Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
Chương 28
Một Tay Cầm Bút
16/01/2024
Sự kiện bắt đầu, mc bước lên sân khấu giới thiệu về quá trình hình thành nên tập đoàn Vũ gia. Sau đó mời lên sân khấu là Vũ Minh Tịnh - chủ tịch tập đoàn lên phát biểu.
Mã Tư Hàm ngồi bên cạnh Lưu Diệp Minh, quay qua nói nhỏ vào tai hắn: “Ông ta còn thật sự nghĩ mình là chủ công ty à?”
Lưu Diệp Minh quay đầu nhìn Mã Tư Hàm, lúc trước khi tham gia đóng phim, cả hai cũng có nhiều cảnh quay chung nên mối quan hệ khá tốt, lúc đầu Lưu Diệp Minh còn kêu cô là cô Mã, đến lúc tiệc đóng máy của cô, Mã Tư Hàm uống say, choàng vai bá cổ hắn kêu huynh gọi đệ. Bắt Lưu Diệp Minh gọi mình một tiếng chị Mã, sau này có khó khăn chị Mã sẽ đứng ra giải quyết, rất ra dáng chị đại giang hồ vậy.
Lưu Diệp Minh: “Chị Mã nói vậy là sao?”
Mã Tư Hàm đưa mắt nhìn lên sân khấu, rồi đảo một vòng như rang lạc, chỉ vào phía khu vực dành riêng cho cổ đông lớn: Em nhìn đằng kia, thấy cái tên ngồi chính giữ mặt mũi âm trầm không?"
Lưu Diệp Minh nhìn hướng Mã Tư Hàm nói, sau đó gật đầu.
Mã Tư Hàm: “Người đứng sau điều hành là anh ta. Trong giới kinh doanh, ai cũng biết tập đoàn của Vũ gia là do anh ta điều khiển, Vũ Minh Tịnh giờ cũng chỉ còn lại cái danh.”
Lưu Diệp Minh nghe Mã Tư Hàm nói, trong đầu ong ong không hiểu gì. Chỉ có thể tóm tắt lại một câu là trong giới kinh doanh, cũng phức tạp và hỗn loạn như giơia giải trí.
Lưu Diệp Minh không khống chế, nhìn về phía đó thêm lần nữa, chợt hai mắt mở to kinh ngạc… Chuyện này là sao chứ?
Trần Tinh Tinh ngồi phía sau Vũ Minh Uy, cả người thẳng tắp như tre, hai mắt vốn trong trẻo trong kí ức của Lưu Diệp Minh giờ sao lại như chứa đầy thù hận mà nhìn về phía sân khấu. Còn có Chí Vân, có đạo diễn Lí Chí Minh… nhìn thêm một hồi, bóng dáng Trần Đình Y cũng càng rõ hơn… Lưu Diệp Minh sững sờ, cả Trần Đình Y cũng ở đây.
Nhưng mà có điều, những người còn lại so với Trần Đình Y, nét mặt còn căng thẳng hơn nữa…
Lưu Diệp Minh sờ người mình muốn tìm điện thoại, nhưng lại không tìm ra được, lúc này mới nhớ ra điện thoại của mình đã đưa cho Tào Cận, anh ta đang ở sau hậu đài.
Sau sự việc năm đó đã 18 năm rồi, lúc đó Lưu Diệp Minh chỉ mới tám tuổi. Trần Tinh Tinh được người đưa đi, cả hai thi thoảng vào ngày tết hay giỗ của ba mẹ Trần Tinh Tinh mới có thể gặp lại nhau. Chỉ là dạo gần đây cả hai dần ít hỏi thăm nhau hơn, năm nay giỗ mẹ Trần Tinh Tinh, cậu ấy cũng không về. Nhưng tại sao bây giờ Trần Tinh Tinh lại xuất hiện ở đây…
Nhớ lại lần vô tình thấy cậu ấy, giờ nhìn lại mới phát hiện người ngồi trên xe lăn hôm đó rất giống Vũ Minh Uy…
Hắn suy nghĩ đến mức đau cả đầu, đời trước những chuyện này không hề xảy ra, ruốc cuộc là sai ở đâu, hắn từ sau khi sống lại đã bỏ sót chuyện gì sao… Vài hình ảnh vụn vặt cứ lần lượt chảy vào đầu hắn một cách ngắt quản. Những kí ức nhỏ như mãnh vụn thủy tinh, cứ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất trước khi hắn kịp nhìn rõ…
Mã Tư Hàm thấy sắc mặt xanh xao, hai mắt khó chịu của Lưu Diệp Minh thì lo lắng, nhẹ lay người Lưu Diệp Minh: “Diệp Minh, Diệp Minh… sao vậy?”
Lưu Diệp Minh chịu ơn cái lay người này của Mã Tư Hàm đã kéo suy nghĩ về thực tại. Vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi nói: “Cảm ơn chị Mã.”
Bài phát biểu của Vũ Minh Tịnh vẫn chưa hết, Lưu Diệp Minh cũng không nghe lọt một chữ nào. Đời trước hắn không tham gia sự kiện này, không biết Trần Tinh Tinh cũng ở đây, không biết Trần Đình Y cũng là cổ đông trong tập đoàn Vũ gia, càng không biết Chí Vân và đạo diễn Lí Chi Minh có quan hệ với nhau…
“Lí Chí Minh, Chí Vân…” Lưu Diệp Minh lầm bầm, rồi như nhớ ra gì đó.
Tại sao hắn lại quên mất chuyện Tào Cận lúc mới quen biết Chi Vân, khi mối quan hệ cả hai vẫn còn tốt đẹp, Tào Cận gọi Chí Vân là anh Lí…
Suy xét lại mọi chuyện, Lưu Diệp Minh không khỏi bật cười… Dù sao đó cũng là việc của bọn họ, không lien quan hắn, hoặc nói Trần Tinh Tinh không muốn hắn có tí liên quan gì vào chuyện này. Lờ mờ đoán được vì sao Trần Tinh Tinh ở đây, Lưu Diệp Minh chỉ có thể thở dài.
Chí Vân và Lí Chí Minh là quan hệ gì, cũng không liên quan Lưu Diệp Minh.
Người liên quan trực tiếp đến hắn, đang nhìn hắn mỉm cười.
Lưu Diệp Minh rất nhanh đã bình ổn trở lại, chuyện ở đời trước và hiện tại không liên quan nhau, những chuyện ngoài kia cũng không liên quan hắn. Hắn hiện tại chỉ muốn làm nghề thật tốt, xây dựng lại hình ảnh đã đánh mất ở quá khứ, kiếm thật nhiều tiền để khi về gì có thể có cuộc sống yên vui bên người hắn yêu.
Lưu Diệp Minh cũng không ngừng ngại chạm mắt với Trần Đình Y, nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Mã Tư Hàm bên cạnh thấy tình cảnh này, bật cười trêu ghẹo: “Lúc trước chị còn không tin là thật, giờ thì hay rồi, còn làm chị thua nữa.”
Lưu Diệp Minh: “Chị nói vậy là sao?”
Mã Tư Hàm: “Trên mạng nói hai người đang hẹn hò, chị còn không tin. Lúc em ở cùng Đình Y ở ngoài biển, chị với mọi người trong đoàn phim có thấy. Nhưng nhìn cách em lãnh tránh Đình Y chị vẫn nghĩ em với anh ta không có quan hệ gì. Còn cá cược với đám người Hà Mẫn Mẫn.”
Lưu Diệp Minh bật cười đáp lại: Nhưng mà khi đó em đâu có thích anh ta. Chị cược vẫn thắng mà."
Mã Tư Hàm giật mình: “Ai nói tụi chị cược em với anh ta hẹm hò?”
Lưu Diệp Minh cũng mặt đầy hoang mang: “Vậy tụi chị cược…?”
Mã Tư Hàm rất bình thản trả lời: “Chị cược Đình Y phải mất tận sáu tháng hoặc một năm mới đem được em về nhà. Hà Mẫn Mẫn bảo chỉ cần trong vòng năm tháng.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Sự kiện diễn ra hết sức suôn sẻ. Bốn giờ sau khi công bố xong sản phẩm mới, tất cả khách mời đến đều được tặng một vài món lưu niệm…
Lưu Diệp Minh không có cơ hội gặp riêng Trần Đình Y, vì giữa chừng y đã ra về trước. Đến khi lên xe để Tào Cận trở về, hắn mới có cơ hội mờ điện thoại ra xem. Là tin nhắn cách đây bốn tiếng: “Tôi có việc đến công ty, xong việc tôi sẽ về nhà ngay…”
Lưu Diệp Minh nhìn điện thoại mỉm cười, cũng nhấn gởi lại tin: “Tôi đang trên đường về nhà.”
Áng chừng nữa giờ sau, Tào Cận đưa Lưu Diệp Minh đến trước cổng nhà. Thấy Tào Cận đánh xe về, Lưu Diệp Minh mới đi vào bên trong. Khi ngang qua thùng rác, như nhớ ra điều gì đó, hắn lấy ra chiếc móc khóa và vòng cổ bằng bạc vừa được tặng ở sự kiện, đem toàn bộ vứt đi. Trước khi vào cửa, cũng không quên lau sạch tay. Những tấm hình mà Tào Cận đem đến vài ngày trước, và cả những thứ này nữa, đều là thứ dơ bẩn đối với Lưu Diệp Minh…
_______
Tác giả: Bộ này chỉ xoay quanh Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh thôi nha mọi người. Nên có vài hố mình đào ra đó để bộ sau lên sẽ lấp hố. Nhưng mọi người yên tâm là nó sẽ không ảnh hưởng đến nôi dung đâu. Khi bộ này end, thì mình sẽ lập tức đăng bộ kia lên. Cả hai đều cùng hệ liệt nên những nhân vật phụ hay qua đường ở bộ này đều có dụng ý hết á nha. Mọi người có thể theo dõi mình để chờ bộ tiếp theo"Vãn hồi". Cảm mọi người nhiều…
Mã Tư Hàm ngồi bên cạnh Lưu Diệp Minh, quay qua nói nhỏ vào tai hắn: “Ông ta còn thật sự nghĩ mình là chủ công ty à?”
Lưu Diệp Minh quay đầu nhìn Mã Tư Hàm, lúc trước khi tham gia đóng phim, cả hai cũng có nhiều cảnh quay chung nên mối quan hệ khá tốt, lúc đầu Lưu Diệp Minh còn kêu cô là cô Mã, đến lúc tiệc đóng máy của cô, Mã Tư Hàm uống say, choàng vai bá cổ hắn kêu huynh gọi đệ. Bắt Lưu Diệp Minh gọi mình một tiếng chị Mã, sau này có khó khăn chị Mã sẽ đứng ra giải quyết, rất ra dáng chị đại giang hồ vậy.
Lưu Diệp Minh: “Chị Mã nói vậy là sao?”
Mã Tư Hàm đưa mắt nhìn lên sân khấu, rồi đảo một vòng như rang lạc, chỉ vào phía khu vực dành riêng cho cổ đông lớn: Em nhìn đằng kia, thấy cái tên ngồi chính giữ mặt mũi âm trầm không?"
Lưu Diệp Minh nhìn hướng Mã Tư Hàm nói, sau đó gật đầu.
Mã Tư Hàm: “Người đứng sau điều hành là anh ta. Trong giới kinh doanh, ai cũng biết tập đoàn của Vũ gia là do anh ta điều khiển, Vũ Minh Tịnh giờ cũng chỉ còn lại cái danh.”
Lưu Diệp Minh nghe Mã Tư Hàm nói, trong đầu ong ong không hiểu gì. Chỉ có thể tóm tắt lại một câu là trong giới kinh doanh, cũng phức tạp và hỗn loạn như giơia giải trí.
Lưu Diệp Minh không khống chế, nhìn về phía đó thêm lần nữa, chợt hai mắt mở to kinh ngạc… Chuyện này là sao chứ?
Trần Tinh Tinh ngồi phía sau Vũ Minh Uy, cả người thẳng tắp như tre, hai mắt vốn trong trẻo trong kí ức của Lưu Diệp Minh giờ sao lại như chứa đầy thù hận mà nhìn về phía sân khấu. Còn có Chí Vân, có đạo diễn Lí Chí Minh… nhìn thêm một hồi, bóng dáng Trần Đình Y cũng càng rõ hơn… Lưu Diệp Minh sững sờ, cả Trần Đình Y cũng ở đây.
Nhưng mà có điều, những người còn lại so với Trần Đình Y, nét mặt còn căng thẳng hơn nữa…
Lưu Diệp Minh sờ người mình muốn tìm điện thoại, nhưng lại không tìm ra được, lúc này mới nhớ ra điện thoại của mình đã đưa cho Tào Cận, anh ta đang ở sau hậu đài.
Sau sự việc năm đó đã 18 năm rồi, lúc đó Lưu Diệp Minh chỉ mới tám tuổi. Trần Tinh Tinh được người đưa đi, cả hai thi thoảng vào ngày tết hay giỗ của ba mẹ Trần Tinh Tinh mới có thể gặp lại nhau. Chỉ là dạo gần đây cả hai dần ít hỏi thăm nhau hơn, năm nay giỗ mẹ Trần Tinh Tinh, cậu ấy cũng không về. Nhưng tại sao bây giờ Trần Tinh Tinh lại xuất hiện ở đây…
Nhớ lại lần vô tình thấy cậu ấy, giờ nhìn lại mới phát hiện người ngồi trên xe lăn hôm đó rất giống Vũ Minh Uy…
Hắn suy nghĩ đến mức đau cả đầu, đời trước những chuyện này không hề xảy ra, ruốc cuộc là sai ở đâu, hắn từ sau khi sống lại đã bỏ sót chuyện gì sao… Vài hình ảnh vụn vặt cứ lần lượt chảy vào đầu hắn một cách ngắt quản. Những kí ức nhỏ như mãnh vụn thủy tinh, cứ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất trước khi hắn kịp nhìn rõ…
Mã Tư Hàm thấy sắc mặt xanh xao, hai mắt khó chịu của Lưu Diệp Minh thì lo lắng, nhẹ lay người Lưu Diệp Minh: “Diệp Minh, Diệp Minh… sao vậy?”
Lưu Diệp Minh chịu ơn cái lay người này của Mã Tư Hàm đã kéo suy nghĩ về thực tại. Vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi nói: “Cảm ơn chị Mã.”
Bài phát biểu của Vũ Minh Tịnh vẫn chưa hết, Lưu Diệp Minh cũng không nghe lọt một chữ nào. Đời trước hắn không tham gia sự kiện này, không biết Trần Tinh Tinh cũng ở đây, không biết Trần Đình Y cũng là cổ đông trong tập đoàn Vũ gia, càng không biết Chí Vân và đạo diễn Lí Chi Minh có quan hệ với nhau…
“Lí Chí Minh, Chí Vân…” Lưu Diệp Minh lầm bầm, rồi như nhớ ra gì đó.
Tại sao hắn lại quên mất chuyện Tào Cận lúc mới quen biết Chi Vân, khi mối quan hệ cả hai vẫn còn tốt đẹp, Tào Cận gọi Chí Vân là anh Lí…
Suy xét lại mọi chuyện, Lưu Diệp Minh không khỏi bật cười… Dù sao đó cũng là việc của bọn họ, không lien quan hắn, hoặc nói Trần Tinh Tinh không muốn hắn có tí liên quan gì vào chuyện này. Lờ mờ đoán được vì sao Trần Tinh Tinh ở đây, Lưu Diệp Minh chỉ có thể thở dài.
Chí Vân và Lí Chí Minh là quan hệ gì, cũng không liên quan Lưu Diệp Minh.
Người liên quan trực tiếp đến hắn, đang nhìn hắn mỉm cười.
Lưu Diệp Minh rất nhanh đã bình ổn trở lại, chuyện ở đời trước và hiện tại không liên quan nhau, những chuyện ngoài kia cũng không liên quan hắn. Hắn hiện tại chỉ muốn làm nghề thật tốt, xây dựng lại hình ảnh đã đánh mất ở quá khứ, kiếm thật nhiều tiền để khi về gì có thể có cuộc sống yên vui bên người hắn yêu.
Lưu Diệp Minh cũng không ngừng ngại chạm mắt với Trần Đình Y, nở nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Mã Tư Hàm bên cạnh thấy tình cảnh này, bật cười trêu ghẹo: “Lúc trước chị còn không tin là thật, giờ thì hay rồi, còn làm chị thua nữa.”
Lưu Diệp Minh: “Chị nói vậy là sao?”
Mã Tư Hàm: “Trên mạng nói hai người đang hẹn hò, chị còn không tin. Lúc em ở cùng Đình Y ở ngoài biển, chị với mọi người trong đoàn phim có thấy. Nhưng nhìn cách em lãnh tránh Đình Y chị vẫn nghĩ em với anh ta không có quan hệ gì. Còn cá cược với đám người Hà Mẫn Mẫn.”
Lưu Diệp Minh bật cười đáp lại: Nhưng mà khi đó em đâu có thích anh ta. Chị cược vẫn thắng mà."
Mã Tư Hàm giật mình: “Ai nói tụi chị cược em với anh ta hẹm hò?”
Lưu Diệp Minh cũng mặt đầy hoang mang: “Vậy tụi chị cược…?”
Mã Tư Hàm rất bình thản trả lời: “Chị cược Đình Y phải mất tận sáu tháng hoặc một năm mới đem được em về nhà. Hà Mẫn Mẫn bảo chỉ cần trong vòng năm tháng.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Sự kiện diễn ra hết sức suôn sẻ. Bốn giờ sau khi công bố xong sản phẩm mới, tất cả khách mời đến đều được tặng một vài món lưu niệm…
Lưu Diệp Minh không có cơ hội gặp riêng Trần Đình Y, vì giữa chừng y đã ra về trước. Đến khi lên xe để Tào Cận trở về, hắn mới có cơ hội mờ điện thoại ra xem. Là tin nhắn cách đây bốn tiếng: “Tôi có việc đến công ty, xong việc tôi sẽ về nhà ngay…”
Lưu Diệp Minh nhìn điện thoại mỉm cười, cũng nhấn gởi lại tin: “Tôi đang trên đường về nhà.”
Áng chừng nữa giờ sau, Tào Cận đưa Lưu Diệp Minh đến trước cổng nhà. Thấy Tào Cận đánh xe về, Lưu Diệp Minh mới đi vào bên trong. Khi ngang qua thùng rác, như nhớ ra điều gì đó, hắn lấy ra chiếc móc khóa và vòng cổ bằng bạc vừa được tặng ở sự kiện, đem toàn bộ vứt đi. Trước khi vào cửa, cũng không quên lau sạch tay. Những tấm hình mà Tào Cận đem đến vài ngày trước, và cả những thứ này nữa, đều là thứ dơ bẩn đối với Lưu Diệp Minh…
_______
Tác giả: Bộ này chỉ xoay quanh Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh thôi nha mọi người. Nên có vài hố mình đào ra đó để bộ sau lên sẽ lấp hố. Nhưng mọi người yên tâm là nó sẽ không ảnh hưởng đến nôi dung đâu. Khi bộ này end, thì mình sẽ lập tức đăng bộ kia lên. Cả hai đều cùng hệ liệt nên những nhân vật phụ hay qua đường ở bộ này đều có dụng ý hết á nha. Mọi người có thể theo dõi mình để chờ bộ tiếp theo"Vãn hồi". Cảm mọi người nhiều…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.