Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 63

Nhã Mị

08/04/2017

Trần gia cùng Trương gia của Thiên Khê liên hôn, hôn lễ cực kỳ xa hoa. Rất nhiều hãng truyền thông đã tìm đến để truyền hình trực tiếp hôn lễ, các nhân vật nổi tiếng tập hợp tại một khách sạn cao cấp nhất Thiên Khê với diện tích ba trăm mét vuông, dàn nhạc nổi danh khắp nước, đội hình cường thịnh, thanh thế lớn.

Ban ngày, nghi thức hôn lễđược thuận lợi tiến hành dưới ánh sáng đèn huỳnh quang cùng với các loại thanh âm cực kỳ hâm mộ.

Thời điểm tiệc tối, Trần Ngọc Dung mặc bộ lễ phục vô giá, trên ngón áp út là nhẫn kim cương quý báu, khoác tay người chồng mới cưới Trương Quân Dật, giống như một nữ vương tôn quý, cười khanh khách đi đến trước mặt Trần Dục Nhiên.

Tiệc cưới của Trần gia cùng Trương gia ở Thiên Khê, Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên tất nhiên sẽ có mặt trong danh sách khách mời, vô luận là quan hệ của đôi bên có bao nhiêu đối địch cùng lãnh đạm. Thiệp mời Trần Dục Nhiên vẫn là do Trần Ngọc Dung tự mình chuẩn bị. Cô rất thích ý để Trần Dục Nhiên chứng kiến cảnh này, hơn nữa cô không cẩn thận biết được Trương Quân Dật không hẳn là không có cảm giác gì với Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên từng có bao nhiêu thích Trương Quân Dật, cô biết rõ. Cho dù hiện tại Trần Dục Nhiên đã có Hoắc Hành Nhiễm, cô cũng không tin tưởng Trần Dục Nhiên thật sự có thể hoàn toàn quên Trương Quân Dật. Chỉ cần Trần Dục Nhiên đối với Trương Quân Dật vẫn còn lưu lại một tia cảm giác, vậy thì hôn lễ này có thể làm cho Trần Dục Nhiên cảm thấy khổ sở. Nói không chừng còn có thể lộ ra manh mối làm cho Hoắc Hành Nhiễm khôn khéo phát hiện ra, quan hệ hai người bởi vậy mà xuất hiện vết nứt.

Tuy rằng Trần Ngọc Dung không dám trực tiếp đi tìm Trần Dục Nhiên gây phiền toái, nhưng chỉ cần có cơ hội đả kích cậu ta, chẳng sợ chỉ có một phần mười khả năng thành công, cô cũng sẽ không buông tha.

Nghĩ đến đây, cô càng thêm kề sát vào Trương Quân Dật, tươi cười trên mặt càng thêm hạnh phúc sáng lạn.

Bất quá cô ta không phát hiện trên mặt Trương Quân Dật hiện lên chút hờn giận. Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Hành Nhiễm cử chỉ thân mật ngồi cùng nhau, người bên ngoài cố kỵ thế lực của Hoắc Hành Nhiễm không dám nói gì bọn họ. Trương Quân Dật đem một màn này xem ở trong mắt, cảm thấy vị trí hạ thân có chút đau, trong lòng cũng bất giác mà thấy đố kỵ chua xót.

Hắn nhìn Trần Dục Nhiên liếc mắt một cái, không tiếng động thùy hạ mi mắt.

“Hoắc tiên sinh, anh cả, hai người có thểđến tiệc cưới của chúng tôi, tôi thật sự rất cao hứng. Rượu cơm đạm bạc, tiếp đón không chu toàn, mong hai người thông cảm a……” Trần Ngọc Dung khiêm tốn nói, bất quá cô ta hơi nâng cằm lên, không nhìn ra chút khiêm tốn nào cả.

Đồăn thức uống trên tiệc cưới đều làđồ quý, bào ngư vi cá cái gì cũng có, rượu cùng đồ uống đều là không vận từ nước ngoài sang. Tuy rằng lầm rất tinh xảo, những khó xấu được một tia hương vị huyễn phú.

Người xuất thân cao quý kỳ thật rất chướng mắt những thứđồ này. Khi Trương Quân Dật biết Trần Ngọc Dung kiên trìđặt những thứđồ này, sắc mặt cũng không tốt. Bất quá nguyên bản là do hắn không thèm đểý tới trước nên muốn trách cứ Trần Ngọc Dung cũng không được.

Nghe lời nói nhìn như khiêm tốn những kỳ thực lại đang khoe khoang của Trần Ngọc Dung, Trương Quân Dật ngẩng đầu, nhìn người vợ mới cưới của mình đang đắc ý vênh mặt, đột nhiên bắt đầu hoài nghi hắn vì lợi ích của Trương thị mà không cam lòng đáp ứng lấy cô ta có phải là quyết định đúng đắn hay không. Trước mặt hai nam nhân, một người từng là nhân vật quyền quý mà Trần Ngọc Dung từng bỏ cả hắn để theo đuổi, một người từng là bạn học thật lòng với hắn lại bị hắn lừa gạt thương tổn, Trần Ngọc Dung làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Hơn nữa Trần Ngọc Dung chỉ‘tiếp đón’ Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên, hoàn toàn xem nhẹ các tân khách khác. Đây là cực kỳ thất lễ.

“Mọi người chậm rãi thưởng thức.” Trương Quân Dật cười cười, nâng chén hướng về phía các tân khách nói, sau đó giận tái mặt nói với Trần Ngọc Dung, “Chúng ta đến kính rượu bàn tiếp theo.”

“Vâng ạ!” Trần Ngọc Dung ngọt ngào đáo lại, một bộ cô vợ nhỏ dịu ngoan.

Mới chính thức kết hôn nửa ngày đã khẩn cấp muốn ân ái trước mặt người khác……

Hoắc Hành Nhiễm hướng hai người nâng chén, cười đến ý vị thâm trường: “Chúc hai vịđầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm.”

Trần Dục Nhiên vốn không nói gì với Trần Ngọc Dung, nghe được lời nói của Hoắc Hành Nhiễm, nhớ tới đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng ở sau lưng đào góc tường của nhau không chút thủ hạ lưu tình này, không khỏi cười khẽ, nghiêm trang nâng chén: “Tôi cũng vậy.”

Hơn nữa hy vọng về sau có phát sinh chuyện như thế này, bọn họ còn có thể duy trì mặt ngoài hài hòa tốt đẹp……

Trần Ngọc Dung cảm thấy tươi cười của bọn họ có chút chướng mắt. Bất quá tâm tình của cô tốt lắm, chỉ hừ nhẹ một tiếng, kéo Trương Quân Dật rời đi.

**********************************************

Bữa tiệc đêm nay trừ bỏ là tiệc cưới của Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật, đồng thời cũng là ngày Trần Dũng thực hiện hứa hẹn, làm nghi thức đem cổ phần của tập đoàn Phong Diệp chính thức chuyển sang danh nghĩa hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.

Trần Dũng làm chuyện trịnh trọng như vậy khiến cho mọi người cảm thấy rất lạ, cũng thông báo cho công chúng, vìđể nói cho người muốn làm chuyện gì bất lợi cho tập đoàn Phong Diệp, cho Trần gia, chỉ biết chặt chẽ khống chế người thừa kếông tán thành trong tay! (thực sự là cái đoạn này quá cân não, không hiểu một chút nào luôn nàng nào hiểu được thì giúp tui nhiaa:3)

Nghi thức tiếp nhận chấm dứt, Trần Dũng vẻ mặt lão hoài an ủi, nói với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên: “Phong Diệp giao cho hai đứa, ông nội yên tâm. Hai đứa nhất định phải cố gắng, đừng làm cho ông nội thất vọng.”

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên cùng đồng thanh: “Dạ, ông nội.”

“Về sau hai đứa cháu trai này làm phiền các vị chiếu cố nhiều hơn.” Trần Dũng đứng ở trên đài, một tay chống quải trượng, một tay chỉ vào hai anh em sinh đôi nói với mọi người.

Dưới đài bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay. Đứng ở trên đài xem toàn bộ quá trình, Trần Huy, Ninh Thanh Thanh, Trần Ngọc Dung, Trương Quân Dật phản ứng hoàn toàn khác nhau. Trần Huy là sắc mặt tái nhợt, biết chính mình ở Phong Diệp không còn quyền nói chuyện nữa. Ninh Thanh Thanh là hơi nhướng mày, cảm thấy hài lòng. Trần Ngọc Dung làđang tính toán hai em trai của cô ta vừa thừa kế tập đoàn Phong Diệp, cô ta có thể từ giữa thu được bao nhiêu lợi. Trương Quân Dật tâm tình phức tạp, thực lực của hai cậu em vợ này hắn đãđược lĩnh giáo qua, về sau dù có là quan hệ hợp tác hay cạnh tranh cũng cần phải cẩn thận đắn đo……



Nhìn phản ứng của mọi người, khóe môi Trần Dũng lộ ra một tia cười vừa lòng.

Ngay tại lúc ông tâm sinh tựđắc ‘hết thảy đều nằm trong khống chế của mình’, tiếng vỗ tay dưới đài đột nhiên yếu đi, truyền đến trận tiếng xôn xao khe khẽ.

Các tân khách vốn đứng gần nhau thành một khối bắt đầu tản ra hai bên, lộ ra một chiếc xe lăn đang đi thẳng đến vũđài.

Trần Thụ phụ giúp đẩy một người chân phải bó bột, đầu buông xuống ngồi trên xe lăn, từng bước từng bước hướng về phía vũđài. Trên gương mặt tròn tròn của ông ta không còn một tia tươi cười giống trời sinh như dĩ vãng nữa, có cũng chỉ là âm trầm nghiêm túc, lại kỳ dị làm cho người ta cảm thấy tướng mạo vốn có của ông ta chính là như vậy. Người ngồi trên xe lăn tựa hồ tinh thần không tốt cho lắm, tư thếđầu cúi xuống giống nhưđang buồn ngủ. Trên đùi anh ta là một chồng văn kiện, trong tay nắm một cái khung ảnh nho nhỏ. Khung ảnh không có lộ rõ ra mặt của ai, chỉ nhìn thấy một mặt trái cổ xưa.

Tươi cười của Trần Dũng chậm rãi dừng lại, nhăn mi nói với Trần Thụ: “A Thụ, cậu đây là có chuyện gì?”

Trần Thụ nhếch môi, nhưng không có chút ý cười. Ông ta nhìn Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên trên đài, ôn hòa nói: “Hôm nay là ngày ngài chính thức giao tập đoàn Phong Diệp cho Cảnh thiếu gia và Phách thiếu gia, tôi như thế nào có thể không tham dự, hảo hảo chúc mừng hai vị thiếu gia một chút? Ngài nói có đúng không, ba?”

Một chữ cuối cùng từ trong miệng Trần Thụ thoát ra, làm cho mọi người đều kinh ngạc!

“…… Cậu đang nói bậy bạ cái gìđó, Trần Thụ?” Trần Dũng nghiêm khắc nhìn Trần Thụ, “Nếu cậu muốn quấy rối, liền đi ra ngoài cho tôi!”

Trần Thụ không ngoài sở liệu hừ cười một tiếng, từ trên người người ngồi trên xe lăn rút ra hai phần tài liệu, ném lên không!

“Trần Dũng, đây là kết quả xét nghiệm ADN của tôi cùng ông, một phần là làm vào mười chín năm trước, một phần khác là gần đây mới làm. Thực bất hạnh, hai phần kết quảđều chứng minh tôi với ông có quan hệ cha con.” Trần Thụ lắc đầu nói.

Tài liệu ở trong không trung tản ra, rơi xuống giữa những tân khách, có người nhặt được một tờ trong đó, theo bản năng nhìn thoáng qua.

Đối mặt với những ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ của người dưới đài, sắc mặt Trần Dũng xanh mét: “Trần Thụ, tôi đối đãi với cậu không tệ, cậu vì cái gì làm ra màn kịch thấp kém như này?” Cho dù thật lâu trước kia đã có chuẩn bị một khi chân tướng bị vạch trần, trong lòng ông vẫn cả kinh. Mười chín năm trước? Trần Thụ cư nhiên biết về thân thế của chính mình sớm như vậy?

Nghe Trần Dũng thề thốt phủ nhận, Trần Thụ giận dữ quá mà cười: “Trần Dũng, ông dám thề với người mẹđã chết của tôi rằng ông cái gì cũng không có làm không?”

“Trần Thụ, chuyện này chúng ta về sau nói. Cậu mang theo người của cậu lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Trần Dũng lạnh lùng nói, không nghĩđể cho Trần Thụ tiếp tục nổi điên.Bất quá Trần Dũng tránh né chuyện thề thốt đã làm lộ ra một tia manh mối. Nếu bình thường Trần Dũng tuyệt đối có thể tứ bình bát ổn bình tĩnh ứng phó, nhưng ông hiểu rõ Trần Thụ, luôn cảm thấy sau đó còn một kích tríạng nữa. Này vốn là kỹ xảo Trần Dũng dạy cho Trần Thụ, lúc này Trần Thụ lại dùng ở trên người ông, Trần Dũng thầm nghĩ mau chóng ngăn cản Trần Thụ. Nhất là trường hợp đêm nay căn bản không thích hợp để xử lý loại sự tình này. Trần Dũng muốn bảo toàn mặt mũi của Trần gia!

“Muốn biết tôi làm thế nào mà phát hiện ra chuyện này không?” Trần Thụ không thèm đểýđến sự xua đuổi của Trần Dũng, “Đây ít nhiều đều là do con tôi, trên thực tế nó là con nuôi của tôi, làđứa con duy nhất của người tôi yêu, Lương Lung. Ông còn nhớ Lương Lung không? Nó là bác sĩ gia đình mà tôi đãđề cử cho Trần gia. Ông luôn tín nhiệm tôi, lại cự tuyệt không cho bác sĩ gia đình kiểm tra sức khỏe……”

Cho nên Trần Thụ mới có thểđột nhiên nổi lên nghi ngờ. Người một khi đã nổi lên lòng nghi ngờ, sẽ một lần nữa cân nhắc lại rất nhiều chuyện thoạt nhìn thì hợp lý trước kia.

Trên thực tế Trần Thụ vẫn thực nghi hoặc Trần Dũng tại sao lại đối với một đứa trẻ mồ côi quá tốt như vậy. Đi theo Trần Dũng nhiều năm, đủđể Trần Thụ biết Trần Dũng là người như thế nào, ngang ngược, khống chế dục rất mạnh, tuyệt đối không hề dính líu đến từ hiền lành lương thiện. Nhưng Trần Dũng đối với Trần Thụ tốt lắm. Trần Thụ chưa từng nghĩ tới Trần Dũng sẽ có quan hệ huyết thống với mình, dù sao nếu Trần Dũng có là cha ông ta, như vậy thời điểm Trần Dũng ở cùng mẹ của ông ta, Trần Dũng mới mười sáu tuổi……

Nhưng khi Trần Thụ bị sự nghi ngờ thúc đẩy cầm tóc của Trần Dũng cùng của bản thân đi làm thí nghiệm ADN, sau đó cầm kết quả thí nghiệm, Trần Thụ hoàn toàn sợđến ngây người.

Người mà mình vẫn luôn sùng bái tôn kính cảm kích nhiều năm qua cư nhiên lại là hết thảy ngọn nguồn cực khổ của ông ta cùng mẹ mình. Còn có cái gì buồn cười hoang đường hơn cái chuyện này cơ chứ?

Trần Thụ hoàn toàn hỗn loạn. Ít nhiều gì cũng được Trần Dũng dạy dỗ, ông ta mới không cóđêm sự dao động trong nội tâm của mình biểu lộ trên mặt. Nhưng ông ta cho tới nay đối với Trần Dũng vẫn luôn trung thành, cung cúc tận tụy, liền trở nên tỉnh táo lại. Sau đóông ta thấy được rất nhiều điều. Tỷ nhưông ta thủy chung không bao giờ có thểđể Trần Dũng vứt bỏ phòng bị với mình. Tỷ như hết thảy của ông ta, bao gồm cả vợ mình, đều là do Trần Dũng đặt ở bên người ông ta để theo dõi. Trần Dũng thậm chí không cho phép ông ta được có con của mình. Trần Dũng chỉ biết đem Phong Diệp giao cho người thừa kế mà mình tán thành. Sau đó Trần Thụ lại vạn phần may mắn mà gặp được mẹ của Lương Lung, người làm cho ông ta rung động. Nhưng ông ta căn bản không dám nghĩ nếu mẹ Lương Lung bị Trần Dũng phát hiện, nàng sẽ có kết cục gì. Trần Thụ biết rõ Trần Dũng là người tàn nhẫn vô tình như thế nào.

Thẳng đến khi Lương Lung gặp chuyện không may. Tuy rằng chỉ lớn hơn Lương Lung bảy tuổi, nhưng Trần Thụ vẫn đối đãi với Lương Lung như là con ruột của mình. Sau khi mẹ của Lương Lung mất, Trần Thụ là trụ cột tinh thần lớn nhất trong lòng anh ta. Lúc trước Trần Thụđem Lương Lung vào làm bác sĩ gia đình cho Trần gia chính là bởi vì Trần Thụ có tiếng nói trong Trần gia, có thể tiện chăm sóc Lương Lung. Chính là Trần Thụ không thể tưởng tượng được khi Lương Lung đến Trần gia lại làm thân thế của ông ta trồi lên mặt nước.

Thời điểm Lương Lung gặp chuyện không may, Trần Thụ bởi vì thấy rõ rất nhiều hành vi của Trần Dũng mà cảm thấy trái tim băng giá, không có quá nhiều lực chúýđến Lương Lung. Cho dù Lương Lung đột nhiên từ chức xuất ngoại, Trần Thụ cũng không nghĩ nhiều. Nhưng khi tin tức Lương Lung gặp chuyện không may truyền về nước, Trần Thụ chấn kinh. Nhìn Lương Lung nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, Trần Thụ mới giật mình nhận ra lực lượng của mình có bao nhiêu đơn bạc. Ông ta đối với người lái xe đâm Lương Lung căm thùđến tận xương tủy, nhưng ông ta trừ bỏ chờđợi cảnh sát điều tra kết quả ra thì không làm được gì nữa. Cho nên sau đóông ta mới bắt đầu ở sau lưng mưu tính cổ phần của tập đoàn Phong Diệp. Hơn nữa theo thời gian trưởng thành của hai anh em sinh đôi Trần gia, Trần Thụ dần dần đoán được nguyên nhân Lương Lung đột nhiên trởnên khác thường, thậm chí ngay cả một hồi ngoài ý muốn làm cho Lương Lung hôn mê bất tỉnh kia, Trần Thụ cũng bắt đầu cóđối tượng hoài nghi.

“…… Trần Thụ, cậu rốt cuộc cóý gì?” Trần Dũng trầm giọng hỏi. Cái trán che kín nếp nhăn của ông chảy ra mồ hôi.

Phía sau ông, Trần Huy nghe vậy thì chẳng hiểu ra sao. Ninh Thanh Thanh thì hơi hơi phát run. Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên sắc mặt tái nhợt. Trần Ngọc Dung vẻ mặt hồ nghi. Trương Quân Dật gắt gao nhíu mày.

Trần Thụ nhìn ông một cái thátâu, cúi người nhẹ giọng nói bên tai người ngồi trên xe lăn.

Người cúi đầu ngồi trên xe lăn chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ u buồn.

“Lương Lung!” Cho dù cách nhiều năm như vậy, Trần Dũng vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta.

Ninh Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh, biểu tình giống như là nhìn thấy quỷ. Bà ta sống chết nuốt xuống tiếng thét chói tai đãđến bên miệng, thừa dịp người khác không chúýđến mình, lặng lẽ lui về phía sau.



“Cô làm gì mà cứ lùi về sau vậy?” Trần Huy đứng ở bên cạnh liền cảm giác được động tĩnh của bà ta, lên tiếng hỏi.

Lập tức, đại bộ phận ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Ninh Thanh Thanh.

“Tôi, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi……” Ninh Thanh Thanh mảnh mai nói.

“Trần phu nhân vẫn là xin dừng bước. Cô thế nhưng là người quan trọng nhất đó.” Gương mặt tròn tròn của Trần Thụ lộ ra ý chê cười.

Ninh Thanh Thanh cầu xin nhìn Lương Lung.

Lương Lung nhận thấy ánh mắt của bà ta, cười khẽ: “Thanh Thanh, lần đầu tiên tôi giúp cô, cô làm cho tôi hôn mê bất tỉnh mười sáu năm, lần thứ hai tôi nghĩ sẽ buông tha cho cô, cô lại làm cho tôi không thể không giả chết để tránh khỏi sựđuổi giết của cô. Cô cảm thấy lần này tôi còn có thể tin tưởng cô được nữa không?”

“Ông nói lung tung! Mẹ của tôi ngay cả con kiến cũng không dám giết, sao có thểđuổi giết ông được?” Trần Ngọc Dung nhịn không được đứng ra phản bác! Người mẹ Ninh Thanh Thanh này ở trong mắt của cô ta vẫn luôn là người yếu đuối, nếu không phải là có cô ta giúp đỡ thì Ninh Thanh Thanh sợ là cũng chỉ giống như kiếp trước, cảđời làm tình nhân của Trần Huy. Sao Ninh Thanh Thanh có lá gan dám làm ra chuyện này chứ? Trần Ngọc Dung là người đầu tiên không tin: “Mẹ của tôi căn bản không có lý do để làm vậy!”

“Lý do……” Trên mặt Lương Lung tràn ngập chua xót, “Đây có tính là lý do không?” Anh ta giơ khung ảnh lên, lộ ra gương mặt bên trong khung ảnh.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Trong khung ảnh là một nữ nhân rất trẻ. Ảnh chụp đã cũố vàng, là ảnh trắng đen, nhưng vẫn có thể lộ ra gương mặt quyến rũđộng lòng người của nữ nhân này. Bất quá làm cho người ta kinh ngạc chính là diện mạo của nữ nhân này rất giống với hai anh em sinh đôi của Trần gia Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, nhất là đôi mắt phượng hẹp dài kia, cơ hồ giống nhau nhưđúc. Chỉ có là một bên là nữ, một bên là nam. Bất luận người nào cầm bức ảnh này so sánh với mặt của Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đều nhịn không được đoán bọn họ có quan hệ huyết thống.

“Người đó là ai?” Trần Ngọc Dung thất thanh kêu lên.

“Mẹ của tôi, bà nội của hai anh em sinh đôi.” Lương Lung nhẹ giọng nói, “Tôi là cha để của hai anh em sinh đôi……”

“Không! Anh không phải!” Ninh Thanh Thanh thét chói tai, “Cha của con tôi là thiếu gia duy nhất của Trần gia, Trần Huy. Mới không phải là bác sĩ anh! Bọn họđã thông qua xét nghiệm ADN!”

“Đó là bởi vì tôi biết cô muốn phá bỏ chúng nó!” Lương Lung nhịn không được cao giọng nói, “Là cô bỏ thuốc vào nước uống của tôi…… Cô mang thai bọn nóđược tầm năm tháng, bởi vì cô hy vọng bọn nó là con của Trần Huy nhưng cô lại không dám chứng thực nên muốn xóa sạch bọn nó! Hai đứa nóđãđược năm tháng rồi! Có tim đập, chúng nó là con của tôi! Tôi không thể cô xóa sạch chúng nóđược!”

“Cho nên, ông giả tạo báo cáo xét nghiệm ADN……” Những người khác trong Trần gia đã hoàn toàn không thể nói nên lời, Trương Quân Dật ngắt lời nói.

Lương Lung vô lực gật gật đầu: “Bởi vì tôi là bác sĩ gia đình của Trần gia……” Cho nên mới bị Trần Huy phái đi chiếu cố tình nhân của gã, mới có thể bị Ninh Thanh Thanh nhìn trúng rồi tính kế. Trên thực tế, Ninh Thanh Thanh vừa cũng anh ta phát sinh quan hệ xong liền lập tức hối hận. Nhưng ai cũng thật không ngờ, chỉ là một đêm đóđã khiến cho tất cảđều biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sau vì tị hiềm, Lương Lung đi đến nước E xa xôi. Nhưng anh ta không thể tưởng tượng được Ninh Thanh Thanh lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, trực tiếp đuổi đến tận nước E để giết hại anh ta. Chắc là trong thâm tâm của Ninh Thanh Thanh, bà ta vẫn cho rằng đứa nhỏ trong bụng không phải của Trần Huy. Bà ta vìđảm bảo đứa nhỏ là‘của Trần Huy’ cho nên muốn trừ bỏ người không có chỗ dựa vào nào là Lương Lung. Chính là bà ta không biết được quan hệ của Trần Thụ cùng Lương Lung.

“Vớ vẩn! Quá vớ vẩn! Sao mẹ lại có thể làm ra loại chuyện này? Nhất định là các người gạt chúng tôi!” Trần Ngọc Dung chịu không nổi hét lớn, nhìn chằm chằm Ninh Thanh Thanh, “Mẹ! Lớn tiếng nói cho bọn họ biết tất cả những gì bọn họ nói đều là giả! Là giả!”

“…… Dung Dung……” Ninh Thanh Thanh nhận thấy tầm mắt đáng sợ của Trần Huy đang nhìn mình, giống như bắt lấy khúc gỗ cứu mạng mà nắm chặt lấy tay Trần Ngọc Dung, “Mẹ chỉ là nhất thời hồđồ…… Mẹ, mẹ không phải cốý…… Dung Dung con giúp mẹ van cầu ông nội cùng ba con, cầu bọn họ buông tha cho mẹ……”

Trần Ngọc Dung không dám tin nhìn bà ta: “Mẹđang nói cái gì vậy?”

Ninh Thanh Thanh thấp giọng khóc.

“…… Những gì họ nói, đều là sự thật?” Trần Ngọc Dung lắc lắc vai bà ta!

Ninh Thanh Thanh nhẹ gật gật đầu, anh anh khóc lớn.

Trần Ngọc Dung cảm thấy như mình đang nằm mơ.

“Hóa ra con của Trần gia chỉ có cô cùng Trần Dục Nhiên. Màông nội cô vừa đem quyền khống chế tuyệt đối tập đoàn Phong Diệp giao cho người ngoài……” Trương Quân Dật ở bên tai Trần Ngọc Dung nói, thanh âm không lớn không nhỏ, nên nghe được đều nghe được.

Trương Quân Dật vừa dứt lời, Trần Dũng vẫn cứng ngắc đừng trước vũđài đột nhiên che ngực, thống khổ ngã xuống.

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên sắc mặt trắng bệch kinh hô một tiếng, chạy qua tiếp lấy thân mình đang ngã xuống của Trần Dũng.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook