Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 4: Trọng sinh (hạ)

Vũ Lạc Khinh Trần

21/03/2022

C3. Trọng sinh (hạ)

2019.11.26 ~ 2019.12.01

"Điện hạ, điện hạ, nên rời giường! Ngài hôm nay muốn đến học đường a!"

Đang mơ màng, Vệ Cẩm Dương cảm giác được chăn của mình bị xốc lên, có người lây nhẹ thân thể hắn. Không biết là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám quấy rầy mộng đẹp của Yến Vương gia? Nhất định phải lôi ra đánh năm mươi đại bản! Đây là thị thiếp hay là sủng phi của hắn? Hắn không tin có cung nữ, hạ nhân nào lớn mật đến mức tới kêu hắn rời giường. Hắn vẫn luôn dễ sinh khí khi thức dậy, xem ra nàng được hắn sủng ái liền vô pháp vô thiên! Không biết hắn muốn ngủ đến tự nhiên tỉnh sao?

Mở to mắt, Yến Vương điện hạ đang muốn tức giận, khi nhìn thấy nhũ mẫu trong chớp mắt chợt run rẩy thì liền thanh tỉnh, lửa giận cùng buồn ngủ lập tức không cánh mà bay.

Đúng rồi, Yến Vương gia đã chết, hắn là Vệ Cẩm Dương trọng sinh a! Hiện tại hắn sáu tuổi, ngày hôm qua còn mãnh liệt thỉnh cầu mẫu hậu thượng tấu phụ hoàng, cho mình đến chỗ thái phó học vỡ lòng!

Khẽ vén vạt áo rồi nắm lấy da thịt trắng noãn trên đùi, Vệ Cẩm Dương cưỡng bức chính mình phải vực lại tinh thần, tuyệt không thể lười nhác.

Sau khi để cung nữ thái giám hầu hạ rửa mặt thay y phục, Vệ Cẩm Dương liền được đưa đến học đường trong cung.

Thái phó vẫn là lão hủ kia, một đầu tóc bạc lấm tấm vài sợi đen, một gương mặt già nua phủ kín nếp nhăn, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cổ khí khái của người đọc sách, động tác vuốt râu càng ra dáng lão học cứu.

Khiến người vừa thấy, liền cảm giác da đầu tê dại!

Nhưng nhìn thấy lão nhân gia, Vệ Cẩm Dương vẫn là nhịn không được cảm khái vạn lần! Thái phó, không nghĩ tới kẻ khiến ngài không cười nổi này lần nữa gặp lại ngài, cư nhiên là sau khi đã chết qua một lần a! Ta sai rồi, lần này ta nhất định sẽ hảo hảo học tập!

Cùng lúc đó, một chuỗi tiếng đọc sách lanh lảnh truyền đến từ một bên án thư, "Tấn thái nguyên trung, võ lăng nhân bộ ngư vi nghiệp. Duyên khê hành, vong lộ chi viễn cận. Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn sổ bách bộ, trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân, ngư nhân thậm dị chi. Phục tiền hành, dục cùng kỳ lâm..." (1)

Đang lúc ngâm nga, Vệ Cẩm Dương khi còn nhỏ vô luận như thế nào cũng nhìn không ra người đang đọc thuộc "Đào hoa nguyên ký" trong "Cổ văn nguyên chỉ" đúng là đại ca nhà hắn, hoàng đế bệ hạ tương lai của Tử Vân đế quốc!

Nhìn Thái tử điện hạ nghiêm túc đọc thơ trước mắt, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy thực vui vẻ! Nhớ năm đó khi hắn vỡ lòng, Vệ Cẩm Hoa đã sớm học xong từ lão thái phó này, hắn cùng y lại không thể nào học chung, còn vẫn luôn cho rằng y vừa sinh ra liền học rộng tài cao a! Không nghĩ tới, trọng sinh một hồi thế nhưng có thể nhìn thấy Thái Tử điện hạ phải học thuộc lòng thơ văn giống như học trò bình thường... cũng không uổng công hắn đã chết một lần, đáng giá, lúc này thật là đáng giá!

Xem ra thiên tài cũng là phải từ học trò nhỏ mà có! Hoàng đế cũng là phải từ Thái tử chăm học mà thành!

Nhìn Vệ Cẩm Hoa đọc thuộc thơ như tiểu hoà thượng đọc kinh, Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp cười trộm, hồi thần liền thấy thái phó đứng ở sau lưng mình!

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên." Lão học cứu trước sau vẫn là lão học cứu, hiện tại lại lấy ra một quyển "Tam Tự Kinh", muốn Vệ Cẩm Dương đọc theo!

Ngọa tào! Lão tử vậy mà đã quên, lấy tuổi tác hiện tại, lão tử phải học chữ lại từ đầu! Quá khổ bức! Lão tử nói như thế nào cũng là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi tâm lý a, ngài như thế nào có thể bắt ta đọc "Tam Tự Kinh"!

Tuy rằng, Vệ Cẩm Dương rất muốn cứ như vậy hướng về phía thái phó rống to một trận, để lão nhân đừng bắt hắn niệm lại mấy bài học của tiểu hài nhi. Nhưng nghĩ cũng biết hắn không thể làm như vậy! Vì thế, hắn cũng chỉ có thể giả vờ cái hiểu cái không, theo thái phó làm một tiểu hòa thượng đọc kinh! Quá khổ bức, quá tê tái a!

Chính là không có biện pháp khác! Ai kêu Yến Vương điện hạ hắn năm nay chỉ có sáu tuổi a!

Không thầy dạy cũng hiểu, nói chính mình kỳ thật là thần đồng? Nếu thật nói như vậy, Tử Vân quốc liền truyền ra Nhị hoàng tử là thần đồng. Nhưng mà khả năng của hắn cũng chỉ có thể ở cái giai đoạn vỡ lòng này làm một thần đồng, trưởng thành a, còn không phải lại nháo ra một đoạn "Thương Trọng Vĩnh" (2) để người chê cười.



Nói nữa, nếu truyền ra hắn là thần đồng, một đám thế lực như hổ rình mồi ở hậu cung này có thể buông tha cho hắn sao? Chỉ bằng vị mẫu hậu tuy có thế lực nhưng không đủ thông minh kia thì có thể bảo hộ được hắn sao? Khác không nói, chỉ nói Thái Tử điện hạ cùng ngoại công của y, đương triều Tể tướng, chỉ sợ liền sẽ không bỏ qua cho hắn a! Những người này muốn mạng nhỏ của hắn còn không phải một giây là xong, phỏng chừng lão tử nếu biểu hiện ra trí tuệ siêu việt gì đó, lão tử liền mạng không còn dài a!

Vì mạng nhỏ, ta phải giấu tài đi! Dù sao ta cũng không nghĩ tới phải làm hoàng đế! Chỉ là không thể làm thần đồng rồi đem khoe khoang... Không có gì ghê gớm!

Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ a! Làm hoàng tử, lại là một hoàng tử muốn bình bình an an lớn lên không màng tới đế vị, vẫn là tư chất bình thường một chút mới tốt! Ít nhất sẽ không bị người ta nhớ thương a!

Từ chỗ thái phó học xong, Vệ Cẩm Dương lại lần thứ hai trước sau như một, tung ta tung tăng đi theo phía sau Thái Tử điện hạ, một bộ dính ca ca dính đến muốn mệnh!

Liền cổ giả thái phó cũng nhịn không được vuốt râu cảm thán, "Không thể tưởng được, Thái Tử có hài tử duyên như vậy! Trong nhà đế vương, thân huynh đệ chỉ sợ cũng sẽ không thân cận, không nghĩ tới bọn họ dị mẫu huynh đệ cảm tình lại tốt như vậy".

Vệ Cẩm Hoa rơi vào đường cùng, đành phải âm thầm thở dài, lần thứ hai mang theo con sâu nhỏ bám người, xem ra trong chốc lát là ném không xong đệ đệ này, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Nghe nói Lưu thị đã chọn trong nhà mẹ đẻ hai đứa nhỏ cùng tuổi làm thư đồng cho Vệ Cẩm Dương, tuy rằng hiện tại còn bị đủ loại trình tự mà chưa thể tiến cung, tin tưởng không bao lâu nữa cũng sẽ tới. Đến lúc đó, có bạn cùng tuổi chơi cùng, Vệ Cẩm Dương sẽ không còn chấp nhất với ca ca này nữa.

Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Hoa thần sắc phức tạp liếc nhìn đệ đệ thiên chân nhuyễn nộn trước mắt.

Bị Vệ Cẩm Dương theo sau mông đi khắp nơi, Vệ Cẩm Hoa so với lúc ban đầu đã thích ứng không ít, thậm chí là có vài phần thích đệ đệ này. Tiểu hài tử mềm như bông, tâm tư lại đơn thuần, so với mấy phụ nhân trong thâm cung không có hảo ý vẫn là có thể ở chung. Huống chi, Vệ Cẩm Dương còn ngoan như vậy.

Không sảo cũng không nháo, ở thời điểm y làm chính sự cũng không đòi y bồi hắn chơi, chỉ là thực ngoan ở một bên tự ngoạn. Chờ nhìn ra y rảnh rỗi, mới đi đến muốn ca ca bồi mình chơi, ngoan ngoãn cực kỳ!

Thật nghĩ không ra, Lưu thị uổng có mỹ mạo không có đại não kia làm thế nào có thể sinh ra một nhi tử ngoan ngoãn như vậy a?

Nếu hắn thật là đệ đệ của mình, là do mẫu hậu sở sinh thì tốt rồi, mình nhất định sẽ rất thương yêu hắn... Nếu hắn là đệ đệ cùng phụ cùng mẫu... Sửa sang lại công văn đang xem dở, Vệ Cẩm Hoa ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Dương cách đó không xa đang ngồi dưới đất nghịch kiến, trong lòng ngũ vị tạp trần... Thật là loạn tưởng! Mẫu hậu chỉ sinh một hài tử là mình liền đi, mình lại như thế nào sẽ có đệ đệ!

Vệ Cẩm Hoa cảm thấy suy nghĩ này có điểm không thực tế, khẽ lắc đầu như muốn thanh tỉnh chính mình, một lần nữa ngồi trở lại án thư, tập trung vào xử lý công việc.

Nhoáng một cái chớp mắt, buổi trưa liền như vậy trôi qua.

Đang tập trung tinh thần xem một ít công văn, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên cảm giác được vạt áo của y bị thứ gì kéo lại. Còn đang phân vân, cúi đầu lại thấy hoá ra là đệ đệ dị mẫu kia, liền phải mạnh mẽ áp xuống bực tức vì bị quấy rầy. Quả nhiên, tiểu hài tử gì đó vẫn là phiền toái nhất, không hiểu chuyện, chỉ biết đến quấy rầy người khác.

Tuy rằng trong lòng đã không vui, Vệ Cẩm Hoa lại không biểu lộ chút nào trên mặt, cưỡng ép chính mình nhịn xuống tính tình, trưng ra một dáng vẻ đại ca tươi cười hiền lành, ôn nhu dò hỏi, "Cẩm Dương, làm sao vậy? Là nhàm chán, muốn ca ca cùng đệ chơi sao?"

"Ca ca, ăn cơm cơm!" Vệ Cẩm Dương lôi kéo vạt áo của Vệ Cẩm Hoa, mở to một đôi mắt thiên chân lay động nói.

"Cẩm Dương, đói bụng sao? Đại ca lập tức kêu cung nhân chuẩn bị đồ ăn cho đệ, Cẩm Dương muốn ăn cái gì?" Vệ Cẩm Hoa ôn nhu sờ sờ đầu Vệ Cẩm Dương, giống như đang sờ một con tiểu cẩu đáng yêu.

"Đã muộn rồi, phải ăn cơm cơm, ca ca cũng phải ăn cơm cơm. Chu di nói, không đúng hạn ăn cơm cơm sẽ đói hư bụng bụng, ca ca cũng phải đúng hạn ăn cơm cơm!" (3) Vệ Cẩm Dương phồng lên một trương mặt bánh bao, vừa nói vừa quơ chân múa tay chỉ vào sắc trời dần tối ngoài cửa.

Ngọa tào! Lão tử đây là đem bán manh tiến hành triệt để! Vì tranh thủ một chút độ hảo cảm của đại ca, lão tử dễ dàng sao? Hắn cẩn thận phân tích qua, loại hài tử từ nhỏ đã không có nương như Vệ Cẩm Hoa, khuyết thiếu nhất chính là người thân quan tâm, cho dù nhìn qua y thành thục ổn trọng thế nào cũng vẫn là một dạng như vậy!



Cho nên, tiểu gia ta vì tranh thủ độ hảo cảm của hoàng đế tương lai, liền đành phải ủy khuất chính mình nỗ lực bán manh, trong lúc lơ đãng quan tâm quan tâm y thật tốt! Như vậy y đại khái sẽ đối tiểu gia ta sinh ra một chút tình cảm huynh đệ đi! Hiện tại tiểu gia ta lớn lên mặt mũi đáng yêu như thế, chính mình soi gương đều muốn véo một cái, nhất định có thể được việc không ít a!

Vệ Cẩm Dương nghĩ không sai, Vệ Cẩm Hoa nghe được lời này thực sự kinh ngạc một chút, lớn như vậy, từ sau khi mẫu hậu mất, còn chưa từng có người nói với y phải đúng hạn ăn cơm, nếu không sẽ đói hư bụng đâu! Phụ hoàng quan tâm chính là việc học của y, ngoại tổ bọn họ quan tâm chính là như thế nào tạo dựng thực lực cho y. Chưa từng có người nào quan tâm đến chính bản thân y!

Vệ Cẩm Hoa chính là không biết tâm tư của Vệ Cẩm Dương, cho rằng đệ đệ là suy nghĩ cho thân thể của mình, tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy. Lúc này, đáy lòng Vệ Cẩm Hoa không ngừng tràn ra một dòng nước ấm không rõ. Vừa rồi nghe Vệ Cẩm Dương kêu mình, y còn cảm thấy không kiên nhẫn, cảm thấy Cẩm Dương không hiểu chuyện. Kỳ thật... không hiểu chuyện nhất chính là y!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vệ Cẩm Hoa nhìn về phía Vệ Cẩm Dương càng thêm mềm mại, "Hảo, ca ca nhớ kỹ! Ca ca về sau nhất định sẽ mỗi ngày nghe Cẩm Dương nói, đúng hạn ăn cơm!" . Truyện Đam Mỹ

Tác giả có lời muốn nói: Chương 3, bán manh lăn lộn cầu cất chứa, cầu bao dưỡng, cầu nhắn lại... Cầu động lực! ╭(╯3╰)╮

~~~~~

(1)

Đây là lời dẫn của bài thơ "Đào hoa nguyên thi" của Đào Tiềm. Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê, nguồn thivien.net:

"Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, tiến thêm vô, muốn đến cuối khu rừng..."

(2)

"Thương Trọng Vĩnh": tác phẩm của Vương An Thạch.

Tác giả kể rằng mình từng gặp một người tên Phương Trọng Vĩnh, năm tuổi đã có thể sáng tác bài thơ rất hay. Bố của cậu vô cùng mừng rỡ, bèn dẫn cậu tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Do đó Vĩnh không thể tiếp tục được đi học, dần trở thành một đứa trẻ bình thường.

(3)

"Cơm cơm", "bụng bụng": mình để nguyên văn luôn, moe dễ sợ.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Tình huynh đệ thăng cấp ký:

#Level 1, theo đuôi y, khiến y quen với sự hiện diện của mình: Get!

#Level 2, quan tâm y, khiến y cảm động: Get!

Con đường đến với trái tim của nam nhân phải thông qua dạ dày? Vậy trước đó phải đi đường nào để đến được dạ dày??? Mị thấy mị trong sáng quá á há há!!! ╰(*'︶'*)╯♡

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook