Chương 38: Lén Uống Sữa Bột
Ngã Tần Lực Liễu
19/06/2023
Cụ bà vừa nghe thấy vứt sữa bột, vậy sao được?
“Đứa nhóc này, vậy mà có thể vứt đi!”
Lý Tư Vũ cười ha hả lấy bát ra đặt lên trên nồi, lúc đi ra cô bỏ vào thêm chút sữa bột rồi nói:
"Trong nồi có nước nóng."
Nói xong, Lý Tư Vũ nhìn Lý Thành Nguyệt đang đốt lửa rồi xoay người đi vào phòng.
Lý Thành Nguyệt vẫn luôn ngửi mùi sữa bột trong phòng, nhìn thấy đáy bát có một đống sữa bột nhỏ, mắt mở to lên.
Đây là cô út không cần, đúng không?
Lý Thành Nguyệt nhìn cửa đóng kín, lắng nghe bên trọng, xác định không ai nói đến bát sữa này.
Cô ta mở nắp nồi lên, múc một múc một muôi nước và quấy một bát lớn.
Ngửi thấy mùi sữa bột thơm phức, Lý Thành Nguyệt cẩn thận cầm bát trở về phòng, giấu bát sữa thật kỹ rồi đi ra.
Đối với việc bát sữa cụ bà đã uống qua, thì người nông thôn không để ý điều đó, hơn nữa bên trong là sữa bột, cho dù đổ trên mặt đất cũng sẽ có người đi liếm một cái!
Ăn xong bữa tối, mọi người đều trở về phòng, Lý Thành Nguyệt mới bưng ra sữa bột đã nguội.
"Mùi gì vậy." Lý Thành Tài từ trước đến nay mũi rất thính, lập tức ngửi thấy.
"Sữa bột." Lý Thành Nguyệt nói thầm vào tai cậu ta.
Lý Thành Tài mở to hai mắt nhìn Lý Thành Nguyệt, nhỏ tiếng hỏi: "Lấy đâu ra vậy? ”
Lý Thành Nguyệt cười đẩy bát đến bên miệng cậu ta, "Bà nội uống còn thừa, mau uống đi. ”
Lý Thành Tài cũng không quan tâm đến cái gì, cậu ta há to miệng uống nửa chén.
Hương sữa còn đang lưu lại trong miệng, cậu ta nhịn xuống thèm, đẩy bát cho Lý Thành Nguyệt, nói: "Chị hai, chị uống đi. ”
"Chị không uống, em uống đi." Lý Thành Nguyệt tuy rằng rất muốn uống, nhưng cô ta nhịn lại.
Lý Thành Tài chép miệng một cái, cậu ta không tin nói. "Chị không uống để ngày mai bị bà nội phát hiện sẽ có chuyện đó."
Lý Thành Nguyệt biết em trai hù dọa cô là muốn cô uống. Nhưng cũng sợ thật sự bị phát hiện, nên bưng bát lên uống phần còn lại.
Hai đứa len lén chia sữa bột, ngay cả ba mẹ cũng không nói.
Lý Tư Dân ở phía bên kia bắt đầu rục rịch.
Nhìn thấy Lý Tư Vũ không đến mấy ngày nữa sẽ đi làm, ông ta vô cùng sốt ruột, cụ bà lại sinh bệnh nên ông ta cũng không có thời gian nói chuyện này.
Buổi tối thấy cụ bà tinh thần rất tốt nên ông ta nghĩ hôm nay cũng nên nói chuyện này.
Lý Tư Dân nhìn trong phòng lớn lấp lóe ánh đèn dầu, Triệu Thục Cầm ở một bên cũng thúc dục.
Ông ta lập tức đứng dậy đi đến phòng cụ bà.
"Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?"
Tiếng gọi của Lý Tư Dân vang lên, Lý Tư Vũ ngừng trải chăn.
Các phòng khác cũng đều treo lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên này.
Cụ bà vừa bị cảm, cổ họng còn có chút không thoải mái, muốn hút thuốc cũng không dám hút, bà gõ tẩu thuốc trong tay.
"Có chuyện gì, vào đi." Cụ bà cau mày bảo người tiến vào, trong lòng nghĩ đêm hôm không ngủ còn làm cái gì vậy.
“Đứa nhóc này, vậy mà có thể vứt đi!”
Lý Tư Vũ cười ha hả lấy bát ra đặt lên trên nồi, lúc đi ra cô bỏ vào thêm chút sữa bột rồi nói:
"Trong nồi có nước nóng."
Nói xong, Lý Tư Vũ nhìn Lý Thành Nguyệt đang đốt lửa rồi xoay người đi vào phòng.
Lý Thành Nguyệt vẫn luôn ngửi mùi sữa bột trong phòng, nhìn thấy đáy bát có một đống sữa bột nhỏ, mắt mở to lên.
Đây là cô út không cần, đúng không?
Lý Thành Nguyệt nhìn cửa đóng kín, lắng nghe bên trọng, xác định không ai nói đến bát sữa này.
Cô ta mở nắp nồi lên, múc một múc một muôi nước và quấy một bát lớn.
Ngửi thấy mùi sữa bột thơm phức, Lý Thành Nguyệt cẩn thận cầm bát trở về phòng, giấu bát sữa thật kỹ rồi đi ra.
Đối với việc bát sữa cụ bà đã uống qua, thì người nông thôn không để ý điều đó, hơn nữa bên trong là sữa bột, cho dù đổ trên mặt đất cũng sẽ có người đi liếm một cái!
Ăn xong bữa tối, mọi người đều trở về phòng, Lý Thành Nguyệt mới bưng ra sữa bột đã nguội.
"Mùi gì vậy." Lý Thành Tài từ trước đến nay mũi rất thính, lập tức ngửi thấy.
"Sữa bột." Lý Thành Nguyệt nói thầm vào tai cậu ta.
Lý Thành Tài mở to hai mắt nhìn Lý Thành Nguyệt, nhỏ tiếng hỏi: "Lấy đâu ra vậy? ”
Lý Thành Nguyệt cười đẩy bát đến bên miệng cậu ta, "Bà nội uống còn thừa, mau uống đi. ”
Lý Thành Tài cũng không quan tâm đến cái gì, cậu ta há to miệng uống nửa chén.
Hương sữa còn đang lưu lại trong miệng, cậu ta nhịn xuống thèm, đẩy bát cho Lý Thành Nguyệt, nói: "Chị hai, chị uống đi. ”
"Chị không uống, em uống đi." Lý Thành Nguyệt tuy rằng rất muốn uống, nhưng cô ta nhịn lại.
Lý Thành Tài chép miệng một cái, cậu ta không tin nói. "Chị không uống để ngày mai bị bà nội phát hiện sẽ có chuyện đó."
Lý Thành Nguyệt biết em trai hù dọa cô là muốn cô uống. Nhưng cũng sợ thật sự bị phát hiện, nên bưng bát lên uống phần còn lại.
Hai đứa len lén chia sữa bột, ngay cả ba mẹ cũng không nói.
Lý Tư Dân ở phía bên kia bắt đầu rục rịch.
Nhìn thấy Lý Tư Vũ không đến mấy ngày nữa sẽ đi làm, ông ta vô cùng sốt ruột, cụ bà lại sinh bệnh nên ông ta cũng không có thời gian nói chuyện này.
Buổi tối thấy cụ bà tinh thần rất tốt nên ông ta nghĩ hôm nay cũng nên nói chuyện này.
Lý Tư Dân nhìn trong phòng lớn lấp lóe ánh đèn dầu, Triệu Thục Cầm ở một bên cũng thúc dục.
Ông ta lập tức đứng dậy đi đến phòng cụ bà.
"Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?"
Tiếng gọi của Lý Tư Dân vang lên, Lý Tư Vũ ngừng trải chăn.
Các phòng khác cũng đều treo lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên này.
Cụ bà vừa bị cảm, cổ họng còn có chút không thoải mái, muốn hút thuốc cũng không dám hút, bà gõ tẩu thuốc trong tay.
"Có chuyện gì, vào đi." Cụ bà cau mày bảo người tiến vào, trong lòng nghĩ đêm hôm không ngủ còn làm cái gì vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.