Chương 97: Đột biến (hạ)
Vũ Lạc Khinh Trần
30/09/2022
C96. Đột biến (hạ)
2022.09.28 ~ 2022.09.30
Vệ Minh Lãng đi rồi, Vệ Cẩm Dương lại tiếp tục trải qua những ngày tháng đần độn vô vị. Bất luận ai liên hệ cũng đều một mực từ chối không gặp, cứ như vậy đem chính mình một người nhốt trong vương phủ, hết sức chuyên chú suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, sau khi từ hôn lại làm cái gì bây giờ.
Chính là hắn chưa kịp đợi đến hồi đáp của Liễu Vụ Dung, vốn dĩ một năm này liên tiếp phát sinh không ít dị sự, rối loạn không ngừng đã đủ làm người ta cảm khái cảnh còn người mất, lần này lại xảy ra một chuyện lớn có thể nói là kinh thiên động địa, khiến hắn không rảnh đi bận tâm nhi nữ thường tình.
Kính Hoà Đế vốn dĩ thân thể đã không ngừng lụn bại, những ngày cuối đời mà mọi người suy đoán sẽ không còn bao nhiêu rốt cuộc cũng thật sự chấm dứt. Hôm trước mới vừa cùng nhau ăn bữa tối, kết quả sáng hôm sau Vệ Cẩm Dương liền thu được tin hoàng đế băng hà.
Một khắc nhận được tin dữ, Vệ Cẩm Dương cả người đều ngốc, đó dù sao cũng là thân sinh phụ hoàng của hắn. Tuy rằng vẫn luôn biết Kính Hoà Đế đã là dầu hết đèn tắt nhưng hắn trăm triệu không hề nghĩ tới phụ hoàng của hắn đột nhiên lập tức không còn nữa...
Nếu nói không khổ sở, kia nhất định là lời nói dối.
Mà sau khi sửng sốt qua đi, là một tướng lãnh đã quen chứng kiến sinh tử, Vệ Cẩm Dương lập tức cưỡng bách chính mình đánh lên tinh thần, lấy lại tỉnh táo. Hắn không thể khổ sở, càng không thể mềm yếu, còn có rất nhiều người cần đến hắn, cũng có một đống lớn vấn đề đang chờ xử lý. Hiện tại việc hắn nên làm là lập tức nhanh chóng tiến cung, đến xem mẫu hậu, tiểu Lục cùng với... Vệ Cẩm Hoa, hắn cảm thấy bọn họ lúc này đang cần hắn ở bên cạnh.
Hắn là hoàng tử, là nhi tử, là huynh trưởng, là đệ đệ... trách nhiệm không cho phép hắn đắm chìm trong bi thương. Nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương cực nhanh thay đổi tang phục, cơ hồ là mã bất đình đề mà chạy vào cung.
Thời điểm này không biết Vệ Cẩm Hoa có đang thực luống cuống tay chân hay không? Có phải y đang vô cùng yêu cầu hắn ở bên cạnh an ủi hay không? Tuy rằng hai người này ở trên triều đình vẫn luôn không ngừng tranh đấu gay gắt, thậm chí thù hận lẫn nhau, nhưng xét đến cùng bọn họ vẫn là phụ tử ruột thịt.
Ôm ý nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương càng thêm gia tăng tốc độ đi đường của chính mình, sau khi an ủi xong mẫu hậu đã khóc đến sắp ngất xỉu liền vội vã chạy đến tìm Vệ Cẩm Hoa, lại như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ trông thấy một trương mặt lạnh gần như xa lạ như vậy.
"Ngươi tới nơi này làm gì? Từ đường cùng di cốt của phụ hoàng đều ở trước đại điện, Nhị hoàng đệ chớ có đi nhầm đường a." Vệ Cẩm Hoa cơ hồ không hề nghĩ nhìn thấy hắn, giữa từng lời nói đều tràn ngập mệt mỏi cùng với lạnh nhạt xa cách.
"Đệ... đệ chỉ là có chút lo lắng muốn hỏi thăm tình trạng thân thể của đại ca, mong rằng đại ca khoan thứ cho đệ mạo muội." Lần đầu tiên bị Vệ Cẩm Hoa dùng thái độ hờ hững như vậy đối đãi, Vệ Cẩm Dương trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ hụt hẫng, ngượng ngùng nhìn y hơn nửa ngày, mới nhớ lại lúc hắn tiến vào vẫn theo thói quen không cần gõ cửa, cho nên chỉ biết nói một câu như vậy.
"Không nhọc Nhị hoàng đệ quan tâm, thân thể ta không có vấn đề gì." Nghe hắn nói xong, khóe môi Vệ Cẩm Hoa lại gợi lên một tia ý cười cực kỳ trào phúng, ngữ khí lạnh băng đến nỗi nghe qua tràn ngập ác ý, mở miệng nói ra một câu càng là thể hiện rõ ràng ý tứ tiễn khách, "Hiện tại ngươi có thể đi rồi."
Từng câu từng chữ phân rõ giới hạn, xa cách lại chán ghét cực kỳ, thái độ Vệ Cẩm Hoa đối đãi hắn hiện tại chỉ sợ so với kiếp trước còn không tốt bằng. Vệ Cẩm Dương nan kham đứng ở cửa, tiến không được mà lui cũng không phải, chỉ cảm thấy chính mình tựa như bị ai đó từ trên đầu đổ ập xuống một chậu nước lạnh, khắp người lạnh lẽo đến phát run.
"Đạ ta Nhị điện hạ quan tâm, Thái tử điện hạ chẳng qua là tâm tình bi thương cộng thêm tâm sự phức tạp mới trở nên thất thường như thế, còn thỉnh Nhị điện hạ xin đừng trách." Trước tình cảnh xấu hổ căng cứng như thế, Lâm Phồn ở một bên cuối cùng vẫn là nhìn không được, dùng tay ra hiệu cho Vệ Cẩm Hoa, ý bảo y không cần lại cứ tiếp tục tùy tính không xong như vậy, sau đó giải vây nói.
Hoàng Thượng đột ngột băng hà, Thái tử cực kỳ bi thương, thậm chí khóc đến ngất đi trên đại điện mới được ngự y nâng đến phía sau nghỉ ngơi, tin tức như vậy giờ phút này đã là khắp cung đều biết, tin tưởng ngày mai cũng sẽ truyền đến triều đình, rồi sau đó là đến dân gian. Lâm Phồn nói như thế ngược lại rất hợp tình hợp lý.
Thấy Lâm Phồn hình như có ý giữ người lưu lại, Vệ Cẩm Hoa tuy rằng vẫn là phó bộ dáng lạnh lùng kia nhưng bởi vì không thể phản bác câu trả lời của y cho nên liền như vậy tùy ý hai người kia bắt chuyện.
"Không biết đại ca ta vì chuyện gì mà tâm phiền ý loạn?" Vệ Cẩm Dương vốn dĩ tính toán nghe theo lời Lưu hoàng hậu nói không tranh vũng nước đục này cho nên vừa nghe ra trong lời nói của Lâm Phồn còn có ẩn ý cũng liền muốn tìm cớ cáo từ, chỉ là mấy lần mở miệng lại rốt cuộc bởi vì không yên lòng Vệ Cẩm Hoa nên không thể không thuận theo nhảy vào bẫy rập của Lâm tiểu tướng gia.
"Điện hạ nếu muốn biết chuyện này, có thể trước tiên trả lời Lâm mỗ một vấn đề hay không?" Lâm Phồn đối với việc Vệ Cẩm Dương sẽ nhảy vào cái bẫy rõ ràng của y hiển nhiên cũng không có chút nào ngoài ý muốn, chỉ là trong ánh mắt thoảng qua thâm trầm khi nhìn về phía hắn.
"Lâm tướng cứ việc nói thẳng".
"Thần đoán rằng Kiêu Kỵ Vương điện hạ hẳn là cho tới nay đều biết Hoàng thượng cùng Thái tử quan hệ bất hòa. Dĩ vãng đều là ngầm giấu ở bên trong nhưng hôm nay Hoàng thượng băng hà chỉ sợ là không ít đồ vật vốn dĩ bị che lấp đều sẽ lộ ra tới." Lâm Phồn nói rất chậm, thanh âm cũng không lớn, mang đến cho người nghe một loại không khí ngưng trọng đầy áp lực, "Như vậy, thần muốn hỏi điện hạ, nếu hiện tại có vị hoàng tử nào đó, thậm chí chính là ngài, được đến trợ giúp từ không ít thần tử đủ để ra tay tranh đoạt đế vị, ngài sẽ lựa chọn như thế nào đâu?"
"Ta sẽ đứng về phía đại ca, vô luận người khác nói như thế nào, ta đều tin tưởng huynh ấy mới là người thích hợp nhất cho vị trí kia." Vệ Cẩm Dương cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt thốt lên.
Bên trong tất cả hoàng tử Vệ thị, bao gồm cả chính hắn, Vệ Cẩm Dương luôn rõ ràng không ai có thể so với Vệ Cẩm Hoa càng có tư cách đi thừa kế ngôi vị hoàng đế. Cho dù Kính Hòa Đế không thích cũng không hài lòng về y thì loại đồ vật như đế vị cũng không thể dựa theo ý chỉ của một mình ông là có thể định đoạt mà phải là do người thích hợp nhất nắm giữ.
"Điện hạ xác định vô luận phát sinh chuyện gì, ngài đều sẽ đứng về phía Thái tử điện hạ hay sao? Rốt cuộc loại chuyện thắng làm vua thua làm giặc này chỉ là ở nhất niệm chi gian, còn thỉnh điện hạ cẩn thận suy xét rõ ràng." Lâm Phồn lời này nói ra vô cùng cẩn thận.
"Không cần suy xét, ta xác định." Vệ Cẩm Dương cơ hồ là vừa hỏi liền đáp, ánh mắt lại vô cùng kiên định, "Đây là ta lựa chọn, ta cũng luôn đều có chuẩn bị vì lựa chọn của chính mình mà gánh vác hậu quả."
"Một khi đã như vậy, thần hiện tại cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Không dám giấu điện hạ, tình huống hiện tại thật sự là có chút phức tạp." Lâm Phồn bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên vì sự tình mấy ngày gần đây mà thập phần đau đầu, "Bởi vì Hoàng thượng lâm chung lưu lại một đạo thánh chỉ phế Thái tử cùng với di chiếu. Thánh chỉ phế Thái tử đã bị người của chúng ta chặn được, nhưng di chiếu lại rơi vào tay Lâm Giản, hơn nữa ngọc tỷ truyền quốc cũng không cánh mà bay. Chỉ sợ ngày sau cho dù Thái tử thuận lợi lên ngôi thì trên triều cùng trong dân gian cũng không tránh được bị rất nhiều phê bình."
"Về phía Lâm Giản ta cũng sẽ hỗ trợ nghĩ cách xử lý, ngọc tỷ cũng có thể làm giả một cái rồi sau đó chậm rãi tìm về. Vô luận dư luận trên triều như thế nào, ta cùng Lưu gia đều sẽ đứng về phía đại ca." Vệ Cẩm Dương đôi mắt bởi vì sự tình phức tạp mà cũng trở nên có chút thâm trầm, nhưng cho dù như vậy cũng không thể thay đổi lập trường kiên định của hắn.
"Có những lời này của điện hạ, thần liền an tâm rồi." Lâm Phồn nhẹ nhàng thở ra, tiến lên vỗ vỗ bả vai của Vệ Cẩm Dương, ngay sau đó xoay người đi ra cửa lớn cung điện. Dựa theo thời gian, chỉ sợ đã có không ít văn võ trọng thần thu được tin tức lục tục tiến cung rồi.
Lâm Phồn vừa rời khỏi, hậu điện to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại hai huynh đệ vừa mới nháo bẻ. Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu lúng túng nhìn Vệ Cẩm Hoa nói không nên lời. Không bao lâu thì Vệ Cẩm Hoa liền trước tiên cử động, cũng theo chân Lâm Phồn xoay người rời đi. Thế nhưng ngay khoảnh khắc Vệ Cẩm Hoa sắp bước một chân ra khỏi ngạch cửa, liền đột ngột bị người từ phía sau một phen kéo lại cánh tay.
Vệ Cẩm Hoa chau mày, ánh mắt thâm trầm từ tay Vệ Cẩm Dương đang giữ chặt tay mình một đường hướng lên trên, cuối cùng nhìn vào đôi mắt của hắn.
"Đại ca, huynh có ổn không?" Ở thời điểm này, Vệ Cẩm Dương nguyên bản tưởng nói chính là 'Đại ca, chúng ta hòa hảo đi', nhưng lời nói ra khỏi miệng không biết vì sao lại tự động thay đổi thành câu này.
Vệ Cẩm Hoa, huynh có khỏe không? Bị thân sinh phụ thân tìm trăm phương ngàn kế ra sức phủ định như vậy, huynh có phải rất khổ sở hay không? Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ áp súc thành một câu như vậy. Thế nhưng, hắn cũng không nghĩ rằng Vệ Cẩm Hoa sẽ dùng những lời này đáp lại hắn.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi có biết chính ngươi như vậy thực đáng giận hay không? Có lẽ ngươi cho rằng bản thân đây là thân thiện đối đãi người khác, nhưng ngươi không biết, chính là hành động tự cho là thiện ý của ngươi sẽ mang đến hiểu lầm cùng ảo giác to lớn thế nào cho người khác đâu? Ngươi có biết một mặt cho người ta sinh ra ảo giác, một mặt lại tàn nhẫn cự tuyệt sẽ khiến cho người đó phải thống khổ đến mức nào hay không?" Vệ Cẩm Hoa ánh mắt thâm trầm nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, cuối cùng vẫn tránh thoát tay của hắn, bỏ lại một câu liền không quay đầu lại mà đi rồi, "Nếu như đã không có tình cảm, vậy thì hãy bảo trì khoảng cách đi. Còn thỉnh ngươi chớ có tùy tiện tự cho là đúng mà thân cận quan tâm người khác thì hơn."
Nguyên lai, đối với một người mà bản thân không hề có suy nghĩ sẽ ở bên nhau, trong lúc lơ đãng thường thường biểu lộ ra ôn nhu cùng quan tâm... lại là một loại tàn nhẫn sao?
Vệ Cẩm Dương mờ mịt một người đứng giữa cung điện trống vắng, bên tai tràn ngập ngữ khí bi ai vô cùng của Vệ Cẩm Hoa. Nhắm mắt lại, hắn thế nhưng cũng không biết tâm tư hiện tại của chính mình rốt cuộc như thế nào. Tại sao ngay cả chính hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đều thống khổ như vậy đâu?
...
Toàn bộ bên trong hoàng cung đều bởi vì Kính Hòa Đế băng hà mà bao trùm một tầng màu sắc tái nhợt cùng tràn ngập tiếng khóc than, ngay cả đại thần tấp nập lui tới tế điện cũng đều là một mảnh tang phục trắng xoá xứng với khóc lóc bi ai, chỉ là không biết chân chính khổ sở lại có được mấy người.
Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa lúc này đều đang đứng trước quan tài của Kính Hoà Đế, tẫn hiếu túc trực bên linh cữu, nhưng hai người dường như phối hợp ăn ý mà suốt cả quá trình không ai nói với ai một câu.
Liền ngay tại thời điểm số lượng đại thần lui tới càng ngày càng nhiều, một người bỗng nhiên xông vào linh đường, sau đó đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng khóc ở đây.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi cút ngay cho ta. Ngươi là một cái tạp chủng loạn thần tặc tử, còn không biết xấu hổ đứng ở chỗ này đỡ linh chờ kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Ngươi chính là hung phạm hành thích phụ hoàng của ta!" Sau khi Ly phi bị ban chết, đã rất nhiều năm sự tồn tại của Vệ Cẩm Vinh trong trí nhớ Vệ Vẩm Dương cơ hồ là bằng không, đến hôm nay người này đột nhiên một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, không ngờ lại đi kèm theo một tuyên bố khó tin như vậy.
Vệ Cẩm Vinh bất thình lình xuất hiện nói câu đầu tiên đã thành công phá vỡ yên tĩnh vốn có, trong khoảng thời ngắn tất cả mọi người đều bị kinh hách, đồng thời nhìn về phía vị Tứ hoàng tử ăn chơi trác táng không có tồn tại cảm này. Tứ hoàng tử đây là không tự lượng sức muốn cùng Thái tử đoạt vị sao?
"Vệ Cẩm Vinh, ngơi chớ có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ. Đại hoàng huynh là đích trưởng tử do tiên hoàng hậu sinh ra, rất sớm đã được lập làm Thái tử. Phụ hoàng tấn thiên, huynh ấy kế vị hoàn toàn là danh chính ngôn thuận. Huynh ấy có lý do gì phải hành thích vua đâu? Huống chi thân thể phụ hoàng ngày càng suy yếu vốn dĩ là sự thật mà mọi người đều biết." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, đành phải nại hạ tính tình mở miệng.
Hắn đều sắp buồn bực mà chết. Bản thân vốn dĩ lo lắng đề phòng chờ đợi Lâm Giản sẽ mang theo di chiếu đến đây, thật vất vả nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ chờ đến một Vệ Cẩm Vinh đầu óc không được bình thường.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi là nhi tử được phụ hoàng sủng ái nhất khi còn tại thế, hiện giờ lại bị Vệ Cẩm Hoa thứ mặt người dạ thú này lừa, còn muốn đem giang sơn Tử Vân ta chắp tay nhường lại cho tên tạp chủng này? Ngươi làm vậy không hổ thẹn với phụ hoàng trên trời có linh cùng liệt tổ liệt tông của hoàng tộc Vệ thị hay sao?" Vệ Cẩm Vinh cảm xúc dâng trào, kích động giằng co cùng Vệ Cẩm Dương, đầu mâu lại chỉ thẳng vào Vệ Cẩm Hoa, "Các vị đại thần văn võ bá quan, hôm nay Vệ Cẩm Vinh ta liền phải ở chỗ này, trước linh đường của phụ hoàng, vạch trần chân tướng Vệ Cẩm Hoa căn bản không phải là nhi tử của phụ hoàng mà là tư sinh tử do tiên hoàng hậu thông đồng tình nhân sinh ra! Y căn bản không có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế do phụ hoàng lưu lại!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ đến vũ khí Tứ hoàng tử mang đến lại là nghi ngờ thân thế của Thái tử.
"Tứ hoàng tử điện hạ, thỉnh ngài mở miệng nói chuyện cần tôn trọng người khác một chút, không cần vì mục đích đê tiện nào đó mà ở trước mặt tiên hoàng ý đồ yêu ngôn hoặc chúng làm bẩn thanh danh của tiên hoàng hậu." Người mở miệng lần này không phải Vệ Cẩm Dương mà là Lâm Phồn xưa nay ôn nhuận như ngọc. Tiên hoàng hậu vốn dĩ chính là thân cô cô của y, há lại chịu được Vệ Cẩm Vinh tuỳ ý bôi nhọ.
"Ta yêu ngôn hoặc chúng hay là Lâm gia các ngươi dơ bẩn hạ lưu? Các ngươi không nhìn ra Vệ Cẩm Dương căn bản là không có một đinh điểm giống với phụ hoàng hay sao?" Vệ Cẩm Vinh rất có tư thế bất chấp tất cả nói tiếp, "Năm đó Lâm Tuyết Loan cùng phụ hoàng ta thành thân mấy năm đều không có hài tử, các phi tần khác của phụ hoàng cũng không có, nhưng cố tình bỗng nhiên có một ngày Lâm Tuyết Loan đột nhiên mang thai, mà những phi tần khác đều ở Vệ Cẩm Hoa sinh ra ít nhất sáu năm mới có thể sinh con. Ngươi nói xem chuyện này là sao đây?"
Vệ Cẩm Vinh lời này nói ra lập tức khiến cho các triều thần trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Tứ hoàng tử quả thật là nói có sách mách có chứng a. Một đám thần tử nhiều năm như vậy vẫn luôn thật cẩn trọng, trong một chốc vẫn chưa được đến hồi đáp của Vệ Cẩm Hoa, thế nhưng đã bắt đầu suy xét tính thật giả của sự kiện này.
Tứ hoàng tử nói lời nào cũng là chém đinh chặt sắt, nếu không có chứng cứ thì ai dám mạo hiểm bị chém đầu mà ở trước linh đường của tiên đế nháo lớn như vậy đâu?
"Vệ Cẩm Vinh, nếu ngươi còn dám ở loại thời điểm như hôm nay hồ ngôn loạn ngữ bôi nhọ danh dự của tiên hoàng hậu, ta đành phải tạm thời không màng tình nghĩa huynh đệ mà gọi người lôi ngươi ra ngoài." Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy mỗi một câu của Vệ Cẩm Vinh đều vớ vẩn cực kỳ. Vệ Cẩm Hoa sao có thể không phải là nhi tử của Kính Hoà Đế? Huyết mạch hoàng thất là thứ có khả năng giả mạo được sao? Buồn cười nhất chính là phía dưới còn có không ít đại thần châu đầu ghé tai, thậm chí ngang nhiên dùng ánh mắt soi mói nhìn về phía đại ca nhà hắn.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi thật là một kẻ đáng thương bị người khác lợi dụng. Lâm Tuyết Loan vì sao sẽ vào lúc phụ hoàng kế vị chưa đến một năm liền đột ngột bạo bệnh qua đời? Ta nghĩ hết thảy mọi chuyện không có ai so với người của Lâm gia càng biết rõ ràng." Vệ Cẩm Vinh chẳng hề sợ hãi, ở trước mặt bá quan văn võ liền không hề cố kỵ dựng thẳng ngón tay chỉ vào Vệ Cẩm Hoa, "Vệ Cẩm Hoa căn bản không phải là nhi tử của phụ hoàng, cho nên mấy năm qua phụ hoàng mới không ngừng nhằm vào y, vị Thái tử tốt vẫn luôn vì triều đình cúc cung tận tuỵ này."
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia tiếp thu được nhà của tiểu hoàng thúc tương lai có vị nào tự mang hai cái bánh bao sao?
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mình vốn dĩ hy vọng có thể lấp hố vì đã tròn ba năm rồi, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm. Có điều cũng sắp kết thúc rồi. Cố lên nào!
./.
2022.09.28 ~ 2022.09.30
Vệ Minh Lãng đi rồi, Vệ Cẩm Dương lại tiếp tục trải qua những ngày tháng đần độn vô vị. Bất luận ai liên hệ cũng đều một mực từ chối không gặp, cứ như vậy đem chính mình một người nhốt trong vương phủ, hết sức chuyên chú suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, sau khi từ hôn lại làm cái gì bây giờ.
Chính là hắn chưa kịp đợi đến hồi đáp của Liễu Vụ Dung, vốn dĩ một năm này liên tiếp phát sinh không ít dị sự, rối loạn không ngừng đã đủ làm người ta cảm khái cảnh còn người mất, lần này lại xảy ra một chuyện lớn có thể nói là kinh thiên động địa, khiến hắn không rảnh đi bận tâm nhi nữ thường tình.
Kính Hoà Đế vốn dĩ thân thể đã không ngừng lụn bại, những ngày cuối đời mà mọi người suy đoán sẽ không còn bao nhiêu rốt cuộc cũng thật sự chấm dứt. Hôm trước mới vừa cùng nhau ăn bữa tối, kết quả sáng hôm sau Vệ Cẩm Dương liền thu được tin hoàng đế băng hà.
Một khắc nhận được tin dữ, Vệ Cẩm Dương cả người đều ngốc, đó dù sao cũng là thân sinh phụ hoàng của hắn. Tuy rằng vẫn luôn biết Kính Hoà Đế đã là dầu hết đèn tắt nhưng hắn trăm triệu không hề nghĩ tới phụ hoàng của hắn đột nhiên lập tức không còn nữa...
Nếu nói không khổ sở, kia nhất định là lời nói dối.
Mà sau khi sửng sốt qua đi, là một tướng lãnh đã quen chứng kiến sinh tử, Vệ Cẩm Dương lập tức cưỡng bách chính mình đánh lên tinh thần, lấy lại tỉnh táo. Hắn không thể khổ sở, càng không thể mềm yếu, còn có rất nhiều người cần đến hắn, cũng có một đống lớn vấn đề đang chờ xử lý. Hiện tại việc hắn nên làm là lập tức nhanh chóng tiến cung, đến xem mẫu hậu, tiểu Lục cùng với... Vệ Cẩm Hoa, hắn cảm thấy bọn họ lúc này đang cần hắn ở bên cạnh.
Hắn là hoàng tử, là nhi tử, là huynh trưởng, là đệ đệ... trách nhiệm không cho phép hắn đắm chìm trong bi thương. Nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương cực nhanh thay đổi tang phục, cơ hồ là mã bất đình đề mà chạy vào cung.
Thời điểm này không biết Vệ Cẩm Hoa có đang thực luống cuống tay chân hay không? Có phải y đang vô cùng yêu cầu hắn ở bên cạnh an ủi hay không? Tuy rằng hai người này ở trên triều đình vẫn luôn không ngừng tranh đấu gay gắt, thậm chí thù hận lẫn nhau, nhưng xét đến cùng bọn họ vẫn là phụ tử ruột thịt.
Ôm ý nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương càng thêm gia tăng tốc độ đi đường của chính mình, sau khi an ủi xong mẫu hậu đã khóc đến sắp ngất xỉu liền vội vã chạy đến tìm Vệ Cẩm Hoa, lại như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ trông thấy một trương mặt lạnh gần như xa lạ như vậy.
"Ngươi tới nơi này làm gì? Từ đường cùng di cốt của phụ hoàng đều ở trước đại điện, Nhị hoàng đệ chớ có đi nhầm đường a." Vệ Cẩm Hoa cơ hồ không hề nghĩ nhìn thấy hắn, giữa từng lời nói đều tràn ngập mệt mỏi cùng với lạnh nhạt xa cách.
"Đệ... đệ chỉ là có chút lo lắng muốn hỏi thăm tình trạng thân thể của đại ca, mong rằng đại ca khoan thứ cho đệ mạo muội." Lần đầu tiên bị Vệ Cẩm Hoa dùng thái độ hờ hững như vậy đối đãi, Vệ Cẩm Dương trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ hụt hẫng, ngượng ngùng nhìn y hơn nửa ngày, mới nhớ lại lúc hắn tiến vào vẫn theo thói quen không cần gõ cửa, cho nên chỉ biết nói một câu như vậy.
"Không nhọc Nhị hoàng đệ quan tâm, thân thể ta không có vấn đề gì." Nghe hắn nói xong, khóe môi Vệ Cẩm Hoa lại gợi lên một tia ý cười cực kỳ trào phúng, ngữ khí lạnh băng đến nỗi nghe qua tràn ngập ác ý, mở miệng nói ra một câu càng là thể hiện rõ ràng ý tứ tiễn khách, "Hiện tại ngươi có thể đi rồi."
Từng câu từng chữ phân rõ giới hạn, xa cách lại chán ghét cực kỳ, thái độ Vệ Cẩm Hoa đối đãi hắn hiện tại chỉ sợ so với kiếp trước còn không tốt bằng. Vệ Cẩm Dương nan kham đứng ở cửa, tiến không được mà lui cũng không phải, chỉ cảm thấy chính mình tựa như bị ai đó từ trên đầu đổ ập xuống một chậu nước lạnh, khắp người lạnh lẽo đến phát run.
"Đạ ta Nhị điện hạ quan tâm, Thái tử điện hạ chẳng qua là tâm tình bi thương cộng thêm tâm sự phức tạp mới trở nên thất thường như thế, còn thỉnh Nhị điện hạ xin đừng trách." Trước tình cảnh xấu hổ căng cứng như thế, Lâm Phồn ở một bên cuối cùng vẫn là nhìn không được, dùng tay ra hiệu cho Vệ Cẩm Hoa, ý bảo y không cần lại cứ tiếp tục tùy tính không xong như vậy, sau đó giải vây nói.
Hoàng Thượng đột ngột băng hà, Thái tử cực kỳ bi thương, thậm chí khóc đến ngất đi trên đại điện mới được ngự y nâng đến phía sau nghỉ ngơi, tin tức như vậy giờ phút này đã là khắp cung đều biết, tin tưởng ngày mai cũng sẽ truyền đến triều đình, rồi sau đó là đến dân gian. Lâm Phồn nói như thế ngược lại rất hợp tình hợp lý.
Thấy Lâm Phồn hình như có ý giữ người lưu lại, Vệ Cẩm Hoa tuy rằng vẫn là phó bộ dáng lạnh lùng kia nhưng bởi vì không thể phản bác câu trả lời của y cho nên liền như vậy tùy ý hai người kia bắt chuyện.
"Không biết đại ca ta vì chuyện gì mà tâm phiền ý loạn?" Vệ Cẩm Dương vốn dĩ tính toán nghe theo lời Lưu hoàng hậu nói không tranh vũng nước đục này cho nên vừa nghe ra trong lời nói của Lâm Phồn còn có ẩn ý cũng liền muốn tìm cớ cáo từ, chỉ là mấy lần mở miệng lại rốt cuộc bởi vì không yên lòng Vệ Cẩm Hoa nên không thể không thuận theo nhảy vào bẫy rập của Lâm tiểu tướng gia.
"Điện hạ nếu muốn biết chuyện này, có thể trước tiên trả lời Lâm mỗ một vấn đề hay không?" Lâm Phồn đối với việc Vệ Cẩm Dương sẽ nhảy vào cái bẫy rõ ràng của y hiển nhiên cũng không có chút nào ngoài ý muốn, chỉ là trong ánh mắt thoảng qua thâm trầm khi nhìn về phía hắn.
"Lâm tướng cứ việc nói thẳng".
"Thần đoán rằng Kiêu Kỵ Vương điện hạ hẳn là cho tới nay đều biết Hoàng thượng cùng Thái tử quan hệ bất hòa. Dĩ vãng đều là ngầm giấu ở bên trong nhưng hôm nay Hoàng thượng băng hà chỉ sợ là không ít đồ vật vốn dĩ bị che lấp đều sẽ lộ ra tới." Lâm Phồn nói rất chậm, thanh âm cũng không lớn, mang đến cho người nghe một loại không khí ngưng trọng đầy áp lực, "Như vậy, thần muốn hỏi điện hạ, nếu hiện tại có vị hoàng tử nào đó, thậm chí chính là ngài, được đến trợ giúp từ không ít thần tử đủ để ra tay tranh đoạt đế vị, ngài sẽ lựa chọn như thế nào đâu?"
"Ta sẽ đứng về phía đại ca, vô luận người khác nói như thế nào, ta đều tin tưởng huynh ấy mới là người thích hợp nhất cho vị trí kia." Vệ Cẩm Dương cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt thốt lên.
Bên trong tất cả hoàng tử Vệ thị, bao gồm cả chính hắn, Vệ Cẩm Dương luôn rõ ràng không ai có thể so với Vệ Cẩm Hoa càng có tư cách đi thừa kế ngôi vị hoàng đế. Cho dù Kính Hòa Đế không thích cũng không hài lòng về y thì loại đồ vật như đế vị cũng không thể dựa theo ý chỉ của một mình ông là có thể định đoạt mà phải là do người thích hợp nhất nắm giữ.
"Điện hạ xác định vô luận phát sinh chuyện gì, ngài đều sẽ đứng về phía Thái tử điện hạ hay sao? Rốt cuộc loại chuyện thắng làm vua thua làm giặc này chỉ là ở nhất niệm chi gian, còn thỉnh điện hạ cẩn thận suy xét rõ ràng." Lâm Phồn lời này nói ra vô cùng cẩn thận.
"Không cần suy xét, ta xác định." Vệ Cẩm Dương cơ hồ là vừa hỏi liền đáp, ánh mắt lại vô cùng kiên định, "Đây là ta lựa chọn, ta cũng luôn đều có chuẩn bị vì lựa chọn của chính mình mà gánh vác hậu quả."
"Một khi đã như vậy, thần hiện tại cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Không dám giấu điện hạ, tình huống hiện tại thật sự là có chút phức tạp." Lâm Phồn bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên vì sự tình mấy ngày gần đây mà thập phần đau đầu, "Bởi vì Hoàng thượng lâm chung lưu lại một đạo thánh chỉ phế Thái tử cùng với di chiếu. Thánh chỉ phế Thái tử đã bị người của chúng ta chặn được, nhưng di chiếu lại rơi vào tay Lâm Giản, hơn nữa ngọc tỷ truyền quốc cũng không cánh mà bay. Chỉ sợ ngày sau cho dù Thái tử thuận lợi lên ngôi thì trên triều cùng trong dân gian cũng không tránh được bị rất nhiều phê bình."
"Về phía Lâm Giản ta cũng sẽ hỗ trợ nghĩ cách xử lý, ngọc tỷ cũng có thể làm giả một cái rồi sau đó chậm rãi tìm về. Vô luận dư luận trên triều như thế nào, ta cùng Lưu gia đều sẽ đứng về phía đại ca." Vệ Cẩm Dương đôi mắt bởi vì sự tình phức tạp mà cũng trở nên có chút thâm trầm, nhưng cho dù như vậy cũng không thể thay đổi lập trường kiên định của hắn.
"Có những lời này của điện hạ, thần liền an tâm rồi." Lâm Phồn nhẹ nhàng thở ra, tiến lên vỗ vỗ bả vai của Vệ Cẩm Dương, ngay sau đó xoay người đi ra cửa lớn cung điện. Dựa theo thời gian, chỉ sợ đã có không ít văn võ trọng thần thu được tin tức lục tục tiến cung rồi.
Lâm Phồn vừa rời khỏi, hậu điện to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại hai huynh đệ vừa mới nháo bẻ. Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu lúng túng nhìn Vệ Cẩm Hoa nói không nên lời. Không bao lâu thì Vệ Cẩm Hoa liền trước tiên cử động, cũng theo chân Lâm Phồn xoay người rời đi. Thế nhưng ngay khoảnh khắc Vệ Cẩm Hoa sắp bước một chân ra khỏi ngạch cửa, liền đột ngột bị người từ phía sau một phen kéo lại cánh tay.
Vệ Cẩm Hoa chau mày, ánh mắt thâm trầm từ tay Vệ Cẩm Dương đang giữ chặt tay mình một đường hướng lên trên, cuối cùng nhìn vào đôi mắt của hắn.
"Đại ca, huynh có ổn không?" Ở thời điểm này, Vệ Cẩm Dương nguyên bản tưởng nói chính là 'Đại ca, chúng ta hòa hảo đi', nhưng lời nói ra khỏi miệng không biết vì sao lại tự động thay đổi thành câu này.
Vệ Cẩm Hoa, huynh có khỏe không? Bị thân sinh phụ thân tìm trăm phương ngàn kế ra sức phủ định như vậy, huynh có phải rất khổ sở hay không? Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ áp súc thành một câu như vậy. Thế nhưng, hắn cũng không nghĩ rằng Vệ Cẩm Hoa sẽ dùng những lời này đáp lại hắn.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi có biết chính ngươi như vậy thực đáng giận hay không? Có lẽ ngươi cho rằng bản thân đây là thân thiện đối đãi người khác, nhưng ngươi không biết, chính là hành động tự cho là thiện ý của ngươi sẽ mang đến hiểu lầm cùng ảo giác to lớn thế nào cho người khác đâu? Ngươi có biết một mặt cho người ta sinh ra ảo giác, một mặt lại tàn nhẫn cự tuyệt sẽ khiến cho người đó phải thống khổ đến mức nào hay không?" Vệ Cẩm Hoa ánh mắt thâm trầm nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, cuối cùng vẫn tránh thoát tay của hắn, bỏ lại một câu liền không quay đầu lại mà đi rồi, "Nếu như đã không có tình cảm, vậy thì hãy bảo trì khoảng cách đi. Còn thỉnh ngươi chớ có tùy tiện tự cho là đúng mà thân cận quan tâm người khác thì hơn."
Nguyên lai, đối với một người mà bản thân không hề có suy nghĩ sẽ ở bên nhau, trong lúc lơ đãng thường thường biểu lộ ra ôn nhu cùng quan tâm... lại là một loại tàn nhẫn sao?
Vệ Cẩm Dương mờ mịt một người đứng giữa cung điện trống vắng, bên tai tràn ngập ngữ khí bi ai vô cùng của Vệ Cẩm Hoa. Nhắm mắt lại, hắn thế nhưng cũng không biết tâm tư hiện tại của chính mình rốt cuộc như thế nào. Tại sao ngay cả chính hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đều thống khổ như vậy đâu?
...
Toàn bộ bên trong hoàng cung đều bởi vì Kính Hòa Đế băng hà mà bao trùm một tầng màu sắc tái nhợt cùng tràn ngập tiếng khóc than, ngay cả đại thần tấp nập lui tới tế điện cũng đều là một mảnh tang phục trắng xoá xứng với khóc lóc bi ai, chỉ là không biết chân chính khổ sở lại có được mấy người.
Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa lúc này đều đang đứng trước quan tài của Kính Hoà Đế, tẫn hiếu túc trực bên linh cữu, nhưng hai người dường như phối hợp ăn ý mà suốt cả quá trình không ai nói với ai một câu.
Liền ngay tại thời điểm số lượng đại thần lui tới càng ngày càng nhiều, một người bỗng nhiên xông vào linh đường, sau đó đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng khóc ở đây.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi cút ngay cho ta. Ngươi là một cái tạp chủng loạn thần tặc tử, còn không biết xấu hổ đứng ở chỗ này đỡ linh chờ kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Ngươi chính là hung phạm hành thích phụ hoàng của ta!" Sau khi Ly phi bị ban chết, đã rất nhiều năm sự tồn tại của Vệ Cẩm Vinh trong trí nhớ Vệ Vẩm Dương cơ hồ là bằng không, đến hôm nay người này đột nhiên một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, không ngờ lại đi kèm theo một tuyên bố khó tin như vậy.
Vệ Cẩm Vinh bất thình lình xuất hiện nói câu đầu tiên đã thành công phá vỡ yên tĩnh vốn có, trong khoảng thời ngắn tất cả mọi người đều bị kinh hách, đồng thời nhìn về phía vị Tứ hoàng tử ăn chơi trác táng không có tồn tại cảm này. Tứ hoàng tử đây là không tự lượng sức muốn cùng Thái tử đoạt vị sao?
"Vệ Cẩm Vinh, ngơi chớ có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ. Đại hoàng huynh là đích trưởng tử do tiên hoàng hậu sinh ra, rất sớm đã được lập làm Thái tử. Phụ hoàng tấn thiên, huynh ấy kế vị hoàn toàn là danh chính ngôn thuận. Huynh ấy có lý do gì phải hành thích vua đâu? Huống chi thân thể phụ hoàng ngày càng suy yếu vốn dĩ là sự thật mà mọi người đều biết." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, đành phải nại hạ tính tình mở miệng.
Hắn đều sắp buồn bực mà chết. Bản thân vốn dĩ lo lắng đề phòng chờ đợi Lâm Giản sẽ mang theo di chiếu đến đây, thật vất vả nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ chờ đến một Vệ Cẩm Vinh đầu óc không được bình thường.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi là nhi tử được phụ hoàng sủng ái nhất khi còn tại thế, hiện giờ lại bị Vệ Cẩm Hoa thứ mặt người dạ thú này lừa, còn muốn đem giang sơn Tử Vân ta chắp tay nhường lại cho tên tạp chủng này? Ngươi làm vậy không hổ thẹn với phụ hoàng trên trời có linh cùng liệt tổ liệt tông của hoàng tộc Vệ thị hay sao?" Vệ Cẩm Vinh cảm xúc dâng trào, kích động giằng co cùng Vệ Cẩm Dương, đầu mâu lại chỉ thẳng vào Vệ Cẩm Hoa, "Các vị đại thần văn võ bá quan, hôm nay Vệ Cẩm Vinh ta liền phải ở chỗ này, trước linh đường của phụ hoàng, vạch trần chân tướng Vệ Cẩm Hoa căn bản không phải là nhi tử của phụ hoàng mà là tư sinh tử do tiên hoàng hậu thông đồng tình nhân sinh ra! Y căn bản không có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế do phụ hoàng lưu lại!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ đến vũ khí Tứ hoàng tử mang đến lại là nghi ngờ thân thế của Thái tử.
"Tứ hoàng tử điện hạ, thỉnh ngài mở miệng nói chuyện cần tôn trọng người khác một chút, không cần vì mục đích đê tiện nào đó mà ở trước mặt tiên hoàng ý đồ yêu ngôn hoặc chúng làm bẩn thanh danh của tiên hoàng hậu." Người mở miệng lần này không phải Vệ Cẩm Dương mà là Lâm Phồn xưa nay ôn nhuận như ngọc. Tiên hoàng hậu vốn dĩ chính là thân cô cô của y, há lại chịu được Vệ Cẩm Vinh tuỳ ý bôi nhọ.
"Ta yêu ngôn hoặc chúng hay là Lâm gia các ngươi dơ bẩn hạ lưu? Các ngươi không nhìn ra Vệ Cẩm Dương căn bản là không có một đinh điểm giống với phụ hoàng hay sao?" Vệ Cẩm Vinh rất có tư thế bất chấp tất cả nói tiếp, "Năm đó Lâm Tuyết Loan cùng phụ hoàng ta thành thân mấy năm đều không có hài tử, các phi tần khác của phụ hoàng cũng không có, nhưng cố tình bỗng nhiên có một ngày Lâm Tuyết Loan đột nhiên mang thai, mà những phi tần khác đều ở Vệ Cẩm Hoa sinh ra ít nhất sáu năm mới có thể sinh con. Ngươi nói xem chuyện này là sao đây?"
Vệ Cẩm Vinh lời này nói ra lập tức khiến cho các triều thần trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Tứ hoàng tử quả thật là nói có sách mách có chứng a. Một đám thần tử nhiều năm như vậy vẫn luôn thật cẩn trọng, trong một chốc vẫn chưa được đến hồi đáp của Vệ Cẩm Hoa, thế nhưng đã bắt đầu suy xét tính thật giả của sự kiện này.
Tứ hoàng tử nói lời nào cũng là chém đinh chặt sắt, nếu không có chứng cứ thì ai dám mạo hiểm bị chém đầu mà ở trước linh đường của tiên đế nháo lớn như vậy đâu?
"Vệ Cẩm Vinh, nếu ngươi còn dám ở loại thời điểm như hôm nay hồ ngôn loạn ngữ bôi nhọ danh dự của tiên hoàng hậu, ta đành phải tạm thời không màng tình nghĩa huynh đệ mà gọi người lôi ngươi ra ngoài." Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy mỗi một câu của Vệ Cẩm Vinh đều vớ vẩn cực kỳ. Vệ Cẩm Hoa sao có thể không phải là nhi tử của Kính Hoà Đế? Huyết mạch hoàng thất là thứ có khả năng giả mạo được sao? Buồn cười nhất chính là phía dưới còn có không ít đại thần châu đầu ghé tai, thậm chí ngang nhiên dùng ánh mắt soi mói nhìn về phía đại ca nhà hắn.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi thật là một kẻ đáng thương bị người khác lợi dụng. Lâm Tuyết Loan vì sao sẽ vào lúc phụ hoàng kế vị chưa đến một năm liền đột ngột bạo bệnh qua đời? Ta nghĩ hết thảy mọi chuyện không có ai so với người của Lâm gia càng biết rõ ràng." Vệ Cẩm Vinh chẳng hề sợ hãi, ở trước mặt bá quan văn võ liền không hề cố kỵ dựng thẳng ngón tay chỉ vào Vệ Cẩm Hoa, "Vệ Cẩm Hoa căn bản không phải là nhi tử của phụ hoàng, cho nên mấy năm qua phụ hoàng mới không ngừng nhằm vào y, vị Thái tử tốt vẫn luôn vì triều đình cúc cung tận tuỵ này."
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia tiếp thu được nhà của tiểu hoàng thúc tương lai có vị nào tự mang hai cái bánh bao sao?
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mình vốn dĩ hy vọng có thể lấp hố vì đã tròn ba năm rồi, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm. Có điều cũng sắp kết thúc rồi. Cố lên nào!
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.