Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
Chương 16
Một Tay Cầm Bút
16/01/2024
Tối hôm đấy tất cả đồ trong nhà đều được dọn đi đến nhà Trần Đình Y.
Lưu Diệp Minh tự cảm thấy bản thật không có tiền đồ. Chỉ vì vài lợi ít nhỏ mà đã sang nhà người ta ở. Trần Đình Y thả chiếc thùng trên vai xuống: "Đây là thùng cuối rồi, tôi không ngờ cậu ít đồ như vậy."
Lưu Diệp Minh chỉ cười cười: "Cảm ơn anh đã giúp, những thứ này lát tôi tự dọn là được rồi. Anh mệt rồi đi nghỉ đi."
Trần Đình Y: "Không sao đâu, tôi phụ cậu dọn cho xong rồi cùng ăn tối luôn."
Lưu Diệp Minh cũng không khách sáo, dù sao hắn cũng mệt rồi, một mình dọn chỗ này chắc đến sáng vẫn không có thay đổi.
Trần Đình Y bước đến chiếc thùng nhỏ cạnh đầu giường mở ra. Thoáng thấy một vật nhỏ nằm trên sắp chăn được xếp gọn. Thoáng thấy giống như chiếc vòng tay. Chiếc vòng làm bằng vải đỏ, trên chiếc vòng gắn hình mặt trăng nhỏ...
Trần Đình Y vừa định cầm lên xem kĩ, Lưu Diệp Minh đã nhanh tay hơn giật lại chiếc vòng giấu vào trong túi: "Cái này..."
Trần Đình Y có chút giật mình, rất nhanh đã hình tĩnh lại: "Tôi... xin lỗi."
Lưu Diệp Minh nhìn y với ánh mắt khó nói, sau đó cuối mặt khẽ quay đi chỗ khác: "Không có gì."
Trần Đình Y rất nhanh đã kéo bầu không khí gượng gạo này sang một bên: "Diệp Diệp, chăn của cậu dùng nước xả vải loại gì vậy, thật thơm."
Nói rồi Trần Đình Y rất tự nhiên mà đưa lên mũi ngửi, hít một hơi thật sâu. Lưu Diệp Minh bận quay lưng lại với y nên không thấy hành động vừa rồi: "Xả vải loại X "
Trần Đình Y phía sau tấm chăn, khẽ nở nụ cười hiếm thấy, ánh mắt sâu thêm vài phần mà nhìn vài chiếc gáy trắng trẻo khẽ động đậy theo hành động của chủ nhân nó: "Thảo nào tôi cứ thắc mắc mãi mùi trên người Diệp Diệp là gì mà thật thơm."
Lưu Diệp Minh khựng lại động tác, quay đầu nhìn người kia đằng đằng sát khí: "Tôi đã bảo anh đừng gợi tôi là Diệp Diệp rồi mà."
Vừa lúc Lưu Diệp Minh quay lại nhìn, Trần Đình Y nhanh chóng trở về dáng vẻ như trước, mỉm cười không nói gì.
Qua hai giờ đồng hồ, Lưu Diệp Minh nằm phịch ra giường: "Cuối cùng cũng xong, mệt chết mất."
Trần Đình Y điềm đạm thả lại ống tay áo xuống: "Cậu đi tắm đi rồi xuống ăn cơm."
Trần Đình Y ngước mắt nhìn y: "Có cơm sao?"
Cả hai người bọn họ cả ngày nay bận tới bận lui, cũng quên luôn việc tối nay ăn gì. Trần Đình Y mỉm cười: "Cậu tắm đi, tôi sẽ nấu. Yên tâm nhanh thôi."
Lưu Diệp Minh nhìn y đầy cảnh giác, mọi thứ ở hiện tại đều khác xa so với những gì hắn trải qua ở kiếp trước, vậy liệu Trần Đình Y có thể hay không sẽ ghét hắn như đời trước, rồi âm thầm hạ độc hắn không đây. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lưu Diệp Minh thật sự cũng đói rồi.
Một lát sau từ nhà tắm đi ra, đã ngửi thấy mùi đồ ăn khắp nhà: "Thật thơm."
Bước vào phòng bếp, Lưu Diệp Minh nhìn thấy dáng người cao lớn đang loay hoay tới lui. Y mặc áo sơ mi lại đeo thêm tạp dề, cảnh tượng này nhìn rất quen mắt, đầu Lưu Diệp Minh choáng nhẹ, rất nhanh đã bình thường trở lại.
Trần Đình Y nghe có tiếng động phía sau, xoay người lại thấy Lưu Diệp Minh có vẻ bất thường, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Diệp Diệp, không sao chứ?"
Lưu Diệp Minh xua tay: "Không sao đâu, chắc là hơi mệt thôi."
Vừa nói dứt câu, bụng Lưu Diệp Minh bắt đầu đánh trống kiến nghị chủ nhân. Lưu Diệp Minh xấu hổ, tai bắt đầu đỏ ửng lên. Trần Đình Y nhìn mà buồn cười, tay không tự chủ mà đưa lên vân vê.
Lưu Diệp Minh giật mình, theo phản xạ lùi ra sau. Tay Trần Đình Y treo trên không khí, độ chừng hai giây sau mới buông xuống: "Cậu ra bàn ngồi trước đi, tôi đem đồ ăn ra ngay."
Xấu hổ qua đi, Lưu Diệp Minh mới nhớ ra bản thân là đang ở nhờ nhà người ta, vậy mà lại để chủ nhà phục vụ như vậy: "Tôi phụ anh cũng được."
Trên bàn ăn đầy đủ ba món, một mặn, một canh, một chiên. Lưu Diệp Minh cảm thán: "Anh giỏi thật, nhanh như vậy đã nấu được như này món."
Trần Đình Y cười: "Cũng không khó mấy, cậu ăn cái này đi."
Bầu không khi trên bàn ăn vô cùng hài hòa, khác hẵng với những lần cả hai ăn bên ngoài. Trần Đình Y: "Nếu biết cơm nhà nấu có thể khiến cậu thoải mái, từ đầu tôi phải mời cậu về rồi."
Lưu Diệp Minh hiếm khi nở nụ cười vui vẻ thật lòng: " Anh mời tôi ra ngoài ăn, toàn là vì công việc."
Trần Đình Y: "Vậy chúng ta không nói vấn đề công việc."
Lưu Diệp Minh: "...."
Trần Đình Y: "Vì sao cậu không cho tôi gọi cậu là Diệp Diệp?"
Lưu Diệp Minh khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: "Chúng ta không thân đến mức đó."
Trần Đình Y gắp thức ăn cho Lưu Diệp Minh: "Nhưng giờ chúng ta cũng được xem là chung nhà rồi, dù chỉ tạm thời thôi nhưng thời gian này cũng xem là đã thân hơn trước rồi."
Lưu Diệp Minh muốn viện cớ, nhưng nghĩ lại y nói như vậy cũng rất đúng. Trần Đình Y thấy hắn im lặng, vội kêu: "Diệp Diệp."
Lưu Diệp Minh không trả lời vùi đầu ăn cơm bình thản, nhưng vành tai hắn lại đỏ đến không nỡ nhìn.
Trần Đình Y: "Diệp Diệp "
Lưu Diệp Minh: "....."
Trần Đình Y: Diệp Diệp a~"
Lưu Diệp Minh dưới bàn đá chân y, quát: "Ăn cơm đi, kêu gì mà kêu."
Trần Đình Y vẻ mặt đầy vui vẻ cùng mừng rỡ, biểu cảm này khó tránh khỏi khiến Lưu Diệp Minh tưởng tượng ra trên đầu y có thêm hai cái tai chó dựng thẳng lên, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Ừm... Chó rất dễ thương."
Ăn cơm xong Trần Đình Y muốn rửa chén, nhưng bị Lưu Diệp Minh từ chối: "Anh nấu cơm, tôi rửa chén. Cũng không thể đến nhà anh ở nhờ còn phải để anh phục vụ."
Trần Đình Y nghe xong cũng để hắn muốn làm gì thì làm, còn mình đứng bên cạnh nhìn. Cả đêm hôm đó, câu nói: "Anh nấu cơm tôi rửa chén" của Lưu Diệp Minh đã làm cho một người nào đó cả đêm không thể ngủ được.
Mà không phải chỉ một người không ngủ được. Trên mạng cũng không ai ngủ, cả đêm đó trên hot search đều là "Hình ảnh ảnh đế Lưu chuyển vào nhà ảnh đế Trần", "Cả hai đang hẹn hò, hai gị ảnh đế nổi tiếng sau khi đi ăn riêng giờ là ở chung nhà"
Fan A: "Ở chung nhà thật sao, thật sao? Ai đó tát tui đi, tui sợ đây là nằm mơ quá."
Fan B: "Vậy là hai người đang hẹn hò thật sao?"
Fan C: "Thông tin chưa được chính chủ công nhận, nhưng chứ ta cứ đu đi, OTP của mị ở chung nhà là được."
Fan D: "Tôi nên mặc gì vào ngày cưới đây."
Fan A: "Lầu trên sắp lấy chồng hả, chúc mừng nha."
Anti: "Vô duyên thật, lấy chồng còn thông báo trên mạng xã hội à, thích khoe nhỉ?"
Fan B: "Không nói được lời tử tế thì im miệng."
Fan C: "Anti mới vô duyên."
Người qua đường: "Vậy giờ tui đu cp này được chứ nhỉ?"
Fan D: "Tui không phải lấy chồng, tui chỉ là phụ dâu cho đám cưới của chồng tui thôi à. Chồng tui ảnh cưới chồng á."
Mọi người: "Lầu trên đỉnh nhất."
Tác giả: "....."
______
Chương này mị viết đăng hơi vội, chưa kiểm tra chính tả nên mọi người thấy sai ở đâu thì nhắc tui sửa nha.............
Lưu Diệp Minh tự cảm thấy bản thật không có tiền đồ. Chỉ vì vài lợi ít nhỏ mà đã sang nhà người ta ở. Trần Đình Y thả chiếc thùng trên vai xuống: "Đây là thùng cuối rồi, tôi không ngờ cậu ít đồ như vậy."
Lưu Diệp Minh chỉ cười cười: "Cảm ơn anh đã giúp, những thứ này lát tôi tự dọn là được rồi. Anh mệt rồi đi nghỉ đi."
Trần Đình Y: "Không sao đâu, tôi phụ cậu dọn cho xong rồi cùng ăn tối luôn."
Lưu Diệp Minh cũng không khách sáo, dù sao hắn cũng mệt rồi, một mình dọn chỗ này chắc đến sáng vẫn không có thay đổi.
Trần Đình Y bước đến chiếc thùng nhỏ cạnh đầu giường mở ra. Thoáng thấy một vật nhỏ nằm trên sắp chăn được xếp gọn. Thoáng thấy giống như chiếc vòng tay. Chiếc vòng làm bằng vải đỏ, trên chiếc vòng gắn hình mặt trăng nhỏ...
Trần Đình Y vừa định cầm lên xem kĩ, Lưu Diệp Minh đã nhanh tay hơn giật lại chiếc vòng giấu vào trong túi: "Cái này..."
Trần Đình Y có chút giật mình, rất nhanh đã hình tĩnh lại: "Tôi... xin lỗi."
Lưu Diệp Minh nhìn y với ánh mắt khó nói, sau đó cuối mặt khẽ quay đi chỗ khác: "Không có gì."
Trần Đình Y rất nhanh đã kéo bầu không khí gượng gạo này sang một bên: "Diệp Diệp, chăn của cậu dùng nước xả vải loại gì vậy, thật thơm."
Nói rồi Trần Đình Y rất tự nhiên mà đưa lên mũi ngửi, hít một hơi thật sâu. Lưu Diệp Minh bận quay lưng lại với y nên không thấy hành động vừa rồi: "Xả vải loại X "
Trần Đình Y phía sau tấm chăn, khẽ nở nụ cười hiếm thấy, ánh mắt sâu thêm vài phần mà nhìn vài chiếc gáy trắng trẻo khẽ động đậy theo hành động của chủ nhân nó: "Thảo nào tôi cứ thắc mắc mãi mùi trên người Diệp Diệp là gì mà thật thơm."
Lưu Diệp Minh khựng lại động tác, quay đầu nhìn người kia đằng đằng sát khí: "Tôi đã bảo anh đừng gợi tôi là Diệp Diệp rồi mà."
Vừa lúc Lưu Diệp Minh quay lại nhìn, Trần Đình Y nhanh chóng trở về dáng vẻ như trước, mỉm cười không nói gì.
Qua hai giờ đồng hồ, Lưu Diệp Minh nằm phịch ra giường: "Cuối cùng cũng xong, mệt chết mất."
Trần Đình Y điềm đạm thả lại ống tay áo xuống: "Cậu đi tắm đi rồi xuống ăn cơm."
Trần Đình Y ngước mắt nhìn y: "Có cơm sao?"
Cả hai người bọn họ cả ngày nay bận tới bận lui, cũng quên luôn việc tối nay ăn gì. Trần Đình Y mỉm cười: "Cậu tắm đi, tôi sẽ nấu. Yên tâm nhanh thôi."
Lưu Diệp Minh nhìn y đầy cảnh giác, mọi thứ ở hiện tại đều khác xa so với những gì hắn trải qua ở kiếp trước, vậy liệu Trần Đình Y có thể hay không sẽ ghét hắn như đời trước, rồi âm thầm hạ độc hắn không đây. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lưu Diệp Minh thật sự cũng đói rồi.
Một lát sau từ nhà tắm đi ra, đã ngửi thấy mùi đồ ăn khắp nhà: "Thật thơm."
Bước vào phòng bếp, Lưu Diệp Minh nhìn thấy dáng người cao lớn đang loay hoay tới lui. Y mặc áo sơ mi lại đeo thêm tạp dề, cảnh tượng này nhìn rất quen mắt, đầu Lưu Diệp Minh choáng nhẹ, rất nhanh đã bình thường trở lại.
Trần Đình Y nghe có tiếng động phía sau, xoay người lại thấy Lưu Diệp Minh có vẻ bất thường, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Diệp Diệp, không sao chứ?"
Lưu Diệp Minh xua tay: "Không sao đâu, chắc là hơi mệt thôi."
Vừa nói dứt câu, bụng Lưu Diệp Minh bắt đầu đánh trống kiến nghị chủ nhân. Lưu Diệp Minh xấu hổ, tai bắt đầu đỏ ửng lên. Trần Đình Y nhìn mà buồn cười, tay không tự chủ mà đưa lên vân vê.
Lưu Diệp Minh giật mình, theo phản xạ lùi ra sau. Tay Trần Đình Y treo trên không khí, độ chừng hai giây sau mới buông xuống: "Cậu ra bàn ngồi trước đi, tôi đem đồ ăn ra ngay."
Xấu hổ qua đi, Lưu Diệp Minh mới nhớ ra bản thân là đang ở nhờ nhà người ta, vậy mà lại để chủ nhà phục vụ như vậy: "Tôi phụ anh cũng được."
Trên bàn ăn đầy đủ ba món, một mặn, một canh, một chiên. Lưu Diệp Minh cảm thán: "Anh giỏi thật, nhanh như vậy đã nấu được như này món."
Trần Đình Y cười: "Cũng không khó mấy, cậu ăn cái này đi."
Bầu không khi trên bàn ăn vô cùng hài hòa, khác hẵng với những lần cả hai ăn bên ngoài. Trần Đình Y: "Nếu biết cơm nhà nấu có thể khiến cậu thoải mái, từ đầu tôi phải mời cậu về rồi."
Lưu Diệp Minh hiếm khi nở nụ cười vui vẻ thật lòng: " Anh mời tôi ra ngoài ăn, toàn là vì công việc."
Trần Đình Y: "Vậy chúng ta không nói vấn đề công việc."
Lưu Diệp Minh: "...."
Trần Đình Y: "Vì sao cậu không cho tôi gọi cậu là Diệp Diệp?"
Lưu Diệp Minh khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: "Chúng ta không thân đến mức đó."
Trần Đình Y gắp thức ăn cho Lưu Diệp Minh: "Nhưng giờ chúng ta cũng được xem là chung nhà rồi, dù chỉ tạm thời thôi nhưng thời gian này cũng xem là đã thân hơn trước rồi."
Lưu Diệp Minh muốn viện cớ, nhưng nghĩ lại y nói như vậy cũng rất đúng. Trần Đình Y thấy hắn im lặng, vội kêu: "Diệp Diệp."
Lưu Diệp Minh không trả lời vùi đầu ăn cơm bình thản, nhưng vành tai hắn lại đỏ đến không nỡ nhìn.
Trần Đình Y: "Diệp Diệp "
Lưu Diệp Minh: "....."
Trần Đình Y: Diệp Diệp a~"
Lưu Diệp Minh dưới bàn đá chân y, quát: "Ăn cơm đi, kêu gì mà kêu."
Trần Đình Y vẻ mặt đầy vui vẻ cùng mừng rỡ, biểu cảm này khó tránh khỏi khiến Lưu Diệp Minh tưởng tượng ra trên đầu y có thêm hai cái tai chó dựng thẳng lên, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Ừm... Chó rất dễ thương."
Ăn cơm xong Trần Đình Y muốn rửa chén, nhưng bị Lưu Diệp Minh từ chối: "Anh nấu cơm, tôi rửa chén. Cũng không thể đến nhà anh ở nhờ còn phải để anh phục vụ."
Trần Đình Y nghe xong cũng để hắn muốn làm gì thì làm, còn mình đứng bên cạnh nhìn. Cả đêm hôm đó, câu nói: "Anh nấu cơm tôi rửa chén" của Lưu Diệp Minh đã làm cho một người nào đó cả đêm không thể ngủ được.
Mà không phải chỉ một người không ngủ được. Trên mạng cũng không ai ngủ, cả đêm đó trên hot search đều là "Hình ảnh ảnh đế Lưu chuyển vào nhà ảnh đế Trần", "Cả hai đang hẹn hò, hai gị ảnh đế nổi tiếng sau khi đi ăn riêng giờ là ở chung nhà"
Fan A: "Ở chung nhà thật sao, thật sao? Ai đó tát tui đi, tui sợ đây là nằm mơ quá."
Fan B: "Vậy là hai người đang hẹn hò thật sao?"
Fan C: "Thông tin chưa được chính chủ công nhận, nhưng chứ ta cứ đu đi, OTP của mị ở chung nhà là được."
Fan D: "Tôi nên mặc gì vào ngày cưới đây."
Fan A: "Lầu trên sắp lấy chồng hả, chúc mừng nha."
Anti: "Vô duyên thật, lấy chồng còn thông báo trên mạng xã hội à, thích khoe nhỉ?"
Fan B: "Không nói được lời tử tế thì im miệng."
Fan C: "Anti mới vô duyên."
Người qua đường: "Vậy giờ tui đu cp này được chứ nhỉ?"
Fan D: "Tui không phải lấy chồng, tui chỉ là phụ dâu cho đám cưới của chồng tui thôi à. Chồng tui ảnh cưới chồng á."
Mọi người: "Lầu trên đỉnh nhất."
Tác giả: "....."
______
Chương này mị viết đăng hơi vội, chưa kiểm tra chính tả nên mọi người thấy sai ở đâu thì nhắc tui sửa nha.............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.