Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc
Chương 13: Nhớ Em Đến Phát Điên !
Yurin
02/01/2023
" Hưm... m...mẹ... anh... "- Bảo Bảo đưa tay chỉ theo hướng hắn vừa đi, siết chặt áo Phong phu nhân nức nở. Anh trai lại bỏ bé rồi, sao nãy không ôm ôm hôn hôn bé như mọi khi nữa.
Dương Tử Hi đau lòng xoa xoa con trai, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má bé: " Anh rất nhanh liền về chơi với con được không nào? Anh thương con nhất mà."
Hai vị phu nhân thở dài đưa bé con vào nhà, kiểu này chắc phải dỗ thêm mấy tiếng nữa mất. Không biết thằng nhóc kia làm gì mà để em nó quấn đến vậy không biết.
*
Đi mất một ngày đường, lớp Quân Thiên Hàn cũng đến nơi cần đến, vùng nông thôn đang cải cách ngoại ô thành phố. Mới vào thôn này hắn đã hiểu đại khái lí do cha hắn muốn đưa mình tới nơi này làm gì rồi, đây không phải huấn luyện đặc cách đi. Trấn xã này cũng là nơi cha hắn đang phụ trách.
Tuy rằng nói là cải cách nông thôn, nhưng một số vùng hẻo lánh như thôn Giang Nam này hoàn toàn tồi tàn xập xệ đến đáng thương, đến đường đi cũng là đường đất trơn trượt, một vài bạn cùng lớp của hắn đã làu bàu đòi về ngay từ khi bước xuống rồi. Đâu đó còn vọng đến tiếng khóc của đứa nhóc nào đó vừa bị ngã. Đám học sinh này lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc đến thất vọng bấy nhiêu. Một số phụ huynh đi theo con mình cũng làm ầm cả lên, náo loạn đến cực điểm.
Để bà cô kia dọn dẹp hiện trường đi, hắn không quan tâm liền bỏ đi một mình. Đi dạo vài vòng quanh đây, vô tình nghe ngóng một số tin tức từ người dân, hắn mới biết thôn này mấy năm nay đều không được phía xã trợ cấp tiền để tu sửa vật chất, mấy lần trưởng thôn nộp đơn lên đều bị khước từ. Việc này không đơn giản, có lẽ về nên bàn chính sự với lão ba một chút.
Không biết có phải trùng hợp hay không, hắn vừa quay đầu về chỗ tập hợp thì thấy bà cô kia đã đứng trước mắt, hơi hất hàm với hắn: " Xong rồi thì về thôi, chỗ ở đã sắp xếp rồi, chúng ta sẽ ở đây 1 ngày 1 đêm. "
Quân Thiên Hàn khẽ gật đầu một cái, gì mà 1 ngày 1 đêm, hắn tìm hiểu rõ ngọn nguồn xong liền muốn về với bé con rồi, việc ở đây để bà cô này giải quyết nốt đi, dù gì hắn cũng không quan tâm, mà có quản thì hiện tại hắn chẳng làm được gì cả.
Các hoạt động vui chơi buổi tối hắn không tham gia, háo hức trốn một mình trong lều trại gọi điện về nhà cho bé con.
Tiếng " tút tút " vang lên một hơi dài, như thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Đưa tay chỉnh chỉnh mấy sợi tóc rối trên đầu, lại xoay xoay cổ áo một chút, hoàn mĩ cả rồi hắn liền gắt gao nhìn màn hình điện thoại.
Âm thanh kết nối vang lên, màn hình hiện ra xoáy tóc nho nhỏ đang khẽ run, cái đầu đang cúi hơi ngẩng, là người hắn nhớ đến điên lên được, mới một ngày không gặp cậu mà hắn sắp thiếu dưỡng khí mất thôi. Cố kìm nén xúc động, hắn tươi cười với bé con: " Bảo Bảo, anh... "
Chưa kịp nói xong, hắn giật mình khi thấy khoé mắt Bảo Bảo nhà mình ửng đỏ, gương mặt dần phóng đại trên màn hình mà nức nở: " Hàn... hức... n... nhớ... a... "
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hốt hoảng của hai vị phu nhân, nhưng hắn không để ý, đau lòng cất tiếng dỗ dành: " Đừng khóc, khóc sẽ xấu, anh rất nhanh về với em, không đi nữa, sẽ không... " . Thí luyện cái khỉ khô, lần sau dứt khoát hắn không đi nữa, đúng là tự mình hại mình mà, vợ hắn khóc thế hắn không đành lòng có biết không.
Quân Thiên Hàn xót bảo bối chết đi được, đã sớm ghim ông cha sau đầu rồi, nợ này để sau này hắn tính.
Thương yêu dỗ dành một hồi, bé con mới nín khóc, rơm rớm nước mắt bi ba bi bô qua màn hình với hắn. Dù không biết bé nói gì, nhưng hắn đã rất hạnh phúc rồi. Có lẽ Bảo Bảo ôm luôn cái điện thoại rồi, đến mặt bé hắn cũng chẳng thấy đâu, chỉ có cái miệng bé bé xinh xinh kia đang mấp máy vài thứ tiếng tây tàu là dí chặt vào máy quay thôi.
Hắn khó khăn nuốt khan một cái, chắc góc độ này không ai thấy đâu nhỉ ? Nghĩ là làm, hắn liền dán vào điện thoại, qua lớp màn hình môi chạm môi với bé con. Ánh mắt nhanh chóng tối sầm, xa bảo bối một ngày mà hắn liền sắp khó chịu đến phát điên rồi, có như này cũng không thoả mãn được. Chết tiệt ! Hắn muốn cậu !
" Điên mất ". Che hai mắt lại, Quân Thiên Hàn khẽ rít lên một tiếng qua kẽ răng, lực bất tòng tâm mà.
Bảo Bảo luyên thuyên một hồi, cũng đã thấm mệt, hai mắt díp hết cả lại rồi vẫn kiên trì thì thầm tên hắn, hai tay gắt gao bám chặt điện thoại, Văn Thanh Nhã nịnh mãi cũng không chịu đưa. Hết cách, cô đành hét vào điện thoại: " Dỗ em con đi ngủ nhanh lên cho mẹ ! "
Quân Thiên Hàn vội bịt tai lại, điện thoại cấp tốc ném ra xa, đợi an toàn rồi mới thấp giọng khuyên bảo bé cưng nhà mình, đấu tranh tâm lí một hồi Bảo Bảo mới chịu buông lỏng tay. Hắn tâm trạng thập phần phấn khởi muốn chào tạm biệt bé con, nhưng lời vừa đưa tới miệng màn hình đã tắt ngúm.
"......."
.Phía bên kia, Bảo Bảo ngơ ngác nhìn Quân phu nhân trên tay cầm chiếc điện thoại mà cười đến là thân thiện, bé còn chưa tạm biệt Hàn ca ca nữa.
" Haha, tớ dám cá 100% tên oắt kia sẽ đen sì mặt cho xem ! "
" Nhã Nhã à... ". Dương Tử Hi bất lực nhìn cô bạn thân, không biết nên nói gì lúc này nữa. Bảo Bảo liền phụ hoạ cho mẹ mình, lớn tiếng dậm chân vài cái. Căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.
Dương Tử Hi đau lòng xoa xoa con trai, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má bé: " Anh rất nhanh liền về chơi với con được không nào? Anh thương con nhất mà."
Hai vị phu nhân thở dài đưa bé con vào nhà, kiểu này chắc phải dỗ thêm mấy tiếng nữa mất. Không biết thằng nhóc kia làm gì mà để em nó quấn đến vậy không biết.
*
Đi mất một ngày đường, lớp Quân Thiên Hàn cũng đến nơi cần đến, vùng nông thôn đang cải cách ngoại ô thành phố. Mới vào thôn này hắn đã hiểu đại khái lí do cha hắn muốn đưa mình tới nơi này làm gì rồi, đây không phải huấn luyện đặc cách đi. Trấn xã này cũng là nơi cha hắn đang phụ trách.
Tuy rằng nói là cải cách nông thôn, nhưng một số vùng hẻo lánh như thôn Giang Nam này hoàn toàn tồi tàn xập xệ đến đáng thương, đến đường đi cũng là đường đất trơn trượt, một vài bạn cùng lớp của hắn đã làu bàu đòi về ngay từ khi bước xuống rồi. Đâu đó còn vọng đến tiếng khóc của đứa nhóc nào đó vừa bị ngã. Đám học sinh này lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc đến thất vọng bấy nhiêu. Một số phụ huynh đi theo con mình cũng làm ầm cả lên, náo loạn đến cực điểm.
Để bà cô kia dọn dẹp hiện trường đi, hắn không quan tâm liền bỏ đi một mình. Đi dạo vài vòng quanh đây, vô tình nghe ngóng một số tin tức từ người dân, hắn mới biết thôn này mấy năm nay đều không được phía xã trợ cấp tiền để tu sửa vật chất, mấy lần trưởng thôn nộp đơn lên đều bị khước từ. Việc này không đơn giản, có lẽ về nên bàn chính sự với lão ba một chút.
Không biết có phải trùng hợp hay không, hắn vừa quay đầu về chỗ tập hợp thì thấy bà cô kia đã đứng trước mắt, hơi hất hàm với hắn: " Xong rồi thì về thôi, chỗ ở đã sắp xếp rồi, chúng ta sẽ ở đây 1 ngày 1 đêm. "
Quân Thiên Hàn khẽ gật đầu một cái, gì mà 1 ngày 1 đêm, hắn tìm hiểu rõ ngọn nguồn xong liền muốn về với bé con rồi, việc ở đây để bà cô này giải quyết nốt đi, dù gì hắn cũng không quan tâm, mà có quản thì hiện tại hắn chẳng làm được gì cả.
Các hoạt động vui chơi buổi tối hắn không tham gia, háo hức trốn một mình trong lều trại gọi điện về nhà cho bé con.
Tiếng " tút tút " vang lên một hơi dài, như thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Đưa tay chỉnh chỉnh mấy sợi tóc rối trên đầu, lại xoay xoay cổ áo một chút, hoàn mĩ cả rồi hắn liền gắt gao nhìn màn hình điện thoại.
Âm thanh kết nối vang lên, màn hình hiện ra xoáy tóc nho nhỏ đang khẽ run, cái đầu đang cúi hơi ngẩng, là người hắn nhớ đến điên lên được, mới một ngày không gặp cậu mà hắn sắp thiếu dưỡng khí mất thôi. Cố kìm nén xúc động, hắn tươi cười với bé con: " Bảo Bảo, anh... "
Chưa kịp nói xong, hắn giật mình khi thấy khoé mắt Bảo Bảo nhà mình ửng đỏ, gương mặt dần phóng đại trên màn hình mà nức nở: " Hàn... hức... n... nhớ... a... "
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hốt hoảng của hai vị phu nhân, nhưng hắn không để ý, đau lòng cất tiếng dỗ dành: " Đừng khóc, khóc sẽ xấu, anh rất nhanh về với em, không đi nữa, sẽ không... " . Thí luyện cái khỉ khô, lần sau dứt khoát hắn không đi nữa, đúng là tự mình hại mình mà, vợ hắn khóc thế hắn không đành lòng có biết không.
Quân Thiên Hàn xót bảo bối chết đi được, đã sớm ghim ông cha sau đầu rồi, nợ này để sau này hắn tính.
Thương yêu dỗ dành một hồi, bé con mới nín khóc, rơm rớm nước mắt bi ba bi bô qua màn hình với hắn. Dù không biết bé nói gì, nhưng hắn đã rất hạnh phúc rồi. Có lẽ Bảo Bảo ôm luôn cái điện thoại rồi, đến mặt bé hắn cũng chẳng thấy đâu, chỉ có cái miệng bé bé xinh xinh kia đang mấp máy vài thứ tiếng tây tàu là dí chặt vào máy quay thôi.
Hắn khó khăn nuốt khan một cái, chắc góc độ này không ai thấy đâu nhỉ ? Nghĩ là làm, hắn liền dán vào điện thoại, qua lớp màn hình môi chạm môi với bé con. Ánh mắt nhanh chóng tối sầm, xa bảo bối một ngày mà hắn liền sắp khó chịu đến phát điên rồi, có như này cũng không thoả mãn được. Chết tiệt ! Hắn muốn cậu !
" Điên mất ". Che hai mắt lại, Quân Thiên Hàn khẽ rít lên một tiếng qua kẽ răng, lực bất tòng tâm mà.
Bảo Bảo luyên thuyên một hồi, cũng đã thấm mệt, hai mắt díp hết cả lại rồi vẫn kiên trì thì thầm tên hắn, hai tay gắt gao bám chặt điện thoại, Văn Thanh Nhã nịnh mãi cũng không chịu đưa. Hết cách, cô đành hét vào điện thoại: " Dỗ em con đi ngủ nhanh lên cho mẹ ! "
Quân Thiên Hàn vội bịt tai lại, điện thoại cấp tốc ném ra xa, đợi an toàn rồi mới thấp giọng khuyên bảo bé cưng nhà mình, đấu tranh tâm lí một hồi Bảo Bảo mới chịu buông lỏng tay. Hắn tâm trạng thập phần phấn khởi muốn chào tạm biệt bé con, nhưng lời vừa đưa tới miệng màn hình đã tắt ngúm.
"......."
.Phía bên kia, Bảo Bảo ngơ ngác nhìn Quân phu nhân trên tay cầm chiếc điện thoại mà cười đến là thân thiện, bé còn chưa tạm biệt Hàn ca ca nữa.
" Haha, tớ dám cá 100% tên oắt kia sẽ đen sì mặt cho xem ! "
" Nhã Nhã à... ". Dương Tử Hi bất lực nhìn cô bạn thân, không biết nên nói gì lúc này nữa. Bảo Bảo liền phụ hoạ cho mẹ mình, lớn tiếng dậm chân vài cái. Căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.