Chương 44: Chúng Ta Cùng Nhau Giao Lưu(1)
Hạng Đình Sinh
16/01/2024
Editor: thohongmeomeo
Lão Chu từ mũi thở ra: “Phó chủ nhiệm có ý gì?’’
“Thầy Chu, thầy có nghĩ Hứa Đình Sinh đang gian lận không?”
“Ồ, cậu ta đã gian lận từ ai?”
Câu hỏi này của lão Chu có lực sát thương rất lớn, gần như là có thể quét sạch mọi nghi ngờ, điểm môn khoa học tự nhiên của Hứa Đình Sinh đứng đầu thành phố Kiến Nam, học sinh giỏi môn khoa học tự nhiên thứ hai ở trường trung học Lệ Bắc kém anh ta gần 30 điểm. Phó Chủ nhiệm Trương ông cũng vừa mới nói, ông cũng không nhất định làm bài thi này tốt được như vậy, nếu đã như thế thì cậu ta sao chép của ai?
Vẻ mặt phó chủ nhiệm Trương giãy dụa một lúc, sau đó ngập ngừng nói: “Tôi đang thắc mắc, chẳng lẽ ba học sinh này đã trộm… Lấy được đề thi trước?”
Lão Chu đứng lên: “Nếu phó chủ nhiệm muốn nói như vậy, tôi sẽ gọi đám người Hứa Đình Sinh tới, phó chủ nhiệm sẽ tự mình hỏi một chút xem... Nhưng, tôi hy vọng phó chủ nhiệm tốt nhất có thể sớm đưa ra được chứng cứ liên quan, nếu không nó sẽ cản trở sự tiến bộ và nỗ lực của học sinh trong hoàn cảnh sắp diễn ra kỳ thi đại học này, tôi cảm thấy có chút không thoả đáng.”
“Lão Chu, thầy nhìn thầy xem, tôi chỉ muốn hỏi thầy trước…”
Ngay lúc phó chủ nhiệm Trương đang định giải thích thì lão Chu đã nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, từ khi có tổng điểm chính xác được đưa ra, loại nghị luận và nghi ngờ này chưa bao giờ dừng lại. Người luôn có tính tình tốt như lão Chu, vào lúc này cuối cùng cũng có chút tức giận.
Nhưng còn có chuyện khiến cho ông ấy càng tức giận hơn nữa.
Phòng học lớp 10 ở ngay cạnh phòng giáo viên, lão Chu bên này vừa quay người định bước vào lớp bên kia thì phát hiện ra đã có người đứng trên bục giảng.
Trương Tú Vân, chủ nhiệm lớp 7, cũng không phải là giáo viên của lớp 10, nhưng vào lúc này, cô ta bất ngờ xuất hiện ở trên bục giảng của lớp 10 và nói với toàn bộ học sinh của lớp 10 ở dưới bục giảng:
“Học sinh lớp 10, các em sao chép bài có thoải mái không?”
"Học sinh lớp 10, các em sao chép bài có thoải mái không?"
Lời nói của cô Trương Tú Vân, giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 rõ ràng có ý khác, nhưng đối tượng cô nói lại là "học sinh lớp 10", cho nên học sinh lớp 10 tức giận, có học sinh hừ mũi, có học sinh vỗ bàn, lại có học sinh ồn ào, nhưng xuất phát từ thái độ tôn trọng giáo viên, nên không có ai trực tiếp phản đối.
"Cô Trương, cô có ý gì?" Lão Chu đứng ở cửa ra vào, cố gắng kiềm chế sự nóng giận hỏi.
"Tôi có ý gì? Thầy hỏi học sinh lớp thầy sẽ rõ." Trương Tú Vân quay đầu lại, trả lời không chút khách sáo.
Giống như trong ấn tượng kiếp trước của Hứa Đình, Trương Tú Vân là giáo viên rất mạnh mẽ, quan hệ của cô ta với những giáo viên khác cũng không tốt lắm, nhưng cô ta cũng không thèm để ý.
Nhưng sự thật và ký ức vẫn có chút khác biệt, lúc đầu, khi cô Trương Tú Vân xuất hiện ở cửa ra vào của lớp 10, Hứa Đình Sinh còn tưởng giống như kiếp trước, cô tới gọi mình đi giao lưu với học sinh lớp 7 về phương pháp học tập ngữ văn, kết quả là do bản thân anh nghĩ nhiều, cô Trương vừa đến, lập tức đi lên bục giảng nói một câu như vậy.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô nhìn vào Hứa Đình Sinh.
Phó chủ nhiệm Trương theo sát lão Chu từ văn phòng kéo lại lão Chu đang nổi giận đùng đùng, tốt xấu gì hai người cũng đều là giáo viên, không nên trực tiếp tranh cãi ở trước mặt học sinh, nhưng động tĩnh bên này hơi lớn, chỉ trong thời gian ngắn, các giáo viên đang làm việc ở trong văn phòng khoa Văn đều đi theo ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7đứng trên bục giảng của lớp 10, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 ngược lại đứng ở cửa ra vào, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
"Tình huống này là thế nào?" Các giáo viên bàn tán, người này hỏi người kia .
Trong lúc đang ồn ào, Hứa Đình Sinh đứng lên.
"Cô Trương." Hứa Đình Sinh lớn tiếng gọi.
Mọi người bị tiếng gọi của anh thu hút, đều nhìn qua, phòng học cũng yên tĩnh trở lại.
Hứa Đình Sinh mỉm cười, bình thản nói: “Cô Trương, lời cô nói lúc nãy…… Em nghĩ, học sinh mà cô muốn ám chỉ chính là em phải không? Em vừa mới suy nghĩ, muốn giáo viên có chuyên môn soạn một bộ đề mới, để em thi lại một lần nữa cũng rất phiền phức, hay là như thế này đi, nhờ các thầy cô làm chứng, em đi đến lớp 7 và giao lưu một chút với học sinh lớp 7 về phương pháp học tập, thầy cô thấy sao?”
Hứa Đình Sinh nói là" giao lưu một chút", nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu được ý nghĩa của việc này, đặc biệt là các giáo viên, Hứa Đình Sinh muốn "đi học" ở lớp 7, dùng bản lĩnh và kiến thức để khẳng định bản thân trước mặt mọi người, chứng minh sự trong sạch của mình.
Hứa Đình Sinh không dám để người khác nói chen vào, vì trước đó, anh đã chọn được môn học cần “giao lưu” là lịch sử, nếu không chọn lịch sử thì còn có thể chọn môn nào đây?
Lão Chu từ mũi thở ra: “Phó chủ nhiệm có ý gì?’’
“Thầy Chu, thầy có nghĩ Hứa Đình Sinh đang gian lận không?”
“Ồ, cậu ta đã gian lận từ ai?”
Câu hỏi này của lão Chu có lực sát thương rất lớn, gần như là có thể quét sạch mọi nghi ngờ, điểm môn khoa học tự nhiên của Hứa Đình Sinh đứng đầu thành phố Kiến Nam, học sinh giỏi môn khoa học tự nhiên thứ hai ở trường trung học Lệ Bắc kém anh ta gần 30 điểm. Phó Chủ nhiệm Trương ông cũng vừa mới nói, ông cũng không nhất định làm bài thi này tốt được như vậy, nếu đã như thế thì cậu ta sao chép của ai?
Vẻ mặt phó chủ nhiệm Trương giãy dụa một lúc, sau đó ngập ngừng nói: “Tôi đang thắc mắc, chẳng lẽ ba học sinh này đã trộm… Lấy được đề thi trước?”
Lão Chu đứng lên: “Nếu phó chủ nhiệm muốn nói như vậy, tôi sẽ gọi đám người Hứa Đình Sinh tới, phó chủ nhiệm sẽ tự mình hỏi một chút xem... Nhưng, tôi hy vọng phó chủ nhiệm tốt nhất có thể sớm đưa ra được chứng cứ liên quan, nếu không nó sẽ cản trở sự tiến bộ và nỗ lực của học sinh trong hoàn cảnh sắp diễn ra kỳ thi đại học này, tôi cảm thấy có chút không thoả đáng.”
“Lão Chu, thầy nhìn thầy xem, tôi chỉ muốn hỏi thầy trước…”
Ngay lúc phó chủ nhiệm Trương đang định giải thích thì lão Chu đã nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, từ khi có tổng điểm chính xác được đưa ra, loại nghị luận và nghi ngờ này chưa bao giờ dừng lại. Người luôn có tính tình tốt như lão Chu, vào lúc này cuối cùng cũng có chút tức giận.
Nhưng còn có chuyện khiến cho ông ấy càng tức giận hơn nữa.
Phòng học lớp 10 ở ngay cạnh phòng giáo viên, lão Chu bên này vừa quay người định bước vào lớp bên kia thì phát hiện ra đã có người đứng trên bục giảng.
Trương Tú Vân, chủ nhiệm lớp 7, cũng không phải là giáo viên của lớp 10, nhưng vào lúc này, cô ta bất ngờ xuất hiện ở trên bục giảng của lớp 10 và nói với toàn bộ học sinh của lớp 10 ở dưới bục giảng:
“Học sinh lớp 10, các em sao chép bài có thoải mái không?”
"Học sinh lớp 10, các em sao chép bài có thoải mái không?"
Lời nói của cô Trương Tú Vân, giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 rõ ràng có ý khác, nhưng đối tượng cô nói lại là "học sinh lớp 10", cho nên học sinh lớp 10 tức giận, có học sinh hừ mũi, có học sinh vỗ bàn, lại có học sinh ồn ào, nhưng xuất phát từ thái độ tôn trọng giáo viên, nên không có ai trực tiếp phản đối.
"Cô Trương, cô có ý gì?" Lão Chu đứng ở cửa ra vào, cố gắng kiềm chế sự nóng giận hỏi.
"Tôi có ý gì? Thầy hỏi học sinh lớp thầy sẽ rõ." Trương Tú Vân quay đầu lại, trả lời không chút khách sáo.
Giống như trong ấn tượng kiếp trước của Hứa Đình, Trương Tú Vân là giáo viên rất mạnh mẽ, quan hệ của cô ta với những giáo viên khác cũng không tốt lắm, nhưng cô ta cũng không thèm để ý.
Nhưng sự thật và ký ức vẫn có chút khác biệt, lúc đầu, khi cô Trương Tú Vân xuất hiện ở cửa ra vào của lớp 10, Hứa Đình Sinh còn tưởng giống như kiếp trước, cô tới gọi mình đi giao lưu với học sinh lớp 7 về phương pháp học tập ngữ văn, kết quả là do bản thân anh nghĩ nhiều, cô Trương vừa đến, lập tức đi lên bục giảng nói một câu như vậy.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô nhìn vào Hứa Đình Sinh.
Phó chủ nhiệm Trương theo sát lão Chu từ văn phòng kéo lại lão Chu đang nổi giận đùng đùng, tốt xấu gì hai người cũng đều là giáo viên, không nên trực tiếp tranh cãi ở trước mặt học sinh, nhưng động tĩnh bên này hơi lớn, chỉ trong thời gian ngắn, các giáo viên đang làm việc ở trong văn phòng khoa Văn đều đi theo ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7đứng trên bục giảng của lớp 10, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 ngược lại đứng ở cửa ra vào, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
"Tình huống này là thế nào?" Các giáo viên bàn tán, người này hỏi người kia .
Trong lúc đang ồn ào, Hứa Đình Sinh đứng lên.
"Cô Trương." Hứa Đình Sinh lớn tiếng gọi.
Mọi người bị tiếng gọi của anh thu hút, đều nhìn qua, phòng học cũng yên tĩnh trở lại.
Hứa Đình Sinh mỉm cười, bình thản nói: “Cô Trương, lời cô nói lúc nãy…… Em nghĩ, học sinh mà cô muốn ám chỉ chính là em phải không? Em vừa mới suy nghĩ, muốn giáo viên có chuyên môn soạn một bộ đề mới, để em thi lại một lần nữa cũng rất phiền phức, hay là như thế này đi, nhờ các thầy cô làm chứng, em đi đến lớp 7 và giao lưu một chút với học sinh lớp 7 về phương pháp học tập, thầy cô thấy sao?”
Hứa Đình Sinh nói là" giao lưu một chút", nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu được ý nghĩa của việc này, đặc biệt là các giáo viên, Hứa Đình Sinh muốn "đi học" ở lớp 7, dùng bản lĩnh và kiến thức để khẳng định bản thân trước mặt mọi người, chứng minh sự trong sạch của mình.
Hứa Đình Sinh không dám để người khác nói chen vào, vì trước đó, anh đã chọn được môn học cần “giao lưu” là lịch sử, nếu không chọn lịch sử thì còn có thể chọn môn nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.