Chương 16: Tụ cơm
Mạn Di
22/09/2020
Vương thẩm làm cơm thanh đạm ăn rất ngon, mọi người cũng không câu nệ với mấy cái lễ nghi bàn cơm gì đó, vừa ăn vừa tán gẫu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn cơm xong, bồi Cố lão gia tử nói chuyện trong chốc lát, bọn họ liền chuẩn bị cáo từ. Sự thật thì, ba anh em nhà Cố gia đều định cư ở những nơi khác nhau, Cố Thần trước khi rời nước, ở tiểu khu của Trang Thiển có mua một căn, sớm đã trang hoàng rất tốt, chỉ chờ vào ở là được.
Cửa lớn có ngọn đèn màu vàng chíu rọi ấm áp, Trang Triệt đã mang giày ở ngoài cửa đợi Trang Thiển, ngọn đèn tạo bóng của anh rọi xuống nền, cái bóng mờ nhạt khiến cho biểu tình lạnh như băng của anh nhu hòa đi một chút. Trang Thiển mang giày xong thì đứng lên, một bên mặc vào áo khoác một bên hướng anh mình đi tới: “Anh, xong rồi.”
“Mộc Mộc, chúng ta ….. cùng ….. đi…..” Mới đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng của Cố Thần ở phía sau. Trang Thiển nghiêng đầu, vừa vặn thưởng thức được khuôn mặt tươi cười như mọi khi của Cố Thần nhưng khi thấy Trang Triệt bắn quét qua thì trở nên có chút cứng ngắc.
Bất quá, Cố Thần vẫn nhanh chóng điều chỉnh bước đến, tiến đến bên cạnh Trang Thiển, ngữ khí cố ý mang theo một tia đáng thương: “Mộc Mộc, cậu sao có thể vứt bỏ tôi, tôi không có xe, hành lý còn trên xe cậu nữa đó.” (vì đang có Trang Triệt nên ta tự chuyển sang chế độ xưng hô bạn bè).
Hắn vô tội nhìn Trang Triệt, hoàn toàn không thèm để ý tầm mắt đông lạnh của anh, “Trang đại ca, anh cũng lái xe đến phải không, vậy em ngồi chung xe với Trang Thiển là được rồi.”
“Ai da, em trai tôi tặng cho cậu đó.” Cố Hựu cười hì hì khoát tay lên vai Cố Thần.
Nhưng không đợi y nói được hai câu, ngay lập tức bị Cố Hoàn kéo ra, Cố đại ca thiết diện vô tư: “Đừng quậy, nhà em ở hướng khác.”
“Ôi chao, có quan hệ gì chứ, em có thể ở nhà em trai mình mà~~” Cố Hựu bị Cố Hoàn tha đi càng lúc càng xa, đến khi chỉ còn thấy hai thân ảnh thôi mà vẫn còn nghe được tiếng y nói chuyện.
“Hừ.” Trang Triệt lông mi hơi nhíu lại, độ ấm quanh thân đột nhiên tuột xuống, ngữ khí tự nhiên đáp lại Cố Thần: “Mộc Mộc sẽ ngồi cùng xe với tôi, cậu tự chạy xe của Mộc Mộc về, như vậy thuận tiện hơn.”
Trang Triệt hoàn toàn xem nhẹ nụ cười của Cố Thần trong nháy mắt cứng lại, tự nhiên sờ sờ đầu Trang Thiển: “Mộc Mộc, đi thôi.”
“Phốc.” Trang Thiển nhẹ nhàng cười một chút, chạy nhanh đuổi theo bước chân của Trang Triệt, đi được vài bước liền dừng lại, mang theo ý cười nhìn Cố Thần.
Cố Thần vốn tưởng rằng Trang Thiển không được tự nhiên bỏ đi sẽ không quay đầu lại, không nghĩ tới cậu thế mà quay lại nhìn, Trang Thiển cách cửa chính một đoạn ngắn, phần lớn cả người đều đứng trong bóng tối, khuôn mặt bị ánh sáng màu vàng chiếu vào có chút mông lung, chỉ cảm thấy con ngươi màu hổ phách trong mắt đều là ý cười, bị một tầng ánh sáng nhuộm lên, có vẻ mờ ám và hấp dẫn.
Còn không đợi Cố Thần từ trong sự ngây người nho nhỏ của mình hồi phục, Trang Thiển tự nhiên vung tay lên, một cái đồ vật nhỏ đã bị ném lại đây. Cố Thần theo bản năng đưa tay bắt lấy, cảm thấy có chút nặng, sau đó liền nhìn Trang Thiển đang mỉm cười thật tươi với hắn: “Chìa khóa xe, gặp lại sau.”
Cố Thần mở tay ra, trong lòng bàn tay nằm một chùm chìa khóa, có treo thêm một thánh giá chữ thập màu bạc làm trang trí, ở dưới ánh đèn sáng lên lấp lánh.
Nâng đầu lên, Trang Thiển đã đi xa, Cố Thần cầm chìa khóa, cười nhẹ nhàng, cũng đi ra khỏi cửa, ngày sau còn dài mà, không phải sao.
Trang Thiển ngồi trên ghế phó lái, nghĩ đến lúc Cố Thần đứng dưới ánh đèn nhìn mình ngoảnh đầu lại, ánh mắt không tự giác sáng lên vài phần, không nhịn được cười khẽ. Lại nghĩ đến, Cố Thần phát hiện mình chẳng qua là ném chùm chìa khóa, bất giác trong mắt mang theo vài phần mất mát nho nhỏ, bộ dạng đó giống như một con thú cưng to lớn được nuôi trong nhà đang chịu ủy khuất gì đó, không khỏi cười càng thêm vui vẻ.
“Vui lắm sao?” Trang Triệt nhìn thấy em trai mình đang vô cùng đắc ý như tên ngốc, cảm giác cậu giống như một cậu bé ấu trĩ vừa ăn hiếp thành công nữ sinh mình thích.
Trang Thiển cảm nhận được không khí xung quanh anh trai mình hạ xuống, bỗng dưng có chút chột dạ, mặt không tự chủ được hồng hồng cả lên, nhưng cậu vẫn tự nhiên cười tươi đối mặt với anh hai mình: “Ân, vui lắm.”
Trang Triệt không trả lời, sự thật là, gả con gái trong lòng các ông bố lúc nào cũng phức tạp và buồn bực, hơn nữa trăm điều bới móc mới chỉ là cơ bản, ngẫu nhiên còn có thể cố tình phá hoại. Mà gả em trai, trong lòng anh trai cũng chẳng thể nào bình tĩnh nổi, thậm chí càng thêm sầu não, bởi vì vô luận nhìn góc nào cũng là Trang Thiển bị áp…… (=.-IIIII)
Ở chung nhiều năm, Trang Thiển xem biểu tình luôn khống chế tốt của anh trai mà nhìn ra vài tia phiền muộn. Cậu cảm thấy trong lòng ấm áp, còn thật sự nhìn Trang Triệt: “Yên tâm đi, anh hai, em vẫn thích anh nhất.”
Khí tràng của Trang Triệt dịu đi một ít, Trang Thiển cảm thấy tâm tình của anh mình tốt lên không ít, vì thế tạm yên tâm dựa vào lưng ghế phía sau.
Cơm tối ăn có chút trễ, ăn xong mọi người còn ngồi trên sô pha uống một bình trà, nói chuyện trong chốc lát, thời gian cũng đã không còn sớm. Trên đường không có kẹt gì này nọ, nhưng đèn xanh đỏ thì đặc biệt nhiều, mà trong nội thành cũng không được chạy nhanh, Trang Thiển ngồi trên xe, cảm thấy cứ lắc lư lắc lư, chẳng khác nào nằm trong cái nôi lớn, làm cho cậu muốn ngủ một chút nhưng lại không ngủ sâu được. Có đôi khi bên cạnh có một chiếc xe chạy qua, cuốn theo một trận gió, cậu sẽ tỉnh táo một chút, tiếp theo lại chìm vào giấc ngủ……….
Nhà Trang Thiển ở ngoại ô, đợi đến khi xe chạy đến dưới chân núi thì đã khuya, Trang Thiển cảm giác xe đang ở trên sườn núi hơn nữa còn quẹo cua, làm cho cậu thoáng tỉnh hơn không ít. Sau đó đột nhiên tiếng chuông di động reo lên, khiến cậu bật mạnh người dậy. Kỳ thật, chuông di động của Trang Thiển là một khúc dương cầm, đặc biệt thư thái, ngày thường nghe xong cảm thấy ôn hòa, nhưng ở trong đêm tối yên tĩnh, thanh âm lại đột ngột cất lên, vô cùng dọa người.
Trang Thiển bỗng dưng bị gọi tỉnh, nhưng ý thức vẫn còn có chút mơ màng, cậu phản xạ có điều kiện như bình thường tiếp lấy di động, cầm nó áp đến bên tai, thật ra thì phần lớn còn không hiểu được bản thân mình đang làm gì. Nhưng là rất nhanh, cậu thực sự toàn thân toàn tâm bị thức tỉnh.
“Trang…… Trang lão đại!!!!!” Giọng nói thật to, hô lên khiến âm thanh bị phóng đại đến vô cùng hiệu quả.
Đầu kia điện thoại, thanh âm Đường Duẫn Triết rấp gấp gáp, mang theo ba phần không thể tin, ba phần lo lắng, ba phần khẩn cấp….. còn có hình như nghiến răng chịu đựng. Trang Thiển không biết vì sao, thứ nhất nội tâm phản ứng nhưng lại không nói gì, sau đó trong đầu ý niệm đầu tiên nghĩ tới là, Đường Duẫn Triết chắc lại làm ra việc ngốc nghếch gì rồi.
Kế tiếp đó, Trang Thiển cảm thấy Trang Triệt tản mát ra một tia bất mãn, hiển nhiên anh đối với tên khốn làm phiền giấc ngủ của em trai mình có chút để mắt.
Trang Thiển lập tức ý thức được tình huống hiện tại, cảm thấy lông mi mình có chút run rẩy, cậu nghĩ, nếu Đường Duẫn Triết có ở đây cậu nhất định sẽ đạp cậu ta một cái. Trong lòng tuy thiên mã hành không sự tình này nọ(ngựa trời đạp mây chạy, chắc là nói suy nghĩ Thiển nhi bay nhanh như ngựa trời chạy),nhưng ngoài miệng Trang Thiển không có ngừng, thanh âm cậu mang theo một tia buồn ngủ cùng một chút không kiên nhẫn, còn có một chút uy hiếp nho nhỏ: “Đã trễ thế này mà cậu còn không ngủ sao? Có chuyện gì thì ngày mai nói đi.”
“Hắc hắc hắc…. Trang Thiển, tôi đánh thức cậu à…..Ấy ấy ấy ấy!!! Đừng có cúp mà…..” Sau đó cười có chút lấy lòng, cái này hoàn toàn là do nhiều năm luôn bị áp bức mà ra, bất quá Trang Thiển cũng không chuẩn bị nghe nội dung tiếp sau của cậu ta, không chút do dự tắt điện thoại.
Lúc sau, xe đã đến trước cửa nhà. Trang Thiển đem di động để sang bên, mệt mỏi đánh một cái ngáp.
“Mộc Mộc, mệt lắm à?” Trang Triệt một bên cẩn thận đêm xe chạy vào ga ra một bên hỏi.
“Ân…….” Trang Thiển híp mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trang Triệt dừng xe xong, Trang Thiển chậm chạp mở cửa xe, bước xuống, lắc lư từ tốn đi theo Trang Triệt vào trong nhà.
Trang Triệt mở cửa phòng khách nhuốm một chút màu sắc ánh sáng vàng mờ mờ của cái đèn tường, nhưng ánh sáng vẫn chiếu vào mắt khiến Trang Thiển mị hí mắt, cậu không khỏi lấy tay che lại.
Trang Triệt dịu dàng vỗ vỗ Trang Thiển, giúp đỡ cậu một phen, tránh cho việc Trang Thiển dùng tay che mắt như vậy sẽ đi không thấy đường: “Tốt rồi, Mộc Mộc đi ngủ sớm đi, sáng ngày mai anh có việc, buổi tối sẽ về ăn cơm.”
“Dạ, anh cũng chú ý nghỉ ngơi sớm.” Trang Thiển mơ mơ màng màng gật gật đầu, đầu nhẹ lắc lắc chậm chạp lên lầu.
Đợi Trang Thiển đóng cửa xong, trong nháy mắt cậu dựng thẳng lưng lại, không chút buồn ngủ, ánh mắt sắc sảo thập phần sáng ngời, hoàn toàn không có chút mông lung muốn ngủ. Cậu nhanh chóng lấy ra di động, nhấn gọi đến điện thoại Đường Duẫn Triết.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng thì đã được tiếp mở, Đường Duẫn Triết vĩnh viễn không giữ nổi bình tĩnh: “Trang Thiển, Trang lão đại, cậu cúp điện thoại của tôi để làm gì chứ!”
“Anh tôi có mặt ở đó.” Trang Thiển một bên trả lời một bên mở máy tính, ban ngày trong đầu cậu đều là chuyện của Cố Thần, thiếu chút nữa quên còn có “bao phụ kiện bị trì hoãn”……..
Đường Duẫn Triết trầm mặc hai giây, hiển nhiên cậu ta hiểu được đó nghĩa là gì, nhưng không quá khẳng định, nhưng mà Trang Thiển tựa hồ biết cậu ta muốn nói cái gì hơn nữa không thể nói cho Trang Triệt đại ca…… Như vậy có phải hay không thuyết minh……
….. Không phải mơ.
“Trang…..lão đại….. Cậu có biết hiện tại đây là năm nào không?” Tiếng của Đường Duẫn Triết có chút khô khốc, hiển nhiên cậu ta đang vô cùng khẩn trương.
Máy tính rất nhanh được khởi động, Trang Thiển một bên đợi mở máy một bên không nói gì đem di động bên tay phải chuyển sang tay trái: “Hả?”
Thanh âm Trang Thiển ép xuống có chút thấp, âm điệu hơi lên cao, Đường Duẫn Triết lập tức hiểu ý: “Được rồi, tôi biết hiện tại là năm 2013, cái đó, cậu có biết đến năm 2014 sẽ phát sinh chuyện gì hay không?” Giọng cậu ta thần thần bí bí, giống như đang cúi đầu bàn bạc hoạt động ngầm nào đó.
“A….” Máy tính đã mở xong, Trang Thiển bắt đầu network, “Yên tâm đi, là thật.”
“Thực…. Thực sự????” Đường Duẫn Triết giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, đương nhiên mèo là loài chẳng mấy đáng yêu, có lẽ còn có chút hèn mọn. Bất quá cậu ta rất nhanh bình tĩnh lại, dè thấp giọng xuống, “Vậy Trang lão đại, cậu có biết vì sao chúng ta trở lại hay không?”
“Biết.” Trang Thiển đình chỉ thao tác máy tính, cậu trầm mặc một lúc, sau đó hít một hơi, “Đến lúc nào đó tôi sẽ giải thích, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu làm những chuẩn bị cần thiết. Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không để mọi người biến thành tang thi đâu.”
Đường Duẫn Triết mau lẹ bắt được lời xin lỗi đằng sau giọng nói của Trang Thiển, bất quá thanh âm cậu ta vẫn như trước lớn như sấm, lộ ra lòng hăng hái không chút để bụng: “Tôi tin cậu, Trang Thiển.”
“Tôi cũng tin cậu.” Trang Thiển tựa vào lưng ghế ngồi, nở một nụ cười nhẹ, “Vậy đi, mai gặp?”
“88~” Đường Duẫn Triết hài lòng liền cúp điện thoại. (số 88 thường được sử dụng như là một lời chào "tạm biệt" vì số 88 trong tiếng Quan Thoại được phát âm như <code>bā bā</code>, tương tự như phát âm của "bye bye" trong tiếng Anh)
Trang Thiển mở ra hòm thư, tư liệu đã được gửi đến.
Đầu tiên, cậu nhấn vào xem về Mạnh Viễn, trên ảnh chụp, Mạnh Viễn mặc chính trang (ở đây có thể là đồ vét gì đó, ăn mặc nghiêm túc), nhưng lại cứ cố tình mở ra hơn hai cái khuy áo, đối với máy ảnh mỉm cười như xuân về hoa nở vô cùng ấm áp, không có chút nào nghiêm chỉnh.
Trang Thiển chống cái trán nhìn nhìn, mỉm cười bắt đầu nhấn nút gọi điện thoại……..
Ăn cơm xong, bồi Cố lão gia tử nói chuyện trong chốc lát, bọn họ liền chuẩn bị cáo từ. Sự thật thì, ba anh em nhà Cố gia đều định cư ở những nơi khác nhau, Cố Thần trước khi rời nước, ở tiểu khu của Trang Thiển có mua một căn, sớm đã trang hoàng rất tốt, chỉ chờ vào ở là được.
Cửa lớn có ngọn đèn màu vàng chíu rọi ấm áp, Trang Triệt đã mang giày ở ngoài cửa đợi Trang Thiển, ngọn đèn tạo bóng của anh rọi xuống nền, cái bóng mờ nhạt khiến cho biểu tình lạnh như băng của anh nhu hòa đi một chút. Trang Thiển mang giày xong thì đứng lên, một bên mặc vào áo khoác một bên hướng anh mình đi tới: “Anh, xong rồi.”
“Mộc Mộc, chúng ta ….. cùng ….. đi…..” Mới đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng của Cố Thần ở phía sau. Trang Thiển nghiêng đầu, vừa vặn thưởng thức được khuôn mặt tươi cười như mọi khi của Cố Thần nhưng khi thấy Trang Triệt bắn quét qua thì trở nên có chút cứng ngắc.
Bất quá, Cố Thần vẫn nhanh chóng điều chỉnh bước đến, tiến đến bên cạnh Trang Thiển, ngữ khí cố ý mang theo một tia đáng thương: “Mộc Mộc, cậu sao có thể vứt bỏ tôi, tôi không có xe, hành lý còn trên xe cậu nữa đó.” (vì đang có Trang Triệt nên ta tự chuyển sang chế độ xưng hô bạn bè).
Hắn vô tội nhìn Trang Triệt, hoàn toàn không thèm để ý tầm mắt đông lạnh của anh, “Trang đại ca, anh cũng lái xe đến phải không, vậy em ngồi chung xe với Trang Thiển là được rồi.”
“Ai da, em trai tôi tặng cho cậu đó.” Cố Hựu cười hì hì khoát tay lên vai Cố Thần.
Nhưng không đợi y nói được hai câu, ngay lập tức bị Cố Hoàn kéo ra, Cố đại ca thiết diện vô tư: “Đừng quậy, nhà em ở hướng khác.”
“Ôi chao, có quan hệ gì chứ, em có thể ở nhà em trai mình mà~~” Cố Hựu bị Cố Hoàn tha đi càng lúc càng xa, đến khi chỉ còn thấy hai thân ảnh thôi mà vẫn còn nghe được tiếng y nói chuyện.
“Hừ.” Trang Triệt lông mi hơi nhíu lại, độ ấm quanh thân đột nhiên tuột xuống, ngữ khí tự nhiên đáp lại Cố Thần: “Mộc Mộc sẽ ngồi cùng xe với tôi, cậu tự chạy xe của Mộc Mộc về, như vậy thuận tiện hơn.”
Trang Triệt hoàn toàn xem nhẹ nụ cười của Cố Thần trong nháy mắt cứng lại, tự nhiên sờ sờ đầu Trang Thiển: “Mộc Mộc, đi thôi.”
“Phốc.” Trang Thiển nhẹ nhàng cười một chút, chạy nhanh đuổi theo bước chân của Trang Triệt, đi được vài bước liền dừng lại, mang theo ý cười nhìn Cố Thần.
Cố Thần vốn tưởng rằng Trang Thiển không được tự nhiên bỏ đi sẽ không quay đầu lại, không nghĩ tới cậu thế mà quay lại nhìn, Trang Thiển cách cửa chính một đoạn ngắn, phần lớn cả người đều đứng trong bóng tối, khuôn mặt bị ánh sáng màu vàng chiếu vào có chút mông lung, chỉ cảm thấy con ngươi màu hổ phách trong mắt đều là ý cười, bị một tầng ánh sáng nhuộm lên, có vẻ mờ ám và hấp dẫn.
Còn không đợi Cố Thần từ trong sự ngây người nho nhỏ của mình hồi phục, Trang Thiển tự nhiên vung tay lên, một cái đồ vật nhỏ đã bị ném lại đây. Cố Thần theo bản năng đưa tay bắt lấy, cảm thấy có chút nặng, sau đó liền nhìn Trang Thiển đang mỉm cười thật tươi với hắn: “Chìa khóa xe, gặp lại sau.”
Cố Thần mở tay ra, trong lòng bàn tay nằm một chùm chìa khóa, có treo thêm một thánh giá chữ thập màu bạc làm trang trí, ở dưới ánh đèn sáng lên lấp lánh.
Nâng đầu lên, Trang Thiển đã đi xa, Cố Thần cầm chìa khóa, cười nhẹ nhàng, cũng đi ra khỏi cửa, ngày sau còn dài mà, không phải sao.
Trang Thiển ngồi trên ghế phó lái, nghĩ đến lúc Cố Thần đứng dưới ánh đèn nhìn mình ngoảnh đầu lại, ánh mắt không tự giác sáng lên vài phần, không nhịn được cười khẽ. Lại nghĩ đến, Cố Thần phát hiện mình chẳng qua là ném chùm chìa khóa, bất giác trong mắt mang theo vài phần mất mát nho nhỏ, bộ dạng đó giống như một con thú cưng to lớn được nuôi trong nhà đang chịu ủy khuất gì đó, không khỏi cười càng thêm vui vẻ.
“Vui lắm sao?” Trang Triệt nhìn thấy em trai mình đang vô cùng đắc ý như tên ngốc, cảm giác cậu giống như một cậu bé ấu trĩ vừa ăn hiếp thành công nữ sinh mình thích.
Trang Thiển cảm nhận được không khí xung quanh anh trai mình hạ xuống, bỗng dưng có chút chột dạ, mặt không tự chủ được hồng hồng cả lên, nhưng cậu vẫn tự nhiên cười tươi đối mặt với anh hai mình: “Ân, vui lắm.”
Trang Triệt không trả lời, sự thật là, gả con gái trong lòng các ông bố lúc nào cũng phức tạp và buồn bực, hơn nữa trăm điều bới móc mới chỉ là cơ bản, ngẫu nhiên còn có thể cố tình phá hoại. Mà gả em trai, trong lòng anh trai cũng chẳng thể nào bình tĩnh nổi, thậm chí càng thêm sầu não, bởi vì vô luận nhìn góc nào cũng là Trang Thiển bị áp…… (=.-IIIII)
Ở chung nhiều năm, Trang Thiển xem biểu tình luôn khống chế tốt của anh trai mà nhìn ra vài tia phiền muộn. Cậu cảm thấy trong lòng ấm áp, còn thật sự nhìn Trang Triệt: “Yên tâm đi, anh hai, em vẫn thích anh nhất.”
Khí tràng của Trang Triệt dịu đi một ít, Trang Thiển cảm thấy tâm tình của anh mình tốt lên không ít, vì thế tạm yên tâm dựa vào lưng ghế phía sau.
Cơm tối ăn có chút trễ, ăn xong mọi người còn ngồi trên sô pha uống một bình trà, nói chuyện trong chốc lát, thời gian cũng đã không còn sớm. Trên đường không có kẹt gì này nọ, nhưng đèn xanh đỏ thì đặc biệt nhiều, mà trong nội thành cũng không được chạy nhanh, Trang Thiển ngồi trên xe, cảm thấy cứ lắc lư lắc lư, chẳng khác nào nằm trong cái nôi lớn, làm cho cậu muốn ngủ một chút nhưng lại không ngủ sâu được. Có đôi khi bên cạnh có một chiếc xe chạy qua, cuốn theo một trận gió, cậu sẽ tỉnh táo một chút, tiếp theo lại chìm vào giấc ngủ……….
Nhà Trang Thiển ở ngoại ô, đợi đến khi xe chạy đến dưới chân núi thì đã khuya, Trang Thiển cảm giác xe đang ở trên sườn núi hơn nữa còn quẹo cua, làm cho cậu thoáng tỉnh hơn không ít. Sau đó đột nhiên tiếng chuông di động reo lên, khiến cậu bật mạnh người dậy. Kỳ thật, chuông di động của Trang Thiển là một khúc dương cầm, đặc biệt thư thái, ngày thường nghe xong cảm thấy ôn hòa, nhưng ở trong đêm tối yên tĩnh, thanh âm lại đột ngột cất lên, vô cùng dọa người.
Trang Thiển bỗng dưng bị gọi tỉnh, nhưng ý thức vẫn còn có chút mơ màng, cậu phản xạ có điều kiện như bình thường tiếp lấy di động, cầm nó áp đến bên tai, thật ra thì phần lớn còn không hiểu được bản thân mình đang làm gì. Nhưng là rất nhanh, cậu thực sự toàn thân toàn tâm bị thức tỉnh.
“Trang…… Trang lão đại!!!!!” Giọng nói thật to, hô lên khiến âm thanh bị phóng đại đến vô cùng hiệu quả.
Đầu kia điện thoại, thanh âm Đường Duẫn Triết rấp gấp gáp, mang theo ba phần không thể tin, ba phần lo lắng, ba phần khẩn cấp….. còn có hình như nghiến răng chịu đựng. Trang Thiển không biết vì sao, thứ nhất nội tâm phản ứng nhưng lại không nói gì, sau đó trong đầu ý niệm đầu tiên nghĩ tới là, Đường Duẫn Triết chắc lại làm ra việc ngốc nghếch gì rồi.
Kế tiếp đó, Trang Thiển cảm thấy Trang Triệt tản mát ra một tia bất mãn, hiển nhiên anh đối với tên khốn làm phiền giấc ngủ của em trai mình có chút để mắt.
Trang Thiển lập tức ý thức được tình huống hiện tại, cảm thấy lông mi mình có chút run rẩy, cậu nghĩ, nếu Đường Duẫn Triết có ở đây cậu nhất định sẽ đạp cậu ta một cái. Trong lòng tuy thiên mã hành không sự tình này nọ(ngựa trời đạp mây chạy, chắc là nói suy nghĩ Thiển nhi bay nhanh như ngựa trời chạy),nhưng ngoài miệng Trang Thiển không có ngừng, thanh âm cậu mang theo một tia buồn ngủ cùng một chút không kiên nhẫn, còn có một chút uy hiếp nho nhỏ: “Đã trễ thế này mà cậu còn không ngủ sao? Có chuyện gì thì ngày mai nói đi.”
“Hắc hắc hắc…. Trang Thiển, tôi đánh thức cậu à…..Ấy ấy ấy ấy!!! Đừng có cúp mà…..” Sau đó cười có chút lấy lòng, cái này hoàn toàn là do nhiều năm luôn bị áp bức mà ra, bất quá Trang Thiển cũng không chuẩn bị nghe nội dung tiếp sau của cậu ta, không chút do dự tắt điện thoại.
Lúc sau, xe đã đến trước cửa nhà. Trang Thiển đem di động để sang bên, mệt mỏi đánh một cái ngáp.
“Mộc Mộc, mệt lắm à?” Trang Triệt một bên cẩn thận đêm xe chạy vào ga ra một bên hỏi.
“Ân…….” Trang Thiển híp mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trang Triệt dừng xe xong, Trang Thiển chậm chạp mở cửa xe, bước xuống, lắc lư từ tốn đi theo Trang Triệt vào trong nhà.
Trang Triệt mở cửa phòng khách nhuốm một chút màu sắc ánh sáng vàng mờ mờ của cái đèn tường, nhưng ánh sáng vẫn chiếu vào mắt khiến Trang Thiển mị hí mắt, cậu không khỏi lấy tay che lại.
Trang Triệt dịu dàng vỗ vỗ Trang Thiển, giúp đỡ cậu một phen, tránh cho việc Trang Thiển dùng tay che mắt như vậy sẽ đi không thấy đường: “Tốt rồi, Mộc Mộc đi ngủ sớm đi, sáng ngày mai anh có việc, buổi tối sẽ về ăn cơm.”
“Dạ, anh cũng chú ý nghỉ ngơi sớm.” Trang Thiển mơ mơ màng màng gật gật đầu, đầu nhẹ lắc lắc chậm chạp lên lầu.
Đợi Trang Thiển đóng cửa xong, trong nháy mắt cậu dựng thẳng lưng lại, không chút buồn ngủ, ánh mắt sắc sảo thập phần sáng ngời, hoàn toàn không có chút mông lung muốn ngủ. Cậu nhanh chóng lấy ra di động, nhấn gọi đến điện thoại Đường Duẫn Triết.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng thì đã được tiếp mở, Đường Duẫn Triết vĩnh viễn không giữ nổi bình tĩnh: “Trang Thiển, Trang lão đại, cậu cúp điện thoại của tôi để làm gì chứ!”
“Anh tôi có mặt ở đó.” Trang Thiển một bên trả lời một bên mở máy tính, ban ngày trong đầu cậu đều là chuyện của Cố Thần, thiếu chút nữa quên còn có “bao phụ kiện bị trì hoãn”……..
Đường Duẫn Triết trầm mặc hai giây, hiển nhiên cậu ta hiểu được đó nghĩa là gì, nhưng không quá khẳng định, nhưng mà Trang Thiển tựa hồ biết cậu ta muốn nói cái gì hơn nữa không thể nói cho Trang Triệt đại ca…… Như vậy có phải hay không thuyết minh……
….. Không phải mơ.
“Trang…..lão đại….. Cậu có biết hiện tại đây là năm nào không?” Tiếng của Đường Duẫn Triết có chút khô khốc, hiển nhiên cậu ta đang vô cùng khẩn trương.
Máy tính rất nhanh được khởi động, Trang Thiển một bên đợi mở máy một bên không nói gì đem di động bên tay phải chuyển sang tay trái: “Hả?”
Thanh âm Trang Thiển ép xuống có chút thấp, âm điệu hơi lên cao, Đường Duẫn Triết lập tức hiểu ý: “Được rồi, tôi biết hiện tại là năm 2013, cái đó, cậu có biết đến năm 2014 sẽ phát sinh chuyện gì hay không?” Giọng cậu ta thần thần bí bí, giống như đang cúi đầu bàn bạc hoạt động ngầm nào đó.
“A….” Máy tính đã mở xong, Trang Thiển bắt đầu network, “Yên tâm đi, là thật.”
“Thực…. Thực sự????” Đường Duẫn Triết giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, đương nhiên mèo là loài chẳng mấy đáng yêu, có lẽ còn có chút hèn mọn. Bất quá cậu ta rất nhanh bình tĩnh lại, dè thấp giọng xuống, “Vậy Trang lão đại, cậu có biết vì sao chúng ta trở lại hay không?”
“Biết.” Trang Thiển đình chỉ thao tác máy tính, cậu trầm mặc một lúc, sau đó hít một hơi, “Đến lúc nào đó tôi sẽ giải thích, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu làm những chuẩn bị cần thiết. Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không để mọi người biến thành tang thi đâu.”
Đường Duẫn Triết mau lẹ bắt được lời xin lỗi đằng sau giọng nói của Trang Thiển, bất quá thanh âm cậu ta vẫn như trước lớn như sấm, lộ ra lòng hăng hái không chút để bụng: “Tôi tin cậu, Trang Thiển.”
“Tôi cũng tin cậu.” Trang Thiển tựa vào lưng ghế ngồi, nở một nụ cười nhẹ, “Vậy đi, mai gặp?”
“88~” Đường Duẫn Triết hài lòng liền cúp điện thoại. (số 88 thường được sử dụng như là một lời chào "tạm biệt" vì số 88 trong tiếng Quan Thoại được phát âm như <code>bā bā</code>, tương tự như phát âm của "bye bye" trong tiếng Anh)
Trang Thiển mở ra hòm thư, tư liệu đã được gửi đến.
Đầu tiên, cậu nhấn vào xem về Mạnh Viễn, trên ảnh chụp, Mạnh Viễn mặc chính trang (ở đây có thể là đồ vét gì đó, ăn mặc nghiêm túc), nhưng lại cứ cố tình mở ra hơn hai cái khuy áo, đối với máy ảnh mỉm cười như xuân về hoa nở vô cùng ấm áp, không có chút nào nghiêm chỉnh.
Trang Thiển chống cái trán nhìn nhìn, mỉm cười bắt đầu nhấn nút gọi điện thoại……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.