Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 105: Dụ dỗ, gài bẫy
D. Hien
09/06/2017
Đình Tấn ngay khi nhìn thấy tên ‘Chu ca’ kia muốn động thủ. Hắn liền đưa tay như nâng lên một vật gì đó vô hình.
"Khống Vật Thuật"
“Lách cách…”
Sau đó thì lập tức sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển những mảnh gỗ xung quanh bay lơ lửng trên không trung, va chạm nhau vang lên âm thanh giòn tan.
‘Chu ca’ và đám đàn em nhìn thấy một màn này thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Brừm…”
Cũng ngay lúc này, tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài nhà xưởng báo hiệu cho Terrell đã lái xe tới.
Đình Tấn nhìn thấy biểu hiện của đám người kia thì biết mình đã an toàn. Hắn liền giải trừ kỹ năng, để cho mảnh gỗ, đá tảng xung quanh liên tục rơi xuống đất lăn lộn khắp nơi.
Đám người ‘Chu ca’ đưa mắt nhìn nhau như để kiểm chứng cho sự việc lúc nãy không phải là ảo giác. Bọn họ không manh động nữa mà đứng im tại chỗ, không có hành động gì khác.
Ở bên ngoài, Terrell sau khi vừa đỗ xe lại thì lập tức xông vào trong nhà. Nhìn thấy có người cầm súng bao vây lấy Đình Tấn, Terrell không khỏi gấp gáp lên.
- “Đội trưởng, ta đến rồi.”
Terrell tiến đến bên cạnh Đình Tấn, nhỏ giọng thì thầm. Bên cạnh bốn tên đàn em cầm súng cũng mặc kệ cho hắn ra vào, không cảnh giác gì nhiều.
- “Có người nào đến không? Phía bên kia Báo Đen sao rồi?”
Đình Tấn gương mặt bình tĩnh thì thào, nhỏ giọng nói chỉ đủ cho hắn và Terrell nghe.
- “Khốn kiếp bọn chó săn của tên chủ tịch Leland Yee, lãnh đạo của thành phố CLF, ở sở cảnh sát và quân đội đã ngăn cản không cho người xuất quân trợ giúp chúng ta. Báo Đen hiện tại cũng ‘thúc thủ vô sách’ rồi. Hắn đang liên hệ với bên FBI để điều tra chuyện này.
Hiện tại không ai tới giúp được chúng ta hết cả. Bây giờ làm sao đây đội trưởng? Liều mạng phá vòng vây à?”
Nghe Terrell nói, Đình Tấn gương mặt thâm trầm nhịn không được cũng mắng tục một tiếng.
Sau đó bình tĩnh lại mà suy nghĩ một hồi, hắn mới lắc lắc đầu, trầm giọng nói.
- “Ba người các ngươi cùng đưa hai em của David trở về LoDa đi.”
David, Terrell và Louis ánh mắt trừng lớn nhìn Đình Tấn. Không ai nói gì, cũng không ai bước chân đi. Một lúc sau, Terrell nhịn không được mới hùng hổ nói.
- “Đội trưởng. Anh cả… ngươi đừng có lại đuổi ta đi có được không? Ta hôm nay đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không bỏ lại ngươi đâu.”
David và Louis bên cạnh cũng không nói gì nhưng ánh mắt đầy quyết tâm của họ đã nói rõ ý nghĩ của bọn hắn cũng giống như Terrell vậy.
Đình Tấn trong lòng hạnh phúc, ấm áp. Nhưng hắn gương mặt thì ngược lại tỏ ra thâm trầm, lạnh lẽo.
- “Đây không phải yêu cầu. Đây là mệnh lệnh, các ngươi ở lại đây không giúp gì được cho ta đâu!”
Nói xong hắn chăm chú nhìn lấy ba người trước mặt. Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai có ý định rời đi, Đình Tấn lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Ở đây ngoại trừ Louis ra, các ngươi đều không ai có thể giúp được gì cho ta cả. Ngược lại còn có thể kéo chân của ta lại nữa.
David, ngươi thực lực quá yếu, lại còn phải chăm sóc hai đứa em nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng nó lay lắt sống khổ cực như ngươi trước đó sao.
Còn Terrell, ngươi chẳng lẽ định cho mình xảy ra chuyện rồi để lại chú Marc ở nhà một mình? Rồi ai sẽ lo lắng, ai sẽ chăm sóc cho hắn? Hai người các ngươi phải nghĩ rõ chuyện này chứ.”
Terrell đôi mắt chỉ rung động một chút rồi thôi. Hầu như không có vẻ gì là đã sợ hãi, muốn lùi bước. Chỉ có David hơi phân vân một chút nhìn về phía hai đứa em của mình.
Hắn suy nghĩ một chút, mới hướng về Đình Tấn và Terrell mà quả quyết nói.
- “Đội trưởng, chuyện này cũng do ta thì hãy để ta ở lại đây với ngươi đi. Tuy ta thực lực yếu nhưng đỡ giúp ngươi mấy viên đạn vẫn là được.
Ừm… Terrell ta thật sự xin lỗi vì những chuyện này. Thế nhưng đội trưởng nói đúng đấy, xin ngươi hãy để ta ở lại. Ta thề sẽ dùng mạng của mình bảo vệ đội trưởng. Hai đứa em của ta này chỉ có thể nhờ ngươi thôi.”
- “Khốn nạn! Ngươi tại sao không tự mà đưa chúng đi đi?”
Terrell nghe David nói xong không nhịn được mắng to. Hắn là quyết tâm muốn ở lại với Đình Tấn, dù có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa.
Còn riêng Đình Tấn là nghĩ rằng, ở lại thì càng nguy hiểm nhưng với tính cách của mấy người này, hắn biết chắc bọn họ sẽ nhất định không đi. Thế nên khi nghe David nói như vậy, Đình Tấn mới quyết định mở lời khuyên bảo cho Terrell.
- “Terrell, hắn nói đúng đấy. Đây là do hắn bày ra, phải để hắn giải quyết.”
Terrell khựng lại, im lặng không nói gì nữa, ánh mắt chăm chú nhìn David. Một hồi sau, hắn mới tiến lên.
“Bốp”
Đột nhiên không có báo trước, Terrell vung nắm tay đấm mạnh vào mặt David làm cho gương mặt đã bị sưng vì bị đánh trước đó lại phồng lên thêm. Chưa dừng lại tại đó, Terrell kéo David lại nhìn thẳng vào mắt hắn mà gằn từng chữ.
- “Cú đấm này là trả lại cho việc ngươi đã làm với đội trưởng. Nếu ngươi bảo vệ an toàn cho đội trưởng, kể cả Louis và bản thân ngươi vượt qua được cửa ải hôm nay thì sau này ta sẽ không có trách móc gì về chuyện này nữa.”
Nói đoạn, Terrell đưa nắm tay lên trước mặt, chăm chú nhìn David mà trầm giọng nói.
- “Mãi là anh em!”
David đôi mắt hồng hồng, nhìn lấy Terrell nhìn mọi người xung quanh. Sau đó hắn cũng đưa tay nắm chặt bàn tay của Terrell, miệng thì thào.
- “Phải! Mãi là anh em!”
Hai người ôm chặt nhau một cái rồi buông ra. David lúc này mới quay sang nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa em nhỏ vào lòng, thì thào dặn dò.
- “Anh hai bây giờ không đi được với hai đứa rồi. Hôm nay, anh Terrell sẽ thay anh hai dẫn hai đứa đi. Nhớ phải ngoan, phải nghe lời. Anh hai sau đó mới dẫn hai đứa đi chơi DisneyLand nhớ không?”
Vừa nói hắn vừa xoa tóc, đôi mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều nhìn hai đứa em. Ami và Dendi gương mặt non nớt nhìn lấy David có hiểu có không, gật gật đầu. Sau đó chúng nương theo lực tay đẩy tới của David mà đi về phía Terrell bên cạnh.
David hướng về phía Terrell, gật nhẹ đầu. Đôi mắt hơi đỏ lên vì lần này hành động lần này rất nguy hiểm thậm chí có thể sẽ chết. Thế nhưng gia đình này cũng rất quan trọng đối với hắn. Nhất là vì Đình Tấn, người đã ba lần bốn lượt cứu đi cả nhà hắn.
- “Chia tay thật cảm động mà, các ngươi làm tốn thời gian quá đấy. Đã xong chưa bây giờ thì khai báo tiền đặt cược giao dịch của các ngươi đi.”
Ngay lúc này, bên kia giọng nói chói tai của tên ‘Chu ca’ truyền ra phá vỡ bầu không khí chia ly. Terrell không lề mề nữa, lập tức hướng về Đình Tấn và Louis gật đầu thốt ra hai chữ “Bảo trọng!”. Sau đó ôm lấy hai đứa em của David đi ra ngoài.
Đình Tấn lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía tên ‘Chu ca’ kia. Ánh mắt đảo qua xung quanh căn nhà xưởng, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển lập kế hoạch để đào tẩu.
- “Ta cần chờ cho bọn họ rời khỏi CLF mới có thể bắt đầu giao dịch.”
- “Thật là lề mề, nhanh đi. Ta chỉ cWdQrPM chờ 2 giờ thôi! Quá thời gian ngươi không nói thì coi chừng ta ra tay với hai tên này đấy.”
Tên ‘Chu ca’ càu nhàu khó chịu. Thế nhưng sự hấp dẫn của siêu năng lực kia làm hắn không thể cưỡng chế lại.
Hơn 2 giờ sau…
- “Hết giờ rồi, nói ra bí mật siêu năng lực của ngươi đi. Nếu thỏa mãn ta có thể đề cử ngươi vào Hồng Môn Hội. Ngươi phải biết rằng thế lực của chúng ta rộng lớn đến mức đã bao trùm trên khắp thế giới rồi. Được gia nhập hội là sự vinh hạnh của người a.”
Tên ‘Chu ca’ thấy thời gian đã đến liền hết kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu dụ dỗ Đình Tấn nói ra bí mật.
Đình Tấn khóe miệng mỉm cười nhìn lấy tên ‘Chu ca’ và cả đám đồng bọn. Sau đó bình thản mà nói.
- “Ngươi muốn biết siêu năng lực của ta?”
Đình Tấn vừa nói vừa nhướng mày lên nhìn hắn, giọng nói kéo dài ra như muốn hấp dẫn sự tò mò, chú ý của những tên này.
Nhưng ngay sau đó hắn hét lớn một tiếng.
- “Nằm mơ đi! Hành động!”
"Khống Vật Thuật"
“Lách cách…”
Sau đó thì lập tức sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển những mảnh gỗ xung quanh bay lơ lửng trên không trung, va chạm nhau vang lên âm thanh giòn tan.
‘Chu ca’ và đám đàn em nhìn thấy một màn này thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Brừm…”
Cũng ngay lúc này, tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài nhà xưởng báo hiệu cho Terrell đã lái xe tới.
Đình Tấn nhìn thấy biểu hiện của đám người kia thì biết mình đã an toàn. Hắn liền giải trừ kỹ năng, để cho mảnh gỗ, đá tảng xung quanh liên tục rơi xuống đất lăn lộn khắp nơi.
Đám người ‘Chu ca’ đưa mắt nhìn nhau như để kiểm chứng cho sự việc lúc nãy không phải là ảo giác. Bọn họ không manh động nữa mà đứng im tại chỗ, không có hành động gì khác.
Ở bên ngoài, Terrell sau khi vừa đỗ xe lại thì lập tức xông vào trong nhà. Nhìn thấy có người cầm súng bao vây lấy Đình Tấn, Terrell không khỏi gấp gáp lên.
- “Đội trưởng, ta đến rồi.”
Terrell tiến đến bên cạnh Đình Tấn, nhỏ giọng thì thầm. Bên cạnh bốn tên đàn em cầm súng cũng mặc kệ cho hắn ra vào, không cảnh giác gì nhiều.
- “Có người nào đến không? Phía bên kia Báo Đen sao rồi?”
Đình Tấn gương mặt bình tĩnh thì thào, nhỏ giọng nói chỉ đủ cho hắn và Terrell nghe.
- “Khốn kiếp bọn chó săn của tên chủ tịch Leland Yee, lãnh đạo của thành phố CLF, ở sở cảnh sát và quân đội đã ngăn cản không cho người xuất quân trợ giúp chúng ta. Báo Đen hiện tại cũng ‘thúc thủ vô sách’ rồi. Hắn đang liên hệ với bên FBI để điều tra chuyện này.
Hiện tại không ai tới giúp được chúng ta hết cả. Bây giờ làm sao đây đội trưởng? Liều mạng phá vòng vây à?”
Nghe Terrell nói, Đình Tấn gương mặt thâm trầm nhịn không được cũng mắng tục một tiếng.
Sau đó bình tĩnh lại mà suy nghĩ một hồi, hắn mới lắc lắc đầu, trầm giọng nói.
- “Ba người các ngươi cùng đưa hai em của David trở về LoDa đi.”
David, Terrell và Louis ánh mắt trừng lớn nhìn Đình Tấn. Không ai nói gì, cũng không ai bước chân đi. Một lúc sau, Terrell nhịn không được mới hùng hổ nói.
- “Đội trưởng. Anh cả… ngươi đừng có lại đuổi ta đi có được không? Ta hôm nay đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không bỏ lại ngươi đâu.”
David và Louis bên cạnh cũng không nói gì nhưng ánh mắt đầy quyết tâm của họ đã nói rõ ý nghĩ của bọn hắn cũng giống như Terrell vậy.
Đình Tấn trong lòng hạnh phúc, ấm áp. Nhưng hắn gương mặt thì ngược lại tỏ ra thâm trầm, lạnh lẽo.
- “Đây không phải yêu cầu. Đây là mệnh lệnh, các ngươi ở lại đây không giúp gì được cho ta đâu!”
Nói xong hắn chăm chú nhìn lấy ba người trước mặt. Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai có ý định rời đi, Đình Tấn lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Ở đây ngoại trừ Louis ra, các ngươi đều không ai có thể giúp được gì cho ta cả. Ngược lại còn có thể kéo chân của ta lại nữa.
David, ngươi thực lực quá yếu, lại còn phải chăm sóc hai đứa em nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng nó lay lắt sống khổ cực như ngươi trước đó sao.
Còn Terrell, ngươi chẳng lẽ định cho mình xảy ra chuyện rồi để lại chú Marc ở nhà một mình? Rồi ai sẽ lo lắng, ai sẽ chăm sóc cho hắn? Hai người các ngươi phải nghĩ rõ chuyện này chứ.”
Terrell đôi mắt chỉ rung động một chút rồi thôi. Hầu như không có vẻ gì là đã sợ hãi, muốn lùi bước. Chỉ có David hơi phân vân một chút nhìn về phía hai đứa em của mình.
Hắn suy nghĩ một chút, mới hướng về Đình Tấn và Terrell mà quả quyết nói.
- “Đội trưởng, chuyện này cũng do ta thì hãy để ta ở lại đây với ngươi đi. Tuy ta thực lực yếu nhưng đỡ giúp ngươi mấy viên đạn vẫn là được.
Ừm… Terrell ta thật sự xin lỗi vì những chuyện này. Thế nhưng đội trưởng nói đúng đấy, xin ngươi hãy để ta ở lại. Ta thề sẽ dùng mạng của mình bảo vệ đội trưởng. Hai đứa em của ta này chỉ có thể nhờ ngươi thôi.”
- “Khốn nạn! Ngươi tại sao không tự mà đưa chúng đi đi?”
Terrell nghe David nói xong không nhịn được mắng to. Hắn là quyết tâm muốn ở lại với Đình Tấn, dù có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa.
Còn riêng Đình Tấn là nghĩ rằng, ở lại thì càng nguy hiểm nhưng với tính cách của mấy người này, hắn biết chắc bọn họ sẽ nhất định không đi. Thế nên khi nghe David nói như vậy, Đình Tấn mới quyết định mở lời khuyên bảo cho Terrell.
- “Terrell, hắn nói đúng đấy. Đây là do hắn bày ra, phải để hắn giải quyết.”
Terrell khựng lại, im lặng không nói gì nữa, ánh mắt chăm chú nhìn David. Một hồi sau, hắn mới tiến lên.
“Bốp”
Đột nhiên không có báo trước, Terrell vung nắm tay đấm mạnh vào mặt David làm cho gương mặt đã bị sưng vì bị đánh trước đó lại phồng lên thêm. Chưa dừng lại tại đó, Terrell kéo David lại nhìn thẳng vào mắt hắn mà gằn từng chữ.
- “Cú đấm này là trả lại cho việc ngươi đã làm với đội trưởng. Nếu ngươi bảo vệ an toàn cho đội trưởng, kể cả Louis và bản thân ngươi vượt qua được cửa ải hôm nay thì sau này ta sẽ không có trách móc gì về chuyện này nữa.”
Nói đoạn, Terrell đưa nắm tay lên trước mặt, chăm chú nhìn David mà trầm giọng nói.
- “Mãi là anh em!”
David đôi mắt hồng hồng, nhìn lấy Terrell nhìn mọi người xung quanh. Sau đó hắn cũng đưa tay nắm chặt bàn tay của Terrell, miệng thì thào.
- “Phải! Mãi là anh em!”
Hai người ôm chặt nhau một cái rồi buông ra. David lúc này mới quay sang nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa em nhỏ vào lòng, thì thào dặn dò.
- “Anh hai bây giờ không đi được với hai đứa rồi. Hôm nay, anh Terrell sẽ thay anh hai dẫn hai đứa đi. Nhớ phải ngoan, phải nghe lời. Anh hai sau đó mới dẫn hai đứa đi chơi DisneyLand nhớ không?”
Vừa nói hắn vừa xoa tóc, đôi mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều nhìn hai đứa em. Ami và Dendi gương mặt non nớt nhìn lấy David có hiểu có không, gật gật đầu. Sau đó chúng nương theo lực tay đẩy tới của David mà đi về phía Terrell bên cạnh.
David hướng về phía Terrell, gật nhẹ đầu. Đôi mắt hơi đỏ lên vì lần này hành động lần này rất nguy hiểm thậm chí có thể sẽ chết. Thế nhưng gia đình này cũng rất quan trọng đối với hắn. Nhất là vì Đình Tấn, người đã ba lần bốn lượt cứu đi cả nhà hắn.
- “Chia tay thật cảm động mà, các ngươi làm tốn thời gian quá đấy. Đã xong chưa bây giờ thì khai báo tiền đặt cược giao dịch của các ngươi đi.”
Ngay lúc này, bên kia giọng nói chói tai của tên ‘Chu ca’ truyền ra phá vỡ bầu không khí chia ly. Terrell không lề mề nữa, lập tức hướng về Đình Tấn và Louis gật đầu thốt ra hai chữ “Bảo trọng!”. Sau đó ôm lấy hai đứa em của David đi ra ngoài.
Đình Tấn lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía tên ‘Chu ca’ kia. Ánh mắt đảo qua xung quanh căn nhà xưởng, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển lập kế hoạch để đào tẩu.
- “Ta cần chờ cho bọn họ rời khỏi CLF mới có thể bắt đầu giao dịch.”
- “Thật là lề mề, nhanh đi. Ta chỉ cWdQrPM chờ 2 giờ thôi! Quá thời gian ngươi không nói thì coi chừng ta ra tay với hai tên này đấy.”
Tên ‘Chu ca’ càu nhàu khó chịu. Thế nhưng sự hấp dẫn của siêu năng lực kia làm hắn không thể cưỡng chế lại.
Hơn 2 giờ sau…
- “Hết giờ rồi, nói ra bí mật siêu năng lực của ngươi đi. Nếu thỏa mãn ta có thể đề cử ngươi vào Hồng Môn Hội. Ngươi phải biết rằng thế lực của chúng ta rộng lớn đến mức đã bao trùm trên khắp thế giới rồi. Được gia nhập hội là sự vinh hạnh của người a.”
Tên ‘Chu ca’ thấy thời gian đã đến liền hết kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu dụ dỗ Đình Tấn nói ra bí mật.
Đình Tấn khóe miệng mỉm cười nhìn lấy tên ‘Chu ca’ và cả đám đồng bọn. Sau đó bình thản mà nói.
- “Ngươi muốn biết siêu năng lực của ta?”
Đình Tấn vừa nói vừa nhướng mày lên nhìn hắn, giọng nói kéo dài ra như muốn hấp dẫn sự tò mò, chú ý của những tên này.
Nhưng ngay sau đó hắn hét lớn một tiếng.
- “Nằm mơ đi! Hành động!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.