Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 92: Trở về, phiền phức của David
D. Hien
08/06/2017
7 giờ sáng hôm sau, Đình Tấn lúc này vừa làm xong một vòng khởi động. Những người khác cũng đã tỉnh lại sau một đêm nghỉ ngơi tu luyện. Đêm nay nghỉ sớm ngoài 2 lần Dẻo dai và 5 lần Cơ Bắp Cường Hóa Đình Tấn còn luyện thêm được một ít kinh nghiệm chế tác phù văn cùng 5 lần "Minh Tưởng Thuật".
Theo thói quen mọi ngày, Đình Tấn mở ra bảng kiểm tra thông số nhân vật. Nhìn thấy ống kinh nghiệm yêu để cầu thăng cấp đã tăng đến 1 triệu, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ.
Muốn lên cấp để chuyển chức cũng không phải dễ, dù sao có thăng cấp mới có kỹ năng mới hoặc mới có thể nâng cấp kỹ năng. Hắn cũng chưa đến mức ngạo mạn tự cho mình là giỏi rồi bỏ đi nghiên cứu cải tiến kỹ năng, lỡ như không thể khống chế được còn phải bồi cả mạng vào thì khổ.
Không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Đình Tấn gọi mọi người lên đường, cả nhóm bắt đầu quay trở lại thành. Qua một đêm, Đình Tấn đã liên lạc với Lý Uyên hỏi về động tĩnh của [The Throne]. Đã biết rõ đối phương không có hành động gì khác thường nên bây giờ bọn họ đã có thể yên tâm quay trở về.
Trên đường đi, Đình Tấn giữ lại 9 con Bộ Xương Chiến Sĩ để bảo hộ, thuận tiện chém giết những con quái vật lẻ tẻ trong rừng, tẩy đi số điểm PK còn lại. Dù cả buổi chiều hôm qua chém giết Mammuthus làm nhiệm vụ, cũng đã giảm đi một ít rồi nhưng bởi vì mỗi điểm PK cần phải giết 15 con quái vật nên vẫn là còn thiếu một chút nữa mới có thể rửa sạch sẽ hết.
Ngay khi vừa trở về cách thành 1km thì điểm PK của cả nhóm đều đã được rửa sạch trở về 0. Chia nhau ra, Đình Tấn đi trả nhiệm vụ, những người còn lại trở về gặp Lý Uyên bàn giao chiến lợi phẩm thu được bán đi.
Keng! - Chúc mừng, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ “Thu hoạch ngà voi”.
EXP +15000
Tiền bạc +37
Điểm Lính đánh thuê +3000
Hôm nay là ngày cuối tuần rồi, số lượt làm nhiệm vụ cũng đã hết nên Đình Tấn cũng không có việc gì làm. Hắn trả xong nhiệm vụ liền quay trở lại Đệ Nhất Quán hội họp với cả nhóm như đã hẹn trước.
Gần 5h giờ chiều, trên bàn ăn, cả nhóm vui vẻ ngồi vừa ăn vừa tán gẫu. Tuy nhiên, David không biết bận việc gì đã đăng xuất khỏi game, cũng không báo lại cho ai. Kể cả người hàng xóm Louis đều không rõ nguyên nhân, cho nên mọi người chỉ có thể bắt đầu bữa ăn trước.
Lúc này Lý Uyên mới báo cáo tình hình kinh doanh. Chỉ trong vài ngày, 3 cửa hàng được nàng chăm chú quản lý, doanh thu đã tăng lên không chỉ 30% như nàng nói.
Hiện tại tổng tài sản trong game của [The Alliance] đã là hơn 1.200 vàng, tức là gần 6 triệu $ tiền hiện thực, ròng rã tăng gấp 3 lần doanh thu trước đó của cửa hàng.
Đa số nguồn thu đều là đến từ cửa hàng Trading Hall và Đệ Nhất Quán. Lý Uyên sắp tới dự định sẽ dùng số tiền này thành lập công ty và mở rộng kinh doanh các sản phẩm liên quan đến game ở ngoài hiện thực.
[The Alliance] bây giờ cũng đã đạt 890 thành viên, đẳng cấp trung bình đều là ở 16 cấp. Nghe đến tin tức này Đình Tấn trong lòng cảm thấy càng thêm vui vẻ. Phải biết hiện tại đẳng cấp 18 là đã có mặt trên bảng xếp hạng, 16 cấp cũng được xem như là một cao thủ chịu chơi rồi.
Hơn nữa thành viên đông rồi liền sẽ có thể làm được nhiều nhiệm vụ, đội Lính Đánh Thuê thăng cấp sẽ nhanh hơn. Đình Tấn lập tức mở ra giao diện hệ thống mới chú ý, thanh kinh nghiệm của đội Lính Đánh Thuê đã được lấp đầy một nửa rồi.
Thỏa mãn mỉm cười, Đình Tấn gọi mọi người ăn uống rồi sau đó trở về phòng đi tu luyện, nhân tiện rãnh rỗi luyện thêm một chút chức nghiệp phụ. Hôm nay cũng không quá thích hợp đi ra ngoài, ai biết bọn [The Throne] có nổi điên phái người truy đuổi hắn hay không nên tránh mặt vẫn là tốt hơn.
Trái ngược lại với sự nhàn nhã của mọi người trong đội, David lúc này đang vội vã ở đi tới 1 căn nhà trong khu phố người Hoa. Gương mặt lạnh lùng bây giờ đã thay vào một vẻ lo lắng, đồng thời cũng đỏ lên vì phải chạy vội liên tục.
Bởi vì đây là hiện thực cho nên không thể giữ tốc độ tối đa mãi như trong game, hơn nữa bây giờ đã là gần 5 giờ chiều, trên đường người đi càng lúc càng đông có khi kẹt xe kéo dài nên dù có gọi taxi cũng không thể nhanh bằng chạy bộ.
Chạy nhanh liên tục làm hai lá phổi hắn cảm giác như muốn bốc cháy nhưng David như không cảm giác được mệt mỏi mà vẫn giữ tốc độ cao nhất có thể.
Nói đến nguyên nhân chuyện này chính là ở nửa tiếng trước, David sau khi giao lại toàn bộ vật phẩm trong người cho Lý Uyên thì nhận được một tin nhắn mật.
- Ngậm mồm và đi đến đây, MỘT MÌNH!
Chỉ một đoạn tin nhắn, kèm theo là 1 cái địa chỉ tại khu phố người Hoa gần nơi David ở và một bức ảnh. Hình ảnh là 2 đứa nhóc, 1 trai 1 gái, khoảng 13-14 tuổi bị trói lại trên ghế, miệng bị bịt kín dáng vẻ rất tội nghiệp. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ 2 đứa trẻ này có vài nét giống với David.
Sau nửa giờ chạy bộ, David cuối cùng cũng đến nơi. Hắn đang đứng trước một xưởng sửa chữa xe hơi nằm ở một góc hẻo lánh ngoài trung tâm của khu phố người hoa.
Đây là một căn nhà cũ kỹ lụp xụp được dựng lên bởi những viên gạch nung sứt mẻ và những tấm tôn cũ nát. Xung quanh được rào lại bởi hàng rào kẽm B40, cổng kéo bằng sắt đã đóng lại, chỉ chừa ra một khe hở đủ cho một người đi qua.
David không chần chừ, lẻn vào khe hở đi vào bên trong. Cánh cửa cuốn lớn đã đóng, chỉ còn một cánh cửa phụ nhỏ bên cạnh. Hắn thử vặn nắm tay khóa cửa thì phát hiện không có khóa trái.
Đi vào trong không gian tối om, không khí xung quanh trộn lẫn 1 mùi ẩm mốc và mùi của dầu nhớt. Tay hắn mò vách tường cứ đi thẳng về phía cuối đường nơi có ánh đèn sợi đốt nổi bật trong bóng tối.
Một hồi thì đến cuối đường, theo ánh sáng lờ mờ, David phát hiện nơi đây lại có một cầu thang đi xuống. David trong lòng hồi hộp nhưng nhớ đến hình ảnh các em bị trói, bị bịt miệng lại. Hắn cắn răng đi xuống bên dưới tìm hiểu.
Cầu thang dạng xoắn ốc, hắn không biết mình đã đi bao nhiêu vòng. Đến khi chạm đất thì ánh đèn lờ mờ bên trên đã khuất đi thay bằng một cái đèn neon màu đỏ trông rất dị.
Xung quanh là một căn phòng giống như một nhà kho, trên tường dựng đầy các kệ chứa phụ kiện xe hơi. Ngay bên dưới ánh đèn có một cái bàn, 1 cái tivi có gắn camera bên trên. David từ từ đi tới bên cái bàn này thì bất chợt một giọng nói đã bị máy móc biến đổi truyền từ tivi ra:
- Chào David! Chúc mừng ngươi đã có lựa chọn chính xác không mang theo ai đến đây. Nếu không thì giờ này chắc 2 thằng nhóc kia chắc chỉ còn là cái xác.
David nhìn huY3VsV tới tivi thì phát hiện bên trong chỉ có một người đàn ông đầu trọc hơi mập mạp, đeo mặt nạ ngồi tựa trên ghế nhìn hắn mà nói. David ánh mắt đã không giữ vững được bình tĩnh nhìn lấy camera phía trên tivi, phẫn nộ thét vào tivi:
- Các ngươi muốn gì? Thả em tao ra, đừng để tao phải báo cảnh sát.
Lúc này người đàn ông kia như gặp chuyện buồn cười nhất thế gian. Hắn cười lớn một tiếng mở giọng trêu chọc:
- Ngươi nghĩ rằng mình là ai? 1 thằng con hoang không tiền, không nghề nghiệp, không học vấn, không chỗ dựa... thế giới này pháp luật chỉ dành cho những thằng như mày thôi. Mà mày biết tao là ai không? Đợi đến khi mày biết tao là ai thì em mày đã chết rồi con ạ.
David trầm mặc không nói gì nắm tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt chảy cả máu nhưng hắn như không hề cảm giác được đau đớn.
Một hồi lâu sau, hắn mới quỳ xuống trước bàn tivi, đôi mắt đỏ lên mà khàn giọng bất lực cầu xin:
- Xin các ngươi bỏ qua cho bọn nhỏ, chúng nó vẫn chưa biết gì cả. Chuyện ta làm đắc tội đến ai, nếu họ tức giận muốn giết thì xin để ta gánh chịu một mình. Xin các ngươi…
Nói đoạn, David dập đầu mạnh xuống đất như muốn dùng đầu mình đập bể lớp xi-măng bên dưới sàn nhà. Người đàn ông trong tivi nhìn thấy David dập đầu một hồi mới trầm giọng nói:
- Đứng lên đi. Đừng có tốn sức dập đầu làm gì, chuyện đó không thay đổi được quyết định của ta đâu. Có người muốn ngươi hợp tác và cung cấp 1 vài thông tin thôi. Chỉ cần ngươi chịu hợp tác thì mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết.
Đang quì gối dập đầu, David như nắm được một cọng cỏ cứu mạng. Vội vàng đứng dậy, chợt một cơn choáng váng truyền tới làm David trượt chân ngã xoài ra đất.
Người đàn ông trong tivi như cũng không quan tâm tới David tình trạng thế nào mà tiếp tục nói:
- Ta cần biết tên tuổi, địa chỉ, thông tin của một vài người trong game Anh Hùng. Nói ra thì chắc ngươi sẽ biết ngay thôi. Đầu tiên, hắn gọi là The Dawn, top 1 bảng xếp hạng đẳng cấp, hội trưởng [The Alliance]. Người thứ 2 là Siêu cấp Ammida, cuối cùng là Chiến Cuồng Terrell.
Theo thói quen mọi ngày, Đình Tấn mở ra bảng kiểm tra thông số nhân vật. Nhìn thấy ống kinh nghiệm yêu để cầu thăng cấp đã tăng đến 1 triệu, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ.
Muốn lên cấp để chuyển chức cũng không phải dễ, dù sao có thăng cấp mới có kỹ năng mới hoặc mới có thể nâng cấp kỹ năng. Hắn cũng chưa đến mức ngạo mạn tự cho mình là giỏi rồi bỏ đi nghiên cứu cải tiến kỹ năng, lỡ như không thể khống chế được còn phải bồi cả mạng vào thì khổ.
Không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Đình Tấn gọi mọi người lên đường, cả nhóm bắt đầu quay trở lại thành. Qua một đêm, Đình Tấn đã liên lạc với Lý Uyên hỏi về động tĩnh của [The Throne]. Đã biết rõ đối phương không có hành động gì khác thường nên bây giờ bọn họ đã có thể yên tâm quay trở về.
Trên đường đi, Đình Tấn giữ lại 9 con Bộ Xương Chiến Sĩ để bảo hộ, thuận tiện chém giết những con quái vật lẻ tẻ trong rừng, tẩy đi số điểm PK còn lại. Dù cả buổi chiều hôm qua chém giết Mammuthus làm nhiệm vụ, cũng đã giảm đi một ít rồi nhưng bởi vì mỗi điểm PK cần phải giết 15 con quái vật nên vẫn là còn thiếu một chút nữa mới có thể rửa sạch sẽ hết.
Ngay khi vừa trở về cách thành 1km thì điểm PK của cả nhóm đều đã được rửa sạch trở về 0. Chia nhau ra, Đình Tấn đi trả nhiệm vụ, những người còn lại trở về gặp Lý Uyên bàn giao chiến lợi phẩm thu được bán đi.
Keng! - Chúc mừng, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ “Thu hoạch ngà voi”.
EXP +15000
Tiền bạc +37
Điểm Lính đánh thuê +3000
Hôm nay là ngày cuối tuần rồi, số lượt làm nhiệm vụ cũng đã hết nên Đình Tấn cũng không có việc gì làm. Hắn trả xong nhiệm vụ liền quay trở lại Đệ Nhất Quán hội họp với cả nhóm như đã hẹn trước.
Gần 5h giờ chiều, trên bàn ăn, cả nhóm vui vẻ ngồi vừa ăn vừa tán gẫu. Tuy nhiên, David không biết bận việc gì đã đăng xuất khỏi game, cũng không báo lại cho ai. Kể cả người hàng xóm Louis đều không rõ nguyên nhân, cho nên mọi người chỉ có thể bắt đầu bữa ăn trước.
Lúc này Lý Uyên mới báo cáo tình hình kinh doanh. Chỉ trong vài ngày, 3 cửa hàng được nàng chăm chú quản lý, doanh thu đã tăng lên không chỉ 30% như nàng nói.
Hiện tại tổng tài sản trong game của [The Alliance] đã là hơn 1.200 vàng, tức là gần 6 triệu $ tiền hiện thực, ròng rã tăng gấp 3 lần doanh thu trước đó của cửa hàng.
Đa số nguồn thu đều là đến từ cửa hàng Trading Hall và Đệ Nhất Quán. Lý Uyên sắp tới dự định sẽ dùng số tiền này thành lập công ty và mở rộng kinh doanh các sản phẩm liên quan đến game ở ngoài hiện thực.
[The Alliance] bây giờ cũng đã đạt 890 thành viên, đẳng cấp trung bình đều là ở 16 cấp. Nghe đến tin tức này Đình Tấn trong lòng cảm thấy càng thêm vui vẻ. Phải biết hiện tại đẳng cấp 18 là đã có mặt trên bảng xếp hạng, 16 cấp cũng được xem như là một cao thủ chịu chơi rồi.
Hơn nữa thành viên đông rồi liền sẽ có thể làm được nhiều nhiệm vụ, đội Lính Đánh Thuê thăng cấp sẽ nhanh hơn. Đình Tấn lập tức mở ra giao diện hệ thống mới chú ý, thanh kinh nghiệm của đội Lính Đánh Thuê đã được lấp đầy một nửa rồi.
Thỏa mãn mỉm cười, Đình Tấn gọi mọi người ăn uống rồi sau đó trở về phòng đi tu luyện, nhân tiện rãnh rỗi luyện thêm một chút chức nghiệp phụ. Hôm nay cũng không quá thích hợp đi ra ngoài, ai biết bọn [The Throne] có nổi điên phái người truy đuổi hắn hay không nên tránh mặt vẫn là tốt hơn.
Trái ngược lại với sự nhàn nhã của mọi người trong đội, David lúc này đang vội vã ở đi tới 1 căn nhà trong khu phố người Hoa. Gương mặt lạnh lùng bây giờ đã thay vào một vẻ lo lắng, đồng thời cũng đỏ lên vì phải chạy vội liên tục.
Bởi vì đây là hiện thực cho nên không thể giữ tốc độ tối đa mãi như trong game, hơn nữa bây giờ đã là gần 5 giờ chiều, trên đường người đi càng lúc càng đông có khi kẹt xe kéo dài nên dù có gọi taxi cũng không thể nhanh bằng chạy bộ.
Chạy nhanh liên tục làm hai lá phổi hắn cảm giác như muốn bốc cháy nhưng David như không cảm giác được mệt mỏi mà vẫn giữ tốc độ cao nhất có thể.
Nói đến nguyên nhân chuyện này chính là ở nửa tiếng trước, David sau khi giao lại toàn bộ vật phẩm trong người cho Lý Uyên thì nhận được một tin nhắn mật.
- Ngậm mồm và đi đến đây, MỘT MÌNH!
Chỉ một đoạn tin nhắn, kèm theo là 1 cái địa chỉ tại khu phố người Hoa gần nơi David ở và một bức ảnh. Hình ảnh là 2 đứa nhóc, 1 trai 1 gái, khoảng 13-14 tuổi bị trói lại trên ghế, miệng bị bịt kín dáng vẻ rất tội nghiệp. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ 2 đứa trẻ này có vài nét giống với David.
Sau nửa giờ chạy bộ, David cuối cùng cũng đến nơi. Hắn đang đứng trước một xưởng sửa chữa xe hơi nằm ở một góc hẻo lánh ngoài trung tâm của khu phố người hoa.
Đây là một căn nhà cũ kỹ lụp xụp được dựng lên bởi những viên gạch nung sứt mẻ và những tấm tôn cũ nát. Xung quanh được rào lại bởi hàng rào kẽm B40, cổng kéo bằng sắt đã đóng lại, chỉ chừa ra một khe hở đủ cho một người đi qua.
David không chần chừ, lẻn vào khe hở đi vào bên trong. Cánh cửa cuốn lớn đã đóng, chỉ còn một cánh cửa phụ nhỏ bên cạnh. Hắn thử vặn nắm tay khóa cửa thì phát hiện không có khóa trái.
Đi vào trong không gian tối om, không khí xung quanh trộn lẫn 1 mùi ẩm mốc và mùi của dầu nhớt. Tay hắn mò vách tường cứ đi thẳng về phía cuối đường nơi có ánh đèn sợi đốt nổi bật trong bóng tối.
Một hồi thì đến cuối đường, theo ánh sáng lờ mờ, David phát hiện nơi đây lại có một cầu thang đi xuống. David trong lòng hồi hộp nhưng nhớ đến hình ảnh các em bị trói, bị bịt miệng lại. Hắn cắn răng đi xuống bên dưới tìm hiểu.
Cầu thang dạng xoắn ốc, hắn không biết mình đã đi bao nhiêu vòng. Đến khi chạm đất thì ánh đèn lờ mờ bên trên đã khuất đi thay bằng một cái đèn neon màu đỏ trông rất dị.
Xung quanh là một căn phòng giống như một nhà kho, trên tường dựng đầy các kệ chứa phụ kiện xe hơi. Ngay bên dưới ánh đèn có một cái bàn, 1 cái tivi có gắn camera bên trên. David từ từ đi tới bên cái bàn này thì bất chợt một giọng nói đã bị máy móc biến đổi truyền từ tivi ra:
- Chào David! Chúc mừng ngươi đã có lựa chọn chính xác không mang theo ai đến đây. Nếu không thì giờ này chắc 2 thằng nhóc kia chắc chỉ còn là cái xác.
David nhìn huY3VsV tới tivi thì phát hiện bên trong chỉ có một người đàn ông đầu trọc hơi mập mạp, đeo mặt nạ ngồi tựa trên ghế nhìn hắn mà nói. David ánh mắt đã không giữ vững được bình tĩnh nhìn lấy camera phía trên tivi, phẫn nộ thét vào tivi:
- Các ngươi muốn gì? Thả em tao ra, đừng để tao phải báo cảnh sát.
Lúc này người đàn ông kia như gặp chuyện buồn cười nhất thế gian. Hắn cười lớn một tiếng mở giọng trêu chọc:
- Ngươi nghĩ rằng mình là ai? 1 thằng con hoang không tiền, không nghề nghiệp, không học vấn, không chỗ dựa... thế giới này pháp luật chỉ dành cho những thằng như mày thôi. Mà mày biết tao là ai không? Đợi đến khi mày biết tao là ai thì em mày đã chết rồi con ạ.
David trầm mặc không nói gì nắm tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt chảy cả máu nhưng hắn như không hề cảm giác được đau đớn.
Một hồi lâu sau, hắn mới quỳ xuống trước bàn tivi, đôi mắt đỏ lên mà khàn giọng bất lực cầu xin:
- Xin các ngươi bỏ qua cho bọn nhỏ, chúng nó vẫn chưa biết gì cả. Chuyện ta làm đắc tội đến ai, nếu họ tức giận muốn giết thì xin để ta gánh chịu một mình. Xin các ngươi…
Nói đoạn, David dập đầu mạnh xuống đất như muốn dùng đầu mình đập bể lớp xi-măng bên dưới sàn nhà. Người đàn ông trong tivi nhìn thấy David dập đầu một hồi mới trầm giọng nói:
- Đứng lên đi. Đừng có tốn sức dập đầu làm gì, chuyện đó không thay đổi được quyết định của ta đâu. Có người muốn ngươi hợp tác và cung cấp 1 vài thông tin thôi. Chỉ cần ngươi chịu hợp tác thì mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết.
Đang quì gối dập đầu, David như nắm được một cọng cỏ cứu mạng. Vội vàng đứng dậy, chợt một cơn choáng váng truyền tới làm David trượt chân ngã xoài ra đất.
Người đàn ông trong tivi như cũng không quan tâm tới David tình trạng thế nào mà tiếp tục nói:
- Ta cần biết tên tuổi, địa chỉ, thông tin của một vài người trong game Anh Hùng. Nói ra thì chắc ngươi sẽ biết ngay thôi. Đầu tiên, hắn gọi là The Dawn, top 1 bảng xếp hạng đẳng cấp, hội trưởng [The Alliance]. Người thứ 2 là Siêu cấp Ammida, cuối cùng là Chiến Cuồng Terrell.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.