Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 327: Giúp hay không? – Quyết định cuối cùng
D. Hien
10/06/2017
Một hồi lâu trôi qua, cả Rose lẫn Đình Tấn và Vansy, ba người có khả năng đưa ra quyền quyết định ở đây đều không hề lên tiếng nêu ý kiến về lời cầu xin của Long.
Bọn họ đều hiểu, nếu chấp nhận giúp đỡ thì bắt buộc sẽ phải vướng vào vô số vấn đề rắc rối, kéo theo một đống hệ lụy tiếp theo sau đó và nhất định sẽ có ảnh hưởng tới mục tiêu mà kế hoạch nhiệm vụ đã đề ra lúc ban đầu.
Không ai nói gì, cả căn phòng chìm vào trong một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc. Theo thời gian nhỏ giọt trôi qua, nhóm 15 người cứ như vậy mà đứng xung quanh Long đang quỳ gối cúi đầu sát đất trên sàn tàu.
Đến khi không còn chịu được nữa, Đình Tấn mới hắng giọng một cái, dẫn đầu mở lời trước tiên.
- “Biểu quyết đi, ta sẽ giúp hắn, ý của các ngươi thì sao?”
Nói đoạn, hắn mở đầu cuộc biểu quyết bằng cách giơ cao cánh tay của mình lên.
Những người còn lại trong nhóm thì không biết phải làm sao. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ phân vân, do dự không thể đưa ra quyết định hiển lộ rõ trên khuôn mặt họ.
Bất quá, với Rose thì khác. Nàng gần như là rống lên, vẻ mặt giận dữ, lớn tiếng phủ định ý kiến của Đình Tấn.
- “Không được! Ngươi không thể làm như vậy! Chúng ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nếu như tiếp nhận giúp đỡ Long thì sẽ mất thêm rất nhiều thời gian, thậm chí là kéo theo rất nhiều phiền phức không đáng có.”
Làm người chỉ huy của nhiệm vụ lần này, nàng không thể nào để cho có chuyện gì xảy ra với kế hoạch nhiệm vụ ngay lúc này được. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến cả đội rất nhiều, thậm còn có khả năng gây ra chia rẽ nội bộ.
Nhưng có một điều mà Rose cũng chưa nghĩ đến, đó là tình cảnh ngõ cụt của bọn họ ở thời điểm hiện tại. Nếu như không giúp đỡ Long thì bọn họ chắc cũng không thể nào tìm ra được tung tích của đám người Black Angel đó. Bởi vì tất cả đầu mối tin tức của bọn họ đều đã bị chặt đứt, tiến vào trong ngõ cụt ở khu nghĩa trang kia rồi.
Đình Tấn và Rose, hai người nhìn thẳng vào mắt của đối phương, dường như không ai có ý định muốn nhượng bộ.
Đúng lúc này, giọng nói lành lạnh của Vansy lại vang lên, ngăn cản hai người Đình Tấn và Rose phát sinh tranh cãi.
- “Các ngươi bình tĩnh lại đã. Long, ngươi nói rõ xem muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì trước đã?”
Không khó để nhìn ra được, hắn cũng thiên về phương hướng giúp đỡ Long như Đình Tấn. Phỏng chừng hành động hi sinh danh dự của Long đã đánh động được chút cảm xúc bên trong trái tim [Băng] của hắn.
Long nghe được yêu cầu của Vansy thì tâm tình liền trở nên bất định, không biết có nên nói hay là không. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối này một khoảng thời gian khá lâu, không động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Hành động của hắn không khỏi làm cho Đình Tấn và Rose bị thu hút sự chú ý. Đình Tấn hơi suy nghĩ trong đầu mình một hồi rồi nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Ngươi nếu như không nói thì rõ ràng là chuyện này có vấn đề, như vậy thì chúng ta không thể nào giúp được đâu. Ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ, muốn được người khác giúp đỡ thì ít nhất phải tạo ra lòng tin cho đối phương trước đã.”
Lý lẽ của Đình Tấn làm cho Long không đồng ý cũng không được. Hắn từ từ ngồi thẳng lưng dậy, nhưng không đứng lên mà vẫn duy trì tư thế quỳ ngồi, trong đầu do dự được một lúc thì thở dài một hơi, không còn cách nào khác ngoài việc nói rõ đầu đuôi sự việc.
- “Tổ tiên ta đã chiến đấu với bọn ác quỷ này hơn cả nghìn năm. Có thể nói là thua nhiều thắng ít, nhưng trong số những trận thắng đó lại có một số trận chiến quan trọng giúp chúng ta luôn giữ được thế thượng phong.
Một trong số những trận chiến mang tầm cỡ quyết định vận mệnh của những tu sĩ nói chung và dòng tộc Kaiser nói riêng chính là trận chiến do Kaiser Đệ Tứ Đại Đế lãnh đạo vào năm 476 AD (Sau Công Nguyên)…”
- “Khoan đã, những người lãnh đạo của Đế Chế La Mã lúc đó làm gì có ai mang họ Kaiser? Ngươi nói dối à?”
Anhien bất thình lình lên tiếng cắt ngang lời Long đang nói. Vẻ mặt cô nàng có chút hả hê, tựa như đã bắt được lỗi của đối phương làm nàng rất vui vẻ. Chắc là do trước đó bị Long khinh thường, cô nàng này vẫn còn để bụng đến giờ.
- “Đó là trên sách sử sau này dựa trên những tư liệu hoặc vết tích còn sót lại của Đế Chế La Mã mà ghi chép. Còn ta là được học từ sách cổ của dòng tộc Kaiser truyền thừa hơn nghìn năm lưu lại.”
Không hề có chút ngập ngừng nào, Long lập tức lên tiếng phản biện, vừa nói hắn vừa đưa mắt quét nhìn thẳng mọi người đang đứng xung quanh mình, trong cặp mắt đó không hề có chút gì gọi là sợ hãi, rụt rè, hốt hoảng khi một người nói dối bị phát hiện.
Thấy vậy, Đình Tấn cũng hiểu đối phương không phải là đang nói dối. Rất có thể dòng tộc Kaiser này đã chìm vào trong dòng chảy lịch sử và không còn được ai nhắc tới nên thế giới bây giờ mới không biết được có người như vậy tồn tại.
- “Anhien, để Long nói tiếp đi.”
Rose dường như cũng hiểu được điều đó. Nàng nhẹ giọng nói với Anhien một câu, khuyên bảo nàng nhường nhịn Long một chút.
Long cũng không tỏ thái độ gì bất bình với phản ứng của Anhien, dù sao chuyện này cũng rất khó để tin tưởng, vì hầu như mọi người đều chỉ biết dựa vào trong thông tin trên sách sử mà những nhà khảo cổ học lưu lại. Thế mới nói, có một số chuyện không phải lúc nào trong sách cũng là đúng hoàn toàn.
Hắn chờ cho mọi người tập trung trở lại thì mới tiếp tục câu chuyện của mình.
- “…Trong sách cổ của ta có ghi chép lại, lần đó chúng ta phải chiến đấu với một con ác quỷ từ thời kỳ thượng cổ, tồn tại trước cả khi chúa giáng sinh. Bởi vì nguyên do chiến đấu thất bại liên tục sau nhiều năm, Kaiser Đệ Tứ bị dồn đến đường cùng nên quyết định liều một trận chiến cuối cùng.
Hắn tập trung toàn bộ tu sĩ và bao gồm cả bản thân của mình để hiến tế, hi sinh mạng sống của bản thân cùng với mọi người, thực hiện một loại cấm thuật, nhốt con ác quỷ đó vào bên trong món thánh vật gọi là ‘Mắt Trái của Chúa’.
Những người hầu trung thành và hậu nhân của Kaiser Đệ Tứ, tức là tổ tiên của ta, theo như sự dặn dò của ngài đã chôn giấu món thánh vật đó vào một nơi bí mật, không để bất cứ ai biết được ngoài truyền nhân của mỗi đời tu sĩ trong dòng tộc Kaiser.
Nhưng cũng bởi vì không còn Kaiser Đệ Tứ dẫn dắt nên Tây La Mã bắt đầu lụi tàn, dẫn đến cả Đế Chế La Mã huy WEKllGO hoàng một thời cũng bị suy yếu rồi sụp đổ dần theo nó.
Cả dòng tộc Kaiser cũng bị suy yếu dần, kéo dài hơi tàn cho đến thời điểm hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta cũng là vì nguyên nhân đó mà ra. Tuy mọi chuyện xấu luôn kéo đến, nhưng bí mật đó thì vẫn được truyền lại cho đến tận bây giờ và ta chính là kẻ nắm giữ trong tay bí mật quan trọng đó.”
- “Nói vậy thì lần trước ngươi bị người khác bắt về tra khảo là để lấy được bí mật đó?”
Rose tổng hợp lại những điều mà Long đã nói thì lập tức suy luận ra phần sau của câu chuyện.
- “Phải, nhưng mà có một điều may mắn là tên cầm đầu đã bị suy yếu sau khi thi triển pháp thuật điều khiển linh hồn với ta. Vì thế, nếu như không còn tên nào có thực lực mạnh mẽ khác thì chắc chắn bọn chúng phải cần một ít thời gian, để chờ cho tên cầm đầu kia khôi phục sức mạnh thì mới lấy được thánh vật.”
Long quả quyết gật đầu, xác nhận suy luận của Rose là chính xác. Giải thích xong hắn vẫn quỳ ngồi tại chỗ, trong mắt hàm chứa ý khẩn cầu nhìn lấy mọi người xung quanh.
Bất quá, làm Long có chút thất vọng là những người này không có ai lên tiếng đáp lại hắn. Tất cả đều còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Được một lúc, vẫn không thấy ai đưa ra ý kiến, Long mới gấp gáp nói thêm vào.
- “Các ngươi có năng lực, lớn như vậy, cũng là những người duy nhất mà ta có khả năng để nhờ vả lúc này. Nếu như cứ để cho đám người kia lấy được thánh vật thì mọi thứ chắc sẽ loạn lên mất. Không sớm thì muộn mấy con ác quỷ kia cũng sẽ biến thế giới này thành địa ngục.”
Đối lập với tình trạng thể chất vẫn còn đang suy yếu của mình, vẻ mặt tràn ngập lo lắng của Long như đã nói lên rằng, chuyện ngăn chặn đám người kia đối với hắn là một nhiệm vụ hết sức khẩn cấp. Thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn nữa.
Hắn không hề chú ý được rằng, tại thời điểm mà hắn đang nói về sự tích của món thánh vật ‘Mắt Trái của Chúa’ kia thì trong mắt Đình Tấn bất chợt mở trừng ra một cái rồi trở lại bình thường ngay sau đó.
Chờ cho Long nói xong, Đình Tấn hơi híp mắt như một thanh dao sắc bén, nhìn qua đối phương, giọng nhàn nhạt nói.
- “Nếu có thể thì ta muốn được biết rõ hơn về chuyện thánh vật ‘Mắt Trái của Chúa’ mà ngươi vừa nói. Thực sự thì tác dụng của nó là để làm gì và tại sao đám người kia lại muốn chiếm đoạt nó như vậy?”
Đột ngột nghe được lời nói của Đình Tấn, trái tim của Long liền bị giật thót lên một cái. Ngẫm nghĩ lại ý đồ của Đình Tấn thông qua lời vừa nói, Long liền trở nên cảnh giác hơn, giọng có chút trầm thấp hỏi ngược lại.
- “Ngươi muốn biết để làm gì? Những thứ đó có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, chỉ cần biết là nếu để mấy con ác quỷ đó lấy được thánh vật thì cả ta và ngươi cùng với tất cả những người trên thế giới này đều sẽ rơi vào trong một cái địa ngục là đủ rồi.”
Tuy thái độ của Long khá gay gắt nhưng Đình Tấn cũng không hề có biểu hiện gì quá lố. Hắn vừa nhẹ lắc đầu, vừa hạ thấp âm thanh làm cho giọng của mình càng trở nên lạnh lẽo hơn.
- “Ta không muốn bị người khác nắm mũi mình dẫn đi chỉ vì thiếu sót một ít thông tin. Nguyên tắc của ta là mỗi khi thu thập tình báo thì đều phải lường trước được mọi tình huống để có thể tự bảo vệ mình cho tốt.
Theo như ngươi đã nói, bọn chúng đều là ác quỷ giống hệt như tên Bull mà bọn ta từng giết chết ở khu nghĩa trang, vậy thì ắt hẳn ngươi phải biết rõ mức độ nguy hiểm khi xông vào giữa nơi mà bọn chúng đang tập trung lực lượng. Nếu như chỉ vì chút ít thông tin đó mà ngươi cũng không thể cung cấp thì làm sao ta có thể tin mà giao tính mạng của mình và đồng đội cho ngươi đây?”
Câu hỏi của Đình Tấn làm cho Long bị cứng họng không biết phải đáp trả thế nào. Trong suy nghĩ của hắn, có thể nhóm người Đình Tấn cũng là một dạng người có những năng lực đặc biệt hoặc là bộ đội đặc chủng, lính đánh thuê gì đó ra ngoài làm nhiệm vụ.
Thế nên hắn không muốn bọn họ biết quá nhiều về vấn đề bí mật của mình. Nhưng bây giờ đối phương đã dùng thứ đó để uy hiếp làm cho Long đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng không còn cách nào khác là đành phải nói ra.
- “Theo như trong sách cổ ghi chép, món đồ vật đó là một thứ có thể làm cho ngươi từ một gã thường dân ngay tức khắc trở thành thần với một sức mạnh vô biên. Bất quá, có được thì sẽ có mất, để sử dụng được sức mạnh đó, ngươi phải bỏ ra một cái giá rất đắt đỏ, chính là nguồn sống và tuổi thọ của ngươi.
Nhưng với bọn quỷ dữ kia, bọn chúng không cần quan tâm tới cái gọi là nguồn sống hay tuổi thọ, bởi vì bản thân bọn chúng đều là những con ký sinh trong thân xác của người bình thường. Việc tiêu hao của món thánh vật đều sẽ đổ dồn lên cái thể xác đó mà thôi.
Vì vậy, khi đám ác quỷ kia chiếm được thánh vật, chúng sẽ kéo ra càng nhiều con quỷ khác ở thế giới bên kia. Còn con người trên thế giới này sẽ trở thành nguồn năng lượng cho chúng nó sử dụng. Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?!”
Càng kể về sau, giọng của Long càng trở nên khàn đặc đi, đến cuối cùng hắn rống lên một tiếng như để giải tỏa cảm xúc bị dồn nén trong lòng. Có lẽ bởi vì hắn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sau đó nếu thất bại nhiệm vụ của mình.
Thoạt nhìn bề ngoài của hắn cũng rất bình thường, không có gì lạ, nhưng đâu ai biết rằng, gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên vai làm tinh thần của Long như bị kéo căng hơn, có thể sẽ bị đứt đoạn lúc nào không hay.
Tuy thái độ của Long làm mọi người rất khó chịu, nhưng Đình Tấn thì ngược lại. Hắn càng nghe Long kể chuyện thì đôi mắt càng trở nên sáng hơn, như đang có tinh mang đang lấp lóe từ bên trong mà tràn ra, đặc biệt là khi Long nhắc đến tác dụng của món thánh vật đó làm hắn liên tưởng ngay đến một món đồ vật.
Đang lúc Long thở dốc vì mệt mỏi, Đình Tấn không hề có dấu hiệu báo trước nào bật người đứng dậy, miệng lẩm bẩm ra một cái tên.
- “Bjorketorp…”
Mọi người không ai hiểu, nhưng Long thì trợn mắt lên vì ngạc nhiên, thậm chí quên cả hô hấp. Hắn đưa bàn tay đang run lên bần bật của mình, chỉ về phía Đình Tấn, hai bờ môi hắn lắp bắp, run rẩy không nói nên lời.
- “Ngươi… ngươi… sao ngươi biết?!”
Mặc kệ mọi người đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng bỏ qua câu hỏi của Long. Đình Tấn quả quyết, hướng về Rose nói một câu chắc nịt.
- “Ta nhất định phải xen vào chuyện này! Ngươi có hai lựa chọn, hoặc cho cả đội đi theo ta, hoặc toàn bộ [The Alliance] sẽ thoát ly khỏi cái nhóm này và cả tổ chức của chính phủ. Ngươi quyết định đi.”
- “…Ngươi…”
Hai mắt Rose trợn to lên, vẻ mặt không thể tin, chết lặng đứng tại chỗ. Đến một lúc sau đó, nàng mới thốt ra được một chữ, nhưng lại tiếp tục bị tắt nghẹn đi vì cơn giận.
Bọn họ đều hiểu, nếu chấp nhận giúp đỡ thì bắt buộc sẽ phải vướng vào vô số vấn đề rắc rối, kéo theo một đống hệ lụy tiếp theo sau đó và nhất định sẽ có ảnh hưởng tới mục tiêu mà kế hoạch nhiệm vụ đã đề ra lúc ban đầu.
Không ai nói gì, cả căn phòng chìm vào trong một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc. Theo thời gian nhỏ giọt trôi qua, nhóm 15 người cứ như vậy mà đứng xung quanh Long đang quỳ gối cúi đầu sát đất trên sàn tàu.
Đến khi không còn chịu được nữa, Đình Tấn mới hắng giọng một cái, dẫn đầu mở lời trước tiên.
- “Biểu quyết đi, ta sẽ giúp hắn, ý của các ngươi thì sao?”
Nói đoạn, hắn mở đầu cuộc biểu quyết bằng cách giơ cao cánh tay của mình lên.
Những người còn lại trong nhóm thì không biết phải làm sao. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ phân vân, do dự không thể đưa ra quyết định hiển lộ rõ trên khuôn mặt họ.
Bất quá, với Rose thì khác. Nàng gần như là rống lên, vẻ mặt giận dữ, lớn tiếng phủ định ý kiến của Đình Tấn.
- “Không được! Ngươi không thể làm như vậy! Chúng ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nếu như tiếp nhận giúp đỡ Long thì sẽ mất thêm rất nhiều thời gian, thậm chí là kéo theo rất nhiều phiền phức không đáng có.”
Làm người chỉ huy của nhiệm vụ lần này, nàng không thể nào để cho có chuyện gì xảy ra với kế hoạch nhiệm vụ ngay lúc này được. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến cả đội rất nhiều, thậm còn có khả năng gây ra chia rẽ nội bộ.
Nhưng có một điều mà Rose cũng chưa nghĩ đến, đó là tình cảnh ngõ cụt của bọn họ ở thời điểm hiện tại. Nếu như không giúp đỡ Long thì bọn họ chắc cũng không thể nào tìm ra được tung tích của đám người Black Angel đó. Bởi vì tất cả đầu mối tin tức của bọn họ đều đã bị chặt đứt, tiến vào trong ngõ cụt ở khu nghĩa trang kia rồi.
Đình Tấn và Rose, hai người nhìn thẳng vào mắt của đối phương, dường như không ai có ý định muốn nhượng bộ.
Đúng lúc này, giọng nói lành lạnh của Vansy lại vang lên, ngăn cản hai người Đình Tấn và Rose phát sinh tranh cãi.
- “Các ngươi bình tĩnh lại đã. Long, ngươi nói rõ xem muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì trước đã?”
Không khó để nhìn ra được, hắn cũng thiên về phương hướng giúp đỡ Long như Đình Tấn. Phỏng chừng hành động hi sinh danh dự của Long đã đánh động được chút cảm xúc bên trong trái tim [Băng] của hắn.
Long nghe được yêu cầu của Vansy thì tâm tình liền trở nên bất định, không biết có nên nói hay là không. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối này một khoảng thời gian khá lâu, không động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Hành động của hắn không khỏi làm cho Đình Tấn và Rose bị thu hút sự chú ý. Đình Tấn hơi suy nghĩ trong đầu mình một hồi rồi nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Ngươi nếu như không nói thì rõ ràng là chuyện này có vấn đề, như vậy thì chúng ta không thể nào giúp được đâu. Ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ, muốn được người khác giúp đỡ thì ít nhất phải tạo ra lòng tin cho đối phương trước đã.”
Lý lẽ của Đình Tấn làm cho Long không đồng ý cũng không được. Hắn từ từ ngồi thẳng lưng dậy, nhưng không đứng lên mà vẫn duy trì tư thế quỳ ngồi, trong đầu do dự được một lúc thì thở dài một hơi, không còn cách nào khác ngoài việc nói rõ đầu đuôi sự việc.
- “Tổ tiên ta đã chiến đấu với bọn ác quỷ này hơn cả nghìn năm. Có thể nói là thua nhiều thắng ít, nhưng trong số những trận thắng đó lại có một số trận chiến quan trọng giúp chúng ta luôn giữ được thế thượng phong.
Một trong số những trận chiến mang tầm cỡ quyết định vận mệnh của những tu sĩ nói chung và dòng tộc Kaiser nói riêng chính là trận chiến do Kaiser Đệ Tứ Đại Đế lãnh đạo vào năm 476 AD (Sau Công Nguyên)…”
- “Khoan đã, những người lãnh đạo của Đế Chế La Mã lúc đó làm gì có ai mang họ Kaiser? Ngươi nói dối à?”
Anhien bất thình lình lên tiếng cắt ngang lời Long đang nói. Vẻ mặt cô nàng có chút hả hê, tựa như đã bắt được lỗi của đối phương làm nàng rất vui vẻ. Chắc là do trước đó bị Long khinh thường, cô nàng này vẫn còn để bụng đến giờ.
- “Đó là trên sách sử sau này dựa trên những tư liệu hoặc vết tích còn sót lại của Đế Chế La Mã mà ghi chép. Còn ta là được học từ sách cổ của dòng tộc Kaiser truyền thừa hơn nghìn năm lưu lại.”
Không hề có chút ngập ngừng nào, Long lập tức lên tiếng phản biện, vừa nói hắn vừa đưa mắt quét nhìn thẳng mọi người đang đứng xung quanh mình, trong cặp mắt đó không hề có chút gì gọi là sợ hãi, rụt rè, hốt hoảng khi một người nói dối bị phát hiện.
Thấy vậy, Đình Tấn cũng hiểu đối phương không phải là đang nói dối. Rất có thể dòng tộc Kaiser này đã chìm vào trong dòng chảy lịch sử và không còn được ai nhắc tới nên thế giới bây giờ mới không biết được có người như vậy tồn tại.
- “Anhien, để Long nói tiếp đi.”
Rose dường như cũng hiểu được điều đó. Nàng nhẹ giọng nói với Anhien một câu, khuyên bảo nàng nhường nhịn Long một chút.
Long cũng không tỏ thái độ gì bất bình với phản ứng của Anhien, dù sao chuyện này cũng rất khó để tin tưởng, vì hầu như mọi người đều chỉ biết dựa vào trong thông tin trên sách sử mà những nhà khảo cổ học lưu lại. Thế mới nói, có một số chuyện không phải lúc nào trong sách cũng là đúng hoàn toàn.
Hắn chờ cho mọi người tập trung trở lại thì mới tiếp tục câu chuyện của mình.
- “…Trong sách cổ của ta có ghi chép lại, lần đó chúng ta phải chiến đấu với một con ác quỷ từ thời kỳ thượng cổ, tồn tại trước cả khi chúa giáng sinh. Bởi vì nguyên do chiến đấu thất bại liên tục sau nhiều năm, Kaiser Đệ Tứ bị dồn đến đường cùng nên quyết định liều một trận chiến cuối cùng.
Hắn tập trung toàn bộ tu sĩ và bao gồm cả bản thân của mình để hiến tế, hi sinh mạng sống của bản thân cùng với mọi người, thực hiện một loại cấm thuật, nhốt con ác quỷ đó vào bên trong món thánh vật gọi là ‘Mắt Trái của Chúa’.
Những người hầu trung thành và hậu nhân của Kaiser Đệ Tứ, tức là tổ tiên của ta, theo như sự dặn dò của ngài đã chôn giấu món thánh vật đó vào một nơi bí mật, không để bất cứ ai biết được ngoài truyền nhân của mỗi đời tu sĩ trong dòng tộc Kaiser.
Nhưng cũng bởi vì không còn Kaiser Đệ Tứ dẫn dắt nên Tây La Mã bắt đầu lụi tàn, dẫn đến cả Đế Chế La Mã huy WEKllGO hoàng một thời cũng bị suy yếu rồi sụp đổ dần theo nó.
Cả dòng tộc Kaiser cũng bị suy yếu dần, kéo dài hơi tàn cho đến thời điểm hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta cũng là vì nguyên nhân đó mà ra. Tuy mọi chuyện xấu luôn kéo đến, nhưng bí mật đó thì vẫn được truyền lại cho đến tận bây giờ và ta chính là kẻ nắm giữ trong tay bí mật quan trọng đó.”
- “Nói vậy thì lần trước ngươi bị người khác bắt về tra khảo là để lấy được bí mật đó?”
Rose tổng hợp lại những điều mà Long đã nói thì lập tức suy luận ra phần sau của câu chuyện.
- “Phải, nhưng mà có một điều may mắn là tên cầm đầu đã bị suy yếu sau khi thi triển pháp thuật điều khiển linh hồn với ta. Vì thế, nếu như không còn tên nào có thực lực mạnh mẽ khác thì chắc chắn bọn chúng phải cần một ít thời gian, để chờ cho tên cầm đầu kia khôi phục sức mạnh thì mới lấy được thánh vật.”
Long quả quyết gật đầu, xác nhận suy luận của Rose là chính xác. Giải thích xong hắn vẫn quỳ ngồi tại chỗ, trong mắt hàm chứa ý khẩn cầu nhìn lấy mọi người xung quanh.
Bất quá, làm Long có chút thất vọng là những người này không có ai lên tiếng đáp lại hắn. Tất cả đều còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Được một lúc, vẫn không thấy ai đưa ra ý kiến, Long mới gấp gáp nói thêm vào.
- “Các ngươi có năng lực, lớn như vậy, cũng là những người duy nhất mà ta có khả năng để nhờ vả lúc này. Nếu như cứ để cho đám người kia lấy được thánh vật thì mọi thứ chắc sẽ loạn lên mất. Không sớm thì muộn mấy con ác quỷ kia cũng sẽ biến thế giới này thành địa ngục.”
Đối lập với tình trạng thể chất vẫn còn đang suy yếu của mình, vẻ mặt tràn ngập lo lắng của Long như đã nói lên rằng, chuyện ngăn chặn đám người kia đối với hắn là một nhiệm vụ hết sức khẩn cấp. Thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn nữa.
Hắn không hề chú ý được rằng, tại thời điểm mà hắn đang nói về sự tích của món thánh vật ‘Mắt Trái của Chúa’ kia thì trong mắt Đình Tấn bất chợt mở trừng ra một cái rồi trở lại bình thường ngay sau đó.
Chờ cho Long nói xong, Đình Tấn hơi híp mắt như một thanh dao sắc bén, nhìn qua đối phương, giọng nhàn nhạt nói.
- “Nếu có thể thì ta muốn được biết rõ hơn về chuyện thánh vật ‘Mắt Trái của Chúa’ mà ngươi vừa nói. Thực sự thì tác dụng của nó là để làm gì và tại sao đám người kia lại muốn chiếm đoạt nó như vậy?”
Đột ngột nghe được lời nói của Đình Tấn, trái tim của Long liền bị giật thót lên một cái. Ngẫm nghĩ lại ý đồ của Đình Tấn thông qua lời vừa nói, Long liền trở nên cảnh giác hơn, giọng có chút trầm thấp hỏi ngược lại.
- “Ngươi muốn biết để làm gì? Những thứ đó có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, chỉ cần biết là nếu để mấy con ác quỷ đó lấy được thánh vật thì cả ta và ngươi cùng với tất cả những người trên thế giới này đều sẽ rơi vào trong một cái địa ngục là đủ rồi.”
Tuy thái độ của Long khá gay gắt nhưng Đình Tấn cũng không hề có biểu hiện gì quá lố. Hắn vừa nhẹ lắc đầu, vừa hạ thấp âm thanh làm cho giọng của mình càng trở nên lạnh lẽo hơn.
- “Ta không muốn bị người khác nắm mũi mình dẫn đi chỉ vì thiếu sót một ít thông tin. Nguyên tắc của ta là mỗi khi thu thập tình báo thì đều phải lường trước được mọi tình huống để có thể tự bảo vệ mình cho tốt.
Theo như ngươi đã nói, bọn chúng đều là ác quỷ giống hệt như tên Bull mà bọn ta từng giết chết ở khu nghĩa trang, vậy thì ắt hẳn ngươi phải biết rõ mức độ nguy hiểm khi xông vào giữa nơi mà bọn chúng đang tập trung lực lượng. Nếu như chỉ vì chút ít thông tin đó mà ngươi cũng không thể cung cấp thì làm sao ta có thể tin mà giao tính mạng của mình và đồng đội cho ngươi đây?”
Câu hỏi của Đình Tấn làm cho Long bị cứng họng không biết phải đáp trả thế nào. Trong suy nghĩ của hắn, có thể nhóm người Đình Tấn cũng là một dạng người có những năng lực đặc biệt hoặc là bộ đội đặc chủng, lính đánh thuê gì đó ra ngoài làm nhiệm vụ.
Thế nên hắn không muốn bọn họ biết quá nhiều về vấn đề bí mật của mình. Nhưng bây giờ đối phương đã dùng thứ đó để uy hiếp làm cho Long đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng không còn cách nào khác là đành phải nói ra.
- “Theo như trong sách cổ ghi chép, món đồ vật đó là một thứ có thể làm cho ngươi từ một gã thường dân ngay tức khắc trở thành thần với một sức mạnh vô biên. Bất quá, có được thì sẽ có mất, để sử dụng được sức mạnh đó, ngươi phải bỏ ra một cái giá rất đắt đỏ, chính là nguồn sống và tuổi thọ của ngươi.
Nhưng với bọn quỷ dữ kia, bọn chúng không cần quan tâm tới cái gọi là nguồn sống hay tuổi thọ, bởi vì bản thân bọn chúng đều là những con ký sinh trong thân xác của người bình thường. Việc tiêu hao của món thánh vật đều sẽ đổ dồn lên cái thể xác đó mà thôi.
Vì vậy, khi đám ác quỷ kia chiếm được thánh vật, chúng sẽ kéo ra càng nhiều con quỷ khác ở thế giới bên kia. Còn con người trên thế giới này sẽ trở thành nguồn năng lượng cho chúng nó sử dụng. Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?!”
Càng kể về sau, giọng của Long càng trở nên khàn đặc đi, đến cuối cùng hắn rống lên một tiếng như để giải tỏa cảm xúc bị dồn nén trong lòng. Có lẽ bởi vì hắn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sau đó nếu thất bại nhiệm vụ của mình.
Thoạt nhìn bề ngoài của hắn cũng rất bình thường, không có gì lạ, nhưng đâu ai biết rằng, gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên vai làm tinh thần của Long như bị kéo căng hơn, có thể sẽ bị đứt đoạn lúc nào không hay.
Tuy thái độ của Long làm mọi người rất khó chịu, nhưng Đình Tấn thì ngược lại. Hắn càng nghe Long kể chuyện thì đôi mắt càng trở nên sáng hơn, như đang có tinh mang đang lấp lóe từ bên trong mà tràn ra, đặc biệt là khi Long nhắc đến tác dụng của món thánh vật đó làm hắn liên tưởng ngay đến một món đồ vật.
Đang lúc Long thở dốc vì mệt mỏi, Đình Tấn không hề có dấu hiệu báo trước nào bật người đứng dậy, miệng lẩm bẩm ra một cái tên.
- “Bjorketorp…”
Mọi người không ai hiểu, nhưng Long thì trợn mắt lên vì ngạc nhiên, thậm chí quên cả hô hấp. Hắn đưa bàn tay đang run lên bần bật của mình, chỉ về phía Đình Tấn, hai bờ môi hắn lắp bắp, run rẩy không nói nên lời.
- “Ngươi… ngươi… sao ngươi biết?!”
Mặc kệ mọi người đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng bỏ qua câu hỏi của Long. Đình Tấn quả quyết, hướng về Rose nói một câu chắc nịt.
- “Ta nhất định phải xen vào chuyện này! Ngươi có hai lựa chọn, hoặc cho cả đội đi theo ta, hoặc toàn bộ [The Alliance] sẽ thoát ly khỏi cái nhóm này và cả tổ chức của chính phủ. Ngươi quyết định đi.”
- “…Ngươi…”
Hai mắt Rose trợn to lên, vẻ mặt không thể tin, chết lặng đứng tại chỗ. Đến một lúc sau đó, nàng mới thốt ra được một chữ, nhưng lại tiếp tục bị tắt nghẹn đi vì cơn giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.