Chương 62: Biên cương (thượng)
Vũ Lạc Khinh Trần
05/05/2022
Ra khỏi thành nghênh đón bọn họ chính là một người mặc thanh bào của
người trong công môn, xem nhan sắc quan bào của hắn, Vệ Cẩm Dương liếc
mắt một cái liền nhìn ra hắn cùng lắm cũng chỉ là một viên quan thất
phẩm nho nhỏ, nếu so với hắn, Lâm Giản cùng một vị thiếu tướng quân khác đều là lục phẩm thì quan chức thấp hơn một bậc.
Có điều thái độ của đối phương tựa hồ không hề thân thiện, thậm chí có thể nói là vô cùng hời hợt tùy ý, không chỉ không có một chút ý tứ nghênh đón thượng cấp mà trong lời nói cử chỉ còn toát ra lạnh nhạt cùng coi khinh. Hiển nhiên, hắn ta đối với mấy vị thiếu tướng quân có quan hàm cao hơn mình một cấp cũng không thèm để vào mắt.
Vô cùng đơn giản an bài nơi ở cho bọn họ, sau đó đừng nói tiếp phong yến theo lệ thường nên có, ngay cả đối mặt thì gã cũng không muốn cùng bọn họ nói thêm một câu liền vội vã đi rồi.
"Đây là cái quỷ gì? Quan hàm của lão tử so với hắn còn lớn hơn một cấp đâu, tên Trương Phú Quý này như thế nào còn giống như sợ chúng ta xin xỏ hắn a?" Vệ Cẩm Dương buồn bực nhìn gã một bước phiêu nhiên chạy xa như sợ bị ai ôm đùi, một đầu hắc tuyến.
Vừa rồi chẳng lẽ bọn họ còn chưa giới thiệu rõ ràng phẩm cấp sao? Mới có thể để cho vị Trương đại nhân này sinh ra ảo giác rằng bọn họ mấy cái lục phẩm lại muốn ôm đùi một tên thất phẩm tiểu quan như gã?
Không phải a, nếu hiểu lầm thì gã hẳn là sẽ đem bọn họ phân đến loại doanh trướng bình thường của binh lính mới đúng, nhưng vị Trương đại nhân này thực rõ ràng phân cho bọn họ đơn độc đình viện, đây là đãi ngộ chỉ có thiếu tướng quân mới có a. Hoặc là nói, đãi ngộ của binh sĩ ở biên cương thậm chí còn tốt hơn ở kinh thành? Tin được sao?
"Mắt chó xem người thấp (1) thôi, loại chuyện này quả thực ở tiểu địa phương thì có xác suất phát sinh khá cao so với nơi nhân tinh tụ tập như kinh thành, ngươi thói quen liền tốt rồi." Lâm Giản ngược lại dường như đã gặp qua quá nhiều, vẻ mặt bình tĩnh cùng hiểu rõ.
"Chúng ta lục phẩm, hắn thất phẩm, muốn xem cũng là chúng ta ngó xuống gã đi?" Vệ Cẩm Dương không hiểu ra sao nhìn Lâm Giản, người này rõ ràng lịch duyệt so với hắn muốn nhiều, chỉ cảm thấy suy nghĩ của tên Trương Phú Quý kia kỳ lạ không thể tưởng tượng.
"Nơi này cùng kinh thành chung quy là bất đồng, quan hàm lục phẩm ở chỗ này chưa chắc có thể lớn hơn thất phẩm. Có câu cường long áp bất quá địa đầu xà (2), liền tính địa vị của ngươi cao hơn gã một phẩm, trong mắt người ta cũng bất quá là kẻ từ bên ngoài đến, bất quá cao cấp hơn binh lính một chút thôi, tự nhiên là có lý do đi ôm đùi vị quan phụ mẫu của Vân Tương Thành là gã." Lâm Giản khóe môi ý cười không nóng không lạnh.
Loại chuyện này hắn nhìn đến lại nhiều, kinh thành cũng không thiếu, chẳng qua người ta biết nội liễm, tới rồi mấy khối đất chật hẹp nhỏ bé như nơi này, quan lại địa phương trong đầu đã sớm đem hoàng đế họ gì cũng quên không sai biệt lắm, về một chút ít nội liễm kia càng khuếch đại không ngừng mười lần.
Bọn họ có vài người là quan lục phẩm không sai, nhưng loại quan này ở kinh thành ngay cả một cái hạt mè cũng không bằng thì tới biên quan có thể lớn đến bao nhiêu? Bọn họ biết chính mình là tự nguyện đến chi viện cho biên thành, nhưng trong mắt người khác thì chính là đã bị triều đình vứt bỏ mới bị đuổi đến nơi này. Ngược lại so không kịp mấy vị nhân tinh kia, từng người dưới đáy lòng đều cảm thấy chính mình còn không gian lớn để phát triển, tiền đồ vô lượng đâu.
"Ta nhớ rõ ở chỗ này người có quan hàm cao nhất không phải là tên Trương Phú Quý kia, hẳn là chủ soái hiện tại của ba mươi vạn quân đang đóng binh ở Vân Tương Thành, Vạn đại tướng quân mới đúng đi." Vệ Cẩm Dương khó hiểu nhăn lại mi. Bọn họ lần này tới chi viện, người lãnh đạo trực tiếp cũng là vị Vạn tướng quân này a. Nếu phía trên vẫn còn quan viên, lại như thế nào có thể dung túng Trương Phú Quý tên kia mắt chó không coi ai ra gì đâu.
"Trương Phú Quý chính là nghĩa tử của Vạn tướng quân, nhân gia tự nhiên là sợ mấy kẻ khách ngoại lai nghèo kiết hủ lậu như chúng ta sẽ thông qua gã mà leo lên Vạn tướng quân, cây đại thụ che trời này a." Lâm Giản mắt đào hoa một chọn, trong mắt đều là ý tứ trào phúng, hiển nhiên đối với Vạn tướng quân cực kỳ khinh thường.
"Nghĩa tử?" Vệ Cẩm Dương nháy mắt tam quan muốn nát, hắn nhớ không lầm thì Vạn tướng quân năm nay hẳn là vừa qua khỏi tuổi bất hoặc (3) nhưng tên Trương Phú Quý kia nhìn qua ít nhất cũng có hoa giáp chi linh (4) a.
"Ta nói ngươi là cừu con quả thật đâu có sai. Cái gì cũng không hỏi thăm liền dám tùy tùy tiện tiện tới biên quan sao? Có chút người hèn mọn đến không cần mặt mũi, ngươi chỉ sợ còn chưa kiến thức quá đi." Lâm Giản cười như không cười lắc đầu, "Nhận một người nhỏ tuổi hơn mình làm cha nuôi thì tính cái gì, vị Trương Phú Quý kia đối với tiểu thiếp mới mười sáu tuổi của Vạn tướng quân vẫn có thể một ngụm một cái mẹ nuôi đâu."
Loại tiểu nhân thượng đội hạ đạp như gã, trong đầu cũng chỉ nghĩ ôm đùi của người khác mà bò, đáng tiếc, có bò cả đời cũng khó mà chân chính với tới địa vị cao.
Vệ Cẩm Dương trợn mắt há mồm nhìn Lâm Giản, sâu sắc cảm thấy hiểu biết của bản thân quá mức hạn hẹp, nguyên lai trên thế gian này còn có nhiều chuyện hoang đường không thể tưởng tượng như vậy. Lần này rời kinh, Nhị hoàng tử điện hạ hắn xem như triệt triệt để để tăng lên kiến thức.
"Cừu con, ta càng xem càng cảm thấy ngươi không giống cái gì họ hàng xa của Lưu gia, ngược lại giống như tiểu công tử được Lưu gia phủng trong lòng bàn tay, lần này ra tới là muốn thị sát dân tình, nếm thử nhân gian pháo hoa đâu." Lâm Giản nhướng mày nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Vệ Cẩm Dương, ý vị thâm trường cười nói.
Họ hàng xa, lại chân chính phải phụ thuộc vào đại gia tộc, hài tử trưởng thành tuyệt đối không thể giống Lưu Dương, tư tưởng cùng lịch duyệt đều cực kỳ đơn giản thuần túy. Người này vừa thấy chính là được người nhà bảo hộ vô cùng chu toàn, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua đau khổ.
"Phải không? Nhưng ta cố tình chính là Lưu gia thân thích, không phải thiếu gia nha." Vệ Cẩm Dương không rõ hắn có chỗ nào nhìn qua liền không giống Lưu gia họ hàng xa mà giống thiếu gia dòng chính. Nhưng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gãi gãi đầu, kiên trì giữ vững thân phận hiện tại, không tính toán nói ra bí mật.
Dù sao hắn cũng không nói sai. Hắn vốn dĩ không phải Lưu gia thiếu gia mà là Lưu gia ngoại tôn, cũng có thể xem như là một loại thân thích của Lưu gia đi. Giống nhau, giống nhau.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Giản lại chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm, mỉm cười nhẹ đến khó thấy được, không biết đối những lời này tin được mấy phần.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản liền cùng hẹn nhau đi đến chỗ của Vạn tướng quân đưa tin, lại trực tiếp bị mang tới nơi làm công của thiếu tướng quân cùng giáo úy, từ đầu tới cuối cũng chưa kịp trông thấy bóng dáng của vị Vạn đại tướng quân kia.
Điều đáng nói là nơi bọn họ bị phân đến có thể nói là hẻo lánh nhất, rách nát nhất trong toàn bộ quân doanh. Ngay cả mấy người thiếu tướng quân cùng giáo úy khác đang làm việc tại đây nhìn qua cũng biếng nhác, lưng còng eo câu, không có vẻ gì là người hữu dụng.
Trừ bỏ Vệ Cẩm Dương, Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc là người mới đến, còn lại ba người trong công môn thì hai người mặc quân phục giáo úy tuổi tác đã cao, người còn lại là thiếu tướng quân, tuy trẻ tuổi nhưng vừa thấy chính là con ma ốm, không có chút tinh thần nào.
"Xem ra vị Vạn đại tướng quân này tưởng cho mấy người ở kinh thành cũng xem như thanh niên tài tuấn là chúng ta một cái ra oai phủ đầu." Nhìn hết thảy trước mắt, Lâm Giản gợi lên mắt đào hoa, trước sau như một lười biếng cười nhẹ, trong mắt không tồn tại nửa điểm khó chịu, tựa như tất cả sự tình đều nằm trong dự kiến của hắn.
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mấy ngày nay trải qua, cho dù là tâm tư đơn giản như Vệ Cẩm Dương cũng có thể nhìn ra Vạn đại tướng quân đang dùng lãnh bạo lực để xử lý bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên làm sao mới tốt. Bọn họ tới biên quan là để đánh giặc cùng bảo hộ bá tánh, không phải lang thang không có mục tiêu mà tiêu xài thời gian a. Nhìn trạng huống hiện tại, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
"Còn có thể làm sao bây giờ? Chúng ta nên thế nào liền thế đó, chỉ cần không tự sa ngã, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể ra khỏi nơi này, được đến trọng dụng, kiến công lập nghiệp." Lâm Giản ngữ khí tràn ngập chắc chắn.
Hắn có lòng tin đối với chính mình, luôn có biện pháp từ bên trong nghịch cảnh tìm được đường sống, huống chi tình hình hiện tại cũng là chuyện hắn đã sớm đoán trước.
"Hừ, người trẻ tuổi chính là luôn nghĩ đến mấy thứ mơ mộng viển vông. Mấy người bọn ta năm đó tuổi trẻ cũng tưởng như vậy, kết quả còn không phải chôn chân ở chỗ này gần hết cuộc đời." Nghe Lâm Giản nói xong, Vệ Cẩm Dương còn không kịp trả lời, một trong hai gã giáo uý liền ác ý mở miệng.
Nghe gã không khách khí giễu cợt tương lai của chính mình, Lâm Giản lại chỉ nhún vai, không thèm phản bác, bên môi còn gợi lên một độ cung khá xinh đẹp. Có một số người cùng một số việc là không xứng để Lâm thiếu gia hắn lãng phí tinh lực đi phản bác.
"Ai da, người thiếu niên, các ngươi đừng vội không tin lời nói của Lý giáo úy, hắn nói đều là sự thật. Các ngươi ngày đầu tiên đến đây lại không nhanh chóng tự mình đi bái phỏng Vạn đại tướng quân thì cũng liền mất đi cơ hội được hắn trọng dụng, về sau cho dù có liều mạng nỗ lực thế nào cũng chẳng thay đổi được gì." Nhìn ra Lâm Giản cùng Vệ Cẩm Dương không đem lời nói của đồng bạn để vào tai, vị giáo úy còn lại cũng lấy một bộ miệng lưỡi của người từng trải mà tang thương hát đệm. Làm như đồng lòng đối với mấy người trẻ tuổi mới đến tiến hành tẩy não, cưỡng bách tiếp thu quan điểm của bọn họ.
Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản là người nào, tự nhiên là sẽ không đem lời bọn hắn nói để ở trong lòng. Chuyện đến bước này thì trước hết cứ ổn định nó đã (5), nếu bị phân đến nơi này, bọn họ liền quyết định làm việc cho tốt, thái độ cũng không có nửa điểm bởi vì bị lạnh nhạt mà trì hoãn. Võ Vệ Quốc lại là người hàm hậu, không có chủ kiến, thấy Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản bắt đầu công tác thì cũng đi theo mà làm việc.
Mười ngày trôi qua, ba người mới đến là bọn họ thì nỗ lực sửa sang lại hồ sơ cùng ký lục, trong khi ba vị gọi là tiền bối liền ngồi ở kia tựa như xem xiếc khỉ mà nhìn bọn họ, vô cùng bi ai cảm thán bọn họ tốn công vô ích.
"Hừ, không nghe lời lão nhân liền có hại ở trước mắt (6), người trẻ tuổi bây giờ a, chính là không đâm trúng tường thì không từ bỏ ý định (7)." Thậm chí một gã trong đó còn dùng miệng lưỡi lạnh căm căm để tỏ vẻ thương hại bọn họ.
Nghe làn điệu bi ai thương hại của mấy vị "lão nhân" này, Vệ Cẩm Dương trái lại cảm thấy cần được thương hại nhất phải là bọn họ. Người nếu trước tiên từ bỏ chính mình thì cho dù là Đại la kim tiên cũng không cứu được. Thương thay a, một đống tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì... Hắn nhìn bọn họ như thấy kiếp trước chính mình, trầm mê hưởng thụ, không có chí lớn.
Tiêu tốn hết mười ngày, ba người Vệ Cẩm Dương, Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc rốt cuộc đem đống hồ sơ tồn đọng mấy năm nay ở công môn toàn bộ đều sửa sang lại. Cũng từ hồ sơ biết được chế độ phân phối binh lính ở quân doanh bên này, phân biệt là một thiếu tướng phụ trách hai ngàn người, một giáo úy phụ trách một ngàn người.
Nói cách khác, công môn nơi này tổng cộng sẽ có một vạn binh lính cần thao luyện, cho dù không tính ba người tân nhậm chức là bọn họ thì mấy vị lão nhân này cũng phải đang huấn luyện bốn ngàn binh lính.
Như vậy, binh đâu? Vệ Cẩm Dương quay đầu nhìn lại hai vị giáo úy, một vị thiếu tướng lười nhác bên kia... bắt đầu cảm thấy bi ai thay cho bốn ngàn tướng sĩ trong tay bọn họ.
Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản đi tìm quản sự phụ trách yêu cầu đem danh sách sáu ngàn binh sĩ phân cho bọn họ, đối phương lại trước sau hàm hồ không nói.
Cuối cùng, không còn cách nào, Vệ Cẩm Dương đành phải uy hiếp sẽ viết thư đưa về kinh, hướng Lưu lão tướng quân hội báo tình huống nơi này.
Tuy rằng trừ Lâm Giản, ai cũng cảm thấy Vệ Cẩm Dương căn bản chỉ là một tiểu nhân vật vô dụng bị Lưu gia vứt bỏ, nhưng không biết chừng ngày nào đó Lưu lão tướng quân tâm tình tốt cũng có khả năng nhìn đến thư tín của hắn đâu. Quản sự một bên ở trong lòng mắng to Vệ Cẩm Dương chó cậy thế chủ, một bên lại bắt đầu suy xét phải làm gì để đối phó lần này.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, quản sự rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ tùng khẩu, nói là hy vọng bọn họ thông cảm một chút nguồn mộ binh khan hiếm, kêu bọn họ trước tiên đem bốn ngàn binh lính hiện tại ở công môn huấn luyện hảo, gã sẽ nghĩ cách tìm thêm cho đủ số.
Nếu đã như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng không hảo nói thêm cái gì, nếu không ngược lại có vẻ chính mình ngang ngược không nói lý, đành phải trước trở về thương lượng cùng ba vị đồng liêu tư tưởng kỳ ba đến không thể lại kỳ ba hơn kia.
"Cái gì? Các ngươi cư nhiên muốn đi huấn luyện đám binh lính dã man kia? Các ngươi quả thực là người si nói mộng, ý nghĩ kỳ lạ. Các ngươi mấy đầu nghé con không biết sợ rốt cuộc có nghe qua đám binh lính kia đến cùng là người nào? Bọn họ đều là cường đạo thổ phỉ bị chiêu an tới, cùng súc sinh không khác biệt mấy, các ngươi cư nhiên muốn đi cùng súc sinh vật lộn sao?" Lý giáo úy không thể tưởng tượng nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy này đàn người trẻ tuổi thật sự là không biết sợ, ngây thơ đến buồn cười.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại. Không có nhắn lại không tinh hồ, moah moah!
~~~~~
(1)
"Cẩu nhãn khán nhân đê" (狗眼看人低): Mắt chó xem người thấp, người kiêu căng và xem thường người khác, đặc biệt là kiểu "đội trên đạp dưới".
i. Tiếng Anh có từ "snob".
(2)
"Cường long áp bất quá địa đầu xà" (强龙压不过地头蛇): Rồng tuy cường đại nhưng cũng thắng không được con rắn trong đất, cho dù ngươi có thế lực thì cũng không trấn áp được người sống lâu ở địa phương.
(3)
"Bất hoặc" (不惑): ý trong "tứ thập nhi bất hoặc", khoảng 40 tuổi.
(4)
"Hoa giáp chi linh" (花甲之龄) = "Hoa giáp chi niên" (花甲之年): khoảng 60 tuổi.
i. "Hoa giáp" (花甲): dùng để gọi người ở độ tuổi 60.
Đời xưa ở Trung Quốc có một phương pháp tính toán theo can chi. Mười thiên can là "Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỉ, Canh, Tân, Nhâm, Quý", mười hai địa chi là "Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Ty, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi". Bội số nhỏ nhất của 10 và 12 là 60, nghĩa là để Giáp Tý lặp lại thì cần 60 năm. Gọi là "hoa giáp" là vì khi vẽ một vòng lặp như vậy, các can chi sẽ sắp xếp tương tự hình đóa hoa.
(5)
"Kí lai chi tắc an chi" (既来之,则安之): (Ai/chuyện gì) đã đến (với mình) rồi, thì làm cho (họ/chuyện đó) được yên ổn.
(6)
"Bất thính lão nhân ngôn cật khuy tại nhãn tiền" (不听老人言吃亏在眼前): Không nghe lời người lớn tuổi thì trước mắt đã thấy sẽ có hại.
(7)
"Bất chàng nam tường bất tử tâm" (不撞南墙不死心): Không đâm tường nam thì không chết tâm.
Có điều thái độ của đối phương tựa hồ không hề thân thiện, thậm chí có thể nói là vô cùng hời hợt tùy ý, không chỉ không có một chút ý tứ nghênh đón thượng cấp mà trong lời nói cử chỉ còn toát ra lạnh nhạt cùng coi khinh. Hiển nhiên, hắn ta đối với mấy vị thiếu tướng quân có quan hàm cao hơn mình một cấp cũng không thèm để vào mắt.
Vô cùng đơn giản an bài nơi ở cho bọn họ, sau đó đừng nói tiếp phong yến theo lệ thường nên có, ngay cả đối mặt thì gã cũng không muốn cùng bọn họ nói thêm một câu liền vội vã đi rồi.
"Đây là cái quỷ gì? Quan hàm của lão tử so với hắn còn lớn hơn một cấp đâu, tên Trương Phú Quý này như thế nào còn giống như sợ chúng ta xin xỏ hắn a?" Vệ Cẩm Dương buồn bực nhìn gã một bước phiêu nhiên chạy xa như sợ bị ai ôm đùi, một đầu hắc tuyến.
Vừa rồi chẳng lẽ bọn họ còn chưa giới thiệu rõ ràng phẩm cấp sao? Mới có thể để cho vị Trương đại nhân này sinh ra ảo giác rằng bọn họ mấy cái lục phẩm lại muốn ôm đùi một tên thất phẩm tiểu quan như gã?
Không phải a, nếu hiểu lầm thì gã hẳn là sẽ đem bọn họ phân đến loại doanh trướng bình thường của binh lính mới đúng, nhưng vị Trương đại nhân này thực rõ ràng phân cho bọn họ đơn độc đình viện, đây là đãi ngộ chỉ có thiếu tướng quân mới có a. Hoặc là nói, đãi ngộ của binh sĩ ở biên cương thậm chí còn tốt hơn ở kinh thành? Tin được sao?
"Mắt chó xem người thấp (1) thôi, loại chuyện này quả thực ở tiểu địa phương thì có xác suất phát sinh khá cao so với nơi nhân tinh tụ tập như kinh thành, ngươi thói quen liền tốt rồi." Lâm Giản ngược lại dường như đã gặp qua quá nhiều, vẻ mặt bình tĩnh cùng hiểu rõ.
"Chúng ta lục phẩm, hắn thất phẩm, muốn xem cũng là chúng ta ngó xuống gã đi?" Vệ Cẩm Dương không hiểu ra sao nhìn Lâm Giản, người này rõ ràng lịch duyệt so với hắn muốn nhiều, chỉ cảm thấy suy nghĩ của tên Trương Phú Quý kia kỳ lạ không thể tưởng tượng.
"Nơi này cùng kinh thành chung quy là bất đồng, quan hàm lục phẩm ở chỗ này chưa chắc có thể lớn hơn thất phẩm. Có câu cường long áp bất quá địa đầu xà (2), liền tính địa vị của ngươi cao hơn gã một phẩm, trong mắt người ta cũng bất quá là kẻ từ bên ngoài đến, bất quá cao cấp hơn binh lính một chút thôi, tự nhiên là có lý do đi ôm đùi vị quan phụ mẫu của Vân Tương Thành là gã." Lâm Giản khóe môi ý cười không nóng không lạnh.
Loại chuyện này hắn nhìn đến lại nhiều, kinh thành cũng không thiếu, chẳng qua người ta biết nội liễm, tới rồi mấy khối đất chật hẹp nhỏ bé như nơi này, quan lại địa phương trong đầu đã sớm đem hoàng đế họ gì cũng quên không sai biệt lắm, về một chút ít nội liễm kia càng khuếch đại không ngừng mười lần.
Bọn họ có vài người là quan lục phẩm không sai, nhưng loại quan này ở kinh thành ngay cả một cái hạt mè cũng không bằng thì tới biên quan có thể lớn đến bao nhiêu? Bọn họ biết chính mình là tự nguyện đến chi viện cho biên thành, nhưng trong mắt người khác thì chính là đã bị triều đình vứt bỏ mới bị đuổi đến nơi này. Ngược lại so không kịp mấy vị nhân tinh kia, từng người dưới đáy lòng đều cảm thấy chính mình còn không gian lớn để phát triển, tiền đồ vô lượng đâu.
"Ta nhớ rõ ở chỗ này người có quan hàm cao nhất không phải là tên Trương Phú Quý kia, hẳn là chủ soái hiện tại của ba mươi vạn quân đang đóng binh ở Vân Tương Thành, Vạn đại tướng quân mới đúng đi." Vệ Cẩm Dương khó hiểu nhăn lại mi. Bọn họ lần này tới chi viện, người lãnh đạo trực tiếp cũng là vị Vạn tướng quân này a. Nếu phía trên vẫn còn quan viên, lại như thế nào có thể dung túng Trương Phú Quý tên kia mắt chó không coi ai ra gì đâu.
"Trương Phú Quý chính là nghĩa tử của Vạn tướng quân, nhân gia tự nhiên là sợ mấy kẻ khách ngoại lai nghèo kiết hủ lậu như chúng ta sẽ thông qua gã mà leo lên Vạn tướng quân, cây đại thụ che trời này a." Lâm Giản mắt đào hoa một chọn, trong mắt đều là ý tứ trào phúng, hiển nhiên đối với Vạn tướng quân cực kỳ khinh thường.
"Nghĩa tử?" Vệ Cẩm Dương nháy mắt tam quan muốn nát, hắn nhớ không lầm thì Vạn tướng quân năm nay hẳn là vừa qua khỏi tuổi bất hoặc (3) nhưng tên Trương Phú Quý kia nhìn qua ít nhất cũng có hoa giáp chi linh (4) a.
"Ta nói ngươi là cừu con quả thật đâu có sai. Cái gì cũng không hỏi thăm liền dám tùy tùy tiện tiện tới biên quan sao? Có chút người hèn mọn đến không cần mặt mũi, ngươi chỉ sợ còn chưa kiến thức quá đi." Lâm Giản cười như không cười lắc đầu, "Nhận một người nhỏ tuổi hơn mình làm cha nuôi thì tính cái gì, vị Trương Phú Quý kia đối với tiểu thiếp mới mười sáu tuổi của Vạn tướng quân vẫn có thể một ngụm một cái mẹ nuôi đâu."
Loại tiểu nhân thượng đội hạ đạp như gã, trong đầu cũng chỉ nghĩ ôm đùi của người khác mà bò, đáng tiếc, có bò cả đời cũng khó mà chân chính với tới địa vị cao.
Vệ Cẩm Dương trợn mắt há mồm nhìn Lâm Giản, sâu sắc cảm thấy hiểu biết của bản thân quá mức hạn hẹp, nguyên lai trên thế gian này còn có nhiều chuyện hoang đường không thể tưởng tượng như vậy. Lần này rời kinh, Nhị hoàng tử điện hạ hắn xem như triệt triệt để để tăng lên kiến thức.
"Cừu con, ta càng xem càng cảm thấy ngươi không giống cái gì họ hàng xa của Lưu gia, ngược lại giống như tiểu công tử được Lưu gia phủng trong lòng bàn tay, lần này ra tới là muốn thị sát dân tình, nếm thử nhân gian pháo hoa đâu." Lâm Giản nhướng mày nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Vệ Cẩm Dương, ý vị thâm trường cười nói.
Họ hàng xa, lại chân chính phải phụ thuộc vào đại gia tộc, hài tử trưởng thành tuyệt đối không thể giống Lưu Dương, tư tưởng cùng lịch duyệt đều cực kỳ đơn giản thuần túy. Người này vừa thấy chính là được người nhà bảo hộ vô cùng chu toàn, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua đau khổ.
"Phải không? Nhưng ta cố tình chính là Lưu gia thân thích, không phải thiếu gia nha." Vệ Cẩm Dương không rõ hắn có chỗ nào nhìn qua liền không giống Lưu gia họ hàng xa mà giống thiếu gia dòng chính. Nhưng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gãi gãi đầu, kiên trì giữ vững thân phận hiện tại, không tính toán nói ra bí mật.
Dù sao hắn cũng không nói sai. Hắn vốn dĩ không phải Lưu gia thiếu gia mà là Lưu gia ngoại tôn, cũng có thể xem như là một loại thân thích của Lưu gia đi. Giống nhau, giống nhau.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Giản lại chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm, mỉm cười nhẹ đến khó thấy được, không biết đối những lời này tin được mấy phần.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản liền cùng hẹn nhau đi đến chỗ của Vạn tướng quân đưa tin, lại trực tiếp bị mang tới nơi làm công của thiếu tướng quân cùng giáo úy, từ đầu tới cuối cũng chưa kịp trông thấy bóng dáng của vị Vạn đại tướng quân kia.
Điều đáng nói là nơi bọn họ bị phân đến có thể nói là hẻo lánh nhất, rách nát nhất trong toàn bộ quân doanh. Ngay cả mấy người thiếu tướng quân cùng giáo úy khác đang làm việc tại đây nhìn qua cũng biếng nhác, lưng còng eo câu, không có vẻ gì là người hữu dụng.
Trừ bỏ Vệ Cẩm Dương, Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc là người mới đến, còn lại ba người trong công môn thì hai người mặc quân phục giáo úy tuổi tác đã cao, người còn lại là thiếu tướng quân, tuy trẻ tuổi nhưng vừa thấy chính là con ma ốm, không có chút tinh thần nào.
"Xem ra vị Vạn đại tướng quân này tưởng cho mấy người ở kinh thành cũng xem như thanh niên tài tuấn là chúng ta một cái ra oai phủ đầu." Nhìn hết thảy trước mắt, Lâm Giản gợi lên mắt đào hoa, trước sau như một lười biếng cười nhẹ, trong mắt không tồn tại nửa điểm khó chịu, tựa như tất cả sự tình đều nằm trong dự kiến của hắn.
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mấy ngày nay trải qua, cho dù là tâm tư đơn giản như Vệ Cẩm Dương cũng có thể nhìn ra Vạn đại tướng quân đang dùng lãnh bạo lực để xử lý bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên làm sao mới tốt. Bọn họ tới biên quan là để đánh giặc cùng bảo hộ bá tánh, không phải lang thang không có mục tiêu mà tiêu xài thời gian a. Nhìn trạng huống hiện tại, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
"Còn có thể làm sao bây giờ? Chúng ta nên thế nào liền thế đó, chỉ cần không tự sa ngã, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể ra khỏi nơi này, được đến trọng dụng, kiến công lập nghiệp." Lâm Giản ngữ khí tràn ngập chắc chắn.
Hắn có lòng tin đối với chính mình, luôn có biện pháp từ bên trong nghịch cảnh tìm được đường sống, huống chi tình hình hiện tại cũng là chuyện hắn đã sớm đoán trước.
"Hừ, người trẻ tuổi chính là luôn nghĩ đến mấy thứ mơ mộng viển vông. Mấy người bọn ta năm đó tuổi trẻ cũng tưởng như vậy, kết quả còn không phải chôn chân ở chỗ này gần hết cuộc đời." Nghe Lâm Giản nói xong, Vệ Cẩm Dương còn không kịp trả lời, một trong hai gã giáo uý liền ác ý mở miệng.
Nghe gã không khách khí giễu cợt tương lai của chính mình, Lâm Giản lại chỉ nhún vai, không thèm phản bác, bên môi còn gợi lên một độ cung khá xinh đẹp. Có một số người cùng một số việc là không xứng để Lâm thiếu gia hắn lãng phí tinh lực đi phản bác.
"Ai da, người thiếu niên, các ngươi đừng vội không tin lời nói của Lý giáo úy, hắn nói đều là sự thật. Các ngươi ngày đầu tiên đến đây lại không nhanh chóng tự mình đi bái phỏng Vạn đại tướng quân thì cũng liền mất đi cơ hội được hắn trọng dụng, về sau cho dù có liều mạng nỗ lực thế nào cũng chẳng thay đổi được gì." Nhìn ra Lâm Giản cùng Vệ Cẩm Dương không đem lời nói của đồng bạn để vào tai, vị giáo úy còn lại cũng lấy một bộ miệng lưỡi của người từng trải mà tang thương hát đệm. Làm như đồng lòng đối với mấy người trẻ tuổi mới đến tiến hành tẩy não, cưỡng bách tiếp thu quan điểm của bọn họ.
Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản là người nào, tự nhiên là sẽ không đem lời bọn hắn nói để ở trong lòng. Chuyện đến bước này thì trước hết cứ ổn định nó đã (5), nếu bị phân đến nơi này, bọn họ liền quyết định làm việc cho tốt, thái độ cũng không có nửa điểm bởi vì bị lạnh nhạt mà trì hoãn. Võ Vệ Quốc lại là người hàm hậu, không có chủ kiến, thấy Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản bắt đầu công tác thì cũng đi theo mà làm việc.
Mười ngày trôi qua, ba người mới đến là bọn họ thì nỗ lực sửa sang lại hồ sơ cùng ký lục, trong khi ba vị gọi là tiền bối liền ngồi ở kia tựa như xem xiếc khỉ mà nhìn bọn họ, vô cùng bi ai cảm thán bọn họ tốn công vô ích.
"Hừ, không nghe lời lão nhân liền có hại ở trước mắt (6), người trẻ tuổi bây giờ a, chính là không đâm trúng tường thì không từ bỏ ý định (7)." Thậm chí một gã trong đó còn dùng miệng lưỡi lạnh căm căm để tỏ vẻ thương hại bọn họ.
Nghe làn điệu bi ai thương hại của mấy vị "lão nhân" này, Vệ Cẩm Dương trái lại cảm thấy cần được thương hại nhất phải là bọn họ. Người nếu trước tiên từ bỏ chính mình thì cho dù là Đại la kim tiên cũng không cứu được. Thương thay a, một đống tuổi còn chẳng làm nên trò trống gì... Hắn nhìn bọn họ như thấy kiếp trước chính mình, trầm mê hưởng thụ, không có chí lớn.
Tiêu tốn hết mười ngày, ba người Vệ Cẩm Dương, Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc rốt cuộc đem đống hồ sơ tồn đọng mấy năm nay ở công môn toàn bộ đều sửa sang lại. Cũng từ hồ sơ biết được chế độ phân phối binh lính ở quân doanh bên này, phân biệt là một thiếu tướng phụ trách hai ngàn người, một giáo úy phụ trách một ngàn người.
Nói cách khác, công môn nơi này tổng cộng sẽ có một vạn binh lính cần thao luyện, cho dù không tính ba người tân nhậm chức là bọn họ thì mấy vị lão nhân này cũng phải đang huấn luyện bốn ngàn binh lính.
Như vậy, binh đâu? Vệ Cẩm Dương quay đầu nhìn lại hai vị giáo úy, một vị thiếu tướng lười nhác bên kia... bắt đầu cảm thấy bi ai thay cho bốn ngàn tướng sĩ trong tay bọn họ.
Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản đi tìm quản sự phụ trách yêu cầu đem danh sách sáu ngàn binh sĩ phân cho bọn họ, đối phương lại trước sau hàm hồ không nói.
Cuối cùng, không còn cách nào, Vệ Cẩm Dương đành phải uy hiếp sẽ viết thư đưa về kinh, hướng Lưu lão tướng quân hội báo tình huống nơi này.
Tuy rằng trừ Lâm Giản, ai cũng cảm thấy Vệ Cẩm Dương căn bản chỉ là một tiểu nhân vật vô dụng bị Lưu gia vứt bỏ, nhưng không biết chừng ngày nào đó Lưu lão tướng quân tâm tình tốt cũng có khả năng nhìn đến thư tín của hắn đâu. Quản sự một bên ở trong lòng mắng to Vệ Cẩm Dương chó cậy thế chủ, một bên lại bắt đầu suy xét phải làm gì để đối phó lần này.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, quản sự rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ tùng khẩu, nói là hy vọng bọn họ thông cảm một chút nguồn mộ binh khan hiếm, kêu bọn họ trước tiên đem bốn ngàn binh lính hiện tại ở công môn huấn luyện hảo, gã sẽ nghĩ cách tìm thêm cho đủ số.
Nếu đã như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng không hảo nói thêm cái gì, nếu không ngược lại có vẻ chính mình ngang ngược không nói lý, đành phải trước trở về thương lượng cùng ba vị đồng liêu tư tưởng kỳ ba đến không thể lại kỳ ba hơn kia.
"Cái gì? Các ngươi cư nhiên muốn đi huấn luyện đám binh lính dã man kia? Các ngươi quả thực là người si nói mộng, ý nghĩ kỳ lạ. Các ngươi mấy đầu nghé con không biết sợ rốt cuộc có nghe qua đám binh lính kia đến cùng là người nào? Bọn họ đều là cường đạo thổ phỉ bị chiêu an tới, cùng súc sinh không khác biệt mấy, các ngươi cư nhiên muốn đi cùng súc sinh vật lộn sao?" Lý giáo úy không thể tưởng tượng nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy này đàn người trẻ tuổi thật sự là không biết sợ, ngây thơ đến buồn cười.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại. Không có nhắn lại không tinh hồ, moah moah!
~~~~~
(1)
"Cẩu nhãn khán nhân đê" (狗眼看人低): Mắt chó xem người thấp, người kiêu căng và xem thường người khác, đặc biệt là kiểu "đội trên đạp dưới".
i. Tiếng Anh có từ "snob".
(2)
"Cường long áp bất quá địa đầu xà" (强龙压不过地头蛇): Rồng tuy cường đại nhưng cũng thắng không được con rắn trong đất, cho dù ngươi có thế lực thì cũng không trấn áp được người sống lâu ở địa phương.
(3)
"Bất hoặc" (不惑): ý trong "tứ thập nhi bất hoặc", khoảng 40 tuổi.
(4)
"Hoa giáp chi linh" (花甲之龄) = "Hoa giáp chi niên" (花甲之年): khoảng 60 tuổi.
i. "Hoa giáp" (花甲): dùng để gọi người ở độ tuổi 60.
Đời xưa ở Trung Quốc có một phương pháp tính toán theo can chi. Mười thiên can là "Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỉ, Canh, Tân, Nhâm, Quý", mười hai địa chi là "Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Ty, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi". Bội số nhỏ nhất của 10 và 12 là 60, nghĩa là để Giáp Tý lặp lại thì cần 60 năm. Gọi là "hoa giáp" là vì khi vẽ một vòng lặp như vậy, các can chi sẽ sắp xếp tương tự hình đóa hoa.
(5)
"Kí lai chi tắc an chi" (既来之,则安之): (Ai/chuyện gì) đã đến (với mình) rồi, thì làm cho (họ/chuyện đó) được yên ổn.
(6)
"Bất thính lão nhân ngôn cật khuy tại nhãn tiền" (不听老人言吃亏在眼前): Không nghe lời người lớn tuổi thì trước mắt đã thấy sẽ có hại.
(7)
"Bất chàng nam tường bất tử tâm" (不撞南墙不死心): Không đâm tường nam thì không chết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.