Chương 28: Có Công Việc
Ngã Tần Lực Liễu
14/06/2023
Lãng phí lương thực là không đúng, người phụ nữ này sao lại khêu khêu như vậy.
Nhưng thức ăn ở đây đúng là không ngon lắm!
Có điều lãng phí lương thực cũng không được, Lâm Thành nhanh chóng giải quyết bát mì rồi đứng dậy rời đi.
Lý Tư Vũ ăn qua loa hai miếng cũng không muốn ăn nữa, nhưng trên tường viết “lãng phí lương thực chính là tội ác”.
Cô nhìn thức ăn không động mấy đũa, đành từ trong túi xách, kỳ thật là trong không gian, lấy ra hai hộp cơm bằng nhôm.
Lý Tư Vũ tách thức ăn còn lại thành hai hộp, rồi bỏ vào trong túi, sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài.
Món ăn này Lỹ Tư Vũ giữ lại cho cụ bà nếm thử, tốt xấu gì cũng là thịt.
Chờ sau này có cơ hội, cô lại lấy chút thịt cho cụ bà, cô sẽ tự mình nấu cho bà nếm thử một bữa thịt kho tàu!
Trở lại nhà họ Dương, Lý Tư Vũ thành thật ở trong phòng nhỏ, thím Vương bên ngoài rất rõ ràng không muốn gặp cô, cho nên cô cũng không đi làm người ta chán ghét mình.
Thay đổi quan điểm của một người không phải là có thể làm ngay lập tức, cô cũng không quan tâm đến quan điểm của người khác, không quan trọng.
Lý Tư Vũ ở nhà họ Dương thêm hai ngày, cuối cùng cũng đợi được Dương Quân trở về.
Sắc mặt Dương Quân rất vui vẻ, Lý Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần đi chăn dê.
"Em vợ, ngày mùng 1 tháng sau em có thể đi báo cáo." Dương Quân đưa cho cô một phong thư.
"Nhưng bây giờ không có ký túc xá đơn, có thể em cần phải thuê một ngôi nhà. Cái này em cầm lấy, lúc báo cáo đưa cho phòng kế toán là được.” Dương Quân giải thích rõ ràng, anh ta ngồi uống một ngụm nước.
Lý Tư Vũ cất thư xong, cô nói với Dương Quân: "Đồ đạc anh đưa cho người ta như thế nào? ”
Dương Quân xua xua tay, "Đồ đạc để ở chỗ anh, hai ngày nữa người ta tự đến đây lấy ”
Thuận tiện như vậy, Lý Tư Vũ gật gật đầu không nói chuyện này nữa.
"Lương thực của anh phải chờ đến cuối tháng, tiền công tác em sẽ đưa cho anh trước." Lý Tư Vũ đưa tiền đã nói lúc trước cho Dương Quân.
Dương Quân không nói gì, anh ta cất tiền đi. "Cuối tháng lại phiền em một chuyến, đến lúc đó cứ từ ở đây đi là được."
Lý Tư Vũ gật gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Ở trong thị trấn cũng không có gì cần làm, sáng sớm hôm sau, Lý Tư Vũ không cần chị hai đưa tiễn, cô về nhà một mình.
Trước khi đi, Dương Quân còn đưa cho cô mấy gói bánh kẹo, Lý Tư Vũ không chối từ.
Có điều thứ này, nửa đường cô lại thay đổi.
Nhưng thức ăn ở đây đúng là không ngon lắm!
Có điều lãng phí lương thực cũng không được, Lâm Thành nhanh chóng giải quyết bát mì rồi đứng dậy rời đi.
Lý Tư Vũ ăn qua loa hai miếng cũng không muốn ăn nữa, nhưng trên tường viết “lãng phí lương thực chính là tội ác”.
Cô nhìn thức ăn không động mấy đũa, đành từ trong túi xách, kỳ thật là trong không gian, lấy ra hai hộp cơm bằng nhôm.
Lý Tư Vũ tách thức ăn còn lại thành hai hộp, rồi bỏ vào trong túi, sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài.
Món ăn này Lỹ Tư Vũ giữ lại cho cụ bà nếm thử, tốt xấu gì cũng là thịt.
Chờ sau này có cơ hội, cô lại lấy chút thịt cho cụ bà, cô sẽ tự mình nấu cho bà nếm thử một bữa thịt kho tàu!
Trở lại nhà họ Dương, Lý Tư Vũ thành thật ở trong phòng nhỏ, thím Vương bên ngoài rất rõ ràng không muốn gặp cô, cho nên cô cũng không đi làm người ta chán ghét mình.
Thay đổi quan điểm của một người không phải là có thể làm ngay lập tức, cô cũng không quan tâm đến quan điểm của người khác, không quan trọng.
Lý Tư Vũ ở nhà họ Dương thêm hai ngày, cuối cùng cũng đợi được Dương Quân trở về.
Sắc mặt Dương Quân rất vui vẻ, Lý Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần đi chăn dê.
"Em vợ, ngày mùng 1 tháng sau em có thể đi báo cáo." Dương Quân đưa cho cô một phong thư.
"Nhưng bây giờ không có ký túc xá đơn, có thể em cần phải thuê một ngôi nhà. Cái này em cầm lấy, lúc báo cáo đưa cho phòng kế toán là được.” Dương Quân giải thích rõ ràng, anh ta ngồi uống một ngụm nước.
Lý Tư Vũ cất thư xong, cô nói với Dương Quân: "Đồ đạc anh đưa cho người ta như thế nào? ”
Dương Quân xua xua tay, "Đồ đạc để ở chỗ anh, hai ngày nữa người ta tự đến đây lấy ”
Thuận tiện như vậy, Lý Tư Vũ gật gật đầu không nói chuyện này nữa.
"Lương thực của anh phải chờ đến cuối tháng, tiền công tác em sẽ đưa cho anh trước." Lý Tư Vũ đưa tiền đã nói lúc trước cho Dương Quân.
Dương Quân không nói gì, anh ta cất tiền đi. "Cuối tháng lại phiền em một chuyến, đến lúc đó cứ từ ở đây đi là được."
Lý Tư Vũ gật gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Ở trong thị trấn cũng không có gì cần làm, sáng sớm hôm sau, Lý Tư Vũ không cần chị hai đưa tiễn, cô về nhà một mình.
Trước khi đi, Dương Quân còn đưa cho cô mấy gói bánh kẹo, Lý Tư Vũ không chối từ.
Có điều thứ này, nửa đường cô lại thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.