Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 19:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Xuân Hạnh trợn mắt: "Chỉ ngươi hiểu, không quy không củ, không phải chính là không có giáo dưỡng sao, cũng đúng, ngươi xuất thân từ thanh lâu, ai sẽ dạy ngươi quy củ giáo dưỡng."
Hình Đại Dung vừa nghe đến bốn chữ xuất thân thanh lâu lập tức nóng nảy, "Ta ở thanh lâu cũng là thân bất do kỷ! Nhưng thật ra phu nhân nhà ngươi, một tiểu thư khuê các thể diện lại vội vàng làm tiểu tam cho người ta!"
"Tiểu tam?" Lục Lệnh Quân đọc hai chữ này.
"Chính là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác! Còn là biết mà vẫn làm!"
"Ngươi quả thực là miệng đầy lời nói bậy! Đại tiểu thư nhà chúng ta là cưới hỏi đàng hoàng, kiệu lớn tám người khiêng gả vào Hầu phủ đấy!" Sương Hồng cả giận nói.
Hình Đại Dung cười nhạo một tiếng, "Phu nhân ngươi biết rõ ta và Vân Sóc đã ở cùng nhau, còn gả tới đây, đây không phải biết rõ còn cố chen chân vào là cái gì!"
Lục Lệnh Quân không khỏi muốn bật cười, "Vậy theo như ngươi nói, ta nên làm cái gì mới đúng?"
"Ngươi có thể từ hôn nha, theo đuổi chân ái của mình!"
"Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của bà mối, ta cự tuyệt như thế nào?"
"Vậy ngươi đào hôn đi! Ai buộc chân ngươi lại không được đi! Trời đất bao la nơi nào không đi được, những nữ nhân bị lễ giáo phong kiến độc hại căn bản không phải quấn chân nhỏ mà quấn não nhỏ, một chút tinh thần phản kháng cũng không có."
Lục Lệnh Quân cầm chén trà nhìn Hình Đại Dung thao thao bất tuyệt trước mặt, không thấy nửa phần tức giận, ngược lại mấy người Sương Hồng và Xuân Hạnh Xuân Hòa phía sau đều tức giận không nhẹ.
Cự hôn? Đào hôn? Chạy trốn?
Không nói đến các nàng có thể trốn được hay không, thời đại này, các nàng những nữ nhân này vì sao phải rời khỏi sự che chở của gia tộc.
Gia tộc có lẽ không tốt, nhưng bên ngoài so với gia tộc hiểm ác hơn trăm ngàn lần.
Có tiền bạc, tiền bạc có thể bị người trực tiếp cướp đoạt, ngươi một nữ tử làm sao bảo vệ được gia tài vàng ròng bạc trắng.
Không có tiền vậy thì nửa bước khó đi, người đều là thịt trong mâm của người khác, bị người ta bắt cóc bán rồi giết đi thì ai làm chủ cho ngươi.
Thời đại này, từ trên xuống dưới đều phải theo gia đình, gia tộc, phe phái, cầu sống trong hoàn cảnh tàn khốc, nữ tử một thân một mình quả thực là người si nói mộng.
Làm sao vào trong miệng nàng ta, thoát khỏi gia tộc là một chuyện rất nhẹ nhàng vui vẻ?
Lục Lệnh Quân kiên nhẫn nghe nàng ta nói xong, buông chén trà xuống, "Vậy hôm nay ngươi tới, là vì nói những thứ này với ta?"
"Xem như vậy đi." Hình Đại Dung thay đổi một bộ ánh mắt thương hại nhìn Lục Lệnh Quân: "Thật ra ngươi cũng là vật hi sinh của lễ giáo phong kiến, ta không trách ngươi, nhưng Vân Sóc đã đồng ý với ta hai người một đời một kiếp, ta cũng tuyệt đối không chấp nhận một chồng nhiều vợ, sau này ngươi sống yên ổn ở trong phủ, chúng ta chung sống hòa bình đi."
"Ngươi quả thực... lớn mật!" Sương Hồng trầm ổn đôn hậu tức giận đến lớn tiếng quát, mặt mũi đỏ bừng.
Lục Lệnh Quân nghe xong, bỗng nhiên có chút hối hận đêm qua đã đưa Chỉ Nhiễm đi.
Sương Hồng ngươi đừng chỉ tức giận, ngươi đi lên xé nàng đi!
Đúng lúc này, một tiếng nói gấp gáp từ bên ngoài truyền đến.
"Đại Dung!"
Một thiếu niên cẩm bào vội vã không chịu nổi từ bên ngoài xông vào.
"Trình Vân Sóc, ta ở đây."
Hình Đại Dung cười hì hì vẫy tay chào hỏi hắn.
"Nàng không sao chứ."
"Ta có thể có chuyện gì."
Thấy nàng ta vui vẻ nhảy nhót, Trình Vân Sóc hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Hình Đại Dung vừa nghe đến bốn chữ xuất thân thanh lâu lập tức nóng nảy, "Ta ở thanh lâu cũng là thân bất do kỷ! Nhưng thật ra phu nhân nhà ngươi, một tiểu thư khuê các thể diện lại vội vàng làm tiểu tam cho người ta!"
"Tiểu tam?" Lục Lệnh Quân đọc hai chữ này.
"Chính là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác! Còn là biết mà vẫn làm!"
"Ngươi quả thực là miệng đầy lời nói bậy! Đại tiểu thư nhà chúng ta là cưới hỏi đàng hoàng, kiệu lớn tám người khiêng gả vào Hầu phủ đấy!" Sương Hồng cả giận nói.
Hình Đại Dung cười nhạo một tiếng, "Phu nhân ngươi biết rõ ta và Vân Sóc đã ở cùng nhau, còn gả tới đây, đây không phải biết rõ còn cố chen chân vào là cái gì!"
Lục Lệnh Quân không khỏi muốn bật cười, "Vậy theo như ngươi nói, ta nên làm cái gì mới đúng?"
"Ngươi có thể từ hôn nha, theo đuổi chân ái của mình!"
"Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của bà mối, ta cự tuyệt như thế nào?"
"Vậy ngươi đào hôn đi! Ai buộc chân ngươi lại không được đi! Trời đất bao la nơi nào không đi được, những nữ nhân bị lễ giáo phong kiến độc hại căn bản không phải quấn chân nhỏ mà quấn não nhỏ, một chút tinh thần phản kháng cũng không có."
Lục Lệnh Quân cầm chén trà nhìn Hình Đại Dung thao thao bất tuyệt trước mặt, không thấy nửa phần tức giận, ngược lại mấy người Sương Hồng và Xuân Hạnh Xuân Hòa phía sau đều tức giận không nhẹ.
Cự hôn? Đào hôn? Chạy trốn?
Không nói đến các nàng có thể trốn được hay không, thời đại này, các nàng những nữ nhân này vì sao phải rời khỏi sự che chở của gia tộc.
Gia tộc có lẽ không tốt, nhưng bên ngoài so với gia tộc hiểm ác hơn trăm ngàn lần.
Có tiền bạc, tiền bạc có thể bị người trực tiếp cướp đoạt, ngươi một nữ tử làm sao bảo vệ được gia tài vàng ròng bạc trắng.
Không có tiền vậy thì nửa bước khó đi, người đều là thịt trong mâm của người khác, bị người ta bắt cóc bán rồi giết đi thì ai làm chủ cho ngươi.
Thời đại này, từ trên xuống dưới đều phải theo gia đình, gia tộc, phe phái, cầu sống trong hoàn cảnh tàn khốc, nữ tử một thân một mình quả thực là người si nói mộng.
Làm sao vào trong miệng nàng ta, thoát khỏi gia tộc là một chuyện rất nhẹ nhàng vui vẻ?
Lục Lệnh Quân kiên nhẫn nghe nàng ta nói xong, buông chén trà xuống, "Vậy hôm nay ngươi tới, là vì nói những thứ này với ta?"
"Xem như vậy đi." Hình Đại Dung thay đổi một bộ ánh mắt thương hại nhìn Lục Lệnh Quân: "Thật ra ngươi cũng là vật hi sinh của lễ giáo phong kiến, ta không trách ngươi, nhưng Vân Sóc đã đồng ý với ta hai người một đời một kiếp, ta cũng tuyệt đối không chấp nhận một chồng nhiều vợ, sau này ngươi sống yên ổn ở trong phủ, chúng ta chung sống hòa bình đi."
"Ngươi quả thực... lớn mật!" Sương Hồng trầm ổn đôn hậu tức giận đến lớn tiếng quát, mặt mũi đỏ bừng.
Lục Lệnh Quân nghe xong, bỗng nhiên có chút hối hận đêm qua đã đưa Chỉ Nhiễm đi.
Sương Hồng ngươi đừng chỉ tức giận, ngươi đi lên xé nàng đi!
Đúng lúc này, một tiếng nói gấp gáp từ bên ngoài truyền đến.
"Đại Dung!"
Một thiếu niên cẩm bào vội vã không chịu nổi từ bên ngoài xông vào.
"Trình Vân Sóc, ta ở đây."
Hình Đại Dung cười hì hì vẫy tay chào hỏi hắn.
"Nàng không sao chứ."
"Ta có thể có chuyện gì."
Thấy nàng ta vui vẻ nhảy nhót, Trình Vân Sóc hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.