Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 89: Em trai xuất hiện
Thanh Sắc Đích Ngư
10/09/2020
Hạ Kỳ nhìn Giang Thành Khải một lúc, đột nhiên nói: “Cậu là con trai Giang Trấn?”
“Vâng.” Giang Thành Khải cung kính đáp, “Lúc còn nhỏ tôi vẫn luôn được nghe danh ngài, cha luôn nói ngài là chiến hữu tốt nhất của ông ấy.”
Hạ Kỳ kéo kéo khóe miệng, dời tầm mắt, “Vậy sao…”
Giang Thành Khải gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, ở trong nhà cha rất hay nhắc đến ngài.”
Hạ Kỳ nhàn nhạt đáp một tiếng, dường như cũng không quá để ý, “Mà sao cậu lại ở đây? Đến tham gia đại hội xem mắt à?” Hạ lão đại nói đến nửa câu sau thì hơi nhíu mày, tham gia đại hội xem mắt toàn là người chưa kết hôn mà.
“Không phải, tôi đến tìm Hạ Phi.” Giang Thành Khải nói, “Lúc trước tôi có gặp cậu ấy một lần ở vùng giáp ranh, sau đó nghe nói tinh hệ Jale sắc phong Thái tử nên mới đến đây.”
Hạ Kỳ như cười như không nhìn y: “Người ám sát Tiểu Phi hôm qua chính là cậu?”
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Giang Thành Khải cười cười, “Vậy nên bây giờ tôi đã được thả rồi.”
Hạ Phi chen vào: “Ba à, đừng hỏi nữa, con có việc gấp phải ra ngoài.”
“Con thì có việc gì gấp?”
“Con bị mất trí nhớ còn gì, những chuyện xảy ra trước khi ba nhặt con về con đều không nhớ, nhưng anh ta biết. Con muốn đi xem vài thứ liên quan đến chuyện lúc trước ở chỗ anh ta, biết đâu lại nhớ ra được gì.”
Hạ Kỳ nhíu mày: “Con muốn đi ra ngoài cung với cậu ta?”
Hạ Phi thăm dò hỏi: “Không được ạ?”
Hạ Kỳ phất tay: “Tùy con.”
Hạ Phi “Vâng” một tiếng, kéo tay Giang Thành Khải đi.
Tầm mắt Hạ Kỳ dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, đáy mắt hiện lên nét ảm đạm khó giải thích.
Giang Thành Khải nhận ra ánh mắt của Hạ Kỳ, khẽ cau mày, để mặc Hạ Phi lôi kéo mình đi.
Ra khỏi cổng vương cung, đi được vài bước, Hạ Phi đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Giang Thành Khải hỏi.
Hạ Phi ngẩng đầu nhìn y: “Anh biết đường đến Đại sứ quán không?”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi bình tĩnh gãi cằm: “Đừng có nhìn tôi như thế. Từ lúc tôi đến đây đã ra khỏi cung bao giờ đâu.”
Giang Thành Khải chột dạ cười: “Thực ra… đồ của anh không để ở Đại sứ quán.”
Hạ Phi không hiểu: “Thế anh để ở đâu?”
Giang Thành Khải vuốt mặt, kéo hắn đi về hướng khác: “Đi theo anh.”
Y dẫn Hạ Phi vòng tới vòng lui, đi đến bãi đậu phi thuyền.
“Anh giấu ở tận phi thuyền?” Hạ Phi hiếu kỳ nói, “Đồ quan trọng lắm à?”
“Rất quan trọng, nhưng không phải giấu.”
Giang Thành Khải dẫn Hạ Phi đến chỗ một phi thuyền cỡ trung, nhỏ hơn hẳn các phi thuyền khác trong bãi, vẻ ngoài cũng rất bình thường.
“Đây là phi thuyền của đoàn đại sứ Daours?” Hạ Phi kinh ngạc.
“Hôm qua anh đã nói rồi mà, anh là quân tiên phong, đoàn đại sứ chính thức chắc phải hôm nay mới tới.” Chẳng qua vị trí quân tiên phong này cũng không phải của y. Vì thế Giang thiếu tướng anh minh thần võ đã đánh ngất một quân nhân, ngụy trang thành người nọ, trà trộn vào hàng ngũ.
“Tôi còn tưởng anh bịa ra chứ.”
Giang Thành Khải cười cười, ấn xuống một chỗ ở phía sau phi thuyền.
Lớp vỏ kim loại dưới đáy phi thuyền chậm rãi tách ra, để lộ một lối đi cao bằng nửa người. Giang Thành Khải quan sát xung quanh thấy không có ai, cúi đầu chui vào. Hạ Phi chần chừ một lúc, cũng chui vào theo.
Lối đi này dẫn vào một kho hàng ngầm.
Diện tích cũng không lớn, nhưng phi hành khí loại nhỏ đặt ngay chính giữa kho lại bắt được ánh mắt của Hạ Phi.
“Phi hành khí đẹp thật đấy…” Hắn lẩm bẩm.
Giang Thành Khải đưa tay sờ sờ gáy hắn.
Phi hành khí này là y lén vận chuyển vào kho hàng, đề phòng trường hợp Hạ Phi vẫn không nhận ra mình thì trực tiếp đánh ngất mang về. Nhưng tình hình bây giờ có lẽ không cần dùng đến nữa, mặc dù Hạ Phi vẫn không thể nhớ ra y.
Hạ Phi rụt cổ lại: “Đồ đâu?”
“Chờ chút.” Giang Thành Khải mở nắp kính của phi hành khí, móc một thứ trông giống như cuốn sách từ hộp đựng đồ dưới ghế ngồi ra, đưa đến trước mặt Hạ Phi.
“Đây là…” Ảnh cưới?
Trong ảnh, hai người mỉm cười dịu dàng, dựa vào nhau, cảnh tượng sau lưng đều là khung cảnh ở căn cứ quân sự.
Hạ Phi vừa nhìn mấy tấm ảnh này đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn lật tiếp vài tờ, cảm giác này lại càng mãnh liệt, nhưng lại không rõ cảm giác này là gì.
Giang Thành Khải thấp thỏm nhìn lông mày Hạ Phi càng ngày càng nhíu lại, chỉ sợ vợ mình phát hiện ra đây là ảnh ghép. Mà có là ảnh ghép thì cũng vẫn chứng minh được bọn họ từng kết hôn mà!
Hạ Phi xem hết một lượt cũng không có thái độ gì, chỉ có chút mất mát nói: “Không có.”
Giang Thành Khải sững sờ: “Cái gì?”
Hạ Phi ấn quyển album vào tay y, “Tôi không nhớ ra được gì cả.”
“Vậy sao…” Giang Thành Khải thầm thở ra một hơi, kéo hắn vào lòng, an ủi, “Đừng gấp, chúng ta cứ từ từ.”
Hạ Phi đẩy y ra: “Anh không mất trí nhớ nên anh không gấp, nhưng tôi gấp. Còn cái gì khác không, đưa ra đây.”
Giang Thành Khải lắc đầu.
Đồ Hạ Phi để lại cũng không có nhiều, trừ album và thẻ mộng cảnh cũng chỉ có một ít quần áo và đồ dùng linh tinh.
Hạ Phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Đại não Giang Thành Khải chuyển hai vòng, vội vàng kéo hắn lại: “Đợi đã, có một thứ.” Y lấy thiết bị di động trong phi hành khí ra.
Hạ Phi lạnh lùng nhìn y, lầm bầm nói: “Lại muốn làm gì?”
Giang Thành Khải nói: “Chúng ta còn có một đứa con trai, là captain, để anh gọi video cho em gặp nó.”
Hạ Phi khiếp sợ trợn mắt: “Sao anh không nói sớm!”
Nghe có vẻ hoang đường nhưng thực sự là Giang Thành Khải kích động quá quên mất con trai. Y cười gượng hai tiếng, bấm số liên lạc của Giang Thành Điềm, màn hình ba chiều quay vòng một lúc thì kết nối.
Gương mặt trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây của Giang Thành Điềm xuất hiện trên màn hình.
“Anh cả?”
Giang Thành Khải phát hiện khung cảnh sau lưng Giang Thành Điềm hơi lạ: “Không ở quân bộ à?”
“Đương nhiên,” Giang Thành Điềm bật cười, “Anh quên à? Em ở trong đoàn đại sứ đến tinh hệ Jale mà. Anh đang ở đâu đấy? Lại đi bắt cướp à?”
Giang Thành Khải trầm mặc: “Anh đang ở tinh cầu Jale.”
Giang Thành Điềm: “…”
“Anh đùa em đấy à?” Giang Thành Điềm đen mặt, “Cha mẹ đã cấm anh không được tự chạy đi rồi còn gì?”
Giang Thành Khải bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ mọi người bắt anh phải trơ mắt nhìn vợ mình trở thành Thái tử Đế quốc, sau đó bị gả cho người khác sao?”
Ai là vợ anh.
Hạ Phi trực tiếp giơ chân đạp y một phát.
Giang Thành Điềm thấy anh mình đột nhiên xiêu vẹo, vội hỏi: “Bên cạnh anh có người?”
Giang Thành Khải hàm hồ “Ừ” một tiếng.
“Thế anh tìm em có việc gì?”
“Anh định gọi để… gặp Tiểu Hách, nhưng thế này thì không gặp được rồi.”
“Sao anh không gọi cho mẹ? Mẹ đang ở nhà đấy.”
“Anh tưởng em ở nhà với Tiểu Hách, chẳng phải em lúc nào cũng dính lấy nó sao?”
“Ai nói thế!” Giang Thành Điềm ngạo kiều hừ một tiếng, “Vì cả bố lẫn ba của nó quá vô trách nhiệm nên em mới phải chơi với nó thôi.”
Giang Thành Khải cười cười, cũng không vạch trần.
Trong Giang gia không ai không biết Giang Thành Điềm lúc nào cũng dính chặt lấy cục cưng, cho ngủ cho ăn, người không biết còn tưởng cục cưng là con cậu ta.
“Anh,” Nét mặt Giang Thành Điềm đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh gặp được chị dâu chưa?”
Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, vẫy vẫy tay. Hạ Phi lắc đầu, lùi về sau hai bước, đứng dựa vào vách tường, không muốn nói chuyện với người lạ.
Giang Thành Khải bất đắc dĩ, quay đầu lại nói với Giang Thành Điềm: “Gặp rồi…”
Giang Thành Điềm nói nốt nửa câu còn lại hộ y, “… Chị dâu không chịu về cùng anh?”
Giang Thành Khải mím môi, gật đầu.
Giang Thành Điềm nói ra lời kinh người, “Lẽ nào chị dâu thay lòng đổi dạ rồi!”
Giang Thành Khải khẽ mắng: “Miệng quạ đen!”
Giang Thành Điềm ngượng ngùng ngậm miệng, nghiêng đầu sang nói gì đó với người bên cạnh, sau đó nói với anh trai mình: “Em đến nơi rồi, ngắt máy đây.”
Giang Thành Khải còn chưa kịp trả lời, màn hình đã tối đen.
Hạ Phi nhìn màn hình lập thể biến mất trước mặt y, hỏi: “Con trai đâu?”
Giang Thành Khải: “… Tạm thời không gặp được.”
Hạ Phi hừ lạnh, xoay người ra khỏi phi thuyền, vừa ra ngoài đã giật mình kêu thành tiếng, lùi về sau hai bước.
Giang Thành Khải nhanh chóng đuổi theo. Hai người suýt nữa thì bị quạt gió của chiếc phi thuyền đang bay trên không cuốn phăng, Giang Thành Khải vội kéo Hạ Phi lùi về sau, nhìn phi thuyền kia từ từ hạ cánh xuống bãi đậu.
Đó là một chiếc phi thuyền khổng lồ vô cùng hoa lệ, có lẽ phải chứa được đến 500 người.
Giang Thành Khải vừa nhìn thấy đã cứng đờ cả người.
Hạ Phi thấy bàn tay đang cầm tay mình khẽ siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thành Khải, lại nhìn ký hiệu trên thân phi thuyền, “Phi thuyền của tinh hệ Daours, người quen của anh à?”
Hắn vừa nói xong thì cửa khoang phi thuyền mở ra. Nhìn thấy người bước ra đầu tiên là ai, khóe miệng Giang Thành Khải điên cuồng co giật.
Người kia nhìn thấy Giang Thành Khải cũng vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt kinh ngạc ngớ ngẩn khiến cho Hạ Phi mơ hồ có một loại cảm giác muốn bắt nạt rất quen thuộc dâng lên trong lòng.
“Anh cả? Chị dâu?!”
Hạ Phi nghiêng đầu: “Anh cả là đang gọi anh đấy à? Tên ngốc kia là em trai anh?”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Điềm: “…” Không phải chứ…
Hạ Phi lại nói: “Thế còn chị dâu là gọi ai? Đừng bảo là gọi tôi đấy nhé.”
Giang Thành Khải: “… Gọi em đấy.”
Hạ Phi: “…”
“Vâng.” Giang Thành Khải cung kính đáp, “Lúc còn nhỏ tôi vẫn luôn được nghe danh ngài, cha luôn nói ngài là chiến hữu tốt nhất của ông ấy.”
Hạ Kỳ kéo kéo khóe miệng, dời tầm mắt, “Vậy sao…”
Giang Thành Khải gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, ở trong nhà cha rất hay nhắc đến ngài.”
Hạ Kỳ nhàn nhạt đáp một tiếng, dường như cũng không quá để ý, “Mà sao cậu lại ở đây? Đến tham gia đại hội xem mắt à?” Hạ lão đại nói đến nửa câu sau thì hơi nhíu mày, tham gia đại hội xem mắt toàn là người chưa kết hôn mà.
“Không phải, tôi đến tìm Hạ Phi.” Giang Thành Khải nói, “Lúc trước tôi có gặp cậu ấy một lần ở vùng giáp ranh, sau đó nghe nói tinh hệ Jale sắc phong Thái tử nên mới đến đây.”
Hạ Kỳ như cười như không nhìn y: “Người ám sát Tiểu Phi hôm qua chính là cậu?”
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Giang Thành Khải cười cười, “Vậy nên bây giờ tôi đã được thả rồi.”
Hạ Phi chen vào: “Ba à, đừng hỏi nữa, con có việc gấp phải ra ngoài.”
“Con thì có việc gì gấp?”
“Con bị mất trí nhớ còn gì, những chuyện xảy ra trước khi ba nhặt con về con đều không nhớ, nhưng anh ta biết. Con muốn đi xem vài thứ liên quan đến chuyện lúc trước ở chỗ anh ta, biết đâu lại nhớ ra được gì.”
Hạ Kỳ nhíu mày: “Con muốn đi ra ngoài cung với cậu ta?”
Hạ Phi thăm dò hỏi: “Không được ạ?”
Hạ Kỳ phất tay: “Tùy con.”
Hạ Phi “Vâng” một tiếng, kéo tay Giang Thành Khải đi.
Tầm mắt Hạ Kỳ dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, đáy mắt hiện lên nét ảm đạm khó giải thích.
Giang Thành Khải nhận ra ánh mắt của Hạ Kỳ, khẽ cau mày, để mặc Hạ Phi lôi kéo mình đi.
Ra khỏi cổng vương cung, đi được vài bước, Hạ Phi đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Giang Thành Khải hỏi.
Hạ Phi ngẩng đầu nhìn y: “Anh biết đường đến Đại sứ quán không?”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi bình tĩnh gãi cằm: “Đừng có nhìn tôi như thế. Từ lúc tôi đến đây đã ra khỏi cung bao giờ đâu.”
Giang Thành Khải chột dạ cười: “Thực ra… đồ của anh không để ở Đại sứ quán.”
Hạ Phi không hiểu: “Thế anh để ở đâu?”
Giang Thành Khải vuốt mặt, kéo hắn đi về hướng khác: “Đi theo anh.”
Y dẫn Hạ Phi vòng tới vòng lui, đi đến bãi đậu phi thuyền.
“Anh giấu ở tận phi thuyền?” Hạ Phi hiếu kỳ nói, “Đồ quan trọng lắm à?”
“Rất quan trọng, nhưng không phải giấu.”
Giang Thành Khải dẫn Hạ Phi đến chỗ một phi thuyền cỡ trung, nhỏ hơn hẳn các phi thuyền khác trong bãi, vẻ ngoài cũng rất bình thường.
“Đây là phi thuyền của đoàn đại sứ Daours?” Hạ Phi kinh ngạc.
“Hôm qua anh đã nói rồi mà, anh là quân tiên phong, đoàn đại sứ chính thức chắc phải hôm nay mới tới.” Chẳng qua vị trí quân tiên phong này cũng không phải của y. Vì thế Giang thiếu tướng anh minh thần võ đã đánh ngất một quân nhân, ngụy trang thành người nọ, trà trộn vào hàng ngũ.
“Tôi còn tưởng anh bịa ra chứ.”
Giang Thành Khải cười cười, ấn xuống một chỗ ở phía sau phi thuyền.
Lớp vỏ kim loại dưới đáy phi thuyền chậm rãi tách ra, để lộ một lối đi cao bằng nửa người. Giang Thành Khải quan sát xung quanh thấy không có ai, cúi đầu chui vào. Hạ Phi chần chừ một lúc, cũng chui vào theo.
Lối đi này dẫn vào một kho hàng ngầm.
Diện tích cũng không lớn, nhưng phi hành khí loại nhỏ đặt ngay chính giữa kho lại bắt được ánh mắt của Hạ Phi.
“Phi hành khí đẹp thật đấy…” Hắn lẩm bẩm.
Giang Thành Khải đưa tay sờ sờ gáy hắn.
Phi hành khí này là y lén vận chuyển vào kho hàng, đề phòng trường hợp Hạ Phi vẫn không nhận ra mình thì trực tiếp đánh ngất mang về. Nhưng tình hình bây giờ có lẽ không cần dùng đến nữa, mặc dù Hạ Phi vẫn không thể nhớ ra y.
Hạ Phi rụt cổ lại: “Đồ đâu?”
“Chờ chút.” Giang Thành Khải mở nắp kính của phi hành khí, móc một thứ trông giống như cuốn sách từ hộp đựng đồ dưới ghế ngồi ra, đưa đến trước mặt Hạ Phi.
“Đây là…” Ảnh cưới?
Trong ảnh, hai người mỉm cười dịu dàng, dựa vào nhau, cảnh tượng sau lưng đều là khung cảnh ở căn cứ quân sự.
Hạ Phi vừa nhìn mấy tấm ảnh này đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn lật tiếp vài tờ, cảm giác này lại càng mãnh liệt, nhưng lại không rõ cảm giác này là gì.
Giang Thành Khải thấp thỏm nhìn lông mày Hạ Phi càng ngày càng nhíu lại, chỉ sợ vợ mình phát hiện ra đây là ảnh ghép. Mà có là ảnh ghép thì cũng vẫn chứng minh được bọn họ từng kết hôn mà!
Hạ Phi xem hết một lượt cũng không có thái độ gì, chỉ có chút mất mát nói: “Không có.”
Giang Thành Khải sững sờ: “Cái gì?”
Hạ Phi ấn quyển album vào tay y, “Tôi không nhớ ra được gì cả.”
“Vậy sao…” Giang Thành Khải thầm thở ra một hơi, kéo hắn vào lòng, an ủi, “Đừng gấp, chúng ta cứ từ từ.”
Hạ Phi đẩy y ra: “Anh không mất trí nhớ nên anh không gấp, nhưng tôi gấp. Còn cái gì khác không, đưa ra đây.”
Giang Thành Khải lắc đầu.
Đồ Hạ Phi để lại cũng không có nhiều, trừ album và thẻ mộng cảnh cũng chỉ có một ít quần áo và đồ dùng linh tinh.
Hạ Phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Đại não Giang Thành Khải chuyển hai vòng, vội vàng kéo hắn lại: “Đợi đã, có một thứ.” Y lấy thiết bị di động trong phi hành khí ra.
Hạ Phi lạnh lùng nhìn y, lầm bầm nói: “Lại muốn làm gì?”
Giang Thành Khải nói: “Chúng ta còn có một đứa con trai, là captain, để anh gọi video cho em gặp nó.”
Hạ Phi khiếp sợ trợn mắt: “Sao anh không nói sớm!”
Nghe có vẻ hoang đường nhưng thực sự là Giang Thành Khải kích động quá quên mất con trai. Y cười gượng hai tiếng, bấm số liên lạc của Giang Thành Điềm, màn hình ba chiều quay vòng một lúc thì kết nối.
Gương mặt trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây của Giang Thành Điềm xuất hiện trên màn hình.
“Anh cả?”
Giang Thành Khải phát hiện khung cảnh sau lưng Giang Thành Điềm hơi lạ: “Không ở quân bộ à?”
“Đương nhiên,” Giang Thành Điềm bật cười, “Anh quên à? Em ở trong đoàn đại sứ đến tinh hệ Jale mà. Anh đang ở đâu đấy? Lại đi bắt cướp à?”
Giang Thành Khải trầm mặc: “Anh đang ở tinh cầu Jale.”
Giang Thành Điềm: “…”
“Anh đùa em đấy à?” Giang Thành Điềm đen mặt, “Cha mẹ đã cấm anh không được tự chạy đi rồi còn gì?”
Giang Thành Khải bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ mọi người bắt anh phải trơ mắt nhìn vợ mình trở thành Thái tử Đế quốc, sau đó bị gả cho người khác sao?”
Ai là vợ anh.
Hạ Phi trực tiếp giơ chân đạp y một phát.
Giang Thành Điềm thấy anh mình đột nhiên xiêu vẹo, vội hỏi: “Bên cạnh anh có người?”
Giang Thành Khải hàm hồ “Ừ” một tiếng.
“Thế anh tìm em có việc gì?”
“Anh định gọi để… gặp Tiểu Hách, nhưng thế này thì không gặp được rồi.”
“Sao anh không gọi cho mẹ? Mẹ đang ở nhà đấy.”
“Anh tưởng em ở nhà với Tiểu Hách, chẳng phải em lúc nào cũng dính lấy nó sao?”
“Ai nói thế!” Giang Thành Điềm ngạo kiều hừ một tiếng, “Vì cả bố lẫn ba của nó quá vô trách nhiệm nên em mới phải chơi với nó thôi.”
Giang Thành Khải cười cười, cũng không vạch trần.
Trong Giang gia không ai không biết Giang Thành Điềm lúc nào cũng dính chặt lấy cục cưng, cho ngủ cho ăn, người không biết còn tưởng cục cưng là con cậu ta.
“Anh,” Nét mặt Giang Thành Điềm đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh gặp được chị dâu chưa?”
Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, vẫy vẫy tay. Hạ Phi lắc đầu, lùi về sau hai bước, đứng dựa vào vách tường, không muốn nói chuyện với người lạ.
Giang Thành Khải bất đắc dĩ, quay đầu lại nói với Giang Thành Điềm: “Gặp rồi…”
Giang Thành Điềm nói nốt nửa câu còn lại hộ y, “… Chị dâu không chịu về cùng anh?”
Giang Thành Khải mím môi, gật đầu.
Giang Thành Điềm nói ra lời kinh người, “Lẽ nào chị dâu thay lòng đổi dạ rồi!”
Giang Thành Khải khẽ mắng: “Miệng quạ đen!”
Giang Thành Điềm ngượng ngùng ngậm miệng, nghiêng đầu sang nói gì đó với người bên cạnh, sau đó nói với anh trai mình: “Em đến nơi rồi, ngắt máy đây.”
Giang Thành Khải còn chưa kịp trả lời, màn hình đã tối đen.
Hạ Phi nhìn màn hình lập thể biến mất trước mặt y, hỏi: “Con trai đâu?”
Giang Thành Khải: “… Tạm thời không gặp được.”
Hạ Phi hừ lạnh, xoay người ra khỏi phi thuyền, vừa ra ngoài đã giật mình kêu thành tiếng, lùi về sau hai bước.
Giang Thành Khải nhanh chóng đuổi theo. Hai người suýt nữa thì bị quạt gió của chiếc phi thuyền đang bay trên không cuốn phăng, Giang Thành Khải vội kéo Hạ Phi lùi về sau, nhìn phi thuyền kia từ từ hạ cánh xuống bãi đậu.
Đó là một chiếc phi thuyền khổng lồ vô cùng hoa lệ, có lẽ phải chứa được đến 500 người.
Giang Thành Khải vừa nhìn thấy đã cứng đờ cả người.
Hạ Phi thấy bàn tay đang cầm tay mình khẽ siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thành Khải, lại nhìn ký hiệu trên thân phi thuyền, “Phi thuyền của tinh hệ Daours, người quen của anh à?”
Hắn vừa nói xong thì cửa khoang phi thuyền mở ra. Nhìn thấy người bước ra đầu tiên là ai, khóe miệng Giang Thành Khải điên cuồng co giật.
Người kia nhìn thấy Giang Thành Khải cũng vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt kinh ngạc ngớ ngẩn khiến cho Hạ Phi mơ hồ có một loại cảm giác muốn bắt nạt rất quen thuộc dâng lên trong lòng.
“Anh cả? Chị dâu?!”
Hạ Phi nghiêng đầu: “Anh cả là đang gọi anh đấy à? Tên ngốc kia là em trai anh?”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Điềm: “…” Không phải chứ…
Hạ Phi lại nói: “Thế còn chị dâu là gọi ai? Đừng bảo là gọi tôi đấy nhé.”
Giang Thành Khải: “… Gọi em đấy.”
Hạ Phi: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.