Chương 15
Bát Thị Phong Động
19/10/2023
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Nếu nói "Việc xấu trong nhà không đem ra ngoài" thì Tuyết Hoài lại lo lắng đến thể diện của phụ thân hơn là đưa ra quyết định. Tuyết Tông vẫn chưa nhận thức đến sự nghiêm trọng của vấn đề, đến nay vẫn cho rằng đây là do lòng ghen tỵ của Liễu thị quấy rối, mà cũng chưa làm ra nông nỗi gì nên Tuyết Hoài cũng không thể hiện quá kích động được.
Chỉ có một điểm y phải kiên định, đó là không được để Liễu thị ở lại trong ngôi nhà này nữa.
Rất nhanh đã đến ba ngày sau, Liễu thị từ tư ngục Tuyết gia ra ngoài, khóc lóc sướt mướt thu thập đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Điểu không ngờ tới chính là Tuyết Hà vậy mà không đi theo.
Hắn kiên trì tỏ vẻ mình muốn ở lại, đồng thời phân rõ ranh giới với Liễu thị, biểu thị chính mình cũng không biết chuyện về con dơi, muốn nói lời xin lỗi với Tuyết Hoài.
Cơ bản Tuyết Hoài cũng không muốn mình bị đẩy đi lòng vòng, không nói hai lời, bắt hắn vào ngục luôn: "Tục ngữ có câu mẹ con đồng lòng, bà ta chưa ở xong, thì ngươi thay bà vậy, cũng không uổng công bà ta hết lòng lo lắng cho ngươi, đúng không?"
Tuyết Hà vốn tưởng chuyện này đã xong, không ngờ mẫu thân vừa thả ra lại có người tiếp tục, hắn liều mạng khóc, xin Tuyết Hoài buông tha hắn, Tuyết Hoài trực tiếp ném hắn vào thủy lao: "Vẫn là câu nói kia, ngươi nhiều thêm một chữ, thì chính ngươi cứ ở thêm một năm."
Đây là hình phạt dành cho việc biết mà không báo.
Lão nô nghi ngờ: "Ngài không dự định hỏi tiểu thiếu gia gì đó sao? Nếu ngài có lòng nghi ngờ, thì tại sao không tiễn hắn rời đi luôn?"
Tuyết Hoài nói: "Tạm thời không được, bởi vì có một số việc ta còn muốn tra rõ."
Tạm thời lưu lại cho Tuyết Hà một mạng, chờ y tu luyện đến Kim Đan kỳ, ký ức tìm về không sót một chi tiết, nếu sự thật ở kiếp trước đúng như y nghĩ....lúc đó đem hắn ra lóc thịt cũng không muộn.
***
Thanh điểu đã bay đi, mặc y đe dọa dụ dỗ cỡ nào cũng không chịu nói ra người gửi túi thơm tới là ai, còn làm một bộ muốn khóc cho y xem. Tuyết Hoài cũng không thể xách con người ta đem nướng được, nên đành thả cho nó đi.
Y đeo túi thơm trên người, tâm tình cũng tốt theo. Cha y cùng y kể khổ cũng có thể kiên trì nghe tiếp, thỉnh thoảng lại nói thêm vài câu, ra cổng gặp Bạch Nghênh Đình cũng theo ý đối phương mà trò chuyện một chốc chứ không phải im lặng như trước.
Ngược lại, mấy ngày nay Vân Thác không tới.
Mỗi lần từ Thâm Hoa Đài về nhà đều có thể gặp hắn, Vân Thác sẽ cho y kẹo đường và bánh ngọt, hắn sẽ theo y đi bộ một chút, rồi thành đi dạo, sau đó là tiêu thực. Con mèo Dưa Ngốc ngây ngô kia cũng rất thích y, hoạt bát linh động, Tuyết Hoài là một người lười nhưng cũng có thể lên tinh thần trêu nó một chút, thấy vui vui.
Hai người thật ra vẫn chưa từng nói chuyện với nhau, mới đầu gặp gỡ còn thấy xấu hổ nhưng hiện tại thì không còn, hai bên đều cẩn thận, tận lực không chạm đến ranh giới của nhau. Dường như bọn họ chỉ là hàng xóm với nhau, đụng phải thì cùng đi chung, như vậy cũng đủ rồi.
Hôm nay Tuyết Hoài muốn đi dạo, không gặp phải Vân Thác, vừa đi vừa nghĩ tới kiếp trước, lúc này Vân Thác vẫn chưa đến thời gian âm thầm bày trí bố cục kế vị, chiêu binh mãi mã. Một con chim non ở nơi người khác không thấy đang từng bước nuôi dưỡng đôi cánh vững chắc, đợi đến lúc nó bay lượn được đến chín tầng trời thì mọi người mới kinh giác sức mạnh sau lưng nó đáng sợ thế nào.
"Có thể là do bận nhỉ." Tuyết Hoài nghĩ thầm.
Các đơn hàng mà Vân Thác giao phó cũng sắp hoàn thành, nếu không có gì thì người nên cũng nên sắp xuất hiện.
***
Về đến nhà thì y đụng phải cái tên Bạch gia đang bước chân ra cửa, Bạch Nghênh Đình cười hỏi y: "Tiểu Hoài, đi dạo à?"
Tuyết Hoài gật đầu, chào hỏi với các trưởng bối, sau đó nói: "Ta đi xong rồi."
Hàn huyên vài câu, Tuyết Hoài trở về phòng, trước là cho con thao thiết ăn, sau đó mang nó đi ra cửa "đổ rác".
Con thao thiết thề sống chết giãy dụa. Tuyết Hoài cho nó một chút tu vi, tiến hành tư tưởng giáo dục: "Nghe cho kỹ, rác rưởi không nên ăn nhiều, muốn bị ép hay tự mình nhả, tuy ta biết dạ dày của mày sẽ khó chịu, nhưng ăn tạp nham như thế không thể khiến mày mạnh hơn đâu, muốn ăn được nhiều thì phải tự mình cố gắng trước. Mỗi năm ngày này tới tìm ta độ tu vi một lần, hiểu không?"
Con thao thiết ủy khuất không nói được, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Lúc này Tuyết Hoài mới thả nó ra.
Hôm nay trong lúc đi dạo bị nhiễm chút tuyết làm tóc và quần áo đều ướt, Tuyết Hoài quyết định tắm lần nữa.
Cái hồ nước nóng này là do mẫu thân đào cho y, khi còn bé một nhà ba người thường ngâm mình ở đây ngắm trăng, việc này cũng dưỡng thành thói quen mặc quần áo khi tắm của Tuyết Hoài. Sau này Mộ Dung Mật qua đời, Tuyết Tông bận rộn, chỉ còn một mình Tuyết Hoài ngâm mình ở đây.
Y tiện tay cầm một quyển sách tên là "Bách khoa toàn thư đề thi Tinh quan nhậm chức Phù Lê cung" - lần trước Vân Thác đưa đến, xem một hồi cũng không thấy cái gì hay, y lầm bầm: "Cái gì đây? Ngươi cho rằng tần suất thượng triều bao lần là thích hợp nhất? 1: ba ngày một lần, 2: năm ngày một lần, 3: bảy ngày một lần, 4:.....không thượng triều."
"Câu trả lời chính xác là 4: không thượng triều."
Tuyết Hoài: "....."
Y tiếp tục kéo xuống dưới.
- ---câu hỏi lịch sử: Phượng Hoàng tộc đánh vào Phù Lê cung vì mục đích gì?
1: Bị Ma giới ly gián.
2: Tranh đoạt Đế hậu.
3: Trang đoạt quyền phát biểu ở thiên giới.
4: Công chiếm mảnh rừng trúc ở Phù Lê cung, kháng nghị đồ ăn vặt cấp cao ở nhà trẻ thiên đình.
Tuyết Hoài đối với lịch sử thần giới không giỏi lắm, nhớ mang máng Đế Hậu Phù Lê cung hai người đồng tâm hiệp lực giải quyết hoạn nạn ở lục giới. Y suy nghĩ một hồi liền chọn 1.
Mở ra đáp án, câu trả lời chính xác là 4.
Tuyết Hoài: "...."
Y ném quyển sách sang một bên, dự định hôm nào nói Thanh điểu báo cho Vân Thác rằng chúc mừng hắn đã mua trúng sách lậu.
Vừa để sách xuống, xung quanh dường như có cảm giác chấn động, nhưng liền bị gió cuốn bay đi.
Tuyết Hoài luôn mẫn cảm đa nghi, y cảnh giác dừng tay lại.
Y nghĩ có người đang nhìn y.
Trong góc phòng đột nhiên truyền tới một tiếng "Đùng", Tuyết Hoài không chút nghĩ ngợi, ánh sáng trong tay hóa thành thanh đao sắc bén, đâm thẳng ra ngoài. Cùng lúc đó, trong mắt Tuyết Hoài lóe lên tia lệ sắc, khuôn mặt lạnh lẽo từ trong nước bước ra, mặc thêm áo trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Cách một vách tường, thanh niên đang rình coi bị một quang nhận đâm thẳng giữa mi tâm, phun ra một ngụm máu, té xuống liền vẽ một cái truyền tống trận - hắn ta biết Tuyết Hoài đã phát hiện ra mình, bây giờ việc cấp bách là phải thoát thân.
Nhưng trận pháp còn chưa thành hình, hắn đã bị người xách lên...
Bị một tay túm lấy cổ khiến hắn nặng nề đập cả người lên tường.
Hắn hầu như có thể nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, máu kèm theo đau đớn khiến hắn nghĩ vết thương chắc muốn nứt ra rồi: Cổ họng hắn như sắp đứt, hắn không thể hô hấp, nhãn cầu nổi lên, tầm nhìn mơ hồ.
Chỉ thấy một ngón tay thon dài hữu lực, là tay của một thiếu niên, chẳng biết vì sao đầu ngón tay lại rịn ra một ít máu tanh, dường như có thể thấy thật nhiều chấm nhỏ vết máu. Loại vết thương này không phải bình thường sẽ bị, thật giống như...như người mới học thêu thùa sẽ thường xuyên lưu lại vết thương này.
Trước khi hắn mất ý thức hắn còn tự mình làm rõ vấn đề này - hắn nhận ra người đó là ai, chính là thiếu niên mà hắn thấy trên sơn đạo mấy ngày trước.
Thiếu tiên chủ Vân Thác, một thiếu niên bán ma, lúc này ánh mắt quan sát của hắn nhìn người kia như củ cải trắng, bên trong tràn đầy hèn mọn và điên cuồng chán ghét, cứ như tên kia dám khi dễ bảo bối nhà mình vậy.
Bạch Nghênh Đình ho khan kịch liệt, sợ hãi nói: "Ta! Ta không cướp với ngươi nữa! Y là của ngươi, ta tặng cho ngươi đấy, chẳng qua y còn mặc quần áo, ta cái gì cũng không thấy!! Tha ta! Van cầu ngươi!"
Vân Thác bất vi sở động, một tay bóp chặt yết hầu của hắn nơi đang phát ra thanh âm, một tay khác dò xem mạch, gân cốt, gân mạch đã đứt, căn cốt đã hủy, xương khớp vỡ nát, mỗi hành động của Vân Thác khiến Bạch Nghênh Đình rũ người xuống một phần, cho đến khi nằm hẳn xuống dưới đất, lặng yên không một tiếng động.
Hắn kéo người này vứt sang một bên, sau đó cau mày nhìn ngón tay của mình.
Hắn tựa như vô cùng chán ghét việc tiếp xúc với cơ thể người khác, sẽ cảm thấy vô cùng không khỏe. Con mèo nhỏ nhà hắn đi tới, ôm cánh tay hắn, nhẹ nhàng liếm giọt máu trên đầu ngón tay.
"Vân...Vân công tử?"
Ánh đèn lay động, rọi sáng tràng cảnh máu tanh không một tiếng động. Tuyết Hoài xuất hiện ở lối rẽ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang.
Mèo béo nhanh chóng bay qua chân y cọ cọ.
Vân Thác né sang một bên để ngọn đèn dầu có thể soi tới Bạch Nghênh Đình mặt mũi vặn vẹo nằm trên đất - thanh niên được bà con lối xóm lúc nào cũng khen tốt khen đẹp lúc này đang mặc y phục dạ hành, pháp khí "Thiên lý nhãn" bị vứt chỏng chơ cạnh bên, có thể từ xa mà rình mò xem lén.
Toàn thân Vân Thác căng thẳng, theo bản năng đưa tay ra sau lưng giấu đi.
Đón lấy ánh mắt trong trẻo của Tuyết Hoài, hắn thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta sang Tiên Châu bên cạnh làm việc, ngẫu nhiên nghe thấy không ít lời đồn. Nói là người này khi còn tu hành thì suốt ngày quấy rối một sư muội đồng môn, ép bức tiểu sư muội nghe theo sự chi phối, hại cô nương nhà người ta đổ bệnh. Chuyện này bị truyền ra, cho nên hắn chỉ mới tu hành đến Nguyên Đan đã bị trục xuất khỏi sư môn. Ta liền nghĩ đến ngươi...Ngươi không biết việc này, gần đây lại còn thân cận với hắn, ngươi không nên...không nên thành thân với hắn, hắn không phải người tốt, không xứng với ngươi."
"Hôm nay ta trở về, vừa lúc thấy bọn họ đi dạo về nhà, người này lại chờ tất cả mọi người đi hết thì leo tường ra, nhặt một chiếc áo lót ngay trong bãi rác gần ao nhà ngươi, ta cảm thấy không thích hợp."
Tuyết Hoài còn chưa kịp phản ứng thì Vân Thác đã cúi đầu ôm mèo, nhàn nhạt nói một tiếng: "Ta biết hai người các ngươi là thế giao, là ta đánh người, chuyện này ta sẽ đến Bạch gia nói chuyện."
"Chờ một chút." Tuyết Hoài chặn đường hắn, rất nhiều lời muốn đáp lại nhưng cứ mãi vòng vo trong đầu, y chỉ kịp nói: "Này có gì đâu mà khó nói?"
Xiêm y vẫn còn lỏng lẻo, áo trong ướt đẫm đến trong suốt, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo mỏng manh. Y quay đầu lại, đầu ngón tay hiện lên một đạo quang sắc nhọn, đâm thẳng vào mắt người kia.
Bạch Nghênh Đình kêu thảm một tiếng, sau đó thất thanh gào khóc, hiển nhiên bị đau đớn đến cực hạn, hắn bị đau tỉnh, lần thứ hai lại vì đau đớn mà ngất đi.
"Hiện giờ chúng ta cùng phạm tội rồi Vân công tử!" Tuyết Hoài thu tay về, nói "Một người làm việc một người gánh vác, ngươi giúp ta xuất thủ, vì sao ta phải làm con rùa đen rụt đầu? Thúc thúc và a di Bạch gia đều là người có hàm dưỡng, nếu bọn họ biết nhi tử nhà mình làm ác còn muốn bao che, vậy thế giao loại này, thì nên dừng lại...."
Chữ "thôi" kia còn chưa nói ra, Tuyết Hoài bị động tác của Vân Thác mà im lặng.
Vân Thác cởi áo khoác ngoài, cúi người phủ thêm cho y, còn khép chặt lại.
Hơi thở có chút nhỏ đến không thể phát hiện được sự nóng bỏng và run rẩy, làn da còn mang theo hơi nước chạm đến hắn, dường như còn muốn mang theo ướt át trên mặt, nóng đến mức khiến lòng người khô cạn.
Tư thế hư hư thực thực như ôm người vào lòng, hai tay hắn đưa ra phía sau Tuyết Hoài, giúp y thắt dây lưng. Tuyết Hoài chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của hắn đang trượt lên xuống, ngửa đầu lên cũng chỉ có thể vành tai ai kia đã phiếm hồng.
Toàn bộ quá trình hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Hoài, mà chỉ nhìn chằm chằm điểm hư vô ở phía sau y, căng thẳng, cẩn thận, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Hắn biết chính mình buồn cười, tựa như mấy ngày trước hắn trằn trọc học thêu túi thơm, mỗi đường thêu đều chăm chăm nhìn vào sách mà học. Hắn không phân biệt rõ màu sắc tiên giới, có đôi khi vá sai rồi tháo ra làm lại, một đại nam nhân, vẻ mặt nghiêm túc như con gái sắp gả chồng mà thêu thùa, mà người này lại là Thiếu tiên chủ Vân Thác, ai nghe được chuyện này đều phải cười rụng răng.
Nhưng hắn biết vật này có thể làm người trong lòng vui vẻ, có thể cho hắn thấy lần nữa bộ dáng trong đóa hoa bỉ ngạn kia, sạch sẽ, thuần túy tươi cười.
Mà những người khác làm không được như vậy.
Hắn bất động thanh sắc đứng nhìn. Hắn đem tâm can bảo bối của mình cho những người khác tiếp cận, theo đuổi, đánh giá, chịu đựng từng ngày từng khắc giày vò, hắn nhìn từng người đứng bên cạnh y tới rồi đi, trong đó lại không có vị trí của mình.
Hắn đã từng ở vị trí cao nhất kia, nhưng hắn không bảo vệ tốt cho y.
Người khác cũng làm không tốt, vậy có phải hắn còn cơ hội...khiến y trở về lại cạnh mình?
"Đừng thành thân cùng bọn họ..." Thanh âm nóng hổi, hắn nói: "Bọn họ không tốt."
Hoàn chương 15
Tiểu kịch trường: bên ngoài sân
Vân: Ta không có nhắm tới ai hết á, ta chỉ là nói các vị đang ngồi đây, toàn bộ đều không xứng với Tuyết Hoài.
Tuyết: Được rồi được rồi biết rồi, ngươi xứng nhất, sờ đầu một cái.
Beta: RedHorn
Nếu nói "Việc xấu trong nhà không đem ra ngoài" thì Tuyết Hoài lại lo lắng đến thể diện của phụ thân hơn là đưa ra quyết định. Tuyết Tông vẫn chưa nhận thức đến sự nghiêm trọng của vấn đề, đến nay vẫn cho rằng đây là do lòng ghen tỵ của Liễu thị quấy rối, mà cũng chưa làm ra nông nỗi gì nên Tuyết Hoài cũng không thể hiện quá kích động được.
Chỉ có một điểm y phải kiên định, đó là không được để Liễu thị ở lại trong ngôi nhà này nữa.
Rất nhanh đã đến ba ngày sau, Liễu thị từ tư ngục Tuyết gia ra ngoài, khóc lóc sướt mướt thu thập đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Điểu không ngờ tới chính là Tuyết Hà vậy mà không đi theo.
Hắn kiên trì tỏ vẻ mình muốn ở lại, đồng thời phân rõ ranh giới với Liễu thị, biểu thị chính mình cũng không biết chuyện về con dơi, muốn nói lời xin lỗi với Tuyết Hoài.
Cơ bản Tuyết Hoài cũng không muốn mình bị đẩy đi lòng vòng, không nói hai lời, bắt hắn vào ngục luôn: "Tục ngữ có câu mẹ con đồng lòng, bà ta chưa ở xong, thì ngươi thay bà vậy, cũng không uổng công bà ta hết lòng lo lắng cho ngươi, đúng không?"
Tuyết Hà vốn tưởng chuyện này đã xong, không ngờ mẫu thân vừa thả ra lại có người tiếp tục, hắn liều mạng khóc, xin Tuyết Hoài buông tha hắn, Tuyết Hoài trực tiếp ném hắn vào thủy lao: "Vẫn là câu nói kia, ngươi nhiều thêm một chữ, thì chính ngươi cứ ở thêm một năm."
Đây là hình phạt dành cho việc biết mà không báo.
Lão nô nghi ngờ: "Ngài không dự định hỏi tiểu thiếu gia gì đó sao? Nếu ngài có lòng nghi ngờ, thì tại sao không tiễn hắn rời đi luôn?"
Tuyết Hoài nói: "Tạm thời không được, bởi vì có một số việc ta còn muốn tra rõ."
Tạm thời lưu lại cho Tuyết Hà một mạng, chờ y tu luyện đến Kim Đan kỳ, ký ức tìm về không sót một chi tiết, nếu sự thật ở kiếp trước đúng như y nghĩ....lúc đó đem hắn ra lóc thịt cũng không muộn.
***
Thanh điểu đã bay đi, mặc y đe dọa dụ dỗ cỡ nào cũng không chịu nói ra người gửi túi thơm tới là ai, còn làm một bộ muốn khóc cho y xem. Tuyết Hoài cũng không thể xách con người ta đem nướng được, nên đành thả cho nó đi.
Y đeo túi thơm trên người, tâm tình cũng tốt theo. Cha y cùng y kể khổ cũng có thể kiên trì nghe tiếp, thỉnh thoảng lại nói thêm vài câu, ra cổng gặp Bạch Nghênh Đình cũng theo ý đối phương mà trò chuyện một chốc chứ không phải im lặng như trước.
Ngược lại, mấy ngày nay Vân Thác không tới.
Mỗi lần từ Thâm Hoa Đài về nhà đều có thể gặp hắn, Vân Thác sẽ cho y kẹo đường và bánh ngọt, hắn sẽ theo y đi bộ một chút, rồi thành đi dạo, sau đó là tiêu thực. Con mèo Dưa Ngốc ngây ngô kia cũng rất thích y, hoạt bát linh động, Tuyết Hoài là một người lười nhưng cũng có thể lên tinh thần trêu nó một chút, thấy vui vui.
Hai người thật ra vẫn chưa từng nói chuyện với nhau, mới đầu gặp gỡ còn thấy xấu hổ nhưng hiện tại thì không còn, hai bên đều cẩn thận, tận lực không chạm đến ranh giới của nhau. Dường như bọn họ chỉ là hàng xóm với nhau, đụng phải thì cùng đi chung, như vậy cũng đủ rồi.
Hôm nay Tuyết Hoài muốn đi dạo, không gặp phải Vân Thác, vừa đi vừa nghĩ tới kiếp trước, lúc này Vân Thác vẫn chưa đến thời gian âm thầm bày trí bố cục kế vị, chiêu binh mãi mã. Một con chim non ở nơi người khác không thấy đang từng bước nuôi dưỡng đôi cánh vững chắc, đợi đến lúc nó bay lượn được đến chín tầng trời thì mọi người mới kinh giác sức mạnh sau lưng nó đáng sợ thế nào.
"Có thể là do bận nhỉ." Tuyết Hoài nghĩ thầm.
Các đơn hàng mà Vân Thác giao phó cũng sắp hoàn thành, nếu không có gì thì người nên cũng nên sắp xuất hiện.
***
Về đến nhà thì y đụng phải cái tên Bạch gia đang bước chân ra cửa, Bạch Nghênh Đình cười hỏi y: "Tiểu Hoài, đi dạo à?"
Tuyết Hoài gật đầu, chào hỏi với các trưởng bối, sau đó nói: "Ta đi xong rồi."
Hàn huyên vài câu, Tuyết Hoài trở về phòng, trước là cho con thao thiết ăn, sau đó mang nó đi ra cửa "đổ rác".
Con thao thiết thề sống chết giãy dụa. Tuyết Hoài cho nó một chút tu vi, tiến hành tư tưởng giáo dục: "Nghe cho kỹ, rác rưởi không nên ăn nhiều, muốn bị ép hay tự mình nhả, tuy ta biết dạ dày của mày sẽ khó chịu, nhưng ăn tạp nham như thế không thể khiến mày mạnh hơn đâu, muốn ăn được nhiều thì phải tự mình cố gắng trước. Mỗi năm ngày này tới tìm ta độ tu vi một lần, hiểu không?"
Con thao thiết ủy khuất không nói được, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Lúc này Tuyết Hoài mới thả nó ra.
Hôm nay trong lúc đi dạo bị nhiễm chút tuyết làm tóc và quần áo đều ướt, Tuyết Hoài quyết định tắm lần nữa.
Cái hồ nước nóng này là do mẫu thân đào cho y, khi còn bé một nhà ba người thường ngâm mình ở đây ngắm trăng, việc này cũng dưỡng thành thói quen mặc quần áo khi tắm của Tuyết Hoài. Sau này Mộ Dung Mật qua đời, Tuyết Tông bận rộn, chỉ còn một mình Tuyết Hoài ngâm mình ở đây.
Y tiện tay cầm một quyển sách tên là "Bách khoa toàn thư đề thi Tinh quan nhậm chức Phù Lê cung" - lần trước Vân Thác đưa đến, xem một hồi cũng không thấy cái gì hay, y lầm bầm: "Cái gì đây? Ngươi cho rằng tần suất thượng triều bao lần là thích hợp nhất? 1: ba ngày một lần, 2: năm ngày một lần, 3: bảy ngày một lần, 4:.....không thượng triều."
"Câu trả lời chính xác là 4: không thượng triều."
Tuyết Hoài: "....."
Y tiếp tục kéo xuống dưới.
- ---câu hỏi lịch sử: Phượng Hoàng tộc đánh vào Phù Lê cung vì mục đích gì?
1: Bị Ma giới ly gián.
2: Tranh đoạt Đế hậu.
3: Trang đoạt quyền phát biểu ở thiên giới.
4: Công chiếm mảnh rừng trúc ở Phù Lê cung, kháng nghị đồ ăn vặt cấp cao ở nhà trẻ thiên đình.
Tuyết Hoài đối với lịch sử thần giới không giỏi lắm, nhớ mang máng Đế Hậu Phù Lê cung hai người đồng tâm hiệp lực giải quyết hoạn nạn ở lục giới. Y suy nghĩ một hồi liền chọn 1.
Mở ra đáp án, câu trả lời chính xác là 4.
Tuyết Hoài: "...."
Y ném quyển sách sang một bên, dự định hôm nào nói Thanh điểu báo cho Vân Thác rằng chúc mừng hắn đã mua trúng sách lậu.
Vừa để sách xuống, xung quanh dường như có cảm giác chấn động, nhưng liền bị gió cuốn bay đi.
Tuyết Hoài luôn mẫn cảm đa nghi, y cảnh giác dừng tay lại.
Y nghĩ có người đang nhìn y.
Trong góc phòng đột nhiên truyền tới một tiếng "Đùng", Tuyết Hoài không chút nghĩ ngợi, ánh sáng trong tay hóa thành thanh đao sắc bén, đâm thẳng ra ngoài. Cùng lúc đó, trong mắt Tuyết Hoài lóe lên tia lệ sắc, khuôn mặt lạnh lẽo từ trong nước bước ra, mặc thêm áo trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Cách một vách tường, thanh niên đang rình coi bị một quang nhận đâm thẳng giữa mi tâm, phun ra một ngụm máu, té xuống liền vẽ một cái truyền tống trận - hắn ta biết Tuyết Hoài đã phát hiện ra mình, bây giờ việc cấp bách là phải thoát thân.
Nhưng trận pháp còn chưa thành hình, hắn đã bị người xách lên...
Bị một tay túm lấy cổ khiến hắn nặng nề đập cả người lên tường.
Hắn hầu như có thể nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, máu kèm theo đau đớn khiến hắn nghĩ vết thương chắc muốn nứt ra rồi: Cổ họng hắn như sắp đứt, hắn không thể hô hấp, nhãn cầu nổi lên, tầm nhìn mơ hồ.
Chỉ thấy một ngón tay thon dài hữu lực, là tay của một thiếu niên, chẳng biết vì sao đầu ngón tay lại rịn ra một ít máu tanh, dường như có thể thấy thật nhiều chấm nhỏ vết máu. Loại vết thương này không phải bình thường sẽ bị, thật giống như...như người mới học thêu thùa sẽ thường xuyên lưu lại vết thương này.
Trước khi hắn mất ý thức hắn còn tự mình làm rõ vấn đề này - hắn nhận ra người đó là ai, chính là thiếu niên mà hắn thấy trên sơn đạo mấy ngày trước.
Thiếu tiên chủ Vân Thác, một thiếu niên bán ma, lúc này ánh mắt quan sát của hắn nhìn người kia như củ cải trắng, bên trong tràn đầy hèn mọn và điên cuồng chán ghét, cứ như tên kia dám khi dễ bảo bối nhà mình vậy.
Bạch Nghênh Đình ho khan kịch liệt, sợ hãi nói: "Ta! Ta không cướp với ngươi nữa! Y là của ngươi, ta tặng cho ngươi đấy, chẳng qua y còn mặc quần áo, ta cái gì cũng không thấy!! Tha ta! Van cầu ngươi!"
Vân Thác bất vi sở động, một tay bóp chặt yết hầu của hắn nơi đang phát ra thanh âm, một tay khác dò xem mạch, gân cốt, gân mạch đã đứt, căn cốt đã hủy, xương khớp vỡ nát, mỗi hành động của Vân Thác khiến Bạch Nghênh Đình rũ người xuống một phần, cho đến khi nằm hẳn xuống dưới đất, lặng yên không một tiếng động.
Hắn kéo người này vứt sang một bên, sau đó cau mày nhìn ngón tay của mình.
Hắn tựa như vô cùng chán ghét việc tiếp xúc với cơ thể người khác, sẽ cảm thấy vô cùng không khỏe. Con mèo nhỏ nhà hắn đi tới, ôm cánh tay hắn, nhẹ nhàng liếm giọt máu trên đầu ngón tay.
"Vân...Vân công tử?"
Ánh đèn lay động, rọi sáng tràng cảnh máu tanh không một tiếng động. Tuyết Hoài xuất hiện ở lối rẽ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang.
Mèo béo nhanh chóng bay qua chân y cọ cọ.
Vân Thác né sang một bên để ngọn đèn dầu có thể soi tới Bạch Nghênh Đình mặt mũi vặn vẹo nằm trên đất - thanh niên được bà con lối xóm lúc nào cũng khen tốt khen đẹp lúc này đang mặc y phục dạ hành, pháp khí "Thiên lý nhãn" bị vứt chỏng chơ cạnh bên, có thể từ xa mà rình mò xem lén.
Toàn thân Vân Thác căng thẳng, theo bản năng đưa tay ra sau lưng giấu đi.
Đón lấy ánh mắt trong trẻo của Tuyết Hoài, hắn thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta sang Tiên Châu bên cạnh làm việc, ngẫu nhiên nghe thấy không ít lời đồn. Nói là người này khi còn tu hành thì suốt ngày quấy rối một sư muội đồng môn, ép bức tiểu sư muội nghe theo sự chi phối, hại cô nương nhà người ta đổ bệnh. Chuyện này bị truyền ra, cho nên hắn chỉ mới tu hành đến Nguyên Đan đã bị trục xuất khỏi sư môn. Ta liền nghĩ đến ngươi...Ngươi không biết việc này, gần đây lại còn thân cận với hắn, ngươi không nên...không nên thành thân với hắn, hắn không phải người tốt, không xứng với ngươi."
"Hôm nay ta trở về, vừa lúc thấy bọn họ đi dạo về nhà, người này lại chờ tất cả mọi người đi hết thì leo tường ra, nhặt một chiếc áo lót ngay trong bãi rác gần ao nhà ngươi, ta cảm thấy không thích hợp."
Tuyết Hoài còn chưa kịp phản ứng thì Vân Thác đã cúi đầu ôm mèo, nhàn nhạt nói một tiếng: "Ta biết hai người các ngươi là thế giao, là ta đánh người, chuyện này ta sẽ đến Bạch gia nói chuyện."
"Chờ một chút." Tuyết Hoài chặn đường hắn, rất nhiều lời muốn đáp lại nhưng cứ mãi vòng vo trong đầu, y chỉ kịp nói: "Này có gì đâu mà khó nói?"
Xiêm y vẫn còn lỏng lẻo, áo trong ướt đẫm đến trong suốt, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo mỏng manh. Y quay đầu lại, đầu ngón tay hiện lên một đạo quang sắc nhọn, đâm thẳng vào mắt người kia.
Bạch Nghênh Đình kêu thảm một tiếng, sau đó thất thanh gào khóc, hiển nhiên bị đau đớn đến cực hạn, hắn bị đau tỉnh, lần thứ hai lại vì đau đớn mà ngất đi.
"Hiện giờ chúng ta cùng phạm tội rồi Vân công tử!" Tuyết Hoài thu tay về, nói "Một người làm việc một người gánh vác, ngươi giúp ta xuất thủ, vì sao ta phải làm con rùa đen rụt đầu? Thúc thúc và a di Bạch gia đều là người có hàm dưỡng, nếu bọn họ biết nhi tử nhà mình làm ác còn muốn bao che, vậy thế giao loại này, thì nên dừng lại...."
Chữ "thôi" kia còn chưa nói ra, Tuyết Hoài bị động tác của Vân Thác mà im lặng.
Vân Thác cởi áo khoác ngoài, cúi người phủ thêm cho y, còn khép chặt lại.
Hơi thở có chút nhỏ đến không thể phát hiện được sự nóng bỏng và run rẩy, làn da còn mang theo hơi nước chạm đến hắn, dường như còn muốn mang theo ướt át trên mặt, nóng đến mức khiến lòng người khô cạn.
Tư thế hư hư thực thực như ôm người vào lòng, hai tay hắn đưa ra phía sau Tuyết Hoài, giúp y thắt dây lưng. Tuyết Hoài chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của hắn đang trượt lên xuống, ngửa đầu lên cũng chỉ có thể vành tai ai kia đã phiếm hồng.
Toàn bộ quá trình hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Hoài, mà chỉ nhìn chằm chằm điểm hư vô ở phía sau y, căng thẳng, cẩn thận, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Hắn biết chính mình buồn cười, tựa như mấy ngày trước hắn trằn trọc học thêu túi thơm, mỗi đường thêu đều chăm chăm nhìn vào sách mà học. Hắn không phân biệt rõ màu sắc tiên giới, có đôi khi vá sai rồi tháo ra làm lại, một đại nam nhân, vẻ mặt nghiêm túc như con gái sắp gả chồng mà thêu thùa, mà người này lại là Thiếu tiên chủ Vân Thác, ai nghe được chuyện này đều phải cười rụng răng.
Nhưng hắn biết vật này có thể làm người trong lòng vui vẻ, có thể cho hắn thấy lần nữa bộ dáng trong đóa hoa bỉ ngạn kia, sạch sẽ, thuần túy tươi cười.
Mà những người khác làm không được như vậy.
Hắn bất động thanh sắc đứng nhìn. Hắn đem tâm can bảo bối của mình cho những người khác tiếp cận, theo đuổi, đánh giá, chịu đựng từng ngày từng khắc giày vò, hắn nhìn từng người đứng bên cạnh y tới rồi đi, trong đó lại không có vị trí của mình.
Hắn đã từng ở vị trí cao nhất kia, nhưng hắn không bảo vệ tốt cho y.
Người khác cũng làm không tốt, vậy có phải hắn còn cơ hội...khiến y trở về lại cạnh mình?
"Đừng thành thân cùng bọn họ..." Thanh âm nóng hổi, hắn nói: "Bọn họ không tốt."
Hoàn chương 15
Tiểu kịch trường: bên ngoài sân
Vân: Ta không có nhắm tới ai hết á, ta chỉ là nói các vị đang ngồi đây, toàn bộ đều không xứng với Tuyết Hoài.
Tuyết: Được rồi được rồi biết rồi, ngươi xứng nhất, sờ đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.