Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!
Chương 17: Bỏ di nương
Bát Nguyệt Thiên
08/07/2021
Phủ Hoa Vương, nhiệt độ vô cùng thấp, lão Vương phi nghiêm mặt, ngồi trên chính đường, thị thiếp Trần thị của vương phủ bên cạnh, cũng chính là mẫu thân của Ôn Nhan dùng vẻ mặt cao hứng nhìn ra bên ngoài, dường như cho rằng sắp có chuyện vui sắp xảy ra.
Bên ngoài viện có một bà nha hoàn đen ngòm đang quỳ, ngoài viện những tiểu tử cũng bị kéo đến quỳ, nhìn về phía trước, ngay cả quản gia Chu Chính cũng không có may mắn thoát được cũng đang quỳ gối ở phía trước.
Có điều người ở hàng đầu lại là Phúc Nhi.
Ôn Hương dẫn theo mấy người từ bên ngoài đi về, đã nhìn thấy một đám người quỳ ở đây: “Thế này là thế nào?”
Nàng cười như không cười tiến vào, nàng đã biết, sau khi lão Vương phi này dễ dàng đưa cháu gái mình yêu thương nhất rời đi liền nhất định sẽ sinh sự, chỉ có điều lại tới nhanh như vậy.
“Tiểu thư......”
Phúc Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương nhìn thoáng qua Ôn Hương, nàng ấy nhịn nước mắt ở hốc mắt nhìn vô cùng đáng thương.
Thế nhưng, đáng thương nhất không phải ở đó, mà là khóe miệng của nàng ấy đã sưng to.
“Phúc Nhi, em sao thế?”
Phúc Nhi sợ hãi dán mắt lên phía trước, sau đó cúi đầu.
Ôn Hương lập tức đã hiểu, ngoại trừ cái lão yêu bà phía trên này thì còn có ai dám trắng trợn đối phó nha hoàn của nàng như thế chứ.
Thú vị, thật là thú vị nha!
Dù sao trước đây lão yêu bà này cũng vẫn muốn tìm một danh tiếng, bây giờ sau khi cháu gái bà ta yêu thương nhất được đưa đến Tướng Quốc Tự bà ta lại không nhẫn tâm!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Cháu gái gặp qua tổ mẫu!”
Ôn Hương cúi đầu xuống cười khẩy, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra vẻ mặt ôn nhu hiền thục.
“Ngươi còn biết ta là tổ mẫu của ngươi sao? Ta còn cho rằng ngươi đã quên rồi nữa đó!”
Lão Vương phi cười lạnh, lời nói ra khỏi miệng lại là câu chữ câu đều đang khiển trách Ôn Hương.
Trên mặt Ôn Hương cũng không nóng giận, cúi đầu lắng nghe.
Lão Vương phi nhìn nàng cũng không nói lời nào nữa, chính là một dáng vẻ ta có nhận tổ mẫu này hay không cũng giống nhau, đã cảm thấy tim vô cùng đau đớn, bà ta ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng này của các nàng.
“Nhị cô nương đúng là không để tổ mẫu vào mắt, trước khi ra ngoài cũng không nói với cô mẫu một câu nữa, cô mẫu này vậy mà lại là tổ mẫu danh chính ngôn thuận của nhị cô nương đó, cũng không biết bẩm báo một câu, nhắc đến thì nhị cô nương cũng là danh môn khuê tú, nếu như truyền đi thì nhị cô nương sẽ bôi đen Phủ Hoa Vương của chúng ta đó!”
Trần Thị hận Ôn Hương hận đến ngứa răng, lúc này nói chuyện cũng không giữ lại cho nàng một chút thể diện nào, những năm này nàng ta luôn luôn có lão Vương phi che chở, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu thua thiệt gì, ngoại trừ không được phu quân sủng ái ra thì thị thiếp nàng ta đây đúng là không kém.
Nhưng Ôn Lạc quanh năm ở bên ngoài không sủng ái nàng ta, cũng không có bên người, nên cuộc sống của nàng ta quả thật cũng không tệ.
“Đáng tiếc mà, sáng sớm cô mẫu nghe nói nhị cô nương đi ra ngoài, trong lòng còn luôn luôn lo lắng, đều nói là mấy cái bà nha hoàn này không tận tâm nên mới có thể để cho nhị cô nương đi ra ngoài đến một người cũng không dẫn theo!”
Lời của nàng ta vừa mỉa mai vừa mang thêm mấy phần khó chịu, Ôn Hương nhíu mày, như vậy, từng câu đều đang chỉ trích nàng, thật sự thú vị mà, thế nhưng chỉ có nhiêu đấy đẳng cấp thôi sao?
“Thật sao?”
Ánh mắt của nàng gợn sóng, nụ cười ấm áp, nhưng kiếp trước trải qua chuyện như thế này bên trong ánh mắt của Ôn Hương lại là khát máu rét lạnh.
“Phải… đúng vậy đó!” Sau khi tiếp nhận ánh mắt chăm chú rét lạnh như vậy của Ôn Hương, thế mà toàn thân Trần thị run một cái, lời nói cũng không nói ra được.
Gặp quỷ rồi, nhị tiểu thư luôn luôn lớn lên trong phủ tại sao có thể có ánh mắt vô cùng rét lạnh như thế này được chứ?
Nàng ta lại càng thêm can đảm, nhìn lại, nhưng Ôn Hương đã thu lại ánh mắt kia.
“Nhưng mà, ngươi là ai chứ? »
Giọng điệu của Ôn Hương lạnh lùng, làm cho nàng ta trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“A......”
“Nơi này là viện của lão Vương phi, Ôn Hương ta là tiểu thư con vợ cả của Phủ Hoa Vương, mà ngươi, ngươi là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một thiếp thất mà thôi, lại có tư cách gì mà đến quơ tay múa chân với con của vợ cả như ta chứ? »
Mặt Trần thị lập tức đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng ta cũng chỉ mới ngoài ba mươi, nhìn vô cùng yếu đuối, dáng vẻ này, nếu như một nam tử nhìn thấy, chỉ sợ là sẽ thương hương tiếc ngọc mà trấn an một phen.
“Ngươi đang nói cái gì thế? »
Lão Vương phi ở phía trên nhìn Ôn Hương, chỉ thấy nàng không cho cháu gái của bà ta một chút mặt mũi nào, tức giận đến độ mặt trắng bệch.
Nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ lên kia của lão Vương phi, Ôn Hương chỉ cảm thấy buồn cười, làm gì, bây giờ đã bắt đầu không chịu nổi rồi, chờ thêm một lúc chẳng phải là càng thú vị hơn sao?
“Sao vậy, tổ mẫu, cháu gái nói sai gì à?”
Nàng làm ra một dáng vẻ kinh ngạc, dường như vô cùng đơn thuần, dáng vẻ không biết rằng mình đang nói sai.
Lão Vương phi tức giận đến độ xém chút đã thở không nổi.
“A a, cháu gái nói sai rồi, Trần di nương chẳng qua chỉ là một di nương, cũng không tính trắc phi của phụ vương nữa, nói thiếp thất, chẳng qua cũng chỉ được coi trọng, tổ mẫu, người cảm thấy cháu gái nói chỗ nào không đúng vậy? »
“Ngươi......”
Lão Vương phi bị một lời nói này của nàng làm cho xuýt ngất đi.
“Trần di nương, sao ngươi còn chưa đi hầu hạ tổ mẫu, thân là di nương thì phải có bổn phận của di nương chứ, chuyện hầu hạ tổ mẫu này chính là chuyện ngươi nên làm, ngươi nhìn một chút xem nếu như ngươi nói ra những câu nói kia làm tổ mẫu tức đến sinh bệnh, đến lúc đó ta thật sự phải nói cho phụ vương!”
Ôn Hương liền nhìn thoáng qua Trần thị, bày ra dáng vẻ ngươi nên đi xem tổ mẫu đi.
Chỉ là, lời này của nàng cũng hoàn toàn làm cho lão vương phi không choáng nổi nữa, dù sao lão Vương phi cũng biết, mới vừa rồi Ôn Hương làm bà ta tức thành thế này, đều do một thân Trần thị, nếu như bà ta ngất đi, đến lúc đó một di nương như Trần thị thật đúng là tùy ý cho nàng gây khó dễ rồi!
“Tổ mẫu, ngài không nên tức giận, vì Trần di nương mà làm thân thể mình tức đến sinh bệnh, vậy không đáng đâu, mặc dù Trần di nương là thiếp thất của phụ vương, cũng không phải người gì cần thiết để giữ lại, nói với phụ vương, trước nay phụ vương vẫn hiếu thảo mà...... »
“Được rồi!”
Bên ngoài viện có một bà nha hoàn đen ngòm đang quỳ, ngoài viện những tiểu tử cũng bị kéo đến quỳ, nhìn về phía trước, ngay cả quản gia Chu Chính cũng không có may mắn thoát được cũng đang quỳ gối ở phía trước.
Có điều người ở hàng đầu lại là Phúc Nhi.
Ôn Hương dẫn theo mấy người từ bên ngoài đi về, đã nhìn thấy một đám người quỳ ở đây: “Thế này là thế nào?”
Nàng cười như không cười tiến vào, nàng đã biết, sau khi lão Vương phi này dễ dàng đưa cháu gái mình yêu thương nhất rời đi liền nhất định sẽ sinh sự, chỉ có điều lại tới nhanh như vậy.
“Tiểu thư......”
Phúc Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương nhìn thoáng qua Ôn Hương, nàng ấy nhịn nước mắt ở hốc mắt nhìn vô cùng đáng thương.
Thế nhưng, đáng thương nhất không phải ở đó, mà là khóe miệng của nàng ấy đã sưng to.
“Phúc Nhi, em sao thế?”
Phúc Nhi sợ hãi dán mắt lên phía trước, sau đó cúi đầu.
Ôn Hương lập tức đã hiểu, ngoại trừ cái lão yêu bà phía trên này thì còn có ai dám trắng trợn đối phó nha hoàn của nàng như thế chứ.
Thú vị, thật là thú vị nha!
Dù sao trước đây lão yêu bà này cũng vẫn muốn tìm một danh tiếng, bây giờ sau khi cháu gái bà ta yêu thương nhất được đưa đến Tướng Quốc Tự bà ta lại không nhẫn tâm!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Cháu gái gặp qua tổ mẫu!”
Ôn Hương cúi đầu xuống cười khẩy, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra vẻ mặt ôn nhu hiền thục.
“Ngươi còn biết ta là tổ mẫu của ngươi sao? Ta còn cho rằng ngươi đã quên rồi nữa đó!”
Lão Vương phi cười lạnh, lời nói ra khỏi miệng lại là câu chữ câu đều đang khiển trách Ôn Hương.
Trên mặt Ôn Hương cũng không nóng giận, cúi đầu lắng nghe.
Lão Vương phi nhìn nàng cũng không nói lời nào nữa, chính là một dáng vẻ ta có nhận tổ mẫu này hay không cũng giống nhau, đã cảm thấy tim vô cùng đau đớn, bà ta ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng này của các nàng.
“Nhị cô nương đúng là không để tổ mẫu vào mắt, trước khi ra ngoài cũng không nói với cô mẫu một câu nữa, cô mẫu này vậy mà lại là tổ mẫu danh chính ngôn thuận của nhị cô nương đó, cũng không biết bẩm báo một câu, nhắc đến thì nhị cô nương cũng là danh môn khuê tú, nếu như truyền đi thì nhị cô nương sẽ bôi đen Phủ Hoa Vương của chúng ta đó!”
Trần Thị hận Ôn Hương hận đến ngứa răng, lúc này nói chuyện cũng không giữ lại cho nàng một chút thể diện nào, những năm này nàng ta luôn luôn có lão Vương phi che chở, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu thua thiệt gì, ngoại trừ không được phu quân sủng ái ra thì thị thiếp nàng ta đây đúng là không kém.
Nhưng Ôn Lạc quanh năm ở bên ngoài không sủng ái nàng ta, cũng không có bên người, nên cuộc sống của nàng ta quả thật cũng không tệ.
“Đáng tiếc mà, sáng sớm cô mẫu nghe nói nhị cô nương đi ra ngoài, trong lòng còn luôn luôn lo lắng, đều nói là mấy cái bà nha hoàn này không tận tâm nên mới có thể để cho nhị cô nương đi ra ngoài đến một người cũng không dẫn theo!”
Lời của nàng ta vừa mỉa mai vừa mang thêm mấy phần khó chịu, Ôn Hương nhíu mày, như vậy, từng câu đều đang chỉ trích nàng, thật sự thú vị mà, thế nhưng chỉ có nhiêu đấy đẳng cấp thôi sao?
“Thật sao?”
Ánh mắt của nàng gợn sóng, nụ cười ấm áp, nhưng kiếp trước trải qua chuyện như thế này bên trong ánh mắt của Ôn Hương lại là khát máu rét lạnh.
“Phải… đúng vậy đó!” Sau khi tiếp nhận ánh mắt chăm chú rét lạnh như vậy của Ôn Hương, thế mà toàn thân Trần thị run một cái, lời nói cũng không nói ra được.
Gặp quỷ rồi, nhị tiểu thư luôn luôn lớn lên trong phủ tại sao có thể có ánh mắt vô cùng rét lạnh như thế này được chứ?
Nàng ta lại càng thêm can đảm, nhìn lại, nhưng Ôn Hương đã thu lại ánh mắt kia.
“Nhưng mà, ngươi là ai chứ? »
Giọng điệu của Ôn Hương lạnh lùng, làm cho nàng ta trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“A......”
“Nơi này là viện của lão Vương phi, Ôn Hương ta là tiểu thư con vợ cả của Phủ Hoa Vương, mà ngươi, ngươi là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một thiếp thất mà thôi, lại có tư cách gì mà đến quơ tay múa chân với con của vợ cả như ta chứ? »
Mặt Trần thị lập tức đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng ta cũng chỉ mới ngoài ba mươi, nhìn vô cùng yếu đuối, dáng vẻ này, nếu như một nam tử nhìn thấy, chỉ sợ là sẽ thương hương tiếc ngọc mà trấn an một phen.
“Ngươi đang nói cái gì thế? »
Lão Vương phi ở phía trên nhìn Ôn Hương, chỉ thấy nàng không cho cháu gái của bà ta một chút mặt mũi nào, tức giận đến độ mặt trắng bệch.
Nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ lên kia của lão Vương phi, Ôn Hương chỉ cảm thấy buồn cười, làm gì, bây giờ đã bắt đầu không chịu nổi rồi, chờ thêm một lúc chẳng phải là càng thú vị hơn sao?
“Sao vậy, tổ mẫu, cháu gái nói sai gì à?”
Nàng làm ra một dáng vẻ kinh ngạc, dường như vô cùng đơn thuần, dáng vẻ không biết rằng mình đang nói sai.
Lão Vương phi tức giận đến độ xém chút đã thở không nổi.
“A a, cháu gái nói sai rồi, Trần di nương chẳng qua chỉ là một di nương, cũng không tính trắc phi của phụ vương nữa, nói thiếp thất, chẳng qua cũng chỉ được coi trọng, tổ mẫu, người cảm thấy cháu gái nói chỗ nào không đúng vậy? »
“Ngươi......”
Lão Vương phi bị một lời nói này của nàng làm cho xuýt ngất đi.
“Trần di nương, sao ngươi còn chưa đi hầu hạ tổ mẫu, thân là di nương thì phải có bổn phận của di nương chứ, chuyện hầu hạ tổ mẫu này chính là chuyện ngươi nên làm, ngươi nhìn một chút xem nếu như ngươi nói ra những câu nói kia làm tổ mẫu tức đến sinh bệnh, đến lúc đó ta thật sự phải nói cho phụ vương!”
Ôn Hương liền nhìn thoáng qua Trần thị, bày ra dáng vẻ ngươi nên đi xem tổ mẫu đi.
Chỉ là, lời này của nàng cũng hoàn toàn làm cho lão vương phi không choáng nổi nữa, dù sao lão Vương phi cũng biết, mới vừa rồi Ôn Hương làm bà ta tức thành thế này, đều do một thân Trần thị, nếu như bà ta ngất đi, đến lúc đó một di nương như Trần thị thật đúng là tùy ý cho nàng gây khó dễ rồi!
“Tổ mẫu, ngài không nên tức giận, vì Trần di nương mà làm thân thể mình tức đến sinh bệnh, vậy không đáng đâu, mặc dù Trần di nương là thiếp thất của phụ vương, cũng không phải người gì cần thiết để giữ lại, nói với phụ vương, trước nay phụ vương vẫn hiếu thảo mà...... »
“Được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.