Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
Chương 79
Một Tay Cầm Bút
08/03/2024
Trần Đình Canh thấy hai người bọn họ xuống thì vẫy vẫy tay: “Anh hai, anh dâu.”
Cả công ty ra ra vào vào đều biết bọn họ yêu nhau, chỉ là chính chủ chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám vạch trần. Nên khi thấy những tin đồn đang lan truyền trên mạng, mọi người cũng chỉ cười chế giễu.
Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh lại bàn ngồi. Trần Đình Canh cười nói: “Hai anh làm gì lâu quá vậy? Bọn em ăn muốn xong rồi hai anh mới xuống.”
Lưu Diệp Minh liếc nhìn Trần Đình Y, sau đó xấu hổ im lặng không nói gì.
Một nữ nhân viên trong số đó đã say khướt, không e dè lớn tiếng hỏi: “Thầy Trần và thầy Lưu bao giờ mới chịu công khai đây. Ai ở đây đều biết hai người đang hẹn hò mà.”
Thấy có người dẫn đầu, mấy người còn lại cũng vui vẻ hùa theo: “Phải đó nha.”
Lưu Diệp Minh ngượng ngùng đến bất lực mà chống tay lên trán, che đi nửa gương mặt đang chuyển đỏ. Trần Đình Y mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu mọi người im lặng: “ Cái này còn phải xem ý thầy Lưu thế nào chứ.”
Lưu Diệp Minh mở to hai mắt, không nghỉ sẽ bị Trần Đình Y đưa vào ‘tròng’ như vậy. Trần Đình Canh vui quá, nên không nhận ra ý đồ trêu chọc của Trần Đình Y, mà lên tiếng trước: “Còn cần công khai gì à, ba mẹ tôi thích anh dâu lắm. Thích từ hồi anh dâu còn nhỏ xíu cơ. Tiếc là lúc đó tôi không đi cùng ba mẹ và anh hai, nếu không có thể thấy dáng vẻ của anh lúc nhỏ rồi.”
Vu Cương nghe vậy thì kinh ngạc: “Nói vậy là đã có hôn ước trước sao?”
Trần Đình Canh lắc đầu, làm ra vẻ như mấy ông bà già khi nói chuyện với con cháu: “Không không, là vị ảnh đế Trần này khi mới mười mấy tuổi, theo ba mẹ đi thăm họ hàng, ai ngờ gặp anh dâu đã tương tư người ta luôn rồi.”
Mọi người đồng loạt ồ lên kinh ngạc: “Vậy là từ nhỏ thầy Trần đã muốn đem người về rồi.”
Trần Đình Y mỉm cười, không thừa nhận, nhưng không không hề phủ nhận. Lưu Diệp Minh thấy vậy, cảm giác tim mình như bị ai đó gãi vài cái.
Trong khi mọi người còn đang cười nói vui vẻ, Chí Vân đột nhiên đứng bật dậy lớn tiếng nói: “Sẵn đây tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người.”
Cả phòng ăn rơi vào trầm lặng, Lưu Diệp Minh nhìn Chí Vân, sau đó lại nhìn Tào Cận ngồi ở bàn khác, khẽ nói với Trần Đình Y: “Có chuyện gì vậy? em thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc quá.”
Trần Đình Y lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Chí Vân tiếp tục nói: “Tôi ở quá khứ đã làm chuyện có lỗi với một người, tôi muốn xin lỗi người đó. Em ấy có thể không tha thứ cho tôi, có thể chán ghét tôi, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà từ bỏ em ấy.”
Chí Vân nói đến đây, thì liếc nhìn sang Tào Cận, cậu vẫn bình thản như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn uống.
Chí Vân khẽ cau mày, ngực nhói lên từng cơn, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại: “Tào Cận, anh xin lỗi. Anh hy vọng mình có cơ hội làm lại từ đầu với em. Một lần nữa theo đuổi em.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Tào Cận. Tào Cận là quản lí từ trước đến nay của Lưu Diệp Minh, tuy Lưu Diệp Minh là ảnh đế, nhìn có vẻ xa cách, nhưng tính tình lại rất tốt.
Còn vị quản lí này đối với mọi người đều là dáng vẻ hòa đồng, hay cười nói là thế, nhưng khi tức giận lại vô cùng đáng sợ. Trước đến nay, phàm là người đắc tội với cậu, đều bị cậu chửi đến cứng họng. Vì vậy cũng không ai dám ho he nửa lời, chỉ im lặng chờ cậu lên tiếng.
Qua lúc lâu sau, Tào Cận vẫn mãi ăn mới ngưng lại, nhìn một lượt bọn họ rồi từ từ lên tiếng: “Các người ăn đi, nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?” Nói rồi cậu đưa tay lên lau lau mặt mình vài cái: “Hết dính chưa?”
Nam nhân viên ngồi bên cạnh hiểu ý, liền gật gật đầu. Tào Cận bắt thang cho mọi người xuống, mọi người cũng hiểu mà không nhìn cậu nữa.
Tào Cận nói tiếp: “ Còn nữa, chúng ta đi nghỉ dưỡng mà. Tôi đang chơi rất vui vẻ.”
Ngụ ý của câu nói trên chính là đang cảnh cáo Chí Vân: “Anh đừng làm tôi mất hứng.”
Chí Vân ánh mắt đầy chua xót nhìn Tào Cận. Lúc này vừa khéo điện thoại cậu reo lên. Tào Cận nhìn tên người gọi, liền đứng lên nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Tào Cận cầm điện thoại đi lướt qua Chí Vân, vừa bắt máy. Đến khi cậu ra khỏi phòng ăn, Chí Vân hai tay nắm chặt thành quyền. Vữa mới nãy hắn ta nghe rõ câu nói của Tào Cận nói với người bên kia: “Thanh Phong, cậu gọi tôi có gì sao? Ở nhà vẫn tốt chứ.”
Chí Vân không nói gì, liền đi theo hướng Tào Cận vừa đi ra.
Không khi hơi lắng xuống, chỉ nghe được tiếng xì xầm, một nữ diễn viên bàn tán với bạn, giọng cô cao, truyền đi trong không gian yên tĩnh: “Tôi cược với cậu bọn họ thành đôi, quản lí Tào chắc chắn là thử lòng thầy Lí. Nhìn bọn họ vờn nhau như vậy, rất tình thú mà.”
Lời nói của cô vô tình kéo lại bầu không khí, mọi người rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu. Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y: “Anh Chí Vân sẽ không bị anh Cận đánh đi.”
Trần Đình Y nhún vai một cái: “Anh cũng không biết, nhưng anh mong Tào Cận sẽ đánh cậu ta một trận.”
Trần Đình Canh khi bỉ: “Anh hai ác nhỉ.”
Trần Đình Y liếc nó một cái: “Bao giờ đem Hi Vi về cho ba mẹ gặp mặt.”
Nghiêm Hi Vi từ đầu đến cuối đều im lặng gắp đồ ăn cho Trần Đình Canh, giờ bị điểm mặt đặt tên thì ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, rồi quay qua nhìn anh người yêu của mình. Trần Đình Canh giả vờ ho ho vài cái: “Khụ khụ…cái này… chờ sau chuyến đi này ạ.”
Nghiêm Hi Vi bỗng chốc hóa tượng, cả người cứng đờ ra không nhúc nhích. Trong đầu hiện lên hàng ngàn vạn câu hỏi: “Phải làm sao đây? Nên mặc gì đến gặp ông bà Trần? Nên tặng quà gì đây? Nên nói gì nhỉ? Lỡ họ không thích mình thì sao?..”
Lưu Diêp Minh như đọc được suy nghĩ của Nghiêm Hi Vi, bật cười nói: “Ba mẹ Trần rất tốt.”
Cả công ty ra ra vào vào đều biết bọn họ yêu nhau, chỉ là chính chủ chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám vạch trần. Nên khi thấy những tin đồn đang lan truyền trên mạng, mọi người cũng chỉ cười chế giễu.
Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh lại bàn ngồi. Trần Đình Canh cười nói: “Hai anh làm gì lâu quá vậy? Bọn em ăn muốn xong rồi hai anh mới xuống.”
Lưu Diệp Minh liếc nhìn Trần Đình Y, sau đó xấu hổ im lặng không nói gì.
Một nữ nhân viên trong số đó đã say khướt, không e dè lớn tiếng hỏi: “Thầy Trần và thầy Lưu bao giờ mới chịu công khai đây. Ai ở đây đều biết hai người đang hẹn hò mà.”
Thấy có người dẫn đầu, mấy người còn lại cũng vui vẻ hùa theo: “Phải đó nha.”
Lưu Diệp Minh ngượng ngùng đến bất lực mà chống tay lên trán, che đi nửa gương mặt đang chuyển đỏ. Trần Đình Y mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu mọi người im lặng: “ Cái này còn phải xem ý thầy Lưu thế nào chứ.”
Lưu Diệp Minh mở to hai mắt, không nghỉ sẽ bị Trần Đình Y đưa vào ‘tròng’ như vậy. Trần Đình Canh vui quá, nên không nhận ra ý đồ trêu chọc của Trần Đình Y, mà lên tiếng trước: “Còn cần công khai gì à, ba mẹ tôi thích anh dâu lắm. Thích từ hồi anh dâu còn nhỏ xíu cơ. Tiếc là lúc đó tôi không đi cùng ba mẹ và anh hai, nếu không có thể thấy dáng vẻ của anh lúc nhỏ rồi.”
Vu Cương nghe vậy thì kinh ngạc: “Nói vậy là đã có hôn ước trước sao?”
Trần Đình Canh lắc đầu, làm ra vẻ như mấy ông bà già khi nói chuyện với con cháu: “Không không, là vị ảnh đế Trần này khi mới mười mấy tuổi, theo ba mẹ đi thăm họ hàng, ai ngờ gặp anh dâu đã tương tư người ta luôn rồi.”
Mọi người đồng loạt ồ lên kinh ngạc: “Vậy là từ nhỏ thầy Trần đã muốn đem người về rồi.”
Trần Đình Y mỉm cười, không thừa nhận, nhưng không không hề phủ nhận. Lưu Diệp Minh thấy vậy, cảm giác tim mình như bị ai đó gãi vài cái.
Trong khi mọi người còn đang cười nói vui vẻ, Chí Vân đột nhiên đứng bật dậy lớn tiếng nói: “Sẵn đây tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người.”
Cả phòng ăn rơi vào trầm lặng, Lưu Diệp Minh nhìn Chí Vân, sau đó lại nhìn Tào Cận ngồi ở bàn khác, khẽ nói với Trần Đình Y: “Có chuyện gì vậy? em thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc quá.”
Trần Đình Y lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Chí Vân tiếp tục nói: “Tôi ở quá khứ đã làm chuyện có lỗi với một người, tôi muốn xin lỗi người đó. Em ấy có thể không tha thứ cho tôi, có thể chán ghét tôi, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà từ bỏ em ấy.”
Chí Vân nói đến đây, thì liếc nhìn sang Tào Cận, cậu vẫn bình thản như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn uống.
Chí Vân khẽ cau mày, ngực nhói lên từng cơn, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại: “Tào Cận, anh xin lỗi. Anh hy vọng mình có cơ hội làm lại từ đầu với em. Một lần nữa theo đuổi em.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Tào Cận. Tào Cận là quản lí từ trước đến nay của Lưu Diệp Minh, tuy Lưu Diệp Minh là ảnh đế, nhìn có vẻ xa cách, nhưng tính tình lại rất tốt.
Còn vị quản lí này đối với mọi người đều là dáng vẻ hòa đồng, hay cười nói là thế, nhưng khi tức giận lại vô cùng đáng sợ. Trước đến nay, phàm là người đắc tội với cậu, đều bị cậu chửi đến cứng họng. Vì vậy cũng không ai dám ho he nửa lời, chỉ im lặng chờ cậu lên tiếng.
Qua lúc lâu sau, Tào Cận vẫn mãi ăn mới ngưng lại, nhìn một lượt bọn họ rồi từ từ lên tiếng: “Các người ăn đi, nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?” Nói rồi cậu đưa tay lên lau lau mặt mình vài cái: “Hết dính chưa?”
Nam nhân viên ngồi bên cạnh hiểu ý, liền gật gật đầu. Tào Cận bắt thang cho mọi người xuống, mọi người cũng hiểu mà không nhìn cậu nữa.
Tào Cận nói tiếp: “ Còn nữa, chúng ta đi nghỉ dưỡng mà. Tôi đang chơi rất vui vẻ.”
Ngụ ý của câu nói trên chính là đang cảnh cáo Chí Vân: “Anh đừng làm tôi mất hứng.”
Chí Vân ánh mắt đầy chua xót nhìn Tào Cận. Lúc này vừa khéo điện thoại cậu reo lên. Tào Cận nhìn tên người gọi, liền đứng lên nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Tào Cận cầm điện thoại đi lướt qua Chí Vân, vừa bắt máy. Đến khi cậu ra khỏi phòng ăn, Chí Vân hai tay nắm chặt thành quyền. Vữa mới nãy hắn ta nghe rõ câu nói của Tào Cận nói với người bên kia: “Thanh Phong, cậu gọi tôi có gì sao? Ở nhà vẫn tốt chứ.”
Chí Vân không nói gì, liền đi theo hướng Tào Cận vừa đi ra.
Không khi hơi lắng xuống, chỉ nghe được tiếng xì xầm, một nữ diễn viên bàn tán với bạn, giọng cô cao, truyền đi trong không gian yên tĩnh: “Tôi cược với cậu bọn họ thành đôi, quản lí Tào chắc chắn là thử lòng thầy Lí. Nhìn bọn họ vờn nhau như vậy, rất tình thú mà.”
Lời nói của cô vô tình kéo lại bầu không khí, mọi người rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu. Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y: “Anh Chí Vân sẽ không bị anh Cận đánh đi.”
Trần Đình Y nhún vai một cái: “Anh cũng không biết, nhưng anh mong Tào Cận sẽ đánh cậu ta một trận.”
Trần Đình Canh khi bỉ: “Anh hai ác nhỉ.”
Trần Đình Y liếc nó một cái: “Bao giờ đem Hi Vi về cho ba mẹ gặp mặt.”
Nghiêm Hi Vi từ đầu đến cuối đều im lặng gắp đồ ăn cho Trần Đình Canh, giờ bị điểm mặt đặt tên thì ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, rồi quay qua nhìn anh người yêu của mình. Trần Đình Canh giả vờ ho ho vài cái: “Khụ khụ…cái này… chờ sau chuyến đi này ạ.”
Nghiêm Hi Vi bỗng chốc hóa tượng, cả người cứng đờ ra không nhúc nhích. Trong đầu hiện lên hàng ngàn vạn câu hỏi: “Phải làm sao đây? Nên mặc gì đến gặp ông bà Trần? Nên tặng quà gì đây? Nên nói gì nhỉ? Lỡ họ không thích mình thì sao?..”
Lưu Diêp Minh như đọc được suy nghĩ của Nghiêm Hi Vi, bật cười nói: “Ba mẹ Trần rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.