Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
Chương 1
Nhã Mị
08/04/2017
Kẹttttttt!
Tiếng đóng cửa vang lên khiến cậu thanh niên trong thư phòng giật mình, theo phản xạ cậu xoay người lại.
Cậu phỏng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, tóc hơi dài, tóc mái che mất đôi mắt mở to đầy nhút nhát. Cậu mặc một cái áo sơmi ngắn tay, dáng người gầy yếu, vừa nhìn đã biết là người hướng nội lại hay sợ sệt.
Vào cửa là một thanh niên cũng khỏang tuổi người kia. Thế nhưng lại cao hơn cậu trai thanh tú một cái đầu, khá đẹp trai, từ trên xuống dưới là bộ CK kiểu cách đơn giản, mang theo vẻ mạnh mẽ ngạo mạn đặc trưng của tuổi trẻ. Bắt gặp ánh mắt lén lút của cậu trai thanh tú, cậu bạn anh tuấn khẽ nhếch khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc không thể gọi tên.
“A Dật...” Cậu trai thanh tú lên tiếng, giọng ấp úng. Hai tay của cậu bất giác xoắn vào nhau, ngón tay mảnh khảnh cứ vặn vẹo nói rõ cậu đang bất an.
“Sao?” Trương Quân Dật, cũng chính là anh chàng được gọi A Dật, đến gần cậu trai thanh tú, hơi khom người để nhìn thẳng cậu, “Sao vậy, Trần Dục Nhiên?”
Chàng trai thanh tú tên là Trần Dục Nhiên thấy Trương Quân Dật nhìn chằm chằm vào mặt mình, hốt hoảng quay đầu sang hướng khác, hai gò má nhuốm hồng, lui về phía sau một bước, tấm lưng gầy guộc rơi vào đôi tay rắn chắc.
Trần Dục Nhiên kêu khẽ, theo bản năng đưa hai tay đỡ trước ngực Trương Quân Dật để né tránh.
“Trần Dục Nhiên, hôm nay là sinh nhật của tớ.” Trương Quân Dật nói, cánh tay kéo thắt lưng Trần Dục Nhiên đầy tính ám chỉ.
“Tớ, tớ biết...” Trần Dục Nhiên nhạy cảm mà lắp bắp nói. Ở bên ngoài thư phòng là bữa tiệc sinh nhật đang hồi sôi động, đến đây đều là bạn bè của Trương Quân Dật. Tính cách Trần Dục Nhiên hướng nội rụt rè, rất ít tiếp xúc với bạn bè của Trương Quân Dật. Nếu không phải bởi vì Trương Quân Dật mời, Trần Dục Nhiên sẽ không đến. Nhưng cho dù đến đây, cậu cũng chỉ tránh ở thư phòng chờ Trương Quân Dật, không gia nhập vào bữa tiệc bên ngoài thư phòng.
“Tớ muốn có quà.” Trương Quân Dật ghé sát vào tai Trần Dục Nhiên, nhỏ giọng nói.
Trần Dục Nhiên ngượng nghịu nghiêng cổ: “Tớ, tớ đã đưa cho cậu rồi mà... Àh, sinh nhật vui vẻ, A Dật...” Trước khi Trương Quân Dật mở tiệc Trần Dục Nhiên đã đưa quà cho hắn. Là một cây bút máy rất đẹp. Trần Dục Nhiên ít ăn kiệm dùng gần ba tháng, mới đủ tiền mua cây bút này. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Quân Dật lại chủ động làm bạn với mình, còn giúp đỡ cậu vượt qua rất nhiều khó khăn. Trần Dục Nhiên rất quý trọng tình bạn này, cũng hy vọng Trương Quân Dật có thể hiểu được tấm lòng của mình.
“Tớ muốn một món quà khác.” Trương Quân Dật đưa tay ra, mờ ám đảo qua phần cổ lộ ra ngoài của Trần Dục Nhiên.
“A Dật...” Trong lòng Trần Dục Nhiên giật thót, run giọng nói.
“Cậu biết tớ đang nói gì mà.” Trương Quân Dật cười lạnh, “Cậu cho là, tớ không nhìn ra sao?”
Tính cách Trần Dục Nhiên lầm lì hướng nội, lâu ngày trở nên cô độc nhạy cảm, bất lực mơ màng, giống như một người đang chìm vào bóng đêm không cách nào thoát ra được. Và rồi chỉ cần có một chút ánh sáng, sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh truy đuổi, muốn nắm chặt trong tay. Trương Quân Dật đối với Trần Dục Nhiên mà nói, chính là một chút ánh sáng đó. Hắn vươn tay, kéo cậu ra khỏi bóng đêm. Trần Dục Nhiên cảm kích tất cả mọi việc Trương Quân Dật đã làm. Trương Quân Dật giăng một cái lưới, từng chút một dụ Trần Dục Nhiên chui vào. Thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên dần dần mắc lưới, quá ỷ lại vào Trương Quân Dật, nói gì nghe nấy. Theo sự cố ý dẫn dắt của Trương Quân Dật, trong lòng Trần Dục Nhiên nảy sinh một loại tình cảm khác thường.
Đối với bạn tốt nảy sinh tình cảm không nên có, Trần Dục Nhiên sợ hãi, xấu hổ, tuy vẫn luôn lấy hai chữ bạn bè làm cái cớ để tiếp cận, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận ngụy trang, thật không ngờ Trương Quân Dật đã nhìn ra tất cả, cũng chọn một thời cơ vạch tấm khăn che mặt mà Trần Dục Nhiên dùng để lừa mình dối người.
Sắc mặt Trần Dục Nhiên bởi vì chợt hiểu ra mà lúc trắng lúc xanh, môi run rẩy: “A Dật, tớ, tớ không hiểu...”
“Thật sự muốn tớ nói rõ ra sao?” Trương Quân Dật nheo mắt, bất mãn nói, “Là ai đang ngủ còn hết lần này đến lần khác gọi tên tớ?”
Sắc mặt Trần Dục Nhiên trắng đến gần như trong suốt, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng: “A Dật, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tớ, tớ không có...” Ngữ điệu mang theo vẻ nức nở. Lòng tràn đầy sự sợ hãi bị Trương Quân Dật ghét bỏ khiến cậu không thể kiềm chế mà run rẩy. Cậu quá coi trọng Trương Quân Dật! Cậu tuyệt đối không thể để mất đi tình bạn này!
“Cậu có!” Trương Quân Dật làm như không nhìn thấy biểu cảm đáng thương khiến người ta mủi lòng, từng chữ một vạch trần, “Cậu, Trần Dục Nhiên, thích đàn ông, là tên biến thái!” Bốn chữ cuối đặc biệt cường điệu.
Trần Dục Nhiên như bị ngũ lôi sấm rền, bên tai không ngừng vang lên tiếng vọng thanh âm của Trương Quân Dật.
Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là một tên biến thái... Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là đồ biến thái... Là đồ biến thái... Là đồ biến thái...
“A Dật, van xin cậu...” Hai mắt Trần Dục Nhiên ngân ngấn nước mắt, nắm tay áo Trương Quân Dật, nhìn hắn vẻ cầu xin, “A Dật, đừng giận, cũng đừng chán ghét tớ... A Dật... Cậu đừng tức giận...”
“Tớ không giận.” Trương Quân Dật nâng cằm cậu lên, chậm rì rì nói.
Cằm Trần Dục Nhiên đau đớn, nghĩ rằng mình nghe lầm, cậu kinh ngạc ngước nhìn hắn.
“Tớ không tức giận.” Trương Quân Dật lặp lại một lần.
“A Dật...” Trần Dục Nhiên chậm rãi lộ ra dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Trương Quân Dật không tức giận! Vậy có phải ý là, bọn họ vẫn là bạn bè? Có phải... Cho phép mình thích cậu ấy hay không...
“Tớ muốn quà tặng.” Trương Quân Dật đặt ngón tay lên hầu kết nhìn không rõ lắm của Trần Dục Nhiên, từ từ lướt xuống dưới.
Vẻ mặt vui mừng của Trần Dục Nhiên bỗng chốc cứng đờ, cậu hoang mang bất an rụt cổ lại: “Tớ không hiểu...”
“Tớ chưa từng làm với đàn ông, cho tớ thử xem.” Trương Quân Dật nói thẳng, “Bằng không, chúng ta tuyệt giao.”
Trần Dục Nhiên kinh ngạc mở lớn miệng, thấy vẻ mặt Trương Quân Dật chẳng có vẻ chẳng có vẻ gì là đang đùa, hô hấp của cậu như nghẹn lại, lẩm bẩm: “A Dật... Cậu cũng thích tớ?”
Trương Quân Dật nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Tất nhiên...”
Từ ngón chân lên đến đỉnh đầu của Trần Dục Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, tim đập loạn xạ, đôi mắt to dưới tóc mái bởi vì thẹn thùng kích động mà ướt nước, khiến tầm nhìn cậu biến thành mờ mờ ảo ảo.
“Tớ thích cậu, A Dật... Rất thích...” Trần Dục Nhiên vò vò cổ áo, yếu ớt nói, hoàn toàn quên mất trước đó Trương Quân Dật còn luôn miệng mắng “Trần Dục Nhiên là đồ biến thái”.
“Một khi đã như vậy...” Anh mắt trơ trẽn của Trương Quân Dật quét về phía Trần Dục Nhiên, “Cởi quần áo.”
Trần Dục Nhiên nước mắt lã chã, toàn thân run rẩy, bị lời nói trắng trợn của Trương Quân Dật làm cho xấu hổ đến không thể nhúc nhích: “A Dật...”
“... Bằng không, tuyệt giao a...” Trương Quân Dật đối với sự chậm chạp của cậu rất mất kiên nhẫn, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhắc nhở.
Ánh mắt Trần Dục Nhiên trở nên hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Được... Vậy, tắt đèn trước...”
Trương Quân Dật nhíu mày: “Không, tớ muốn nhìn.”Trần Dục Nhiên cúi đầu không thốt nên lời, hay tay run run nắm chặt cổ áo, thân thể gầy yếu dường như không chịu nổi gánh nặng mà khòm xuống, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa thảm hại.
Trong lòng Trương Quân Dật đột nhiên lóe qua một chút buồn bực, tặc lưỡi, nhấc chân đi lại chỗ công tắc đèn, một tiếng tách vang lên và rồi đèn trong thư phòng tắt ngóm.
“Cởi quần áo!” Thực mất hứng vì mình mềm lòng trước Trần Dục Nhiên, giọng của Trương Quân Dật trở nên hung tợn.
Trần Dục Nhiên run lên cầm cập. Cho dù trong bóng tối, ánh mắt của Trương Quân Dật giống như đang lột trần cậu ra, khiến cậu không còn chỗ nào được che chắn.
Nhận thấy Trần Dục Nhiên không hề động đậy, Trương Quân Dật bực bội trong lòng: “Trần Dục Nhiên, tớ không có thời gian chơi đùa với cậu, hoặc là tớ và cậu nên dừng ở đây!” Dứt lời làm bộ như muốn mở cửa thư phòng đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh cánh cửa chuyển động, Trần Dục Nhiên hoảng lên: “A Dật, đừng! Tớ cởi, tớ cởi mà!”
Trần Dục Nhiên đưa tay cởi bỏ nút áo sơmi.
Nghe được thanh âm quần áo cọ xát, khóe miệng Trương Quân Dật nhếch lên.
Đợi trong chốc lát, hắn hỏi: “Xong rồi sao?”
Trong bóng đêm truyền đến tiếng nói nhỏ xíu đầy vẻ xấu hổ: “... Rồi, xong rồi...”
Trương Quân Dật cười khẩy, lại tách một tiếng, đèn trong thư phòng bừng sáng trở lại.
“Tất cả xuất hiện đi!”
“Ngạc nhiên chưa!” Giọng Trương Quân Dật vừa buông xuống, cửa phụ cửa chính của thư phòng đều mở toang ra, một đám người hi hi ha ha ùa vào, trên tay là di động và máy chụp ảnh, đua nhau chụp hình Trần Dục Nhiên đang ngốc lăng với thân trên để trần!
Trần Dục Nhiên không biết làm sao quay qua nhìn Trương Quân Dật, đột nhiên hai mắt trừng lớn!
Chỉ thấy một cô gái có năm phần tương tự như Trần Dục Nhiên nhưng xinh đẹp tinh tế hơn cậu đang cầm máy chụp hình thản nhiên đi vào, thân mật dựa vào trong lòng Trương Quân Dật.
Đây là em gái nhỏ hơn Trần Dục Nhiên một tuổi, Trần Ngọc Dung!
Trên mặt Trương Quân Dật lộ ra biểu cảm ôn nhu mà Trần Dục Nhiên chưa bao giờ thấy qua. Một tay hắn khoát lên vai Trần Ngọc Dung, ôm cô sát lại hỏi: “Vừa lòng chưa?”
“Anh nên chờ hắn cởi luôn cả quần thì hay hơn!” Giọng Trần Ngọc Dung gắt gỏng.
Vẻ mặt Trương Quân Dật giống như xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Hắn có gì đáng xem đâu?”
Trần Ngọc Dung bị biểu tình ghét bỏ của hắn làm cho cười khanh khách không ngừng, nũng nịu ôm cổ kéo đầu của hắn xuống. Trương Quân Dật dung túng cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hai người không coi ai ra gì trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt!
Xung quanh vang lên tiếng huýt sao cùng tiếng trầm trồ tán thưởng!
Không cần giải thích, Trần Dục Nhiên cũng đã biết xảy ra chuyện gì. Cậu đăm đắm nhìn hai người đang hôn nồng nhiệt, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể cứng ngắc giống như băng, chỉ cần đụng một đầu ngón tay, có thể làm cho cậu gãy nát...
Một là người mà cậu tưởng rằng đối xử với mình tốt nhất trên đời này, người còn lại chính là em gái...
Trần Ngọc Dung sảng khoái nhìn vào mặt của Trần Dục Nhiên đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng, không chút lưu tình nói: “Tự mình đa tình... Đồ đê tiện!”
Trần Dục Nhiên chấn động thật mạnh!
“... Thật không biết xấu hổ!”
“Đồ đồng tính biến thái!”
“Hắn nghĩ mình là ai chứ? Thực ghê tởm!”
...
Vang lên bên tai tất cả đều là lời xúc phạm vũ nhục, Trần Dục Nhiên đờ đẫn nhìn Trương Quân Dật đang khoanh tay đứng nhìn chẳng buồn để ý.
Cho nên... Cho tới nay những gì mà hắn giúp đỡ mình, tất cả, tất cả! Chỉ là lừa gạt! Đều là nói dối!
“... A Dật, A Dật... Cậu đã nói thích tớ mà, cậu đã nói... Nói là thích tớ mà?”
Trần Dục Nhiên cúi gằm mặt, thì thào giống như đang nói mê, chỉ cảm thấy mình đang được bao bọc trong một lớp vỏ, vẻ mặt coi thường khinh bỉ của đám người trước mắt này, âm thanh của bọn họ cứ tầng tầng lớp lớp, nghe không thật...
“Game over, cút đi!”
Lời nói của Trương Quân Dật lãnh khốc vô tình cuối cùng đã giáng cho Trần Dục Nhiên một đòn nặng, xuyên thấu qua lớp vỏ bảo hộ, đánh thẳng vào não vào lòng cậu, khiến cho cậu không còn chỗ nào ẩn nấp, khuất nhục xấu hổ và giận dữ đến muốn chết!
“A a a a a!” Trần Dục Nhiên rống lên, giống như một con thú đang bị thương nặng, nghiêng ngả lảo đảo chạy xông ra ngoài...
.:.
Vũ Vũ nói ra suy nghĩ của mình: và như thế... em die:v
“Thật vất vả...”
“Trần Dục Nhiên” đang trong cơn choáng váng khẽ thở ra một hơi, rên rỉ chống tay ngồi lên.
Thân trên của cậu vẫn ở trần như trước, lúc lăn xuống triền núi bị nhánh cây đâm phải tê buốt. Cậu vén mái tóc hơi dài, vết thương trên trán bắt đầu nhức nhối, cậu cảm thấy một nguồn nhiệt mang theo mùi máu tanh đang chảy xuống hai má, khiến cậu phiền não trề môi, nhưng ánh mắt khuất sau tóc mái lại không còn một dấu vết nào của sự nhát gan, thay vào đó là lạnh lùng và thờ ơ.
“An tâm mà đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ‘Cậu’!” Vỗ vỗ ngực, cậu thì thào tự nói.
Hắn là một du hồn đi loanh quanh không tìm thấy đích đến, bởi một sự trùng hợp may mắn mà được “Dừng chân” ở thân thể của Trần Dục Nhiên. Trong nửa năm tạm trú tại thân thể này, chứng kiến cuộc sống đầy uất ức của Trần Dục Nhiên, hắn vừa đồng cảm với Trần Dục Nhiên, thậm chí còn vì cậu rơi nước mắt, nhưng đồng thời, cũng giận cậu không biết phản kháng tranh giành.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt khi Trương Quân Dật dụng tâm kín đáo tiếp cận Trần Dục Nhiên, rõ ràng Trần Dục Nhiên không ngốc lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng rơi vào kết cục không thể thừa nhận như vậy.
Trương Quân Dật tổ chức tiệc sinh nhật trong sân của biệt thự nằm ở lưng chừng núi mà ba hắn cho, Trần Dục Nhiên dưới sự nhục nhã bi phẫn chạy đi, trong hoàn cảnh mờ tối, hoảng hốt không nhận ra đường mòn mà lại ngã nhào trên triền núi, đụng vào đầu, chết ngay tại chỗ.
Hắn vốn tưởng mình ở trong thân xác Trần Dục Nhiên sẽ vì cậu ta chết mà hồn phi phách tán, đang định thở than, không ngờ cảm nhận được một sức hút chẳng thể kháng cự, khi mở mắt ra hắn thấy mình đã trở thành linh hồn thay thế cho Trần Dục Nhiên lúc ban đầu.
Hắn chiếm cứ thân thể Trần Dục Nhiên.
Thần kinh của hắn rất vững, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đè tay lên trái tim đang đập, cảm thấy cùng người thường không có gì khác biệt, bèn nhận ngay sự thật này mà không hề áp lực. Tuy rằng Trần Dục Nhiên không biết hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở trong cơ thể Trần Dục Nhiên đợi nửa năm, đối với Trần Dục Nhiên cũng có một chút cảm tình, hắn nhanh chóng hạ quyết định sẽ hết sức quan tâm chăm sóc thân thể này, thay mặt Trần Dục Nhiên đã trải qua uất ức khôn cùng mà sống sót.
Về phần ý thức oán hận và không cam lòng mà Trần Dục Nhiên lưu lại... Hắn sờ sờ cằm. Ash, hay là thôi đi! Hắn thực lười, ghét nhất là phải lao động trí óc.
Đương nhiên, hắn hiểu được vì sao Trần Dục Nhiên lại có nỗi oán hận và sự không cam lòng mạnh mẽ đến như vậy.
Trần Dục Nhiên là con trai cả của tập đoàn Phong Diệp ở thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp chuyên kinh doanh quần áo, đồ da, bất động sản, và vài công ty con bên ngành xây dựng, hàng năm doanh thu hơn mười triệu nhân dân tệ. Ông nội Trần Dũng của Trần Dục Nhiên là chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, ba Trần Dục Nhiên, Trần Huy, là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Diệp, còn mẹ Đinh Di lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Đinh thị nổi danh. Theo lý thuyết có xuất thân như vậy, Trần Dục Nhiên hẳn phải là một đại thiếu gia có cuộc sống cao cao tại thượng.
Đáng tiếc ba của cậu, Trần Huy, là một công tử phá của tâm cao khí ngạo. Bởi vì ông nội của Trần Dục Nhiên cưỡng bức, hắn rơi vào đường cùng mới cưới Đinh Di, mẹ của Trần Dục Nhiên. Mà trước đó Trần Huy đã có Ninh Thanh Thanh là bạn gái yêu nhau nhiều năm. Bị Trần Dũng chia cắt uyên ương, Trần Huy vẫn luôn uất ức, hắn không phục mà tiếp tục âm thầm lui tới với Ninh Thanh Thanh. Khi Đinh Di sinh hạ con trai cả Trần Dục Nhiên, thân thể suy yếu đến không thể mang thai thêm lần nữa, Trần Huy bắt đầu quang minh chính đại ban đêm không về nhà ngủ. Hành vi của hắn làm Trần Dũng cực kì tức giận, hai cha con ầm ĩ bế tắc, mối quan hệ thêm một lần nữa trở nên căng thẳng. Cuối cùng Trần Huy thỏa hiệp về nhà, Trần Dũng ngầm đồng ý cho Trần Huy nuôi dưỡng tình nhân Ninh Thanh Thanh bên ngoài. Thân thể của Đinh Di bởi vì sự phản bội của chồng cộng thêm chứng hậu sản điều trị mãi mà không hết, rốt cục khi Trần Dục Nhiên được tám tuổi thì qua đời. Đinh Di vừa mất, Trần Huy liền khẩn cấp cưới Ninh Thanh Thanh vẫn bám theo hắn vào cửa, hai người còn có thêm một cô con gái bảy tuổi Trần Ngọc Dung cùng một cặp sinh đôi bốn tuổi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Trần Dục Nhiên từ khi ra đời đã không được Trần Huy yêu thương. Sau khi Ninh Thanh Thanh và mấy đứa con vào cửa, Trần Huy đối xử với Trần Dục Nhiên rất khác biệt so với chị em Trần Ngọc Dung, làm tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của Trần Dục Nhiên. Lúc đầu vì ngại mặt mũi Đinh gia, Trần Dũng còn che chở cho Trần Dục Nhiên. Sau lại phát hiện Trần Dục Nhiên không thông minh hiểu chuyện bằng Trần Ngọc Dung và hai anh em sinh đôi, mà bên ngoại Trần Dục Nhiên bởi vì buồn bực Trần Huy tổn thương tới con gái cưng của mình, cho nên cũng chẳng quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thấy thế Trần Dũng chẳng thèm ra tay che chở, ngược lại yêu thương Ninh Thanh Thanh cùng mấy đứa con mà cô sinh ra. Hơn nữa cũng bởi vì vậy mà quan hệ giữa Trần Huy và Trần Dũng dịu đi nhiều, Trần Dũng càng thêm không thèm để ý tới Trần Dục Nhiên.
Vốn dĩ cho dù Trần Dục Nhiên không được quan tâm, cũng có thể vững vàng một cuộc sống bình thường, dù sao cậu vẫn là con đẻ của Trần Huy, cho dù xuất phát từ bất cứ lý do gì Trần gia cũng sẽ không keo kiệt về khoản sinh hoạt phí của cậu. Nhưng đứa em gái cùng cha khác mẹ Trần Ngọc Dung lại giống như có thù hận từ lúc mới sinh ra với Trần Dục Nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn âm thầm chèn ép Trần Dục Nhiên. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Trần Ngọc Dung đã sớm trưởng thành, rất có tâm kế, lại cực kỳ thông minh, nói chuyện ngọt ngào nên rất được nuông chiều, sau đó lại còn học nhảy lớp khi vào đại học, học cùng một khóa với Trần Dục Nhiên, cô nàng ngay lập tức triệt để hạ bệ Trần Dục Nhiên. Giới thượng lưu thành phố Thiên Khê đều nói, hòn ngọc quý Trần Ngọc Dung trên tay Trần gia là một yêu tinh xinh đẹp, là vật báu của Trần gia. Trần Ngọc Dung là công chúa của Trần gia. Trần Dục Nhiên muốn chống lại Trần Ngọc Dung, không có cửa đâu.
Thời gian lâu dài, Trần Dục Nhiên dần dần sinh ra tính cách nhát gan hướng nội, cũng bởi vậy càng làm cho người ta không thích.
Đại thiếu gia Trần gia ở giới thượng lưu là một sự tồn tại vô hình. Những ai quen biết đều không xem trọng cậu, lại còn quan hệ không tốt với em gái duy nhất và hai em trai nữa chứ. Tất cả mọi người đều xem cậu giống như không tồn tại vậy.
Cứ sống như vậy nên cậu cảm thấy ông Trời thật không có thiên lý, trong nội tâm Trần Dục Nhiên đương nhiên không cam lòng và oán hận. Nhưng bản tính cậu thiện lương yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc đả thương hại người, hoặc là phản kích mấy đứa em mình.
Vấn đề là, em gái Trần Ngọc Dung lại một lòng muốn hoàn toàn hủy hoại cậu...
Một cô gái, mới mười chín tuổi, tâm địa đã xấu xa như vậy, thật không thể chấp nhận được! Bức anh trai vào con đường chết, đối với cô có gì tốt tốt đâu?
Cũng khó trách Trần Dục Nhiên mang lòng oán hận và không cam tâm! Cậu hiểu rõ, nhưng cũng chỉ là mới ngộ ra gần đây thôi.
Trần Dục Nhiên mới lắc đầu, cảm giác đầu ngày càng choáng váng, than ngắn thở dài dừng lại hành vi tiếp tục tự ngược.
Tay cậu ấn lên vết thương trên trán, trước phải bình tĩnh đã, rồi mới quyết định hành động bước tiếp theo.
“Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên...” Một âm thanh lúc gần lúc xa vang lên khiến Trần Dục Nhiên dừng lại nghe ngóng.
Cậu nghiêng tai lắng nghe, phát hiện không nghe lầm, thật sự có người đang gọi mình!
Là ai kìa? Sao nghe giọng hơi quen?
“Tôi ở đây!” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, thều thào đáp lại.
Bất quá người mới tới dường như nghe thấy. Trong bóng đêm một dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi tới, trên tay là đèn pin nhỏ quét tới quét lui.Rọi đến Trần Dục Nhiên đang ngồi dưới đất, người nọ nhanh chân bước tới!
“Lý Lạc!” Trần Dục Nhiên mở to mắt, giật mình kêu lên.
Lý Lạc, bạn học cùng lớp với Trần Dục Nhiên, vẫn hay đi theo phía sau Trần Ngọc Dung, làm một người hầu nhỏ không được coi trọng đây sao?! Sao cậu ta lại ở nơi này?
“Trần Dục Nhiên, cậu không sao rồi!” Lý Lạc nhìn thấy Trần Dục Nhiên, thở phào một hơi. Trong thực tế cậu ta và Trần Dục Nhiên không có qua lại, nhưng lần này Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật rất quá đáng, rồi khi cậu ta trông thấy Trần Dục Nhiên chạy đi như vậy, rất lo lắng cậu xảy ra chuyện, bèn lặng lẽ đi theo tới đây, không ngờ thế mà lại nhìn thấy Trần Dục Nhiên ngã xuống triền núi! Lý Lạc kinh hãi, nghĩ biện pháp xuống dưới tìm kiếm.
“Tớ có sao!” Trần Dục Nhiên bạnh miệng, ra vẻ đáng thương nói.
“Ah?” Lý Lạc cầm đèn pin nhỏ chiếu vào Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên bỏ tay xuống, miệng vết thương trên trán cùng với phân nửa mặt dình đầy máu nhìn vô cùng đáng sợ, Lý Lạc hít mạnh một hơi khí lạnh!
“Đừng sửng sốt, đưa tớ đến bệnh viện...” Trần Dục Nhiên nhận thấy chẳng có ai khác để sai, rất không khách khí nói.
Lần đầu tiên Lý Lạc gặp loại chuyện này, chỉ biết luống cuống, Trần Dục Nhiên ra lệnh một câu cậu ta nhất nhất thi hành, tạm thời cũng không phát hiện ra thái độ đang vênh mặt hất hàm sai khiến củaTrần Dục Nhiên.
Lý Lạc nâng Trần Dục Nhiên đứng lên, hai thân hình gầy yếu không khác nhau là mấy nghiêng ngả lảo đảo leo lên triền núi.
“... Cậu giúp tôi, không sợ Trần Ngọc Dung tìm tới gây phiền toái sao?” Trần Dục Nhiên âm thầm dồn sức nặng lên người Lý Lạc, tò mò hỏi.
“Cậu, cậu không nói cho cô ta nghe, là được.” Lý Lạc không hề phát hiện, hồng hộc dìu Trần Dục Nhiên đi lên, thở phì phò nói.
“Trước kia cậu vẫn ở bên cạnh nó! Vậy giờ còn giúp tôi làm gì?” Trần Dục Nhiên liếc nhìn Lý Lạc.
“Hai chuyện này khác nhau.” Lý Lạc nhún nhún vai, “Trong lớp học không thể mặc cả với Trần Ngọc Dung. Tớ cũng không muốn bị cô lập giống cậu!”
“Nhìn không ra đầu cậu còn có chút thông minh...” Trần Dục Nhiên lầm bầm.
“Cái gì?” Lý Lạc nghe không rõ.
“Không.” Trần Dục Nhiên trầm mặc một chút, “Hồi nãy cậu cũng ở đó. Tớ... Khụ khụ, cậu không thấy tớ ghê tởm sao?”
Lý Lạc ngẩn ra, nhíu mày: “Ai có mắt cũng biết Trương Quân Dật chơi cậu... Cậu thật sự thích đàn ông hả?”
“Không biết.” Trần Dục Nhiên thành thật trả lời. Cậu vừa mới dùng thân thể này, kiếp trước lại không có trí nhớ, nào biết mình thích nam hay là nữ?... Cũng có thể là ái nam ái nữ chăng!?
“Ah, giờ là thời đại nào rồi, thích đàn ông cũng không sao.” Lý Lạc vắt hết óc tìm lời an ủi cậu. Khó có dịp xen vào việc của người khác một lần, đối tượng còn là một tên không đáng yêu chút nào. Nhưng đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thật ra Lý Lạc sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện quá khích.
“...Thích cậu cũng được chứ?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái.
“Chẳng phải cậu thích Trương Quân Dật sao?” Lý Lạc bật thốt lên, đột nhiên có cảm giác mình đang bị bỡn cợt, được một người có nội tâm chấp nhất như Trần Dục Nhiên quấn lấy cũng không phải là chuyện tốt! Nhưng biểu cảm của Trần Dục Nhiên trông rất vô tội, dường như cậu chỉ thuận miệng thí dụ mà thôi.
“Chuyện tới nước này, cậu cảm thấy tôi còn thích hắn sao?” Trần Dục Nhiên yếu ớt hỏi.
“...Tôi thích con gái.” Lý Lạc khô khan nói.
“Trần Ngọc Dung?” Trần Dục Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, không phải! Ở lớp khác, lớp khác!” Lý Lạc chỉ còn thiếu chỉ lên Trời mà thề.
“Àh...” Trần Dục Nhiên rất thất vọng thở dài.
“Cậu đừng như vậy, chúng ta là bạn bè, là anh em...” Sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện điên rồ, Lý Lạc cảm thấy lương tâm ray rứt an ủi, “Không có tình yêu, vẫn còn tình bạn mà!”
Nhìn chằm chằm Lý Lạc một hồi lâu, mãi cho đến khi cậu ta vì bị nhìn chòng chọc mà bứt rứt đến độ sắp vò đầu bứt tóc, Trần Dục Nhiên cảm thấy vừa lòng, chơi đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Cảm ơn, người anh em...”
Tiếng đóng cửa vang lên khiến cậu thanh niên trong thư phòng giật mình, theo phản xạ cậu xoay người lại.
Cậu phỏng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, tóc hơi dài, tóc mái che mất đôi mắt mở to đầy nhút nhát. Cậu mặc một cái áo sơmi ngắn tay, dáng người gầy yếu, vừa nhìn đã biết là người hướng nội lại hay sợ sệt.
Vào cửa là một thanh niên cũng khỏang tuổi người kia. Thế nhưng lại cao hơn cậu trai thanh tú một cái đầu, khá đẹp trai, từ trên xuống dưới là bộ CK kiểu cách đơn giản, mang theo vẻ mạnh mẽ ngạo mạn đặc trưng của tuổi trẻ. Bắt gặp ánh mắt lén lút của cậu trai thanh tú, cậu bạn anh tuấn khẽ nhếch khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc không thể gọi tên.
“A Dật...” Cậu trai thanh tú lên tiếng, giọng ấp úng. Hai tay của cậu bất giác xoắn vào nhau, ngón tay mảnh khảnh cứ vặn vẹo nói rõ cậu đang bất an.
“Sao?” Trương Quân Dật, cũng chính là anh chàng được gọi A Dật, đến gần cậu trai thanh tú, hơi khom người để nhìn thẳng cậu, “Sao vậy, Trần Dục Nhiên?”
Chàng trai thanh tú tên là Trần Dục Nhiên thấy Trương Quân Dật nhìn chằm chằm vào mặt mình, hốt hoảng quay đầu sang hướng khác, hai gò má nhuốm hồng, lui về phía sau một bước, tấm lưng gầy guộc rơi vào đôi tay rắn chắc.
Trần Dục Nhiên kêu khẽ, theo bản năng đưa hai tay đỡ trước ngực Trương Quân Dật để né tránh.
“Trần Dục Nhiên, hôm nay là sinh nhật của tớ.” Trương Quân Dật nói, cánh tay kéo thắt lưng Trần Dục Nhiên đầy tính ám chỉ.
“Tớ, tớ biết...” Trần Dục Nhiên nhạy cảm mà lắp bắp nói. Ở bên ngoài thư phòng là bữa tiệc sinh nhật đang hồi sôi động, đến đây đều là bạn bè của Trương Quân Dật. Tính cách Trần Dục Nhiên hướng nội rụt rè, rất ít tiếp xúc với bạn bè của Trương Quân Dật. Nếu không phải bởi vì Trương Quân Dật mời, Trần Dục Nhiên sẽ không đến. Nhưng cho dù đến đây, cậu cũng chỉ tránh ở thư phòng chờ Trương Quân Dật, không gia nhập vào bữa tiệc bên ngoài thư phòng.
“Tớ muốn có quà.” Trương Quân Dật ghé sát vào tai Trần Dục Nhiên, nhỏ giọng nói.
Trần Dục Nhiên ngượng nghịu nghiêng cổ: “Tớ, tớ đã đưa cho cậu rồi mà... Àh, sinh nhật vui vẻ, A Dật...” Trước khi Trương Quân Dật mở tiệc Trần Dục Nhiên đã đưa quà cho hắn. Là một cây bút máy rất đẹp. Trần Dục Nhiên ít ăn kiệm dùng gần ba tháng, mới đủ tiền mua cây bút này. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Quân Dật lại chủ động làm bạn với mình, còn giúp đỡ cậu vượt qua rất nhiều khó khăn. Trần Dục Nhiên rất quý trọng tình bạn này, cũng hy vọng Trương Quân Dật có thể hiểu được tấm lòng của mình.
“Tớ muốn một món quà khác.” Trương Quân Dật đưa tay ra, mờ ám đảo qua phần cổ lộ ra ngoài của Trần Dục Nhiên.
“A Dật...” Trong lòng Trần Dục Nhiên giật thót, run giọng nói.
“Cậu biết tớ đang nói gì mà.” Trương Quân Dật cười lạnh, “Cậu cho là, tớ không nhìn ra sao?”
Tính cách Trần Dục Nhiên lầm lì hướng nội, lâu ngày trở nên cô độc nhạy cảm, bất lực mơ màng, giống như một người đang chìm vào bóng đêm không cách nào thoát ra được. Và rồi chỉ cần có một chút ánh sáng, sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh truy đuổi, muốn nắm chặt trong tay. Trương Quân Dật đối với Trần Dục Nhiên mà nói, chính là một chút ánh sáng đó. Hắn vươn tay, kéo cậu ra khỏi bóng đêm. Trần Dục Nhiên cảm kích tất cả mọi việc Trương Quân Dật đã làm. Trương Quân Dật giăng một cái lưới, từng chút một dụ Trần Dục Nhiên chui vào. Thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên dần dần mắc lưới, quá ỷ lại vào Trương Quân Dật, nói gì nghe nấy. Theo sự cố ý dẫn dắt của Trương Quân Dật, trong lòng Trần Dục Nhiên nảy sinh một loại tình cảm khác thường.
Đối với bạn tốt nảy sinh tình cảm không nên có, Trần Dục Nhiên sợ hãi, xấu hổ, tuy vẫn luôn lấy hai chữ bạn bè làm cái cớ để tiếp cận, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận ngụy trang, thật không ngờ Trương Quân Dật đã nhìn ra tất cả, cũng chọn một thời cơ vạch tấm khăn che mặt mà Trần Dục Nhiên dùng để lừa mình dối người.
Sắc mặt Trần Dục Nhiên bởi vì chợt hiểu ra mà lúc trắng lúc xanh, môi run rẩy: “A Dật, tớ, tớ không hiểu...”
“Thật sự muốn tớ nói rõ ra sao?” Trương Quân Dật nheo mắt, bất mãn nói, “Là ai đang ngủ còn hết lần này đến lần khác gọi tên tớ?”
Sắc mặt Trần Dục Nhiên trắng đến gần như trong suốt, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng: “A Dật, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tớ, tớ không có...” Ngữ điệu mang theo vẻ nức nở. Lòng tràn đầy sự sợ hãi bị Trương Quân Dật ghét bỏ khiến cậu không thể kiềm chế mà run rẩy. Cậu quá coi trọng Trương Quân Dật! Cậu tuyệt đối không thể để mất đi tình bạn này!
“Cậu có!” Trương Quân Dật làm như không nhìn thấy biểu cảm đáng thương khiến người ta mủi lòng, từng chữ một vạch trần, “Cậu, Trần Dục Nhiên, thích đàn ông, là tên biến thái!” Bốn chữ cuối đặc biệt cường điệu.
Trần Dục Nhiên như bị ngũ lôi sấm rền, bên tai không ngừng vang lên tiếng vọng thanh âm của Trương Quân Dật.
Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là một tên biến thái... Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là đồ biến thái... Là đồ biến thái... Là đồ biến thái...
“A Dật, van xin cậu...” Hai mắt Trần Dục Nhiên ngân ngấn nước mắt, nắm tay áo Trương Quân Dật, nhìn hắn vẻ cầu xin, “A Dật, đừng giận, cũng đừng chán ghét tớ... A Dật... Cậu đừng tức giận...”
“Tớ không giận.” Trương Quân Dật nâng cằm cậu lên, chậm rì rì nói.
Cằm Trần Dục Nhiên đau đớn, nghĩ rằng mình nghe lầm, cậu kinh ngạc ngước nhìn hắn.
“Tớ không tức giận.” Trương Quân Dật lặp lại một lần.
“A Dật...” Trần Dục Nhiên chậm rãi lộ ra dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Trương Quân Dật không tức giận! Vậy có phải ý là, bọn họ vẫn là bạn bè? Có phải... Cho phép mình thích cậu ấy hay không...
“Tớ muốn quà tặng.” Trương Quân Dật đặt ngón tay lên hầu kết nhìn không rõ lắm của Trần Dục Nhiên, từ từ lướt xuống dưới.
Vẻ mặt vui mừng của Trần Dục Nhiên bỗng chốc cứng đờ, cậu hoang mang bất an rụt cổ lại: “Tớ không hiểu...”
“Tớ chưa từng làm với đàn ông, cho tớ thử xem.” Trương Quân Dật nói thẳng, “Bằng không, chúng ta tuyệt giao.”
Trần Dục Nhiên kinh ngạc mở lớn miệng, thấy vẻ mặt Trương Quân Dật chẳng có vẻ chẳng có vẻ gì là đang đùa, hô hấp của cậu như nghẹn lại, lẩm bẩm: “A Dật... Cậu cũng thích tớ?”
Trương Quân Dật nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Tất nhiên...”
Từ ngón chân lên đến đỉnh đầu của Trần Dục Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, tim đập loạn xạ, đôi mắt to dưới tóc mái bởi vì thẹn thùng kích động mà ướt nước, khiến tầm nhìn cậu biến thành mờ mờ ảo ảo.
“Tớ thích cậu, A Dật... Rất thích...” Trần Dục Nhiên vò vò cổ áo, yếu ớt nói, hoàn toàn quên mất trước đó Trương Quân Dật còn luôn miệng mắng “Trần Dục Nhiên là đồ biến thái”.
“Một khi đã như vậy...” Anh mắt trơ trẽn của Trương Quân Dật quét về phía Trần Dục Nhiên, “Cởi quần áo.”
Trần Dục Nhiên nước mắt lã chã, toàn thân run rẩy, bị lời nói trắng trợn của Trương Quân Dật làm cho xấu hổ đến không thể nhúc nhích: “A Dật...”
“... Bằng không, tuyệt giao a...” Trương Quân Dật đối với sự chậm chạp của cậu rất mất kiên nhẫn, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhắc nhở.
Ánh mắt Trần Dục Nhiên trở nên hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Được... Vậy, tắt đèn trước...”
Trương Quân Dật nhíu mày: “Không, tớ muốn nhìn.”Trần Dục Nhiên cúi đầu không thốt nên lời, hay tay run run nắm chặt cổ áo, thân thể gầy yếu dường như không chịu nổi gánh nặng mà khòm xuống, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa thảm hại.
Trong lòng Trương Quân Dật đột nhiên lóe qua một chút buồn bực, tặc lưỡi, nhấc chân đi lại chỗ công tắc đèn, một tiếng tách vang lên và rồi đèn trong thư phòng tắt ngóm.
“Cởi quần áo!” Thực mất hứng vì mình mềm lòng trước Trần Dục Nhiên, giọng của Trương Quân Dật trở nên hung tợn.
Trần Dục Nhiên run lên cầm cập. Cho dù trong bóng tối, ánh mắt của Trương Quân Dật giống như đang lột trần cậu ra, khiến cậu không còn chỗ nào được che chắn.
Nhận thấy Trần Dục Nhiên không hề động đậy, Trương Quân Dật bực bội trong lòng: “Trần Dục Nhiên, tớ không có thời gian chơi đùa với cậu, hoặc là tớ và cậu nên dừng ở đây!” Dứt lời làm bộ như muốn mở cửa thư phòng đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh cánh cửa chuyển động, Trần Dục Nhiên hoảng lên: “A Dật, đừng! Tớ cởi, tớ cởi mà!”
Trần Dục Nhiên đưa tay cởi bỏ nút áo sơmi.
Nghe được thanh âm quần áo cọ xát, khóe miệng Trương Quân Dật nhếch lên.
Đợi trong chốc lát, hắn hỏi: “Xong rồi sao?”
Trong bóng đêm truyền đến tiếng nói nhỏ xíu đầy vẻ xấu hổ: “... Rồi, xong rồi...”
Trương Quân Dật cười khẩy, lại tách một tiếng, đèn trong thư phòng bừng sáng trở lại.
“Tất cả xuất hiện đi!”
“Ngạc nhiên chưa!” Giọng Trương Quân Dật vừa buông xuống, cửa phụ cửa chính của thư phòng đều mở toang ra, một đám người hi hi ha ha ùa vào, trên tay là di động và máy chụp ảnh, đua nhau chụp hình Trần Dục Nhiên đang ngốc lăng với thân trên để trần!
Trần Dục Nhiên không biết làm sao quay qua nhìn Trương Quân Dật, đột nhiên hai mắt trừng lớn!
Chỉ thấy một cô gái có năm phần tương tự như Trần Dục Nhiên nhưng xinh đẹp tinh tế hơn cậu đang cầm máy chụp hình thản nhiên đi vào, thân mật dựa vào trong lòng Trương Quân Dật.
Đây là em gái nhỏ hơn Trần Dục Nhiên một tuổi, Trần Ngọc Dung!
Trên mặt Trương Quân Dật lộ ra biểu cảm ôn nhu mà Trần Dục Nhiên chưa bao giờ thấy qua. Một tay hắn khoát lên vai Trần Ngọc Dung, ôm cô sát lại hỏi: “Vừa lòng chưa?”
“Anh nên chờ hắn cởi luôn cả quần thì hay hơn!” Giọng Trần Ngọc Dung gắt gỏng.
Vẻ mặt Trương Quân Dật giống như xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Hắn có gì đáng xem đâu?”
Trần Ngọc Dung bị biểu tình ghét bỏ của hắn làm cho cười khanh khách không ngừng, nũng nịu ôm cổ kéo đầu của hắn xuống. Trương Quân Dật dung túng cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hai người không coi ai ra gì trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt!
Xung quanh vang lên tiếng huýt sao cùng tiếng trầm trồ tán thưởng!
Không cần giải thích, Trần Dục Nhiên cũng đã biết xảy ra chuyện gì. Cậu đăm đắm nhìn hai người đang hôn nồng nhiệt, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể cứng ngắc giống như băng, chỉ cần đụng một đầu ngón tay, có thể làm cho cậu gãy nát...
Một là người mà cậu tưởng rằng đối xử với mình tốt nhất trên đời này, người còn lại chính là em gái...
Trần Ngọc Dung sảng khoái nhìn vào mặt của Trần Dục Nhiên đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng, không chút lưu tình nói: “Tự mình đa tình... Đồ đê tiện!”
Trần Dục Nhiên chấn động thật mạnh!
“... Thật không biết xấu hổ!”
“Đồ đồng tính biến thái!”
“Hắn nghĩ mình là ai chứ? Thực ghê tởm!”
...
Vang lên bên tai tất cả đều là lời xúc phạm vũ nhục, Trần Dục Nhiên đờ đẫn nhìn Trương Quân Dật đang khoanh tay đứng nhìn chẳng buồn để ý.
Cho nên... Cho tới nay những gì mà hắn giúp đỡ mình, tất cả, tất cả! Chỉ là lừa gạt! Đều là nói dối!
“... A Dật, A Dật... Cậu đã nói thích tớ mà, cậu đã nói... Nói là thích tớ mà?”
Trần Dục Nhiên cúi gằm mặt, thì thào giống như đang nói mê, chỉ cảm thấy mình đang được bao bọc trong một lớp vỏ, vẻ mặt coi thường khinh bỉ của đám người trước mắt này, âm thanh của bọn họ cứ tầng tầng lớp lớp, nghe không thật...
“Game over, cút đi!”
Lời nói của Trương Quân Dật lãnh khốc vô tình cuối cùng đã giáng cho Trần Dục Nhiên một đòn nặng, xuyên thấu qua lớp vỏ bảo hộ, đánh thẳng vào não vào lòng cậu, khiến cho cậu không còn chỗ nào ẩn nấp, khuất nhục xấu hổ và giận dữ đến muốn chết!
“A a a a a!” Trần Dục Nhiên rống lên, giống như một con thú đang bị thương nặng, nghiêng ngả lảo đảo chạy xông ra ngoài...
.:.
Vũ Vũ nói ra suy nghĩ của mình: và như thế... em die:v
“Thật vất vả...”
“Trần Dục Nhiên” đang trong cơn choáng váng khẽ thở ra một hơi, rên rỉ chống tay ngồi lên.
Thân trên của cậu vẫn ở trần như trước, lúc lăn xuống triền núi bị nhánh cây đâm phải tê buốt. Cậu vén mái tóc hơi dài, vết thương trên trán bắt đầu nhức nhối, cậu cảm thấy một nguồn nhiệt mang theo mùi máu tanh đang chảy xuống hai má, khiến cậu phiền não trề môi, nhưng ánh mắt khuất sau tóc mái lại không còn một dấu vết nào của sự nhát gan, thay vào đó là lạnh lùng và thờ ơ.
“An tâm mà đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ‘Cậu’!” Vỗ vỗ ngực, cậu thì thào tự nói.
Hắn là một du hồn đi loanh quanh không tìm thấy đích đến, bởi một sự trùng hợp may mắn mà được “Dừng chân” ở thân thể của Trần Dục Nhiên. Trong nửa năm tạm trú tại thân thể này, chứng kiến cuộc sống đầy uất ức của Trần Dục Nhiên, hắn vừa đồng cảm với Trần Dục Nhiên, thậm chí còn vì cậu rơi nước mắt, nhưng đồng thời, cũng giận cậu không biết phản kháng tranh giành.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt khi Trương Quân Dật dụng tâm kín đáo tiếp cận Trần Dục Nhiên, rõ ràng Trần Dục Nhiên không ngốc lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng rơi vào kết cục không thể thừa nhận như vậy.
Trương Quân Dật tổ chức tiệc sinh nhật trong sân của biệt thự nằm ở lưng chừng núi mà ba hắn cho, Trần Dục Nhiên dưới sự nhục nhã bi phẫn chạy đi, trong hoàn cảnh mờ tối, hoảng hốt không nhận ra đường mòn mà lại ngã nhào trên triền núi, đụng vào đầu, chết ngay tại chỗ.
Hắn vốn tưởng mình ở trong thân xác Trần Dục Nhiên sẽ vì cậu ta chết mà hồn phi phách tán, đang định thở than, không ngờ cảm nhận được một sức hút chẳng thể kháng cự, khi mở mắt ra hắn thấy mình đã trở thành linh hồn thay thế cho Trần Dục Nhiên lúc ban đầu.
Hắn chiếm cứ thân thể Trần Dục Nhiên.
Thần kinh của hắn rất vững, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đè tay lên trái tim đang đập, cảm thấy cùng người thường không có gì khác biệt, bèn nhận ngay sự thật này mà không hề áp lực. Tuy rằng Trần Dục Nhiên không biết hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở trong cơ thể Trần Dục Nhiên đợi nửa năm, đối với Trần Dục Nhiên cũng có một chút cảm tình, hắn nhanh chóng hạ quyết định sẽ hết sức quan tâm chăm sóc thân thể này, thay mặt Trần Dục Nhiên đã trải qua uất ức khôn cùng mà sống sót.
Về phần ý thức oán hận và không cam lòng mà Trần Dục Nhiên lưu lại... Hắn sờ sờ cằm. Ash, hay là thôi đi! Hắn thực lười, ghét nhất là phải lao động trí óc.
Đương nhiên, hắn hiểu được vì sao Trần Dục Nhiên lại có nỗi oán hận và sự không cam lòng mạnh mẽ đến như vậy.
Trần Dục Nhiên là con trai cả của tập đoàn Phong Diệp ở thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp chuyên kinh doanh quần áo, đồ da, bất động sản, và vài công ty con bên ngành xây dựng, hàng năm doanh thu hơn mười triệu nhân dân tệ. Ông nội Trần Dũng của Trần Dục Nhiên là chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, ba Trần Dục Nhiên, Trần Huy, là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Diệp, còn mẹ Đinh Di lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Đinh thị nổi danh. Theo lý thuyết có xuất thân như vậy, Trần Dục Nhiên hẳn phải là một đại thiếu gia có cuộc sống cao cao tại thượng.
Đáng tiếc ba của cậu, Trần Huy, là một công tử phá của tâm cao khí ngạo. Bởi vì ông nội của Trần Dục Nhiên cưỡng bức, hắn rơi vào đường cùng mới cưới Đinh Di, mẹ của Trần Dục Nhiên. Mà trước đó Trần Huy đã có Ninh Thanh Thanh là bạn gái yêu nhau nhiều năm. Bị Trần Dũng chia cắt uyên ương, Trần Huy vẫn luôn uất ức, hắn không phục mà tiếp tục âm thầm lui tới với Ninh Thanh Thanh. Khi Đinh Di sinh hạ con trai cả Trần Dục Nhiên, thân thể suy yếu đến không thể mang thai thêm lần nữa, Trần Huy bắt đầu quang minh chính đại ban đêm không về nhà ngủ. Hành vi của hắn làm Trần Dũng cực kì tức giận, hai cha con ầm ĩ bế tắc, mối quan hệ thêm một lần nữa trở nên căng thẳng. Cuối cùng Trần Huy thỏa hiệp về nhà, Trần Dũng ngầm đồng ý cho Trần Huy nuôi dưỡng tình nhân Ninh Thanh Thanh bên ngoài. Thân thể của Đinh Di bởi vì sự phản bội của chồng cộng thêm chứng hậu sản điều trị mãi mà không hết, rốt cục khi Trần Dục Nhiên được tám tuổi thì qua đời. Đinh Di vừa mất, Trần Huy liền khẩn cấp cưới Ninh Thanh Thanh vẫn bám theo hắn vào cửa, hai người còn có thêm một cô con gái bảy tuổi Trần Ngọc Dung cùng một cặp sinh đôi bốn tuổi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Trần Dục Nhiên từ khi ra đời đã không được Trần Huy yêu thương. Sau khi Ninh Thanh Thanh và mấy đứa con vào cửa, Trần Huy đối xử với Trần Dục Nhiên rất khác biệt so với chị em Trần Ngọc Dung, làm tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của Trần Dục Nhiên. Lúc đầu vì ngại mặt mũi Đinh gia, Trần Dũng còn che chở cho Trần Dục Nhiên. Sau lại phát hiện Trần Dục Nhiên không thông minh hiểu chuyện bằng Trần Ngọc Dung và hai anh em sinh đôi, mà bên ngoại Trần Dục Nhiên bởi vì buồn bực Trần Huy tổn thương tới con gái cưng của mình, cho nên cũng chẳng quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thấy thế Trần Dũng chẳng thèm ra tay che chở, ngược lại yêu thương Ninh Thanh Thanh cùng mấy đứa con mà cô sinh ra. Hơn nữa cũng bởi vì vậy mà quan hệ giữa Trần Huy và Trần Dũng dịu đi nhiều, Trần Dũng càng thêm không thèm để ý tới Trần Dục Nhiên.
Vốn dĩ cho dù Trần Dục Nhiên không được quan tâm, cũng có thể vững vàng một cuộc sống bình thường, dù sao cậu vẫn là con đẻ của Trần Huy, cho dù xuất phát từ bất cứ lý do gì Trần gia cũng sẽ không keo kiệt về khoản sinh hoạt phí của cậu. Nhưng đứa em gái cùng cha khác mẹ Trần Ngọc Dung lại giống như có thù hận từ lúc mới sinh ra với Trần Dục Nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn âm thầm chèn ép Trần Dục Nhiên. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Trần Ngọc Dung đã sớm trưởng thành, rất có tâm kế, lại cực kỳ thông minh, nói chuyện ngọt ngào nên rất được nuông chiều, sau đó lại còn học nhảy lớp khi vào đại học, học cùng một khóa với Trần Dục Nhiên, cô nàng ngay lập tức triệt để hạ bệ Trần Dục Nhiên. Giới thượng lưu thành phố Thiên Khê đều nói, hòn ngọc quý Trần Ngọc Dung trên tay Trần gia là một yêu tinh xinh đẹp, là vật báu của Trần gia. Trần Ngọc Dung là công chúa của Trần gia. Trần Dục Nhiên muốn chống lại Trần Ngọc Dung, không có cửa đâu.
Thời gian lâu dài, Trần Dục Nhiên dần dần sinh ra tính cách nhát gan hướng nội, cũng bởi vậy càng làm cho người ta không thích.
Đại thiếu gia Trần gia ở giới thượng lưu là một sự tồn tại vô hình. Những ai quen biết đều không xem trọng cậu, lại còn quan hệ không tốt với em gái duy nhất và hai em trai nữa chứ. Tất cả mọi người đều xem cậu giống như không tồn tại vậy.
Cứ sống như vậy nên cậu cảm thấy ông Trời thật không có thiên lý, trong nội tâm Trần Dục Nhiên đương nhiên không cam lòng và oán hận. Nhưng bản tính cậu thiện lương yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc đả thương hại người, hoặc là phản kích mấy đứa em mình.
Vấn đề là, em gái Trần Ngọc Dung lại một lòng muốn hoàn toàn hủy hoại cậu...
Một cô gái, mới mười chín tuổi, tâm địa đã xấu xa như vậy, thật không thể chấp nhận được! Bức anh trai vào con đường chết, đối với cô có gì tốt tốt đâu?
Cũng khó trách Trần Dục Nhiên mang lòng oán hận và không cam tâm! Cậu hiểu rõ, nhưng cũng chỉ là mới ngộ ra gần đây thôi.
Trần Dục Nhiên mới lắc đầu, cảm giác đầu ngày càng choáng váng, than ngắn thở dài dừng lại hành vi tiếp tục tự ngược.
Tay cậu ấn lên vết thương trên trán, trước phải bình tĩnh đã, rồi mới quyết định hành động bước tiếp theo.
“Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên...” Một âm thanh lúc gần lúc xa vang lên khiến Trần Dục Nhiên dừng lại nghe ngóng.
Cậu nghiêng tai lắng nghe, phát hiện không nghe lầm, thật sự có người đang gọi mình!
Là ai kìa? Sao nghe giọng hơi quen?
“Tôi ở đây!” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, thều thào đáp lại.
Bất quá người mới tới dường như nghe thấy. Trong bóng đêm một dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi tới, trên tay là đèn pin nhỏ quét tới quét lui.Rọi đến Trần Dục Nhiên đang ngồi dưới đất, người nọ nhanh chân bước tới!
“Lý Lạc!” Trần Dục Nhiên mở to mắt, giật mình kêu lên.
Lý Lạc, bạn học cùng lớp với Trần Dục Nhiên, vẫn hay đi theo phía sau Trần Ngọc Dung, làm một người hầu nhỏ không được coi trọng đây sao?! Sao cậu ta lại ở nơi này?
“Trần Dục Nhiên, cậu không sao rồi!” Lý Lạc nhìn thấy Trần Dục Nhiên, thở phào một hơi. Trong thực tế cậu ta và Trần Dục Nhiên không có qua lại, nhưng lần này Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật rất quá đáng, rồi khi cậu ta trông thấy Trần Dục Nhiên chạy đi như vậy, rất lo lắng cậu xảy ra chuyện, bèn lặng lẽ đi theo tới đây, không ngờ thế mà lại nhìn thấy Trần Dục Nhiên ngã xuống triền núi! Lý Lạc kinh hãi, nghĩ biện pháp xuống dưới tìm kiếm.
“Tớ có sao!” Trần Dục Nhiên bạnh miệng, ra vẻ đáng thương nói.
“Ah?” Lý Lạc cầm đèn pin nhỏ chiếu vào Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên bỏ tay xuống, miệng vết thương trên trán cùng với phân nửa mặt dình đầy máu nhìn vô cùng đáng sợ, Lý Lạc hít mạnh một hơi khí lạnh!
“Đừng sửng sốt, đưa tớ đến bệnh viện...” Trần Dục Nhiên nhận thấy chẳng có ai khác để sai, rất không khách khí nói.
Lần đầu tiên Lý Lạc gặp loại chuyện này, chỉ biết luống cuống, Trần Dục Nhiên ra lệnh một câu cậu ta nhất nhất thi hành, tạm thời cũng không phát hiện ra thái độ đang vênh mặt hất hàm sai khiến củaTrần Dục Nhiên.
Lý Lạc nâng Trần Dục Nhiên đứng lên, hai thân hình gầy yếu không khác nhau là mấy nghiêng ngả lảo đảo leo lên triền núi.
“... Cậu giúp tôi, không sợ Trần Ngọc Dung tìm tới gây phiền toái sao?” Trần Dục Nhiên âm thầm dồn sức nặng lên người Lý Lạc, tò mò hỏi.
“Cậu, cậu không nói cho cô ta nghe, là được.” Lý Lạc không hề phát hiện, hồng hộc dìu Trần Dục Nhiên đi lên, thở phì phò nói.
“Trước kia cậu vẫn ở bên cạnh nó! Vậy giờ còn giúp tôi làm gì?” Trần Dục Nhiên liếc nhìn Lý Lạc.
“Hai chuyện này khác nhau.” Lý Lạc nhún nhún vai, “Trong lớp học không thể mặc cả với Trần Ngọc Dung. Tớ cũng không muốn bị cô lập giống cậu!”
“Nhìn không ra đầu cậu còn có chút thông minh...” Trần Dục Nhiên lầm bầm.
“Cái gì?” Lý Lạc nghe không rõ.
“Không.” Trần Dục Nhiên trầm mặc một chút, “Hồi nãy cậu cũng ở đó. Tớ... Khụ khụ, cậu không thấy tớ ghê tởm sao?”
Lý Lạc ngẩn ra, nhíu mày: “Ai có mắt cũng biết Trương Quân Dật chơi cậu... Cậu thật sự thích đàn ông hả?”
“Không biết.” Trần Dục Nhiên thành thật trả lời. Cậu vừa mới dùng thân thể này, kiếp trước lại không có trí nhớ, nào biết mình thích nam hay là nữ?... Cũng có thể là ái nam ái nữ chăng!?
“Ah, giờ là thời đại nào rồi, thích đàn ông cũng không sao.” Lý Lạc vắt hết óc tìm lời an ủi cậu. Khó có dịp xen vào việc của người khác một lần, đối tượng còn là một tên không đáng yêu chút nào. Nhưng đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thật ra Lý Lạc sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện quá khích.
“...Thích cậu cũng được chứ?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái.
“Chẳng phải cậu thích Trương Quân Dật sao?” Lý Lạc bật thốt lên, đột nhiên có cảm giác mình đang bị bỡn cợt, được một người có nội tâm chấp nhất như Trần Dục Nhiên quấn lấy cũng không phải là chuyện tốt! Nhưng biểu cảm của Trần Dục Nhiên trông rất vô tội, dường như cậu chỉ thuận miệng thí dụ mà thôi.
“Chuyện tới nước này, cậu cảm thấy tôi còn thích hắn sao?” Trần Dục Nhiên yếu ớt hỏi.
“...Tôi thích con gái.” Lý Lạc khô khan nói.
“Trần Ngọc Dung?” Trần Dục Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, không phải! Ở lớp khác, lớp khác!” Lý Lạc chỉ còn thiếu chỉ lên Trời mà thề.
“Àh...” Trần Dục Nhiên rất thất vọng thở dài.
“Cậu đừng như vậy, chúng ta là bạn bè, là anh em...” Sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện điên rồ, Lý Lạc cảm thấy lương tâm ray rứt an ủi, “Không có tình yêu, vẫn còn tình bạn mà!”
Nhìn chằm chằm Lý Lạc một hồi lâu, mãi cho đến khi cậu ta vì bị nhìn chòng chọc mà bứt rứt đến độ sắp vò đầu bứt tóc, Trần Dục Nhiên cảm thấy vừa lòng, chơi đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Cảm ơn, người anh em...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.