Trọng Sinh Chi Ức: Vợ Yêu Không Ngoan
Chương 9
Tiểu Địch Nhi
14/09/2021
Đường Ngữ Âm lạnh mặt nhìn Đường Ân đang ngồi dưới đất.
Ha… mới có như vậy đã không chịu được rồi sao?
“Cho mày năm giây, đem toàn bộ đồ đạc nhặt lên trả cho tao.”
Đường Ân tuy không cam tâm nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng làm theo.
Sao khi nhặt xong, cô ta ném cái túi vào người Đường Ngữ Âm.
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ không để yên cho chị đâu.” Cô ta nghiến răng nói.
“Vậy thì mong chờ quá. Đường Ân, mày chắc vẫn chưa quên nhỉ, lý do vì sao mà mày lại phải dùng cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy.” Đường Ngữ Âm mặc lại áo rồi quay người rời đi.
…
Một lúc sau, Đường Ngữ Âm đã đứng trước cửa lớp học.
Cô đẩy cửa bước vào, giáo viên trên bục giảng đã ngăn cô lại.
“Đứng lại, đi học muộn, không được vào lớp.”
Đường Ngữ Âm khẽ liếc lên khuôn mặt giáo viên nọ. Đây không phải là cô ruột của Đường Ân sao? Đúng là sợ cái gì cái đó liền đến mà.
“Cô giáo Lam, tôi chỉ vừa mới chuyển đến, vẫn chưa chính thức là học viên của lớp này, vậy cô lấy quyền gì để quản tôi?” Đường Ngữ Âm chất vấn.
“…” Lam Vân Thanh nhất thời cứng họng, không nói được gì.
Đường Ngữ Âm thản nhiên bước vào lớp, tự giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi tên Đường Ngữ Âm, sau này mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Nói xong, cô quay sang Lam Vân Thanh cười " Cô giáo, bây giờ em ngồi đâu?"
Lam Vân Thanh hậm hực nhìn Đường Ngữ Âm rồi chỉ tay vào một bàn học phía cuối lớp.
“Chỗ đó.”
Đường Ngữ Âm không quam tâm đến vẻ mặt của Lam Vân Thanh nữa, trực tiếp quay lưng đi xuống.
Xuống đến nơi, cô phát hiện bàn không có ghế liền vứt thẳng cặp sách lên bàn rồi ngồi luôn lên đó.
Lam Vân Thanh đập mạnh bàn, quát tháo.
“Đồ không có giáo dưỡng, bàn học là chỗ cho cô ngồi lên à, không có ghế thì đứng đấy.”
“Oh… vậy tôi có thể hỏi tại sao càu bàn này không có ghế không?”
Đường Ngữ Âm bước xuống, đi thẳng về phía bục giảng.
“Do ý trời đi? Ha, cô chỉ là đứa con hoang, đến ông trời cũng không muốn cho cô ngồi trên ghế đấy.” Lam Vân Thanh vênh mặt lên.
Đường Ngữ Âm cũng không phản bác lại, cô đến gần, nhẹ nhàng nói một câu vào tai bà ta.
“Vào một buổi chiều nọ, em đến tìm em gái em, tình cờ đi ngang qua phòng học này. Cô có biết… em đã nhìn thấy gì không?”
Lam Vân Thanh nghe vậy thì chột dạ.
Không lẽ cô ta biết chuyện của mình với hiệu trưởng rồi? Không được. Vợ của người đó cũng làm trong trường này, nếu như chuyện bị lộ ra…
Đường Ngữ Âm cũng không cho Lam Vân Thanh suy nghĩ nhiều, quay người xuống lớp nói.
“Mọi người, tôi có chuyện muốn kể cho mọi người nghe đây…”
“Khoan đã!!!” Lam Vân Thanh nghiến răng.
“Cô giáo, sao vậy?”
“Cô muốn gì?”
“Trước mặt toàn lớp, xin lỗi tôi. Mẹ tôi tuy đã mất rồi nhưng bà ấy vẫn là chính thất, không đến lượt Lam Hinh Nhã lên mặt. Nếu như nói con hoang, vậy thì chỉ có Đường Ân là con hoang thôi.” Đường Ngữ Âm lạnh giọng.
Không còn cách nào khác, Lam Vân Thanh đành phải lí nhí xin lỗi Đường Ngữ Âm.
Lam Vân Thanh, có trách thì trách cô mệnh xấu, gặp phải tôi đây. Chơi tôi? Tôi chơi với cô đến cùng. Chuyện cô ta tằng tịu với hiệu trưởng, phải đến một năm sau mới bị khui ra, nhưng ai bảo tôi lại là người trọng sinh sống lại chứ? Mọi bí mật của cô, tôi đều nắm trong tay rồi.
Đường Ngữ Âm vòng ra sau, xách luôn ghế giáo viên của Lam Vân Thanh xuống bàn học, ung dung ngồi lên.
“Cô giáo, em mượn ghế cô ngồi một chút, sẽ không phiền cô chứ?”
“K, Không có phiền…” Lam Vân Thanh tức đến trắng bệch cả mặt.
Ha… mới có như vậy đã không chịu được rồi sao?
“Cho mày năm giây, đem toàn bộ đồ đạc nhặt lên trả cho tao.”
Đường Ân tuy không cam tâm nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng làm theo.
Sao khi nhặt xong, cô ta ném cái túi vào người Đường Ngữ Âm.
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ không để yên cho chị đâu.” Cô ta nghiến răng nói.
“Vậy thì mong chờ quá. Đường Ân, mày chắc vẫn chưa quên nhỉ, lý do vì sao mà mày lại phải dùng cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy.” Đường Ngữ Âm mặc lại áo rồi quay người rời đi.
…
Một lúc sau, Đường Ngữ Âm đã đứng trước cửa lớp học.
Cô đẩy cửa bước vào, giáo viên trên bục giảng đã ngăn cô lại.
“Đứng lại, đi học muộn, không được vào lớp.”
Đường Ngữ Âm khẽ liếc lên khuôn mặt giáo viên nọ. Đây không phải là cô ruột của Đường Ân sao? Đúng là sợ cái gì cái đó liền đến mà.
“Cô giáo Lam, tôi chỉ vừa mới chuyển đến, vẫn chưa chính thức là học viên của lớp này, vậy cô lấy quyền gì để quản tôi?” Đường Ngữ Âm chất vấn.
“…” Lam Vân Thanh nhất thời cứng họng, không nói được gì.
Đường Ngữ Âm thản nhiên bước vào lớp, tự giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi tên Đường Ngữ Âm, sau này mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Nói xong, cô quay sang Lam Vân Thanh cười " Cô giáo, bây giờ em ngồi đâu?"
Lam Vân Thanh hậm hực nhìn Đường Ngữ Âm rồi chỉ tay vào một bàn học phía cuối lớp.
“Chỗ đó.”
Đường Ngữ Âm không quam tâm đến vẻ mặt của Lam Vân Thanh nữa, trực tiếp quay lưng đi xuống.
Xuống đến nơi, cô phát hiện bàn không có ghế liền vứt thẳng cặp sách lên bàn rồi ngồi luôn lên đó.
Lam Vân Thanh đập mạnh bàn, quát tháo.
“Đồ không có giáo dưỡng, bàn học là chỗ cho cô ngồi lên à, không có ghế thì đứng đấy.”
“Oh… vậy tôi có thể hỏi tại sao càu bàn này không có ghế không?”
Đường Ngữ Âm bước xuống, đi thẳng về phía bục giảng.
“Do ý trời đi? Ha, cô chỉ là đứa con hoang, đến ông trời cũng không muốn cho cô ngồi trên ghế đấy.” Lam Vân Thanh vênh mặt lên.
Đường Ngữ Âm cũng không phản bác lại, cô đến gần, nhẹ nhàng nói một câu vào tai bà ta.
“Vào một buổi chiều nọ, em đến tìm em gái em, tình cờ đi ngang qua phòng học này. Cô có biết… em đã nhìn thấy gì không?”
Lam Vân Thanh nghe vậy thì chột dạ.
Không lẽ cô ta biết chuyện của mình với hiệu trưởng rồi? Không được. Vợ của người đó cũng làm trong trường này, nếu như chuyện bị lộ ra…
Đường Ngữ Âm cũng không cho Lam Vân Thanh suy nghĩ nhiều, quay người xuống lớp nói.
“Mọi người, tôi có chuyện muốn kể cho mọi người nghe đây…”
“Khoan đã!!!” Lam Vân Thanh nghiến răng.
“Cô giáo, sao vậy?”
“Cô muốn gì?”
“Trước mặt toàn lớp, xin lỗi tôi. Mẹ tôi tuy đã mất rồi nhưng bà ấy vẫn là chính thất, không đến lượt Lam Hinh Nhã lên mặt. Nếu như nói con hoang, vậy thì chỉ có Đường Ân là con hoang thôi.” Đường Ngữ Âm lạnh giọng.
Không còn cách nào khác, Lam Vân Thanh đành phải lí nhí xin lỗi Đường Ngữ Âm.
Lam Vân Thanh, có trách thì trách cô mệnh xấu, gặp phải tôi đây. Chơi tôi? Tôi chơi với cô đến cùng. Chuyện cô ta tằng tịu với hiệu trưởng, phải đến một năm sau mới bị khui ra, nhưng ai bảo tôi lại là người trọng sinh sống lại chứ? Mọi bí mật của cô, tôi đều nắm trong tay rồi.
Đường Ngữ Âm vòng ra sau, xách luôn ghế giáo viên của Lam Vân Thanh xuống bàn học, ung dung ngồi lên.
“Cô giáo, em mượn ghế cô ngồi một chút, sẽ không phiền cô chứ?”
“K, Không có phiền…” Lam Vân Thanh tức đến trắng bệch cả mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.