Chương 21: Dịch Sars Tới( 2)
Hạng Đình Sinh
09/01/2024
Thứ sáu.
SARS tới.
Thật ra, ngoài Hứa Đình Sinh đã trọng sinh nhưng không nhớ nên luôn không chú ý, những người khác trước đây đều đã thông qua đủ loại con đường hoặc nhiều hoặc ít nghe nói đến từ này: SARS.
Nhưng người của huyện nhỏ vĩnh viễn là như vậy, chẳng hạn như khi truyền thông đưa tin về "bệnh bò điên" [1], người nơi này sẽ nghĩ: "Thịt bò Mỹ không bán được đến chỗ chúng ta đâu", thế là không để ý nữa. "SARS" cũng vậy, ban đầu nghe nói nó xảy ra ở Quảng Đông và Hồng Kông, một người, rồi ba người, rồi người của huyện nhỏ, ngoài thông cảm ra thì hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến mình.
[1] Bệnh bò điên: chứng rối loạn thoái hóa não dẫn đến mất trí nhớ, cuối cùng là tử vong.
Nhưng mà, lúc này SARS tới thật.
Tại tỉnh Tiệm Hải phát hiện mười một trường hợp, con số đang tăng lên từng ngày.
Tại thành phố Tiệm Nam phát hiện ba trường hợp, con số đang tăng lên từng ngày.
Huyện Lệ Bắc tạm thời chưa phát hiện ca bệnh nào, nhưng mà... cùng với vô số người thuộc huyện Lệ Bắc làm việc, kinh doanh bên ngoài chạy nạn trở về, khủng hoảng rốt cuộc bùng phát. Một sự việc vốn chỉ nhìn thấy trên tin tức, cuối cùng đã tới bên cạnh mình.
Trường học bắt đầu yêu cầu từng người trong lớp đều phải đo nhiệt độ cơ thể, báo cáo vào sổ mỗi ngày.
Lúc tin tức được công bố, trong lớp học có một nữ sinh đang bị sốt.
Nữ sinh ngồi yên một lúc, bắt đầu khóc lóc, nói: "Xong rồi, tớ sẽ chết mất."
Bạn trai cùng lớp ôm chặt cô, hôn lên: "Tớ chết cùng cậu."
Tựa như việc Đổng Tồn Thụy xả thân nổ lô-cốt làm dấy lên lòng nhiệt huyết của các chiến hữu, chuyện này cho rất nhiều người lòng dũng cảm.
Hoàng Á Minh nghiêm mặt hỏi Đàm Thanh Linh có bị sốt không, Diêu Tịnh bất giác nhìn Hứa Đình Sinh một cái, vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên.
Hứa Đình Sinh ngồi trên ghế.
"Tháng 3, tháng 4 năm 2003, sao mình lại quên SARS thế này."
Trong trí nhớ, vào đoạn thời gian trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học diễn ra, ngày nào đến trường đều phải đo thân nhiệt trước, sau đó điền vào bảng biểu báo cáo, người ở nơi khác trở về phải cách ly, bị sốt cũng phải cách ly. Thậm chí mấy ngày thi đại học, nếu nhiệt độ cơ thể ai hơi cao thì sẽ bị sắp xếp vào một điểm thi riêng biệt, hai giám thị sẽ trông chừng người đó thật sát sao.
Hứa Đình Sinh biết cuối cùng huyện Lệ Bắc sẽ không xuất hiện ca nhiễm SARS, nhưng anh lại nhớ tới một chuyện khác: Phó Thành thi đại học.
Lúc đầu điểm thi sắp xếp Phó Thành ngồi bên tay phải song song với Hứa Đình Sinh, nhưng vì trong ngày thi đại học, nhiệt độ cơ thể Phó Thành hơi cao nên bị sắp xếp đến một điểm thi độc lập. Thi một mình, không có người trao đổi còn chưa tính, còn bị hai giáo viên giám thị, bốn con mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa còn mang tâm lý lo lắng không biết mình có bị nhiễm SARS không, tâm trí của Phó Thành hoàn toàn suy sụp, lúc đi thi không phát huy tốt, cuối cùng không thể đạt được cả điểm sàn đại học, phải học lại một năm.
Cùng lúc đó, Hứa Đình Sinh cũng nghĩ tới Hoàng Á Minh, lúc thi cậu ta gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong phần thi tự chọn môn Ngữ Văn, ngoài câu thứ nhất điền đúng ra, các câu khác cậu ta đều điền sai thứ tự, thành ra kết quả thi kém vào điểm vào đại học, cũng học lại một năm.
Thật ra ở kiếp trước, trong hơn một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, hai người Hoàng, Phó đều liều mạng cố gắng cùng Hứa Đình Sinh như bây giờ, thành tích cũng tăng lên đáng kể, nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn ấy, kết quả thi của hai người chắc chắn đều đã tốt hơn, vận mệnh sau này có thể cũng sẽ thay đổi.
Đời này, thời gian để nỗ lực đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm sự trợ giúp của "thông tin tuyệt mật", chắc chắn thành tích của hai cậu ấy sẽ có bước tiến nhảy vọt.
Như vậy, điều bất trắc có xảy ra vào lần này nữa không?
Cho dù như thế nào, nghĩ cách đối phó trước không bao giờ thừa.
Hứa Đình Sinh nghĩ ngợi một lúc thì có một sáng kiến, nếu đã sớm biết trước được tình huống sẽ xảy ra thì đây cũng không phải việc gì khó giải quyết.
Hứa Đình Sinh lại đặt sự chú ý lên SARS.
"SARS, rễ bản lam [1], giấm trắng." Ba cụm từ cùng lúc xuất hiện, Hứa Đình Sinh đột nhiên giật mình một cái.
[1] Rễ bản lam: Vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc.
Trong ba năm dịch SARS, Hứa Đình Sinh đã trải qua một đợt tranh nhau mua sắm điên cuồng, lúc đó "thần dược" rễ bản lam đã bắt đầu "truyền kỳ" của nó. Trong một khoảng thời gian ngắn, rễ bản lam trở thành một vị thuốc quý giá tại các tiệm thuốc khắp nơi trên cả nước, cung không đủ cầu, giá cả càng ngày càng cao, tăng từ năm đến mười lần. Ở chợ đen, một hộp rễ bản lam có thể đổi một bao thuốc lá Trung Hoa.
So với rễ bản lam, thứ mang lại lợi nhuận kếch xù chính là giấm trắng, một lọ giấm trắng có giá tầm 1 đồng, nhưng khi dịch SARS bùng phát lại có giá đến 50 đồng, thậm chí là 100 đồng một lọ.
SARS tới.
Thật ra, ngoài Hứa Đình Sinh đã trọng sinh nhưng không nhớ nên luôn không chú ý, những người khác trước đây đều đã thông qua đủ loại con đường hoặc nhiều hoặc ít nghe nói đến từ này: SARS.
Nhưng người của huyện nhỏ vĩnh viễn là như vậy, chẳng hạn như khi truyền thông đưa tin về "bệnh bò điên" [1], người nơi này sẽ nghĩ: "Thịt bò Mỹ không bán được đến chỗ chúng ta đâu", thế là không để ý nữa. "SARS" cũng vậy, ban đầu nghe nói nó xảy ra ở Quảng Đông và Hồng Kông, một người, rồi ba người, rồi người của huyện nhỏ, ngoài thông cảm ra thì hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến mình.
[1] Bệnh bò điên: chứng rối loạn thoái hóa não dẫn đến mất trí nhớ, cuối cùng là tử vong.
Nhưng mà, lúc này SARS tới thật.
Tại tỉnh Tiệm Hải phát hiện mười một trường hợp, con số đang tăng lên từng ngày.
Tại thành phố Tiệm Nam phát hiện ba trường hợp, con số đang tăng lên từng ngày.
Huyện Lệ Bắc tạm thời chưa phát hiện ca bệnh nào, nhưng mà... cùng với vô số người thuộc huyện Lệ Bắc làm việc, kinh doanh bên ngoài chạy nạn trở về, khủng hoảng rốt cuộc bùng phát. Một sự việc vốn chỉ nhìn thấy trên tin tức, cuối cùng đã tới bên cạnh mình.
Trường học bắt đầu yêu cầu từng người trong lớp đều phải đo nhiệt độ cơ thể, báo cáo vào sổ mỗi ngày.
Lúc tin tức được công bố, trong lớp học có một nữ sinh đang bị sốt.
Nữ sinh ngồi yên một lúc, bắt đầu khóc lóc, nói: "Xong rồi, tớ sẽ chết mất."
Bạn trai cùng lớp ôm chặt cô, hôn lên: "Tớ chết cùng cậu."
Tựa như việc Đổng Tồn Thụy xả thân nổ lô-cốt làm dấy lên lòng nhiệt huyết của các chiến hữu, chuyện này cho rất nhiều người lòng dũng cảm.
Hoàng Á Minh nghiêm mặt hỏi Đàm Thanh Linh có bị sốt không, Diêu Tịnh bất giác nhìn Hứa Đình Sinh một cái, vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên.
Hứa Đình Sinh ngồi trên ghế.
"Tháng 3, tháng 4 năm 2003, sao mình lại quên SARS thế này."
Trong trí nhớ, vào đoạn thời gian trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học diễn ra, ngày nào đến trường đều phải đo thân nhiệt trước, sau đó điền vào bảng biểu báo cáo, người ở nơi khác trở về phải cách ly, bị sốt cũng phải cách ly. Thậm chí mấy ngày thi đại học, nếu nhiệt độ cơ thể ai hơi cao thì sẽ bị sắp xếp vào một điểm thi riêng biệt, hai giám thị sẽ trông chừng người đó thật sát sao.
Hứa Đình Sinh biết cuối cùng huyện Lệ Bắc sẽ không xuất hiện ca nhiễm SARS, nhưng anh lại nhớ tới một chuyện khác: Phó Thành thi đại học.
Lúc đầu điểm thi sắp xếp Phó Thành ngồi bên tay phải song song với Hứa Đình Sinh, nhưng vì trong ngày thi đại học, nhiệt độ cơ thể Phó Thành hơi cao nên bị sắp xếp đến một điểm thi độc lập. Thi một mình, không có người trao đổi còn chưa tính, còn bị hai giáo viên giám thị, bốn con mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa còn mang tâm lý lo lắng không biết mình có bị nhiễm SARS không, tâm trí của Phó Thành hoàn toàn suy sụp, lúc đi thi không phát huy tốt, cuối cùng không thể đạt được cả điểm sàn đại học, phải học lại một năm.
Cùng lúc đó, Hứa Đình Sinh cũng nghĩ tới Hoàng Á Minh, lúc thi cậu ta gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong phần thi tự chọn môn Ngữ Văn, ngoài câu thứ nhất điền đúng ra, các câu khác cậu ta đều điền sai thứ tự, thành ra kết quả thi kém vào điểm vào đại học, cũng học lại một năm.
Thật ra ở kiếp trước, trong hơn một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, hai người Hoàng, Phó đều liều mạng cố gắng cùng Hứa Đình Sinh như bây giờ, thành tích cũng tăng lên đáng kể, nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn ấy, kết quả thi của hai người chắc chắn đều đã tốt hơn, vận mệnh sau này có thể cũng sẽ thay đổi.
Đời này, thời gian để nỗ lực đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm sự trợ giúp của "thông tin tuyệt mật", chắc chắn thành tích của hai cậu ấy sẽ có bước tiến nhảy vọt.
Như vậy, điều bất trắc có xảy ra vào lần này nữa không?
Cho dù như thế nào, nghĩ cách đối phó trước không bao giờ thừa.
Hứa Đình Sinh nghĩ ngợi một lúc thì có một sáng kiến, nếu đã sớm biết trước được tình huống sẽ xảy ra thì đây cũng không phải việc gì khó giải quyết.
Hứa Đình Sinh lại đặt sự chú ý lên SARS.
"SARS, rễ bản lam [1], giấm trắng." Ba cụm từ cùng lúc xuất hiện, Hứa Đình Sinh đột nhiên giật mình một cái.
[1] Rễ bản lam: Vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc.
Trong ba năm dịch SARS, Hứa Đình Sinh đã trải qua một đợt tranh nhau mua sắm điên cuồng, lúc đó "thần dược" rễ bản lam đã bắt đầu "truyền kỳ" của nó. Trong một khoảng thời gian ngắn, rễ bản lam trở thành một vị thuốc quý giá tại các tiệm thuốc khắp nơi trên cả nước, cung không đủ cầu, giá cả càng ngày càng cao, tăng từ năm đến mười lần. Ở chợ đen, một hộp rễ bản lam có thể đổi một bao thuốc lá Trung Hoa.
So với rễ bản lam, thứ mang lại lợi nhuận kếch xù chính là giấm trắng, một lọ giấm trắng có giá tầm 1 đồng, nhưng khi dịch SARS bùng phát lại có giá đến 50 đồng, thậm chí là 100 đồng một lọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.