Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc
Chương 84: Em ấy biết cách làm tâm hắn động
Yurin
08/06/2024
Nhóc con im lặng không nói, hào hứng bám cả hai tay hai chân lên người Quân Thiên Hàn, bộc phát sự ỷ nại quen thuộc. Em biết anh trai nhỏ sẽ không phạt mình đâu, cùng lắm Hàn Hàn sẽ cắn lên miệng em vài cái mà thôi.
Nhìn bé chồng chẳng buồn phản ứng của mình, Quân Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài, dùng lực bế bổng em lên, đi về văn phòng ở phía cuối. Điểm tâm cùng sữa ấm đã được đặt sẵn trên bàn, đủ các loại đồ ngọt với tạo hình hấp dẫn, vừa nhìn đã biết được chuẩn bị sẵn cho ai.
Phong Miên hai mắt lập tức phát sáng, con ngươi đen láy hiện ý cười, em lập tức dãy dụa tuột xuống, cẩn thận đặt hộp cơm lên bàn rồi mới chạy bước nhỏ đến “ bảo vật “ của mình.
Quân Thiên Hàn cúi đầu chăm chú liếc qua đôi bàn tay trống rỗng, có chút hối hận nhìn đống đồ ngọt như tình địch… quả thật không nên chiều em ấy quá. Không phải do hắn ghen đâu, chỉ là ăn nhiều răng sẽ bị sâu mất mà thôi.
Thường thì hắn sẽ ăn cơm ngay tại công ty, đặc biệt vào những ngày bận rộn, bởi gần như từ sáng đến chiều tài liệu trên bàn vẫn còn chất đống, liên tục có các dự án mới cần thông qua. Vậy nên rất ít khi Quân Thiên Hàn có thời gian rảnh để về nhà vào buổi trưa. Mà những hôm phải tăng ca buổi tối; đến lúc về đã là một, hai giờ sáng, hắn sắp phát điên vì thiếu hơi bảo bối mất rồi.
Vì lẽ đó, vài tuần nay em nhỏ nhận được một nhiệm vụ trọng đại- đi đưa cơm cho vị Phó Chủ tịch khó ở nào đó, đương nhiên Phong Miên được vệ sĩ riêng hộ tống đi.
Mới đầu hắn còn do dự, về sau dứt khoát đồng ý, dù gì hắn cũng nhớ muốn chết, xa vài tiếng thôi đã khó chịu trong người rồi. Nhìn hai má phồng lên vì bánh ngọt của em, Quân Thiên Hàn thỏa mãn híp mắt.
Là người của hắn, cũng chỉ có hắn mới chăm được một em bé vừa ngoan vừa háu ăn như vậy.
Phong Miên khi thưởng thức đồ ngọt là lúc em lơ đãng nhất, không để ý liền bị con sói đói bụng ăn quàng kia ngoạm một bên má. Em nhỏ khẽ nhăn mày, dùng hai tay đẩy đầu hắn ra, miệng phúng phính ngậm ngùi vài tiếng không rõ. Quân Thiên Hàn dùng lực một chút, sau đó thoả mãn nhả ra.
Bên má phải hồng hào giờ đã ửng đỏ, xuất hiện một dấu răng khá nông, khoé mắt cục bông nhỏ đã thấm ướt, dẫu vậy em vẫn nhất quyết chú tâm đống bánh ngọt hấp dẫn kia, tiếp tục “ sự nghiệp “ lớn lao của mình.
“ Bé cưng, Bảo Bảo của anh, mê đồ ngọt hơn anh trai em rồi có phải không hả? “ Quân Thiên Hàn ủy khuất xụ mặt, đưa tay chọc lên má em làm nũng.
Phong Miên hơi dừng động tác, miếng bánh ngọt sắp đưa lên miệng liền đổi hướng, vài giây sau liền nằm gọn trong miệng hắn: “ Hihi… ngon không Hàn Hàn? Bảo Bảo thích anh nhất nên cho anh ăn chung nha. “
Em ấy luôn biết cách làm hắn chìm đắm trong mật ngọt, mặc dù Quân Thiên Hàn biết em không hiểu hắn đang uất ức điều gì.
Hạnh phúc ập đến bất chợt, một người không hảo ngọt như hắn lại cảm thấy vị đường trong miếng bánh ấy sao mà ngọt ngào đến thế. Quân Thiên Hàn ghé sát lại gần, thơm nhẹ lên má em mấy cái: “ Bé cưng, đút cho chồng miếng nữa. “
Đĩa bánh ngọt nhanh chóng được hai người giải quyết sạch sẽ, Phong Miên đã thoả mãn ôm bụng ngủ say, còn người nào đó hoàn toàn quên luôn đống tài liệu trên bàn sách, thư kí bước vào dọn dẹp đã quá quen. Cứ hôm nào tiểu thiếu gia đến, y như rằng cậu chủ nhà mình lại giảm hiệu suất làm việc đáng kể. Cô cũng chỉ làm công ăn lương, làm gì có quyền lên tiếng cơ chứ.
Ngày thường của một nhân viên bàn sách diễn ra như thế đấy…
***
Phong gia
Hơi nóng từ vòi sen bốc lên làm mờ tấm kính, tiếng xả nước vang vọng chiếm hoàn toàn tâm trí Quân Thiên Hàn, chồng nhỏ nhà hắn đang tắm, còn là tự. tắm. một. mình!
Bảo bối không cần hắn tắm cho em nữa rồi!
Dường như Quân Thiên Hàn tự động bỏ qua việc em nhỏ đã hơn hai mươi tuổi, bất mãn ngồi trên giường công khai “ nhìn trộm “ cửa nhà tắm.
Tiếng * lạch cạch * vang lên, bàn tay thon dài trắng hồng vươn ra, Quân Thiên Hàn bỗng dưng có một số liên tưởng không lành mạnh cho lắm.
“ Hàn Hàn… bé quên mang đồ rồi… anh giúp giúp bé… “
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, tiếp đó cặp mắt to tròn ngó ra từ cửa nhà tắm, Quân Thiên Hàn lập tức ngừng hô hấp.
Bảo Bảo của hắn thực sự quá đẹp, sao lại có người con trai làm tâm hắn nhộn nhạo đến thế. Quả thật đây chính là định mệnh.
Quân Thiên Hàn đi về phía cửa tủ, chọn ra một bộ đồ ngủ thoải mái, thấp giọng cười: “ Cục cưng, mở ra đi, khe cửa nhỏ vậy anh không đưa đồ vô cho em được. “
Thỏ con ngây thơ lập tức mở toang cửa phòng tắm, vui vẻ nhận đồ trên tay hắn. Cảnh xuân bất chợt đập vào mắt, Quân Thiên Hàn bỗng cảm giác hai bên má mình nong nóng, ánh mắt dần tối lại.
“ Cảm ơn Hàn Hàn! “
“ Được rồi, nhưng bảo bối phải thưởng cho anh chứ nhỉ? “
Phong Miên hơi nhón chân, thơm lên má anh trai một cái, bất chợt bị một lực mạnh kéo lại, va chạm trên miệng nhỏ làm em có chút đau. Quân Thiên Hàn tiến quân thần tốc, dây dưa với bảo bối của hắn một hồi, thoả mãn liếm môi.
Em nhỏ khó khăn thở dốc, đôi mắt ửng hồng vì hơi nóng giờ lại phủ thêm một tầng hơi nước, chọc tim hắn ngứa ngáy. Quân Thiên Hàn ma xui quỷ khiến đưa tay kéo em về phía mình, dụ dỗ thỏ con vào hang sói: “ Bảo Bảo, em có muốn cùng anh… “
* Cốc Cốc *
“ Thiên Hàn, ba về rồi, cậu đưa A Miên xuống đi, anh đi trước chờ hai đứa ở dưới. “
“ … “
Nhìn bé chồng chẳng buồn phản ứng của mình, Quân Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài, dùng lực bế bổng em lên, đi về văn phòng ở phía cuối. Điểm tâm cùng sữa ấm đã được đặt sẵn trên bàn, đủ các loại đồ ngọt với tạo hình hấp dẫn, vừa nhìn đã biết được chuẩn bị sẵn cho ai.
Phong Miên hai mắt lập tức phát sáng, con ngươi đen láy hiện ý cười, em lập tức dãy dụa tuột xuống, cẩn thận đặt hộp cơm lên bàn rồi mới chạy bước nhỏ đến “ bảo vật “ của mình.
Quân Thiên Hàn cúi đầu chăm chú liếc qua đôi bàn tay trống rỗng, có chút hối hận nhìn đống đồ ngọt như tình địch… quả thật không nên chiều em ấy quá. Không phải do hắn ghen đâu, chỉ là ăn nhiều răng sẽ bị sâu mất mà thôi.
Thường thì hắn sẽ ăn cơm ngay tại công ty, đặc biệt vào những ngày bận rộn, bởi gần như từ sáng đến chiều tài liệu trên bàn vẫn còn chất đống, liên tục có các dự án mới cần thông qua. Vậy nên rất ít khi Quân Thiên Hàn có thời gian rảnh để về nhà vào buổi trưa. Mà những hôm phải tăng ca buổi tối; đến lúc về đã là một, hai giờ sáng, hắn sắp phát điên vì thiếu hơi bảo bối mất rồi.
Vì lẽ đó, vài tuần nay em nhỏ nhận được một nhiệm vụ trọng đại- đi đưa cơm cho vị Phó Chủ tịch khó ở nào đó, đương nhiên Phong Miên được vệ sĩ riêng hộ tống đi.
Mới đầu hắn còn do dự, về sau dứt khoát đồng ý, dù gì hắn cũng nhớ muốn chết, xa vài tiếng thôi đã khó chịu trong người rồi. Nhìn hai má phồng lên vì bánh ngọt của em, Quân Thiên Hàn thỏa mãn híp mắt.
Là người của hắn, cũng chỉ có hắn mới chăm được một em bé vừa ngoan vừa háu ăn như vậy.
Phong Miên khi thưởng thức đồ ngọt là lúc em lơ đãng nhất, không để ý liền bị con sói đói bụng ăn quàng kia ngoạm một bên má. Em nhỏ khẽ nhăn mày, dùng hai tay đẩy đầu hắn ra, miệng phúng phính ngậm ngùi vài tiếng không rõ. Quân Thiên Hàn dùng lực một chút, sau đó thoả mãn nhả ra.
Bên má phải hồng hào giờ đã ửng đỏ, xuất hiện một dấu răng khá nông, khoé mắt cục bông nhỏ đã thấm ướt, dẫu vậy em vẫn nhất quyết chú tâm đống bánh ngọt hấp dẫn kia, tiếp tục “ sự nghiệp “ lớn lao của mình.
“ Bé cưng, Bảo Bảo của anh, mê đồ ngọt hơn anh trai em rồi có phải không hả? “ Quân Thiên Hàn ủy khuất xụ mặt, đưa tay chọc lên má em làm nũng.
Phong Miên hơi dừng động tác, miếng bánh ngọt sắp đưa lên miệng liền đổi hướng, vài giây sau liền nằm gọn trong miệng hắn: “ Hihi… ngon không Hàn Hàn? Bảo Bảo thích anh nhất nên cho anh ăn chung nha. “
Em ấy luôn biết cách làm hắn chìm đắm trong mật ngọt, mặc dù Quân Thiên Hàn biết em không hiểu hắn đang uất ức điều gì.
Hạnh phúc ập đến bất chợt, một người không hảo ngọt như hắn lại cảm thấy vị đường trong miếng bánh ấy sao mà ngọt ngào đến thế. Quân Thiên Hàn ghé sát lại gần, thơm nhẹ lên má em mấy cái: “ Bé cưng, đút cho chồng miếng nữa. “
Đĩa bánh ngọt nhanh chóng được hai người giải quyết sạch sẽ, Phong Miên đã thoả mãn ôm bụng ngủ say, còn người nào đó hoàn toàn quên luôn đống tài liệu trên bàn sách, thư kí bước vào dọn dẹp đã quá quen. Cứ hôm nào tiểu thiếu gia đến, y như rằng cậu chủ nhà mình lại giảm hiệu suất làm việc đáng kể. Cô cũng chỉ làm công ăn lương, làm gì có quyền lên tiếng cơ chứ.
Ngày thường của một nhân viên bàn sách diễn ra như thế đấy…
***
Phong gia
Hơi nóng từ vòi sen bốc lên làm mờ tấm kính, tiếng xả nước vang vọng chiếm hoàn toàn tâm trí Quân Thiên Hàn, chồng nhỏ nhà hắn đang tắm, còn là tự. tắm. một. mình!
Bảo bối không cần hắn tắm cho em nữa rồi!
Dường như Quân Thiên Hàn tự động bỏ qua việc em nhỏ đã hơn hai mươi tuổi, bất mãn ngồi trên giường công khai “ nhìn trộm “ cửa nhà tắm.
Tiếng * lạch cạch * vang lên, bàn tay thon dài trắng hồng vươn ra, Quân Thiên Hàn bỗng dưng có một số liên tưởng không lành mạnh cho lắm.
“ Hàn Hàn… bé quên mang đồ rồi… anh giúp giúp bé… “
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, tiếp đó cặp mắt to tròn ngó ra từ cửa nhà tắm, Quân Thiên Hàn lập tức ngừng hô hấp.
Bảo Bảo của hắn thực sự quá đẹp, sao lại có người con trai làm tâm hắn nhộn nhạo đến thế. Quả thật đây chính là định mệnh.
Quân Thiên Hàn đi về phía cửa tủ, chọn ra một bộ đồ ngủ thoải mái, thấp giọng cười: “ Cục cưng, mở ra đi, khe cửa nhỏ vậy anh không đưa đồ vô cho em được. “
Thỏ con ngây thơ lập tức mở toang cửa phòng tắm, vui vẻ nhận đồ trên tay hắn. Cảnh xuân bất chợt đập vào mắt, Quân Thiên Hàn bỗng cảm giác hai bên má mình nong nóng, ánh mắt dần tối lại.
“ Cảm ơn Hàn Hàn! “
“ Được rồi, nhưng bảo bối phải thưởng cho anh chứ nhỉ? “
Phong Miên hơi nhón chân, thơm lên má anh trai một cái, bất chợt bị một lực mạnh kéo lại, va chạm trên miệng nhỏ làm em có chút đau. Quân Thiên Hàn tiến quân thần tốc, dây dưa với bảo bối của hắn một hồi, thoả mãn liếm môi.
Em nhỏ khó khăn thở dốc, đôi mắt ửng hồng vì hơi nóng giờ lại phủ thêm một tầng hơi nước, chọc tim hắn ngứa ngáy. Quân Thiên Hàn ma xui quỷ khiến đưa tay kéo em về phía mình, dụ dỗ thỏ con vào hang sói: “ Bảo Bảo, em có muốn cùng anh… “
* Cốc Cốc *
“ Thiên Hàn, ba về rồi, cậu đưa A Miên xuống đi, anh đi trước chờ hai đứa ở dưới. “
“ … “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.