Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
Chương 114
Một Tay Cầm Bút
15/04/2024
Lưu Diệp Minh vẫn còn giận Đại Đồng lắm, nhưng cũng nhờ vào máu liều của Đại Đồng mà đẩy nhanh tiến độ điều tra của cảnh sát. Clip quay lại cảnh Nghị Úy đâm Đại Đồng được Văn Tú Anh quay lại, rồi cắt bỏ phần Đại Đồng tấn công Nghị Úy.
Video được đăng tải, giá cổ phiếu Phương Doanh rớt thê thảm. Các phóng viên đúng đông nghẹt trước cánh cổng công ty, khiến cho việc đi lại của nhân viên trở nên khó khăn. Một số nhân viên đã bàn tán nhau sự việc lần này, kéo nhau lần lượt nghỉ làm.
Sự việc làm mọi người dậy sóng, nhiều người đòi chianh phủ cho một câu trả lời. Cảnh sát bảo vệ Nghị Úy từ trước đến nay, giờ đã không thể tiếp tục nữa rồi. Không công khai không sao, công khai rồi dân tình không khỏi bàn hoàng, chấn kinh với những gì mà bản thân nhìn thấy. Những số liệu về vụ án của Nghị Úy đều vô cùng khủng khiếp. Những người có ít nhiều liên quan đến việc thao túng thị trường chứng khoán. Lãnh đạo cấp cao nhận tâm nhũng… tất cả đều làm cho mọi người phải thản thốt. Đã có người bắt đầu hoài nghi về bộ mấy nhà nước liệu có thất sự sạch hay không, khi mà đại đa số người liên quan đều là lãnh đạo cấp cao.
Hối lộ, tham nhũng, lừa gạt chiếm đoạt tài sản, thao túng thị trường chứng khoán, cố ý giết người. Mỗi một tội danh đều rơi vào mức án phạt cao nhất. Nghị Úy cùng đồng bọn bị tạm giam để chờ điều tra thêm.
Phía Lưu Diệp Minh như người câu cá, thi thoảng nhấp nhả những thông tin bằng chứng phạm tội của Nghị Úy.
Lưu Diệp Minh lần nữa trở thành tâm điểm chú ý. Người khác điều tra được người Nghị Úy đâm là em họ của Lưu Diệp Minh, đám săn tin ồ ạt đến trước của Hướng Thiên đòi phỏng vấn nhưng đều bị chặn lại. Đột nhiên một người phụ nữ dắt tay mônt đứa trẻ điên cuồng lao đến, gào khóc: “Lưu Diệp Minh, mày ra đây, mày hại cả nhà tao giờ mày không dám đối mặt sao hả? Mày xem một đứa nhặt ngoài đường là em trai mày, còn đứa có máu mủ với mày thì mày lại bỏ mặt hả. Mày ra đây trả tiền công nuôi nấng cho tao.”
Hạ Nghệ la hét thu hút sự chú ý của đám phóng viên. Tiểu Đồng là học sinh cấp hai, nhưng bị ba mẹ tiêm nhiễm vào đầu những thứ tư tưởng lệch lạc. Nó cho rằng việc Lưu Diệp Minh phải cung phụng tiền cho nhà nó là lẽ đương nhiên.
Sự việc càng lúc càng ầm ĩ, Lưu Diệp Minh cũng không nhịn đước mà bước ra. Nhưng chưa kịp đẩy cửa ra, Đại Đồng đã kéo vai hắn lại khẽ lắc đầu: “Anh không nợ gì bà ta cả, là em nợ hãy để em giải quyết.”
Lưu Diệp Minh vốn muốn lên tiếng, Trần Đình Y đã gật đầu ý bảo hãy để Đại Đồng nó giải quyết. Hạ Nghệ thấy Đại Đồng xuất hiện, hai mắt đã đầy đay nghiến: “Thằng con hoang mày, tao thương tình đem mày về nuôi mày, mày vì thằng đó phản bội tụi tao.”
Tiểu Đồng từ nhỏ đã không coi ai ra gì, nó thấy mẹ chửi Đại Đồng, cũng hùa theo: “Tôi nể anh lớn tuổi gọi anh tiếnh anh hai. Anh ăn của nhà tôi, tiêu tiền của nhà tôi. Bây giờ anh trả đi.”
Đại Đồng cau mày nhìn hai người từng là người thân trên danh nghĩa của mình im lặng rất lâu không nói gì, chỉ còn tiếng tí tách từ máy ảnh. Mãi lúc sâu, Đại Đồng mới lạnh lùng cất tiếng: “Bà không lo cho Lưu Thịnh sao? Không phải bà muốn tìm Lưu Thịnh mới lên thành phố à? Sao từ đầu chí cuối đều chỉ nhắc đến tiền?”
Những lời này của Đại Đồng trực tiếp vạch mặt kẻ hám tiền như bà ta trước mặt đám phóng viên. Hạ Nghệ cứng họng không tìm được đường đối đáp. Đại Đồng tiếp tục: “Lưu Thịnh không ở trong tay Nghị Úy, lão ta nói dối lừa gạt bà. Bà biết rõ chuyện đó, lại không vạch trần lão ta. Chẳng phải vì lợi ích mà lão ta hứa sẽ cho bà sao? Bà đừng nói hoài việc nuôi tôi và anh Diệp, toàn bộ số tiền đó đều từ lương hưu của bà nội. Bà tiếc rẻ tiền với chúng tôi, nên trước nay chưa hề bỏ ra một cắc nào. Bây giờ bà lấy tư cách gì đòi tiền từ chúng tôi. Số nợ bà và Lưu Thịnh nợ năm đó cũng không phải do bọn tôi.”
Hạ Nghệ vị mắng đến không kịp súy nghĩ, thẹn quá hóa giận. Buộc miệng nói: “Nếu năm đó không phải tuhi mày trốn thoát khỏi tay buôn người, thì tao có phải khổ sở không hả.”
Nói xong bà ta nhìn Đại Đồng nhướn mày, miệng nhếch lên một bên đắc ý. Lúc này mới nhận ra bà ta vừa lỡ lời nói cái gì. Luật sư đứng bên trong bắt kịp tình hình, vội đi nói: “Tôi là luật sư đại diện của Lưu Diệp Minh sẽ khởi kiện bà tội phỉ báng và xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác.”
Hạ Nghệ mặt mày tái mét, gấp gáp lôi tay Tiểu Đồng muốn bỏ chạy, nhưng lại bị đám phóng viên vây kín. Lúc thoát khỏi đám đông, Hạ Nghệ tưởng chừng đã chạy thoát lại bị một chiếc xe chặn trước mặt. Từ trên xe hai thanh niên đi xuống nhìn bà ta nói: “Hạ Nghệ, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến đường dây buôn bán trẻ em. Mời bà theo chúng tôi về đồn.” Hạ Nghệ hoảng loạn bỏ chạy, bỏ mặc luôn Tiểu Đồng vẫn còn sợ hãi gào khóc thảm thiết. Tiếc là không chạy được bao xa đã bị bắt ép lên xe.
Đại Đồng âm trầm nhìn chiếc xe chở hai người kia đi, không biểu cảm bước vào trong. Luật sư nói vơi phóng viên phía công ty sẽ sớm lên thông báo cho mọi người câu trả lời, lúc này đám phóng viên mới chịu rời đi.
Đại Đồng đứng trước mặt Lưu Diệp Minh, nó cuối đầu hạ giọng: “Em về đây, phía bên công ty đã lâu không đến, không biết bọn họ có làm tốt không.”
Lưu Diệp Minh xoa đầu nó vài cái: “Ừm, mọi việc đều đã xong rồi.”
Công ty vận tải Đại Đồng thành lập chưa vững mạnh, vẫn còn trong thời gian phát triển, mà mấy tháng nay nó vì Lưu Diệp Minh mà bàn giao mọi thứ lại cho nhân viên. Những nhân viên trong đó đều là những chú bác từng giúp đỡ nó ngày trước. Nó quyết tâm xây dựng một công ty, tạo việc làm cho bọn họ. Không để những người đó phải làm việc khuân vác nặng nề, còn không ổn định.
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh thở dài, y tiến lại ôm eo hắn, thủ thỉ vào tai: “Đều đã xong rồi. Hạ Nghẹ, Nghị Úy, Lưu Thịnh đều sẽ phải trả giá cho việc mình đã làm.”
Lưu Diệp Minh: “Anh sẽ không để bọn họ ra tay với Hạ Nghệ chứ?”
Trần Đình Y cả người hơi cứng lại, rất nhanh đã trở lại bình thường, vòng tay siết chặt Lưu Diệp Minh: “Sẽ không. Anh chỉ sợ bà ta chạy mất nên mới làm như vậy. Anh sẽ đưa bà ta cho pháp luật xử lí.”
Vì sợ Hạ Nghệ sẽ chạy mất, Trần Đình Y đã âm thầm cho người đóng giả cảnh sát canh chừng bà ta, chỉ khi nào tìm được thời cơ sẽ bắt lại. Vốn y muốn dứt khoát với bà ta, nhưng Lưu Diệp Minh đã nhìn ra ý đồ của y. Còn dùng cách của mình nhắc khéo Trần Đình Y đừng giết Hạ Nghệ. Dù khó chịu nhưng y sẽ nghe lời Lưu Diệp Minh.
Tác giả:
Sắp hoàn rồi
Video được đăng tải, giá cổ phiếu Phương Doanh rớt thê thảm. Các phóng viên đúng đông nghẹt trước cánh cổng công ty, khiến cho việc đi lại của nhân viên trở nên khó khăn. Một số nhân viên đã bàn tán nhau sự việc lần này, kéo nhau lần lượt nghỉ làm.
Sự việc làm mọi người dậy sóng, nhiều người đòi chianh phủ cho một câu trả lời. Cảnh sát bảo vệ Nghị Úy từ trước đến nay, giờ đã không thể tiếp tục nữa rồi. Không công khai không sao, công khai rồi dân tình không khỏi bàn hoàng, chấn kinh với những gì mà bản thân nhìn thấy. Những số liệu về vụ án của Nghị Úy đều vô cùng khủng khiếp. Những người có ít nhiều liên quan đến việc thao túng thị trường chứng khoán. Lãnh đạo cấp cao nhận tâm nhũng… tất cả đều làm cho mọi người phải thản thốt. Đã có người bắt đầu hoài nghi về bộ mấy nhà nước liệu có thất sự sạch hay không, khi mà đại đa số người liên quan đều là lãnh đạo cấp cao.
Hối lộ, tham nhũng, lừa gạt chiếm đoạt tài sản, thao túng thị trường chứng khoán, cố ý giết người. Mỗi một tội danh đều rơi vào mức án phạt cao nhất. Nghị Úy cùng đồng bọn bị tạm giam để chờ điều tra thêm.
Phía Lưu Diệp Minh như người câu cá, thi thoảng nhấp nhả những thông tin bằng chứng phạm tội của Nghị Úy.
Lưu Diệp Minh lần nữa trở thành tâm điểm chú ý. Người khác điều tra được người Nghị Úy đâm là em họ của Lưu Diệp Minh, đám săn tin ồ ạt đến trước của Hướng Thiên đòi phỏng vấn nhưng đều bị chặn lại. Đột nhiên một người phụ nữ dắt tay mônt đứa trẻ điên cuồng lao đến, gào khóc: “Lưu Diệp Minh, mày ra đây, mày hại cả nhà tao giờ mày không dám đối mặt sao hả? Mày xem một đứa nhặt ngoài đường là em trai mày, còn đứa có máu mủ với mày thì mày lại bỏ mặt hả. Mày ra đây trả tiền công nuôi nấng cho tao.”
Hạ Nghệ la hét thu hút sự chú ý của đám phóng viên. Tiểu Đồng là học sinh cấp hai, nhưng bị ba mẹ tiêm nhiễm vào đầu những thứ tư tưởng lệch lạc. Nó cho rằng việc Lưu Diệp Minh phải cung phụng tiền cho nhà nó là lẽ đương nhiên.
Sự việc càng lúc càng ầm ĩ, Lưu Diệp Minh cũng không nhịn đước mà bước ra. Nhưng chưa kịp đẩy cửa ra, Đại Đồng đã kéo vai hắn lại khẽ lắc đầu: “Anh không nợ gì bà ta cả, là em nợ hãy để em giải quyết.”
Lưu Diệp Minh vốn muốn lên tiếng, Trần Đình Y đã gật đầu ý bảo hãy để Đại Đồng nó giải quyết. Hạ Nghệ thấy Đại Đồng xuất hiện, hai mắt đã đầy đay nghiến: “Thằng con hoang mày, tao thương tình đem mày về nuôi mày, mày vì thằng đó phản bội tụi tao.”
Tiểu Đồng từ nhỏ đã không coi ai ra gì, nó thấy mẹ chửi Đại Đồng, cũng hùa theo: “Tôi nể anh lớn tuổi gọi anh tiếnh anh hai. Anh ăn của nhà tôi, tiêu tiền của nhà tôi. Bây giờ anh trả đi.”
Đại Đồng cau mày nhìn hai người từng là người thân trên danh nghĩa của mình im lặng rất lâu không nói gì, chỉ còn tiếng tí tách từ máy ảnh. Mãi lúc sâu, Đại Đồng mới lạnh lùng cất tiếng: “Bà không lo cho Lưu Thịnh sao? Không phải bà muốn tìm Lưu Thịnh mới lên thành phố à? Sao từ đầu chí cuối đều chỉ nhắc đến tiền?”
Những lời này của Đại Đồng trực tiếp vạch mặt kẻ hám tiền như bà ta trước mặt đám phóng viên. Hạ Nghệ cứng họng không tìm được đường đối đáp. Đại Đồng tiếp tục: “Lưu Thịnh không ở trong tay Nghị Úy, lão ta nói dối lừa gạt bà. Bà biết rõ chuyện đó, lại không vạch trần lão ta. Chẳng phải vì lợi ích mà lão ta hứa sẽ cho bà sao? Bà đừng nói hoài việc nuôi tôi và anh Diệp, toàn bộ số tiền đó đều từ lương hưu của bà nội. Bà tiếc rẻ tiền với chúng tôi, nên trước nay chưa hề bỏ ra một cắc nào. Bây giờ bà lấy tư cách gì đòi tiền từ chúng tôi. Số nợ bà và Lưu Thịnh nợ năm đó cũng không phải do bọn tôi.”
Hạ Nghệ vị mắng đến không kịp súy nghĩ, thẹn quá hóa giận. Buộc miệng nói: “Nếu năm đó không phải tuhi mày trốn thoát khỏi tay buôn người, thì tao có phải khổ sở không hả.”
Nói xong bà ta nhìn Đại Đồng nhướn mày, miệng nhếch lên một bên đắc ý. Lúc này mới nhận ra bà ta vừa lỡ lời nói cái gì. Luật sư đứng bên trong bắt kịp tình hình, vội đi nói: “Tôi là luật sư đại diện của Lưu Diệp Minh sẽ khởi kiện bà tội phỉ báng và xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác.”
Hạ Nghệ mặt mày tái mét, gấp gáp lôi tay Tiểu Đồng muốn bỏ chạy, nhưng lại bị đám phóng viên vây kín. Lúc thoát khỏi đám đông, Hạ Nghệ tưởng chừng đã chạy thoát lại bị một chiếc xe chặn trước mặt. Từ trên xe hai thanh niên đi xuống nhìn bà ta nói: “Hạ Nghệ, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến đường dây buôn bán trẻ em. Mời bà theo chúng tôi về đồn.” Hạ Nghệ hoảng loạn bỏ chạy, bỏ mặc luôn Tiểu Đồng vẫn còn sợ hãi gào khóc thảm thiết. Tiếc là không chạy được bao xa đã bị bắt ép lên xe.
Đại Đồng âm trầm nhìn chiếc xe chở hai người kia đi, không biểu cảm bước vào trong. Luật sư nói vơi phóng viên phía công ty sẽ sớm lên thông báo cho mọi người câu trả lời, lúc này đám phóng viên mới chịu rời đi.
Đại Đồng đứng trước mặt Lưu Diệp Minh, nó cuối đầu hạ giọng: “Em về đây, phía bên công ty đã lâu không đến, không biết bọn họ có làm tốt không.”
Lưu Diệp Minh xoa đầu nó vài cái: “Ừm, mọi việc đều đã xong rồi.”
Công ty vận tải Đại Đồng thành lập chưa vững mạnh, vẫn còn trong thời gian phát triển, mà mấy tháng nay nó vì Lưu Diệp Minh mà bàn giao mọi thứ lại cho nhân viên. Những nhân viên trong đó đều là những chú bác từng giúp đỡ nó ngày trước. Nó quyết tâm xây dựng một công ty, tạo việc làm cho bọn họ. Không để những người đó phải làm việc khuân vác nặng nề, còn không ổn định.
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh thở dài, y tiến lại ôm eo hắn, thủ thỉ vào tai: “Đều đã xong rồi. Hạ Nghẹ, Nghị Úy, Lưu Thịnh đều sẽ phải trả giá cho việc mình đã làm.”
Lưu Diệp Minh: “Anh sẽ không để bọn họ ra tay với Hạ Nghệ chứ?”
Trần Đình Y cả người hơi cứng lại, rất nhanh đã trở lại bình thường, vòng tay siết chặt Lưu Diệp Minh: “Sẽ không. Anh chỉ sợ bà ta chạy mất nên mới làm như vậy. Anh sẽ đưa bà ta cho pháp luật xử lí.”
Vì sợ Hạ Nghệ sẽ chạy mất, Trần Đình Y đã âm thầm cho người đóng giả cảnh sát canh chừng bà ta, chỉ khi nào tìm được thời cơ sẽ bắt lại. Vốn y muốn dứt khoát với bà ta, nhưng Lưu Diệp Minh đã nhìn ra ý đồ của y. Còn dùng cách của mình nhắc khéo Trần Đình Y đừng giết Hạ Nghệ. Dù khó chịu nhưng y sẽ nghe lời Lưu Diệp Minh.
Tác giả:
Sắp hoàn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.