Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha
Chương 90: Đỏ mặt
Phục Trung Quân
05/07/2020
Tuy Đỗ Thác vẫn bị bao thành xác ướp, nhưng đôi mắt hắn lộ ra ngoài vẫn có thể thấy được sự dịu dàng khi nhìn Thương Mặc, thoạt nhìn ngốc nghếch đến lạ, cũng ấm áp đến lạ.
Thương Mặc ngồi dậy, trên mặt có chút hồng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ né tránh. Cậu trốn tránh ánh nhìn của Đỗ Thác, sau đó dường như nhớ ra điều gì, Thương Mặc mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, hóa ra đã sáu giờ sáng.
Đỗ Thác thấy cậu lấy điện thoại ra lại tưởng rằng cậu thà nghịch điện thoại còn hơn nói chuyện với mình, vì vậy hắn bèn nắm lấy tay cậu, khẽ buông ra rồi lại nắm chặt lại. Thương Mặc tất nhiên là cảm nhận được. Cậu tưởng hắn không thoái mái ở đâu đó nên cất điện thoại vào túi, nhìn Đỗ Thác hỏi: “Anh thấy không khỏe sao?”
Thương Mặc ngước lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng có thể dìm chết người của Đỗ Thác. Bấy giờ cậu mới biết hắn không phải không khỏe, hắn chỉ làm động tác nhỏ đó để cậu chú ý mà thôi.
Mặt Thương Mặc lập tức nóng bừng. Cậu rũ mắt, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đỗ Thác nắm tay cậu đưa lên, nhưng vì không đủ lực nên chỉ có thể nâng lên một hai phân lại hạ xuống. Thương Mặc cũng không biết hắn đưa tay lên để làm gì, vì vậy cậu nâng mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Đỗ Thác thấy vậy lại càng cố gắng đưa tay lên, nhưng mỗi lần đều chưa tới một hai giây đã phải hạ xuống. Thương Mặc nhìn mà đau lòng, cậu hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đỗ Thác hé miệng, thanh âm rất nhỏ: “Mặt, em.”
Thương Mặc nghe vậy liền biết Đỗ Thác muốn làm gì, mặt cậu lại càng đỏ hơn. Cậu rũ mắt, nhìn tay Đỗ Thác, cuối cùng thở dài cúi người xuống để tay hắn chạm vào mặt mình.
Tay Đỗ Thác còn chưa được tháo băng nhưng cách một lớp băng vuốt ve khuôn mặt Thương Mặc vẫn khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Tay hắn chậm rãi vuốt ve từ trán xuống đến cằm, cuối cùng lưu luyến trên môi cậu. Môi Thương Mặc bị hắn sờ đến ngứa khiến cậu vội vàng đứng dậy để thoát khỏi ma trảo của hắn.
“Mặt, nóng quá.” – Đỗ Thác nhìn cậu bằng ánh mắt nóng cháy, hắn nhẹ giọng nói – “Mắt, xinh đẹp, môi, thật mềm.”
Giờ Thương Mặc còn không dám đối diện với Đỗ Thác, cậu có cảm giác ánh mắt đối phương cứ như đang châm lửa lên người mình vậy. Chỉ là tuy không nhìn Đỗ Thác, nhưng câu nói kia của hắn vẫn đủ sức khiến cả người cậu phát ngượng. Thương Mặc đứng lên, rũ mắt nói với hắn: “Anh mau đi ngủ đi. Tôi về trước, đêm nay sẽ qua thăm anh.”
Nói xong, Thương Mặc lập tức muốn đi ra nhưng tay lại bị Đỗ Thác kéo lại, theo đó còn có cả giọng nói của hắn: “Đừng đi.”
Nghe thanh âm yếu ớt lại chứa đựng một chút khát vọng này, cuối cùng Thương Mặc vẫn không nhẫn tâm nổi. Nhưng giờ Đỗ Thác vẫn cần dưỡng bệnh, ngày mai còn giải phẫu, hắn nhất định phải nghỉ nơi, nếu không sẽ gây bất lợi cho cuộc phẫu thuật. Thương Mặc vươn tay cầm lấy tay Đỗ Thác nhét vào trong chăn, sau đó nhìn hắn nói: “Giờ đã hơn sáu giờ, chín giờ anh phải làm giải phẫu, vậy nên nhanh chóng ngủ thêm chút đi. Tôi… đêm nay tôi quay lại thăm anh.”
Đỗ Thác không để cho cậu đi. Hắn hé miệng đáp: “Tôi, không ngủ.”
Nói xong, hắn mới nhớ ra là Thương Mặc vừa ghé vào giường ngủ quên mất, hơn nữa mấy ngày nay rạng sáng cậu mới tới, chắc chắn là không được ngủ đủ, vì vậy Đỗ Thác nói tiếp: “Mặc Mặc, em về, nghỉ ngơi, chiều, lại đến.”
Thương Mặc hiểu ý Đỗ Thác, hắn sợ cậu vì sáng nào cũng tới mà ngủ không đủ nên bảo cậu chiều hẵng qua, nhưng ban ngày cha mẹ hắn đều ở đây, cậu… như vậy sẽ không ổn. Hơn nữa Đỗ Thác vì cứu cậu mà thành thế này, Thương Mặc xuất hiện ở trước mặt bọn họ rõ ràng là sẽ có chuyện.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc cảm thấy cho dù giữa cậu và Đỗ Thác có hòa thuận trở lại thì cha mẹ Đỗ cũng… không quá khả quan đâu.
Làm gì có cha mẹ nào sẽ đồng ý để con trai mình ở bên người con trai đã hại hắn thành như vậy.
Mắt Thương Mặc tối sầm.
Tất nhiên Đỗ Thác cũng thấy được, hắn không biết rốt cuộc cậu làm sao, nhưng trong lòng cũng trầm xuống.
Thương Mặc nhìn Đỗ Thác, thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ quan tâm khiến cậu cảm thấy thật ấm lòng. Cậu nói: “Chờ anh khỏi tôi trở lại thăm anh thì hơn. Mấy hôm nay đoàn phim cũng phải quay về địa điểm quay rồi. Tôi là diễn viên chính, không thể nghỉ quá lâu. Có lẽ đến lúc anh khỏi tôi cũng quay xong.”
Đỗ Thác nghe cậu nói phải về đoàn phim bèn nghĩ ngay tới đám cháy ngày đó, trong lòng lại không yên. Giờ hắn còn đang nằm việc không thể động đậy, ngộ nhỡ Thương Mặc có chuyện không hay xảy ra, hắn phải làm gì bây giờ. Đỗ Thác há to miệng, lo lắng nói: “Không được, không cho đi.”
Thương Mặc nghe vậy cũng biết là hắn lo cho mình, vì thế cười đáp: “Anh yên tâm, lần này không có việc gì đâu. Bên công ty cũng đã cho vài người tới, đoàn phim cũng tăng mạnh bảo vệ. Anh dưỡng thương cho tốt đi, tôi… cuối tuần tôi sẽ tới thăm anh.”
Tuy nói là mỗi cuối tuần, nhưng đến lúc đó cũng không thể chắc chắn. Dù sao nhân vật chính mà đi cũng sẽ khiến đoàn phim chậm trễ rất nhiều chuyện, kéo dài tiến trình quay phim. Nhưng một tuần tới thăm Đỗ Thác một lần là chuyện bắt buộc, bởi nếu lâu không qua nhìn hắn, trong lòng Thương Mặc cũng không thể nào yên tâm. Có lẽ đến lúc ấy cậu sẽ qua vào buổi tối để sáng hôm sau đi luôn.
Đỗ Thác cũng biết bản thân không thể khuyên được Thương Mặc, hơn nữa cậu cũng là một người đàn ông, cũng muốn liều mạng gây dựng sự nghiệp. Đỗ Thác cũng là một người đàn ông, hắn cũng có thể hiểu được điều này, vậy nên cho dù không nguyện ý đến đâu hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Đỗ Thác nhìn vào mắt cậu, nói: “Được, em, chú ý, an toàn, à, nhớ, nhớ đến tôi.”
Thương Mặc nghe được đoạn đầu còn gật đầu, đến đoạn sau, mảnh đỏ bừng trên mặt vừa rồi vất vả lắm mới rút xuống lại nổi lên. Cậu rũ mắt, cắn môi, nói: “Tôi… biết rồi. Giờ anh ngủ đi, tôi đi đây.”
Đỗ Thác dịu dàng nhìn cậu, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Thương Mặc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, mặt cậu lại bắt đầu nóng ran. Cậu cười với hắn rồi xoay người ra khỏi phòng, quay về phòng mình ngủ bù.
Thương Mặc ngủ thẳng đến chín giờ. Lúc cậu tỉnh lại, Viên Diệp đang ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn cậu: “Dạo này ngày nào cậu cũng ngủ đến chín mười giờ mà sao quầng thâm mắt càng ngày càng đậm nhỉ.”
Thương Mặc cười hì hì rồi rời giường rửa mặt. Sau khi ăn xong đồ ăn Viên Diệp mang tới, cậu nói với y: “Hôm nay tớ định xuất viện.”
Viên Diệp cũng biết Thương Mặc không bị thương, chỉ là vì hít vào chút khói nên hôm mê, vì vậy y gật đầu, đứng lên nói: “Tới giúp cậu làm thủ tục xuất viện.”
Thương Mặc cười đáp lời: “Ừ, cảm ơn Diệp tử.”
Viên Diệp đi rồi, Thương Mặc gọi cho Kiều Lẫm, nói với anh là hôm nay cậu xuất viện, chiều sẽ về đoàn phim.
Kiều Lẫm ở bên kia rất bận. Anh ngẩn người nghe cậu nói xong, cuối cùng bảo cậu chú ý an toàn.
Thương Mặc cúp máy rồi gọi cho Kỷ Tức, nói với ông rằng chiều nay cậu sẽ về đoàn phim. Kỷ Tức không nghĩ là tâm lý cậu nhanh hồi phục như vậy, dù sao Thương Mặc cũng suýt chết trong đó. Ông còn đang nghĩ mấy ngày nữa phải gọi điện hỏi thăm cậu, không ngờ cậu đã chủ động gọi trước, còn nói sẽ quay về đoàn phim.
Ở đầu dây bên kia, Kỷ Tức cười nói: “Được, trưa nay tôi sẽ cho lái xe đến nhà đón cậu.”
Thương mặc cũng cười, cậu đáp: “Vâng, cảm ơn đạo diễn. Chiều nay hai giờ đạo diễn bảo lái xe đến nhé.”
“Được, tôi gọi cho cậu ta luôn đây.”
Cậu vừa cúp máy thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người vào là Hứa Ý đã lâu không gặp. Thương Mặc kinh ngạc vui sướng đứng lên: “Đạo diễn, sao anh lại tới đây.”
Hứa Ý đang bận rộn đóng phim ở nước ngoài, Thương Mặc vì không muốn quấy rầy anh mà không nói cho anh biết mình phải nằm viện, nào ngờ Hứa Ý vẫn biết, còn về nước thăm cậu.
Hứa Ý cao thấp liếc mắt đánh giá Thương Mặc, thấy sắc mặt cậu hồng hào, không giống như có thương tích mới thở phào: “Không phải vì nhận được tin khách sạn em ở cháy nên mới lập tức bay về sao.”
Thương Mặc nghe vậy gãi đầu: “Em thật sự không bị thương gì nên mới không nói cho anh biết.”
Hứa Ý nhìn cậu, lắc đầu: “Ít nhất cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ.”
Thương Mặc biết lần này bản thân mình sai, vậy nên cậu thành khẩn gật đầu: “Về sau chuyện gì em cũng sẽ nói cho anh biết.”
Hứa Ý cười khẽ: “Thế còn được. À, tôi vừa gặp Viên Diệp ở ngoài, cậu ấy nói đang giúp em làm thủ tục xuất viện. Sao mà xuất viện sớm vậy được?”
Thương Mặc gật đầu: “Em không bị thương, hơn nữa mọi người trong đoàn phim đều có mặt rồi, chỉ còn thiếu mỗi em. Nếu em không đi sẽ làm chậm tiến trình quay phim.”
Hứa Ý gật đầu, tán thưởng nhìn cậu: “Em dũng cảm đấy. Người bình thường mà gặp chuyện này nhất định sẽ không chịu quay lại chỗ đó. Em thì ngược lại còn vội vàng đi về. À, tôi nghe nói là Đỗ Thác cứu em ra. Vì cứu em mà cậu ta bị thương rất nặng, phải không?”
Thương Mặc nghe đến tên Đỗ Thác lại nhớ đến hình ảnh hắn bị bọc như xác ướp. Cậu không cười nữa, nói: “Vâng, bác sĩ nói diện tích bỏng rất lớn. Mấy ngày nay anh ấy vẫn phải làm giải phẫu khôi phục, giờ đã tốt hơn một chút, nhưng cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn lành lặn.”
Hứa Ý nhìn vẻ mặt cậu, biết rằng giữa Thương Mặc và Đỗ Thác đã có điều gì đó thay đổi. Anh mím môi thành một đường thẳng, nói: “Yên tâm đi, giờ y học phát triển như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không sao đâu. Có phải giờ em đang không biết giờ phải làm giải quyết chuyện em và cậu ta thế nào đúng không? Lần này cậu ta vì em mà bị thương nặng như vậy, thật ra em… cũng rất lo lắng phải không.”
Thương Mặc ngẩn người rồi rũ mắt, gật đầu: “Trước kia em cứ nghĩ là trong lòng em với anh ta chỉ có hận, nhưng sau chuyện này, em nhận ra em trong lòng em không hề muốn anh ta chết, cũng không muốn anh ta bị thương.”
Hứa Ý dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thương Mặc. Cuối cùng, anh thở dài nói: “Tôi biết cậu ta đối xử với em khác với những người khác, nhưng tôi không biết cậu ta có thật lòng thích em hay không. Nhưng mà, cho dù em làm gì, tôi cũng sẽ ở phía sau ủng hộ em.”
Anh biết kết cục bi thảm của Thương Mặc đời trước, anh không muốn cậu giẫm vào vết xe đổ, không muốn để Thương Mặc đời này cũng phải rơi vào thảm cảnh như vậy.
“Thật ra em muốn cho anh ta, cũng là cho em một cơ hội, để xem em và anh ta có phải như anh ta đã nói, cả đời dây dưa một chỗ hay không. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện này, em mới hiểu rằng lời yêu không phải chỉ tùy tiện nói, mà phải nguyện ý dùng sinh mệnh để trao đổi. Vậy nên em muốn cùng anh ta thử xem, xem là chuyện của chúng em cuối cùng có thể có một kết cục tốt hay không.”
Hết chương 90.
Lại một cái plot nữa mà đến bây giờ tôi cũng mới nhận ra =))) Nhưng mà thế này thì lắm người trọng sinh quá.
Thương Mặc ngồi dậy, trên mặt có chút hồng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ né tránh. Cậu trốn tránh ánh nhìn của Đỗ Thác, sau đó dường như nhớ ra điều gì, Thương Mặc mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, hóa ra đã sáu giờ sáng.
Đỗ Thác thấy cậu lấy điện thoại ra lại tưởng rằng cậu thà nghịch điện thoại còn hơn nói chuyện với mình, vì vậy hắn bèn nắm lấy tay cậu, khẽ buông ra rồi lại nắm chặt lại. Thương Mặc tất nhiên là cảm nhận được. Cậu tưởng hắn không thoái mái ở đâu đó nên cất điện thoại vào túi, nhìn Đỗ Thác hỏi: “Anh thấy không khỏe sao?”
Thương Mặc ngước lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng có thể dìm chết người của Đỗ Thác. Bấy giờ cậu mới biết hắn không phải không khỏe, hắn chỉ làm động tác nhỏ đó để cậu chú ý mà thôi.
Mặt Thương Mặc lập tức nóng bừng. Cậu rũ mắt, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đỗ Thác nắm tay cậu đưa lên, nhưng vì không đủ lực nên chỉ có thể nâng lên một hai phân lại hạ xuống. Thương Mặc cũng không biết hắn đưa tay lên để làm gì, vì vậy cậu nâng mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Đỗ Thác thấy vậy lại càng cố gắng đưa tay lên, nhưng mỗi lần đều chưa tới một hai giây đã phải hạ xuống. Thương Mặc nhìn mà đau lòng, cậu hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đỗ Thác hé miệng, thanh âm rất nhỏ: “Mặt, em.”
Thương Mặc nghe vậy liền biết Đỗ Thác muốn làm gì, mặt cậu lại càng đỏ hơn. Cậu rũ mắt, nhìn tay Đỗ Thác, cuối cùng thở dài cúi người xuống để tay hắn chạm vào mặt mình.
Tay Đỗ Thác còn chưa được tháo băng nhưng cách một lớp băng vuốt ve khuôn mặt Thương Mặc vẫn khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Tay hắn chậm rãi vuốt ve từ trán xuống đến cằm, cuối cùng lưu luyến trên môi cậu. Môi Thương Mặc bị hắn sờ đến ngứa khiến cậu vội vàng đứng dậy để thoát khỏi ma trảo của hắn.
“Mặt, nóng quá.” – Đỗ Thác nhìn cậu bằng ánh mắt nóng cháy, hắn nhẹ giọng nói – “Mắt, xinh đẹp, môi, thật mềm.”
Giờ Thương Mặc còn không dám đối diện với Đỗ Thác, cậu có cảm giác ánh mắt đối phương cứ như đang châm lửa lên người mình vậy. Chỉ là tuy không nhìn Đỗ Thác, nhưng câu nói kia của hắn vẫn đủ sức khiến cả người cậu phát ngượng. Thương Mặc đứng lên, rũ mắt nói với hắn: “Anh mau đi ngủ đi. Tôi về trước, đêm nay sẽ qua thăm anh.”
Nói xong, Thương Mặc lập tức muốn đi ra nhưng tay lại bị Đỗ Thác kéo lại, theo đó còn có cả giọng nói của hắn: “Đừng đi.”
Nghe thanh âm yếu ớt lại chứa đựng một chút khát vọng này, cuối cùng Thương Mặc vẫn không nhẫn tâm nổi. Nhưng giờ Đỗ Thác vẫn cần dưỡng bệnh, ngày mai còn giải phẫu, hắn nhất định phải nghỉ nơi, nếu không sẽ gây bất lợi cho cuộc phẫu thuật. Thương Mặc vươn tay cầm lấy tay Đỗ Thác nhét vào trong chăn, sau đó nhìn hắn nói: “Giờ đã hơn sáu giờ, chín giờ anh phải làm giải phẫu, vậy nên nhanh chóng ngủ thêm chút đi. Tôi… đêm nay tôi quay lại thăm anh.”
Đỗ Thác không để cho cậu đi. Hắn hé miệng đáp: “Tôi, không ngủ.”
Nói xong, hắn mới nhớ ra là Thương Mặc vừa ghé vào giường ngủ quên mất, hơn nữa mấy ngày nay rạng sáng cậu mới tới, chắc chắn là không được ngủ đủ, vì vậy Đỗ Thác nói tiếp: “Mặc Mặc, em về, nghỉ ngơi, chiều, lại đến.”
Thương Mặc hiểu ý Đỗ Thác, hắn sợ cậu vì sáng nào cũng tới mà ngủ không đủ nên bảo cậu chiều hẵng qua, nhưng ban ngày cha mẹ hắn đều ở đây, cậu… như vậy sẽ không ổn. Hơn nữa Đỗ Thác vì cứu cậu mà thành thế này, Thương Mặc xuất hiện ở trước mặt bọn họ rõ ràng là sẽ có chuyện.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc cảm thấy cho dù giữa cậu và Đỗ Thác có hòa thuận trở lại thì cha mẹ Đỗ cũng… không quá khả quan đâu.
Làm gì có cha mẹ nào sẽ đồng ý để con trai mình ở bên người con trai đã hại hắn thành như vậy.
Mắt Thương Mặc tối sầm.
Tất nhiên Đỗ Thác cũng thấy được, hắn không biết rốt cuộc cậu làm sao, nhưng trong lòng cũng trầm xuống.
Thương Mặc nhìn Đỗ Thác, thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ quan tâm khiến cậu cảm thấy thật ấm lòng. Cậu nói: “Chờ anh khỏi tôi trở lại thăm anh thì hơn. Mấy hôm nay đoàn phim cũng phải quay về địa điểm quay rồi. Tôi là diễn viên chính, không thể nghỉ quá lâu. Có lẽ đến lúc anh khỏi tôi cũng quay xong.”
Đỗ Thác nghe cậu nói phải về đoàn phim bèn nghĩ ngay tới đám cháy ngày đó, trong lòng lại không yên. Giờ hắn còn đang nằm việc không thể động đậy, ngộ nhỡ Thương Mặc có chuyện không hay xảy ra, hắn phải làm gì bây giờ. Đỗ Thác há to miệng, lo lắng nói: “Không được, không cho đi.”
Thương Mặc nghe vậy cũng biết là hắn lo cho mình, vì thế cười đáp: “Anh yên tâm, lần này không có việc gì đâu. Bên công ty cũng đã cho vài người tới, đoàn phim cũng tăng mạnh bảo vệ. Anh dưỡng thương cho tốt đi, tôi… cuối tuần tôi sẽ tới thăm anh.”
Tuy nói là mỗi cuối tuần, nhưng đến lúc đó cũng không thể chắc chắn. Dù sao nhân vật chính mà đi cũng sẽ khiến đoàn phim chậm trễ rất nhiều chuyện, kéo dài tiến trình quay phim. Nhưng một tuần tới thăm Đỗ Thác một lần là chuyện bắt buộc, bởi nếu lâu không qua nhìn hắn, trong lòng Thương Mặc cũng không thể nào yên tâm. Có lẽ đến lúc ấy cậu sẽ qua vào buổi tối để sáng hôm sau đi luôn.
Đỗ Thác cũng biết bản thân không thể khuyên được Thương Mặc, hơn nữa cậu cũng là một người đàn ông, cũng muốn liều mạng gây dựng sự nghiệp. Đỗ Thác cũng là một người đàn ông, hắn cũng có thể hiểu được điều này, vậy nên cho dù không nguyện ý đến đâu hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Đỗ Thác nhìn vào mắt cậu, nói: “Được, em, chú ý, an toàn, à, nhớ, nhớ đến tôi.”
Thương Mặc nghe được đoạn đầu còn gật đầu, đến đoạn sau, mảnh đỏ bừng trên mặt vừa rồi vất vả lắm mới rút xuống lại nổi lên. Cậu rũ mắt, cắn môi, nói: “Tôi… biết rồi. Giờ anh ngủ đi, tôi đi đây.”
Đỗ Thác dịu dàng nhìn cậu, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Thương Mặc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, mặt cậu lại bắt đầu nóng ran. Cậu cười với hắn rồi xoay người ra khỏi phòng, quay về phòng mình ngủ bù.
Thương Mặc ngủ thẳng đến chín giờ. Lúc cậu tỉnh lại, Viên Diệp đang ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn cậu: “Dạo này ngày nào cậu cũng ngủ đến chín mười giờ mà sao quầng thâm mắt càng ngày càng đậm nhỉ.”
Thương Mặc cười hì hì rồi rời giường rửa mặt. Sau khi ăn xong đồ ăn Viên Diệp mang tới, cậu nói với y: “Hôm nay tớ định xuất viện.”
Viên Diệp cũng biết Thương Mặc không bị thương, chỉ là vì hít vào chút khói nên hôm mê, vì vậy y gật đầu, đứng lên nói: “Tới giúp cậu làm thủ tục xuất viện.”
Thương Mặc cười đáp lời: “Ừ, cảm ơn Diệp tử.”
Viên Diệp đi rồi, Thương Mặc gọi cho Kiều Lẫm, nói với anh là hôm nay cậu xuất viện, chiều sẽ về đoàn phim.
Kiều Lẫm ở bên kia rất bận. Anh ngẩn người nghe cậu nói xong, cuối cùng bảo cậu chú ý an toàn.
Thương Mặc cúp máy rồi gọi cho Kỷ Tức, nói với ông rằng chiều nay cậu sẽ về đoàn phim. Kỷ Tức không nghĩ là tâm lý cậu nhanh hồi phục như vậy, dù sao Thương Mặc cũng suýt chết trong đó. Ông còn đang nghĩ mấy ngày nữa phải gọi điện hỏi thăm cậu, không ngờ cậu đã chủ động gọi trước, còn nói sẽ quay về đoàn phim.
Ở đầu dây bên kia, Kỷ Tức cười nói: “Được, trưa nay tôi sẽ cho lái xe đến nhà đón cậu.”
Thương mặc cũng cười, cậu đáp: “Vâng, cảm ơn đạo diễn. Chiều nay hai giờ đạo diễn bảo lái xe đến nhé.”
“Được, tôi gọi cho cậu ta luôn đây.”
Cậu vừa cúp máy thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người vào là Hứa Ý đã lâu không gặp. Thương Mặc kinh ngạc vui sướng đứng lên: “Đạo diễn, sao anh lại tới đây.”
Hứa Ý đang bận rộn đóng phim ở nước ngoài, Thương Mặc vì không muốn quấy rầy anh mà không nói cho anh biết mình phải nằm viện, nào ngờ Hứa Ý vẫn biết, còn về nước thăm cậu.
Hứa Ý cao thấp liếc mắt đánh giá Thương Mặc, thấy sắc mặt cậu hồng hào, không giống như có thương tích mới thở phào: “Không phải vì nhận được tin khách sạn em ở cháy nên mới lập tức bay về sao.”
Thương Mặc nghe vậy gãi đầu: “Em thật sự không bị thương gì nên mới không nói cho anh biết.”
Hứa Ý nhìn cậu, lắc đầu: “Ít nhất cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ.”
Thương Mặc biết lần này bản thân mình sai, vậy nên cậu thành khẩn gật đầu: “Về sau chuyện gì em cũng sẽ nói cho anh biết.”
Hứa Ý cười khẽ: “Thế còn được. À, tôi vừa gặp Viên Diệp ở ngoài, cậu ấy nói đang giúp em làm thủ tục xuất viện. Sao mà xuất viện sớm vậy được?”
Thương Mặc gật đầu: “Em không bị thương, hơn nữa mọi người trong đoàn phim đều có mặt rồi, chỉ còn thiếu mỗi em. Nếu em không đi sẽ làm chậm tiến trình quay phim.”
Hứa Ý gật đầu, tán thưởng nhìn cậu: “Em dũng cảm đấy. Người bình thường mà gặp chuyện này nhất định sẽ không chịu quay lại chỗ đó. Em thì ngược lại còn vội vàng đi về. À, tôi nghe nói là Đỗ Thác cứu em ra. Vì cứu em mà cậu ta bị thương rất nặng, phải không?”
Thương Mặc nghe đến tên Đỗ Thác lại nhớ đến hình ảnh hắn bị bọc như xác ướp. Cậu không cười nữa, nói: “Vâng, bác sĩ nói diện tích bỏng rất lớn. Mấy ngày nay anh ấy vẫn phải làm giải phẫu khôi phục, giờ đã tốt hơn một chút, nhưng cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn lành lặn.”
Hứa Ý nhìn vẻ mặt cậu, biết rằng giữa Thương Mặc và Đỗ Thác đã có điều gì đó thay đổi. Anh mím môi thành một đường thẳng, nói: “Yên tâm đi, giờ y học phát triển như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không sao đâu. Có phải giờ em đang không biết giờ phải làm giải quyết chuyện em và cậu ta thế nào đúng không? Lần này cậu ta vì em mà bị thương nặng như vậy, thật ra em… cũng rất lo lắng phải không.”
Thương Mặc ngẩn người rồi rũ mắt, gật đầu: “Trước kia em cứ nghĩ là trong lòng em với anh ta chỉ có hận, nhưng sau chuyện này, em nhận ra em trong lòng em không hề muốn anh ta chết, cũng không muốn anh ta bị thương.”
Hứa Ý dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thương Mặc. Cuối cùng, anh thở dài nói: “Tôi biết cậu ta đối xử với em khác với những người khác, nhưng tôi không biết cậu ta có thật lòng thích em hay không. Nhưng mà, cho dù em làm gì, tôi cũng sẽ ở phía sau ủng hộ em.”
Anh biết kết cục bi thảm của Thương Mặc đời trước, anh không muốn cậu giẫm vào vết xe đổ, không muốn để Thương Mặc đời này cũng phải rơi vào thảm cảnh như vậy.
“Thật ra em muốn cho anh ta, cũng là cho em một cơ hội, để xem em và anh ta có phải như anh ta đã nói, cả đời dây dưa một chỗ hay không. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện này, em mới hiểu rằng lời yêu không phải chỉ tùy tiện nói, mà phải nguyện ý dùng sinh mệnh để trao đổi. Vậy nên em muốn cùng anh ta thử xem, xem là chuyện của chúng em cuối cùng có thể có một kết cục tốt hay không.”
Hết chương 90.
Lại một cái plot nữa mà đến bây giờ tôi cũng mới nhận ra =))) Nhưng mà thế này thì lắm người trọng sinh quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.