Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!
Chương 21: Cạn lời cùng cực
Bát Nguyệt Thiên
08/07/2021
Không...
Thực ra nàng cũng có chút chuyện phiền lòng, vì tất cả những chuyện này quá thuận lợi, nàng làm tất cả, giống như phía sau có một bàn tay, luôn đẩy nàng.
Đêm tối, bầu trời đầy sao, mặt trăng cong khuyết, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời.
Thời tiết ngày càng lạnh, chớp mắt một cái đã vào đông, dù vẫn chưa có tuyết rơi.
Nhưng, vẫn lạnh đến ngạt thở.
“Tiểu thư, sao người lại ngồi đây, thời tiết lạnh như vậy, người mau vào trong...”
Phúc Nhi vừa vào đã nhìn thấy Ôn Hương ngồi bên cửa sổ, sắc mặt cô đơn, nàng ấy đau lòng một chút, cho rằng mình không bảo vệ tốt cho tiểu thư, khiến bây giờ tiểu thư mệt mỏi như vậy.
“Phúc Nhi, em ngồi xuống đi, hầu hạ ta cả ngày, vẫn chưa mệt sao?”
Ôn Hương kéo Phúc Nhi ngồi xuống, nha đầu này, tình hình kiếp trước như vậy vẫn bảo vệ mình, trong lòng Ôn Hương, Phúc Nhi đã không còn là nha hoàn của nàng nữa, mà giống như tỷ muội của nàng.
“Hầu hạ tiểu thư thì có gì mệt chứ, hơn nữa, nếu Phúc Nhi không hầu hạ người thì làm gì đây?”
Giọng nói Phúc Nhi đơn thuần, vẫn không chịu ngồi xuống, nàng ấy bước vào trong phòng, không bao lâu sau thì cầm áo khoác ra.
“Tiểu thư, hễ tới đông là người dễ bị phong hàn, không thể qua loa như vậy!” Phúc Nhi cẩn thận khoác lên cho nàng, mặt mày kiên định không cho nàng cự tuyệt.
Trái tim Ôn Hương ấm áp, được người khác quan tâm như vậy, cảm giác thật tuyệt.
“Phúc Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Vừa qua canh hai!”
Phúc Nhi nhìn Ôn Hương, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, đã rất trễ rồi, nếu Yêu Nương tới thì có lẽ đã sớm tới rồi, tiểu thư, người đi nghỉ ngơi đi!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Không...Yêu Nương đã nói hôm nay sẽ tới, ta nhất định phải chờ nàng, nếu ta không đợi nàng, hoặc không đợi được nàng, trong lòng ta sẽ không an tâm.”
Giọng Ôn Hương kiên định, khiến Phúc Nhi không thể nói ra lời, mặc dù nàng ấy không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng tóm lại nàng ấy sẽ ủng hộ tiểu thư.
“Phúc Nhi, có phải em rất tò mò tại sao ta lại làm những chuyện kỳ quái như vậy không, không đàng hoàng làm đích nữ Vương phủ, mà muốn đi làm nhiều chuyện kỳ quái như vậy?”
Phúc Nhi lắc đầu.
“Tiểu thư, bất kể người làm gì, Phúc Nhi vĩnh viễn cũng sẽ ủng hộ người, bởi vì Phúc Nhi tin rằng, tiểu thư làm vậy là có lý do của người, về phần Phúc Nhi, Phúc Nhi chỉ phụ trách bảo vệ thật tốt cho tiểu thư là được rồi!”
Những lời nói đơn thuần đến cùng cực, khiến trái tim Ôn Hương ấm áp, nha đầu này vĩnh viễn luôn như vậy, điều nàng ấy để ý nhất chính là nàng.
“Em cũng phải bảo vệ tốt cho mình!”
Ôn Hương xoa đầu nàng ấy.
Bỗng nhiên, một trận gió thơm thổi tới, hòa vào cái lạnh lẽo ngày đông, khiến người ta bất giác chun mũi.
Ôn Hương đứng dậy.
“Thật là một bức họa cảnh đẹp người đẹp, tình cảm ấm áp, dịu dàng như nước như vậy, Yêu Nương cũng phải hoài nghi có phải mình tới lầm chỗ rồi không, nơi này vốn nên là một vở tài tử giai nhân, sao nhân vật chính lại là hai nữ tử xinh đẹp đến lạ chứ, thật khiến người ta kinh ngạc, thật khiến người ta bất ngờ!”
“Ngươi còn không tới, chỉ e rằng nhân vật chính của bức họa này sẽ biến thành vở kịch yêu diễm nương tử sinh sôi cắm rễ rồi.”
“A...”
Trên mái nhà bỗng rớt xuống một nữ tử kiều diễm, vóc dáng yêu kiều, ngoại trừ rơi xuống có chút thê thảm thì nhìn không ra bất kỳ cảm giác gì khác.
“Em nhìn đi, quả nhiên!” Ôn Hương bĩu môi với Phúc Nhi, biểu cảm ta biết ngay là kết quả như vậy mà, chọc cho Yêu Nương tức đến mặt mày đỏ bừng.
Nhưng còn có chút xấu hổ nữa.
“Ta nói tiểu thư này, người bên ngoài đều truyền nhau ngươi mỹ mạo như hoa, khuynh quốc khuynh thành, nhưng có ai biết ngươi chua ngoa vậy sao? Ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bỏ qua, cũng phải trêu chọc một phen như vậy!”
Yêu Nương ngượng ngùng gần chết, nhưng nàng ta vô cùng sỉ diện, nào chịu thừa nhận là vậy.
“Ta trêu chọc ngươi gì chứ?”
Ôn Hương không chút tự giác như nàng ta nói, ngược lại là vuốt vuốt y phục trên người, đi vào trong vài bước.
“Ngươi nói xem, có phải ngươi học nghệ không tinh, lại còn muốn học tên trộm đó không? Đã vậy, nào có thể trách ta chứ?”
“Ta mới vừa bắt đầu thôi, sao có thể giống họ học đã lâu rồi chứ, đợi học lâu rồi, ta đương nhiên sẽ có bản lĩnh của mình.”
Yêu Nương có chút không phục nói, mặt vẫn còn hơi đỏ.
Thực ra Ôn Hương luôn cho rằng Yêu Nương xuất thân phong trần, hẳn là người cực kỳ phong lưu, lại thêm nàng ta từng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng hẳn có rất nhiều hận ý không cách nào bình ổn.
Nhưng sau khi tiếp xúc với nàng ta, Ôn Hương mới nhận ra, người này có trăm ngàn mặt, ngươi muốn nàng có dáng vẻ gì, nàng sẽ có dáng vẻ đó.
“Vậy sao, mong rằng ngươi có thể sớm ngày học được!”
Ôn Hương cũng không nỡ đả kích nàng ta, một nữ tử mỹ mạo, từ nhỏ đã rơi vào nơi như vậy, không người thân nương tựa, không ai để giải bày, lại còn bị người khác hãm hại như thế.
Ôn Hương có thể hiểu được, nàng chẳng phải cũng vì mình nên mới muốn học võ công sao?
Đời này, nàng không muốn bị người khác tổn thương nữa, cũng không muốn vô năng nữa.
“Đương nhiên rồi, ta cực kỳ có tự tin!”
Yêu Nương không chút khách sáo, đối với điểm này, nàng ta vẫn là vô cùng tự tin.
“Hi vọng chuyện ta giao cho ngươi, ngươi cũng có lòng tin như vậy!” Ôn Hương nhìn nàng ta, không có ý tốt nói, nhưng ánh mắt lại vẫn dịu dàng ngập nước.
“Nói tới chuyện này, ta còn có chuyện muốn nói cho ngươi biết!”
Sắc mặt Yêu Nương không còn phất phơ như vừa rồi nữa, mà là vô cùng nghiêm túc.
Ôn Hương cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta không biết họ thế nào, nhưng cục tình báo phía ta đã thành lập, thực sự quá thuận lợi, trước đây mặc dù ta chưa từng làm những chuyện này, nhưng ngươi cũng biết, ta ở nơi như vậy, vốn chính là nơi tin tức vô cùng linh thông, nhưng hôm nay ta mới biết được rất nhiều tin tức mà trước đây chúng ta đều không biết!”
Yêu Nương nói, nhận cốc nước Phúc Nhi đưa tới, uống một ngụm, như xóa tan cái lạnh toàn thân.
“Phúc Nhi, em mang bếp than tới đây!”
“Dạ!”
Trái tim Ôn Hương lắc đầu, cái tên đến chết vẫn sỉ diện này, có những lúc nàng cảm thấy không biết nên trị thế nào nữa.
“Không cần không cần, ta đang luyện thân đâu, không cần đốt than gì, nếu ta đốt than thì còn luyện gì nữa?”
Ôn Hương cạn lời cùng cực.
“Chỉ với công phu mèo quào này của ngươi, chẳng qua là A Lý giao cho ngươi để phòng thân, chẳng lẽ ngươi còn thật sự cho rằng mình có thể luyện thành anh hùng tuyệt thế? Ngươi không nghe thấy A Lý nói bây giờ ngươi đã lớn tuổi rồi, căn bản không thích hợp sao?”
Thấy sắc mặt Yêu Nương thoáng chốc lại ỉu xìu, Ôn Hương lại cảm thấy không nhẫn tâm lắm.
“Ý của ta cũng không phải nói ngươi không thể luyện, chỉ là chuyện gì cũng phải có mức độ, ngươi luyện thì luyện, nhưng cũng không phải chỉ một đêm là có thể luyện thành, chẳng lẽ ngươi cho rằng đám A Lý có thể có được một thân bản lĩnh đơn giản vậy sao? Trước đó, ngươi vẫn là nên chăm sóc thật tốt cho mình, chuyện gì cũng không thể gấp gáp!”
Thực ra nàng cũng có chút chuyện phiền lòng, vì tất cả những chuyện này quá thuận lợi, nàng làm tất cả, giống như phía sau có một bàn tay, luôn đẩy nàng.
Đêm tối, bầu trời đầy sao, mặt trăng cong khuyết, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời.
Thời tiết ngày càng lạnh, chớp mắt một cái đã vào đông, dù vẫn chưa có tuyết rơi.
Nhưng, vẫn lạnh đến ngạt thở.
“Tiểu thư, sao người lại ngồi đây, thời tiết lạnh như vậy, người mau vào trong...”
Phúc Nhi vừa vào đã nhìn thấy Ôn Hương ngồi bên cửa sổ, sắc mặt cô đơn, nàng ấy đau lòng một chút, cho rằng mình không bảo vệ tốt cho tiểu thư, khiến bây giờ tiểu thư mệt mỏi như vậy.
“Phúc Nhi, em ngồi xuống đi, hầu hạ ta cả ngày, vẫn chưa mệt sao?”
Ôn Hương kéo Phúc Nhi ngồi xuống, nha đầu này, tình hình kiếp trước như vậy vẫn bảo vệ mình, trong lòng Ôn Hương, Phúc Nhi đã không còn là nha hoàn của nàng nữa, mà giống như tỷ muội của nàng.
“Hầu hạ tiểu thư thì có gì mệt chứ, hơn nữa, nếu Phúc Nhi không hầu hạ người thì làm gì đây?”
Giọng nói Phúc Nhi đơn thuần, vẫn không chịu ngồi xuống, nàng ấy bước vào trong phòng, không bao lâu sau thì cầm áo khoác ra.
“Tiểu thư, hễ tới đông là người dễ bị phong hàn, không thể qua loa như vậy!” Phúc Nhi cẩn thận khoác lên cho nàng, mặt mày kiên định không cho nàng cự tuyệt.
Trái tim Ôn Hương ấm áp, được người khác quan tâm như vậy, cảm giác thật tuyệt.
“Phúc Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Vừa qua canh hai!”
Phúc Nhi nhìn Ôn Hương, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, đã rất trễ rồi, nếu Yêu Nương tới thì có lẽ đã sớm tới rồi, tiểu thư, người đi nghỉ ngơi đi!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Không...Yêu Nương đã nói hôm nay sẽ tới, ta nhất định phải chờ nàng, nếu ta không đợi nàng, hoặc không đợi được nàng, trong lòng ta sẽ không an tâm.”
Giọng Ôn Hương kiên định, khiến Phúc Nhi không thể nói ra lời, mặc dù nàng ấy không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng tóm lại nàng ấy sẽ ủng hộ tiểu thư.
“Phúc Nhi, có phải em rất tò mò tại sao ta lại làm những chuyện kỳ quái như vậy không, không đàng hoàng làm đích nữ Vương phủ, mà muốn đi làm nhiều chuyện kỳ quái như vậy?”
Phúc Nhi lắc đầu.
“Tiểu thư, bất kể người làm gì, Phúc Nhi vĩnh viễn cũng sẽ ủng hộ người, bởi vì Phúc Nhi tin rằng, tiểu thư làm vậy là có lý do của người, về phần Phúc Nhi, Phúc Nhi chỉ phụ trách bảo vệ thật tốt cho tiểu thư là được rồi!”
Những lời nói đơn thuần đến cùng cực, khiến trái tim Ôn Hương ấm áp, nha đầu này vĩnh viễn luôn như vậy, điều nàng ấy để ý nhất chính là nàng.
“Em cũng phải bảo vệ tốt cho mình!”
Ôn Hương xoa đầu nàng ấy.
Bỗng nhiên, một trận gió thơm thổi tới, hòa vào cái lạnh lẽo ngày đông, khiến người ta bất giác chun mũi.
Ôn Hương đứng dậy.
“Thật là một bức họa cảnh đẹp người đẹp, tình cảm ấm áp, dịu dàng như nước như vậy, Yêu Nương cũng phải hoài nghi có phải mình tới lầm chỗ rồi không, nơi này vốn nên là một vở tài tử giai nhân, sao nhân vật chính lại là hai nữ tử xinh đẹp đến lạ chứ, thật khiến người ta kinh ngạc, thật khiến người ta bất ngờ!”
“Ngươi còn không tới, chỉ e rằng nhân vật chính của bức họa này sẽ biến thành vở kịch yêu diễm nương tử sinh sôi cắm rễ rồi.”
“A...”
Trên mái nhà bỗng rớt xuống một nữ tử kiều diễm, vóc dáng yêu kiều, ngoại trừ rơi xuống có chút thê thảm thì nhìn không ra bất kỳ cảm giác gì khác.
“Em nhìn đi, quả nhiên!” Ôn Hương bĩu môi với Phúc Nhi, biểu cảm ta biết ngay là kết quả như vậy mà, chọc cho Yêu Nương tức đến mặt mày đỏ bừng.
Nhưng còn có chút xấu hổ nữa.
“Ta nói tiểu thư này, người bên ngoài đều truyền nhau ngươi mỹ mạo như hoa, khuynh quốc khuynh thành, nhưng có ai biết ngươi chua ngoa vậy sao? Ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bỏ qua, cũng phải trêu chọc một phen như vậy!”
Yêu Nương ngượng ngùng gần chết, nhưng nàng ta vô cùng sỉ diện, nào chịu thừa nhận là vậy.
“Ta trêu chọc ngươi gì chứ?”
Ôn Hương không chút tự giác như nàng ta nói, ngược lại là vuốt vuốt y phục trên người, đi vào trong vài bước.
“Ngươi nói xem, có phải ngươi học nghệ không tinh, lại còn muốn học tên trộm đó không? Đã vậy, nào có thể trách ta chứ?”
“Ta mới vừa bắt đầu thôi, sao có thể giống họ học đã lâu rồi chứ, đợi học lâu rồi, ta đương nhiên sẽ có bản lĩnh của mình.”
Yêu Nương có chút không phục nói, mặt vẫn còn hơi đỏ.
Thực ra Ôn Hương luôn cho rằng Yêu Nương xuất thân phong trần, hẳn là người cực kỳ phong lưu, lại thêm nàng ta từng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng hẳn có rất nhiều hận ý không cách nào bình ổn.
Nhưng sau khi tiếp xúc với nàng ta, Ôn Hương mới nhận ra, người này có trăm ngàn mặt, ngươi muốn nàng có dáng vẻ gì, nàng sẽ có dáng vẻ đó.
“Vậy sao, mong rằng ngươi có thể sớm ngày học được!”
Ôn Hương cũng không nỡ đả kích nàng ta, một nữ tử mỹ mạo, từ nhỏ đã rơi vào nơi như vậy, không người thân nương tựa, không ai để giải bày, lại còn bị người khác hãm hại như thế.
Ôn Hương có thể hiểu được, nàng chẳng phải cũng vì mình nên mới muốn học võ công sao?
Đời này, nàng không muốn bị người khác tổn thương nữa, cũng không muốn vô năng nữa.
“Đương nhiên rồi, ta cực kỳ có tự tin!”
Yêu Nương không chút khách sáo, đối với điểm này, nàng ta vẫn là vô cùng tự tin.
“Hi vọng chuyện ta giao cho ngươi, ngươi cũng có lòng tin như vậy!” Ôn Hương nhìn nàng ta, không có ý tốt nói, nhưng ánh mắt lại vẫn dịu dàng ngập nước.
“Nói tới chuyện này, ta còn có chuyện muốn nói cho ngươi biết!”
Sắc mặt Yêu Nương không còn phất phơ như vừa rồi nữa, mà là vô cùng nghiêm túc.
Ôn Hương cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta không biết họ thế nào, nhưng cục tình báo phía ta đã thành lập, thực sự quá thuận lợi, trước đây mặc dù ta chưa từng làm những chuyện này, nhưng ngươi cũng biết, ta ở nơi như vậy, vốn chính là nơi tin tức vô cùng linh thông, nhưng hôm nay ta mới biết được rất nhiều tin tức mà trước đây chúng ta đều không biết!”
Yêu Nương nói, nhận cốc nước Phúc Nhi đưa tới, uống một ngụm, như xóa tan cái lạnh toàn thân.
“Phúc Nhi, em mang bếp than tới đây!”
“Dạ!”
Trái tim Ôn Hương lắc đầu, cái tên đến chết vẫn sỉ diện này, có những lúc nàng cảm thấy không biết nên trị thế nào nữa.
“Không cần không cần, ta đang luyện thân đâu, không cần đốt than gì, nếu ta đốt than thì còn luyện gì nữa?”
Ôn Hương cạn lời cùng cực.
“Chỉ với công phu mèo quào này của ngươi, chẳng qua là A Lý giao cho ngươi để phòng thân, chẳng lẽ ngươi còn thật sự cho rằng mình có thể luyện thành anh hùng tuyệt thế? Ngươi không nghe thấy A Lý nói bây giờ ngươi đã lớn tuổi rồi, căn bản không thích hợp sao?”
Thấy sắc mặt Yêu Nương thoáng chốc lại ỉu xìu, Ôn Hương lại cảm thấy không nhẫn tâm lắm.
“Ý của ta cũng không phải nói ngươi không thể luyện, chỉ là chuyện gì cũng phải có mức độ, ngươi luyện thì luyện, nhưng cũng không phải chỉ một đêm là có thể luyện thành, chẳng lẽ ngươi cho rằng đám A Lý có thể có được một thân bản lĩnh đơn giản vậy sao? Trước đó, ngươi vẫn là nên chăm sóc thật tốt cho mình, chuyện gì cũng không thể gấp gáp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.