Chương 45: Khuyên Nhủ Cụ Bà
Ngã Tần Lực Liễu
20/06/2023
Lý Tư Vũ tuy rằng không tán thành, nhưng cũng không có cách nào thuyết phục bà, dù sao cụ bà chỉ có thể nhìn thấy thứ trước mắt.
Bà còn phải lo cho cả gia đình đủ ăn đủ uống, duy trì cho đến mùa xuân, lúc có thể đào rau dại mới được, nếu không có lương thực để ăn thì sẽ phải đói chết.
Cho nên cô không khuyên nữa, mà nói: "Mẹ, chỗ bột mì này phải ăn để bồi bổ thân thể cho mọi người trong nhà, mẹ đừng một mực tiết kiệm, đến lúc đó sinh bệnh lại không có tiền đi khám. ”
Cụ bà xót ruột ra mặt: "Nếu không lúc đi con lấy đi đi, mang theo tự mình ăn. ”
Cho đám ranh con không có lương tâm này ăn, quá lãng phí, lãng phí, cụ bà nghĩ lại mà đau lòng.
Được rồi, Lý Tư Vũ đỡ trán, cơ bản không khuyên được.
Cả nhà nghe được cụ bà muốn đem bột mì cho Lý Tư Vũ mang đi, vậy sao được?
"Mẹ... " Vợ anh ba không vui, cái này để ở nhà còn có thể ăn một ít, mang đi rồi thì còn ăn cái gì, mỗi ngày đều phải uống nước gạo!
Cụ bà lập tức trừng mắt nhìn chị ta một cái, Triệu Thục Cầm lời nói đến miệng mà không thành tiếng.
Đừng thấy chị ta bình thường làm quỷ làm yêu, nhưng khi cụ bà nổi giận thì chị ta cũng chịu không nổi.
Nhìn ánh mắt u oán của mọi người, cụ bà rất bực bội, bà cảm thấy bọn họ rất quá đáng.
"Làm sao? Thứ mà em gái mày đem về mà nó không thể đem đi à? Đó là em gái ruột của chúng mày đấy, chúng mày còn có lương tâm hay không, một đám vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn độc! " Cụ bà lớn tiếng bắt đầu giảng dạy, nói xong còn muốn thét lên.
Lý Tư Vũ một tay giữ chặt cụ bà đang muốn đứng lên chống nạnh chuẩn bị chửi, cô vội vàng nói: "Mẹ, con đi làm có lương thực, nếu con đã mang về thì chính là để cho mọi người ăn. ”
“Nhìn thấy không!” Cụ bà vẻ mặt thất vọng chỉ vào một đám con cháu, nói: "Chúng mày nhìn xem, em gái chúng mày đều tâm tâm niệm niệm sợ người trong nhà ăn không đủ no, đi ra ngoài không ngại mất mặt nhờ bạn học xin lương thực, vậy mà chúng mày lại thế này? Hả? ”
Một đám người đỏ bừng mặt cúi đầu, túi lương thực này đúng là Lý Tư Vũ xin của bạn học, bọn họ muốn chiếm đoạt như vậy, thật sự là mất mặt.
"Mẹ, người đừng tức giận, chờ lúc em năm đi làm thì để cho em ấy mang theo." Anh cả Lý Tư Quốc hiếu thuận, chọc cụ bà tức giận cũng không được.
Không phải là chỉ là một túi lương thực thôi sao...
Đó cũng là em năm không ngại mất mặt mang về, người làm anh sao có thể lấy thức ăn từ trong miệng em gái được?
Không thể được.
Bà còn phải lo cho cả gia đình đủ ăn đủ uống, duy trì cho đến mùa xuân, lúc có thể đào rau dại mới được, nếu không có lương thực để ăn thì sẽ phải đói chết.
Cho nên cô không khuyên nữa, mà nói: "Mẹ, chỗ bột mì này phải ăn để bồi bổ thân thể cho mọi người trong nhà, mẹ đừng một mực tiết kiệm, đến lúc đó sinh bệnh lại không có tiền đi khám. ”
Cụ bà xót ruột ra mặt: "Nếu không lúc đi con lấy đi đi, mang theo tự mình ăn. ”
Cho đám ranh con không có lương tâm này ăn, quá lãng phí, lãng phí, cụ bà nghĩ lại mà đau lòng.
Được rồi, Lý Tư Vũ đỡ trán, cơ bản không khuyên được.
Cả nhà nghe được cụ bà muốn đem bột mì cho Lý Tư Vũ mang đi, vậy sao được?
"Mẹ... " Vợ anh ba không vui, cái này để ở nhà còn có thể ăn một ít, mang đi rồi thì còn ăn cái gì, mỗi ngày đều phải uống nước gạo!
Cụ bà lập tức trừng mắt nhìn chị ta một cái, Triệu Thục Cầm lời nói đến miệng mà không thành tiếng.
Đừng thấy chị ta bình thường làm quỷ làm yêu, nhưng khi cụ bà nổi giận thì chị ta cũng chịu không nổi.
Nhìn ánh mắt u oán của mọi người, cụ bà rất bực bội, bà cảm thấy bọn họ rất quá đáng.
"Làm sao? Thứ mà em gái mày đem về mà nó không thể đem đi à? Đó là em gái ruột của chúng mày đấy, chúng mày còn có lương tâm hay không, một đám vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn độc! " Cụ bà lớn tiếng bắt đầu giảng dạy, nói xong còn muốn thét lên.
Lý Tư Vũ một tay giữ chặt cụ bà đang muốn đứng lên chống nạnh chuẩn bị chửi, cô vội vàng nói: "Mẹ, con đi làm có lương thực, nếu con đã mang về thì chính là để cho mọi người ăn. ”
“Nhìn thấy không!” Cụ bà vẻ mặt thất vọng chỉ vào một đám con cháu, nói: "Chúng mày nhìn xem, em gái chúng mày đều tâm tâm niệm niệm sợ người trong nhà ăn không đủ no, đi ra ngoài không ngại mất mặt nhờ bạn học xin lương thực, vậy mà chúng mày lại thế này? Hả? ”
Một đám người đỏ bừng mặt cúi đầu, túi lương thực này đúng là Lý Tư Vũ xin của bạn học, bọn họ muốn chiếm đoạt như vậy, thật sự là mất mặt.
"Mẹ, người đừng tức giận, chờ lúc em năm đi làm thì để cho em ấy mang theo." Anh cả Lý Tư Quốc hiếu thuận, chọc cụ bà tức giận cũng không được.
Không phải là chỉ là một túi lương thực thôi sao...
Đó cũng là em năm không ngại mất mặt mang về, người làm anh sao có thể lấy thức ăn từ trong miệng em gái được?
Không thể được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.