ nghi hoặc chốc lát, liền ném chuyện này ra sau đầu, kéo Tiểu Trùng đi tìm các lão binh cắn hạt dưa nói chuyện phiếm!

“Tiểu Trùng, chén đĩa!” Chung Như Thủy đầu đầy mồ hôi, vươn tay, Tiểu Trùng rất nhanh nhẹn đưa cho hắn một cái đĩa lớn, phụ tử hai người hợp tác ăn ý, tăng thêm vài đầu bếp khác hỗ trợ, rất nhanh sẽ có món ăn phục vụ đêm nay.

Rốt cục lấp đầy mấy ngàn người trong quân doanh, Chung Như Thủy mới nhẹ nhàng thở ra, ném tạp dề sang một bên, kéo Tiểu Trùng đi tìm Chung Như Phong và Hồ Đồ. Dù thế nào đi nữa, hắn chỉ phụ trách nấu chứ không chịu trách nhiệm rửa!

“Hồ Đồ ~” Chung Như Thủy như không có xương cốt ngồi phịch trên đùi Hồ Đồ, khiến Hồ Đồ thiếu chút nữa hất văng dược mới được vo thành viên!

Hồ Đồ tức giận đạp hắn một cước: “Đi, đến chỗ đại ca của ngươi, không thấy ta đang bận rộn sao!”

“Ô ô ô ~” Chung Như Thủy làm bộ lau nước mắt, thân thể nhẹ bẫng, Chung Như Phong đem hắn ngồi trên đùi của mình, hai tay đấm bóp bả vai cùng cánh tay cho hắn. Chung Tiểu Trùng ngồi bên chân Chung Như Thủy, dùng bàn tay nhỏ bé đấm chân cho cha nó. Mỗi ngày cha nó đều bận rộn như vậy, rất vất vả!

“Vẫn là đại ca và nhi tử hảo, bạch nhãn lang kia, mỗi ngày ta tân tân khổ khổ nấu cơm ăn cho ngươi còn bị ghét bỏ......” Chung Như Thủy ủy khuất cắn bàn tay nhỏ bé, lên án. Hồ Đồ bị chọc giận trợn trắng mắt, hận không thể nhét vào miệng hắn một viên độc dược! Chung Như Phong bật cười lắc đầu, y biết rõ Chung Như Thủy rất vất vả, thức ăn của mấy ngàn người trong quân doanh, Chung Như Thủy phải phụ trách hơn phân nửa! Không phải không đủ đầu bếp mà là những binh lính kia thật sự quá gian trá! Vốn ba đầu bếp, mỗi người phụ trách thức ăn của năm trăm người, nhưng tay nghề không được tốt lắm, từ khi Chung Như Thủy đến đây, bọn họ không chịu ăn đồ ăn đầu bếp trong quân doanh nấu, mỗi ngày đều đến nơi Chung Như Thủy phụ trách ăn chực, mà cấp trên cũng mở một mắt nhắm một mắt – vì bản thân bọn họ cũng đến chực cơm, khiến Chung Như Thủy nấu đến tay rút gân, nửa tháng gầy một vòng lớn. Chung Như Phong chỉ có thể đau lòng, không có cách nào, chả nhẽ cầm thương đứng trước mặt mỗi người hù dọa một lần! May mắn bọn họ cũng có chút lương tâm, sợ Chung Như Thủy mệt, nên thương lượng từng doanh thay phiên đến ăn......

“U! Toàn gia lại đang nói chuyện phiếm!” Một nam tử cao lớn cắn tăm trúc lảo đảo đi tới, đằng sau còn theo một ngươi.

“Lão Trần, ngươi rất rảnh sao!” Chung Như Thủy vẫn ngồi trên đùi Chung Như Phong không nhúc nhích, nheo mắt, “Nhìn cái bụng tròn vo của ngươi, đêm nay lại ăn không ít a?”

“Hì hì hì, đêm nay lão Trần lại ăn năm chén cơm lớn!” Lão Lý đứng sau lưng Lão Trần tiến lên vỗ vỗ cái bụng của hắn, cười hì hì nói. Hai người bọn họ cùng cấp bậc với Chung Như Phong, vì ở một doanh nên rất quen thuộc, suốt ngày có thời gian rảnh rỗi lại tới đây nói chuyện bát quái.

“Trần thúc thúc, bụng ngài lớn như vậy, làm thế nào cưỡi ngựa a?” Chung Tiểu Trùng ngây thơ hỏi, mắt đen lúng liếng, trong sáng kỳ cục.

“Khụ khụ khụ, khụ, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại......” Lão Trần xấu hổ giải thích, mắt lập loè.

“Tiểu Trùng cảm thấy đáng ngại, bụng ngài lớn như vậy, lúc lên ngựa sẽ bị vướng bụng, té xuống rất mất mặt! Ngày đó ta thấy một con lợn rừng rất mập, vì bụng quá lớn chạy không kịp nên bị bắt! Chi bằng Trần thúc thúc giảm mập một chút, sau này đừng ăn nhiều như vậy, nếu không đến lúc đó, ra chiến trường vì quá béo chạy không được, sẽ thảm!” Chung Tiểu Trùng vẫn tỏ vẻ ngây thơ, vô tình chọc thủng câu nói dối “Không có gì đáng ngại” của Lão Trần, còn nói trúng tim đen. Huynh đệ của Lão Trần – Lão Lý, cười đến nghiêng ngả, nói: “Ngươi xem, hài tử là thành thật nhất, Lão Trần, ta thấy về sau ngươi đừng ăn!” Lão Trần sờ sờ cái mũi, xám xịt ngồi xuống, nhìn Chung Tiểu Trùng, muốn nhéo mặt của nó lại ngại Chung Như Phong, không dám động thủ, đành xấu hổ cười theo.

Chỉ có quen thuộc bản tính của Chung Tiểu Trùng như ba người Chung Như Thủy mới biết được, những câu đó của Chung Tiểu Trùng đều là cố ý! Tuyệt đối không phải xuất phát từ tiểu hài tử thiên chân vô tà mà khuyên bảo Lão Trần!

Ai kêu ngươi ăn nhiều như vậy, làm hại Như Thủy khổ cực nấu cơm mỗi ngày đến mệt mỏi? Đáng đời bị con của hắn chê cười còn không tự biết! Hồ Đồ bỏ dược hoàn bình, có chút hả hê nghĩ.

Hì hì hì ~ nói rất hay! Chung Như Thủy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử nhà mình, không hổ là con hắn!

Hài tử này, thật sự là! Tương lai, tiền đồ rộng lớn vô cùng a! Chung Như Phong vươn tay xoa đầu Tiểu Trùng, vui vẻ nghĩ.



Nhìn ngươi khiến cha ta khổ cực như vậy, nhìn ngươi khiến cha ta mệt mỏi như vậy! Tức chết ngươi, đáng đời! Chung Tiểu Trùng cố gắng hé ra khuôn mặt hồn nhiên, trong đầu lại nghĩ vô cùng tà ác!

Kỳ thật, Chung gia nhà họ, không có một người tốt......

“Khụ khụ khụ, cười đủ chưa!” Lão Trần liếc huynh đệ, nói sang chuyện khác: “Ôi chao, các ngươi nghe chưa, đại nguyên soái của chúng ta bị thương ở Xích Sa! Nghe nói là lúc hai quân đối chiến bị Hoàng Diệp đánh lén, còn trúng độc!”

“Thật sao? Ngươi đừng nói dóc, sao chúng ta không nghe?” Lão Lý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lão Trần.

“Sách, chả nhẽ ta lừa ngươi! Đây là thật ! Sáng nay ta đi ngang qua quân doanh của Lưu tướng quân nghe được, hắn và mấy vị tướng quân đang nói chuyện này. Hình như độc rất lợi hại, quân y bất lực, chỉ có thể dùng ít dược liệu quý báu bảo trụ mạng của Nguyên soái, sau đó báo Hoàng thượng, Hoàng thượng phái ngự y xuống!” Lão Trần nói như chính mình tận mắt nhìn thấy, khiến Lão Lý bị dọa đến sững sờ.

Chung Như Thủy chấn động, Hoàng thượng......

“Đại nguyên soái của chúng ta từ trước đến nay đều bất bại! Hừ, nếu không phải Hoàng Diệp dùng tiện chiêu, sao có thể đả thương hắn!” Lão Lý tức giận bất bình, lại lo lắng hỏi: “Hiện giờ nguyên soái thế nào? Ngự y đã tới chưa?”

“Chưa! Kinh thành cách xa vạn dặm, chỉ có thể hy vọng trời phù hộ Nguyên soái chống đỡ đến khi ngự y tới.” Thanh âm của Lão Trần rõ ràng.

“Ta nói, nguyên soái là ai? Hắn rất lợi hại?” Hồ Đồ đột nhiên hỏi.

“Ngươi đúng là đại phu nông thôn a, không có kiến thức! Nguyên soái của chúng ta là nguyên soái lợi hại nhất trong lịch sử, dù mới hai mươi sáu tuổi, hắn đã tham gia hơn trăm đại chiến, chưa bao giờ bại! Biết chuyện bảy năm trước Bình vương làm phản không? Nếu không có nguyên soái dụng binh như thần, Hoàng thượng của chúng ta cũng không dễ dàng bình loạn như vậy!” Lão Trần khinh thường nhìn Hồ Đồ, ngữ khí kiêu ngạo tựa như đại nguyên soái kia là cha hắn.

“Hứ! Hắn lợi hại như vậy mà bây giờ trúng độc chờ chết!” Hồ Đồ cay nghiệt nói, không đợi Lão Trần phản bác, Chung Như Thủy vốn ngồi yên trên đùi Chung Như Phong bỗng nhiên đứng lên, nắm chặt cổ áo Lão Trần, run giọng hỏi: “Ngươi nói, đại nguyên soái, có phải là Thương Giác Trưng? Có phải không?”

Lão Trần thấy Chung Như Thủy kích động, sợ tới mức sững sờ, lúng ta lúng túng mở miệng: “Đúng, đúng vậy, chính là Thương nguyên soái.....”

Đầu Chung Như Thủy “Oanh” Đích một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững, Tiểu Cước Chỉ trúng độc, nguy tại sớm tối?

“Như Thủy.” Chung Như Phong phản ứng nhanh, đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có, không có gì, không có gì......” Hai mắt Chung Như Thủy vô thần, đẩy Chung Như Phong ra, kéo tay Tiểu Trùng: “Tiểu Trùng, đã muộn, nên ngủ.....”

“Cha?” Chung Tiểu Trùng lo lắng nhìn Chung Như Thủy, nó có thể cảm giác được lòng cha nó đang loạn. Chung Như Thủy không để ý tới nó, cũng không để ý tới bất kì ai, nắm tay nó, thất thần đi đến doanh trướng của mình.

“Như Thủy!” Hồ Đồ đứng lên muốn gọi hắn lại, Chung Như Phong ngăn cản, lắc đầu.

“Ta, nói sai cái gì sao?” Lão Trần và Lão Lý hai mặt nhìn nhau.

“Chỉ cần ngươi không nói lời nào, nhất định không sai!” Hồ Đồ tức giận nói, thu thập xong đồ đạc của mình, cũng kéo Chung Như Phong đi.

Chung Như Phong cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, y chưa từng hỏi Chung Như Thủy, rốt cục bọn họ là ai, quá khức của bọn họ thế nào, mà ngay cả hắn là nam nhân lại có thai cũng không hỏi. Y biết, tuy mình không nhớ rõ cái gì, nhưng trong lòng luôn có một thanh âm nói cho y biết – bảo vệ Chung Như Thủy! Y nói với Chung Như Thủy những lời này, Chung Như Thủy chỉ bình tĩnh nói cho y biết, vì bọn họ là huynh đệ, ca ca bảo vệ đệ đệ, rất bình thường. Y tin, tin tưởng không nghi ngờ. Chỉ là đêm nay, y nghi hoặc, y và Chung Như Thủy, rốt cục trước kia là ai? Vì sao bọn họ bị đuổi giết? Vì sao Như Thủy nghe đến nguyên soái trúng độc lại thất thố như vậy?

“Không cần hỏi.” Hồ Đồ đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Chung Như Phong, “Như Thủy không nói, đều có đạo lý của hắn. Các ngươi là thân huynh đệ, hắn không nói cho ngươi, có lẽ là sợ ngươi gặp nguy hiểm. Phải biết rằng, hắn luôn dùng phương thức của mình bảo vệ chúng ta......”

Chung Như Phong chấn động, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy, không biết thì không biết, bọn họ là huynh đệ. Như vậy, y dùng phương thức của mình thủ hộ hắn, thủ hộ gia đình này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook