Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
Chương 40
Một Tay Cầm Bút
27/01/2024
Hạo Kì thất tha thất thểu bước ra ngoài như người mất hồn. Gã về thẳng
phòng kí túc xá, nằm trên giường chùm chăn kín đầu. Lúc mọi người nhìn
dáng vẻ này của Hạo Kì, còn nghĩ khéo gã bị Lưu Diệp Minh đuổi ra khỏi
chương trình rồi hay không.
Trần Đình Y tiến đến gần Lưu Diệp Minh.
Trần Đình Y: “Em nói chuyện với cậu ta thế nào rồi?”
Lưu Diệp Minh nhìn biểu hiện của Hạo Kì, chỉ thở dài đáp: “Hạo Kì… rất đáng thương. Em hy vọng cậu ấy có thể quay đầu.”
Lưu Diệp Minh: “Anh, khi nào có thể gặp Tinh Tinh ạ?”
Trần Đình Y rủ xuống mí mắt: “Chiều nay hai người đó đến.”
Lưu Diệp Minh mỉm cười, có chút hơi khổ sở: “Vậy chúng ta về thôi.”
Trần Đình Y nhìn ra được Lưu Diệp Minh đang có chuyện, nhưng y không hỏi Lưu Diệp Minh. Nếu là chuyện Lưu Diệp Minh muốn nói, hắn nhất định sẽ nói cho y nghe, còn chuyện hắn không nói, y cũng sẽ không ép.
Lưu Diệp Minh ngồi trong xe, không hiểu nghĩ gì, quay sang nói với Trần Đình Y: “Anh ơi.”
Trần Đình Y: “Ơi!”
Lưu Diệp Minh vì tiếng 'ơi ’ này mà hơi khựng lại, sau đó cười gọi tiếp: “Anh ơi.”
Lưu Diệp Minh cũng cười rất vui đáp lại: "Ơi "
Lưu Diệp Minh gọi to hơn tí nữa: “Anh trai nhỏ ơi!”
Trần Đình Y: “Ơi, anh trai nghe Diệp Diệp gọi rồi.”
Cả hai cứ cười í ới gọi qua đáp lại, như thể cả hai chỉ là những cậu bé còn rất non nớt.
Khi còn nhỏ, Lưu Diệp Minh rất hay gọi Trần Đình Y, lúc đó Trần Đình Y đã hỏi: “Sao em cứ gọi anh mãi vậy?”
Diệp Diệp mỉm cười, hai má đỏ hồng trông rất dễ thương, hồn nhiên đáp: “Vì gọi rất vui.”
Xe chạy đến gần cổng, từ xa hai người đã thấy một chiếc xe khác đậu ở đó, ở đó còn có hai bóng hình đang chờ sẵn.
Lưu Diệp Minh thấy người ở đó là ai, xe chưa kịp dừng hẳng đã lao xuống, Trần Đình Y muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa.
Lưu Diệp Minh: “Tinh Tinh.”
Trần Tinh Tinh cũng tiến đến, cả hai ôm nhau thật chặt, đã lâu rồi hai người không gặp nhau.
Trần Tinh Tinh: “Lúc ở sự kiện, tôi đã thấy cậu. Cậu đi nhanh quá tôi không kịp gọi lại. Mấy năm gần đây tôi đều thấy cậu qua TV, cậu sống thế nào, có tốt không?”
Kì thực dù đã lớn rồi, nhưng có thể thói quen khó bỏ, Trần Tinh Tinh đến giờ vẫn còn hành động đối xử với Lưu Diệp Minh như em trai."
Trần Đình Y từ sau đi đến: “Hai người đến rồi, chờ lâu không?”
Lúc này Lưu Diệp Minh mới chú ý đến Vũ Minh Uy đang ngồi trên xe lăn kế bên Trần Tinh Tinh.
Lưu Diệp Minh hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Xin lỗi, Vũ tổng, nãy giờ tôi không để ý đến ngài.”
Vũ Minh Uy vừa hé môi định nói gì đó, Trần Tinh Tinh đã rất nhanh đáp lại: “Không sao cả, không quan trọng, cậu không cần để ý đâu.”
Vũ Minh Uy hai mắt tối sầm lại, Trần Đình Y đứng bên kia nhịn cười đến khổ sở.
Lưu Diệp Minh: “Chúng ta vào nhà đi, đừng đứng mãi đây không tốt.”
Trước khi vào cửa, Trần Tinh Tinh lấy từ trong cốp xe ra cơ hồ là túi và túi. Lưu Diệp Minh hỏi: “Cái này…”
Trần Tinh Tinh đem mớ túi đặt vào tay Vũ Minh Uy, còn bản thân thì đi vào cùng hai người kia, Vũ Minh Uy cũng chỉ có thể bất lực điều khiển xe lăn đi vào.
Trần Tinh Tinh: “Mấy cái đó là cậu nhỏ nhờ tôi mua giúp.”
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, Trần Đình Y cười: “Minh Uy cậu mua hết nhiều tiền, tôi chuyển khoản lại cho cậu.”
Vũ Minh Uy nhìn Trần Tinh Tinh sáng giờ vẫn luôn giận dỗi, chỉ xua tay bảo: “Không cần đâu. Không có bao nhiêu hết.”
Lưu Diệp Minh liếc mắt cảnh cáo Trần Đình Y một cái, chỉ thấy y nhún vai ra vẻ vô tội.
Mấy lần trước Tào Cận và Chí Vân đến, y cũng nhờ họ mua đồ giúp, Chí Vân vẫn còn nợ tiền cánh cửa đã bị mình làm hơi cho lệch bản lề, Trần Đình Y trực tiếp trừ thẳng vào tiền đó, khiến Chí Vân quát lên: “Cậu có còn là người à, cái cửa đó có hơi lệch bản lề, nhưng vẫn dùng được bình thường. Cậu cmn còn chưa thay cửa nữa mà đòi tôi bồi thường.”
Trần Đình Y mặc kệ Chí Vân gào thét thế nào cũng mặc kệ.
Mấy lần đi ăn với ba mẹ Trần, y cũng bảo: “Diệp Diệp giữ thẻ của con, để con bảo em ấy đưa con tính tiền.” Thế là ba mẹ Trần từ đó vẫn luôn dành thanh toán trước.
Bây giờ cũng vậy, Trần Tinh Tinh từ nhỏ luôn đối tốt với Lưu Diệp Minh, nên khi nhờ bọn họ mua đồ, đã thêm một câu: “Diệp Diệp thích ăn cái này lắm.”
Lưu Diệp Minh cũng hết cách với Trần Đình Y, nếu có thể kiếm chút lợi từ những người xung quanh, thì y ngại gì mà không làm.
Huống hồ, những thứ đó đối với Trần Đình Y và họ cũng chỉ là trêu đùa nhau. Thứ lợi ích mà y đem cho bọn họ, còn nhiều hơn như thế trăm lần.
Cả bốn người ngồi an vị ở phòng khách, Vũ Minh Uy hỏi trước: “Cậu gọi chúng tôi đến đây chắc không phải chỉ là nhờ mua đồ giúp đâu nhỉ?”
Lưu Diệp Minh bây giờ có phần khó xử, chuyện Vũ Minh Tịnh cùng Hạo Kì… Dù rằng Vũ Minh Uy vẫn luôn đối đầu trực diện với Vũ Minh Tịnh, nhưng mà cha con đều là cùng giọt máu, chuyện này cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Trần Đình Y nhìn ra sự do dự của Lưu Diệp Minh, y vỗ vỗ đùi đối phương: “Minh Uy khác xa với em nghĩ đấy.”
Lưu Diệp Minh vẫn còn chần chừng, sau đó thở dài một hơi, đưa cho Vũ Minh Uy xem tấm ảnh kia.
Vũ Minh Uy thấy tấm hình, trầm mặc không nói gì, mãi lúc sau chỉ bật cười đầu giễu cợt: “Hóa ra ông ta cũng chả yêu thương gì bà mẹ kế của tôi.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Ở đây chỉ có Lưu Diệp Minh là không hiểu chuyện sóng gió gia tộc của Vũ gia, nhưng Trần Đình Y thì hiểu. Y cũng không vì người này là bạn mình, còn là ông chủ của đứa cháu họ của mình mà nhúng tay vào.
Trần Đình Y: “Cái này tôi đưa cho cậu, chuyện nhà cậu, tôi không tiện xen vào. Dù sao phía cậu cũng có Chí Vân.”
Trần Đình Y nói như vậy, rất dễ nhìn ra có hạm ý. Nhắc khéo Vũ Minh Uy chuyện lần này là Trần Đình Y đưa thêm thứ có thể lật đổ Vũ Minh Tịnh, mối nợ ân tình này, nhất định sẽ có một ngày Trần Đình Y dùng tới.
Trần Tinh Tinh nhìn tấm hình đầy ghét bỏ, sau đó không biết lại nghĩ cái gì mà quay phắt qua liếc nhìn Vũ Minh Uy.
Vũ Minh Uy: “…”
Trần Tinh Tinh nhìn Vũ Minh Tịnh và Hạo Kì thân mật, khuôn mặt của Vũ Minh Uy có thể coi là bản sao hoàn chỉnh của Vũ Minh Tịnh. Đều này khiến Trần Tinh Tinh cứ cảm giác người trong hình là Vũ Minh Uy. Không hiểu sao tâm tình lại càng thêm bực bội người kia.
Trần Đình Y tiến đến gần Lưu Diệp Minh.
Trần Đình Y: “Em nói chuyện với cậu ta thế nào rồi?”
Lưu Diệp Minh nhìn biểu hiện của Hạo Kì, chỉ thở dài đáp: “Hạo Kì… rất đáng thương. Em hy vọng cậu ấy có thể quay đầu.”
Lưu Diệp Minh: “Anh, khi nào có thể gặp Tinh Tinh ạ?”
Trần Đình Y rủ xuống mí mắt: “Chiều nay hai người đó đến.”
Lưu Diệp Minh mỉm cười, có chút hơi khổ sở: “Vậy chúng ta về thôi.”
Trần Đình Y nhìn ra được Lưu Diệp Minh đang có chuyện, nhưng y không hỏi Lưu Diệp Minh. Nếu là chuyện Lưu Diệp Minh muốn nói, hắn nhất định sẽ nói cho y nghe, còn chuyện hắn không nói, y cũng sẽ không ép.
Lưu Diệp Minh ngồi trong xe, không hiểu nghĩ gì, quay sang nói với Trần Đình Y: “Anh ơi.”
Trần Đình Y: “Ơi!”
Lưu Diệp Minh vì tiếng 'ơi ’ này mà hơi khựng lại, sau đó cười gọi tiếp: “Anh ơi.”
Lưu Diệp Minh cũng cười rất vui đáp lại: "Ơi "
Lưu Diệp Minh gọi to hơn tí nữa: “Anh trai nhỏ ơi!”
Trần Đình Y: “Ơi, anh trai nghe Diệp Diệp gọi rồi.”
Cả hai cứ cười í ới gọi qua đáp lại, như thể cả hai chỉ là những cậu bé còn rất non nớt.
Khi còn nhỏ, Lưu Diệp Minh rất hay gọi Trần Đình Y, lúc đó Trần Đình Y đã hỏi: “Sao em cứ gọi anh mãi vậy?”
Diệp Diệp mỉm cười, hai má đỏ hồng trông rất dễ thương, hồn nhiên đáp: “Vì gọi rất vui.”
Xe chạy đến gần cổng, từ xa hai người đã thấy một chiếc xe khác đậu ở đó, ở đó còn có hai bóng hình đang chờ sẵn.
Lưu Diệp Minh thấy người ở đó là ai, xe chưa kịp dừng hẳng đã lao xuống, Trần Đình Y muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa.
Lưu Diệp Minh: “Tinh Tinh.”
Trần Tinh Tinh cũng tiến đến, cả hai ôm nhau thật chặt, đã lâu rồi hai người không gặp nhau.
Trần Tinh Tinh: “Lúc ở sự kiện, tôi đã thấy cậu. Cậu đi nhanh quá tôi không kịp gọi lại. Mấy năm gần đây tôi đều thấy cậu qua TV, cậu sống thế nào, có tốt không?”
Kì thực dù đã lớn rồi, nhưng có thể thói quen khó bỏ, Trần Tinh Tinh đến giờ vẫn còn hành động đối xử với Lưu Diệp Minh như em trai."
Trần Đình Y từ sau đi đến: “Hai người đến rồi, chờ lâu không?”
Lúc này Lưu Diệp Minh mới chú ý đến Vũ Minh Uy đang ngồi trên xe lăn kế bên Trần Tinh Tinh.
Lưu Diệp Minh hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Xin lỗi, Vũ tổng, nãy giờ tôi không để ý đến ngài.”
Vũ Minh Uy vừa hé môi định nói gì đó, Trần Tinh Tinh đã rất nhanh đáp lại: “Không sao cả, không quan trọng, cậu không cần để ý đâu.”
Vũ Minh Uy hai mắt tối sầm lại, Trần Đình Y đứng bên kia nhịn cười đến khổ sở.
Lưu Diệp Minh: “Chúng ta vào nhà đi, đừng đứng mãi đây không tốt.”
Trước khi vào cửa, Trần Tinh Tinh lấy từ trong cốp xe ra cơ hồ là túi và túi. Lưu Diệp Minh hỏi: “Cái này…”
Trần Tinh Tinh đem mớ túi đặt vào tay Vũ Minh Uy, còn bản thân thì đi vào cùng hai người kia, Vũ Minh Uy cũng chỉ có thể bất lực điều khiển xe lăn đi vào.
Trần Tinh Tinh: “Mấy cái đó là cậu nhỏ nhờ tôi mua giúp.”
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, Trần Đình Y cười: “Minh Uy cậu mua hết nhiều tiền, tôi chuyển khoản lại cho cậu.”
Vũ Minh Uy nhìn Trần Tinh Tinh sáng giờ vẫn luôn giận dỗi, chỉ xua tay bảo: “Không cần đâu. Không có bao nhiêu hết.”
Lưu Diệp Minh liếc mắt cảnh cáo Trần Đình Y một cái, chỉ thấy y nhún vai ra vẻ vô tội.
Mấy lần trước Tào Cận và Chí Vân đến, y cũng nhờ họ mua đồ giúp, Chí Vân vẫn còn nợ tiền cánh cửa đã bị mình làm hơi cho lệch bản lề, Trần Đình Y trực tiếp trừ thẳng vào tiền đó, khiến Chí Vân quát lên: “Cậu có còn là người à, cái cửa đó có hơi lệch bản lề, nhưng vẫn dùng được bình thường. Cậu cmn còn chưa thay cửa nữa mà đòi tôi bồi thường.”
Trần Đình Y mặc kệ Chí Vân gào thét thế nào cũng mặc kệ.
Mấy lần đi ăn với ba mẹ Trần, y cũng bảo: “Diệp Diệp giữ thẻ của con, để con bảo em ấy đưa con tính tiền.” Thế là ba mẹ Trần từ đó vẫn luôn dành thanh toán trước.
Bây giờ cũng vậy, Trần Tinh Tinh từ nhỏ luôn đối tốt với Lưu Diệp Minh, nên khi nhờ bọn họ mua đồ, đã thêm một câu: “Diệp Diệp thích ăn cái này lắm.”
Lưu Diệp Minh cũng hết cách với Trần Đình Y, nếu có thể kiếm chút lợi từ những người xung quanh, thì y ngại gì mà không làm.
Huống hồ, những thứ đó đối với Trần Đình Y và họ cũng chỉ là trêu đùa nhau. Thứ lợi ích mà y đem cho bọn họ, còn nhiều hơn như thế trăm lần.
Cả bốn người ngồi an vị ở phòng khách, Vũ Minh Uy hỏi trước: “Cậu gọi chúng tôi đến đây chắc không phải chỉ là nhờ mua đồ giúp đâu nhỉ?”
Lưu Diệp Minh bây giờ có phần khó xử, chuyện Vũ Minh Tịnh cùng Hạo Kì… Dù rằng Vũ Minh Uy vẫn luôn đối đầu trực diện với Vũ Minh Tịnh, nhưng mà cha con đều là cùng giọt máu, chuyện này cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Trần Đình Y nhìn ra sự do dự của Lưu Diệp Minh, y vỗ vỗ đùi đối phương: “Minh Uy khác xa với em nghĩ đấy.”
Lưu Diệp Minh vẫn còn chần chừng, sau đó thở dài một hơi, đưa cho Vũ Minh Uy xem tấm ảnh kia.
Vũ Minh Uy thấy tấm hình, trầm mặc không nói gì, mãi lúc sau chỉ bật cười đầu giễu cợt: “Hóa ra ông ta cũng chả yêu thương gì bà mẹ kế của tôi.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Ở đây chỉ có Lưu Diệp Minh là không hiểu chuyện sóng gió gia tộc của Vũ gia, nhưng Trần Đình Y thì hiểu. Y cũng không vì người này là bạn mình, còn là ông chủ của đứa cháu họ của mình mà nhúng tay vào.
Trần Đình Y: “Cái này tôi đưa cho cậu, chuyện nhà cậu, tôi không tiện xen vào. Dù sao phía cậu cũng có Chí Vân.”
Trần Đình Y nói như vậy, rất dễ nhìn ra có hạm ý. Nhắc khéo Vũ Minh Uy chuyện lần này là Trần Đình Y đưa thêm thứ có thể lật đổ Vũ Minh Tịnh, mối nợ ân tình này, nhất định sẽ có một ngày Trần Đình Y dùng tới.
Trần Tinh Tinh nhìn tấm hình đầy ghét bỏ, sau đó không biết lại nghĩ cái gì mà quay phắt qua liếc nhìn Vũ Minh Uy.
Vũ Minh Uy: “…”
Trần Tinh Tinh nhìn Vũ Minh Tịnh và Hạo Kì thân mật, khuôn mặt của Vũ Minh Uy có thể coi là bản sao hoàn chỉnh của Vũ Minh Tịnh. Đều này khiến Trần Tinh Tinh cứ cảm giác người trong hình là Vũ Minh Uy. Không hiểu sao tâm tình lại càng thêm bực bội người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.