Chương 13
Bát Thị Phong Động
19/10/2023
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Riết rồi Chư Tinh không còn đến tặng đồ nữa.
Bị Tuyết Hoài cự tuyệt một lần, hiển nhiên tâm tư của thiếu niên đã trở nên phai nhạt đối với y. Xúc động yêu đương của thiếu niên chỉ là nhất thời, khí thế tới ào ào, đi cũng rất nhanh. Tuyết Hoài nghĩ vậy cũng tốt.
Kiếp trước vào năm mười lăm tuổi bận rộn ở cạnh Vân Thác, bên người liền ít đi những người quý mến y, hoặc là mặc dù thích y cũng không dám nói ra. Xử lý những chuyện thế này đối với y ngược lại cũng đã lâu rồi, không khỏi cảm thấy có một chút mới mẻ.
Trái lại Vân Thác mỗi ngày đều tới.
Hắn thường đi tản bộ, có đôi khi Tuyết Hoài từ Thâm Hoa Đài về nhà sẽ gặp hắn, còn Vân Thác luôn cầm một hộp điểm tâm trong tay, bên trong là kẹo đường các loại. Gặp, sẽ chia cho y một nửa, cái gì cũng không nói, cũng không đến uống chén trà, chỉ nói mèo Dưa Ngốc đang đợi hắn, không tiện ở lâu.
Bọn họ cũng không nói nhiều, đi cùng nhau thì cũng giống như người lạ mới quen, Tuyết Hoài không biết phải nói gì, còn Vân Thác chỉ là đơn thuần trầm mặc. Dần dà, mỗi lần gặp nhau, cả hai đều sẽ sinh ra một loại ăn ý khó hiểu - loại ăn ý này chỉ là Tuyết Hoài đơn phương nghĩ đến, thời gian mà y cùng hắn ở chung đã quá dài, đến nổi không còn gì để nói, không muốn nghĩ sâu, mà Vân Thác tựa hồ cũng không có ý tiến thêm một bước.
Còn ba ngày nữa là đến ngày khởi hành đến Mộ Dung gia, Tuyết Hoài trở về để bái tế mẫu thân của mình.
Núi Hoàng Tuyền ở tiên châu không dễ đi, quỷ quái hoành hành, từng mộ phần của người mất đều trồng một đóa bỉ ngạn, bên trong đóa hoa có chứa giọng nói và dung mạo của người đó khi còn sống. Nếu hồn phách vẫn còn ở hậu thế thì đóa hoa bỉ ngạn này sẽ là màu trắng, nếu người mất đã đầu thai chuyển thế, vậy đóa hoa sẽ chuyển thành màu đỏ như lửa.
Mẫu thân của y bị bệnh mà chết. Tộc nhân Phong Vũ tinh xảo mềm mại, nhưng xương cốt và thân thể ngược lại vô cùng yếu ớt, Mộ Dung Phục bệnh chết khiến lục giới rung chuyển, hơi thở yêu ma nắm rõ thời điểm xâm nhập vào Cửu Châu, khi đó Tuyết Hoài còn nhỏ, rất nghe lời chứ không băng lãnh quái đản như bây giờ, Tuyết Tông cũng một lòng một dạ dốc sức vì gia đình, mẫu thân y trước khi ra đi cũng không có gì tiếc nuối.
Vì vậy đóa hoa bỉ ngạn của mẫu thân y khi trồng lên là một màu đỏ tươi diễm lệ, đẹp đẽ mà vinh quang giống như sinh tiền của nàng khiến thế nhân kinh thán.
"Con đến thăm người rồi đây." Tuyết Hoài vươn tay xoa nhẹ lên cánh hoa bỉ ngạn, lại nhớ tới thời gian mình liều mạng hồn phi phách tán để trở về nhìn dương thế, trước phần mộ của y cũng gieo một đóa bỉ ngạn, nhưng lại là nửa đỏ nửa trắng.
Lão phật tụng kinh cho y nói: "Nửa đỏ nửa trắng, khi chết bất an, tất có đau buồn âm ỉ, việc cúng bái hành lễ ta không làm đâu."
Người đến phúng viếng cũng không có bao nhiêu. Tuyết Hoài ngồi chồm hỗm trước mộ mình cũng không lâu, người tới người lui, có người y quen, có người lạ mặt, phụ thân yêu thương y nhất vẫn còn nằm trên giường bệnh không thể đi lại, mà ông bà ngoại của y cứ khóc không ngừng, bảy ngày bảy đêm sau mới chợp mắt.
Sau này chết đi y mới biết rõ sự tình, di cốt của y bị một cây đuốc đốt cháy, được để trong hũ cốt mang về. Nhưng Vân Thác lại chậm chạp không trả tro cốt của y, khiến Tuyết Tông tức muốn chết mà không nói nên lời, khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Y phải liều mạng dù chỉ còn một hơi cũng phải đi tìm Vân Thác. Lúc y còn sống, Vân Thác là quân chủ, hà trách lãnh tĩnh, khi y mất đi, còn không trả thân xác cho gia đình y, vậy có biết bao thì căm thù để sau này khi y chết nói ra câu "Hộ pháp vô năng", còn khi dễ người nhà của y?
Y nghĩ vẫn còn đâu đó những chuyện y không biết. Nhưng kiếp trước đã không biết, kiếp này thì không thể tìm hiểu được, Tuyết Hoài hiểu rõ có một số việc không nên tìm hiểu kỹ.
Y mong muốn được như mẫu thân, lúc đến, có tình yêu, có gia đình hạnh phúc, sinh hoạt không lo, lúc mất đi liền trở thành một đóa hoa yêu diễm nhất, nhẹ nhàng rời xa bọn họ.
Tuyệt tình lại vô tình, khiến đứa con bảo bối của nàng ở trên cầu Nại Hà sau mười năm không người chờ đợi.
Hoa bỉ ngạn chậm rãi nở rộ, dung mạo của người chết phảng phất trong lòng bàn tay y. Trong đóa hoa hiện lên điều gì đó, mỗi người không giống nhau, hơn phân nửa là tưởng niệm của người mất đối với người xem, Tuyết Hoài nhìn thấy bản thân mình trong mắt nhìn của mẫu thân, y lúc nhỏ, yếu ớt lại ngây thơ, ngồi trên băng ghế tập trung học đàn, treo người trên bả vai mẫu thân đến Thâm Hoa Đài, nghe phụ thân giảng giải về cố sự của các loại binh khí...
Hồi ức khiến người không thể nào thoát ra, tâm trí càng ngày càng xa, thân thể càng lúc càng lạnh, ánh mắt của Tuyết Hoài dần trở nên chán nản - mãi cho đến khi cổ tay truyền đến cảm giác đau xót, y đột nhiên thoát khỏi ảo giác khi xưa.
Một con mèo lông xám bạc giơ chân để trên cánh tay y, dẫu miệng, cái lỗ tai ỉu xìu cụp xuống, dùng đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm vết thương bị nó cắn, bộ dáng vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Tuyết Hoài quay đầu lại nhìn, Vân Thác đứng cách đó không xa, trầm mặc nhìn y.
Vị trí này, cảnh tượng Tuyết Hoài thấy trong đóa hoa bỉ ngạn khẳng định hắn cũng thấy được.
Y từ trước tới nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng có hơi kiêu ngạo, loại cảm giác bị người khác nhìn thấy bí mật - cho dù nó cũng chả phải là bí mật. Đó là khi y vô tri, yếu đuối, nhưng nó cũng là một mặt tốt đẹp, không tính là quá lộ trước mặt người khác.
Vân Thác dời tầm mắt. Đường nhìn của hắn rơi đến một bụi hoa bỉ ngạn tươi tốt, hắn nhíu mi, vươn tay quét một vòng như quét đi một đống bụi bặm.
Đó là một động tác rất tùy ý, nhưng trong nháy mắt đó, Tuyết Hoài cảm thấy tầng mây chung quanh như tiêu tán đi, ánh sáng mặt trời từ khe hở nào đó len lỏi, xua tan hơi lạnh xung quanh, độ ấm dần trở lại.
Lúc này Tuyết Hoài mới hoàn hồn, thở ra một ngụm trọc khí lạnh lẽo từ lồng ngực.
Y hoang mang hỏi: "Ta...vừa nói mớ?"
Y chủ thủy linh căn, khí tức thiên âm, loại thể chất này dễ chiêu quỷ. Nhưng từ bé y đã được lệ khí của dàn binh khí trong Thâm Hoa Đài hộ thân, nay tu vi đã đến Ngân Đan, yêu ma quỷ quái bình thường không dám gần người, bây giờ lại bị tàn hồn tầm thường nơi mộ địa yểm trụ?
Vân Thác gật đầu: "Đúng là âm khí của núi Hoàng Tuyền, hàn khí so với nơi khác đều nặng hơn, có phải mấy hôm nay tinh thần của ngươi không được tốt, không chú ý nghỉ ngơi hả? Sau này không được như vậy nữa."
Rõ ràng là nhỏ hơn y mà nói chuyện như cha mình vậy đó.
Kỳ thực mấy hôm nay Tuyết Hoài ngủ rất ngon. Tập ảnh tư liệu y đã vẽ xong, công việc ở Thâm Hoa Đài chỉ có đơn đặt hàng của Vân Thác, không cần phải chú ý quá nhiều.
Y cũng gật đầu theo, sau đó hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vân Thác nói: "Đi dạo."
Thấy Tuyết Hoài không tin mình lắm, Vân Thác bổ sung: "Là mèo tìm được ngươi trước, nó rất thích ngươi."
Dưa ngốc làm như muốn tranh công, lại tới cọ tay Tuyết Hoài, rốt cuộc cũng được như ý nguyện được y sờ đầu một cái.
Tuyết Hoài đứng lên, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hơi lạnh ở sau cổ vẫn chưa lui, sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh, cùng Vân Thác nói câu cảm ơn.
Vân Thác nói: "Ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Tuyết Hoài thắp nhang cho mẫu thân. Vân Thác tình cờ đến đây, cũng tuân theo quy củ của khách nhận, quỳ xuống thành tâm cúng một nén nhang. Tuyết Hoài dập đầu mấy lần hắn cũng dập theo, quỳ gối không đứng, bộ dáng nghiêm túc khiến Tuyết Hoài vô cùng ngạc nhiên. Quy tắc của Tiên Châu là trước mộ phần không nói chuyện, nên y cũng không hỏi.
Vân Thác dập đầu xong mới đứng dậy, cùng Tuyết Hoài xuống núi, âm linh xung quanh nhìn chằm chằm cũng bị xua tan nhưng bầu không khí vẫn nặng nề trầm mặc.
Ven đường cũng có người đến kẻ đi, đêm qua tuyết đã tan hết, trên sơn đạo có chút trơn trượt, Vân Thác không nói, Tuyết Hoài mơ hồ phát hiện ra hắn luôn nhìn chằm chằm vào bước chân mình, như sợ y bị trượt té.
"Tuyết Hoài?"
Phía trước truyền đến một âm thanh xa lạ, Tuyết Hoài theo bản năng dừng chân, không ngờ Vân Thác ở phía sau chậm một nhịp, thiếu chút nữa đụng vào, khiến cả hai trên sơn đạo run run. Vân Thác nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ôm lấy y, một chân dẫm mạnh vào bụi cỏ còn đọng tuyết bên đường, lúc này mới không cùng Tuyết Hoài ngã xuống.
Thân thể Tuyết Hoài mềm mềm, còn rất ấm áp. Y lớn lên giống mẫu thân, khung xương nhỏ, cao gầy, nhưng vẫn anh khí hữu lực, được hắn ôm trọn cả một vòng tay, thắt lưng chỉ cần một cánh tay ôm là đủ, những sợi tóc mềm mang theo hương thơm rũ xuống bên gáy, có chút ngứa, lại có chút lạnh.
Vân Thác bỏ cái tay đang ôm eo Tuyết Hoài xuống, trong nháy mắt lỗ tai hắn đỏ bừng, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Tuyết Hoài vừa định biến cho mình một cái phép bảo vệ, trái lại bị Vân Thác hiên ngang chộp mình ôm vào lòng. Y hơi xấu hổ, vội vàng rời khỏi lòng ngực hắn.
Ở dưới sơn đạo, một thanh niên một thân đạm ngọc cười nhìn tới: "Cẩn thận, đường trơn lắm, sao ngươi có thể sơ ý đến vậy hả Tiểu Hoài?"
Lịch sự văn nhã, tràn đầy hơi thở của người trí thức, dung nhan không nhìn cũng cảm thấy đẹp, khí tức sạch sẽ, dáng người thon dài cao ngất.
Tuyết Hoài nhìn chằm chằm người này hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra người này là ai.
Đây là bạn chơi từ bé của y, lớn hơn y ba tuổi, là một ca ca hàng xóm, tên là Bạch Nghênh Đình.
Hai nhà chơi thân với nhau từ mấy đời, vừa khéo lại gần nhau, khi còn bé Tuyết Hoài cơ bản là theo hắn mà lớn lên, sau đó Bạch Nghênh Đình đi tới một Tiên châu khác ở phía đông để đi học, tu hành, vừa đi một phát đã qua rất nhiều năm. Lần cuối cùng Tuyết Hoài gặp hắn là lúc y mười một tuổi.
Đặt trên người hắn, nói là bốn năm chưa gặp, kỳ thật rất lâu rồi. Cộng thêm kiếp trước, tính ra đã là tám năm, Tuyết Hoài đã quên mất người này.
Vân Thác liếc Bạch Nghênh Đình một cái, không nói một lời, ôm mèo lên, đi theo Tuyết Hoài xuống núi.
Hắn nói: "Ta đi dạo."
Tuyết Hoài thấy Bạch Nghênh Đình có chuyện muốn nói, hơn nữa y cũng không biết nói gì hơn, chỉ là chạy theo túm hắn lại, nghiêm túc nói: "Vừa nãy cảm ơn ngươi, hai lần rồi đấy."
Vân Thác không quay đầu lại, đưa lưng về phía y làm một thủ thế, ý bảo nghe rồi. Mèo trong ngực hắn meo meo hai tiếng, thoáng nhìn vành tai đỏ bừng của chủ nhân, sau đó bị hắn mạnh mẽ ấn cái đầu nhỏ xuống.
Mùi thơm ngát trên người Tuyết Hoài vẫn chưa tan đi.
"Tiểu Hoài, bạn đệ hả?" Bạch Nghênh Đình nhìn bóng lưng rời đi của Vân Thác, hỏi.
Thiếu niên này đem lại cho hắn cảm giác vô cùng áp bách, mặc dù người đó thậm chí còn chẳng thèm cho hắn một cái liếc mắt, nhưng loại tà tình và lệ khí này làm cho hắn sợ.
Tuyết Hoài nói: "Coi là vậy đi, hắn là khách hàng của cha đệ. Bạch...Bạch đại ca, sao ca trở về rồi?"
Bạch Nghênh Đình cười: "Học thành liền trở về, dự định ở lại đây an cư. Ta tới thăm đệ một chút, Tiểu Hoài."
"Nghe chưa? Công tử Bạch gia học thành tài đã trở về, tu vi đã đến Nguyên Đan, thật là giỏi mà."
"Có phải Bạch gia đối diện nhà Tuyết gia không ta? Ta nhớ rõ hài tử đó, ôi, lễ phép văn nhã, lần này trở về chắc là muốn thi lên Thiên Quan?" (thi quan chức trên thiên đình)
Không lâu sau khi Bạch Nghênh Đình trở về, hàng xóm láng giềng đều truyền tin cho nhau. Dân Tiên châu thành thật chất phác, tuy hơi nhiều chuyện nhưng đều xem như là người một nhà, đàm luận cũng coi như chuyện thường.
Vân Thác đứng trước một tiệm thuốc, chậm rãi tìm kiếm dược liệu an thần, vừa nghe lão lang trung nói một tên thuốc liền cẩn thận viết ra giấy.
Lão lang trung trêu hắn: "Thiếu tiên chủ, ngài gần đây không ngủ được sao? Mấy hôm nay thấy ngài đi dạo mãi, tinh thần vẫn khỏe chứ?"
Vân Thác nói: "Bận, vẫn khỏe."
Chỉ vài từ đơn giản, thần sắc cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Lão nhân hiểu nên cũng không hỏi nữa. Thiếu tiên chủ tự có việc của hắn bận rộn, tu hành, xã giao, nhưng hết lần này đến lần khác hắn luôn dành một khoảng thời gian ít nhất một canh giờ, nói là đi dạo.
Đi dạo cũng không có kế hoạch gì, mấy ngày trước đi tới phía đông, hôm nay thì mới đi tới núi Hoàng Tuyền.
Vân Thác hỏi: "Do không nghỉ ngơi nhiều khiến cơ thể mệt mỏi, có thể uống thuốc này không?"
Lão lang trung nhìn hắn: "Thiếu tiên chủ, ngài không có bệnh, thuốc cũng có ba phần độc, đừng uống bậy."
Vân Thác nói: "Ta bốc cho người khác. Tiên sinh, y là thủy linh căn, thân có khí tức của đao binh hộ thể, gần đây bị âm linh quấn thân, ta nghĩ chắc là do y không nghỉ ngơi tốt, cho nên muốn bốc chút thuốc an thần cho y."
"Âm linh?" Lão lang trung có điều suy nghĩ, "Nhóm tiểu quỷ ở Tiên Châu này không ra hồn, rất yếu ớt, nếu đã đến tình trạng này, còn bị yểm trụ nói mớ, sợ đúng là nghỉ ngơi không tốt, khí mạch bạc nhược. Trừ lần đó ra, nếu người mà ngài nói là nam tử, song tu có thể giải."
Tai Vân Thác lại đỏ lên: "Y còn nhỏ."
"À, không sao, cứ bảo y chú ý nghỉ ngơi, phơi nắng vài ngày là được." Lão lang trung nhanh nhẹn lấy thuốc cho hắn, gói kỹ đưa đến tận tay, đột nhiên nói: "Nhưng mà, nếu người bạn của ngài đặc biệt thiếu tinh thần, thì xem có phải y vừa khai kiếp lịch kiếp hay không, đại lôi của thiên kiếp đánh vào có thể bị hồn phi phách tán, lúc này phải dùng thuốc trấn hồn, miễn cho âm linh để mắt tới, thừa dịp bám vào. Hồn phách trở về cơ thể, còn có thể là đoạt xác, lấy thân thể của người có thần hồn yếu hơn mình sống lại sau đó trở về...Có thể dùng thuốc, nhưng nói chung là đừng để hồn phách hỗn loạn là được."
Vân Thác ngây ra một lúc: "Y không nghiêm trọng như vậy. Là ta...do tu vi ta hơi hỗn loạn, y không sao."
Hắn dùng tu vi hỗn loạn làm lý do để nói tình trạng hồn phách của mình không ổn, đến nay vẫn không một ai biết hắn là trọng sinh mà trở về.
Hắn thấp giọng nói: "Cách lần lịch kiếp đầu tiên của y còn tám tháng lẻ ba ngày, y phải nghỉ ngơi thật tốt. Cảm ơn ngài."
Lão lang trung dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Vâ Thác - lịch kiếp cũng chỉ là một khoảng thời gian đại khái, cho dù bói toán có linh nghiệm cỡ nào cũng không thể tính ra ngày, bởi vì...dù sao thì tu hành cũng là thiên kiếp, mà thiên ý thì không lường được.
Hắn cầm thuốc đi ra cửa.
Hàng xóm hai bên vẫn còn nói chuyện Bạch Nghênh Đình trở về: "Ai da, nghe nói á, Bạch gia với Tuyết gia là thế giao (thân nhau nhiều đời), đứa bé Bạch Nghênh Đình này tiền đồ vô hạn, Tuyết gia phỏng chừng là kết thông gia với họ đấy nhá."
"Có thật không? Thiếu chủ Tuyết gia còn nhỏ mà?"
"Sinh nhật mười sáu qua rồi, không còn nhỏ nữa, trước thì cứ tu hành, sau thì tìm đạo lữ, không phải là chuyện thường sao? Đứa bé Bạch gia kia tuy là không đẹp xuất sắc như Tuyết Hoài, nhưng cũng thuộc loại thanh tú, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn, tính tình lại tốt, biết thương người. Ta thấy được đó, chẳng phải hai nhà này cũng đã định thân cho hai nhóc rồi sao?"
Mọi người thổn thức trong chốc lát.
Ngay giây phút này, hồi ức mấy ngày trước hiện ra, lời nói như văng vẳng bên tai.
Tuyết Hoài say rượu, ở trong ngực hắn nói: "Ta đã có vị hôn phu."
Ở kiếp trước, Tuyết Hà gặp hắn nói: "Ca của ta thích an tĩnh, ôn nhu, không thích tướng mạo hung ác."
Hắn nhỡ rõ người này là kế đệ của Tuyết Hoài.
Trước khi hắn gửi hôn thư đến cho Tuyết Hoài thì hắn đã đi đến bái phỏng Tuyết Tông, đó là một trưởng bối không tín nhiệm hắn, cho là hắn không thể đem đến một đời an ổn cho Tuyết Hoài, vì vậy hai bên cùng đi đến thương nghị, hắn không được ký tên lên hôn thư, trong vòng năm năm, hắn phải tạo lập sự nghiệp, sau năm năm đó đường đường chính chính đến cầu hôn Tuyết Hoài.
Tuyết Tông nói: "Tiểu Hoài thích ngươi, ta thấy được, tính tình nó đấy, cũng chỉ muốn những thứ mình thích. Đây cũng là lý do vì sao ta cho ngươi thong thả năm năm, đây là bảo bối Tuyết gia, không thể tùy tiện gửi gắm cho một tên mang một nửa dòng máu Ma tộc được, còn có thể tùy thời không khống chế được bản thân."
Sau đó Tuyết Tông bị bệnh, hôn mê bất tỉnh. Tuyết Hoài vội vàng chăm sóc cho phụ thân, xử lý chiến sự, mười ngày nửa tháng không thấy người đâu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bèn vi phạm lời thề, gửi một bức hôn thư có ký tên hắn đưa cho Tuyết Hoài, sau đó lại bị kế đệ kia đem đến lời từ chối.
Tuyết Hà nói gì, nửa lời hắn cũng không tin. Phụ thân Tuyết Hoài đã nói y cũng thích hắn, làm sao có thể cự tuyệt hắn?
Nhưng về sau Tuyết Hoài đúng thật bắt đầu giữ khoảng cách với hắn, hai người mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ, càng ngày càng đau thương, cuối cùng hắn cũng không đợi được đến ngày bọn họ bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Ngay cả khi sống lại, kiếp trước đoạt về, đời này có thể đổi lại toàn bộ, nhưng hiện tại Tuyết Hoài cái gì cũng không hiểu, vậy hắn phải làm sao để nói lời xin lỗi với y đây?
Đời này hắn nhượng bộ y, kính trọng nhưng không gần gũi.
Bước chân Vân Thác dừng lại một chút, sau đó hắn tiếp tục đi không ngừng.
Mèo nhà hắn đang ngồi chồm hỗm ở góc tường chờ hắn, bị hắn ôm lên. Đôi mắt mèo xanh biếc chiếu ra khuôn mặt tuấn tú mà sắc bén. Tóc bạc mắt đỏ, khí tức bán ma băng lãnh thấu xương.
Hắn thấp giọng hỏi nó: "Ta thoạt nhìn....thoạt nhìn rất hung hả?"
Mèo xám bò lên đầu vai hắn, lè lưỡi liếm liếm mặt hắn, nghiêng đầu méo hiểu.
Hoàn chương 13
Beta: RedHorn
Riết rồi Chư Tinh không còn đến tặng đồ nữa.
Bị Tuyết Hoài cự tuyệt một lần, hiển nhiên tâm tư của thiếu niên đã trở nên phai nhạt đối với y. Xúc động yêu đương của thiếu niên chỉ là nhất thời, khí thế tới ào ào, đi cũng rất nhanh. Tuyết Hoài nghĩ vậy cũng tốt.
Kiếp trước vào năm mười lăm tuổi bận rộn ở cạnh Vân Thác, bên người liền ít đi những người quý mến y, hoặc là mặc dù thích y cũng không dám nói ra. Xử lý những chuyện thế này đối với y ngược lại cũng đã lâu rồi, không khỏi cảm thấy có một chút mới mẻ.
Trái lại Vân Thác mỗi ngày đều tới.
Hắn thường đi tản bộ, có đôi khi Tuyết Hoài từ Thâm Hoa Đài về nhà sẽ gặp hắn, còn Vân Thác luôn cầm một hộp điểm tâm trong tay, bên trong là kẹo đường các loại. Gặp, sẽ chia cho y một nửa, cái gì cũng không nói, cũng không đến uống chén trà, chỉ nói mèo Dưa Ngốc đang đợi hắn, không tiện ở lâu.
Bọn họ cũng không nói nhiều, đi cùng nhau thì cũng giống như người lạ mới quen, Tuyết Hoài không biết phải nói gì, còn Vân Thác chỉ là đơn thuần trầm mặc. Dần dà, mỗi lần gặp nhau, cả hai đều sẽ sinh ra một loại ăn ý khó hiểu - loại ăn ý này chỉ là Tuyết Hoài đơn phương nghĩ đến, thời gian mà y cùng hắn ở chung đã quá dài, đến nổi không còn gì để nói, không muốn nghĩ sâu, mà Vân Thác tựa hồ cũng không có ý tiến thêm một bước.
Còn ba ngày nữa là đến ngày khởi hành đến Mộ Dung gia, Tuyết Hoài trở về để bái tế mẫu thân của mình.
Núi Hoàng Tuyền ở tiên châu không dễ đi, quỷ quái hoành hành, từng mộ phần của người mất đều trồng một đóa bỉ ngạn, bên trong đóa hoa có chứa giọng nói và dung mạo của người đó khi còn sống. Nếu hồn phách vẫn còn ở hậu thế thì đóa hoa bỉ ngạn này sẽ là màu trắng, nếu người mất đã đầu thai chuyển thế, vậy đóa hoa sẽ chuyển thành màu đỏ như lửa.
Mẫu thân của y bị bệnh mà chết. Tộc nhân Phong Vũ tinh xảo mềm mại, nhưng xương cốt và thân thể ngược lại vô cùng yếu ớt, Mộ Dung Phục bệnh chết khiến lục giới rung chuyển, hơi thở yêu ma nắm rõ thời điểm xâm nhập vào Cửu Châu, khi đó Tuyết Hoài còn nhỏ, rất nghe lời chứ không băng lãnh quái đản như bây giờ, Tuyết Tông cũng một lòng một dạ dốc sức vì gia đình, mẫu thân y trước khi ra đi cũng không có gì tiếc nuối.
Vì vậy đóa hoa bỉ ngạn của mẫu thân y khi trồng lên là một màu đỏ tươi diễm lệ, đẹp đẽ mà vinh quang giống như sinh tiền của nàng khiến thế nhân kinh thán.
"Con đến thăm người rồi đây." Tuyết Hoài vươn tay xoa nhẹ lên cánh hoa bỉ ngạn, lại nhớ tới thời gian mình liều mạng hồn phi phách tán để trở về nhìn dương thế, trước phần mộ của y cũng gieo một đóa bỉ ngạn, nhưng lại là nửa đỏ nửa trắng.
Lão phật tụng kinh cho y nói: "Nửa đỏ nửa trắng, khi chết bất an, tất có đau buồn âm ỉ, việc cúng bái hành lễ ta không làm đâu."
Người đến phúng viếng cũng không có bao nhiêu. Tuyết Hoài ngồi chồm hỗm trước mộ mình cũng không lâu, người tới người lui, có người y quen, có người lạ mặt, phụ thân yêu thương y nhất vẫn còn nằm trên giường bệnh không thể đi lại, mà ông bà ngoại của y cứ khóc không ngừng, bảy ngày bảy đêm sau mới chợp mắt.
Sau này chết đi y mới biết rõ sự tình, di cốt của y bị một cây đuốc đốt cháy, được để trong hũ cốt mang về. Nhưng Vân Thác lại chậm chạp không trả tro cốt của y, khiến Tuyết Tông tức muốn chết mà không nói nên lời, khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Y phải liều mạng dù chỉ còn một hơi cũng phải đi tìm Vân Thác. Lúc y còn sống, Vân Thác là quân chủ, hà trách lãnh tĩnh, khi y mất đi, còn không trả thân xác cho gia đình y, vậy có biết bao thì căm thù để sau này khi y chết nói ra câu "Hộ pháp vô năng", còn khi dễ người nhà của y?
Y nghĩ vẫn còn đâu đó những chuyện y không biết. Nhưng kiếp trước đã không biết, kiếp này thì không thể tìm hiểu được, Tuyết Hoài hiểu rõ có một số việc không nên tìm hiểu kỹ.
Y mong muốn được như mẫu thân, lúc đến, có tình yêu, có gia đình hạnh phúc, sinh hoạt không lo, lúc mất đi liền trở thành một đóa hoa yêu diễm nhất, nhẹ nhàng rời xa bọn họ.
Tuyệt tình lại vô tình, khiến đứa con bảo bối của nàng ở trên cầu Nại Hà sau mười năm không người chờ đợi.
Hoa bỉ ngạn chậm rãi nở rộ, dung mạo của người chết phảng phất trong lòng bàn tay y. Trong đóa hoa hiện lên điều gì đó, mỗi người không giống nhau, hơn phân nửa là tưởng niệm của người mất đối với người xem, Tuyết Hoài nhìn thấy bản thân mình trong mắt nhìn của mẫu thân, y lúc nhỏ, yếu ớt lại ngây thơ, ngồi trên băng ghế tập trung học đàn, treo người trên bả vai mẫu thân đến Thâm Hoa Đài, nghe phụ thân giảng giải về cố sự của các loại binh khí...
Hồi ức khiến người không thể nào thoát ra, tâm trí càng ngày càng xa, thân thể càng lúc càng lạnh, ánh mắt của Tuyết Hoài dần trở nên chán nản - mãi cho đến khi cổ tay truyền đến cảm giác đau xót, y đột nhiên thoát khỏi ảo giác khi xưa.
Một con mèo lông xám bạc giơ chân để trên cánh tay y, dẫu miệng, cái lỗ tai ỉu xìu cụp xuống, dùng đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm vết thương bị nó cắn, bộ dáng vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Tuyết Hoài quay đầu lại nhìn, Vân Thác đứng cách đó không xa, trầm mặc nhìn y.
Vị trí này, cảnh tượng Tuyết Hoài thấy trong đóa hoa bỉ ngạn khẳng định hắn cũng thấy được.
Y từ trước tới nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng có hơi kiêu ngạo, loại cảm giác bị người khác nhìn thấy bí mật - cho dù nó cũng chả phải là bí mật. Đó là khi y vô tri, yếu đuối, nhưng nó cũng là một mặt tốt đẹp, không tính là quá lộ trước mặt người khác.
Vân Thác dời tầm mắt. Đường nhìn của hắn rơi đến một bụi hoa bỉ ngạn tươi tốt, hắn nhíu mi, vươn tay quét một vòng như quét đi một đống bụi bặm.
Đó là một động tác rất tùy ý, nhưng trong nháy mắt đó, Tuyết Hoài cảm thấy tầng mây chung quanh như tiêu tán đi, ánh sáng mặt trời từ khe hở nào đó len lỏi, xua tan hơi lạnh xung quanh, độ ấm dần trở lại.
Lúc này Tuyết Hoài mới hoàn hồn, thở ra một ngụm trọc khí lạnh lẽo từ lồng ngực.
Y hoang mang hỏi: "Ta...vừa nói mớ?"
Y chủ thủy linh căn, khí tức thiên âm, loại thể chất này dễ chiêu quỷ. Nhưng từ bé y đã được lệ khí của dàn binh khí trong Thâm Hoa Đài hộ thân, nay tu vi đã đến Ngân Đan, yêu ma quỷ quái bình thường không dám gần người, bây giờ lại bị tàn hồn tầm thường nơi mộ địa yểm trụ?
Vân Thác gật đầu: "Đúng là âm khí của núi Hoàng Tuyền, hàn khí so với nơi khác đều nặng hơn, có phải mấy hôm nay tinh thần của ngươi không được tốt, không chú ý nghỉ ngơi hả? Sau này không được như vậy nữa."
Rõ ràng là nhỏ hơn y mà nói chuyện như cha mình vậy đó.
Kỳ thực mấy hôm nay Tuyết Hoài ngủ rất ngon. Tập ảnh tư liệu y đã vẽ xong, công việc ở Thâm Hoa Đài chỉ có đơn đặt hàng của Vân Thác, không cần phải chú ý quá nhiều.
Y cũng gật đầu theo, sau đó hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vân Thác nói: "Đi dạo."
Thấy Tuyết Hoài không tin mình lắm, Vân Thác bổ sung: "Là mèo tìm được ngươi trước, nó rất thích ngươi."
Dưa ngốc làm như muốn tranh công, lại tới cọ tay Tuyết Hoài, rốt cuộc cũng được như ý nguyện được y sờ đầu một cái.
Tuyết Hoài đứng lên, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hơi lạnh ở sau cổ vẫn chưa lui, sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh, cùng Vân Thác nói câu cảm ơn.
Vân Thác nói: "Ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Tuyết Hoài thắp nhang cho mẫu thân. Vân Thác tình cờ đến đây, cũng tuân theo quy củ của khách nhận, quỳ xuống thành tâm cúng một nén nhang. Tuyết Hoài dập đầu mấy lần hắn cũng dập theo, quỳ gối không đứng, bộ dáng nghiêm túc khiến Tuyết Hoài vô cùng ngạc nhiên. Quy tắc của Tiên Châu là trước mộ phần không nói chuyện, nên y cũng không hỏi.
Vân Thác dập đầu xong mới đứng dậy, cùng Tuyết Hoài xuống núi, âm linh xung quanh nhìn chằm chằm cũng bị xua tan nhưng bầu không khí vẫn nặng nề trầm mặc.
Ven đường cũng có người đến kẻ đi, đêm qua tuyết đã tan hết, trên sơn đạo có chút trơn trượt, Vân Thác không nói, Tuyết Hoài mơ hồ phát hiện ra hắn luôn nhìn chằm chằm vào bước chân mình, như sợ y bị trượt té.
"Tuyết Hoài?"
Phía trước truyền đến một âm thanh xa lạ, Tuyết Hoài theo bản năng dừng chân, không ngờ Vân Thác ở phía sau chậm một nhịp, thiếu chút nữa đụng vào, khiến cả hai trên sơn đạo run run. Vân Thác nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ôm lấy y, một chân dẫm mạnh vào bụi cỏ còn đọng tuyết bên đường, lúc này mới không cùng Tuyết Hoài ngã xuống.
Thân thể Tuyết Hoài mềm mềm, còn rất ấm áp. Y lớn lên giống mẫu thân, khung xương nhỏ, cao gầy, nhưng vẫn anh khí hữu lực, được hắn ôm trọn cả một vòng tay, thắt lưng chỉ cần một cánh tay ôm là đủ, những sợi tóc mềm mang theo hương thơm rũ xuống bên gáy, có chút ngứa, lại có chút lạnh.
Vân Thác bỏ cái tay đang ôm eo Tuyết Hoài xuống, trong nháy mắt lỗ tai hắn đỏ bừng, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Tuyết Hoài vừa định biến cho mình một cái phép bảo vệ, trái lại bị Vân Thác hiên ngang chộp mình ôm vào lòng. Y hơi xấu hổ, vội vàng rời khỏi lòng ngực hắn.
Ở dưới sơn đạo, một thanh niên một thân đạm ngọc cười nhìn tới: "Cẩn thận, đường trơn lắm, sao ngươi có thể sơ ý đến vậy hả Tiểu Hoài?"
Lịch sự văn nhã, tràn đầy hơi thở của người trí thức, dung nhan không nhìn cũng cảm thấy đẹp, khí tức sạch sẽ, dáng người thon dài cao ngất.
Tuyết Hoài nhìn chằm chằm người này hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra người này là ai.
Đây là bạn chơi từ bé của y, lớn hơn y ba tuổi, là một ca ca hàng xóm, tên là Bạch Nghênh Đình.
Hai nhà chơi thân với nhau từ mấy đời, vừa khéo lại gần nhau, khi còn bé Tuyết Hoài cơ bản là theo hắn mà lớn lên, sau đó Bạch Nghênh Đình đi tới một Tiên châu khác ở phía đông để đi học, tu hành, vừa đi một phát đã qua rất nhiều năm. Lần cuối cùng Tuyết Hoài gặp hắn là lúc y mười một tuổi.
Đặt trên người hắn, nói là bốn năm chưa gặp, kỳ thật rất lâu rồi. Cộng thêm kiếp trước, tính ra đã là tám năm, Tuyết Hoài đã quên mất người này.
Vân Thác liếc Bạch Nghênh Đình một cái, không nói một lời, ôm mèo lên, đi theo Tuyết Hoài xuống núi.
Hắn nói: "Ta đi dạo."
Tuyết Hoài thấy Bạch Nghênh Đình có chuyện muốn nói, hơn nữa y cũng không biết nói gì hơn, chỉ là chạy theo túm hắn lại, nghiêm túc nói: "Vừa nãy cảm ơn ngươi, hai lần rồi đấy."
Vân Thác không quay đầu lại, đưa lưng về phía y làm một thủ thế, ý bảo nghe rồi. Mèo trong ngực hắn meo meo hai tiếng, thoáng nhìn vành tai đỏ bừng của chủ nhân, sau đó bị hắn mạnh mẽ ấn cái đầu nhỏ xuống.
Mùi thơm ngát trên người Tuyết Hoài vẫn chưa tan đi.
"Tiểu Hoài, bạn đệ hả?" Bạch Nghênh Đình nhìn bóng lưng rời đi của Vân Thác, hỏi.
Thiếu niên này đem lại cho hắn cảm giác vô cùng áp bách, mặc dù người đó thậm chí còn chẳng thèm cho hắn một cái liếc mắt, nhưng loại tà tình và lệ khí này làm cho hắn sợ.
Tuyết Hoài nói: "Coi là vậy đi, hắn là khách hàng của cha đệ. Bạch...Bạch đại ca, sao ca trở về rồi?"
Bạch Nghênh Đình cười: "Học thành liền trở về, dự định ở lại đây an cư. Ta tới thăm đệ một chút, Tiểu Hoài."
"Nghe chưa? Công tử Bạch gia học thành tài đã trở về, tu vi đã đến Nguyên Đan, thật là giỏi mà."
"Có phải Bạch gia đối diện nhà Tuyết gia không ta? Ta nhớ rõ hài tử đó, ôi, lễ phép văn nhã, lần này trở về chắc là muốn thi lên Thiên Quan?" (thi quan chức trên thiên đình)
Không lâu sau khi Bạch Nghênh Đình trở về, hàng xóm láng giềng đều truyền tin cho nhau. Dân Tiên châu thành thật chất phác, tuy hơi nhiều chuyện nhưng đều xem như là người một nhà, đàm luận cũng coi như chuyện thường.
Vân Thác đứng trước một tiệm thuốc, chậm rãi tìm kiếm dược liệu an thần, vừa nghe lão lang trung nói một tên thuốc liền cẩn thận viết ra giấy.
Lão lang trung trêu hắn: "Thiếu tiên chủ, ngài gần đây không ngủ được sao? Mấy hôm nay thấy ngài đi dạo mãi, tinh thần vẫn khỏe chứ?"
Vân Thác nói: "Bận, vẫn khỏe."
Chỉ vài từ đơn giản, thần sắc cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Lão nhân hiểu nên cũng không hỏi nữa. Thiếu tiên chủ tự có việc của hắn bận rộn, tu hành, xã giao, nhưng hết lần này đến lần khác hắn luôn dành một khoảng thời gian ít nhất một canh giờ, nói là đi dạo.
Đi dạo cũng không có kế hoạch gì, mấy ngày trước đi tới phía đông, hôm nay thì mới đi tới núi Hoàng Tuyền.
Vân Thác hỏi: "Do không nghỉ ngơi nhiều khiến cơ thể mệt mỏi, có thể uống thuốc này không?"
Lão lang trung nhìn hắn: "Thiếu tiên chủ, ngài không có bệnh, thuốc cũng có ba phần độc, đừng uống bậy."
Vân Thác nói: "Ta bốc cho người khác. Tiên sinh, y là thủy linh căn, thân có khí tức của đao binh hộ thể, gần đây bị âm linh quấn thân, ta nghĩ chắc là do y không nghỉ ngơi tốt, cho nên muốn bốc chút thuốc an thần cho y."
"Âm linh?" Lão lang trung có điều suy nghĩ, "Nhóm tiểu quỷ ở Tiên Châu này không ra hồn, rất yếu ớt, nếu đã đến tình trạng này, còn bị yểm trụ nói mớ, sợ đúng là nghỉ ngơi không tốt, khí mạch bạc nhược. Trừ lần đó ra, nếu người mà ngài nói là nam tử, song tu có thể giải."
Tai Vân Thác lại đỏ lên: "Y còn nhỏ."
"À, không sao, cứ bảo y chú ý nghỉ ngơi, phơi nắng vài ngày là được." Lão lang trung nhanh nhẹn lấy thuốc cho hắn, gói kỹ đưa đến tận tay, đột nhiên nói: "Nhưng mà, nếu người bạn của ngài đặc biệt thiếu tinh thần, thì xem có phải y vừa khai kiếp lịch kiếp hay không, đại lôi của thiên kiếp đánh vào có thể bị hồn phi phách tán, lúc này phải dùng thuốc trấn hồn, miễn cho âm linh để mắt tới, thừa dịp bám vào. Hồn phách trở về cơ thể, còn có thể là đoạt xác, lấy thân thể của người có thần hồn yếu hơn mình sống lại sau đó trở về...Có thể dùng thuốc, nhưng nói chung là đừng để hồn phách hỗn loạn là được."
Vân Thác ngây ra một lúc: "Y không nghiêm trọng như vậy. Là ta...do tu vi ta hơi hỗn loạn, y không sao."
Hắn dùng tu vi hỗn loạn làm lý do để nói tình trạng hồn phách của mình không ổn, đến nay vẫn không một ai biết hắn là trọng sinh mà trở về.
Hắn thấp giọng nói: "Cách lần lịch kiếp đầu tiên của y còn tám tháng lẻ ba ngày, y phải nghỉ ngơi thật tốt. Cảm ơn ngài."
Lão lang trung dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Vâ Thác - lịch kiếp cũng chỉ là một khoảng thời gian đại khái, cho dù bói toán có linh nghiệm cỡ nào cũng không thể tính ra ngày, bởi vì...dù sao thì tu hành cũng là thiên kiếp, mà thiên ý thì không lường được.
Hắn cầm thuốc đi ra cửa.
Hàng xóm hai bên vẫn còn nói chuyện Bạch Nghênh Đình trở về: "Ai da, nghe nói á, Bạch gia với Tuyết gia là thế giao (thân nhau nhiều đời), đứa bé Bạch Nghênh Đình này tiền đồ vô hạn, Tuyết gia phỏng chừng là kết thông gia với họ đấy nhá."
"Có thật không? Thiếu chủ Tuyết gia còn nhỏ mà?"
"Sinh nhật mười sáu qua rồi, không còn nhỏ nữa, trước thì cứ tu hành, sau thì tìm đạo lữ, không phải là chuyện thường sao? Đứa bé Bạch gia kia tuy là không đẹp xuất sắc như Tuyết Hoài, nhưng cũng thuộc loại thanh tú, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn, tính tình lại tốt, biết thương người. Ta thấy được đó, chẳng phải hai nhà này cũng đã định thân cho hai nhóc rồi sao?"
Mọi người thổn thức trong chốc lát.
Ngay giây phút này, hồi ức mấy ngày trước hiện ra, lời nói như văng vẳng bên tai.
Tuyết Hoài say rượu, ở trong ngực hắn nói: "Ta đã có vị hôn phu."
Ở kiếp trước, Tuyết Hà gặp hắn nói: "Ca của ta thích an tĩnh, ôn nhu, không thích tướng mạo hung ác."
Hắn nhỡ rõ người này là kế đệ của Tuyết Hoài.
Trước khi hắn gửi hôn thư đến cho Tuyết Hoài thì hắn đã đi đến bái phỏng Tuyết Tông, đó là một trưởng bối không tín nhiệm hắn, cho là hắn không thể đem đến một đời an ổn cho Tuyết Hoài, vì vậy hai bên cùng đi đến thương nghị, hắn không được ký tên lên hôn thư, trong vòng năm năm, hắn phải tạo lập sự nghiệp, sau năm năm đó đường đường chính chính đến cầu hôn Tuyết Hoài.
Tuyết Tông nói: "Tiểu Hoài thích ngươi, ta thấy được, tính tình nó đấy, cũng chỉ muốn những thứ mình thích. Đây cũng là lý do vì sao ta cho ngươi thong thả năm năm, đây là bảo bối Tuyết gia, không thể tùy tiện gửi gắm cho một tên mang một nửa dòng máu Ma tộc được, còn có thể tùy thời không khống chế được bản thân."
Sau đó Tuyết Tông bị bệnh, hôn mê bất tỉnh. Tuyết Hoài vội vàng chăm sóc cho phụ thân, xử lý chiến sự, mười ngày nửa tháng không thấy người đâu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bèn vi phạm lời thề, gửi một bức hôn thư có ký tên hắn đưa cho Tuyết Hoài, sau đó lại bị kế đệ kia đem đến lời từ chối.
Tuyết Hà nói gì, nửa lời hắn cũng không tin. Phụ thân Tuyết Hoài đã nói y cũng thích hắn, làm sao có thể cự tuyệt hắn?
Nhưng về sau Tuyết Hoài đúng thật bắt đầu giữ khoảng cách với hắn, hai người mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ, càng ngày càng đau thương, cuối cùng hắn cũng không đợi được đến ngày bọn họ bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Ngay cả khi sống lại, kiếp trước đoạt về, đời này có thể đổi lại toàn bộ, nhưng hiện tại Tuyết Hoài cái gì cũng không hiểu, vậy hắn phải làm sao để nói lời xin lỗi với y đây?
Đời này hắn nhượng bộ y, kính trọng nhưng không gần gũi.
Bước chân Vân Thác dừng lại một chút, sau đó hắn tiếp tục đi không ngừng.
Mèo nhà hắn đang ngồi chồm hỗm ở góc tường chờ hắn, bị hắn ôm lên. Đôi mắt mèo xanh biếc chiếu ra khuôn mặt tuấn tú mà sắc bén. Tóc bạc mắt đỏ, khí tức bán ma băng lãnh thấu xương.
Hắn thấp giọng hỏi nó: "Ta thoạt nhìn....thoạt nhìn rất hung hả?"
Mèo xám bò lên đầu vai hắn, lè lưỡi liếm liếm mặt hắn, nghiêng đầu méo hiểu.
Hoàn chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.